Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 294: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (57 - 17)
Hoa Vô Tâm
10/01/2014
“Nhưng mà Tái Tái, em đã làm tới nước này rồi, không thể lui được nữa. Mặc kệ anh có thích hay không, em vẫn sẽ là vợ anh, sẽ là người có tên trong sổ hộ khẩu nhà anh, về sau sẽ là người bầu bạn với anh cả đời. Tương lai, tên của em sẽ được viết trên mộ phần tổ tiên nhà anh!”
Tên của em sẽ được viết trên mộ phần tổ tiên nhà anh!
Câu nói này vang vọng khắp không gian của phòng lớn khách sạn.
Một cô gái có trái tim mạnh mẽ!
Nguyệt Trì Lạc kết luận.
Mặt Lệnh Hồ Ly vẫn không biến sắc hắn cười nhạo thản nhiên nói: "Không sao cả, dù sao nhà họ Lệnh Hồ cũng có ba người con trai, không gả cho tôi, cô có thể gả cho anh cả, anh hai tôi, cũng có thể viết tên lên mộ phần của nhà họ Lệnh Hồ tôi! Chỉ là. . ." Bỗng hắn nghiêm túc nói: "Muốn làm vợ của Lệnh Hồ Ly tôi, bạn đời của tôi, cả đời này cũng không được, chỉ có thể đầu thai tới đời sau, nhớ tìm gương mặt xinh xắn một chút!”
Nói xong, nhếch môi cười nói với Nguyệt Trì Lạc: "Hết cách thôi, ai bảo bản thiếu gia chỉ thích vẻ đẹp hào nhoáng ở bên ngoài, ít nhất, cũng nên có một tiêu chuẩn như thế này!”
Nói xong, Lệnh Hồ Ly gần như ôm siết lấy eo Nguyệt Trì Lạc.
Nghe xong, Dư Nhã Nhã lúc này mới đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Trì Lạc, trong mắt rõ ràng đã khuất nhục.
Nguyệt Trì Lạc nhún vai một cái: "Đừng nhìn tôi, thật ra tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”
Lòng ghen tị của người phụ nữ, chính là dao găm ấy.
Có thể từng đao từng đao khiến người ta đau đớn muốn chết.
Cô không biết khi nào cô ta sẽ đâm cô một đao, coi như Nguyệt Trì Lạc cô không sợ, nhưng cô cũng không thích chuốc lấy phiền toái.
"Cô đừng vội đắc ý." Dư Nhã Nhã hiển nhiên không nghe lọt tai.
Nguyệt Trì Lạc chỉ nhếch môi im lặng.
Những lời nên nói cô cũng đã nói rồi, có nghe hay không là chuyện của người ta.
"Tái Tái." Dư Nhã Nhã cắn môi: "Lễ kết hôn tổ chức vào mùng tám tháng sau, anh nhất định phải tới đúng giờ."
"Nếu như cô không muốn trở thành trò cười thì tùy cô.” Lệnh Hồ Ly vẫn kiên quyết bước đi.
Hơn Nhã Nhã bồi thêm một câu: "Cứ coi như vì bác trai cũng được, anh nhất định phải tới."
Lệnh Hồ Ly không nói gì, dắt tay Nguyệt Trì Lạc rời đi.
Hiển nhiên, câu tiếp theo, hắn chỉ xem như nghe một câu chuyện cười.
Cho đến khi ra khỏi khách sạn, trên gương mặt tuấn tú của Lệnh Hồ Ly vẫn bình tĩnh như thường.
Nguyệt Trì Lạc kéo kéo tay áo hắn, cười trêu nói: "Tái Tái? Tái Tái?"
Tên của em sẽ được viết trên mộ phần tổ tiên nhà anh!
Câu nói này vang vọng khắp không gian của phòng lớn khách sạn.
Một cô gái có trái tim mạnh mẽ!
Nguyệt Trì Lạc kết luận.
Mặt Lệnh Hồ Ly vẫn không biến sắc hắn cười nhạo thản nhiên nói: "Không sao cả, dù sao nhà họ Lệnh Hồ cũng có ba người con trai, không gả cho tôi, cô có thể gả cho anh cả, anh hai tôi, cũng có thể viết tên lên mộ phần của nhà họ Lệnh Hồ tôi! Chỉ là. . ." Bỗng hắn nghiêm túc nói: "Muốn làm vợ của Lệnh Hồ Ly tôi, bạn đời của tôi, cả đời này cũng không được, chỉ có thể đầu thai tới đời sau, nhớ tìm gương mặt xinh xắn một chút!”
Nói xong, nhếch môi cười nói với Nguyệt Trì Lạc: "Hết cách thôi, ai bảo bản thiếu gia chỉ thích vẻ đẹp hào nhoáng ở bên ngoài, ít nhất, cũng nên có một tiêu chuẩn như thế này!”
Nói xong, Lệnh Hồ Ly gần như ôm siết lấy eo Nguyệt Trì Lạc.
Nghe xong, Dư Nhã Nhã lúc này mới đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Trì Lạc, trong mắt rõ ràng đã khuất nhục.
Nguyệt Trì Lạc nhún vai một cái: "Đừng nhìn tôi, thật ra tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”
Lòng ghen tị của người phụ nữ, chính là dao găm ấy.
Có thể từng đao từng đao khiến người ta đau đớn muốn chết.
Cô không biết khi nào cô ta sẽ đâm cô một đao, coi như Nguyệt Trì Lạc cô không sợ, nhưng cô cũng không thích chuốc lấy phiền toái.
"Cô đừng vội đắc ý." Dư Nhã Nhã hiển nhiên không nghe lọt tai.
Nguyệt Trì Lạc chỉ nhếch môi im lặng.
Những lời nên nói cô cũng đã nói rồi, có nghe hay không là chuyện của người ta.
"Tái Tái." Dư Nhã Nhã cắn môi: "Lễ kết hôn tổ chức vào mùng tám tháng sau, anh nhất định phải tới đúng giờ."
"Nếu như cô không muốn trở thành trò cười thì tùy cô.” Lệnh Hồ Ly vẫn kiên quyết bước đi.
Hơn Nhã Nhã bồi thêm một câu: "Cứ coi như vì bác trai cũng được, anh nhất định phải tới."
Lệnh Hồ Ly không nói gì, dắt tay Nguyệt Trì Lạc rời đi.
Hiển nhiên, câu tiếp theo, hắn chỉ xem như nghe một câu chuyện cười.
Cho đến khi ra khỏi khách sạn, trên gương mặt tuấn tú của Lệnh Hồ Ly vẫn bình tĩnh như thường.
Nguyệt Trì Lạc kéo kéo tay áo hắn, cười trêu nói: "Tái Tái? Tái Tái?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.