Chương 95
Nhất thế Phong Lưu
24/12/2013
Vân Thí Thiên nhìn thủ thế của Phong Vô Tâm, trong mắt chợt lóe mà qua sát khí.
Lạnh lùng gật đầu: “Nhất định là bọn chúng đang tìm mọi cách đối phó chúng ta.”
Ở ba mặt của Vọng Thiên Nhai tiếp giáp với các quốc gia khác, chỉ có sau lưng là dựa vào dãy núi trùng điệp, không có con đường có thể đi tới.
Bởi vậy, lúc này Ngũ Lộ và 13 quốc đang bao vây muốn đến tiêu diệt, chỉ chừa lại phía sau lưng là chưa kịp vây công.
Bất quá, Đế Phạm Thiên là ai.
Người khác không biết hắn, chẳng lẽ ta cũng không biết luôn sao, người ta cho rằng không thể đi qua, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đi qua cho bằng được.
7 nước còn lại chưa thấy tăm hơi đâu cả, sợ rằng bọn họ là đang tính toán xuất phát tấn công từ dãy núi phía sau lưng Vọng Thiên Nhai.
“Vậy quân vương, người…” Phong Vô Tâm nghe Vân Thí Thiên khẳng định như thế, nhưng lại còn muốn đi Lợi Châu, không khỏi nhíu mày thật sâu.
Ba mặt Vọng Thiên Nhai đã bị bao vây bởi quân địch, nếu phía sau lưng lại bị Đế Phạm Thiên để ý, như vậy hậu quả…
Lúc này nếu quân vương không tọa trấn tại kinh đô Vọng Thiên Nhai, lại còn đi Lợi Châu, này…
“Chính là bởi vì biết, cho nên phải đi.” Vân Thí Thiên sắc bén, lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên nồng nặc sát khí.
“Chờ bọn họ đến tấn công từ sau lưng, khi đó đã chậm rồi.”
Tay áo bào phất một cái, Vân Thí Thiên xoay người đi về hướng ngoài điện.
Bóng đêm đen nhánh, tóc bạc như tuyết.
Trong nháy mắt Phong Vô Tâm đã hiểu rõ ý tứ của Vân Thí Thiên.
Nếu chỉ ngồi chờ Ngũ Lộ, 13 quốc bao vây từ phía tiêu diệt, khi đó, cho dù Vọng Thiên Nhai có thực lực thông thiên, chỉ sợ cũng đã lâm vào họa diệt quốc.
Mà bây giờ, thừa dịp 7 nước còn chưa kịp đến phía sau lưng, quân vương cùng với tam quan phối hợp đánh lui hoặc giữ vững biên quan.
Đến lúc đó, mới có thực lực quay đầu đối phó 7 nước đánh từ phía sau.
Nếu không, cái gì cũng đều đã chậm.
Hung hăng nắm lại bàn tay, Phong Vô Tâm cũng không lại ngăn cản Vân Thí Thiên rời đi.
Tình hình của Vọng Thiên Nhai lúc này, mặc dù mới vừa rồi Vân Thí Thiên nói nghe rất dễ dàng.
Nhưng là, trong tâm lý bọn họ đều rất rõ, đây đã đến tình cảnh sống chết trước mắt rồi.
Ba mặt quân địch bao vây tiêu diệt, khoảng chừng đến gần 400 vạn binh mã.
Thực lực này quả thực so với Vọng Thiên Nhai là khác biệt một trời một vực.
Bị hủy diệt hay là thành công, mấu chốt xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.
Một bước đi sai, như vậy cả bàn cờ đều thua.
Lúc này bọn họ không có thế lực bằng liên quân, cũng không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể liều mạng.
Vào đông, buổi chiều gió lạnh vù vù thổi qua vương cung tinh xảo trong kinh đô Vọng Thiên Nhai, rét lạnh dị thường.
Năm rồi, Vọng Thiên Nhai chưa từng cảm thụ qua trời đông giá rét.
Năm nay, rốt cục đã cảm giác được rét lạnh đến kinh người.
Ngọn đèn dầu sáng rỡ, không ngừng lui tới.
Kinh đô Vọng Thiên Nhai, không một ai có thể an giấc ngủ.
Mà lúc này đóng quân ở biên quan Lợi Châu, dù bận bịu nhưng Đế Phạm Thiên vẫn ung dung.
Trăng tròn nhô lên cao, đình thủy tạ vẫn như trước.
Một vò rượu nấu, hai cái chén ngọc, đối nguyệt mà ẩm, nhàn nhã vạn phần.
“Trước trận đại chiến, tâm tình của Phạm Thiên các chủ tốt quá nha.” Phật Quân Vương cầm chén rượu trong tay, tựa vào ghế đá nhìn Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu trong chén, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ tâm tình của Phật Quân Vương không tốt sao?”
Phật Quân Vương vừa nghe cũng cười lên một chút, nhướng mày nói: “Cũng như bình thường thôi, không tính là tốt, tên Vân Thí Thiên kia mạnh đến mức nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ.
Lúc này đây, Ngũ Lộ và 13 quốc vây công tiêu diệt hắn, mặc dù nắm chắc thành công đến 9 phần, nhưng một khi thành công chưa đạt trong tay, ta cũng không muốn cao hứng quá sớm.”
Đế Phạm Thiên nghe vậy ưu nhã cười, chậm rãi gật đầu nói: “Phật Quân Vương quả nhiên cẩn trọng.”
“Chẳng lẽ Phạm Thiên các chủ ngươi không thận trọng sao?” Phật Quân Vương nhìn thoáng qua Đế Phạm Thiên: “Binh mã đã sẵn sàng, nhưng lại chỉ muốn tạo nên áp lực, phái ra các nước nhỏ tấn công trước.
Phạm Thiên các chủ, đừng lãng phí cơ hội tốt đẹp này, đến lúc đó nếu việc này không thành, chúng ta sẽ chất vấn ngươi rồi.”
Đế Phạm Thiên nghe vậy nhất thời nở nụ cười, quơ quơ chén rượu trong tay.
Tươi cười này giống như tất cả mọi việc đã được tính trước đâu vào đấy rồi.
“Sẽ không không thành công được.”
Ngửa đầu uống cạn chén rượu, Đế Phạm Thiên giơ lên chén rượu trước mặt Phật Quân Vương, chắc nịch nói.
“Ác, ngươi khẳng định như thế? Nhưng ta nghe nói sáng hôm nay Vân Thí Thiên đã tỉnh lại rồi.” Hai mắt Phật Quân Vương tập trung nhìn vào Đế Phạm Thiên.
Vân Thí Thiên hôn mê bất tỉnh, mặc dù bề ngoài thấy Vọng Thiên Nhai rất điềm tĩnh, kì thực trong nội bộ là một mảnh hỗn loạn, và đây cũng là điều kiện tiên quyết của lần xuất binh này của bọn họ.
Mà bây giờ lại thu được tin tức Vân Thí Thiên đã tỉnh lại.
Đế Phạm Thiên nghe vậy chậm rãi cười: “Tỉnh dậy mới tốt, không tỉnh, ngược lại mới không đúng.”
“Sao lại nói như vậy?” Phật Quân Vương ngồi thẳng người lại hỏi.
Đế Phạm Thiên thấy vậy nhìn thoáng qua Phật Quân Vương.
Sau khi tự rót, tự uống một chén rượu, mới chậm rãi nói: “Nếu không tỉnh lại, cái đám Phong Vô Tâm sẽ đoàn kết một lòng, muốn bảo đảm hoàn toàn cho an nguy của Vân Thí Thiên.
Tuy cũng sẽ có những người đặt câu hỏi, nhưng cả đám người Phong Vô Tâm dốc hết sức kềm chế tin tức xấu lọt ra ngoài, Vọng Thiên Nhai cũng sẽ không lập tức bị hủy được.
Đặc biệt ngay lúc ta và ngươi tấn công tới kinh đô, Vọng Thiên Nhai có một đặc tính là càng gặp cường địch sẽ càng mạnh mẽ lên, điểm này ta và ngươi đều hiểu rõ.
Bất quá, bây giờ Vân Thí Thiên đã tỉnh dây, Vọng Thiên Nhai sẽ là một mảnh vui mừng khôn xiết.
Mà y theo tính cách của Vân Thí Thiên và với cục diện như bây giờ, chắc chắn hắn sẽ không thể nào ngồi yên tại kinh đô, hắn sẽ đích thân đến Lợi Châu.”
Nói đến đây, Đế Phạm Thiên cầm cái chén chơi đùa trong tay, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười ác liệt.
“Nội thương của hắn rất nặng, cho dù lúc này tỉnh dậy, tự mình đến đây tọa trấn, ngươi nói xem…”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng dạo qua một vòng trên vành chén ngọc, Đế Phạm Thiên giương mắt nhìn Phật Quân Vương ở phía đối diện, thản nhiên nở nụ cười.
Nhãn tình của Phật Quân Vương liền sáng lên: “Ý của ngươi là, dụ hắn đi ra, lúc đó…”
Nói cũng không hết lời, Phật Quân Vương chỉ làm một động tác như khứa đứt cổ.
“Vọng Thiên quân vương ầm ầm ngã xuống trước mắt quân lính, tin tức này sẽ không có bất kỳ ai có thể kềm chế được.” Đế Phạm Thiên nâng chén ngửa đầu ngắm trăng sáng, ung dung nói.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến điểm này nhỉ.” Phật Quân Vương nghe thấy Đế Phạm Thiên nói, hai mắt chuyển động, hung hăng đánh “đét” lên đùi một cái, hưng phấn nói.
Nếu Vân Thí Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh, thì phải ở lại trong kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Mà kinh đô Vọng Thiên Nhai lại có cao thủ nhiều như mây, muốn giết hắn, quả thực chính là khó như lên trời.
Mà bây giờ, hắn tỉnh dậy, như vậy cục diện đã không phải như vậy rồi.
Hắn ra kinh đô, các cao thủ bên người cũng đã bị phái ra tọa trấn ở tứ phương, cũng không còn tại bên cạnh hắn, thêm vào đó hắn bị thương chưa lành không thể ra tay, như vậy muốn giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Vọng Thiên quân vương ngã xuống trước mắt bao người, tinh thần cột trụ một khi ngã xuống, dân tâm của Vọng Thiên Nhai cũng sẽ mất, đến lúc đó không sụp đỗ, bại lụi mới là lạ.
Khi đó, cần gì phải hung mãnh tấn công, cần gì phải bao vây tiêu diệt.
Vọng Thiên Nhai, lúc đó sẽ như một con cá nằm trên thớt, tùy ý người ta giơ đao chém.
“Tạo thanh thế lớn như vậy, chỉ vì một ván này, Phạm Thiên các chủ.” Phật Quân Vương hướng Đế Phạm Thiên giơ lên một ngón tay cái.
Đế Phạm Thiên nhìn thoáng qua, cười phe phẩy tay: “Đi đem những lời này của ta truyền đến trong tay các thế lực khác, đề ngừa đến lúc thấy Vân Thí Thiên xuất hiện bọn họ sẽ loạn chân, loạn tay.
Chúng ta chờ chính là hắn đi ra.
Công, công không được thì giết. (*tấn công)
Giết, giết không được lại công.
Quyền chủ động, toàn bộ nằm trong tay chúng ta, Vân Thí Thiên của Vọng Thiên Nhai chỉ là một con hổ bằng giấy không có chút nào uy hiếp, nhớ kỹ.”
“Tốt, ta đi truyền những lời này cho ngươi.” Phật Quân Vương hưng phấn nói, sau đó xoay người ra khỏi nhà thủy tạ, bước nhanh mà đi.
Lúc bắt đầu hắn còn có chút nghi hoặc, lúc này đây đã không còn bất cứ nghi vấn gì rồi.
Lúc này đây, bọn họ muốn nắm trọn toàn bộ Vọng Thiên Nhai.
Gió mát bất chợt nổi lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngồi ở trong đình thủy tạ, Đế Phạm Thiên chậm rãi nhấm nháp rượu.
Khí chất tao nhã lịch sự, áo bào trắng nhẹ tung bay, giống như thiên thần ôn nhuận mà đại khí.
Bàn tay chậm rãi cầm lên chén rượu, Đế Phạm Thiên nhấp một cái, cười nhẹ, tự nhủ: “Người hiểu rõ nhất chính mình thủy chung là địch nhân.
Vân Thí Thiên, không biết ngươi có nhìn ra kế sách này của ta hay không.”
Một vừa dứt, Đế Phạm Thiên lại đột nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên: “Bất quá, có nhìn ra được hay không cũng không quan trọng, một ván này không phải do ngươi định đoạt.”
Rượu sóng sánh trong chén, nhưng lại phiếm hàn quang.
“Diệt Vọng Thiên Nhai của ngươi, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi và Lạc Vũ sẽ có kết cục gì.”
Gió lạnh nổi lên, vù vù mà qua.
Đình thủy tạ hiu quạnh, băng hàn tận xương.
Trời vào đông, vốn càng thêm rét lạnh.
Gió nổi cuồn cuộn, sát khí bốc lên.
Ngay lúc này, Vọng Thiên quân vương đã đến tọa trấn tại Lợi Châu.
Tin tức này truyền ra, làm cho này những tướng sĩ, những thần dân nơi biên quan, vẫn luôn pha trộn cảm xúc giữa hưng phấn và sầu lo. Hưng phấn vì quân vương bọn họ đã đến, sầu lo vì quân vương họ vẫn chưa trị dứt nội thương.
Có quân vương của bọn ở đây, bọn họ sòn sợ gì, ngại gì.
Chống lại tất cả binh mã tấn công, ức hiếp Vọng Thiên Nhai của bọn họ.
Dám đến cướp đất đai và thành trì của bọn họ, là phải trả giá đại giới.
Gió lạnh vù vù bay múa, Vọng Thiên Nhai lại trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, huyết tinh đầy trời.
Ở ba nơi biên quan, vang lên tiếng chém giết đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn phá lũng bầu trời.
Hai quân đối kháng nhau, các màu đấu khí tung bay, xông ra chém giết.
Trong một màn máu tươi rơi, ma thú bị kích thích càng trở nên hung ác, tru lên, gào thét, rít gào.
Móng vuốt sắc bén xé rách thân thể đối thủ, lực lượng cường hãn va chạm giữa không trung.
Máu tươi vẫy ra trên mặt đất, cùng bông tuyết băng hàn hòa thành một thể, lắng đọng trong tro bụi.
Màu hồng ngày càng dày đặc.
Mùi máu tươi bay lên, không khí tràn ngập mùi tanh của máu tươi.
Ngũ Lộ, 13 quốc vây công Vọng Thiên Nhai, tin tức này nhanh chóng truyền khắp các ngõ ngách Phật Tiên Nhất Thủy.
Cả Phật Tiên Nhất Thủy, thậm chí các nước láng giềng xung quanh cũng mở to hai tròng mắt theo dõi trận bao vây tiêu diệt khiếp sợ thiên hạ này.
Gió bất chợt nổi lên, núi sông rung chuyển.
“Mau.”
Ngay lúc tình hình rung chuyển này, đoàn người cỡi ngựa sừng sững chạy vội như bay về hướng Phỉ Lâm tiểu quốc.
Phỉ Lâm tiểu quốc gần với phía nam Vọng Thiên Nhai, là nước láng giềng của Vọng Thiên Nhai, là một trong 13 quốc tham gia tấn công lần này.
Không trung bị kiểm soát ngay khi tới gần khu vực 13 tiểu quốc vây công Vọng Thiên Nhai.
Trên bầu trời, loan điểu Phi Bằng thành quần kết đội bay quanh quẩn tuần tra.
Lúc này nếu có bất cứ ma thú bay nào không thuộc thế lực của một trong mười ba tiểu quốc mà tiến vào lãnh thổ không trung của bọn họ, đều sẽ bị giết chết, không có cái nào ngoại lệ.
Bởi vậy, bọn họ không thể dùng ma thú bay trên trời, chỉ có thể chọn mặt đất mà chạy.
Lạc Vũ mặc một thân nam trang, mang theo Hoàng Vũ và một số người của Trung Võ Môn, chạy vội mà đi đến Phỉ Lâm quốc nhanh như thiểm điện.
Lãnh thổ của Phạm Thiên Các rất gần với Hỏa Ma và Đông Thiên. Nhưng Đế Phạm Thiên canh gác rất nghiêm cẩn không thể đi qua đường đó được.
Bởi vậy, Lạc Vũ phải đi bằng đường vòng, không thể gây kinh động đến bọn hắn, muốn động đến bọn hắn phải động thật mạnh vào, nhưng bâu giờ chưa phải lúc.
Không thể để cho Đế Phạm Thiên chú ý.
“Xác định thu được tin tức như vậy?” Lạc Vũ vừa vội vàng chạy, vừa quay đầu gấp giọng hỏi Hoàng Vũ.
Vẻ mặt Hoàng Vũ thận trọng, nghe vậy nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, đây là tin tức mà Quân Phi tìm hiểu được, tuyệt đối sẽ không sai.”
Năm xưa nghề nghiệp chính của Quân Phi là mua bán tin tức tình báo.
Một phần thủ hạ dưới tay của hắn thì đi theo hắn tiến vào Hỏa Ma, để lại một ít tại Phật Tiên Nhất Thủy tìm hiểu tin tức.
Vốn bất quá là muốn dùng để liên lạc với Lạc Vũ khi cần thiết.
Không ngờ rằng còn chưa kịp dùng để liên lạc với Lạc Vũ, đến bây giờ lại có công dụng như vậy.
Lạc Vũ nghe vậy, mày nhăn lại thật sâu, trong mắt hiện lên tuyệt đối lo lắng, tay giơ lên, bịch một tiếng đánh vào trên mình con ngựa, lại tăng tốc chạy về phía trước.
“Phát tín hiệu, để cho bọn họ chuẩn bị, đêm nay chúng ta nhất định sẽ chạy tới.” Gió mạnh bay qua, thanh âm Lạc Vũ lãnh liệt dị thường.
“Vâng.”
Gió lạnh run, khí tức kinh người.
Ngũ Lộ, 13 quốc vây công Vọng Thiên Nhai, tốc độ đến nhanh kinh hồn, không hề có dấu hiệu báo trước.
Hoàn toàn không cho Vọng Thiên Nhai có bất cứ cơ hội thở dốc nào, một kích trí mạng, Ngũ Lộ, 13 quốc vì muốn tranh thủ thời gian, cũng chưa cho Vọng Thiên Nhai có thời gian chuẩn bị.
Bởi vậy, trong nội bộ Vọng Thiên Nhai, vật chất không ngừng được điều ra từ kinh đô đến bên ngoài dùng.
Mà Ngũ Lộ, 13 quốc sau khi chuẩn bị một ít quân nhu, cũng đang không ngừng vận chuyển từ quốc thổ sang đây, tiến hành bổ sung hoàn thiện hậu cần.
Có rất nhiều vật cần chuyển đến, nhưng vì không để cho Vọng Thiên Nhai nhận ra điểm khác thường, cho nên cũng không mang những thứ này đến trước.
Ngay sau khi chiến sự bùng nổ, mới rất nhanh vận chuyển từ các loại thông đạo đến đây.
Lúc này, Phùng Thành quốc và Ẩn Tộc liên thủ với nhau, đang vây công phía nam biên quan Vọng Thiên Nhai.
Phùng Thành quốc, không lớn cũng không nhỏ, cũng không có nhiều nhân tài và cao thủ xuất sắc.
Nhưng là, bọn họ vẫn có thể chiếm cứ một thế lực không nhỏ ở Phật Tiên Nhất Thủy có cao thủ nhiều như mây này, lại có thể cùng ăn cùng ngồi với Ẩn Tộc. (*địa vị ngang hàng)
Đây là dựa vào vương tộc của bọn họ có bản lĩnh khống chế ong độc.
Tám cấp Độc Vĩ Phong, là trấn quốc chi bảo của bọn hắn. (*tên của một loài ong độc ma thú)
Không biết dùng cái gì huấn luyện mà thành, chỉ nghe lời bọn họ điều khiển, phô thiên cái địa mà đến, hoàn toàn không e ngại cái chắn phòng hộ có cấp bậc cao hơn chúng nó vài bậc. (*thế tới mãnh liệt)
Nơi chúng đi qua không gì có thể cản nổi.
Mà lúc này đây, lại cùng Ẩn Tộc đồng công, pha trộn với độc tố mà Ẩn Tộc luyện chế ra, chỉ cần thân thể đụng chạm một cái, sẽ bị chết ngay lập tức. (*hợp tác tiến công)
Ngay lúc này, bọn chúng đang từ ngàn dặm xa xôi Phùng Thành quốc vận chuyển đến tận đây, chuẩn bị tập kích biên quan Vọng Thiên Nhai trong đêm nay.
Biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, cái chắn phòng hộ chỉ có 10 cấp.
Lúc này, trải qua nhiều lần oanh tạc của các cao thủ cưỡi trên ma thú không trung, lực lượng của cái chắn phòng hộ đã bị yếu bớt không ít. Cơ hồ chỉ còn lại có một nửa lực lượng chống đỡ.
Bây giờ, 8 cấp Độc Vĩ Phong sắp tới rồi.
Mà hiển nhiên, Yến Triệt, Đô Đốc phụ trách biên quan phía nam còn chưa thu được tin tức.
Bầu trời chậm rãi lờ mờ xuống, trời chiều bị hoàng hôn bao phủ, đêm tối dày đặc xinh đẹp.
Trong tình cảnh này Lạc Vũ càng thêm cấp bách đến đỏ mắt, liều mạng chạy về hướng Phỉ Lâm tiểu quốc.
Sau khi Phùng Thành quốc áp tải quân nhu, 8 cấp Độc Vĩ Phong chạy đi.
Vọng Thiên Nhai và Yến Triệt còn chưa thu được tin tức, không ngờ người của Trung Võ Môn lại đánh bậy đánh bạ thu được tin tức này tại biên giới Phạm Thiên Các. (~ chó ngáp phải rùi, vận may bất ngờ)
Bởi vậy, Lạc Vũ vừa đem tin truyền đến kinh đô Vọng Thiên Nhai, vừa gấp rút chạy đi.
Mấy chục vạn con ong Độc Vĩ Phong nếu ra tay, tối nay biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai…
Hậu quả này, quả thật Lạc Vũ cũng không dám nghĩ tới.
Chạy như điên mà đi, bóng đêm chậm rãi rớt xuống, nhóm người chạy đi như lưu tinh trụy nguyệt, nhanh như tia chớp.
Mà lúc này, hoàng hôn đã buông xuống kinh đô Vọng Thiên Nhai.
“Tể Tướng, đầu lĩnh, thu được một tin tức không rõ lai lịch, nhưng nội dung…” Trong nghị chính cung, nhân viên tình báo của Yến Lâm cấp bách chạy như bay vào.
Tay cầm một trang giấy lạ, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nói với Phong Vô Tâm và Yến Lâm.
Phong Vô Tâm nghe vậy thần sắc lạnh lùng trên mặt hơi trầm xuống.
Mật báo không thuộc về hệ thống tình báo của Vọng Thiên Nhai, còn nhiều chuyện chưa kịp xử lý, bây giờ lại báo cho hắn tin gì đây?
“Nói.” Yến Lâm vừa nhấc đầu lên, trầm giọng nói.
“Phùng Thành quốc âm thầm vận chuyển mấy chục vạn Độc Vĩ Phong đến biên quan phía nam, chuẩn bị đánh lén quân ta vào buổi tối ngày 13.”
“Cái gì?” Tiếng nói nhân viên tình báo vừa dứt, các trọng thần đang bận rộn cũng ngừng lại trong tay động tác, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, đây là một thứ rất lợi hại a.
“Ngày 13, chính là hôm nay.” Yến Lâm đứng bật dậy, trên mặt biến sắc.
Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, mặc dù nó lợi hại, bình thường Vọng Thiên Nhai cũng không e ngại thứ này.
Nhưng bây giờ, lực lượng cái chắn phòng hộ ở biên quan phía nam đã yếu bớt, lại thêm có Ẩn Tộc tiếp tay tấn công, nếu đi sai một bước, vậy hậu quả…
“Tối hôm nay đánh lén, Yến Triệt cũng không có báo cáo.” Sắc mặt Phong Vô Tâm đột nhiên trầm xuống.
Yến Triệt không có báo cáo, cũng không có xin kinh đô vận chuyển những thứ có thể khắc chế Độc Vĩ Phong.
Yến Triệt… Hắn không biết…
“Tin tức này là thật hay giả?” Sắc mặt tất cả quần thần trong đại điện cũng tái rồi.
Đêm nay, bây giờ trời đã muốn hoàng hôn, cho dù tốc độ truyền tin có thể nhanh truyền đến trong tay Yến Triệt trong đêm nay.
Nếu mấy chục vạn Độc Vĩ Phong tấn công thành, lại không có thứ gì có thể khắc chế chúng nó, như vậy biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai…
Tin tức này, tin tức này, là muốn làm dao động quân tâm, hay là thật sự…
“Không biết.” Vẻ mặt nhân viên tình báo cũng thâm trầm.
Không biết, nếu bọn họ biết thật hay giả, cũng sẽ không báo lên trên chờ định đoạt.
Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không phán đoán được đây là tin tức đúng hay sai.
“Cầm lên đây.” Ngay trong không khí dao động này, Phong Vô Tâm vươn tay xé mở phong thư tin báo lạ.
Bút pháp xinh đẹp mà cuồng loạn.
Hiển nhiên khi người này viết xuống cũng đang trong tình thế cấp bách.
Chữ viết xinh đẹp như rồng bay phượng múa, cực kỳ giống…
Cực kỳ giống? Phong Vô Tâm đột nhiên nắm chặt mật tín trong tay, bút tích này giống như… Như…
“Người đâu, thà rằng tin là có, đừng nên tin rằng không, lập tức trang bị, điều động 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng chuyên chúc cho vương thất, khẩn cấp đi vào.” (*dành riêng cho người trong hoàng thất)
“Vâng.”
Lập tức, có người rất nhanh vọt đi xuống.
Tốc độ của 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng vốn rất nhanh, nhưng đánh lén là buổi tối hôm nay.
Mà tối nay, chỉ sợ rằng Loan Phượng Phi Bằng cũng không thể nào đến kịp biên quan phía nam.
Đại điện kinh đô Vọng Thiên Nhai là một mảnh tĩnh mịch.
Loan Phượng Phi Bằng đến không kịp, Yến Triệt lại không biết, như vậy chờ đợi bọn hắn trước mắt là…
Phong Vô Tâm ngẩng đầu, cây xanh ngoài điện sớm chỉ còn ngọn cây trụi lủi, tiêu điều trong gió lạnh.
Lòng nóng như lửa đốt, biên quan phía nam không thể bị mở ra, không thể bị phá vỡ.
Ngươi đã truyền đến tin tức rồi, như vậy ngươi… Như vậy ngươi…
Phong khói nổi lên bốn phía, không có trời chiều hoàng hôn nhưng lại như máu tanh lửa đỏ.
Hoàng hôn, chậm rãi bắt đầu bao phủ, bắt đầu dần dần chìm xuống.
Màn đêm nồng nặc, màu đen bắt đầu thong thả dâng lên, thay thế cho trời chiều, đêm tối bao phủ cả thiên địa.
Đêm, bắt đầu đã tới rồi.
Trong đại điện kinh đô Vọng Thiên Nhai, lạnh ngắt như tờ, các vị đại thần cũng đang bắt tay vào xử lý chuyện của mình.
Nhưng là, trái tim của họ lại dõi theo biên quan phía nam nơi ngàn dặm xa xôi.
Là giữ vững được? Hay là bị phá vỡ? Chạy tới hỗ trợ kịp? Hay là chậm từng bước…
Không người nào có thể an lòng.
Mà cùng khắc, ở khoảng cách gần đến Lợi Châu thành.
“Vương, phương hướng kinh thành hình như bay lên Loan Phượng Phi Bằng, mang theo hồng hồ, yến tước đi biên quan phía nam.” Trong phủ thành chủ Lợi Châu, Yến Phi cau mày nói. (*hồ ly, chim sẻ núi)
Khoảng cách từ kinh đô đến Lợi Châu chỉ có ngàn dặm, cho nên chuyện Loan Phượng Phi Bằng được điều động bay đi biên quan phía nam, cũng đã được truyền tin đến đây, tin tức nhận được sớm hơn so với biên quan phía nam.
“Hồng hồ, Yến tước?” Vân Thí Thiên nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, mạnh ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, chỉ sợ là để đối phó với Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc.” Yến Phi gật đầu trầm giọng nói.
Vân Thí Thiên nghe tiếng chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đạp bước đi, thần sắc lạnh kinh người: “chủng tộc Loan Phượng Phi Bằng và Hồng hồ, Yến tước không hợp nhau.
Không tới vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể xuất động Loan Phượng Phi Bằng mang theo Hồng hồ, Yến tước.”
Thanh âm trầm thấp bồi hồi bên trong, đôi mắt Vân Thí Thiên đột nhiên trầm xuống, năm ngón tay nắm chặt: “Biên quan phía nam sẽ bị mất.”
Trong nháy mắt Yến Phi cũng hiểu rõ, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
Loan Phượng Phi Bằng không hợp với Hồng hồ, Yến tước, chúng nó căn bản không thể ở chung một chỗ.
Lúc này, Loan Phượng Phi Bằng lại mang theo chúng nó, thủ pháp này chỉ dùng để cố chống đỡ, vì tranh thủ thời gian.
Tranh đoạt thời gian, như vậy biên quan phía nam…
“Truyền lệnh quay về kinh, chuẩn bị tùy thời mở ra biên quan cuối cùng ở Sa Thành.” Thanh âm của Vân Thí Thiên lạnh như băng, một thân tiếng băng duệ, sắc bén kinh người.
Sa Thành, là cửa ải cuối cùng che chắn kinh đô Vọng Thiên Nhai sau khi biên quan phía nam bị thất thủ.
Nhưng cửa ải này lại tuyệt đối không chắc chắn bằng biên quan phía nam, nơi đây là tấm chắn cuối cùng nếu kết cục biên quan phía nam bị công phá.
“Vâng.” Yến Phi trầm ngâm trong nháy mắt, xoay người ngay lập tức đi xuống.
Gió đêm lạnh như băng, vù vù thổi qua, mang theo vô tận túc sát.
Gió qua thiên hạ, tối nay, sát khí mãnh liệt.
Trên quốc thổ của Phỉ Lâm tiểu quốc, trên đường, đội ngũ rậm rạp áp vận Độc Vĩ Phong từ Phùng Thành quốc đi qua đây, tiến đến biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai.
Bóng đêm nồng nặc, đem đội ngũ thật dài càng thêm đen tối vô tận.
“Tướng lĩnh, qua 50 dặm phía trước chính là biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai rồi.”
Phía trước, trong đêm đen, loáng thoáng hiện lên biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, giống như một con cự long đang nằm dài trên mặt đất, sừng sững ở phương xa, cơ hồ có thể thấy được bằng mắt thường.
“Tốt lắm, hết thảy chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, Độc Vĩ Phong cũng đã đói bụng vài ngày, chỉ cần tới canh ba, mở ra chúng nó, tối nay, nhất định một người cũng không sót lại trên đất Vọng Thiên Nhai.”
“Tốt, đẩy nhanh hơn tốc độ, đuổi theo.”
Gió lạnh bay nhanh, binh lính Phùng Thành quốc chỉ cách biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai một khoảng cách khoảng 50 dặm.
Mà đến tối, Loan Phượng Phi Bằng mới xuất phát bay từ kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Cho dù tốc độ có nhanh đến đâu, cũng còn một khoảng cách rất xa, rất xa mới đến nơi.
Đội ngũ đen nhánh đi nhanh về phía trước, xa xa, khoảng cách các đội ngũ của Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc đón tiếp bọn họ đã không còn xa lắm.
Đêm, một màu đen thuần túy, đen làm cho người ta trong lòng run sợ.
Gió di chuyển, mây di chuyển, hắc vụ đầy trên không trung.
“Này sơn là ta khai, này thụ là ta tài, nếu muốn đi qua đây, lưu lại mua lộ tài.” Trong bầu không khí đầy hắc vụ, một đạo thanh âm trong trẻo đột nhiên đánh vỡ màn đêm trầm tĩnh, vang vọng trong trời đêm đen nhánh. (*núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, đưa chút phí mở đường => xin lộ phí => lời thoại kinh điển của sơn tặc ^_^)
Sau khi đội ngũ vận chuyển quân nhu của Phùng Thành quốc đến đây, đột nhiên toát ra một người một ngựa, chặn đường đi của thiên quân vạn mã.
“Ai?” Tướng lĩnh dẫn đầu phụ trách áp vận Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, thần sắc căng thẳng, phất tay một cái, tất cả đội ngũ lập tức dừng lại.
Đội quân tiên phong đi đầu phía trước, lập tức rút vũ khí ra khỏi võ, chống lại người vừa nhảy ra cản đường của bọn họ.
Một bộ hắc y bay vù vù trong gió, tóc đen hư không vũ động.
Quay lại đầu ngựa, mặt hướng về thiên quân vạn mã Phùng Thành quốc, Lạc Vũ nhướng mày cười, đứng trước hàng vạn, hàng nghìn binh đao: “Không có nghe thấy những lời ta nói sao?
Nơi đây đều là của ta, nếu muốn đi qua, lưu chút lộ phí là được.”
Dung mạo tuấn tú, trang phục hắc y, ánh trăng chiếu xuống, một người một con ngựa, di thế độc lập.
Rốt cục đuổi kịp rồi, rốt cục đuổi kịp rồi.
“Thật to gan, nếu chúng ta không đưa thì sao?” Tướng lĩnh giơ tay cao cao lên.
“Không đưa.” Lạc Vũ nhấc đầu lên cười, một cây sáo phỉ thúy vẽ ra một đường cong, đưa thẳng lên môi: “Như vậy toàn bộ lưu lại đây cho ta.”
“Chỉ bằng ngươi?” Đầu lĩnh Phùng Thành quốc nghe vậy, trong nháy mắt điên cuồng cười ra tiếng.
Khẩu khí thật kiêu ngạo, chỉ bằng một mình hắn đã nghĩ có thể lưu lại thiên quân vạn mã của bọn họ, cùng với mấy chục vạn con Độc Vĩ Phong.
Quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Cùng khắc, tướng lĩnh vung tay lên, một viên tín hiệu màu đỏ bắn ra, mạnh mẽ bay lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng lóa rực rỡ chiếu ra trong trời đêm.
Làm bóng đêm đen nhánh, phủ lên tia sáng ngời cực kỳ.
Dám nửa đêm tiến vào địa bàn Phỉ Lâm tiểu quốc, chặn lại đội ngũ Phùng Thành quốc, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn một ngàn dặm áp vận lại đây, không thể mắc một chút sai lầm khi sắp đến nơi.
Đạn tín hiệu bay lên không, Ẩn Tộc và binh mã Phùng Thành quốc từ xa xa đến đây nghênh đón liền nhìn thấy tín hiệu được phát ra, trong nháy mắt kinh hãi, lập tức nhanh hơn tốc độ điên cuồng mà đến.
Đòn sát thủ của bọn họ tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.
Bật người ngang trời, Lạc Vũ bị gió lạnh thổi quét đông lạnh làm đỏ bừng cả mặt mày, thần sắc trên mặt không có một tia biến hóa, không thèm ngẩng đầu lên nhìn đạn tín hiệu bất chợt bắn lên bầu trời.
Chỉ lạnh lùng cười: “Như vậy hãy thử xem.”
Lời vừa hạ xuống, trong chiếc sáo phỉ thúy trong tay đột nhiên nổi lên, cắt qua bóng đêm túc sát.
Tiếng sáo du dương, xa xa mà đi.
“Giết.” Tướng lĩnh nọ vung tay lên, trầm giọng hét lớn.
Lập tức, đội ngũ tiên phong liền tiến về phía Lạc Vũ nhào tới.
Khóe miệng mang cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, một tiếng sáo phát ra, thân hình Lạc Vũ chợt lóe không lùi mà tiến tới, trong nháy mắt đã sát nhập vào bên trong binh mã quân tiên phong.
Trong bóng đêm nồng nặc, chỉ thấy bóng đen lướt qua, tiếng sáo bay lên, Lạc Vũ như vào chỗ không người.
Chỉ là binh mã Phùng Thành quốc sao có thể dám xưng hùng với Lạc Vũ.
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, binh mã bị đánh bay, thân hình Lạc Vũ như quỷ mỵ, không ngừng đánh tới.
Trong khoảnh khắc đã tới gần đại tướng đầu lĩnh.
“Thả ra Độc Vĩ Phong.” Vị tướng nọ thấy Lạc Vũ mạnh mẽ như vậy, binh mã của hắn lại không thể nào cản nổi nàng, chỉ trong nháy mắt đã sắp đến gần hắn rồi, hắn nhất thời hoảng hốt ra lệnh.
Lập tức, đám người phía sau vẫn đứng bất động lại đột nhiên di chuyển lên.
Thân ảnh tung bay, ngay lập tức, Lạc Vũ quỷ mị xoay người một cái đã xuất hiện trước mặt tướng lãnh Phùng Thành quốc.
Hắn nghe được tiếng cười lạnh như băng, người nọ nhẹ giọng nói bên tai đầu lĩnh: “Ta đợi chính là câu nói này của ngươi.”
Một lời vừa dứt, thân ảnh của Lạc Vũ đã biến mất không thấy.
Mà đại tướng đầu lĩnh Phùng Thành quốc, hai mắt trợn tròn chậm rãi té xuống ngựa.
Trong bóng đêm, giữa cái trán chảy ra máu tươi, một kích trí mạng.
Đêm tối thâm thúy, cái lồng nhốt Độc Vĩ Phong bắt đầu mở ra.
Xa xa, sương khói bay lên, Ẩn Tộc và binh mã Phùng Thành quốc đến đây nghênh đón, thế tới hung hung.
Lạnh lùng gật đầu: “Nhất định là bọn chúng đang tìm mọi cách đối phó chúng ta.”
Ở ba mặt của Vọng Thiên Nhai tiếp giáp với các quốc gia khác, chỉ có sau lưng là dựa vào dãy núi trùng điệp, không có con đường có thể đi tới.
Bởi vậy, lúc này Ngũ Lộ và 13 quốc đang bao vây muốn đến tiêu diệt, chỉ chừa lại phía sau lưng là chưa kịp vây công.
Bất quá, Đế Phạm Thiên là ai.
Người khác không biết hắn, chẳng lẽ ta cũng không biết luôn sao, người ta cho rằng không thể đi qua, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đi qua cho bằng được.
7 nước còn lại chưa thấy tăm hơi đâu cả, sợ rằng bọn họ là đang tính toán xuất phát tấn công từ dãy núi phía sau lưng Vọng Thiên Nhai.
“Vậy quân vương, người…” Phong Vô Tâm nghe Vân Thí Thiên khẳng định như thế, nhưng lại còn muốn đi Lợi Châu, không khỏi nhíu mày thật sâu.
Ba mặt Vọng Thiên Nhai đã bị bao vây bởi quân địch, nếu phía sau lưng lại bị Đế Phạm Thiên để ý, như vậy hậu quả…
Lúc này nếu quân vương không tọa trấn tại kinh đô Vọng Thiên Nhai, lại còn đi Lợi Châu, này…
“Chính là bởi vì biết, cho nên phải đi.” Vân Thí Thiên sắc bén, lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên nồng nặc sát khí.
“Chờ bọn họ đến tấn công từ sau lưng, khi đó đã chậm rồi.”
Tay áo bào phất một cái, Vân Thí Thiên xoay người đi về hướng ngoài điện.
Bóng đêm đen nhánh, tóc bạc như tuyết.
Trong nháy mắt Phong Vô Tâm đã hiểu rõ ý tứ của Vân Thí Thiên.
Nếu chỉ ngồi chờ Ngũ Lộ, 13 quốc bao vây từ phía tiêu diệt, khi đó, cho dù Vọng Thiên Nhai có thực lực thông thiên, chỉ sợ cũng đã lâm vào họa diệt quốc.
Mà bây giờ, thừa dịp 7 nước còn chưa kịp đến phía sau lưng, quân vương cùng với tam quan phối hợp đánh lui hoặc giữ vững biên quan.
Đến lúc đó, mới có thực lực quay đầu đối phó 7 nước đánh từ phía sau.
Nếu không, cái gì cũng đều đã chậm.
Hung hăng nắm lại bàn tay, Phong Vô Tâm cũng không lại ngăn cản Vân Thí Thiên rời đi.
Tình hình của Vọng Thiên Nhai lúc này, mặc dù mới vừa rồi Vân Thí Thiên nói nghe rất dễ dàng.
Nhưng là, trong tâm lý bọn họ đều rất rõ, đây đã đến tình cảnh sống chết trước mắt rồi.
Ba mặt quân địch bao vây tiêu diệt, khoảng chừng đến gần 400 vạn binh mã.
Thực lực này quả thực so với Vọng Thiên Nhai là khác biệt một trời một vực.
Bị hủy diệt hay là thành công, mấu chốt xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.
Một bước đi sai, như vậy cả bàn cờ đều thua.
Lúc này bọn họ không có thế lực bằng liên quân, cũng không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể liều mạng.
Vào đông, buổi chiều gió lạnh vù vù thổi qua vương cung tinh xảo trong kinh đô Vọng Thiên Nhai, rét lạnh dị thường.
Năm rồi, Vọng Thiên Nhai chưa từng cảm thụ qua trời đông giá rét.
Năm nay, rốt cục đã cảm giác được rét lạnh đến kinh người.
Ngọn đèn dầu sáng rỡ, không ngừng lui tới.
Kinh đô Vọng Thiên Nhai, không một ai có thể an giấc ngủ.
Mà lúc này đóng quân ở biên quan Lợi Châu, dù bận bịu nhưng Đế Phạm Thiên vẫn ung dung.
Trăng tròn nhô lên cao, đình thủy tạ vẫn như trước.
Một vò rượu nấu, hai cái chén ngọc, đối nguyệt mà ẩm, nhàn nhã vạn phần.
“Trước trận đại chiến, tâm tình của Phạm Thiên các chủ tốt quá nha.” Phật Quân Vương cầm chén rượu trong tay, tựa vào ghế đá nhìn Đế Phạm Thiên.
Đế Phạm Thiên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu trong chén, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ tâm tình của Phật Quân Vương không tốt sao?”
Phật Quân Vương vừa nghe cũng cười lên một chút, nhướng mày nói: “Cũng như bình thường thôi, không tính là tốt, tên Vân Thí Thiên kia mạnh đến mức nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ.
Lúc này đây, Ngũ Lộ và 13 quốc vây công tiêu diệt hắn, mặc dù nắm chắc thành công đến 9 phần, nhưng một khi thành công chưa đạt trong tay, ta cũng không muốn cao hứng quá sớm.”
Đế Phạm Thiên nghe vậy ưu nhã cười, chậm rãi gật đầu nói: “Phật Quân Vương quả nhiên cẩn trọng.”
“Chẳng lẽ Phạm Thiên các chủ ngươi không thận trọng sao?” Phật Quân Vương nhìn thoáng qua Đế Phạm Thiên: “Binh mã đã sẵn sàng, nhưng lại chỉ muốn tạo nên áp lực, phái ra các nước nhỏ tấn công trước.
Phạm Thiên các chủ, đừng lãng phí cơ hội tốt đẹp này, đến lúc đó nếu việc này không thành, chúng ta sẽ chất vấn ngươi rồi.”
Đế Phạm Thiên nghe vậy nhất thời nở nụ cười, quơ quơ chén rượu trong tay.
Tươi cười này giống như tất cả mọi việc đã được tính trước đâu vào đấy rồi.
“Sẽ không không thành công được.”
Ngửa đầu uống cạn chén rượu, Đế Phạm Thiên giơ lên chén rượu trước mặt Phật Quân Vương, chắc nịch nói.
“Ác, ngươi khẳng định như thế? Nhưng ta nghe nói sáng hôm nay Vân Thí Thiên đã tỉnh lại rồi.” Hai mắt Phật Quân Vương tập trung nhìn vào Đế Phạm Thiên.
Vân Thí Thiên hôn mê bất tỉnh, mặc dù bề ngoài thấy Vọng Thiên Nhai rất điềm tĩnh, kì thực trong nội bộ là một mảnh hỗn loạn, và đây cũng là điều kiện tiên quyết của lần xuất binh này của bọn họ.
Mà bây giờ lại thu được tin tức Vân Thí Thiên đã tỉnh lại.
Đế Phạm Thiên nghe vậy chậm rãi cười: “Tỉnh dậy mới tốt, không tỉnh, ngược lại mới không đúng.”
“Sao lại nói như vậy?” Phật Quân Vương ngồi thẳng người lại hỏi.
Đế Phạm Thiên thấy vậy nhìn thoáng qua Phật Quân Vương.
Sau khi tự rót, tự uống một chén rượu, mới chậm rãi nói: “Nếu không tỉnh lại, cái đám Phong Vô Tâm sẽ đoàn kết một lòng, muốn bảo đảm hoàn toàn cho an nguy của Vân Thí Thiên.
Tuy cũng sẽ có những người đặt câu hỏi, nhưng cả đám người Phong Vô Tâm dốc hết sức kềm chế tin tức xấu lọt ra ngoài, Vọng Thiên Nhai cũng sẽ không lập tức bị hủy được.
Đặc biệt ngay lúc ta và ngươi tấn công tới kinh đô, Vọng Thiên Nhai có một đặc tính là càng gặp cường địch sẽ càng mạnh mẽ lên, điểm này ta và ngươi đều hiểu rõ.
Bất quá, bây giờ Vân Thí Thiên đã tỉnh dây, Vọng Thiên Nhai sẽ là một mảnh vui mừng khôn xiết.
Mà y theo tính cách của Vân Thí Thiên và với cục diện như bây giờ, chắc chắn hắn sẽ không thể nào ngồi yên tại kinh đô, hắn sẽ đích thân đến Lợi Châu.”
Nói đến đây, Đế Phạm Thiên cầm cái chén chơi đùa trong tay, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười ác liệt.
“Nội thương của hắn rất nặng, cho dù lúc này tỉnh dậy, tự mình đến đây tọa trấn, ngươi nói xem…”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng dạo qua một vòng trên vành chén ngọc, Đế Phạm Thiên giương mắt nhìn Phật Quân Vương ở phía đối diện, thản nhiên nở nụ cười.
Nhãn tình của Phật Quân Vương liền sáng lên: “Ý của ngươi là, dụ hắn đi ra, lúc đó…”
Nói cũng không hết lời, Phật Quân Vương chỉ làm một động tác như khứa đứt cổ.
“Vọng Thiên quân vương ầm ầm ngã xuống trước mắt quân lính, tin tức này sẽ không có bất kỳ ai có thể kềm chế được.” Đế Phạm Thiên nâng chén ngửa đầu ngắm trăng sáng, ung dung nói.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến điểm này nhỉ.” Phật Quân Vương nghe thấy Đế Phạm Thiên nói, hai mắt chuyển động, hung hăng đánh “đét” lên đùi một cái, hưng phấn nói.
Nếu Vân Thí Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh, thì phải ở lại trong kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Mà kinh đô Vọng Thiên Nhai lại có cao thủ nhiều như mây, muốn giết hắn, quả thực chính là khó như lên trời.
Mà bây giờ, hắn tỉnh dậy, như vậy cục diện đã không phải như vậy rồi.
Hắn ra kinh đô, các cao thủ bên người cũng đã bị phái ra tọa trấn ở tứ phương, cũng không còn tại bên cạnh hắn, thêm vào đó hắn bị thương chưa lành không thể ra tay, như vậy muốn giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Vọng Thiên quân vương ngã xuống trước mắt bao người, tinh thần cột trụ một khi ngã xuống, dân tâm của Vọng Thiên Nhai cũng sẽ mất, đến lúc đó không sụp đỗ, bại lụi mới là lạ.
Khi đó, cần gì phải hung mãnh tấn công, cần gì phải bao vây tiêu diệt.
Vọng Thiên Nhai, lúc đó sẽ như một con cá nằm trên thớt, tùy ý người ta giơ đao chém.
“Tạo thanh thế lớn như vậy, chỉ vì một ván này, Phạm Thiên các chủ.” Phật Quân Vương hướng Đế Phạm Thiên giơ lên một ngón tay cái.
Đế Phạm Thiên nhìn thoáng qua, cười phe phẩy tay: “Đi đem những lời này của ta truyền đến trong tay các thế lực khác, đề ngừa đến lúc thấy Vân Thí Thiên xuất hiện bọn họ sẽ loạn chân, loạn tay.
Chúng ta chờ chính là hắn đi ra.
Công, công không được thì giết. (*tấn công)
Giết, giết không được lại công.
Quyền chủ động, toàn bộ nằm trong tay chúng ta, Vân Thí Thiên của Vọng Thiên Nhai chỉ là một con hổ bằng giấy không có chút nào uy hiếp, nhớ kỹ.”
“Tốt, ta đi truyền những lời này cho ngươi.” Phật Quân Vương hưng phấn nói, sau đó xoay người ra khỏi nhà thủy tạ, bước nhanh mà đi.
Lúc bắt đầu hắn còn có chút nghi hoặc, lúc này đây đã không còn bất cứ nghi vấn gì rồi.
Lúc này đây, bọn họ muốn nắm trọn toàn bộ Vọng Thiên Nhai.
Gió mát bất chợt nổi lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngồi ở trong đình thủy tạ, Đế Phạm Thiên chậm rãi nhấm nháp rượu.
Khí chất tao nhã lịch sự, áo bào trắng nhẹ tung bay, giống như thiên thần ôn nhuận mà đại khí.
Bàn tay chậm rãi cầm lên chén rượu, Đế Phạm Thiên nhấp một cái, cười nhẹ, tự nhủ: “Người hiểu rõ nhất chính mình thủy chung là địch nhân.
Vân Thí Thiên, không biết ngươi có nhìn ra kế sách này của ta hay không.”
Một vừa dứt, Đế Phạm Thiên lại đột nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên: “Bất quá, có nhìn ra được hay không cũng không quan trọng, một ván này không phải do ngươi định đoạt.”
Rượu sóng sánh trong chén, nhưng lại phiếm hàn quang.
“Diệt Vọng Thiên Nhai của ngươi, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi và Lạc Vũ sẽ có kết cục gì.”
Gió lạnh nổi lên, vù vù mà qua.
Đình thủy tạ hiu quạnh, băng hàn tận xương.
Trời vào đông, vốn càng thêm rét lạnh.
Gió nổi cuồn cuộn, sát khí bốc lên.
Ngay lúc này, Vọng Thiên quân vương đã đến tọa trấn tại Lợi Châu.
Tin tức này truyền ra, làm cho này những tướng sĩ, những thần dân nơi biên quan, vẫn luôn pha trộn cảm xúc giữa hưng phấn và sầu lo. Hưng phấn vì quân vương bọn họ đã đến, sầu lo vì quân vương họ vẫn chưa trị dứt nội thương.
Có quân vương của bọn ở đây, bọn họ sòn sợ gì, ngại gì.
Chống lại tất cả binh mã tấn công, ức hiếp Vọng Thiên Nhai của bọn họ.
Dám đến cướp đất đai và thành trì của bọn họ, là phải trả giá đại giới.
Gió lạnh vù vù bay múa, Vọng Thiên Nhai lại trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, huyết tinh đầy trời.
Ở ba nơi biên quan, vang lên tiếng chém giết đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn phá lũng bầu trời.
Hai quân đối kháng nhau, các màu đấu khí tung bay, xông ra chém giết.
Trong một màn máu tươi rơi, ma thú bị kích thích càng trở nên hung ác, tru lên, gào thét, rít gào.
Móng vuốt sắc bén xé rách thân thể đối thủ, lực lượng cường hãn va chạm giữa không trung.
Máu tươi vẫy ra trên mặt đất, cùng bông tuyết băng hàn hòa thành một thể, lắng đọng trong tro bụi.
Màu hồng ngày càng dày đặc.
Mùi máu tươi bay lên, không khí tràn ngập mùi tanh của máu tươi.
Ngũ Lộ, 13 quốc vây công Vọng Thiên Nhai, tin tức này nhanh chóng truyền khắp các ngõ ngách Phật Tiên Nhất Thủy.
Cả Phật Tiên Nhất Thủy, thậm chí các nước láng giềng xung quanh cũng mở to hai tròng mắt theo dõi trận bao vây tiêu diệt khiếp sợ thiên hạ này.
Gió bất chợt nổi lên, núi sông rung chuyển.
“Mau.”
Ngay lúc tình hình rung chuyển này, đoàn người cỡi ngựa sừng sững chạy vội như bay về hướng Phỉ Lâm tiểu quốc.
Phỉ Lâm tiểu quốc gần với phía nam Vọng Thiên Nhai, là nước láng giềng của Vọng Thiên Nhai, là một trong 13 quốc tham gia tấn công lần này.
Không trung bị kiểm soát ngay khi tới gần khu vực 13 tiểu quốc vây công Vọng Thiên Nhai.
Trên bầu trời, loan điểu Phi Bằng thành quần kết đội bay quanh quẩn tuần tra.
Lúc này nếu có bất cứ ma thú bay nào không thuộc thế lực của một trong mười ba tiểu quốc mà tiến vào lãnh thổ không trung của bọn họ, đều sẽ bị giết chết, không có cái nào ngoại lệ.
Bởi vậy, bọn họ không thể dùng ma thú bay trên trời, chỉ có thể chọn mặt đất mà chạy.
Lạc Vũ mặc một thân nam trang, mang theo Hoàng Vũ và một số người của Trung Võ Môn, chạy vội mà đi đến Phỉ Lâm quốc nhanh như thiểm điện.
Lãnh thổ của Phạm Thiên Các rất gần với Hỏa Ma và Đông Thiên. Nhưng Đế Phạm Thiên canh gác rất nghiêm cẩn không thể đi qua đường đó được.
Bởi vậy, Lạc Vũ phải đi bằng đường vòng, không thể gây kinh động đến bọn hắn, muốn động đến bọn hắn phải động thật mạnh vào, nhưng bâu giờ chưa phải lúc.
Không thể để cho Đế Phạm Thiên chú ý.
“Xác định thu được tin tức như vậy?” Lạc Vũ vừa vội vàng chạy, vừa quay đầu gấp giọng hỏi Hoàng Vũ.
Vẻ mặt Hoàng Vũ thận trọng, nghe vậy nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, đây là tin tức mà Quân Phi tìm hiểu được, tuyệt đối sẽ không sai.”
Năm xưa nghề nghiệp chính của Quân Phi là mua bán tin tức tình báo.
Một phần thủ hạ dưới tay của hắn thì đi theo hắn tiến vào Hỏa Ma, để lại một ít tại Phật Tiên Nhất Thủy tìm hiểu tin tức.
Vốn bất quá là muốn dùng để liên lạc với Lạc Vũ khi cần thiết.
Không ngờ rằng còn chưa kịp dùng để liên lạc với Lạc Vũ, đến bây giờ lại có công dụng như vậy.
Lạc Vũ nghe vậy, mày nhăn lại thật sâu, trong mắt hiện lên tuyệt đối lo lắng, tay giơ lên, bịch một tiếng đánh vào trên mình con ngựa, lại tăng tốc chạy về phía trước.
“Phát tín hiệu, để cho bọn họ chuẩn bị, đêm nay chúng ta nhất định sẽ chạy tới.” Gió mạnh bay qua, thanh âm Lạc Vũ lãnh liệt dị thường.
“Vâng.”
Gió lạnh run, khí tức kinh người.
Ngũ Lộ, 13 quốc vây công Vọng Thiên Nhai, tốc độ đến nhanh kinh hồn, không hề có dấu hiệu báo trước.
Hoàn toàn không cho Vọng Thiên Nhai có bất cứ cơ hội thở dốc nào, một kích trí mạng, Ngũ Lộ, 13 quốc vì muốn tranh thủ thời gian, cũng chưa cho Vọng Thiên Nhai có thời gian chuẩn bị.
Bởi vậy, trong nội bộ Vọng Thiên Nhai, vật chất không ngừng được điều ra từ kinh đô đến bên ngoài dùng.
Mà Ngũ Lộ, 13 quốc sau khi chuẩn bị một ít quân nhu, cũng đang không ngừng vận chuyển từ quốc thổ sang đây, tiến hành bổ sung hoàn thiện hậu cần.
Có rất nhiều vật cần chuyển đến, nhưng vì không để cho Vọng Thiên Nhai nhận ra điểm khác thường, cho nên cũng không mang những thứ này đến trước.
Ngay sau khi chiến sự bùng nổ, mới rất nhanh vận chuyển từ các loại thông đạo đến đây.
Lúc này, Phùng Thành quốc và Ẩn Tộc liên thủ với nhau, đang vây công phía nam biên quan Vọng Thiên Nhai.
Phùng Thành quốc, không lớn cũng không nhỏ, cũng không có nhiều nhân tài và cao thủ xuất sắc.
Nhưng là, bọn họ vẫn có thể chiếm cứ một thế lực không nhỏ ở Phật Tiên Nhất Thủy có cao thủ nhiều như mây này, lại có thể cùng ăn cùng ngồi với Ẩn Tộc. (*địa vị ngang hàng)
Đây là dựa vào vương tộc của bọn họ có bản lĩnh khống chế ong độc.
Tám cấp Độc Vĩ Phong, là trấn quốc chi bảo của bọn hắn. (*tên của một loài ong độc ma thú)
Không biết dùng cái gì huấn luyện mà thành, chỉ nghe lời bọn họ điều khiển, phô thiên cái địa mà đến, hoàn toàn không e ngại cái chắn phòng hộ có cấp bậc cao hơn chúng nó vài bậc. (*thế tới mãnh liệt)
Nơi chúng đi qua không gì có thể cản nổi.
Mà lúc này đây, lại cùng Ẩn Tộc đồng công, pha trộn với độc tố mà Ẩn Tộc luyện chế ra, chỉ cần thân thể đụng chạm một cái, sẽ bị chết ngay lập tức. (*hợp tác tiến công)
Ngay lúc này, bọn chúng đang từ ngàn dặm xa xôi Phùng Thành quốc vận chuyển đến tận đây, chuẩn bị tập kích biên quan Vọng Thiên Nhai trong đêm nay.
Biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, cái chắn phòng hộ chỉ có 10 cấp.
Lúc này, trải qua nhiều lần oanh tạc của các cao thủ cưỡi trên ma thú không trung, lực lượng của cái chắn phòng hộ đã bị yếu bớt không ít. Cơ hồ chỉ còn lại có một nửa lực lượng chống đỡ.
Bây giờ, 8 cấp Độc Vĩ Phong sắp tới rồi.
Mà hiển nhiên, Yến Triệt, Đô Đốc phụ trách biên quan phía nam còn chưa thu được tin tức.
Bầu trời chậm rãi lờ mờ xuống, trời chiều bị hoàng hôn bao phủ, đêm tối dày đặc xinh đẹp.
Trong tình cảnh này Lạc Vũ càng thêm cấp bách đến đỏ mắt, liều mạng chạy về hướng Phỉ Lâm tiểu quốc.
Sau khi Phùng Thành quốc áp tải quân nhu, 8 cấp Độc Vĩ Phong chạy đi.
Vọng Thiên Nhai và Yến Triệt còn chưa thu được tin tức, không ngờ người của Trung Võ Môn lại đánh bậy đánh bạ thu được tin tức này tại biên giới Phạm Thiên Các. (~ chó ngáp phải rùi, vận may bất ngờ)
Bởi vậy, Lạc Vũ vừa đem tin truyền đến kinh đô Vọng Thiên Nhai, vừa gấp rút chạy đi.
Mấy chục vạn con ong Độc Vĩ Phong nếu ra tay, tối nay biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai…
Hậu quả này, quả thật Lạc Vũ cũng không dám nghĩ tới.
Chạy như điên mà đi, bóng đêm chậm rãi rớt xuống, nhóm người chạy đi như lưu tinh trụy nguyệt, nhanh như tia chớp.
Mà lúc này, hoàng hôn đã buông xuống kinh đô Vọng Thiên Nhai.
“Tể Tướng, đầu lĩnh, thu được một tin tức không rõ lai lịch, nhưng nội dung…” Trong nghị chính cung, nhân viên tình báo của Yến Lâm cấp bách chạy như bay vào.
Tay cầm một trang giấy lạ, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nói với Phong Vô Tâm và Yến Lâm.
Phong Vô Tâm nghe vậy thần sắc lạnh lùng trên mặt hơi trầm xuống.
Mật báo không thuộc về hệ thống tình báo của Vọng Thiên Nhai, còn nhiều chuyện chưa kịp xử lý, bây giờ lại báo cho hắn tin gì đây?
“Nói.” Yến Lâm vừa nhấc đầu lên, trầm giọng nói.
“Phùng Thành quốc âm thầm vận chuyển mấy chục vạn Độc Vĩ Phong đến biên quan phía nam, chuẩn bị đánh lén quân ta vào buổi tối ngày 13.”
“Cái gì?” Tiếng nói nhân viên tình báo vừa dứt, các trọng thần đang bận rộn cũng ngừng lại trong tay động tác, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, đây là một thứ rất lợi hại a.
“Ngày 13, chính là hôm nay.” Yến Lâm đứng bật dậy, trên mặt biến sắc.
Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, mặc dù nó lợi hại, bình thường Vọng Thiên Nhai cũng không e ngại thứ này.
Nhưng bây giờ, lực lượng cái chắn phòng hộ ở biên quan phía nam đã yếu bớt, lại thêm có Ẩn Tộc tiếp tay tấn công, nếu đi sai một bước, vậy hậu quả…
“Tối hôm nay đánh lén, Yến Triệt cũng không có báo cáo.” Sắc mặt Phong Vô Tâm đột nhiên trầm xuống.
Yến Triệt không có báo cáo, cũng không có xin kinh đô vận chuyển những thứ có thể khắc chế Độc Vĩ Phong.
Yến Triệt… Hắn không biết…
“Tin tức này là thật hay giả?” Sắc mặt tất cả quần thần trong đại điện cũng tái rồi.
Đêm nay, bây giờ trời đã muốn hoàng hôn, cho dù tốc độ truyền tin có thể nhanh truyền đến trong tay Yến Triệt trong đêm nay.
Nếu mấy chục vạn Độc Vĩ Phong tấn công thành, lại không có thứ gì có thể khắc chế chúng nó, như vậy biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai…
Tin tức này, tin tức này, là muốn làm dao động quân tâm, hay là thật sự…
“Không biết.” Vẻ mặt nhân viên tình báo cũng thâm trầm.
Không biết, nếu bọn họ biết thật hay giả, cũng sẽ không báo lên trên chờ định đoạt.
Trong lúc nhất thời bọn họ cũng không phán đoán được đây là tin tức đúng hay sai.
“Cầm lên đây.” Ngay trong không khí dao động này, Phong Vô Tâm vươn tay xé mở phong thư tin báo lạ.
Bút pháp xinh đẹp mà cuồng loạn.
Hiển nhiên khi người này viết xuống cũng đang trong tình thế cấp bách.
Chữ viết xinh đẹp như rồng bay phượng múa, cực kỳ giống…
Cực kỳ giống? Phong Vô Tâm đột nhiên nắm chặt mật tín trong tay, bút tích này giống như… Như…
“Người đâu, thà rằng tin là có, đừng nên tin rằng không, lập tức trang bị, điều động 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng chuyên chúc cho vương thất, khẩn cấp đi vào.” (*dành riêng cho người trong hoàng thất)
“Vâng.”
Lập tức, có người rất nhanh vọt đi xuống.
Tốc độ của 11 cấp Loan Phượng Phi Bằng vốn rất nhanh, nhưng đánh lén là buổi tối hôm nay.
Mà tối nay, chỉ sợ rằng Loan Phượng Phi Bằng cũng không thể nào đến kịp biên quan phía nam.
Đại điện kinh đô Vọng Thiên Nhai là một mảnh tĩnh mịch.
Loan Phượng Phi Bằng đến không kịp, Yến Triệt lại không biết, như vậy chờ đợi bọn hắn trước mắt là…
Phong Vô Tâm ngẩng đầu, cây xanh ngoài điện sớm chỉ còn ngọn cây trụi lủi, tiêu điều trong gió lạnh.
Lòng nóng như lửa đốt, biên quan phía nam không thể bị mở ra, không thể bị phá vỡ.
Ngươi đã truyền đến tin tức rồi, như vậy ngươi… Như vậy ngươi…
Phong khói nổi lên bốn phía, không có trời chiều hoàng hôn nhưng lại như máu tanh lửa đỏ.
Hoàng hôn, chậm rãi bắt đầu bao phủ, bắt đầu dần dần chìm xuống.
Màn đêm nồng nặc, màu đen bắt đầu thong thả dâng lên, thay thế cho trời chiều, đêm tối bao phủ cả thiên địa.
Đêm, bắt đầu đã tới rồi.
Trong đại điện kinh đô Vọng Thiên Nhai, lạnh ngắt như tờ, các vị đại thần cũng đang bắt tay vào xử lý chuyện của mình.
Nhưng là, trái tim của họ lại dõi theo biên quan phía nam nơi ngàn dặm xa xôi.
Là giữ vững được? Hay là bị phá vỡ? Chạy tới hỗ trợ kịp? Hay là chậm từng bước…
Không người nào có thể an lòng.
Mà cùng khắc, ở khoảng cách gần đến Lợi Châu thành.
“Vương, phương hướng kinh thành hình như bay lên Loan Phượng Phi Bằng, mang theo hồng hồ, yến tước đi biên quan phía nam.” Trong phủ thành chủ Lợi Châu, Yến Phi cau mày nói. (*hồ ly, chim sẻ núi)
Khoảng cách từ kinh đô đến Lợi Châu chỉ có ngàn dặm, cho nên chuyện Loan Phượng Phi Bằng được điều động bay đi biên quan phía nam, cũng đã được truyền tin đến đây, tin tức nhận được sớm hơn so với biên quan phía nam.
“Hồng hồ, Yến tước?” Vân Thí Thiên nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, mạnh ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, chỉ sợ là để đối phó với Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc.” Yến Phi gật đầu trầm giọng nói.
Vân Thí Thiên nghe tiếng chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đạp bước đi, thần sắc lạnh kinh người: “chủng tộc Loan Phượng Phi Bằng và Hồng hồ, Yến tước không hợp nhau.
Không tới vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể xuất động Loan Phượng Phi Bằng mang theo Hồng hồ, Yến tước.”
Thanh âm trầm thấp bồi hồi bên trong, đôi mắt Vân Thí Thiên đột nhiên trầm xuống, năm ngón tay nắm chặt: “Biên quan phía nam sẽ bị mất.”
Trong nháy mắt Yến Phi cũng hiểu rõ, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
Loan Phượng Phi Bằng không hợp với Hồng hồ, Yến tước, chúng nó căn bản không thể ở chung một chỗ.
Lúc này, Loan Phượng Phi Bằng lại mang theo chúng nó, thủ pháp này chỉ dùng để cố chống đỡ, vì tranh thủ thời gian.
Tranh đoạt thời gian, như vậy biên quan phía nam…
“Truyền lệnh quay về kinh, chuẩn bị tùy thời mở ra biên quan cuối cùng ở Sa Thành.” Thanh âm của Vân Thí Thiên lạnh như băng, một thân tiếng băng duệ, sắc bén kinh người.
Sa Thành, là cửa ải cuối cùng che chắn kinh đô Vọng Thiên Nhai sau khi biên quan phía nam bị thất thủ.
Nhưng cửa ải này lại tuyệt đối không chắc chắn bằng biên quan phía nam, nơi đây là tấm chắn cuối cùng nếu kết cục biên quan phía nam bị công phá.
“Vâng.” Yến Phi trầm ngâm trong nháy mắt, xoay người ngay lập tức đi xuống.
Gió đêm lạnh như băng, vù vù thổi qua, mang theo vô tận túc sát.
Gió qua thiên hạ, tối nay, sát khí mãnh liệt.
Trên quốc thổ của Phỉ Lâm tiểu quốc, trên đường, đội ngũ rậm rạp áp vận Độc Vĩ Phong từ Phùng Thành quốc đi qua đây, tiến đến biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai.
Bóng đêm nồng nặc, đem đội ngũ thật dài càng thêm đen tối vô tận.
“Tướng lĩnh, qua 50 dặm phía trước chính là biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai rồi.”
Phía trước, trong đêm đen, loáng thoáng hiện lên biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, giống như một con cự long đang nằm dài trên mặt đất, sừng sững ở phương xa, cơ hồ có thể thấy được bằng mắt thường.
“Tốt lắm, hết thảy chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, Độc Vĩ Phong cũng đã đói bụng vài ngày, chỉ cần tới canh ba, mở ra chúng nó, tối nay, nhất định một người cũng không sót lại trên đất Vọng Thiên Nhai.”
“Tốt, đẩy nhanh hơn tốc độ, đuổi theo.”
Gió lạnh bay nhanh, binh lính Phùng Thành quốc chỉ cách biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai một khoảng cách khoảng 50 dặm.
Mà đến tối, Loan Phượng Phi Bằng mới xuất phát bay từ kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Cho dù tốc độ có nhanh đến đâu, cũng còn một khoảng cách rất xa, rất xa mới đến nơi.
Đội ngũ đen nhánh đi nhanh về phía trước, xa xa, khoảng cách các đội ngũ của Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc đón tiếp bọn họ đã không còn xa lắm.
Đêm, một màu đen thuần túy, đen làm cho người ta trong lòng run sợ.
Gió di chuyển, mây di chuyển, hắc vụ đầy trên không trung.
“Này sơn là ta khai, này thụ là ta tài, nếu muốn đi qua đây, lưu lại mua lộ tài.” Trong bầu không khí đầy hắc vụ, một đạo thanh âm trong trẻo đột nhiên đánh vỡ màn đêm trầm tĩnh, vang vọng trong trời đêm đen nhánh. (*núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, đưa chút phí mở đường => xin lộ phí => lời thoại kinh điển của sơn tặc ^_^)
Sau khi đội ngũ vận chuyển quân nhu của Phùng Thành quốc đến đây, đột nhiên toát ra một người một ngựa, chặn đường đi của thiên quân vạn mã.
“Ai?” Tướng lĩnh dẫn đầu phụ trách áp vận Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, thần sắc căng thẳng, phất tay một cái, tất cả đội ngũ lập tức dừng lại.
Đội quân tiên phong đi đầu phía trước, lập tức rút vũ khí ra khỏi võ, chống lại người vừa nhảy ra cản đường của bọn họ.
Một bộ hắc y bay vù vù trong gió, tóc đen hư không vũ động.
Quay lại đầu ngựa, mặt hướng về thiên quân vạn mã Phùng Thành quốc, Lạc Vũ nhướng mày cười, đứng trước hàng vạn, hàng nghìn binh đao: “Không có nghe thấy những lời ta nói sao?
Nơi đây đều là của ta, nếu muốn đi qua, lưu chút lộ phí là được.”
Dung mạo tuấn tú, trang phục hắc y, ánh trăng chiếu xuống, một người một con ngựa, di thế độc lập.
Rốt cục đuổi kịp rồi, rốt cục đuổi kịp rồi.
“Thật to gan, nếu chúng ta không đưa thì sao?” Tướng lĩnh giơ tay cao cao lên.
“Không đưa.” Lạc Vũ nhấc đầu lên cười, một cây sáo phỉ thúy vẽ ra một đường cong, đưa thẳng lên môi: “Như vậy toàn bộ lưu lại đây cho ta.”
“Chỉ bằng ngươi?” Đầu lĩnh Phùng Thành quốc nghe vậy, trong nháy mắt điên cuồng cười ra tiếng.
Khẩu khí thật kiêu ngạo, chỉ bằng một mình hắn đã nghĩ có thể lưu lại thiên quân vạn mã của bọn họ, cùng với mấy chục vạn con Độc Vĩ Phong.
Quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Cùng khắc, tướng lĩnh vung tay lên, một viên tín hiệu màu đỏ bắn ra, mạnh mẽ bay lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng lóa rực rỡ chiếu ra trong trời đêm.
Làm bóng đêm đen nhánh, phủ lên tia sáng ngời cực kỳ.
Dám nửa đêm tiến vào địa bàn Phỉ Lâm tiểu quốc, chặn lại đội ngũ Phùng Thành quốc, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn một ngàn dặm áp vận lại đây, không thể mắc một chút sai lầm khi sắp đến nơi.
Đạn tín hiệu bay lên không, Ẩn Tộc và binh mã Phùng Thành quốc từ xa xa đến đây nghênh đón liền nhìn thấy tín hiệu được phát ra, trong nháy mắt kinh hãi, lập tức nhanh hơn tốc độ điên cuồng mà đến.
Đòn sát thủ của bọn họ tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.
Bật người ngang trời, Lạc Vũ bị gió lạnh thổi quét đông lạnh làm đỏ bừng cả mặt mày, thần sắc trên mặt không có một tia biến hóa, không thèm ngẩng đầu lên nhìn đạn tín hiệu bất chợt bắn lên bầu trời.
Chỉ lạnh lùng cười: “Như vậy hãy thử xem.”
Lời vừa hạ xuống, trong chiếc sáo phỉ thúy trong tay đột nhiên nổi lên, cắt qua bóng đêm túc sát.
Tiếng sáo du dương, xa xa mà đi.
“Giết.” Tướng lĩnh nọ vung tay lên, trầm giọng hét lớn.
Lập tức, đội ngũ tiên phong liền tiến về phía Lạc Vũ nhào tới.
Khóe miệng mang cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, một tiếng sáo phát ra, thân hình Lạc Vũ chợt lóe không lùi mà tiến tới, trong nháy mắt đã sát nhập vào bên trong binh mã quân tiên phong.
Trong bóng đêm nồng nặc, chỉ thấy bóng đen lướt qua, tiếng sáo bay lên, Lạc Vũ như vào chỗ không người.
Chỉ là binh mã Phùng Thành quốc sao có thể dám xưng hùng với Lạc Vũ.
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, binh mã bị đánh bay, thân hình Lạc Vũ như quỷ mỵ, không ngừng đánh tới.
Trong khoảnh khắc đã tới gần đại tướng đầu lĩnh.
“Thả ra Độc Vĩ Phong.” Vị tướng nọ thấy Lạc Vũ mạnh mẽ như vậy, binh mã của hắn lại không thể nào cản nổi nàng, chỉ trong nháy mắt đã sắp đến gần hắn rồi, hắn nhất thời hoảng hốt ra lệnh.
Lập tức, đám người phía sau vẫn đứng bất động lại đột nhiên di chuyển lên.
Thân ảnh tung bay, ngay lập tức, Lạc Vũ quỷ mị xoay người một cái đã xuất hiện trước mặt tướng lãnh Phùng Thành quốc.
Hắn nghe được tiếng cười lạnh như băng, người nọ nhẹ giọng nói bên tai đầu lĩnh: “Ta đợi chính là câu nói này của ngươi.”
Một lời vừa dứt, thân ảnh của Lạc Vũ đã biến mất không thấy.
Mà đại tướng đầu lĩnh Phùng Thành quốc, hai mắt trợn tròn chậm rãi té xuống ngựa.
Trong bóng đêm, giữa cái trán chảy ra máu tươi, một kích trí mạng.
Đêm tối thâm thúy, cái lồng nhốt Độc Vĩ Phong bắt đầu mở ra.
Xa xa, sương khói bay lên, Ẩn Tộc và binh mã Phùng Thành quốc đến đây nghênh đón, thế tới hung hung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.