Đặc Công Hoàng Phi

Chương 106

Nhất thế Phong Lưu

24/12/2013

Edit: Nhím Beta: Sakura Phong bất chợt khởi, gió lạnh kinh người.

Mà ở trong gió lạnh, hào quang phát ra rạng rỡ làm lu mờ cả ánh sáng phía chân trời.

Bầu trời trong xanh không có một gợn mây nào, thoạt nhìn thật giống như một tấm lụa mềm mại.

Làm cho người ta cảm thấy bây giờ không phải đang là mùa đông mà là đầu mùa xuân, thực làm cho lòng người thoải mái đến hoàn toàn quên mất nơi đây vốn là một thảo nguyên hoang vu, sát khí tràn ngập, gió tanh mùi máu.

Chân trời phía xa là một màu đỏ rực, quỉ dị.

Vạn ngựa chạy chồm, ánh sáng ngọc chiếu xuống khắp thiên hạ, màu đen của sừng mã giống như màu đen của thủy ngân, điên cuồng gào thét mà đến.

Đế Phạm Thiên suất lĩnh đại quân, điên cuồng chạy về kinh đô của hắn.

Gió thổi càng mạnh, thiên địa tiêu điều.

“Vù vù…” ngay tại trong gió mạnh, khi Đế Phạm Thiên đã chạy gần đến cuối hoang nguyên (thảo nguyên hoang vu), bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng nổi lên từng làn khói xanh.

Khói xanh rất ít, thẳng hướng lên trời.

Khói xanh tạo thành một bức tường, giống như nửa của vòng tròn, đem cả một phương hoang nguyên ôm ở bên trong.

Mà nương theo làn khói xanh đang bay lên, đội quân do thám tiên phong của Đế Phạm Thiên cũng phi nhanh mà về, chuẩn bị ngăn cản không cho đại quân của Đế Phạm Thiên tiến lên.

Trong nháy mắt, lại bị làn khói xanh kia làm cho mờ mắt.

Đám đại bàng ở trên bầu trời rất nhanh kêu to lên một tiếng, rồi hướng phía mặt đất mà rơi xuống.

“Có chuyện gì?” Phía sau là Đế Phạm Thiên đang suất lĩnh quân đoàn, nhìn thấy cảnh này nhất thời biến sắc, quát to.

“Không rõ, hình như là có làn khói xanh kì quái.” Lập tức có binh lính hồi bẩm.

Nói nhảm, ai chả biết có khói xanh kì quái, Á Vô Quân mi lạnh mà trầm xuống.

“Mau báo tin, phía trước… Di…”

Nói còn chưa nói hết, Á Vô Quân đột nhiên “di” nhẹ một tiếng, chóp mũi rất nhanh ngửi vài cái.

Mặc dù bọn họ đã gần đến phía cuối của hoang nguyên, cũng còn cách đám phi bằng một khoảng, nhưng là gió qua thiên hạ, mùi rất nhanh đã truyền đến, đập vào mũi.

“Là lang khói (chắc là khói có mùi của chó sói dùng để dọa đại bàng) Không đợi Á Vô Quân nói hết, Đế Phạm Thiên bên cạnh hắn sắc mặt trầm tĩnh, trầm giọng nói.

Lang khói, đối với người cùng các ma thú khác không có tác dụng gì.

Nhưng là lại làm cho đại bàng bị lạc đường cùng mê hoặc. Không quản con đại bàng đó là bao nhiêu cấp, gặp phải lang khói đều rơi vào cùng một tình trạng như vậy.

“Đáng chết, phía trước có mai phục.” Á Vô Quân sắc mặt trầm như băng , nói.

Lang khói ngày càng tỏa rộng ra, mà bọn họ lần này mang theo chỉ có phi bằng, mà phi bằng gặp phải lang khói đã sớm toàn bộ đều rơi xuống đất.

Mai phục ở đâu? Có bao nhiêu người? Là ai mai phục bọn họ?

Bọn họ ngay cả một điểm cũng không biết.

“Đi.” Đế Phạm Thiên sắc mặt trầm như băng, dừng cũng không dừng, điên cuồng mà đi về hướng mà hắn đã định trước.

Phía trước dù cho là có núi đao biển lửa hắn cũng nhất định phải vượt qua, càng đừng nói là mai phục.

Huống hồ, hắn hiện tại có trăm vạn đại quân, muốn mai phục được hắn cũng không phải dễ.

Lập tức, Đế Phạm Thiên dẫn trăm vạn binh mã, mặc dù trong lòng là lo lắng cùng cảnh giác, nhưng vẫn như trước mà tiến lên.

Gió qua thiên hạ, gào thét kinh người.

“Ngao ô…”

“Rống…”

Ngay lúc này, đột nhiên có thanh âm chạy rất mạnh, điên cuồng theo hướng đại quân của Đế Phạm Thiên mà đến, tứ phương hoang nguyên đột nhiên có những tiếng hổ gầm, vượn hót, dã thú rít gào.

Ngay sau đó là lấy một loại tư thái coi trời bằng vung, gào thét thấu cửu thiên, bao phủ cả hoang nguyên.

Đế Phạm Thiên đang phóng ngựa chạy gấp, nghe thấy những tiếng này, đột nhiên tay kéo lại cương ngựa, mãnh liệt ngẩng đầu.

“Các chủ, ma thú, là tiếng gầm rú của ma thú.” Bên cạnh, Á Vô Quân sắc mặt khó coi rất nhanh hô lên.

“Ngao ô…” Gió qua hoang nguyên, thanh âm ma thú từ xa truyền đến.

Khí tức gào thét mà đến, khí thế sắc bén, cực kì kinh người.

Ngẩng đầu, phía xa xa của hoang nguyên, bụi đất đầy trời.

Bụi mù điên cuồng mà tung bay, che thiên tế nhật, trong tức khắc cơ hồ là bao phủ cả bầu trời.

Ma thú, rất nhiều ma thú đang đến đây.

Đế Phạm Thiên hai mi nhíu chắt, năm đầu ngón tay nắm chặt cương ngựa trong tay.

“Quân… Lạc… Vũ…” Đế Phạm Thiên trong lúc nhất thời run lên, cơ hồ muốn ăn Lạc Vũ.

Bên cạnh, Á Vô Quân vừa nghe, không khỏi hung hăng cắn chặt răng.

Ma thú luôn luôn không tập kết, luôn là đơn độc mà đấu.

Nhưng là, Quân Lạc Vũ nếu có thể khiến cho Tiểu Ngân suất lĩnh ma thú quân đoàn đi cứu viên Ngũ Châu thành.

Thì bây giờ, tại chỗ này lại có ma thú đàn mai phục, đợi ở đây để công kích bọn họ.

Chuyện này cũng không có gì là không thể tưởng tượng được.

Bây giờ, cho dù có bất cứ chuyện gì vốn là không có khả năng nhưng lại phát sinh trên người Quân Lạc Vũ, hắn cũng là không cảm thấy kì quái nữa rồi.

“Các chủ, mau đi, không thể để ma thú binh đoàn đuổi theo đến đây, Người mau mang một đội quân đi trước, ta ở đây ứng phó với bọn chúng.”

Vữa nghĩ xong, Á Vô Quân lập tức trầm giọng, nói nhanh.

Ma thú lợi hại, dù bọn họ có trăm vạn đại quân, nghênh địch chỉ sợ cũng rất gian nan.

Hơn nữa, kinh đô luân hãm, bọn họ lúc này không thể bị ma thú đoàn vây hãm ở đây, nhất định phải nhanh chạy về kinh đô.

Đế Phạm Thiên làm sao không biết cái gì là nặng nhẹ.

Lập tức khí tức trầm xuống, quát to: “Đội cánh phải đi tiên phong, lưu lại một ít binh mã nhanh chóng bao vây, đem ma thú quân đoàn đi theo hướng của Vân Thí Thiên.”

Lời nói vừa xong, Đế Phạm Thiên vung roi đánh lên sừng mã của Á Vô Quân: “Đi, nơi này không cần ngươi tử thủ, theo ta quay về kinh.”

Lời vừa nói xong, người đã phóng đi xa.

Á Vô Quân thấy vậy, cũng không hiện ra nhiều biểu tình, điên cuồng phóng ngựa mà đuổi theo.

Ở tại tứ phương, ma thú gào thét, thế tới hung hăng

Đế Phạm Thiên áp súc đội ngũ, đem cánh quân phía bên phải trở thành quân tiên phong, cả trăm vạn đại quân đều đi theo một hướng, hướng phía cửa thành mà chạy như điên.

Phong khói cuồn cuộn, bụi đất bay lên.

Mà tiểu đội ở lại phía sau để đối phó với ma thú, tại nơi gió lạnh thổi qua đang chuẩn bị đưa ma thú đàn hướng về phía Vân Thí Thiên đang đuổi giết phía sau mà đi tới.

Phong thanh gầm nhẹ, bụi đất đầy trời.

“Quân vương, phía trước có ma thú đàn.” Đi theo phía sau, Vân Thí Thiên một đường đuổi giết Đế Phạm Thiên cũng đã tiến nhập hoang nguyên.

Nhìn phía trước là đầy trời bụi đất, xung quanh lại phát ra tiếng ma thú kêu không ngừng, Yến Phi lúc này vừa lo lắng lại vừa vui mừng, hướng phía Vân Thí Thiên nói.

Đây chắc chắn là ma thú quân đoàn của Lạc Vũ.

Vân Thí Thiên đem hết thảy lưu lại trong mắt, mi gian lạnh lùng không có chút biểu hiện nào dư thừa, chỉ có tay là vung lên.

Lên, toàn quân tiến lên.

Nếu đúng là ma thú đàn của Lạc Vũ, Đế Phạm Thiên sợ, hắn không sợ.

Lạc Vũ sao lại có thể làm tổn thương hắn.

Mau chóng đuổi theo, Vân Thí Thiên đuổi theo không bỏ.

Bụi mù cuồn cuộn, gào thét mà đến.

Mà đội quân Đế Phạm Thiên lưu lại để chặn ma thú đoàn, mắt thấy hai phương ma thú thế tới hung hăng, ngay cả động cũng không dám động để đưa ma thú đàn đi theo hướng Vân Thí Thiên đang đến.

Đại bàng như nghe được cái gì, vốn là hai phương ma thú đàn thế tới hung hăng lúc này lại mạnh mẽ xoay người lại, đi.

Đi? Đi?

Cơ hồ vốn là đã xác định đem tính mạng của mình ra để ứng phó, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, giờ phút này lại là vạn phần kinh ngạc.

Nhìn đám ma thú đàn xoay người bước đi, không phải là đi về phía đội ngũ của Vân Thí Thiên, cũng không phải đi tấn công bọn họ.

Mà là đến từ nơi nào thì quay về nơi ấy, đám người ở đây kinh ngạc vạn phần, không hiểu.

Đây là ý gì? Chúng nó khinh thường công kích bọn họ sao?

Mà ngay lúc đội quân lưu lại chặn ma thú đàn của Đế Phạm Thiên còn đang kinh ngạc, đội ngũ của Vân Thí Thiên đã đuổi tới rồi.

Lập tức, không nói nhiều lời, Vân Thí Thiên cũng không hiểu ý của ma thú đàn, nhưng vẫn trực tiếp vung tay lên, binh mã hách hách, sát phạt mà đến.

“Ma thú đi, đây là…?” Trong lúc giết chóc, Yến Phi vẫn là vạn phần kinh ngạc.



Lạc Vũ phái ma thú đàn đến để đùa sao? Như thế nào lại không làm gì cả, khi tới thì khí thế hung hăng, mà bây giờ lại thành tiêu sái mà rời đi, đây là…?

Mà Vân Thí Thiên cũng là lần đầu tiên có điểm kinh ngạc, cau mày nhìn hai phương ma thú đại quân từ biến mất, nhướng mày.

Có ý tứ gì?

Trời xanh mây trắng, gió lạnh sắc bén.

Ma thú quân đoàn gào thét mà đến, cũng lại gào thét mà đi, tại nơi xa xa lộ ra chân diện mục (chân tướng).

Một đám kéo những cây đại thụ, cây tùng, mà bên cạnh đó lại là Đông Thiên binh mã thế trận kinh người, cười hì hì bắt đầu tập kết.

Lấy ít địch nhiều, đem thêm hai tiếng hổ gầm lang rống, bọn họ rất am hiểu.

Hắc hắc, ma thú thì không có, nhưng mà hai ba trăm tiểu binh thì bọn họ có.

“Truyền tin, nhiệm vụ đã hoàn thành, quân địch hướng theo phía cửa thành mà đi.”

“Rõ.”

Khói xanh bay lên , thẳng hướng trời cao, ở tại hoang nguyên chính là nhìn rõ thanh thanh sở sở.

“Đế Phạm Thiên đang chạy tới hướng này.” Xa xa, Lạc Vũ hô vang một đạo chỉ: “Truyền lời bảo Tiểu Hồng cùng Hoàng Vũ bọn họ chuẩn bị.”

“Rõ.”

Gió thổi mạnh lên, tại trên hoang nguyên sát khí di động.

Điên cuồng mà chạy, chính xác là điên cuồng mà chạy, vì ở phía sau còn có ma thú đàn đuổi theo, trăm vạn đại quân của Đế Phạm Thiên lúc này tốc độ tăng vọt, hướng phía cửa thành điên cuồng mà chạy.

Bảy quốc liên quân chín mươi vạn binh mã, trong khoảnh khắc toàn diện suy bại.

Ma thú đàn của Lạc Vũ có bao nhiêu lợi hại, không cần phải nói.

Lúc này, chỉ sợ là dừng lại sẽ chạy không thoát khỏi ma thú đàn, bọn họ cơ hồ là sử xuất toàn bộ lực lượng, điên cuồng hướng phía trước mà lao đến, bọn họ chính là không muốn ma thú đàn đuổi theo kịp mình. Nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng gót sắt của ngựa ầm ầm.

Âm thanh gót sắt giống như tiếng sấm rền ở phía chân trời hung hăng đánh vào hoang nguyên, tiếng vang lúc xa lúc gần.

Cả một phương không nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ có từng trận tiếng gót sắt của tuấn mã nện xuống nền đất ầm ầm.

Đế Phạm Thiên cơ hồ là muốn bất kể đại giới mà quay trở về.

Cửa thành, cũng không có vách núi đá gì, chỉ đơn giản là một nơi địa hình hơi có chút hiểm trở, ven đường là những hòn đá ngổn ngang, không thuận lợi để chạy mà thôi.

Cũng không phải là nơi địa hình quá hiểm ác.

Trời đất lạnh như băng, trên mặt đá phủ một tầng hơi nước mỏng.

Tuyết trắng đã rơi lâu ngày, mà hôm nay trời bỗng có nắng, làm cho tuyết trắng nhất thời tan ra thành nước.

Thẩm thấu trên mặt cỏ hoang vu.

Từng đám nước tụ lại trên mặt đất, không phải quá sâu, cũng không quá nông.

Tuyết trên những hòn đá ngang dọc trên mặt đường tan ra, ngưng tụ thành từng vũng nước nhỏ, tại nơi vó ngựa đạp qua, bọt nước tung lên.

Ven đường đá vụn vô số, phô bày ra ở trên mặt đường, tại cái nơi lạnh như băng này lại càng làm cho cảnh vật trở nên thanh lãnh.

Đế Phạm Thiên suất lĩnh đại đội binh mã, tại nơi này điên cuồng mà phi qua, xé đứt gió, chém đôi nước, nghiền nát cả những hòn đá ven đường.

Tốc độ của Đế Phạm Thiên rất nhanh.

Không biết là sốt ruột do muốn cứu kinh đô, hay là sợ bị ma thú đàn đuổi kịp rồi cắn chết, tốc độ của mọi người cơ hồ cũng là tăng lên đến cực hạn.

Phi nhanh mà qua, trăm vạn đại quân, với tốc độ này quả thực là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Quân tiên phong, chủ soái cũng đám kị binh có được sừng mã bay vọt mà qua, điên cuồng hướng về phía trước.

Phía sau, là bộ binh cũng binh mã, không quản là mình chỉ có hai cái đùi, phi nhanh mà theo, điên cuồng đuổi đến.

“Mau, mau, đuổi theo…”

“Mau, mau tăng tốc lên, đừng dời khỏi đội hình…”

Ven đường, liên tiếp vang lên những tiếng thúc giục.

Gió lạnh sắc bén thổi qua, trăm vạn đại quân cuả Đế Phạm Thiên, quân tiên phong, chủ soái cùng đội quân ở phía sau xuất hiện một khoảng cách, dù sao thì con người cũng chỉ có hai cái đùi, không thể nào so với sừng mã được.

Phong thanh vù vù, Đế Phạm Thiên cưỡi trên sừng mã, liều mạng mà phóng về phía trước.

“Quân tiên phong gia tốc, chủ soái lượng sức..” Phía trước, Đế Phạm Thiên điên cuồng mà phóng nhanh, bất quá cũng vẫn chưa đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Đội quân đi bộ một khi tăng thêm tốc độ, tuyệt đối sẽ bị mất sức, đó không phải là điều hắn muốn.

Hắn phải mang quân về để cứu kinh đô.

Không phải là mang một đám quân vô dụng trở về.

Không phải là nhanh chóng trở về để mà chịu chết.

Lập tức ra lệnh phân phó toàn quân.

“Bịch…” Mà ngay lúc lời của Đế Phạm Thiên còn chưa đến được tai của chúng tướng sĩ, tại những hòn đá hai bên đường bọn hắn đi qua nhất tề xuất hiện vô số binh mã mặc giáp đen.

Trang phục chỉnh tề, uy binh kinh người.

Chớp nhoáng xuất hiện từ sau tảng đá khiến cho người ta cơ hồ là không biết bọn họ rốt cuộc là từ đâu mà đến.

Đội quân tiên phong cùng chủ soái đã đi qua trước, lúc này chỉ còn có đội binh mã của Đế Phạm Thiên ở đây, sau một lúc ngẩn người, lập tức hét lớn.

Song, ngay lúc tiếng hét của bọn họ còn chưa ra đến miệng.

Ở những tảng đá hai bên đường, ở trên sườn núi cao đột nhiên xuất hiện một đám Đông Thiên binh mã áo giáp đen xì, trong tay mang theo thiết cung ngắm hướng binh mã của Phạm Thiên các ở dưới mặt đất mà giương.

Nhất thời, đám binh mã của Đế Phạm Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Hoàng Vũ cầm đầu, lạnh lùng vung lên cờ xí màu đỏ trong tay.

“Bá…” Không có một tiếng ra lệnh nào, không có bất cứ một hiệu lệnh nào.

Nhưng là, trong khoảnh khắc, chỉ thấy tất cả Đông Thiên binh mã mai phục tại đó, giương lên thiết cung, bắn, đầu mũi tên sắc bén hướng phía những hòn đá hai bên đường mà bắn tới.

Vạn tiễn tề phát (vạn mũi tên cùng bắn một lúc), nhanh như lưu tinh truy nguyệt, lợi hại kinh người.

“Kết trận, kết trận…” Tướng chỉ huy binh mã của Phạm Thiên các hét lớn.

Thế nhưng, tên của Đông Thiên binh mã cũng không phải hướng binh mã của Phạm Thiên các mà bắn tới, binh mã có kết trận mau nữa cũng có tác dụng gì.

“Ầm…” trong khoảnh khắc, chỉ thấy vạn tiễn nhất tề bắn trúng đám đá vụn ở trên mặt đường, tên phủ kín những hòn đá ở trên mặt đất, mặt đất nhất thời phát ra một tiếng vang lớn.

“Ầm…” Ngay sau đó, trên mặt đất, ngân hồng quang chợt lóe. (ánh sáng màu hồng bạc)

Thật giống như là trong nháy mắt có một con rắn màu trắng bạc chỉ hướng cho những mũi tên kia, trong thời gian ngắn, vạn tiễn qui tập.

“Ầm…”

Tiếng vang liên tiếp truyền ra, trên mặt đất nơi hoang nguyên xuất hiện một cái ngân hồng đồ án thật lớn, mà nương theo vị trí đồ án được hình thành, một tiếng vang lớn kinh thiên động địa phát ra.

Thạch tiết văng tung tóe ( thiennhatnu: ta nghĩ nó là đá vụn rất nhỏ) từ dưới lòng đất xuyên thấu mà ra.

Thạch tiết giống như mỡ chui ra từ dưới lòng đất, phô thiên cái địa, lấy một loại tốc độ vạn phần sắc bén mà phun ra từ dưới lòng đất.

Đá vụn thiện mạch, bạc như lợi kiếm, nhanh như hàn đao.

Thạch tiết vừa phun ra, giống như hàng vạn lưỡi đao kinh thiên mà đến, sát khí đằng đằng.

“A…”

“Cứu mạng a…”

Chủ soái kết trận, vốn là để phòng ngự thế trận ở phía trên đỉnh đầu.

Nào ngờ, công kích thực sự lại từ phía dưới mà đến.

Trong khoảnh khắc, một đám binh mã thật giống như thịt cá dưới hàng nghìn hàng vạn lưỡi đao, mặc người chém giết.

Tiếng thét chói tai mà thê lương phát ra, kinh phá cả một phương trời.

Bản lĩnh căn bản của Tiểu Hồng chính là khống chế hòn đá.

Lấy hòn đá để công kích, một chiêu này, ngay cả Lạc Vũ cũng phải cam bái hạ phong chứ đừng nói đến đám binh mã nho nhỏ này.

Dùng lực lượng phá nát lòng đất, lại dùng lực lượng phân bố trên từng mũi tên, điều khiển hàng nghìn hàng vạn mũi tên rơi cùng một chỗ, quả thật dễ như trở bàn tay.

Binh mã của Đế Phạm Thiên, đại loạn.

“Xảy ra chuyện gì?” Đế Phạm Thiên đang điên cuồng mà chạy ở phía trước nghe thấy từng trận tiếng vang thì mãnh liệt quay đầu lại.

Từ xa nhìn lại, không thấy binh mã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể thấy trên mặt đất xuất hiện những bọt nước, hình thành hơi nước mỏng mà bay lên trên.

Hơi nước đem toàn bộ binh mã của hắn vây ở bên trong, mông mông lung lung, chỉ thấy cảnh thực đẹp mắt mà không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

“Có mai phục, binh lính gặp phải mai phục.” Đại tướng bên cạnh lập tức hồi báo.



Đế Phạm Thiên nghe vậy thì nhăn mày thật sâu.

Trầm mặc trong nháy mắt, rồi tàn nhẫn vẫy cổ tay, nói: “truyền lệnh đến chủ soái phía dưới, tự mình đối địch, quân tiên phong, đi theo ta.”

Dứt lời, vỗ ngựa, tiếp tục hướng phía trước mà chạy như điên.

Mai phục, chính là vì không dám đối đầu trực diện, chính là muốn ngăn chặn hắn.

Phía trước, kinh đô chỉ còn cách có nửa ngày, lúc này, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất kì việc gì làm lỡ lộ trình của hắn.

Đế Phạm Thiên tóc đen đầy đầu, tại trong gió lạnh cơ hồ là dựng thành một đường thẳng tắp.

Gió lạnh lãnh liệt, hàng nghìn hàng vạn mũi tên hạ xuống, binh mã của Đế Phạm Thiên đại loạn.

Lập tức, quân đội của Đế Phạm Thiên trước sau bất đồng, quân tiên phong ở phía trước lao nhanh mà đi, mà binh mã còn lại ở phía sau thì bị cầm chân tại nơi này, không thể tiến lên được.

Hoàng Vũ nhìn tình huống đó, cờ xí màu xanh biếc trong tay vung lên.

Lập tức, binh mã của Đông Thiên đang mai phục hai bên đường rất nhanh lùi lại, ẩn vào phía sau những tảng đá hai bên đường.

Binh mã của Đế Phạm Thiên trước sau chia lìa.

Gió bất chợt khởi, vừa lạnh lại vừa mạnh.

“Vương, nghe thanh âm này, rất lạ.” Ở phía bên ngoài hoang nguyên, Đông Thiên vương sau khi hỏa thiêu kinh đô Phạm Thiên các đang dẫn binh mã tới tề tụ cùng Lạc Vũ.

Nghe thấy như thế hắn cũng thấy được binh mã là đang chạy như điên, cùng với tiếng bước chân còn nghe thấy tiếng ngựa hí xé gió, Đông Thiên vương vuốt cằm.

“Các huynh đệ, đi, đi xem náo nhiệt.” Khẽ nhíu mày, Đông Thiên vương cười tà hướng phía đã hẹn trước để hội họp với Lạc Vũ mà đi.

Mà lúc này, binh mã của Vân Thí Thiên cũng đang theo sát phía sau để tiêu diệt Đế Phạm Thiên nhưng cũng không cùng Đế Phạm Thiên đi chung một hướng.

Bọn họ đi là đi trên đường lớn, hướng phía trước của Đế Phạm Thiên mà đi, ý muốn đón đầu.

Phong khói cuồn cuộn, tứ phương sát khí tụ tập.

“Ô…”

Ngay lúc đang phi nhanh mà đi, đội quân do Đế Phạm Thiên suất lĩnh đang phi nhanh hướng đế đô mà trở về đột nhiên ngựa hí xé gió, hỗn loạn, tiếng hí là tuyệt đối hoảng sợ cùng thảm thiết.

“Xảy ra chuyện gì?” Đế Phạm Thiên nghe tiếng không khỏi biến sắc, rống to.

Mà trong nháy mắt khi hắn hét lớn, không cần tướng sĩ hồi bẩm, hắn cũng đã rõ là xảy ra chuyện gì.

Một mảnh hỗn loạn, đội ngũ vốn là vẫn đang chỉnh tề lúc này rất nhanh lại xuất hiện ba động.

Tiếng kêu thảm thiết của người cùng sừng mã từ phía xa truyền đến.

Quân tiên phong của Đế Phạm Thiên đang phi nhanh mà tới thì bỗng nhiên cả người lún xuống, hung hăng ngã văng ra ngoài, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

Ngay lập tức, một nửa quân tiên phong của Đế Phạm Thiên cơ hồ là toàn bộ ngã văng khỏi ngựa.

Người hét ngựa hí, một mảnh hỗn loạn.

Mai phục? Địch tập kích? Trong nháy mắt, trong đầu Đế Phạm Thiên xoay chuyển vô số ý nghĩ, nhưng vẫn là chính mình đến xem tận mắt chuyện gì xảy ra.

“Ao đầm, là ao đầm?” Đế Phạm Thiên rùng mình.

“Dừng lại, ao đầm, phía trước là ao đầm, toàn quân dừng lại.” Sau khi rùng mình, Đế Phạm Thiên cũng không dừng được sừng mã, trực tiếp vọt vào trong ao đầm.

Đế Phạm Thiên thấy cảnh này thì phi thân nhảy dựng lên, chân điểm nhẹ mấy người đang ở dưới ao đầm, rơi xuống phía xa đồng thời hét to.

Ao đầm, nơi này làm thế nào lại có ao đầm?

Quân tiên phong của Đế Phạm Thiên ở phía sau không kịp tự hỏi, vội vàng nghe lệnh khống chế binh mã tách ra hai bên, hoặc lui về phía sau, hoặc dừng lại.

Nhưng là, binh lính có thể nghe theo lệnh của Đế Phạm Thiên mà dừng lại sao?

Đám binh mã ở phía sau không kịp nghe thấy mệnh lệnh của Đế Phạm Thiên vì thế không kịp dừng lại, một người tiếp một người phi lên phía trước, tre già măng mọc, rậm rạp.

Phía trước thì muốn dừng lại, phía sau lại muốn tiến lên.

Đại quân của Đế Phạm Thiên trong nháy mắt, đại loạn.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Dưới bầu trời nắng tạo thành một bản nhạc hài hòa.

Rõ ràng là hoang nguyên không lớn, mà ở phía bên này của cửa thành rõ ràng là chưa từng có ao đầm mà.

Thực ra nơi này vốn không có ao đầm gì cả, chỉ là tuyết tan ra thành nước, tụ lại thành từng vũng nhỏ, lại có Tiểu Hồng ở dưới mặt đất đào đào, vì thế ao đầm mới hình thành.

Phi thân ra xa, Đế Phạm Thiên rơi xuống bên ngoài ao đầm.

Quay đầu, chỉ nhìn thấy xung quanh toàn bộ đều là ao đầm trong suốt.

Ngổn ngang khắp nơi đều là binh lính của hắn, nước bùn tuy không sâu, chỉ đến cổ người, vốn là không thể hình thành chút nào uy hiếp.

Nhưng là bọn hắn dùng tốc độ như thế mà đi lại đây, phía trước tổn hại, phía sau gặp nạn.

Này quả thực là tự mình hại mình.

Trong lúc nhất thời, Đế Phạm Thiên sắc mặt xanh mét, không thể nói được tiếng nào.

“Toàn quân, mau… mau…”

Ngay trong lúc hỗn loạn, liên tiếp những tiếng chỉnh quân cùng tiếng kêu thảm thiết phát ra, làm cho nơi này càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.

Nơi này có mai phục, bọn họ không thể hỗn loạn, một khi hỗn loạn, quân địch sẽ cho bọn họ một kích trí mạng.

Đám đại tướng đi theo Đế Phạm Thiên cũng không phải là những kẻ ngu xuẩn, sau khi biết được toàn quân hỗn loạn, lập tức chỉnh lại đội ngũ.

Song, hôm nay không phải việc gì cũng đều theo ý bọn hắn.

Ngay lúc bọn hắn còn đang hỗn loạn, tại trong gió lạnh gào thét mà thổi, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.

“Đế Phạm Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Thanh âm rất ít, trong trẻo mà lạnh lùng vô song.

Một tiếng hạ xuống, một thân ảnh chậm rãi phóng ngựa mà tới xuất hiện ở phía trên sườn núi phía trước Đế Phạm Thiên. Một thân trường bào màu tím lãnh đạm bó sát lấy người, một đầu tóc đen tung bay trong gió lạnh.

Tiếng nói lạnh như băng, hỗn loạn mà tràn đầy thống hận, không phải là Lạc Vũ thì ai.

Mà cùng lúc Lạc Vũ xuất hiện, trên sườn núi bên cạnh nàng xuất hiên vô số binh mã của Đông Thiên, áo giáp đen xì.

Binh uy hách hách, bưu hãn vô song.

Phía dưới, binh lính của Đế Phạm Thiên vốn là đang hỗn loạn, nhìn thấy một màn này lại càng hỗn loạn không ngừng.

Đừng ở phía dưới, Đế Phạm Thiên nghe tiếng chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ ở trên sườn núi cao vẻ mặt thống hận cùng lạnh lùng nhìn hắn.

Vốn là mắt đang đỏ rực cùng khí tức sắc bén, chậm rãi lắng xuống.

Tại nơi mặt đối mặt, Đế Phạm Thiên đột nhiên mỉm cười: “Biệt lai vô dạng.” (đã lâu không gặp)

Thanh âm ấm áp, cơ hồ là giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, cùng nhau hàn huyên.

Lạc Vũ nghe lời nhất thời cười lạnh: “Ngươi quả nhiên đã có bệnh rồi.”

“Ha ha, thật sao?” Đế Phạm Thiên nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển nhìn Lạc Vũ: “Tại trên địa bàn của ta, cái gì cũng không nói trước được.”

Lạc Vũ giương mi lên, bao quát Đế Phạm Thiên, không nói gì.

Một thanh âm cực kì túc sát (dày đặc sát khí) từ phía sau lưng Đế Phạm Thiên vang lên: “Chúng ta hiện tại cùng thử xem.”

Lãnh khốc vô tình, mang theo tuyệt đối là sát phạt.

Một tiếng hạ xuống, cách đó không xa, binh mã hách hách mà chạy tới.

Cầm đầu là một người tóc bạc phi lên, khí tức không giận tự uy, này vốn chỉ có thể là Vân Thí Thiên.

Binh mã tung hoành, Vân Thí Thiên rất nhanh chặn lại đường lui của Đế Phạm Thiên.

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua tình huống trước mặt, Vân Thí Thiên mắt lạnh nhìn Đế Phạm Thiên.

Sau đó nâng nhẹ mắt, chậm rãi ngẩng cao đầu nhìn sườn núi trên cao.

Sắc mặt vẫn như trước, chỉ là đầy mặt phong trần.

Mặc dù là một thân trang phục nam nhi cũng không che giấu được phong thái nữ nhi, trên mặt Lạc Vũ là tràn đầy phẫn nỗ.

Lạc Vũ không nghĩ đến Vân Thí Thiên nhanh như vậy đã đến được nơi này, không khỏi tầm mắt hơi đổi, đảo mắt nhìn Vân Thí Thiên.

Hai đôi mắt đều ngóng nhìn, mặt đối mặt.

Tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn ý nghĩa.

Tầm mắt tương giao, liếc mắt một cái liền đem hết đúng sai sáng tỏ, hai người nhất tề đảo mắt nhìn về hướng Đế Phạm Thiên, hiện tại lúc này không có gì quan trọng hơn Đế Phạm Thiên.

Mà Đế Phạm Thiên từ sau khi Vân Thí Thiên xuất hiện liền cau mày, lúc này đối mặt với hai đạo ánh mắt túc sát, mi nhíu thật sâu.

Phong vân di chuyển, ào ào như vũ bão.

“Ha ha, thật náo nhiệt, xem ra ta tới rất đúng lúc.” Ngay lúc này, phía sau Lạc Vũ vó ngựa tung hoành, một đạo thanh âm tà mị vang lên.

Một con ngựa đứng ở trên cao, Đông Thiên Vương chậm rãi tiêu sái mà đi lên, sóng vai đứng cùng Lạc Vũ.

Phong vân tế hội, tam vương đều tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Hoàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook