Đặc Công Hoàng Phi

Chương 54

Nhất thế Phong Lưu

24/12/2013

Là người của Đế Phạm Thiên.

“Tốt.” Vân Thí Thiên trầm mặc một lúc, lại nghiến răng băng ra một chữ.

Hắn đánh bậy đánh bạ mà phá được bí mật của Phong Lâm quốc, gặp được tộc nhân của Phiêu Miểu tộc trong truyền thuyết. (*~ chó ngáp phải ruồi)

Đây quả là một nước cờ cao minh của hắn.

Nhờ mờ ảo thần thông mà đạt được đại thu hoạch.

Thật không ngờ chưa kịp quay đầu, đã bị người của Đế Phạm Thiên xuống tay đối với cha mẹ Lạc Vũ.

Không biết tại sao Phiêu Miểu tộc lại có mối liên hệ với người nhà Lạc Vũ, nhưng đây lại là sự thật.

Cha mẹ Lạc Vũ vốn là người quan trọng đối với nàng.

Hảo cho ngươi một Đế Phạm Thiên.

Hảo cho ngươi một người chiếm hà đông, ta chiếm hà tây.

Vân Thí Thiên hắn gặp được tộc nhân Phiêu Miểu, hiểu biết được một chút sự tình.

Đế Phạm Thiên hắn lại bắt đi cha mẹ Lạc Vũ, những người vô cùng quan trọng với nàng.

Tốt, rất tốt, rất tốt.

Mi mắt Vân Thí Thiên mang theo tia sát khí, giận dữ phản cười, một đầu tóc bạc không gió tự động bay bay, tứ tán trên bầu trời.

Vân Thí Thiên biết được nguyên nhân cha mẹ LẠc Vũ biến mất khi Tiểu Ngân ngậm tới quần áo dính máu của bọn họ.

Ở dưới kia Lạc Vũ vẫn còn không biết.

Chợt nghe thấy trên đỉnh đầu, Vân Thí Thiên nói cha mẹ nàng không có ở chỗ này, như vậy ngày đó tình cảnh lộn xộn cùng vết máu chói mắt trong đại lao chứng tỏ cha mẹ nàng là bị bắt thật rồi.

Lạc Vũ lập tức vừa vội vừa tức, cả đôi mắt tràn đầy màu đỏ dữ tợn.

“Như vậy cha mẹ đang ở nơi nào, cha mẹ đi chỗ nào rồi?” Lạc Lê theo sát Lạc Vũ gấp đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ sắp khóc ra nước mắt.

“Giá Hiên Chiến, ngươi đi ra cho ta.” Đôi mắt Lạc Vũ đã đỏ bừng cả lên.

Trong cơn tức giận, thẳng hô tên tục của Phi Vũ quốc vương.

Hắn đem cha mẹ nàng dời đi nơi nào rồi?

Nếu không phải hắn bắt đi cha mẹ nàng, nếu không bởi vì hắn chấp nhất đem bọn họ lại đây.

Cha mẹ nàng sao có thể gặp chuyện không may được chứ?

Sao có thể bây giờ đang ở đâu cũng không biết được cơ chứ?

Lạc Vũ càng nghĩ càng tức giận như một đầu xe lửa đang xịt khói, lửa giận hừng hực bay lên trên không trung vương cung Phi Vũ, nàng tìm không thấy Phi Vũ quốc vương.

“Đi ra, cái lão vương bát đản ngươi đi ra cho ta.” Lạc Lê cũng đỏ cả mắt, giống như một con trâu nhỏ.

Nghiêm Liệt cùng Phủ Hạc Vu liếc mắt lẫn nhau, đi theo sát phía sau Lạc Vũ.

Bọn họ chỉ cần giữ vững vị trí Đế Quốc học viện và hiệp hội dược sư là đủ rồi.

Phi Vũ quốc sắp phải đổi một quốc quân.

Đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi mà không có hại.

Bởi vậy, bọn họ không chút nào nhúng tay hỗ trợ Phi Vũ quốc vương, ngược lại thường thường giúp Lạc Vũ giải quyết một chút ít phiền toái.

“Lạc Vũ.” Ngay lúc Lạc Vũ vừa vội vừa tức, thanh âm Phi Vũ quốc vương đột nhiên truyền đến, ngay sau đó hắn bước ra từ trong tẩm cung của hắn.

Lạc Lê vừa thấy Phi Vũ quốc vương, trường kiếm trong tay giương lên, phẫn nộ phóng vụt về phía Phi Vũ quốc vương.

Vương bát đản, bắt cóc cha mẹ hắn, bây giờ lại làm cho bọn họ không thể gặp được cha mẹ rồi.

Hắn muốn chém người kia hai kiếm sau đó nói sau.

Lạc Lê như một con trâu nhỏ vọt mạnh tới, mà hắn mới lao ra vài bước, bên cạnh Lạc Vũ đột nhiên giương tay ra, nắm hắn trở về.

Lạc Lê nhất thời sửng sốt, quay đầu lại nói: “Tỷ tỷ?”

Lạc Vũ không nói gì, chỉ cau mày nhìn Phi Vũ quốc vương trước mắt.

Chỉ thấy quanh thân Phi Vũ quốc vương lúc này tràn ra một cỗ khí tức màu xanh, đem hắn bao quanh ở bên trong.

Không phải là đấu khí màu xanh, mà là một loại lực lượng gần như trong suốt.

Tràn ngập chính khí, là một cỗ lực lượng ẩn chứa chính trực nghiêm cẩn.

Lực lượng này…

Nghiêm Liệt, Phủ Hạc Vu đều nhất tề sửng sốt.

Đây là lực lượng gì vậy? Tại sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng phát hiện, cũng chưa từng gặp qua.

Lạc Vũ lại rất nhanh quét mắt nhìn Phi Vũ quốc vương một cái, nhuyễn kiếm trong tay bổ khoảng không vẽ thành một vòng cung, một kiếm quét ngang về hướng cổ khí tức màu xanh bao vây lấy Phi Vũ quốc vương.

“Bịch.” Một thanh âm va chạm vang lên.

Không có khói, không có sương, không có chút khí tức ba động.

Giống như một kiếm của Lạc Vũ là chém vào trong nước vậy, hoàn toàn không khơi gợi một tia gợn sóng.

Ánh mắt Lạc Vũ hơi trầm xuống, mặc dù một kiếm này của nàng chỉ dùng có 5 phần công lực, nhưng vẫn gợn sóng không sợ hãi như vậy, lực lượng màu xanh này…

“Con mẹ nó, làm con rùa rụt đầu rồi.” Vương Hầu thấy vậy nhất thời mắng to.

“Không cần sợ hắn lui xác vào trong, ta đi tìm người giúp.” Hoàng Vũ bình tĩnh chỉ chỉ Vân Thí Thiên trên đỉnh đầu, sau đó xoay người chạy đi.

Rùa rụt đầu lui xác, không sợ hắn xác dày, chỉ sợ hắn không dày.

Có một vị cường giả phía trên, không tin không đánh cho con rùa rụt đầu phải vươn cái cổ đầy thịt ra.

“Lạc Vũ.” Phi Vũ quốc vương nhìn hành động của Lạc Vũ, lại trầm giọng kêu một tiếng Lạc Vũ.

Lạc Vũ lạnh lùng giương mi nhìn Phi Vũ quốc vương.

Phi Vũ quốc vương đối diện đôi mắt màu đỏ của Lạc Vũ, hắn thật sâu thở dài một hơi.

“Lạc Vũ, ta giam giữ cha mẹ ngươi, không phải là muốn đối phó bọn họ, mặc dù ta quả thật có ý nghĩ muốn dùng cha mẹ ngươi uy hiếp ngươi, hàn gắn lại cảm tình giữa ngươi và tam nhi.

Nhưng là, đây tuyệt đối là do Quân Vân cam tâm tình nguyện.”

Nói đến đây Phi Vũ quốc vương có chút cất cao giọng, tiếp tục nói: “Ta nói ra ngươi sẽ không tin, nhưng Quân Vân quả thật đã đáp ứng ta, tuyệt đối không giải trừ hôn ước…”

“Thúi lắm.”

Vương Hầu vốn cơ trí, vừa nhìn vào ánh mắt đưa tình của Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, đem so sánh với thái độ đối xử với Lạc Vũ của Giá Hiên Mặc Viêm, lại đem những sự tình xảy ra trong thời gian này xâu chuỗi lại, hắn đã đoán được tám chín phần rồi.

Lúc này vừa nghe Phi Vũ quốc vương nói những lời không thực tế như thế, nhất thời lên tiếng quát mắng.

Phi Vũ quốc vương nghe vậy nhíu nhíu mày, đã thấy Lạc Vũ cũng không phản bác những lời của Vương Hầu.

Hơn nữa, sắc mặt càng thêm lạnh băng.

“Hôn ước của ta, ta muốn giải trừ thì giải trừ, cha mẹ ta cũng sẽ thuận theo ý nguyện của ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm cho ta không có hạnh phúc.”

Mắt lạnh nhìn Phi Vũ quốc vương, mỗi câu mỗi chữ của Lạc Vũ lạnh như băng và vô tình.

Hôn ước, hôn ước, nàng là đến từ thế kỷ 21.

Cha mẹ chi mệnh, môi chước ngôn là cái gì vậy. (*hôn nhân đại sự thuận theo cha mẹ an bài và mai mối tới cửa cầu hôn.)

Nàng chỉ biết tự do yêu đương, hết thảy tùy con tim.

Lúc trước không để ý tới hôn ước này, bất quá là không muốn cha mẹ gặp tình cảnh khó khăn.

Lúc này, nếu lại đem cái hôn ước này lại trói buộc nàng, đúng la mơ tưởng.

Lời nói vừa rơi xuống, theo sát sau đó Quân Phi giương mi, cùng Vương Hầu lớn tiếng khen hay.

Ngay cả Lạc Lê còn nhỏ tuổi cũng đồng ý vỗ tay.

Phi Vũ quốc vương thấy vậy trong mắt hiện lên một tia thâm ý, nhìn Lạc Vũ chậm rãi nói: “Hài tử, ngươi sớm muộn sẽ có một ngày hiểu rõ, Giá Hiên chúng ta và ngươi là cùng một nhà, cùng chung một trận tuyến.

Bây giờ ta không thể nói với ngươi nguyên do, bởi vì cho dù ta có nói, ngươi cũng sẽ không tin mỗi câu mỗi chữ của ta.

Đến lúc đó, Quân Vân sẽ tự mình nói với ngươi, khi đó, ngươi hãy nói ngẫm lại những lời ta nói hôm nay.

Lạc Vũ, từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ tới hại ngươi.”

Nói đến đây, Phi Vũ quốc vương bỗng nhiên ngừng một chút, không cho Lạc Vũ có cơ hội tiếp lời, lại nói tiếp: “Lạc Vũ, mấy năm nay, ta không quan tâm hỏi han đến cha mẹ ngươi và ngươi, tùy ý Quân Nhiêu Thiên đuổi cả nhà ngươi đến nơi biên thùy hẻo lánh.

Là vì muốn che dấu sự tồn tại của Quân Vân, và lo lắng sự an nguy của các ngươi.

Không bại lộ hành tung của các ngươi trước mặt người khác, các ngươi tuyệt đối sẽ an toàn.

Mà lúc này đây, ta an bài Quân Vân ở chỗ sâu nhất trong thiên lao, cũng là vì an toàn của hắn.

Phải biết rằng, hắn đã sớm là mục tiêu của các quốc gia khác, nếu không an bày hắn ở nơi tuyệt đối an toàn, ngay cả ta cũng không thể bảo hộ chu toàn cho hắn, cho nên mới an bày hắn ở chỗ này.

Thật không ngờ…”

Nói tới đây Phi Vũ quốc vương lắc đầu, cau mày trầm giọng nói: “Nhưng là, ta đề phòng chung quanh, nhưng lại không ngờ có thế lực khác hỗn loạn tiến vào.

Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một công đạo.

Lạc Vũ, những lời dư thừa ta sẽ không nói, mà nói ngươi cũng không tin, chờ ta tìm được Quân Vân, sẽ cùng hắn đến gặp ngươi.”

Nói đến đây, ánh sáng màu xanh trên người Phi Vũ quốc vương càng thêm sáng lạn.

“Khi đó, ngươi sẽ biết những lời ta nói là thật hay giả.” Thanh âm trầm ổn mà lão luyện tràn ngập trên bầu trời.

Ánh sáng màu xanh trên người Phi Vũ quốc vương càng thêm sáng ngời, kéo theo Phi Vũ quốc vương, “ầm” một tiếng đã đánh về phía ánh sáng màu lam.

Thanh quang hí rống, giống như long ngâm. (*thanh âm hí rống của rồng)

Lực lượng cường hãn mà mọi người chưa từng gặp qua, càng thêm mở rộng, khí tức cường đại cơ hồ làm cho người ta run rẩy.

“Đây là sức mạnh gì vậy?” Nghiêm Liệt trợn mắt há hốc mồm.

Hắn quen biết Phi Vũ quốc vương đã nhiều nằm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Phi Vũ quốc vương còn có chiêu thức này, hoặc là còn có một bí mật tuyệt đối tồn tại.

Đây là…

Mà Lạc Vũ chau mày, Phi Vũ quốc vương này nói như thế…

“Ầm.” Ánh sáng màu xanh xé trời, màu lam bị nghiền nát thành cái động lớn.



Phi Vũ quốc vương bay thẳng ra, sánh sáng màu xanh chập chờn, như một tia chớp bay đi xa.

“Lực lượng này…” Ngay cả ba người Yến Lâm, Yến Phi, Yến Trần liên thủ lại tạo ra kết giới cũng cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ cho nhau liếc nhau, nhất tề nhìn thấy tia rung động trong mắt đối phương.

Lực lượng này quá quái dị rồi.

Không phải âm trầm, không phải kinh khủng, không phải đấu khí.

Đó là một loại lực lượng bọn họ chưa từng gặp qua, này…

Mà ngay lúc bọn người Yến Lâm bị kinh ngạc bởi lực lượng màu xanh phá vỡ kết giới thoát ra ngoài, mi mắt Vân Thí Thiên lại trầm xuống.

Đế Phạm Thiên đã đối đầu với hắn nhiều năm như vậy.

Làm cho hắn ăn có một nửa, hắn làm sao có thể nhẫn nại được.

Lực lượng màu xanh kỳ quái này lại là cái gì vậy, cư nhiên cũng dám diệu võ dương oai ở trước mặt hắn.

Vân Thí Thiên kềm giữ tay trái, mạnh mẽ vươn lên, chưởng pháp đơn độc bay nhanh đuổi theo phương hướng bóng lưng Phi Vũ quốc vương vừa mới biến mất.

Lập tức, một đạo ánh sáng tím xuyên qua mây đuổi theo.

Giống như trong những tầng mây có thiểm điện chớp lên.

“Bịch.” Một thanh âm nặng nề vang lên.

Chỉ thấy, ở phía chân trời, ánh sáng tím đột nhiên sáng ngời, giống như một đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

Thân ảnh đã đi xa của Phi Vũ quốc vương ngay lập tức lảo đảo.

Trước mắt bao người, từ trên không trung rơi xuống.

Ánh sáng màu xanh khẽ chớp lên lại biến mất, Phi Vũ quốc vương rơi xuống không thấy thân ảnh.

“Hừ.” Vân Thí Thiên thấy vậy chậm rãi thu hồi tay trái, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Khụ khụ.” Sau đó lại cúi đầu ho nhẹ vì vừa mới vận dụng đấu khí.

“Chủ nhân.” Yến Trần, Yến Lâm, Yến Phi nghe tiếng nhất tề lo lắng.

Vân Thí Thiên lạnh lùng khoát tay áo, cúi đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ đang đứng phía dưới ngửa đầu nhìn bầu trời.

Có thể bảo hộ sức khỏe hắn không lo trong ba tháng, công dụng của dược vật y như lời nàng đã nói, nàng thật là làm cho người ta bất ngờ, kinh hỉ, và đáng giá tin cậy a.

Nhìn Lạc Vũ đứng phía dưới, hai mắt màu đỏ, sắc mặt lo lắng, Vân Thí Thiên thu hồi tay xoay về hướng ánh sáng màu lam.

“Tử tội có thễ miễn, nhưng tội sống khó tha.” Thanh âm lãnh khốc mà túc sát quanh quẩn vương cung Phi Vũ.

Vân Thí Thiên áp chế ánh sáng màu lam.

Trong nháy mắt, ánh sáng tím đại thịnh, bao trùm cả lam sắc.

“Ầm.”

Lập tức, đám 3 người Yến Lâm và 1 ma thú dùng đấu khí ngược đãi bên dưới, lúc bắt đầu Phi Vũ vương cung có chút nghiêng, trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đỗ.

Tử tội có thể miễn, tội sống khó tha.

Vương cung và đám vương thất Phi Vũ, hắn nhìn thật chướng mắt.

Có Vân Thí Thiên đồng ý, như tiếp thêm thuốc tăng lực, đám người Yến Lâm, Yến Phi, Yến Trần, lập tức sửa hành động phong tỏa thành phá hư.

Ngay lập tức trong lúc đó.

Trên đỉnh Phi Vũ vương cung, 10 cấp Linh Thứu giang rộng đôi cánh, xoay vòng trên bầu trời, dùng lực lượng cường đại quạt cánh về phía dưới.

Đấu khí bay 4 phương, bụi đất bay khắp nơi.

Tiếng vang ầm ầm liên tiếp vang lên.

Phi Vũ vương cung bị phá hư, hoàn toàn không kiêng nể gì.

Đám người phía dưới vương cung, đều ôm đầu trốn chui như chuột, kêu cha gọi mẹ, tè ra quần.

Vân Thí Thiên vốn không phải là đại boss dễ nói chuyện a.

Dám làm cho Lạc Vũ của hắn tức giận đến cái dạng này, hắn không diệt cả tộc bọn họ, không “quét ngang” mọi người trong kinh thành Phi Vũ, đã cho bọn người đó mặt mũi lắm rồi.

10 cấp ma thú bay ngang phía chân trời, cơ hồ che cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Dân chúng bình thường trong kinh thành Phi Vũ đều bị kinh hãi không thôi, cả kinh thành đều đóng cửa, dân chúng nhìn từ những khe cửa lớn, cửa sổ, vụng trồm nhìn về phương hướng vương cung.

Nhìn thấy ánh sáng màu lam, màu tím diệt cả vương cung.

Thấy bên dưới kết giới, truyền đến tiếng sụp đỗ ầm ầm sắc bén.

Nghe xa xa truyền đến tiếng khóc thét chói tai.

Dân chúng Phi Vũ kinh thành không thể chịu nổi loại hoảng sợ này dù chỉ trong một ngày.

Nhưng ngay lúc bọn họ sợ hãi lên tới đỉnh điểm.

Kết giới màu lam, màu tím dần dần tiêu tán.

Mà hiện lên trước mắt bọn họ, là vương cung Phi Vũ.

Đã không còn là một tồn tại tinh xảo tuyệt luân như trong trí nhớ của bọn họ.

Chỉ còn lại một mảnh đống đổ nát, một mảnh tàn phá, cùng với tiếng thét chói tai của hoàng tộc trong đống đổ nát.

Phi Vũ vương cung biến mất trong tình cảnh mọi người đang rung động, chỉ để lại những mảnh ngói nát vụn.

Ánh dương tươi đẹp nhô lên cao, nhưng lại làm cho mọi ngươi trong kinh thành Phi Vũ có cảm giác lạnh như ánh trăng cô độc giữa trời đông giá rét.

Phi Vũ vương cung bị hủy diệt.

Phi Vũ quốc vương sinh tử chưa rõ, tam vương tử Giá Hiên Mặc Viêm biến mất, sau trận này trong kinh thành, bộ tộc Giá Hiên từ nay về sau uể oải không chấn sau tai nạn này.

Ánh nắng mặt trời bao phủ mặt đất, mây vẫn bay như trước trên bầu trời màu lam.

Bên dưới gió thổi hây hây, cực nóng mà linh thấu.

“Đế Phạm Thiên?”

Mắt thấy chuyện đã đến phương hướng không thể thu thập, Nghiêm Liệt và Phủ Hạc Vu cơ hồ nói khô cả môi, cùng với sự giúp đợ của Hạo Tàng quốc vương, mới khuyên được Lạc Vũ.

Lạc Vũ mới đồng ý gọi Vân Thí Thiên ngừng lại.

Lúc này, Nghiêm Liệt đầy mặt tươi cười, mời Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đến Đế Quốc học viện tham quan một chuyến để tìm hiểu tình huống trước mắt.

Lúc này, Lạc Vũ không nhìn đám học trò Đế Quốc học viện nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, ái mộ sùng bái, lại đối với Vân Thí Thiên kính nể mà hoảng sợ. Lạc Vũ ngồi trong phòng Nghiêm Liệt kinh ngạc nhìn Vân Thí Thiên.

Đế Phạm Thiên, cha mẹ nàng bị Đế Phạm Thiên mang đi rồi?

Vân Thí Thiên lạnh mi, gật đầu.

Bên cạnh, Yến Trần thấy vậy trầm giọng nói: “Người của hoàng thất Phong Lâm quốc và Phương gia ẩn tộc toàn bộ đều bị diệt, người của Đế Phạm Thiên tại Hạo Tàng quốc lại chưa có giết hết, nên bọn hắn mới có thể lợi dụng lỗ hổng chen vào.”

“Này… Này tuyệt đối không có quan hệ với Hạo Tàng chúng ta, Lạc Vũ ngươi phải tin tưởng chúng ta, khi trở về ta lập tức hạ lệnh treo cổ hết người của Quốc Tông.”

Đứng thẳng đằng xa, Hạo Tàng quốc vương nghe Yến Trần nói như vậy, nhất thời kinh sợ nhảy dựng lên.

Vương thất Phong Lâm cùng Phi Vũ kể như xong hết rồi.

Hắn cũng không muốn Hạo Tàng của hắn bị bị như vậy.

Vân Thí Thiên nhìn quét Hạo Tàng quốc vuơng liếc mắt một cái, ánh mắt túc sát.

Bọn họ nói chuyện, hắn cũng dám chen miệng vào?

Hạo Tàng quốc vương lập tức im miệng, cúi đầu khom lưng rụt trở về.

“Vậy cha và mẹ ta, bọn họ…” Lạc Lê vẫn còn trong lòng Lạc Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Lê tựa vào trong lòng Lạc Vũ, hắn có chút nhíu nhíu mày, nhưng cũng không đối xử giống với Tiểu Ngân trực tiếp đuổi đi.

Chỉ chậm rãi nhìn Lạc Vũ nói: “Về vấn đề an toàn, ngươi không cần lo lắng.”

Đế Phạm Thiên có yêu cầu, hoặc là nói muốn đạt được cái gì đó trên người Quân Vân.

Nên trong tình huống này, vợ chồng Quân Vân tuyệt đối không có nguy hiểm tánh mạng.

Ngược lại an toàn hơn so với rơi vào trong tay những người khác.

Lạc Vũ vốn không phải là loại người nóng nảy, táo bạo như thế.

Lần này cuồng bạo như thế, chính là bởi vì khẩn thiết lo lắng an nguy của cha mẹ nàng mới nóng giận.

Lúc này, một khang lửa giận xem như được phát tiết gần hết, lại nghe Vân Thí Thiên nói như vậy, đã bắt đầu tỉnh táo và trầm ổn lại.

Lập tức, tâm tư thay đổi thật nhanh, hiểu rõ tại sao Vân Thí Thiên đưa ra phán đoán như vậy.

Vừa nghĩ đến cha mẹ nàng tạm thời không gặp nguy hiểm, Lạc Vũ cũng có chút yên tâm.

“Lạc Vũ, trên người cha mẹ ngươi rốt cuộc giữ vật gì vậy?” Yến Lâm thấy Lạc Vũ tỉnh táo lại, nhất thời thốt lên hỏi một câu.

Lời này vừa nói ra, Nghiêm Liệt, Hạo Tàng quốc vương, và một số người khác đều tự giác đi ra ngoài.

Có vài thứ, bọn họ không nên nghe.

Nghe xong những lời này sẽ phải chết a.

Mà Vương Hầu, Quân Phi, Hoàng Vũ, chần chừ trong chốc lát, Lạc Vũ đã không hề hiềm nghi lắc đầu nói: “Ta thật tình không biết.”

Dứt lời, cũng nhíu mày, cúi đầu nhìn Lạc Lê nói: “Lạc Lê, phụ thân có đưa cho ngươi vật gì đặc biệt không?”

“Đặc biệt?” Lạc Lê nhíu mày nghĩ.

Suy nghĩ một hồi, đem tất cả trang sức trên người tháo xuống.

“Tất cả những thứ này là do cha cùng nương cho đệ, đệ cũng không biết cái nào là đặc biệt nữa. Tỷ tỷ, có vấn đề gì sao? Có phải hay không cha mẹ…”

“Không phải, Lạc Lê yên tâm, cha mẹ tạm thời không sao, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu cha mẹ trở về.” Lạc Vũ ôm Lạc Lê, vốn là an ủi nhưng lại càng là dứt khoát.

Mà phía đối diện Vân Thí Thiên, đám người Yến Lâm nhìn thoáng qua những đồ vật của Lạc Lê, một lát sau lại lắc đầu.

Rất bình thường, chỉ là một ít vật phẩm tùy thân mà thôi.

Đừng nói là đặc biệt, ngay cả một chút giá trị cũng không có.

“Ngươi giữ đi.” Lạc Vũ tự tay đem những thứ Lạc Lê đã lấy ra bao lại đưa cho Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống, chẳng những không nhận, ngược lại vung lên một cỗ sát khí: “Ta chính là vì cái này?”



Lạc Vũ nàng là có ý gì? Hắn tốt với nàng, chẳng lẽ là vì mấy thứ này?

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên nổi giận phừng phừng, biết hắn hiểu lầm, lập tức khoác tay nói: “Cho dù ngươi thật muốn mấy thứ này, ta cũng sẽ không cho.

Ý tứ của ta, dù sao ngươi biết về tộc Phiêu Miểu nhiều hơn so với ta, mấy thứ này có lẽ cũng không phải không có giá trị.

Đưa cho ngươi giữ, an toàn hơn rất nhiều.

Hai là, nếu ngươi có tiếp xúc mấy thứ này nhiều, có lẽ sẽ phát hiện…”

“Không cần.” Lạc Vũ còn chưa nói xong, sắc mặt Vân Thí Thiên cũng có chút hòa hoãn, nhưng lại trực tiếp ngắt lời nàng.

“Đi theo ta, ta biết cái gì, ngươi sẽ biết cái đó.” Vân Thí Thiên khẳng định nói.

Một dứt vừa dứt, Vân Thí Thiên nhìn Lạc Lê liếc mắt một cái, cau mày, đột nhiên nói: “Lại đây.”

Lạc Lê thấy Vân Thí Thiên sắc bén nhìn, lúc này lại đột nhiên muốn hắn đi qua, ngược lại càng rút người vào trong lòng Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy vỗ vỗ vai Lạc Lê, ý bảo Lạc Lê đi qua: “Hắn không có bắt nạt con nít.”

Yến Trần, Yến Lâm, nghe vậy nhất thời không nhịn được giương lên khóe miệng.

Vân Thí Thiên sao có thể là người bắt nạt con nít cho được.

Lạc Lê nghe vậy cũng chậm rãi đi tới.

“Cất giữ cho cẩn thận.” Vân Thí Thiên đem bao đồ Lạc Vũ vừa đưa chuyển qua cho Lạc Lê.

Đó là đồ vật mà Quân Vân đưa cho Lạc Lê, hắn không đoạt đồ của con nít.

Nhìn trong mắt Lạc Lê hiện lên một tia vui sướng, ngay sau đó Vân Thí Thiên trầm giọng nói: “Sau này đi theo ta, tốt nhất thu hồi tất cả mềm yếu, muốn trở nên nổi bật, muốn cứu ra cha mẹ, khóc lóc cũng không ích lợi gì.”

Vân Thí Thiên cao giọng nói: “Lại làm cho ta thấy ngươi dựa vào người tỷ tỷ ngươi khóc, ta sẽ đem ngươi ném tới hắc ngục.”

Lời nói vừa hạ xuống, đầu ngón tay Vân Thí Thiên bắn ra, một vật rơi vào trong tay Lạc Lê.

Ánh sáng ngọc lưu ly rực rỡ, nhìn qua thật giống như một nửa đoạn bao tay vàng sắc tím.

Lạc Vũ chỉ cảm thấy bên trong nó có chứa lực lượng kinh người, nhưng rốt cuộc cũng không biết nó tốt đến mức nào.

Mà đám ba người Yến Lâm lại liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia tuyệt đối kinh ngạc.

Tử Kim Li Long Sáo này, chính là vũ khí thành danh năm đó của Vân Thí Thiên, đây tuyệt đối là cực phẩm bảo bối.

Yêu ai yêu cả đường đi, thật đúng là chịu bỏ ra thứ này.

“Cám ơn hắn.” Lạc Vũ cũng không khách khí với Vân Thí Thiên, gật đầu nói với Lạc Lê.

Lạc Lê cũng cảm giác được trong tay vốn là bảo bối rất tốt.

Lập tức nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, lại nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, một lát sau cong lên khóe môi nói: “Cám ơn tỷ phu.” (*anh rể)

“Khụ khụ…” Lạc Vũ bị sắc nước miếng, mãnh liệt ho lên.

Lại trừng mắt nhìn Lạc Lê, cái gì tỷ phu, đây là tương lai rất xa xôi có được hay không, nàng mới mười bốn tuổi, sớm nhất lập gia đình cũng còn tới hai năm a.

Mà một bên đám người Yến Trần thì hắc hắc nở nụ cười.

Vương Hầu, Hoàng Vũ, cũng nhướng mày.

Trong phòng vốn nghiêm túc áp lực, bị bốn chữ này của Lạc Lê làm cho không khí dễ chịu đi rất nhiều.

Vân Thí Thiên rất hài lòng, bốn chữ này hắn nghe xong tâm tình rất sảng khoái nha.

Gương mặt khó được mỉm cười, tay vuốt ve đầu Lạc Lê: “Lại đây, ngồi bên cạnh ta, ta dạy cho ngươi cách dùng…”

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên và Lạc Lê ngồi cùng một chỗ, mặc dù một lớn khí phách lãnh khốc, một nhỏ câu thúc, không khí cũng rất hài hòa. (*thể hiện sự bó buộc, không tự nhiên)

Trong lòng hiện lên một tia ôn nhu.

Nàng không cầu nhiều lắm, thầm nghĩ cùng người yêu, cha mẹ, huynh đệ, bạn bè, con cái sống vui sướng cả đời.

Chỉ tiếc, ông trời không theo ý nguyên của con người, luôn mang đến phiền toái cho nàng.

Ôn nhu chợt lóe cũng tiêu tan, trong mắt Lạc Vũ trầm xuống, ngẩng đầu nhìn đám người Quân Phi liếc mắt một cái, đứng thẳng người lên thong thả đi ra ngoài.

Quân Phi, Hoàng Vũ, Vương Hầu cũng nhẹ bước theo Lạc Vũ ra ngoài.

“Ngày mai sẽ đi.”

Mấy người mới đi tới cửa, thanh âm lãnh khốc của Vân Thí Thiên thản nhiên bay tới.

Ngày mai sẽ đi, Đế Phạm Thiên cướp được người, đương nhiên biết hắn ở chỗ này.

Nếu lại chần chừ không về, như vậy thế cục ở Phật Tiên Nhất Thủy sẽ rất phức tạp.

Lạc Vũ nghe vậy cũng không lên tiếng, cùng đám người Quân Phi đi ra cửa.

Ánh nắng chiều bao phủ tại chân trời.

Sắc lửa hồng lộng lẫy, xinh đẹp vạn phần, nhưng lại giống như giọt nước mắt của con người.

Ánh sáng ngọc hoa mỹ, nhưng lại tan nát cõi lòng.

Trở lại chỗ ở của Lạc Vũ cùng bọn người Vương Hầu.

Cảnh vật vẫn như trước, người đã không phải như trước.

Lạc Vũ ngồi lên ghế dựa ngày xưa Giá Hiên Mặc Viêm từng ngồi, nhìn đám người Quân Phi đều tự ngồi xuống, nàng đi thẳng vào vấn đề, nói: “Ta muốn đi Phật Tiên Nhất Thủy, ngày mai sẽ đi.”

Ba người Quân Phi lặng im trong nháy mắt, gật đầu.

Đế Phạm Thiên, Vân Thí Thiên, Phật Tiên Nhất Thủy.

Trước kia không biết lai lịch cùng danh tiếng của đám người Vân Thí Thiên, Quân Phi cũng đã điều tra qua, mới biết được những người này, rốt cuộc biết được thế giới này to lớn biết nhường nào.

Tại Phi Vũ, tầm mắt của bọn họ cũng hạn hẹp như con ếch trong giếng.

Nhìn ba người gật đầu, Lạc Vũ trầm giọng nói: “Các ngươi có muốn cùng đi theo ta không?”

Lời này vừa nói ra, Quân Phi, Vương Hầu cùng Hoàng Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên tia sáng kích động.

Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên quân vương.

Bối cảnh như vậy, quốc gia cùng thực lực như vậy, thiên hạ rộng lớn như vậy.

Những điều này không thể nghi ngờ vốn là đều mà tất cả nam nhân có chí khí muốn xông pha đến nhất.

Nơi đó, có được người đứng đầu, võ công hàng đầu, mỹ nhân hàng đầu, rượu cũng hàng đầu,…Tất cả những thứ tốt nhất của thế giới này.

Bây giờ, Lạc Vũ lại hỏi bọn họ có đi theo nàng không.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, kích động thì kích động, nhưng ba người cũng không vì quá vui sướng mà quên đi một vấn đề.

“Chuyến đi này, chủ yếu là cứu ra bá phụ cùng bá mẫu, Phật Tiên Nhất Thủy, đến đó chúng ta sẽ trở thành gánh nặng của ngươi.” Quân Phi trầm ngâm nói.

“Không nhắc tới vấn đề này, ta chỉ hỏi các ngươi có nguyện ý hay không cùng đi với ta.” Lạc Vũ nhìn ba người.

Lúc này đây, nàng đến vương cung Phi Vũ làm loạn như thế này, một khi nàng ra đi, những chuyện về sau cũng không dính dáng đến nàng nữa, nhưng mà…Hoàng Vũ, Vương Hầu và Quân Phi đã hỗ trợ nàng nháo một phen, bọn họ sẽ…

“Lạc Lê chắc chắn sẽ theo ta đi, trừ ba người các ngươi, những người khác ta không cần.” Thanh âm Lạc Vũ rất trầm.

Ba người nghe vậy lại liếc nhau.

Sau khi trầm ngâm một lát, Hoàng Vũ chậm rãi nói: “Ta nói ra cái nhìn của ta, Lạc Vũ, Phật Tiên Nhất Thủy rất lớn, đó là nơi mà tất cả mọi người muốn hướng đến.

Nhưng là, bên đó các thế lực đã hình thành, muốn mạo muội chen chân vào mà không có tuyệt đối thế lực hàng phục người bên Phật Tiên Nhất Thủy, tuyệt đối sống không được.

Mà ngươi, mặc dù cảm tình giữa ngươi và Vọng Thiên quân vương rất tốt.

Nhưng là, ta nhìn ra được, cái nhìn của thủ hạ Vân Thí Thiên, tuyệt đối không phải tôn kính.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời không một tiếng động.

Hoàng Vũ nhìn sắc mặt không hề biến đổi của Lạc Vũ, gằn từng chữ một: “Không phải ta chia rẽ ly gián, Lạc Vũ, chính ngươi cũng cảm giác được mà.

Bọn họ là bị áp lực của Vọng Thiên quân vương ép buộc mới cúi đầu với ngươi.

Ngươi hãy nghĩ xem thủ hạ thân tín luôn theo bên cạnh Vọng Thiên quân vương làm việc tại Phật Tiên Nhất Thủy, như vậy cũng có thể đoán ra địa vị của bọn họ tại Vọng Thiên Nhai là nặng hay nhẹ.

Lúc này nhìn không ra khoảng cách thế lực giữa ngươi và bọn họ, nhưng là sau khi trở về bên kia điểm này tuyệt đối sẽ xuất hiện.

Bọn họ chỉ cần giở chút thủ đoạn, Lạc Vũ, ngươi sẽ bị dồn vào con đường chết không biết lúc nào.”

Một lời vừa dứt, Hoàng Vũ bình tĩnh nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ cũng nhìn Hoàng Vũ, đôi mắt chỉ khẽ chớp.

“Các thế lực đã hình thành ở Vọng Thiên Nhai, võ công của ngươi lại không đủ cao, càng không có chút tư liệu nào về công đức của Vọng Thiên quân vương, lại chưa từng có công lao đóng góp lớn ở Vọng Thiên Nhai, ngươi sẽ không có năng lực phục chúng.

Nhưng nếu ngươi muốn an phận sống trong hậu cung Vọng Thiên quân vương, như vậy câu nói kế tiếp của ta cũng không cần phải nói rồi.

Nếu ngươi muốn cùng hắn đứng cùng nhau, mẫu nghi thiên hạ, như vậy, tất phải cùng bọn chúng đả khởi xung đột, Lạc Vũ, không ai nguyện ý có một người không cần trả giá làm bất cứ cái gì cũng có thể trèo lên đầu mình ngồi cả…”

Hoàng Vũ nói một nửa, nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ trầm ngâm trong nháy mắt, có chút giương cao khóe miệng nói: “Ngươi biết tính cách của ta.”

“Tốt.” Ánh mắt Hoàng Vũ nhất thời sáng lên: “Như vậy lúc này đây chúng ta sẽ không đi theo ngươi đến Phật Tiên Nhất Thủy, việc cứu bá phụ bá mẫu, chúng ta không góp sức trong chuyện này.

Ba người chúng ta sẽ đi đến Ma Hỏa, địa phương giáp ranh Phật Tiên Nhất Thủy thiết lập thế lực của chúng ta.

Chúng ta sẽ kiến tạo cho ngươi một thế lực mà ngươi có thể dựa vào, có thể làm cho ai cũng không dám coi khinh ngươi tại Phật Tiên Nhất Thủy.

Phía sau lưng của ngươi, tuyệt đối không thể yếu hơn so với bất luận kẻ nào.”

“Đúng vậy.” Hoàng Vũ vừa nói xong, Quân Phi cùng Vương Hầu cũng đồng thời gật đầu, thanh âm sắc bén hữu lực.

Lạc Vũ không có lên tiếng, chỉ thật sâu nhìn Hoàng Vũ, Vương Hầu, Quân Phi.

Cuộc đời này, có thể được đến ba tri kỷ đã không còn gì tiếc nuối.

“Những lời khách khí ta sẽ không nói rồi, đây là thạch tủy, dùng một giọt sẽ được đến 40 năm công lực, ta cho các ngươi. Tâm pháp tu luyện võ công của ta, ta cũng sẽ viết ra cho các ngươi, tất cả những gì tại Phi Vũ ta đều lưu cho các ngươi.

Nhớ kỹ, trong bất cứ tình huống nào, an nguy của chính mình mới là quan trọng nhất, ta muốn gặp ba người còn sống, mà không phải khổng lồ thế lực cùng ba thi thể.”

“Tốt.”

Giải quyết dứt khoát, bốn tay nắm chặt, truyền kỳ thứ nhất bắt đầu khởi động.

Hôm sau, Lạc Vũ an bày thỏa đáng cho Phi Vũ vương cung, Nghiêm Liệt, Hạo Tàng, bầu trời màu lam, mây trắng bay, 10 cấp Linh Thứu giương cánh mà bay.

Phật Tiên Nhất Thủy, Quân Lạc Vũ ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Hoàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook