Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 161: Vị trí đó ngươi không cần (2)
Hoa Vô Tâm
08/01/2014
Là một giọng điệu chất vấn, kèm theo nhàn nhạt thương tâm cùng không thể tin.
Đông Phương Tuyết đứng ở ngưỡng cửa, mím nhẹ đôi môi mỏng tựa như cánh hoa, ánh mắt thản nhiên đảo qua nàng, thần sắc chợt tắt, con ngươi đen thẳm như mực tỏa ra lưu lại sự thâm sâu không thấy đáy.
Qua một lúc lâu, cũng không thấy hắn nói chuyện, Tống Chỉ Thi cả kinh, thần sắc trong mắt phượng chợt lóe lên hoang mang sợ hãi: "A Tuyết, chẳng lẽ bây giờ ngươi một mình gặp mặt ta cũng không muốn sao? Ta muốn gặp ngươi một lần nhưng ngươi vẫn một mực từ chối!"
Lời nói vừa dứt, lại là một trận trầm mặc.
Trong không khí mơ hồ quỷ dị, Tống Chỉ Thi nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết mắt phượng không hề nháy một cái.
Đông Phương Tuyết trầm mặc không nói lời nào, Tiêu Mặc cúi đầu nhìn xuống mặt đất cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thêm một lúc lâu, Đông Phương Tuyết rốt cuộc trầm thấp mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mà xa lánh: "Không biết đại tẩu tìm tiểu Vương có chuyện gì?"
Một câu nói lạnh lẽo xa cách, không có run giọng không có khác thường, nhất thời đã đánh tan tất cả sự kiều diễm nhu mì của Tống Chỉ Thi.
"Đại tẩu? Ngươi thế nhưng gọi ta là đại tẩu?" Nàng lắc lắc đầu, có chút không dám tin.
Cái người thiếu niên mà từ lúc nàng thành thân vẫn luôn không hề gọi nàng một tiếng chị dâu, cái người nam tử mỗi khi thấy nàng thần sắc đều quái dị nhưng lại dịu dàng, cái người tên A Tuyết mỗi lần có chuyện đều giúp nàng giải quyết. Thật sự, thật sự không thấy nữa, cũng không còn là của nàng nữa.
"A Tuyết, tại sao ngươi phải như thế?" Cắn cắn môi, Tống Chỉ Thi tha thiết mong chờ nhìn Đông Phương Tuyết.
"Vậy thì, ta nên như thế nào đây?" Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mi mắt tuấn lãng, hỏi ngược lại.
Tống Chỉ Thi bị hắn hỏi cho nhẹn lời, nhất thời tỉnh ngộ lại phần nào, sau đó nghĩ đến mục đích tới đây, chợt xoay chuyển đề tài, có phần gay gắt nói: "Vì sao ngươi phải tranh giành vị trí đó với A Tường?"
Không quan tâm đến nàng đột nhiên gay gắt, ánh mắt Đông Phương Tuyết chợt lóe, có chút lơ đãng nói: "Bởi vì ta cần."
"Nhưng mà ngươi trước đây không cần." Tống Chỉ Thi nói toạc ra, trong mắt phượng là tràn đầy khiếp sợ: "Trước đây ngươi nói không cần vị trí đó!"
Nói đến đây, Tống Chỉ Thi chắc chắn lập lại câu đó lần nữa.
Đông Phương Tuyết đứng ở ngưỡng cửa, mím nhẹ đôi môi mỏng tựa như cánh hoa, ánh mắt thản nhiên đảo qua nàng, thần sắc chợt tắt, con ngươi đen thẳm như mực tỏa ra lưu lại sự thâm sâu không thấy đáy.
Qua một lúc lâu, cũng không thấy hắn nói chuyện, Tống Chỉ Thi cả kinh, thần sắc trong mắt phượng chợt lóe lên hoang mang sợ hãi: "A Tuyết, chẳng lẽ bây giờ ngươi một mình gặp mặt ta cũng không muốn sao? Ta muốn gặp ngươi một lần nhưng ngươi vẫn một mực từ chối!"
Lời nói vừa dứt, lại là một trận trầm mặc.
Trong không khí mơ hồ quỷ dị, Tống Chỉ Thi nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết mắt phượng không hề nháy một cái.
Đông Phương Tuyết trầm mặc không nói lời nào, Tiêu Mặc cúi đầu nhìn xuống mặt đất cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thêm một lúc lâu, Đông Phương Tuyết rốt cuộc trầm thấp mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mà xa lánh: "Không biết đại tẩu tìm tiểu Vương có chuyện gì?"
Một câu nói lạnh lẽo xa cách, không có run giọng không có khác thường, nhất thời đã đánh tan tất cả sự kiều diễm nhu mì của Tống Chỉ Thi.
"Đại tẩu? Ngươi thế nhưng gọi ta là đại tẩu?" Nàng lắc lắc đầu, có chút không dám tin.
Cái người thiếu niên mà từ lúc nàng thành thân vẫn luôn không hề gọi nàng một tiếng chị dâu, cái người nam tử mỗi khi thấy nàng thần sắc đều quái dị nhưng lại dịu dàng, cái người tên A Tuyết mỗi lần có chuyện đều giúp nàng giải quyết. Thật sự, thật sự không thấy nữa, cũng không còn là của nàng nữa.
"A Tuyết, tại sao ngươi phải như thế?" Cắn cắn môi, Tống Chỉ Thi tha thiết mong chờ nhìn Đông Phương Tuyết.
"Vậy thì, ta nên như thế nào đây?" Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mi mắt tuấn lãng, hỏi ngược lại.
Tống Chỉ Thi bị hắn hỏi cho nhẹn lời, nhất thời tỉnh ngộ lại phần nào, sau đó nghĩ đến mục đích tới đây, chợt xoay chuyển đề tài, có phần gay gắt nói: "Vì sao ngươi phải tranh giành vị trí đó với A Tường?"
Không quan tâm đến nàng đột nhiên gay gắt, ánh mắt Đông Phương Tuyết chợt lóe, có chút lơ đãng nói: "Bởi vì ta cần."
"Nhưng mà ngươi trước đây không cần." Tống Chỉ Thi nói toạc ra, trong mắt phượng là tràn đầy khiếp sợ: "Trước đây ngươi nói không cần vị trí đó!"
Nói đến đây, Tống Chỉ Thi chắc chắn lập lại câu đó lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.