Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 124: Một phong hưu thư (7)
Hoa Vô Tâm
08/01/2014
"Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, cảm thấy như tên đã lắp vào cung không phát không được, hơn nữa ta bị vây khốn không có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thử chạy tới cứu người, không chừng cũng đã muộn, ngươi bảo ta làm thế nào tin tưởng?" Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng nói không khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.
"Hơn nữa. . . . . ."
Nghĩ đến mình bị trúng ‘Ôn Nhu’ Nguyệt Trì Lạc nhíu lên mi mắt, biểu cảm biến đổi, lạnh mặt nói: "Coi như không có Thất Sắc Xuân, ta cũng chưa hẳn có thể an toàn bước ra khỏi điện Kim Phượng, không chừng ngày hôm đó đã bị người ám toán rồi!"
Nếu như không phải nàng có hiểu biết nhất định đối với chất độc, nếu như không phải nàng bị ngâm ở trong độc vật vài năm, e rằng cũng đã sớm đã đi tây thiên.
Nha hoàn thị vệ đang có mặt thính tai nghe được, ánh mắt hơi phát sáng nhìn Nguyệt Trì Lạc, trong lòng thổn thức không thôi, đừng thấy Vương phi thoạt nhìn nhỏ bé rất dễ khi dễ, lúc này can đảm chỉ vào mũi Vương Gia chất vấn, thật đúng là không phải tiểu thư khuê các bình thường có thể so sánh!
Long Khuynh Anh từ đấu đến cuối vẫn nghiêm mặt, trong đôi mắt hoa đào âm u sâu thẳm, biểu cảm trên mặt biến hóa thất thường.
Tình hình ngày hôm đó, ngoài Chủ Thượng ra, hắn là người duy nhất biết rõ ràng tất cả, cũng hiểu rõ được nữ tử này, nếu như nàng muốn ám toán ai, thủ đoạn nhất định sẽ không thua kém người khác.
Huyền Chi Thất nghe Nguyệt Trì Lạc nói như vậy, thỉnh thoảng nhướng nhướng mí mắt, ngón tay nổi rõ khớp xương nắm chặt quạt xếp tự mình quạt cho mình, phần phong lưu phóng khoáng đó thật không uổng phí đặt cho hắn danh hiệu Đệ Nhất Công Tử.
Đông Phương Tuyết cười cười, mang theo vài phần khí phách cùng kiêu ngạo, trong giọng nói có vẻ tự tin lẫn ngông cuồng, nhưng nhiều hơn chính là sự trầm ổn: "Ta đã nói, sẽ không để cho nàng có chuyện, Lạc nhi, nàng phải tin ta!"
Con ngươi sáng rực như ngọc lưu ly của Nguyệt Trì Lạc chợt lóe, trong lòng bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tốt lắm. . . .Tốt lắm. . . . .
Mình rốt cuộc được cứu, ít nhất không có bị thất trinh.
Tuy rằng trinh tiết so với mạng sống không đáng giá nhắc tới, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nho nhỏ để ý.
Nguyệt Trì Lạc cao hứng, dùng sức bổ nhào một phát lủi vào trong ngực Đông Phương Tuyết: "A Tuyết, thật tốt quá, mặc dù ta không sợ thất trinh, nhưng tốt xấu gì cũng có hơi ngại một chút, lần này tốt lắm, ta khỏi phải bị ngươi hưu cũng không cần hưu ngươi nữa."
Được rồi, nàng nói chính là sự thật, nhưng Đông Phương Tuyết lại có chút không vui lòng.
"Xem ra nàng đúng là có chủ tâm muốn hưu Bổn vương, hử?" Đông Phương Tuyết cười như không cười nhíu mày, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại nhìn ra hắn lúc này có mùi nguy hiểm.
"Hơn nữa. . . . . ."
Nghĩ đến mình bị trúng ‘Ôn Nhu’ Nguyệt Trì Lạc nhíu lên mi mắt, biểu cảm biến đổi, lạnh mặt nói: "Coi như không có Thất Sắc Xuân, ta cũng chưa hẳn có thể an toàn bước ra khỏi điện Kim Phượng, không chừng ngày hôm đó đã bị người ám toán rồi!"
Nếu như không phải nàng có hiểu biết nhất định đối với chất độc, nếu như không phải nàng bị ngâm ở trong độc vật vài năm, e rằng cũng đã sớm đã đi tây thiên.
Nha hoàn thị vệ đang có mặt thính tai nghe được, ánh mắt hơi phát sáng nhìn Nguyệt Trì Lạc, trong lòng thổn thức không thôi, đừng thấy Vương phi thoạt nhìn nhỏ bé rất dễ khi dễ, lúc này can đảm chỉ vào mũi Vương Gia chất vấn, thật đúng là không phải tiểu thư khuê các bình thường có thể so sánh!
Long Khuynh Anh từ đấu đến cuối vẫn nghiêm mặt, trong đôi mắt hoa đào âm u sâu thẳm, biểu cảm trên mặt biến hóa thất thường.
Tình hình ngày hôm đó, ngoài Chủ Thượng ra, hắn là người duy nhất biết rõ ràng tất cả, cũng hiểu rõ được nữ tử này, nếu như nàng muốn ám toán ai, thủ đoạn nhất định sẽ không thua kém người khác.
Huyền Chi Thất nghe Nguyệt Trì Lạc nói như vậy, thỉnh thoảng nhướng nhướng mí mắt, ngón tay nổi rõ khớp xương nắm chặt quạt xếp tự mình quạt cho mình, phần phong lưu phóng khoáng đó thật không uổng phí đặt cho hắn danh hiệu Đệ Nhất Công Tử.
Đông Phương Tuyết cười cười, mang theo vài phần khí phách cùng kiêu ngạo, trong giọng nói có vẻ tự tin lẫn ngông cuồng, nhưng nhiều hơn chính là sự trầm ổn: "Ta đã nói, sẽ không để cho nàng có chuyện, Lạc nhi, nàng phải tin ta!"
Con ngươi sáng rực như ngọc lưu ly của Nguyệt Trì Lạc chợt lóe, trong lòng bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tốt lắm. . . .Tốt lắm. . . . .
Mình rốt cuộc được cứu, ít nhất không có bị thất trinh.
Tuy rằng trinh tiết so với mạng sống không đáng giá nhắc tới, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nho nhỏ để ý.
Nguyệt Trì Lạc cao hứng, dùng sức bổ nhào một phát lủi vào trong ngực Đông Phương Tuyết: "A Tuyết, thật tốt quá, mặc dù ta không sợ thất trinh, nhưng tốt xấu gì cũng có hơi ngại một chút, lần này tốt lắm, ta khỏi phải bị ngươi hưu cũng không cần hưu ngươi nữa."
Được rồi, nàng nói chính là sự thật, nhưng Đông Phương Tuyết lại có chút không vui lòng.
"Xem ra nàng đúng là có chủ tâm muốn hưu Bổn vương, hử?" Đông Phương Tuyết cười như không cười nhíu mày, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại nhìn ra hắn lúc này có mùi nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.