Chương 91: Chương 91
Nhất thế Phong Lưu
24/12/2013
Tiểu Ngân chưa từng không nói một tiếng nào với nàng đã chạy lung tung.
Mà ngay khi nó chạy đi, cũng không biết Thôn Vân Tỳ Hưu nghĩ gì mà cũng chạy theo sát Tiểu Ngân, nháy mắt một cái đã vô tung vô ảnh.
Hai tên này thật là, Lạc Vũ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
“Đừng chạy.” Đông Thiên Vương theo sát sau đó vừa liếc mắt một cái thấy tình cảnh này, không khỏi kêu to lên một tiếng: “Sao lại chạy lung tung như thế, hướng đó là ở chỗ sâu trong Hắc Ma rừng rậm nha.”
Hai cái tên này phát điên cái gì vậy, từ đó đến bây giờ, hắn chưa từng nghe thấy có người hay ma thú thoát khỏi Hắc Ma rừng rậm.
Ngay cả hắn cũng chỉ dám dẫn Lạc Vũ chuyển một vòng bên ngoài, chỉ đi đến một phần ba toàn bộ khu rừng.
Hai tên ma thú này nổi điên cái gì vậy?
Mà Đông Thiên Vương mới vừa hô lên như vậy, Tiểu Hồng đang được Lạc Vũ ôm trong lòng, lại trợn to đôi mắt tròn xoe, ném ma thú hệ mộc trong tay, xoay người muốn nhảy xuống đuổi theo.
Bất quá nó nhanh, nhưng Lạc Vũ còn nhanh hơn, ôm lấy Tiểu Hồng.
“Ngươi không biết đường đi, không cho phép chạy lung tung.” Cúi đầu giáo huấn Tiểu Hồng một câu, Lạc Vũ quay người lại, đuổi theo phương hướng Tiểu Ngân vừa biến mất.
Hắc Ma rừng rậm này hung hiểm đến cỡ nào nàng không biết, nhưng nếu Đông Thiên Vương nói nó nguy hiểm, y theo trình độ của hắn, nàng không thể không tin.
Mặc dù Tỳ Hưu đã mười bốn cấp rồi, Tiểu Ngân cũng rất lợi hại, nhưng Tiểu Ngân dù sao cũng còn nhỏ.
Chỉ có hai tên chạy sâu vào trong, nàng rất lo lắng.
Đặc biệt hành động dị thường của Tiểu Ngân lại càng làm cho nàng thêm lo lắng.
Cảm tình giữa nàng và Tiểu Ngân rất sâu đậm, nàng đã thu dưỡng nó từ nhỏ, cũng không thể làm cho nó bị một chút tổn thương nào.
“Ngươi muốn đi vào?” Đông Thiên Vương vừa thấy động tác của Lạc Vũ, thân hình chợt lóe tiến lên, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Lạc Vũ, cau mày hỏi.
“Ngươi có thể không đi.” Lạc Vũ quay đầu lại nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái.
Sau đó đẩy ra Đông Thiên Vương, bay nhanh đuổi theo phương hướng Tiểu Ngân biến mất.
Đông Thiên Vương nhìn bóng lưng Lạc Vũ đi xa, gương mặt tà khí nhíu lại, hắn thế nhưng khẽ vươn tay vuốt vuốt cái trán: “Ta điên rồi.”
Lầm bầm lầu bầu ba chữ, thân hình Đông Thiên Vương chợt lóe chạy đuổi theo Lạc Vũ.
Hắn hẳn là điên rồi, mới đuổi theo Lạc Vũ vào sâu trong Hắc Ma rừng rậm.
Sắc trời sáng ngời, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống từ ngọn cây, như sợi chỉ bay quanh quẩn.
Hắc Ma rừng rậm, nếu đi xuyên qua nó từ bên ngoài cũng chỉ khoảng chừng hơn ngàn dặm là ra khỏi.
Nhưng là, nếu chuyển hướng đi vào sâu bên trong, như vậy, cả Hắc Ma rừng rậm sao có thể chỉ là ngàn dặm.
Màu đen tung hoành, chiếm cứ thiên địa.
Hắc Ma rừng rậm lẳng lặng đứng sừng sững, giống như một con sư tử hung mãnh đang mở ra bồn máu, không gây tiếng động gì nhưng lại đe dọa cắn nuốt tất cả. (*miệng)
Gió nhẹ thổi, vào đông, băng hàn mà lãnh liệt.
Đảo mắt đã qua vài ngày.
“Bịch.” Một tiếng va chạm không lớn truyền ra từ chỗ sâu trong Hắc Ma rừng rậm, Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương rơi xuống đất.
Trước mắt, hai con Xích Kim Thú mười một cấp, đều bị chặt đứt một sừng, bị đánh bay lên cao cao đụng vào núi đá phía sau.
Bịch một tiếng rơi xuống đất, hai con Xích Kim Thú như biết chúng vốn không phải là đối thủ của Lạc Vũ và Đông Thiên Vương.
Lập tức không hề chậm trễ, xoay người vù vù chạy vào Hắc Ma rừng rậm.
Nhìn hai con ma thú mười một cấp chạy trốn, Lạc Vũ sờ một chút sợi dây màu hồng trong tay, vuốt một chút cái trán đang thấm mồ hôi.
“Thật là kích thích.” Bên cạnh, Đông Thiên Vương thì giơ giơ “móng vuốt” vuốt vạt áo bị rách nát, tà tà cười to.
Lạc Vũ gật đầu, thật là đủ kích thích.
Ngay khi xâm nhập vào sâu trong Hắc Ma rừng rậm, không khí hoàn toàn khác hẳn bên ngoài rìa.
Từ tám cấp gia tộc xuất động, đến chín cấp hỗn hợp công kích.
Lại đến mười cấp tụ tập ra tay, cùng bây giờ là hai con mười một cấp liên thủ công kích.
Cứ tiếp tục đi sâu vào, mức độ nguy hiểm và cấp bậc ma thú tấn công ở phía trước, nàng cơ hồ không cần nghĩ đến cũng có thể tưởng tượng ra rồi.
Bất quá, lợi ích cũng không phải không có.
Mấy ngày đi trong đây, bị vô số ma thú tấn công, làm cho nàng ngay từ đầu có chút khó đối phó với ma thú tám cấp, đến bây giờ cho dù đối phó với mười một cấp ma thú, nàng vẫn có thể toàn thân trở ra.
Tốc độ gia tăng công lực rất nhanh, bên ngoài không thể nào so sánh nổi.
Quả nhiên, công lực là phải được phát triển từ trong thực tế chiến đấu.
Quay đầu liếc nhau, Lạc Vũ phất phất tay: “Tiếp tục đi thôi.”
Đông Thiên Vương mỉm cười xoay người, vừa dứt khoát xé luôn quần áo rách nát trên người, vừa nói: “Ta nói, đem Tiểu Hồng nhà ngươi thả xuống là tốt nhất.”
“Không thả.” Lạc Vũ nghe vậy ôm thật chặt Tiểu Hồng vào trong ngực.
Trên đoạn đường tiến vào, nàng đã hiểu rõ.
Tiểu Hồng thật sự như một trái cây thơm mát.
Tiểu Hồng vốn sinh ra từ linh huyệt, mà những ma thú trong Hắc Ma rừng rậm lại hết sức nhạy cảm, tụi nó hết đám này đến đám khác nối đuôi nhau mà đến tấn công nàng.
Nguyên nhân chính là muốn ăn Tiểu Hồng và Vân Gian Hoa trên người nàng.
Đại bổ, đại bổ nha.
Bởi vậy, một chuyến hai người và một thú này của bọn họ, đừng nói muốn ẩn dấu tung tích, ôm theo Tiểu Hồng chẳng khác nào mang theo một tọa độ sống, không chút nào che lấp.
Đây chính là thuốc bổ đó nha, là linh dược có hình dáng ma thú giúp tăng lên công lực.
Nếu không ăn nó, quả thật là không có thiên lý.
Sau khi Lạc Vũ hiểu được điều này, cảm thấy đám này thật hết chỗ nói rồi.
Bất quá may là nàng không để cho Tiểu Hồng một mình chạy đi, bằng không tên tiểu tử này không biết lúc nào sẽ là “đồ nhắm” của tụi ma thú nữa.
Tiểu Hồng bị Lạc Vũ gắt gao đè lại trong lòng, không cho phép nó chạy lung tung, Tiểu Hồng cảm giác được ý tứ của Lạc Vũ, nhất thời bĩu môi xem thường.
Nó cũng rất lợi hại có được hay không.
Lập tức, một móng vuốt bắt được Lạc Vũ, chỉ về hướng phía trước.
Nhanh, nhanh, nhóm Tiểu Ngân chạy nhanh quá sắp không cảm giác được khí tức nữa rồi, mau, đuổi theo.
Lạc Vũ thấy vậy nhắm hướng Đông Thiên Vương vung tay lên, thuận miệng “xổ” tiếng Anh: “go.”
“Con chó?” Đông Thiên Vương sửng sốt, có ý tứ gì đây? Nói hắn là con chó? Hay là phía trước có ma thú hình con chó? (~cẩu = chó)
“Này, có ý tứ gì?”
Gió đông nổi lên, hai thân ảnh tiếp tục xâm nhập sâu vào trong Hắc Ma rừng rậm.
Vùng đất hoang sơ, bên trong Hắc Ma rừng rậm, không phải cây cối cao chọc trời mà là một mảnh đất hoang vu.
Rộng lớn, trùng trùng điệp điệp, liên miên vô cùng.
“Một đoạn này sao lại không có ma thú?” Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đi gần một ngày trời, nhưng ngay cả một con ma thú cũng không nhìn thấy, Lạc Vũ không khỏi kinh ngạc hỏi.
Mấy ngày trước đây, một ngày thấy ít gì cũng vài đàn ma thú nha.
“Kỳ quái.” Mái tóc màu đỏ của Đông Thiên Vương tết thành một bím tóc, quấn quanh đầu và cổ, nét tà khí trên mặt cũng nổi lên nghiêm chỉnh.
Sâu trong Hắc Ma rừng rậm không có ma thú? Đánh chết hắn cũng không tin.
Vậy tình huống này…
Nhìn, ngay lúc hai người còn đang rối rắm, Tiểu Hồng đột nhiên mạnh túm lấy Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhất thời nghiêng đầu nhìn theo phương hướng Tiểu Hồng vừa chỉ nhìn lại.
Bởi vì lúc này bọn họ đứng ở vị trí trên cao, vừa lúc có thể nhìn bao quát toàn cảnh bốn phía.
Chỉ thấy trong vùng đất hoang thê lương, vô số thân ảnh to lớn cường tráng chợt lóe mà qua.
Đang đổ xô về một phương hướng chạy vội đi.
Khoảng cách khá xa, Lạc Vũ thấy không rõ lắm là loại ma thú nào.
Nhưng là, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, bọn chúng cũng không phải yếu, hơn nữa những ma thú này cũng không phải loại thành quần kết đội xuất hiện.
Ít nhất đều là ma thú chín cấp trở lên.
Mà lúc này, những con ma thú này hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của bọn họ, cùng hướng về một phương mà đi.
Giống như trước mặt có cái gì đó vạn phần hấp dẫn bọn chúng, mà Tiểu Hồng lúc này cũng hoàn toàn không có lực hấp dẫn với chúng nó, thái độ chuyển biến rất quỷ dị, làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Lạc Vũ nhất thời nhướng mày: “Đây là ý tứ gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Có Tiểu Hồng cùng Vân Gian Hoa ở chỗ này, cũng không thể hấp dẫn mấy con ma thú này sao?
Này… Phía trước đã xảy ra chuyện gì? Hay là Hắc Ma rừng rậm có biến?
Bất quá, không tấn công bọn họ nữa cũng là một chuyện tốt.
“Xem kìa.” Lạc Vũ vừa nói hạ xuống, Đông Thiên Vương đột nhiên nắm lấy Lạc Vũ, chỉ chỉ về hướng đỉnh đầu.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn.
Nhất thời, chỉ thấy bầu trời màu làm, đen đặc một mảnh Loan Phượng Phi Bằng, Linh Thứu đang giương cánh bay lượn, từ bốn phương tám hướng vội vã bay về phương hướng kia hội tụ.
Loáng thoáng, cơ hồ còn có thể nhìn thấy bộ dáng của Loan Phượng Phi Bằng.
Ma thú không trung cũng đang chạy về hướng kia tề tập?
Lạc Vũ mở to hai mắt, khí tức bắt đầu thâm trầm, nàng không có nhìn lầm đi?
Phải biết rằng ma thú không trung và ma thú mặt đất, vốn là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng là, bây giờ, chúng nó chạy về cùng một phương hướng tụ tập.
“Ma thú tề tập?” Vẻ mặt tà khí của Đông Thiên Vương cũng hiện lên kinh ngạc hỏi.
Ma thú tề tập, có lầm hay không, đừng nói là nhìn thấy, cho dù chỉ là nghe thấy, hắn cũng chưa từng nghe thấy qua.
Phải biết rằng ma thú không thể nghe lời như vậy, hơn nữa ma thú càng lợi hại, càng là kiệt ngạo bất tuân, căn bản không để ý tới mấy tộc ma thú khác loại.
Hơn nữa, tuyệt đối có tính chất công kích lẫn nhau.
Này, nhìn qua là loại ma thú nào cũng có, đều đang đổ xô về hướng kia tụ tập.
Này… Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Hắc Ma rừng rậm xuất hiện tình huống kinh thiên địa, quỷ thần khiếp rồi sao?
Cúi đầu, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đối mặt liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều là kinh ngạc.
“Bịch.” Mà ngay lúc hai người còn đang kinh ngạc, ở vị trí trung tâm của Hắc Ma rừng rậm, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, bạch quang loáng thoáng bắn thẳng tận trời.
Dưới chân rung rung, Đông Thiên Vương mạnh nhướng mi: “Lực lượng thật mạnh.”
Xa như vậy, cỡ chừng hàng trăm hàng ngàn dặm, cư nhiên còn có thể truyền đến đây tiếng vang đất rung núi chuyển và ánh sáng như vậy.
Như vậy ở nơi đang xảy ra kịch chiến, cho dù là người hay ma thú quyết đầu, lực lượng này cũng quá dọa người rồi.
Mà ngay lúc Đông Thiên Vương vừa dứt lời, ờ phương hướng kia lại ầm ầm một tiếng, truyền đến đây một tiếng va chạm mãnh liệt.
Ngân quang cơ hồ có thể cùng tranh nhau phát sáng với ánh sáng trên bầu trời.
“Ta hiểu rồi.” Đông Thiên Vương thấy vậy đột nhiên vỗ chưởng nói: “Tuyệt đối là trận quyết chiến của kẻ mạnh, khó trách mấy con ma thú này bay đến nhiều như vậy.
Nếu các cao thủ loài người có công lực siêu việt quyết đấu với nhau, ta chắc chắn cũng muốn đi xem.”
Trong mắt Đông Thiên Vương tỏa ánh sáng, đừng nói là loài người, cho dù là ma thú quyết đấu hắn cũng muốn đi xem.
Lực lượng này, hắn có thể hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối vốn là siêu việt trong tồn tại.
“Lạc Vũ, ta nói ngươi… Này, sao lại ngây người?”
Đầu óc chuyển biến nghĩ vậy, Đông Thiên Vương vỗ vỗ Lạc Vũ, đang muốn cùng Lạc Vũ bàn luận, chỉ thấy Lạc Vũ cau mày, có chút ngốc lăng giật mình, không khỏi đẩy vai Lạc Vũ một cái nói.
Lạc Vũ bị Đông Thiên Vương đẩy, cả kinh lấy lại tinh thần.
Thấy Đông Thiên Vương nhìn chằm chằm chính mình, Lạc Vũ càng thêm nhíu chặt mày, nhấp mím môi chậm rãi nói: “Ta hình như cảm giác được là lực lượng của Tiểu Ngân.”
“Tiểu Ngân?” Đông Thiên Vương sửng sốt.
Đúng vậy, Tiểu Ngân, nàng cảm giác được, Tiểu Ngân là một tồn tại siêu việt trong các ma thú.
Tỉ như mặc kệ nàng có ở rất xa, Tiẻu Ngân cũng có thể tìm ra nàng, mà nàng cũng hoàn toàn có thể cảm giác được phương hướng và lực lượng của Tiểu Ngân.
Ngân quang mãnh liệt này hiện ra, có lực lượng của Tiểu Ngân ở bên trong, tuyệt đối có.
Mà ngay lúc Lạc Vũ nghi hoặc trong nháy mắt, Tiểu Hồng đang ở trong lòng, đột nhiên nhảy ra, chạy vọt về phương hướng ngân quang đang phát ra.
Mau, mau, Tiểu Ngân đang đánh nhau.
Trong khi Lạc Vũ còn đang nghi hoặc và do dự, nhận được ý của Tiểu Hồng truyền lại, ngay cả một chút do dự cũng không còn rồi.
Ánh mắt rồi đột nhiên sắc bén, sợ dây tơ tằm màu hồng trong lòng bàn tay chợt lóe, bay vọt ra phóng về hướng Tiểu Hồng đang vọt đi.
Tiểu Ngân đang đánh nhau, bị lực lượng lợi hại như vậy đánh vào, cho dù là nàng đối đầu cũng sẽ bị vỡ vụn thành bột phấn, Tiểu Ngân mặc dù mạnh mẽ hơn nàng, nhưng nó cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu đi.
Nàng không thể làm cho Tiểu Ngân chịu một chút thương tổn nào.
“Này, ngươi không muốn sống nữa?” Đông Thiên Vương thấy vậy mạnh mẽ nắm lại Lạc Vũ, nhưng lại không nắm bắt được Lạc Vũ đang bay vọt đi.
Hướng kia là hướng ma thú đang tề tập, cho dù hắn muốn chứng kiến trình độ chiến đấu của bọn chúng sâu đến đâu cũng không dám đi.
Lạc Vũ này lại còn dám nhắm về hướng kia mà đi nữa chứ.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.” Không cần phải kéo theo Đông Thiên Vương tiến vào, thanh âm Lạc Vũ từ phía xa xa truyền lại, tình ý của người này nàng cũng không dám nhận, sau này nàng không có cách nào trả lại cho hắn.
Đông Thiên Vương nghe Lạc Vũ nói, dung nhan tuấn mỹ nhưng lại tà mị có chút giương lên.
“Ta giống như người luôn ở phía sau đợi sao?” Đông Thiên Vương vuốt cằm của chính mình, nhẹ nhướng mày: “Ngươi càng không muốn ta đi, ta lại càng đi theo ngươi.”
Cúi đầu lầm bầm lầu bầu, thân hình Đông Thiên Vương chợt lóe đuổi theo Lạc Vũ.
“Phu nhân tương lai của ta muốn đi, cho dù thế nào ta cũng phải cùng đi.” Nhẹ nhàng nói một câu, tóc dài màu đỏ kẽ nhếch, vốn là tà mị nhưng lại pha lẫn kiêu ngạo cùng cao quý từ tận trong linh hồn.
Bay vọt mà đi, nhanh như lưu tinh trụy nguyệt.
Mịt mờ hoang nguyên, cây cỏ tàn úa hướng lên trời.
Núi đá lạnh lẽo, gió lạnh nổi lên bốn phía.
Thiên mạc trời cao, thân ảnh Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng hiện lên đi xa trong cây cỏ hoang dại.
Cùng khắc, ma thú ở bốn phương trong rừng rậm cũng đang tề tập ở vị trí trung tâm khu rừng.
Sương gió di chuyển, sơn vũ muốn đến Phong Mãn Lâu. (*báo trước điềm xấu)
Nóng lòng cho an nguy của Tiểu Ngân, tốc độ Lạc Vũ tăng đến cực hạn, đồng thời mượn lực lượng của Tiểu Hồng, một ngày một đêm thời gian đã cường ngạnh vượt qua vài trăm dặm, đến gần vị trí trung tâm rừng rậm.
Bởi vì, trên đường tất cả ma thú cũng đều đổ xô về hướng đó tập kết.
Bởi vậy, ven đường căn bản không có ma thú nào ngăn trở bọn họ, phảng phất tín hiệu ở vị trí trung tâm Hắc Ma rừng rậm, còn quan trọng hơn so với tấn công nàng và Tiểu Hồng.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho một chuyến hai người và một thú của nhóm Lạc Vũ càng thêm dễ dàng.
Không hề gặp bất cứ sự ngăn trở nào đã tiến nhập vào bên trong Hắc Ma rừng rậm, nơi mà hầu như chưa từng có ai đặt chân đến.
Núi non phập phồng, liên miên trùng điệp.
Cây cỏ hoang vu màu xanh gần thành màu tím liên miên trên mặt đất, theo gió lay động.
Cây cối cao lớn che trời đứng vững, lá tán rơi tứ phương.
Vị trí trung tâm Hắc Ma rừng rậm vốn là hàng loạt các dãy núi đen, giống như một cây xương rồng tròn, đứng sừng sững ở trung ương mặt đất, liên miên vô cùng.
Nó cũng không gập ghềnh hiểm ác, nhưng lại làm cho người ta còn chưa tới gần, đã có thể cảm giác được một cỗ khí thế áp bách bao phủ mà đến.
Chấn nhiếp cả một phương thiên địa.
“Cẩn thận một chút, khí tức nơi này rất nồng đậm.” Đầy mặt nghiêm túc, cẩn cẩn dực dực đi chen trong những dãy núi đá đen bóng, Đông Thiên Vương đè thấp thanh âm nắm vai Lạc Vũ nhắc nhở.
Rõ ràng rất nhiều ma thú chạy về hướng này, nhưng bây giờ lại không cảm giác được một chút hơi thở của bọn chúng.
Nếu không phải bọn họ tận mắt thấy nhiều ma thú chạy đến hướng này, không chừng bọn họ sẽ nghĩ bọn họ bị hoa mắt rồi chứ.
Nếu không phải tất cả ma thú thu liễm lại khí thế của chúng, thì có nghĩa là có ma thú càng mạnh hơn đè ép luôn khí tức của bọn chúng.
Song, hắn lại không cảm giác được có khí tức vô cùng cường đại nào ở đây cả, càng đáng nói hơn là lực lượng đối kháng nổ mạnh lúc nãy, bây giờ cũng không cảm nhận ra được rồi.
Dường như tất cả đều bị tiêu diệt hết rồi vậy.
Nhưng là, một chút khí tức cũng không phát hiện ra, lại càng làm cho người ta run sợ trong lòng.
Đông Thiên Vương loáng thoáng cảm giác được những dãy núi đen thật lớn này, mang lại một cỗ uy áp nồng hậu làm cho ngay cả chính hắn cũng cảm thấy áp lực, nó đang vô hình phát huy ra.
Đó là một loại uy áp siêu việt tất cả ma thú.
Đôi mắt tà mị của Đông Thiên Vương dao động rất nhanh, đây là loại ma thú gì vậy? Khí tràng tỏ ra thật mạnh, tuyệt đối mạnh hơn gấp nhiều lần mười bốn cấp ma thú Biến Sắc Long.
Bên cạnh, Lạc Vũ nghe vậy cũng gật đầu, nàng biết là có nguy hiểm, nhưng dưới chân lại không chút nào dừng lại.
Không thể cảm giác được khí tức của Tiểu Ngân rồi, an nguy của Tiểu Ngân cũng không biết…
Nàng làm sao có thể dừng lại được.
“Không nên gấp gáp, chúng ta…”
“Vù.” Đông Thiên Vương vừa mới mở miệng an ủi Lạc Vũ, bên dưới thạch nhai hoang vu, đột nhiên chợt lóe ra cái gì đó đánh mạnh về nơi hai ngươi đang ẩn núp.
Lực đánh nặng đến ngàn cân, nhanh như tia chớp.
Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng phản ứng cũng mau nhanh, lập tức lộn ngược ra sau nhanh như tia chớp. Từ bên dưới thạch nhai, hiện ra thân hình.
“Ầm.” Một tiếng nặng nề va chạm vang lên.
Nơi mà Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương, Tiểu Hồng vừa đứng lúc nãy, nham thạch trực tiếp vỡ tan thành cặn bã, trên mặt đất hiện ra một lằn rãnh tối đen như mực, đang giương nanh múa vuốt hiện ra.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đang ở giữa không trung nhất thời liếc nhau, lực lượng này thật mạnh.
Từng bước rơi xuống đất, Lạc Vũ mạnh mẽ xoay người về hướng con ma thú vừa mới tập kích bọn họ.
Bóng đen rực rỡ, một ma thú từ lằn rãnh màu đen thật lớn từ từ lộ ra chân diện mục.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương liếc mắt một cái nhìn thấy, không khỏi hít một hơi lãnh khí.
“Cửu đầu xà hoàng, mười lăm cấp siêu cấp… Ma thú.” Đông Thiên Vương thấy rõ ma thú trước mắt, lắp bắp không nói nên lời. (*vua rắn 9 đầu)
Mười lăm cấp ma thú, ma thú đỉnh của đại lục.
Mười lăm cấp, đây chính là cấp bậc cao nhất của tất cả ma thú tại Vọng Xuyên đại lục.
Lạc Vũ nghe vậy khóe miệng rút giật giật như rút gân hai cái, trời ạ, đến đây một con ma thú cũng không thấy, lại đụng phải siêu cấp ma thú mười lăm cấp.
Bóng đen lạnh lẽo, cửu đầu xà hoàng dưới ánh mặt trời, chậm rãi lộ ra thân hình khổng lồ.
Chỉ thấy nó khổng lồ vô cùng, cơ hồ dài khoảng mấy chục thước, vòng eo ít nhất cũng hơn ba thước, mà dữ tợn nhất là đầu của nó, chín cái đầu rắn.
Mỗi một đầu đều đưa ra, rụt vào đầu lưỡi đỏ tươi, trên đỉnh đầu có sừng, vảy lóng lánh trên thân mình.
Nếu có chân, cơ hồ cũng có thể so sánh giống như cự long rồi. (*rồng lớn)
Một thân đen nhánh, đôi mắt màu đỏ của cửu đầu xà hoàng nhìn Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, bọn họ so với nó nhỏ bé đến đáng thương.
Đáy mắt bá đạo hung tàn chợt lóe, một cái đầu rắn trong đó mị hí mắt nhìn Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, một tia sáng màu đen vọt về hướng hai người trong nháy mắt.
“Tránh mau.” Đông Thiên Vương vừa thấy, cũng không để ý đến gì khác, nắm lấy tay Lạc Vũ bên cạnh, điên cuồng thối lui về phía sau.
Bịch, một tiếng vang rất nhỏ cơ hồ có thể làm cho người ta bỏ qua.
Nơi mà Lạc Vũ và Đông Thiên Vương vừa đứng, trong nháy mắt đọng lại thành đá, trong làn gió lạnh thổi qua, chậm rãi vỡ tan biến thành bột phấn.
“Ngươi đừng nhìn hai tròng mắt của nó, cửu đầu xà hoàng có thể phong ấn hết thảy, đem tất cả sinh vật hóa thành nham thạch.”
Đông Thiên Vương cầm lấy tay Lạc Vũ, nhìn cây cỏ mới vừa rồi vẫn còn xanh tươi, nay đã biến thành bột phấn biến mất trong hoang vu.
Sắc mặt hắn đã không còn vẻ tà khí, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Lạc Vũ nghe vậy trong lòng đột nhiên nhớ đến yêu nữ đầu rắn Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
Medusa có mái tóc bằng rắn ngo ngoe trên đầu, chỉ cần ai nhìn vào hai tròng mắt của bà ta sẽ bị biến thành hòn đá.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ma thú có bản lĩnh tương tự ở chỗ này.
Muốn giết Medusa phải dùng gương, nhưng ở Vong Xuyên đại lục này, nàng phải đi đâu tìm gương đây?
Cửu đầu xà hoàng nghe thấy Đông Thiên Vương hô lên vạch trần thủ đoạn công kích của nó, một đầu rắn tà nghễ liếc nhìn Đông Thiên Vương một cái.
Mà tám đầu rắn khác nhưng lại coi như căn bản khinh thường đối phó Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, toàn bộ đều nhắm mắt lại không hề để ý đến hai người.
Đồng thời cái đuôi thật lớn đảo qua đánh về phía hai người.
Nó không phải chỉ biết có một cách tấn công đâu nha.
Cái đuôi khổng lồ đão qua, như cuồng phong thổi tới, áp lực vô cùng.
Đông Thiên Vương gắt gao nắm lấy Lạc Vũ, cả người chợt lóe lên đấu khí màu tím, nhảy vọt qua một bên nhanh như tia chớp.
Nhưng ngay lúc Đông Thiên Vương nắm lấy Lạc Vũ tránh né.
Bên trong dãy núi màu đen đột nhiên lóe lên khí tức mãnh liệt của Tiểu Ngân, một tiếng phẫn nộ đến mức tận cùng gầm rú phá không mà ra, chứa đầy oán nộ cùng thương tâm và thống khổ.
Lạc Vũ đã không thể khống chế được nữa rồi.
Lạc Vũ hung hăng hất ra cánh tay Đông Thiên Vương, sợi tơ tằm màu hồng trong tay chợt lóe, quay đầu phóng sợi tơ về hướng cửu đầu xa đang ngăn cản trước đường vào trong.
Là Tiểu Ngân, Tiểu Ngân làm sao vậy?
Mà cùng khắc, Tiểu Hồng vẫn luôn bị Lạc Vũ ôm chặt không cho nhúc nhích, nó cũng đã không nhịn được nữa rồi, mạnh mẽ lao tới trước, tiểu móng vuốt vẽ vài cái trong không trung.
Lập tức, tia chớp màu hồng lóe lên, tấn công về hướng cửu đầu xà hoàng.
“Đáng chết.” Đông Thiên Vương thấy vậy nhất thời gầm nhẹ một tiếng, lại không chút suy nghĩ vươn năm ngón tay, một tử loan đao hình trăng tròn xuất hiện trong tay Đông Thiên Vương.
Đông Thiên Vương bổ một đao vào khoảng không trước mặt, chém tới cửu đầu xà hoàng.
Không đi, vậy chỉ còn nước liều mạng, không thể để một mình Lạc Vũ ở chỗ này liều mạng.
Ngay lập tức, sợi tơ tằm màu hồng, tia chớp màu hồng, và đấu khí màu đen, bao vây lấy cửu đầu xà hoàng, mạnh mẽ đánh lên.
Cửu đầu xà hoàng thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên khí tức lạnh lẽo, màu đen toàn thân đại thịnh.
“Bịch.” Trong nháy mắt, bốn đạo lực lượng va chạm giữa không trung, phát ra tiếng va chạm nặng nề cực kỳ.
Sau khi va chạm, bốn màu sắc lực lượng tiêu tan hết.
Thân hình màu đen lộ ra, mười lăm cấp cửu đầu xà hoàng không hề có một chút xíu vết thương nào, chỉ có một cái đầu lắc lắc.
Đông Thiên Vương xem tại trong mắt, đáy mắt lạnh trầm, vẻ cấp bách chợt hiện.
Với thực lực của hắn cũng không thể rung chuyển được nó chút nào hay sao?
Mà ngay lúc Đông Thiên Vương còn đang kinh hãi, cái đầu đang lắc lắc của cửu đầu xà hoàng chậm rãi dương lên.
Dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ ràng, khóe miệng của nó có một vết thương thật nhỏ, đó là sợi tơ màu hồng của Lạc Vũ tạo thành vết thương.
Lạc Vũ vừa thấy liền giựt lại sợi tơ bay trở về.
Vô kiên bất tồi tơ hồng, cư nhiên chỉ có thể tạo thành một vết thương nho nhỏ đối với cửu đầu xà hoàng, mười lăm cấp, thật là một tồn tại siêu việt hay sao? (*cái gì cũng có thể cắt vỡ)
Bịch, cửu đầu xà hoàng đánh cái đuôi lên khổng lồ bị Tiểu Hồng phong ấn thành hòn đá lên mặt đất, lập tức hòn đá bị bể nát, cái đuôi khôi phục như lúc ban đầu.
Sử dụng chiêu hóa thành hòn đá trước mặt nó, quả thật là một trò cười mà.
Mười tám con mắt nhất tề mở ra, cửu đầu xà hoàng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lạc Vũ.
Tốt lắm, sau khi nó tu luyện đến mười lăm cấp, cả thiên hạ loài người này không ai có thể đả thương nó, bây giờ cư nhiên có người dám làm nó bị thương, được, được lắm.
Những tròng mắt màu đỏ nhấp nháy, sát khí chợt lóe ra trong mắt cửu đầu xà hoàng.
Còn không chờ Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương kêu lên một tiếng không tốt, sáu con mắt trên ba cái đầu của cửu đầu xà hoàng chợt lóe lên ánh sáng màu hồng, sáu tia sáng bắn về phía Lạc Vũ.
Với lực lượng và tốc độ này, đã không phải chậm rãi, thong thả như vừa rồi.
Trong nháy mắt đã đến gần người, bất quá chỉ là một lần hô hấp trong lúc đó mà thôi.
Lạc Vũ nhướng mày, thân hình chợt lóe theo bản năng phản ứng, ba tàn ảnh liên miên hiện ra.
Đồng thời, bên cạnh Đông Thiên Vương phản ứng cũng nhanh, một đao đánh xuống ngăn chặn hai tia sáng của cửu đầu xà hoàng.
Đấu khí màu tím đập vào mặt, liên miên dựng lên đánh về hướng xà hoàng.
Tiếng va chạm rõ ràng vang lên, lực lượng của Đông Thiên Vương như viên ngọc phỉ thúy tinh xảo, tại trước mặt mười lăm cấp cửu đầu xà hoàng không chịu nổi nhất kích. (*vật dễ vỡ)
Ánh mắt cửu đầu xà hoàng xuyên thấu qua đao phong của Đông Thiên Vương, tiếp tục bắn tới trước.
“Cẩn thận.” Lạc Vũ chợt lóe thân mình hiện lên ba tàn ảnh, chợt thấy cảnh này, nàng gầm nhẹ lên một tiếng, nhảy phác tới, mạnh mẽ đá một cước về phía Đông Thiên Vương để tránh đi đòn tấn công của cửu đầu xà hoàng.
“Bịch.” Cỏ cây biến thành đá vụn, nát bấy trong thiên địa.
Sắc mặt Đông Thiên Vương trầm xuống, nhưng trong đáy mắt cũng là một mảnh vui sướng đến cực hạn, nhìn bóng lưng Lạc Vũ đang che ở trước mặt hắn.
“Cẩn thận một chút.” Sau khi va chạm giúp Đông Thiên Vương tránh thoát, Lạc Vũ nhất thời trầm giọng nói.
Đông Thiên Vương là người tốt hay xấu, nàng không cần biết đến, nàng chỉ biết là hắn đối với nàng không xấu, sao nàng lại có thể nhìn hắn chết được.
Mà ngay lúc cửu đầu xà hoàng tập kích Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương, Tiểu Hồng di chuyển đến phía sau nó, ánh sáng màu hồng chợt đại thịnh, mạnh mẽ xuyên qua hộ thể thần quang của cửu đầu xà hoàng, đánh trúng lưng của nó. (*ánh sáng bảo hộ thân thể)
Hừ, dám coi thường Tiểu Hồng ta.
Thân thể cửu đầu xà hoàng run lên, Lạc Vũ và Tiểu Hồng lòng có linh tê, nàng vừa nhận thấy trạng huống của cửu đầu xà hoàng, liền dương tay bắn ra ngân hồng tơ vàng. (*hành động rất ăn ý)
Trong nháy mắt, vô kiên bất tồi ngân hồng tơ vàng, nương theo nơi Tiểu Hồng vừa phá vỡ, đánh lên thân thể cửu đầu xà hoàng, trực tiếp đâm vào thân thể nó.
Màu máu đỏ đậm lập tức chảy xuống.
Cửu đầu xà hoàng nhất thời giận dữ, cư nhiên dám đả thương nó, dám đả thương nó.
Lập tức, thân thể khổng lồ mạnh mẽ dựng thẳng lên, bốn cái đầu trong chín đầu vươn ra, mười tám con mắt nhất tề nhắm ngay Lạc Vũ.
Cửu đầu xà hoàng đã muốn xử xuất ra bản lãnh thật sự rồi.
Đông Thiên Vương thấy vậy, loan đao trăng tròn trong tay hợp lại, đấu khí màu tím đen bắt đầu tề tụ lại, vì Lạc Vũ, hắn không thể tiếp tục che dấu thủ đoạn rồi.
Ánh sáng hồng lóe ra, ngân tơ tằm bắn ra, thu vào.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh Lạc Vũ, hai lực lượng hỗ trợ lẫn nhau, nhất tề tập trung tấn công cửu đầu xà hoàng.
Ngay lập tức, cả một phương này ào ào như vũ bão, tất cả đều đem tất cả bản lĩnh ra đối phó.
“Rống…” Mắt thấy cục diện chính là không chết không dừng tay, bên trong dãy núi màu đen phía sau cửu đầu xà hoàng mạnh mẽ truyền ra một tiếng hí rống, chấn nhiếp tứ phương.
Cửu đầu xà hoàng đang cuồng nộ, nghe tiếng hí rống truyền đến liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn dãy núi đen, trong thời gian ngắn, tất cả khí thế đều tiêu tan toàn bộ.
Hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, xoay người ẩn vào dãy núi màu đen. Chân chính là thế tới hung mãnh, đi rất dứt khoát.
Mà ngay sau khí nó biến mất, cái chắn ngăn chặn đường đi vào trong dãy núi chậm rãi lộ ra một con đường dẫn đến đỉnh núi, hiện ra trước mắt Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương vừa thấy, hai người liếc nhau, đây là để cho bọn họ đi vào?
Đi vào thì đi vào, Lạc Vũ lập tức ôm lấy Tiểu Hồng, đạp chân đi về hướng đỉnh núi.
Một lòng lo lắng cho Tiểu Ngân, Lạc Vũ vừa mới xông vào đỉnh núi, đã bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Dãy núi phập phồng, trùng trùng điệp điệp, phía dưới, ma thú ngẩng đầu rậm rạp mà đứng.
Vạn thú tề tập.
Mà ngay khi nó chạy đi, cũng không biết Thôn Vân Tỳ Hưu nghĩ gì mà cũng chạy theo sát Tiểu Ngân, nháy mắt một cái đã vô tung vô ảnh.
Hai tên này thật là, Lạc Vũ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
“Đừng chạy.” Đông Thiên Vương theo sát sau đó vừa liếc mắt một cái thấy tình cảnh này, không khỏi kêu to lên một tiếng: “Sao lại chạy lung tung như thế, hướng đó là ở chỗ sâu trong Hắc Ma rừng rậm nha.”
Hai cái tên này phát điên cái gì vậy, từ đó đến bây giờ, hắn chưa từng nghe thấy có người hay ma thú thoát khỏi Hắc Ma rừng rậm.
Ngay cả hắn cũng chỉ dám dẫn Lạc Vũ chuyển một vòng bên ngoài, chỉ đi đến một phần ba toàn bộ khu rừng.
Hai tên ma thú này nổi điên cái gì vậy?
Mà Đông Thiên Vương mới vừa hô lên như vậy, Tiểu Hồng đang được Lạc Vũ ôm trong lòng, lại trợn to đôi mắt tròn xoe, ném ma thú hệ mộc trong tay, xoay người muốn nhảy xuống đuổi theo.
Bất quá nó nhanh, nhưng Lạc Vũ còn nhanh hơn, ôm lấy Tiểu Hồng.
“Ngươi không biết đường đi, không cho phép chạy lung tung.” Cúi đầu giáo huấn Tiểu Hồng một câu, Lạc Vũ quay người lại, đuổi theo phương hướng Tiểu Ngân vừa biến mất.
Hắc Ma rừng rậm này hung hiểm đến cỡ nào nàng không biết, nhưng nếu Đông Thiên Vương nói nó nguy hiểm, y theo trình độ của hắn, nàng không thể không tin.
Mặc dù Tỳ Hưu đã mười bốn cấp rồi, Tiểu Ngân cũng rất lợi hại, nhưng Tiểu Ngân dù sao cũng còn nhỏ.
Chỉ có hai tên chạy sâu vào trong, nàng rất lo lắng.
Đặc biệt hành động dị thường của Tiểu Ngân lại càng làm cho nàng thêm lo lắng.
Cảm tình giữa nàng và Tiểu Ngân rất sâu đậm, nàng đã thu dưỡng nó từ nhỏ, cũng không thể làm cho nó bị một chút tổn thương nào.
“Ngươi muốn đi vào?” Đông Thiên Vương vừa thấy động tác của Lạc Vũ, thân hình chợt lóe tiến lên, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Lạc Vũ, cau mày hỏi.
“Ngươi có thể không đi.” Lạc Vũ quay đầu lại nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái.
Sau đó đẩy ra Đông Thiên Vương, bay nhanh đuổi theo phương hướng Tiểu Ngân biến mất.
Đông Thiên Vương nhìn bóng lưng Lạc Vũ đi xa, gương mặt tà khí nhíu lại, hắn thế nhưng khẽ vươn tay vuốt vuốt cái trán: “Ta điên rồi.”
Lầm bầm lầu bầu ba chữ, thân hình Đông Thiên Vương chợt lóe chạy đuổi theo Lạc Vũ.
Hắn hẳn là điên rồi, mới đuổi theo Lạc Vũ vào sâu trong Hắc Ma rừng rậm.
Sắc trời sáng ngời, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống từ ngọn cây, như sợi chỉ bay quanh quẩn.
Hắc Ma rừng rậm, nếu đi xuyên qua nó từ bên ngoài cũng chỉ khoảng chừng hơn ngàn dặm là ra khỏi.
Nhưng là, nếu chuyển hướng đi vào sâu bên trong, như vậy, cả Hắc Ma rừng rậm sao có thể chỉ là ngàn dặm.
Màu đen tung hoành, chiếm cứ thiên địa.
Hắc Ma rừng rậm lẳng lặng đứng sừng sững, giống như một con sư tử hung mãnh đang mở ra bồn máu, không gây tiếng động gì nhưng lại đe dọa cắn nuốt tất cả. (*miệng)
Gió nhẹ thổi, vào đông, băng hàn mà lãnh liệt.
Đảo mắt đã qua vài ngày.
“Bịch.” Một tiếng va chạm không lớn truyền ra từ chỗ sâu trong Hắc Ma rừng rậm, Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương rơi xuống đất.
Trước mắt, hai con Xích Kim Thú mười một cấp, đều bị chặt đứt một sừng, bị đánh bay lên cao cao đụng vào núi đá phía sau.
Bịch một tiếng rơi xuống đất, hai con Xích Kim Thú như biết chúng vốn không phải là đối thủ của Lạc Vũ và Đông Thiên Vương.
Lập tức không hề chậm trễ, xoay người vù vù chạy vào Hắc Ma rừng rậm.
Nhìn hai con ma thú mười một cấp chạy trốn, Lạc Vũ sờ một chút sợi dây màu hồng trong tay, vuốt một chút cái trán đang thấm mồ hôi.
“Thật là kích thích.” Bên cạnh, Đông Thiên Vương thì giơ giơ “móng vuốt” vuốt vạt áo bị rách nát, tà tà cười to.
Lạc Vũ gật đầu, thật là đủ kích thích.
Ngay khi xâm nhập vào sâu trong Hắc Ma rừng rậm, không khí hoàn toàn khác hẳn bên ngoài rìa.
Từ tám cấp gia tộc xuất động, đến chín cấp hỗn hợp công kích.
Lại đến mười cấp tụ tập ra tay, cùng bây giờ là hai con mười một cấp liên thủ công kích.
Cứ tiếp tục đi sâu vào, mức độ nguy hiểm và cấp bậc ma thú tấn công ở phía trước, nàng cơ hồ không cần nghĩ đến cũng có thể tưởng tượng ra rồi.
Bất quá, lợi ích cũng không phải không có.
Mấy ngày đi trong đây, bị vô số ma thú tấn công, làm cho nàng ngay từ đầu có chút khó đối phó với ma thú tám cấp, đến bây giờ cho dù đối phó với mười một cấp ma thú, nàng vẫn có thể toàn thân trở ra.
Tốc độ gia tăng công lực rất nhanh, bên ngoài không thể nào so sánh nổi.
Quả nhiên, công lực là phải được phát triển từ trong thực tế chiến đấu.
Quay đầu liếc nhau, Lạc Vũ phất phất tay: “Tiếp tục đi thôi.”
Đông Thiên Vương mỉm cười xoay người, vừa dứt khoát xé luôn quần áo rách nát trên người, vừa nói: “Ta nói, đem Tiểu Hồng nhà ngươi thả xuống là tốt nhất.”
“Không thả.” Lạc Vũ nghe vậy ôm thật chặt Tiểu Hồng vào trong ngực.
Trên đoạn đường tiến vào, nàng đã hiểu rõ.
Tiểu Hồng thật sự như một trái cây thơm mát.
Tiểu Hồng vốn sinh ra từ linh huyệt, mà những ma thú trong Hắc Ma rừng rậm lại hết sức nhạy cảm, tụi nó hết đám này đến đám khác nối đuôi nhau mà đến tấn công nàng.
Nguyên nhân chính là muốn ăn Tiểu Hồng và Vân Gian Hoa trên người nàng.
Đại bổ, đại bổ nha.
Bởi vậy, một chuyến hai người và một thú này của bọn họ, đừng nói muốn ẩn dấu tung tích, ôm theo Tiểu Hồng chẳng khác nào mang theo một tọa độ sống, không chút nào che lấp.
Đây chính là thuốc bổ đó nha, là linh dược có hình dáng ma thú giúp tăng lên công lực.
Nếu không ăn nó, quả thật là không có thiên lý.
Sau khi Lạc Vũ hiểu được điều này, cảm thấy đám này thật hết chỗ nói rồi.
Bất quá may là nàng không để cho Tiểu Hồng một mình chạy đi, bằng không tên tiểu tử này không biết lúc nào sẽ là “đồ nhắm” của tụi ma thú nữa.
Tiểu Hồng bị Lạc Vũ gắt gao đè lại trong lòng, không cho phép nó chạy lung tung, Tiểu Hồng cảm giác được ý tứ của Lạc Vũ, nhất thời bĩu môi xem thường.
Nó cũng rất lợi hại có được hay không.
Lập tức, một móng vuốt bắt được Lạc Vũ, chỉ về hướng phía trước.
Nhanh, nhanh, nhóm Tiểu Ngân chạy nhanh quá sắp không cảm giác được khí tức nữa rồi, mau, đuổi theo.
Lạc Vũ thấy vậy nhắm hướng Đông Thiên Vương vung tay lên, thuận miệng “xổ” tiếng Anh: “go.”
“Con chó?” Đông Thiên Vương sửng sốt, có ý tứ gì đây? Nói hắn là con chó? Hay là phía trước có ma thú hình con chó? (~cẩu = chó)
“Này, có ý tứ gì?”
Gió đông nổi lên, hai thân ảnh tiếp tục xâm nhập sâu vào trong Hắc Ma rừng rậm.
Vùng đất hoang sơ, bên trong Hắc Ma rừng rậm, không phải cây cối cao chọc trời mà là một mảnh đất hoang vu.
Rộng lớn, trùng trùng điệp điệp, liên miên vô cùng.
“Một đoạn này sao lại không có ma thú?” Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đi gần một ngày trời, nhưng ngay cả một con ma thú cũng không nhìn thấy, Lạc Vũ không khỏi kinh ngạc hỏi.
Mấy ngày trước đây, một ngày thấy ít gì cũng vài đàn ma thú nha.
“Kỳ quái.” Mái tóc màu đỏ của Đông Thiên Vương tết thành một bím tóc, quấn quanh đầu và cổ, nét tà khí trên mặt cũng nổi lên nghiêm chỉnh.
Sâu trong Hắc Ma rừng rậm không có ma thú? Đánh chết hắn cũng không tin.
Vậy tình huống này…
Nhìn, ngay lúc hai người còn đang rối rắm, Tiểu Hồng đột nhiên mạnh túm lấy Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhất thời nghiêng đầu nhìn theo phương hướng Tiểu Hồng vừa chỉ nhìn lại.
Bởi vì lúc này bọn họ đứng ở vị trí trên cao, vừa lúc có thể nhìn bao quát toàn cảnh bốn phía.
Chỉ thấy trong vùng đất hoang thê lương, vô số thân ảnh to lớn cường tráng chợt lóe mà qua.
Đang đổ xô về một phương hướng chạy vội đi.
Khoảng cách khá xa, Lạc Vũ thấy không rõ lắm là loại ma thú nào.
Nhưng là, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, bọn chúng cũng không phải yếu, hơn nữa những ma thú này cũng không phải loại thành quần kết đội xuất hiện.
Ít nhất đều là ma thú chín cấp trở lên.
Mà lúc này, những con ma thú này hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của bọn họ, cùng hướng về một phương mà đi.
Giống như trước mặt có cái gì đó vạn phần hấp dẫn bọn chúng, mà Tiểu Hồng lúc này cũng hoàn toàn không có lực hấp dẫn với chúng nó, thái độ chuyển biến rất quỷ dị, làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Lạc Vũ nhất thời nhướng mày: “Đây là ý tứ gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Có Tiểu Hồng cùng Vân Gian Hoa ở chỗ này, cũng không thể hấp dẫn mấy con ma thú này sao?
Này… Phía trước đã xảy ra chuyện gì? Hay là Hắc Ma rừng rậm có biến?
Bất quá, không tấn công bọn họ nữa cũng là một chuyện tốt.
“Xem kìa.” Lạc Vũ vừa nói hạ xuống, Đông Thiên Vương đột nhiên nắm lấy Lạc Vũ, chỉ chỉ về hướng đỉnh đầu.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn.
Nhất thời, chỉ thấy bầu trời màu làm, đen đặc một mảnh Loan Phượng Phi Bằng, Linh Thứu đang giương cánh bay lượn, từ bốn phương tám hướng vội vã bay về phương hướng kia hội tụ.
Loáng thoáng, cơ hồ còn có thể nhìn thấy bộ dáng của Loan Phượng Phi Bằng.
Ma thú không trung cũng đang chạy về hướng kia tề tập?
Lạc Vũ mở to hai mắt, khí tức bắt đầu thâm trầm, nàng không có nhìn lầm đi?
Phải biết rằng ma thú không trung và ma thú mặt đất, vốn là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng là, bây giờ, chúng nó chạy về cùng một phương hướng tụ tập.
“Ma thú tề tập?” Vẻ mặt tà khí của Đông Thiên Vương cũng hiện lên kinh ngạc hỏi.
Ma thú tề tập, có lầm hay không, đừng nói là nhìn thấy, cho dù chỉ là nghe thấy, hắn cũng chưa từng nghe thấy qua.
Phải biết rằng ma thú không thể nghe lời như vậy, hơn nữa ma thú càng lợi hại, càng là kiệt ngạo bất tuân, căn bản không để ý tới mấy tộc ma thú khác loại.
Hơn nữa, tuyệt đối có tính chất công kích lẫn nhau.
Này, nhìn qua là loại ma thú nào cũng có, đều đang đổ xô về hướng kia tụ tập.
Này… Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Hắc Ma rừng rậm xuất hiện tình huống kinh thiên địa, quỷ thần khiếp rồi sao?
Cúi đầu, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đối mặt liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều là kinh ngạc.
“Bịch.” Mà ngay lúc hai người còn đang kinh ngạc, ở vị trí trung tâm của Hắc Ma rừng rậm, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, bạch quang loáng thoáng bắn thẳng tận trời.
Dưới chân rung rung, Đông Thiên Vương mạnh nhướng mi: “Lực lượng thật mạnh.”
Xa như vậy, cỡ chừng hàng trăm hàng ngàn dặm, cư nhiên còn có thể truyền đến đây tiếng vang đất rung núi chuyển và ánh sáng như vậy.
Như vậy ở nơi đang xảy ra kịch chiến, cho dù là người hay ma thú quyết đầu, lực lượng này cũng quá dọa người rồi.
Mà ngay lúc Đông Thiên Vương vừa dứt lời, ờ phương hướng kia lại ầm ầm một tiếng, truyền đến đây một tiếng va chạm mãnh liệt.
Ngân quang cơ hồ có thể cùng tranh nhau phát sáng với ánh sáng trên bầu trời.
“Ta hiểu rồi.” Đông Thiên Vương thấy vậy đột nhiên vỗ chưởng nói: “Tuyệt đối là trận quyết chiến của kẻ mạnh, khó trách mấy con ma thú này bay đến nhiều như vậy.
Nếu các cao thủ loài người có công lực siêu việt quyết đấu với nhau, ta chắc chắn cũng muốn đi xem.”
Trong mắt Đông Thiên Vương tỏa ánh sáng, đừng nói là loài người, cho dù là ma thú quyết đấu hắn cũng muốn đi xem.
Lực lượng này, hắn có thể hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối vốn là siêu việt trong tồn tại.
“Lạc Vũ, ta nói ngươi… Này, sao lại ngây người?”
Đầu óc chuyển biến nghĩ vậy, Đông Thiên Vương vỗ vỗ Lạc Vũ, đang muốn cùng Lạc Vũ bàn luận, chỉ thấy Lạc Vũ cau mày, có chút ngốc lăng giật mình, không khỏi đẩy vai Lạc Vũ một cái nói.
Lạc Vũ bị Đông Thiên Vương đẩy, cả kinh lấy lại tinh thần.
Thấy Đông Thiên Vương nhìn chằm chằm chính mình, Lạc Vũ càng thêm nhíu chặt mày, nhấp mím môi chậm rãi nói: “Ta hình như cảm giác được là lực lượng của Tiểu Ngân.”
“Tiểu Ngân?” Đông Thiên Vương sửng sốt.
Đúng vậy, Tiểu Ngân, nàng cảm giác được, Tiểu Ngân là một tồn tại siêu việt trong các ma thú.
Tỉ như mặc kệ nàng có ở rất xa, Tiẻu Ngân cũng có thể tìm ra nàng, mà nàng cũng hoàn toàn có thể cảm giác được phương hướng và lực lượng của Tiểu Ngân.
Ngân quang mãnh liệt này hiện ra, có lực lượng của Tiểu Ngân ở bên trong, tuyệt đối có.
Mà ngay lúc Lạc Vũ nghi hoặc trong nháy mắt, Tiểu Hồng đang ở trong lòng, đột nhiên nhảy ra, chạy vọt về phương hướng ngân quang đang phát ra.
Mau, mau, Tiểu Ngân đang đánh nhau.
Trong khi Lạc Vũ còn đang nghi hoặc và do dự, nhận được ý của Tiểu Hồng truyền lại, ngay cả một chút do dự cũng không còn rồi.
Ánh mắt rồi đột nhiên sắc bén, sợ dây tơ tằm màu hồng trong lòng bàn tay chợt lóe, bay vọt ra phóng về hướng Tiểu Hồng đang vọt đi.
Tiểu Ngân đang đánh nhau, bị lực lượng lợi hại như vậy đánh vào, cho dù là nàng đối đầu cũng sẽ bị vỡ vụn thành bột phấn, Tiểu Ngân mặc dù mạnh mẽ hơn nàng, nhưng nó cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu đi.
Nàng không thể làm cho Tiểu Ngân chịu một chút thương tổn nào.
“Này, ngươi không muốn sống nữa?” Đông Thiên Vương thấy vậy mạnh mẽ nắm lại Lạc Vũ, nhưng lại không nắm bắt được Lạc Vũ đang bay vọt đi.
Hướng kia là hướng ma thú đang tề tập, cho dù hắn muốn chứng kiến trình độ chiến đấu của bọn chúng sâu đến đâu cũng không dám đi.
Lạc Vũ này lại còn dám nhắm về hướng kia mà đi nữa chứ.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.” Không cần phải kéo theo Đông Thiên Vương tiến vào, thanh âm Lạc Vũ từ phía xa xa truyền lại, tình ý của người này nàng cũng không dám nhận, sau này nàng không có cách nào trả lại cho hắn.
Đông Thiên Vương nghe Lạc Vũ nói, dung nhan tuấn mỹ nhưng lại tà mị có chút giương lên.
“Ta giống như người luôn ở phía sau đợi sao?” Đông Thiên Vương vuốt cằm của chính mình, nhẹ nhướng mày: “Ngươi càng không muốn ta đi, ta lại càng đi theo ngươi.”
Cúi đầu lầm bầm lầu bầu, thân hình Đông Thiên Vương chợt lóe đuổi theo Lạc Vũ.
“Phu nhân tương lai của ta muốn đi, cho dù thế nào ta cũng phải cùng đi.” Nhẹ nhàng nói một câu, tóc dài màu đỏ kẽ nhếch, vốn là tà mị nhưng lại pha lẫn kiêu ngạo cùng cao quý từ tận trong linh hồn.
Bay vọt mà đi, nhanh như lưu tinh trụy nguyệt.
Mịt mờ hoang nguyên, cây cỏ tàn úa hướng lên trời.
Núi đá lạnh lẽo, gió lạnh nổi lên bốn phía.
Thiên mạc trời cao, thân ảnh Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng hiện lên đi xa trong cây cỏ hoang dại.
Cùng khắc, ma thú ở bốn phương trong rừng rậm cũng đang tề tập ở vị trí trung tâm khu rừng.
Sương gió di chuyển, sơn vũ muốn đến Phong Mãn Lâu. (*báo trước điềm xấu)
Nóng lòng cho an nguy của Tiểu Ngân, tốc độ Lạc Vũ tăng đến cực hạn, đồng thời mượn lực lượng của Tiểu Hồng, một ngày một đêm thời gian đã cường ngạnh vượt qua vài trăm dặm, đến gần vị trí trung tâm rừng rậm.
Bởi vì, trên đường tất cả ma thú cũng đều đổ xô về hướng đó tập kết.
Bởi vậy, ven đường căn bản không có ma thú nào ngăn trở bọn họ, phảng phất tín hiệu ở vị trí trung tâm Hắc Ma rừng rậm, còn quan trọng hơn so với tấn công nàng và Tiểu Hồng.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho một chuyến hai người và một thú của nhóm Lạc Vũ càng thêm dễ dàng.
Không hề gặp bất cứ sự ngăn trở nào đã tiến nhập vào bên trong Hắc Ma rừng rậm, nơi mà hầu như chưa từng có ai đặt chân đến.
Núi non phập phồng, liên miên trùng điệp.
Cây cỏ hoang vu màu xanh gần thành màu tím liên miên trên mặt đất, theo gió lay động.
Cây cối cao lớn che trời đứng vững, lá tán rơi tứ phương.
Vị trí trung tâm Hắc Ma rừng rậm vốn là hàng loạt các dãy núi đen, giống như một cây xương rồng tròn, đứng sừng sững ở trung ương mặt đất, liên miên vô cùng.
Nó cũng không gập ghềnh hiểm ác, nhưng lại làm cho người ta còn chưa tới gần, đã có thể cảm giác được một cỗ khí thế áp bách bao phủ mà đến.
Chấn nhiếp cả một phương thiên địa.
“Cẩn thận một chút, khí tức nơi này rất nồng đậm.” Đầy mặt nghiêm túc, cẩn cẩn dực dực đi chen trong những dãy núi đá đen bóng, Đông Thiên Vương đè thấp thanh âm nắm vai Lạc Vũ nhắc nhở.
Rõ ràng rất nhiều ma thú chạy về hướng này, nhưng bây giờ lại không cảm giác được một chút hơi thở của bọn chúng.
Nếu không phải bọn họ tận mắt thấy nhiều ma thú chạy đến hướng này, không chừng bọn họ sẽ nghĩ bọn họ bị hoa mắt rồi chứ.
Nếu không phải tất cả ma thú thu liễm lại khí thế của chúng, thì có nghĩa là có ma thú càng mạnh hơn đè ép luôn khí tức của bọn chúng.
Song, hắn lại không cảm giác được có khí tức vô cùng cường đại nào ở đây cả, càng đáng nói hơn là lực lượng đối kháng nổ mạnh lúc nãy, bây giờ cũng không cảm nhận ra được rồi.
Dường như tất cả đều bị tiêu diệt hết rồi vậy.
Nhưng là, một chút khí tức cũng không phát hiện ra, lại càng làm cho người ta run sợ trong lòng.
Đông Thiên Vương loáng thoáng cảm giác được những dãy núi đen thật lớn này, mang lại một cỗ uy áp nồng hậu làm cho ngay cả chính hắn cũng cảm thấy áp lực, nó đang vô hình phát huy ra.
Đó là một loại uy áp siêu việt tất cả ma thú.
Đôi mắt tà mị của Đông Thiên Vương dao động rất nhanh, đây là loại ma thú gì vậy? Khí tràng tỏ ra thật mạnh, tuyệt đối mạnh hơn gấp nhiều lần mười bốn cấp ma thú Biến Sắc Long.
Bên cạnh, Lạc Vũ nghe vậy cũng gật đầu, nàng biết là có nguy hiểm, nhưng dưới chân lại không chút nào dừng lại.
Không thể cảm giác được khí tức của Tiểu Ngân rồi, an nguy của Tiểu Ngân cũng không biết…
Nàng làm sao có thể dừng lại được.
“Không nên gấp gáp, chúng ta…”
“Vù.” Đông Thiên Vương vừa mới mở miệng an ủi Lạc Vũ, bên dưới thạch nhai hoang vu, đột nhiên chợt lóe ra cái gì đó đánh mạnh về nơi hai ngươi đang ẩn núp.
Lực đánh nặng đến ngàn cân, nhanh như tia chớp.
Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng phản ứng cũng mau nhanh, lập tức lộn ngược ra sau nhanh như tia chớp. Từ bên dưới thạch nhai, hiện ra thân hình.
“Ầm.” Một tiếng nặng nề va chạm vang lên.
Nơi mà Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương, Tiểu Hồng vừa đứng lúc nãy, nham thạch trực tiếp vỡ tan thành cặn bã, trên mặt đất hiện ra một lằn rãnh tối đen như mực, đang giương nanh múa vuốt hiện ra.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương đang ở giữa không trung nhất thời liếc nhau, lực lượng này thật mạnh.
Từng bước rơi xuống đất, Lạc Vũ mạnh mẽ xoay người về hướng con ma thú vừa mới tập kích bọn họ.
Bóng đen rực rỡ, một ma thú từ lằn rãnh màu đen thật lớn từ từ lộ ra chân diện mục.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương liếc mắt một cái nhìn thấy, không khỏi hít một hơi lãnh khí.
“Cửu đầu xà hoàng, mười lăm cấp siêu cấp… Ma thú.” Đông Thiên Vương thấy rõ ma thú trước mắt, lắp bắp không nói nên lời. (*vua rắn 9 đầu)
Mười lăm cấp ma thú, ma thú đỉnh của đại lục.
Mười lăm cấp, đây chính là cấp bậc cao nhất của tất cả ma thú tại Vọng Xuyên đại lục.
Lạc Vũ nghe vậy khóe miệng rút giật giật như rút gân hai cái, trời ạ, đến đây một con ma thú cũng không thấy, lại đụng phải siêu cấp ma thú mười lăm cấp.
Bóng đen lạnh lẽo, cửu đầu xà hoàng dưới ánh mặt trời, chậm rãi lộ ra thân hình khổng lồ.
Chỉ thấy nó khổng lồ vô cùng, cơ hồ dài khoảng mấy chục thước, vòng eo ít nhất cũng hơn ba thước, mà dữ tợn nhất là đầu của nó, chín cái đầu rắn.
Mỗi một đầu đều đưa ra, rụt vào đầu lưỡi đỏ tươi, trên đỉnh đầu có sừng, vảy lóng lánh trên thân mình.
Nếu có chân, cơ hồ cũng có thể so sánh giống như cự long rồi. (*rồng lớn)
Một thân đen nhánh, đôi mắt màu đỏ của cửu đầu xà hoàng nhìn Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, bọn họ so với nó nhỏ bé đến đáng thương.
Đáy mắt bá đạo hung tàn chợt lóe, một cái đầu rắn trong đó mị hí mắt nhìn Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, một tia sáng màu đen vọt về hướng hai người trong nháy mắt.
“Tránh mau.” Đông Thiên Vương vừa thấy, cũng không để ý đến gì khác, nắm lấy tay Lạc Vũ bên cạnh, điên cuồng thối lui về phía sau.
Bịch, một tiếng vang rất nhỏ cơ hồ có thể làm cho người ta bỏ qua.
Nơi mà Lạc Vũ và Đông Thiên Vương vừa đứng, trong nháy mắt đọng lại thành đá, trong làn gió lạnh thổi qua, chậm rãi vỡ tan biến thành bột phấn.
“Ngươi đừng nhìn hai tròng mắt của nó, cửu đầu xà hoàng có thể phong ấn hết thảy, đem tất cả sinh vật hóa thành nham thạch.”
Đông Thiên Vương cầm lấy tay Lạc Vũ, nhìn cây cỏ mới vừa rồi vẫn còn xanh tươi, nay đã biến thành bột phấn biến mất trong hoang vu.
Sắc mặt hắn đã không còn vẻ tà khí, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Lạc Vũ nghe vậy trong lòng đột nhiên nhớ đến yêu nữ đầu rắn Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
Medusa có mái tóc bằng rắn ngo ngoe trên đầu, chỉ cần ai nhìn vào hai tròng mắt của bà ta sẽ bị biến thành hòn đá.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ma thú có bản lĩnh tương tự ở chỗ này.
Muốn giết Medusa phải dùng gương, nhưng ở Vong Xuyên đại lục này, nàng phải đi đâu tìm gương đây?
Cửu đầu xà hoàng nghe thấy Đông Thiên Vương hô lên vạch trần thủ đoạn công kích của nó, một đầu rắn tà nghễ liếc nhìn Đông Thiên Vương một cái.
Mà tám đầu rắn khác nhưng lại coi như căn bản khinh thường đối phó Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, toàn bộ đều nhắm mắt lại không hề để ý đến hai người.
Đồng thời cái đuôi thật lớn đảo qua đánh về phía hai người.
Nó không phải chỉ biết có một cách tấn công đâu nha.
Cái đuôi khổng lồ đão qua, như cuồng phong thổi tới, áp lực vô cùng.
Đông Thiên Vương gắt gao nắm lấy Lạc Vũ, cả người chợt lóe lên đấu khí màu tím, nhảy vọt qua một bên nhanh như tia chớp.
Nhưng ngay lúc Đông Thiên Vương nắm lấy Lạc Vũ tránh né.
Bên trong dãy núi màu đen đột nhiên lóe lên khí tức mãnh liệt của Tiểu Ngân, một tiếng phẫn nộ đến mức tận cùng gầm rú phá không mà ra, chứa đầy oán nộ cùng thương tâm và thống khổ.
Lạc Vũ đã không thể khống chế được nữa rồi.
Lạc Vũ hung hăng hất ra cánh tay Đông Thiên Vương, sợi tơ tằm màu hồng trong tay chợt lóe, quay đầu phóng sợi tơ về hướng cửu đầu xa đang ngăn cản trước đường vào trong.
Là Tiểu Ngân, Tiểu Ngân làm sao vậy?
Mà cùng khắc, Tiểu Hồng vẫn luôn bị Lạc Vũ ôm chặt không cho nhúc nhích, nó cũng đã không nhịn được nữa rồi, mạnh mẽ lao tới trước, tiểu móng vuốt vẽ vài cái trong không trung.
Lập tức, tia chớp màu hồng lóe lên, tấn công về hướng cửu đầu xà hoàng.
“Đáng chết.” Đông Thiên Vương thấy vậy nhất thời gầm nhẹ một tiếng, lại không chút suy nghĩ vươn năm ngón tay, một tử loan đao hình trăng tròn xuất hiện trong tay Đông Thiên Vương.
Đông Thiên Vương bổ một đao vào khoảng không trước mặt, chém tới cửu đầu xà hoàng.
Không đi, vậy chỉ còn nước liều mạng, không thể để một mình Lạc Vũ ở chỗ này liều mạng.
Ngay lập tức, sợi tơ tằm màu hồng, tia chớp màu hồng, và đấu khí màu đen, bao vây lấy cửu đầu xà hoàng, mạnh mẽ đánh lên.
Cửu đầu xà hoàng thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên khí tức lạnh lẽo, màu đen toàn thân đại thịnh.
“Bịch.” Trong nháy mắt, bốn đạo lực lượng va chạm giữa không trung, phát ra tiếng va chạm nặng nề cực kỳ.
Sau khi va chạm, bốn màu sắc lực lượng tiêu tan hết.
Thân hình màu đen lộ ra, mười lăm cấp cửu đầu xà hoàng không hề có một chút xíu vết thương nào, chỉ có một cái đầu lắc lắc.
Đông Thiên Vương xem tại trong mắt, đáy mắt lạnh trầm, vẻ cấp bách chợt hiện.
Với thực lực của hắn cũng không thể rung chuyển được nó chút nào hay sao?
Mà ngay lúc Đông Thiên Vương còn đang kinh hãi, cái đầu đang lắc lắc của cửu đầu xà hoàng chậm rãi dương lên.
Dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ ràng, khóe miệng của nó có một vết thương thật nhỏ, đó là sợi tơ màu hồng của Lạc Vũ tạo thành vết thương.
Lạc Vũ vừa thấy liền giựt lại sợi tơ bay trở về.
Vô kiên bất tồi tơ hồng, cư nhiên chỉ có thể tạo thành một vết thương nho nhỏ đối với cửu đầu xà hoàng, mười lăm cấp, thật là một tồn tại siêu việt hay sao? (*cái gì cũng có thể cắt vỡ)
Bịch, cửu đầu xà hoàng đánh cái đuôi lên khổng lồ bị Tiểu Hồng phong ấn thành hòn đá lên mặt đất, lập tức hòn đá bị bể nát, cái đuôi khôi phục như lúc ban đầu.
Sử dụng chiêu hóa thành hòn đá trước mặt nó, quả thật là một trò cười mà.
Mười tám con mắt nhất tề mở ra, cửu đầu xà hoàng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lạc Vũ.
Tốt lắm, sau khi nó tu luyện đến mười lăm cấp, cả thiên hạ loài người này không ai có thể đả thương nó, bây giờ cư nhiên có người dám làm nó bị thương, được, được lắm.
Những tròng mắt màu đỏ nhấp nháy, sát khí chợt lóe ra trong mắt cửu đầu xà hoàng.
Còn không chờ Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương kêu lên một tiếng không tốt, sáu con mắt trên ba cái đầu của cửu đầu xà hoàng chợt lóe lên ánh sáng màu hồng, sáu tia sáng bắn về phía Lạc Vũ.
Với lực lượng và tốc độ này, đã không phải chậm rãi, thong thả như vừa rồi.
Trong nháy mắt đã đến gần người, bất quá chỉ là một lần hô hấp trong lúc đó mà thôi.
Lạc Vũ nhướng mày, thân hình chợt lóe theo bản năng phản ứng, ba tàn ảnh liên miên hiện ra.
Đồng thời, bên cạnh Đông Thiên Vương phản ứng cũng nhanh, một đao đánh xuống ngăn chặn hai tia sáng của cửu đầu xà hoàng.
Đấu khí màu tím đập vào mặt, liên miên dựng lên đánh về hướng xà hoàng.
Tiếng va chạm rõ ràng vang lên, lực lượng của Đông Thiên Vương như viên ngọc phỉ thúy tinh xảo, tại trước mặt mười lăm cấp cửu đầu xà hoàng không chịu nổi nhất kích. (*vật dễ vỡ)
Ánh mắt cửu đầu xà hoàng xuyên thấu qua đao phong của Đông Thiên Vương, tiếp tục bắn tới trước.
“Cẩn thận.” Lạc Vũ chợt lóe thân mình hiện lên ba tàn ảnh, chợt thấy cảnh này, nàng gầm nhẹ lên một tiếng, nhảy phác tới, mạnh mẽ đá một cước về phía Đông Thiên Vương để tránh đi đòn tấn công của cửu đầu xà hoàng.
“Bịch.” Cỏ cây biến thành đá vụn, nát bấy trong thiên địa.
Sắc mặt Đông Thiên Vương trầm xuống, nhưng trong đáy mắt cũng là một mảnh vui sướng đến cực hạn, nhìn bóng lưng Lạc Vũ đang che ở trước mặt hắn.
“Cẩn thận một chút.” Sau khi va chạm giúp Đông Thiên Vương tránh thoát, Lạc Vũ nhất thời trầm giọng nói.
Đông Thiên Vương là người tốt hay xấu, nàng không cần biết đến, nàng chỉ biết là hắn đối với nàng không xấu, sao nàng lại có thể nhìn hắn chết được.
Mà ngay lúc cửu đầu xà hoàng tập kích Lạc Vũ cùng Đông Thiên Vương, Tiểu Hồng di chuyển đến phía sau nó, ánh sáng màu hồng chợt đại thịnh, mạnh mẽ xuyên qua hộ thể thần quang của cửu đầu xà hoàng, đánh trúng lưng của nó. (*ánh sáng bảo hộ thân thể)
Hừ, dám coi thường Tiểu Hồng ta.
Thân thể cửu đầu xà hoàng run lên, Lạc Vũ và Tiểu Hồng lòng có linh tê, nàng vừa nhận thấy trạng huống của cửu đầu xà hoàng, liền dương tay bắn ra ngân hồng tơ vàng. (*hành động rất ăn ý)
Trong nháy mắt, vô kiên bất tồi ngân hồng tơ vàng, nương theo nơi Tiểu Hồng vừa phá vỡ, đánh lên thân thể cửu đầu xà hoàng, trực tiếp đâm vào thân thể nó.
Màu máu đỏ đậm lập tức chảy xuống.
Cửu đầu xà hoàng nhất thời giận dữ, cư nhiên dám đả thương nó, dám đả thương nó.
Lập tức, thân thể khổng lồ mạnh mẽ dựng thẳng lên, bốn cái đầu trong chín đầu vươn ra, mười tám con mắt nhất tề nhắm ngay Lạc Vũ.
Cửu đầu xà hoàng đã muốn xử xuất ra bản lãnh thật sự rồi.
Đông Thiên Vương thấy vậy, loan đao trăng tròn trong tay hợp lại, đấu khí màu tím đen bắt đầu tề tụ lại, vì Lạc Vũ, hắn không thể tiếp tục che dấu thủ đoạn rồi.
Ánh sáng hồng lóe ra, ngân tơ tằm bắn ra, thu vào.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh Lạc Vũ, hai lực lượng hỗ trợ lẫn nhau, nhất tề tập trung tấn công cửu đầu xà hoàng.
Ngay lập tức, cả một phương này ào ào như vũ bão, tất cả đều đem tất cả bản lĩnh ra đối phó.
“Rống…” Mắt thấy cục diện chính là không chết không dừng tay, bên trong dãy núi màu đen phía sau cửu đầu xà hoàng mạnh mẽ truyền ra một tiếng hí rống, chấn nhiếp tứ phương.
Cửu đầu xà hoàng đang cuồng nộ, nghe tiếng hí rống truyền đến liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn dãy núi đen, trong thời gian ngắn, tất cả khí thế đều tiêu tan toàn bộ.
Hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, xoay người ẩn vào dãy núi màu đen. Chân chính là thế tới hung mãnh, đi rất dứt khoát.
Mà ngay sau khí nó biến mất, cái chắn ngăn chặn đường đi vào trong dãy núi chậm rãi lộ ra một con đường dẫn đến đỉnh núi, hiện ra trước mắt Lạc Vũ, Đông Thiên Vương và Tiểu Hồng.
Lạc Vũ và Đông Thiên Vương vừa thấy, hai người liếc nhau, đây là để cho bọn họ đi vào?
Đi vào thì đi vào, Lạc Vũ lập tức ôm lấy Tiểu Hồng, đạp chân đi về hướng đỉnh núi.
Một lòng lo lắng cho Tiểu Ngân, Lạc Vũ vừa mới xông vào đỉnh núi, đã bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Dãy núi phập phồng, trùng trùng điệp điệp, phía dưới, ma thú ngẩng đầu rậm rạp mà đứng.
Vạn thú tề tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.