Chương 98
Nhất thế Phong Lưu
24/12/2013
Cơn gió thổi qua, rét lạnh thấu xương.
Lạc Vũ nghe nói thế liền giật mình, khuynh tai nghe kỹ.
Nhưng Đế Phạm Thiên và Á Vô Quân lại không tiếp tục bàn về đề tài này nữa, bắt đầu thảo luận một chuyện khác.
Lạc Vũ cảm thấy nỗi lo lắng như bị treo lơ lững giữa không trung, không cách nào thả lõng xuống được.
Nhưng cũng không dám coi thường vọng động, nàng hao tổn tâm cơ không để ý đến tình huống hiện tại của Vân Thí Thiên, lẻn vào doanh trại Đế Phạm Thiên, không phải để ám sát hắn.
Mưu tính của nàng không thể vì lo lắng hoảng hốt mà làm rối loạn được.
Lẳng lặng ẩn núp, Lạc Vũ đè ép nỗi lắng muốn biết tất cả tình huống, vẫn không dám nhúc nhích tiếp tục nghe ngóng.
“Các chủ, người nọ chạy thoát”
Ngay lúc này, trong doanh trướng đột nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo.
Đế Phạm Thiên vừa nghe có chút kinh ngạc, giống như không tin nổi sau khi hắn phái ra cao thủ truy bắt, vẫn để cho thích khách quấy rối chạy thoát: “Hắn thoát rồi sao?”
“Bọn ty chức thất trách.” Mấy cao thủ bị phái ra tra xét, xấu hổ lên tiếng.
“Có thấy rõ là người nào hay không?” Đế Phạm Thiên nghe vậy, gợi lên một tia hứng thú.
Trong nháy mắt doanh trướng trở nên tĩnh lặng, một lúc lâu sau mới có người trả lời: “Không có, chúng ta cũng không thấy rõ người nọ là nam hay là nữ.
Chúng ta… Chúng ta… Không thấy được thân ảnh của người nọ.”
Mấy người đứt quãng hồi đáp, nghe ra là vạn phần xấu hổ.
“Ngay cả hình dáng người ta các ngươi cũng không nhìn thấy, chuyện này quả thật rất có ý vị rồi.” Thanh âm ôn nhuận, nho nhã của Đế Phạm Thiên vang lên trong doanh trướng.
Nghe trong giọng nói không có bất cứ ý tứ trách hờn nào, nhưng hào khí trong doanh trướng lại thay đổi rồi.
Lạc Vũ ẩn núp ở trong góc, nhìn không thấy tình huống trong doanh trướng, nhưng nàng vẫn cảm giác ra được áp lực không ngừng quanh quẩn trong doanh trướng.
Vẫn duy trì tần suất hơi thở, Lạc Vũ lẳng lặng ẩn núp .
Nàng đã thừa dịp loạn tiềm nhập đến nơi này, Tiểu Hồng quấy rối ở cách đó không xa tự nhiên có thể chạy thoát.
Đế Phạm Thiên mặc dù có nhiều cao thủ.
Bất quá chỉ cần nơi nào có hòn đá, Tiểu Hồng chỉ cần muốn chạy, cho dù người của Đế Phạm Thiên có đông đi nữa cũng hoàn toàn không có cách nào bắt được nó.
Ánh mặt trời sáng lạn, trong doanh trướng lại là một mảnh thâm trầm.
“Nếu mấy người bọn họ cũng không cách nào phát hiện, như vậy thân pháp của người đến quấy rối sợ rằng không phải là người bình thường, ít nhất thân thủ cũng không thấp hơn Các chủ.”
Ngay trong không khí trầm mặc, Á Vô Quân chậm rãi mở miệng.
Lạc Vũ không có nghe đến Đế Phạm Thiên lên tiếng trả lời, đoán rằng hắn ta gật đầu đồng ý.
“Không thua kém các chủ, như vậy cũng sẽ không kém hơn Vọng Thiên quân vương, với thủ đoạn và thân phận như vậy, chỉ sợ rằng người nọ cũng không phải đến giúp Vọng Thiên Nhai.”
Á Vô Quân nói đến đây, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Huống hồ, chúng ta cũng không có bất cứ tổn thất gì, ta nghĩ cao nhân nọ là tìm lầm đường?”
Chỉ phá hư, náo động có một chút đã bỏ chạy đi, quân doanh của bọn họ cũng không có tổn thất gì.
Không phải đi lầm đường, chẳng lẽ là chạy tới đùa?
Á Vô Quân vừa dứt lời, mọi người trong doanh trướng trầm mặc một lát, Đế Phạm Thiên mới chậm rãi mở miệng nói: “Có lẽ là vậy, bất quá phái người đi xuống, kiểm tra một lần nữa toàn quân doanh có chỗ nào dị thường không.
Về phần các ngươi, ta chỉ bỏ qua cho các ngươi lúc này đây, nếu thân thủ người nọ cao hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi không phải là đối thủ nên không bắt được, ta có thể thông cảm cho các ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Vũ có chút giương lên mi.
Khá lắm Đế Phạm Thiên, quả nhiên lợi hại, từ trong tình huống phá hư, quấy rối, lại có thể phát hiện chỗ không đúng, bắt đầu tra quân doanh, không hổ là một phương quân vương.
“Vâng, đa tạ các chủ.”
Cùng khắc, mấy người kia thở nhẹ ra một hơi, vội vàng rời khỏi doanh trướng, rất nhanh truyền lại những lời phân phó của Đế Phạm Thiên ra ngoài.
Hơn nữa, lại quay về nguyên lai vị trí cũ của bọn họ, vây xung quanh bảo vệ doanh trại của Đế Phạm Thiên một giọt nước cũng không lọt.
Cũng làm cho nơi mà Lạc Vũ đang ẩn núp vây lại bên trong.
Không có một tia đường lui.
Lạc Vũ bất động tại chỗ như một hòn đá trên mặt đất, lẳng lặng che dấu chính mình.
Trong doanh trướng, Đế Phạm Thiên cùng Á Vô Quân bắt đầu thương nghị chuyện khác, cũng không có ý định đứng dậy.
Gió lạnh như trước, sát khí lại càng ngày càng nặng ở phương xa.
Biên quan Lợi Châu thành.
Gió bắc gào thét mà qua, tường thành hoàn toàn bị màu đỏ tẫm nhiễm, binh mã Vọng Thiên Nhai và Phạm Thiên Các vẫn còn đang giao chiến với nhau, giống như vĩnh viễn cũng không kết thúc.
Huyết chiến nơi cửa thành, không phải ngươi chết, chính là ta sống.
Phạm Thiên Các cùng hai đại liên quân không tiếc nhân lực, vật lực, tài lực, không ngừng tấn công thành trì Lợi Châu.
Thành trì kiên cố như Lợi Châu, cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hỗng, xuất hiện trạng thái mệt mỏi, vô lực.
“Cửa thành đông bị công phá ra một khe hở nhỏ rồi, mau…”
Tiếng gió rít gào xen lẫn trong tiếng thét, binh mã vừa lui vào trong nghỉ ngơi một chút tại tường thành phía nam, chưa kịp lấy lại sức, cũng mặc kệ đầy người đều là máu, nhắm về hướng cửa thành đông chạy vội tới hỗ trợ.
“Giếttttt…”
Đấu khí sớm đã hao hết, biến ảo không ra được bất cứ binh khí nào.
Binh sĩ đến tiếp ứng, giơ lên đại đao nhiễm máu hồng hồng trong tay, liều mạng lao bổ về huớng quân địch.
Trên không trung, các binh lính Phạm Thiên Các nhảy xuống từ trên người ma thú, công phá một mặt tường thành. Bọn họ lập tức bị bao vây.
Huyết sắc vẩy ra, dám xông vào thành, nhưng lại không thể tiến thêm được bước nào.
“Mau, mau lên, quân nhu cửa thành tây không đỉ rồi, mau tập hợp quân như từ nội thành…”
“Cửa thành nam không đủ dầu hỏa rồi, mau nhóm lửa, bó củi, dầu hỏa, nhanh lên một chút…”
Liên tiếp vang lên những tiếng quát to khàn khàn, tràn ngập cả thành lâu Lợi Châu.
Binh lính Vọng Thiên Nhai, vẻ mặt toàn là máu, không ngừng chạy khắp trong gió tuyết.
Binh mã Phạm Thiên Các từ dưới tường thành xông lên.
Quân nhu cơ hồ hao hết, cơ hồ không kịp chờ quân nhu được vận chuyển đến, binh lính cơ hồ liều mạng chống lại quân giặc.
Lực lượng đấu khí đặc thù ngưng tụ thành hỏa tiễn đã hao hết, chỉ có thể dùng củi lửa, dầu hỏa đốt lên tạo thành hỏa tiễn.
Trên tường thành, binh mã Vọng Thiên Nhai đã không còn ngưng kết nổi ra hỏa tiễn, mượn dầu hỏa tưới xuống binh lính Phạm Thiên Các đang không ngừng tấn công.
Đồng thời, cũng ném bó củi xuống dưới.
Không có đấu khí hỏa tiễn, dùng tài nguyên nguyên thủy cũng giống nhau.
Dính vào dầu hỏa, chỉ cần là người đều sẽ sợ.
Dầu hỏa thiêu đốt, băng tuyết lạnh lẽo lóe lên ánh sáng chói mắt, cũng không kém phần thảm thiết.
Ngọn lửa bay múa ở cửa nam, cửa bắc lại lạnh lẽo dị thường.
Dầu hỏa chỉ cho cửa thành nam dùng, nhưng cửa bắc lại không đủ để chống đỡ.
Không có dầu hỏa, không có đấu khí, vậy chỉ còn cách dùng nước, thần dân Lợi Châu không ngừng tiếp tế từng thùng, từng thùng nước, lấy từ nước sông bảo hộ thành.
Trong trời đông rét lạnh, phía sau các binh linh phụ trách trấn thủ Lợi Châu thành, bình dân dân chúng tự nguyện góp sức. Trong trời đông giá rét, đập bể con sông đã đóng băng, người già yếu, trung niên, thanh niên, người người nâng thùng, trợ giúp binh sĩ thủ thành.
Đối phó những người khác, bọn họ có thể trốn ở phía sau.
Nhưng là đối phó Phạm Thiên Các, bọn họ liều mạng già cũng đáng.
Bọn họ cũng muốn tiến lên, muốn tiếp một phần sức, vì Lợi Châu và vì quân dân.
Không một ai quên, Đế Phạm Thiên, chính là các chủ Phạm Thiên Các, đã dùng độc cơ hồ giết dân chúng trong cả một tòa thành, là dân chúng của một tòa thành đó.
Nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, nhiều cha mẹ thân nhân như vậy, đã chết đi trong lần đó.
Tất cả những điều này là “nhờ Đế Phạm Thiên ban tặng”, đều là do hắn “ban tặng”.
Mà bây giờ, hắn còn dám bức tới nhà bọn họ.
Đánh, cho dù bọn họ không có gì cả, cái gì cũng không biết, bọn họ cũng muốn đánh, đem Đế Phạm Thiên, đem Phạm Thiên Các đánh tới cùng.
Từng thùng, từng thùng nước đá đổ xuống từ trên đầu tường cửa thành phía bắc.
Nước lạnh giữa trời đông giá rét, cộng thêm gió bắc thổi qua, nước lạnh cơ hồ bị đong lại giữa không trung.
Nhất thời, các binh lính Phạm Thiên Các tấn công từ phía dưới, bị đông cứng giữa không trung chỉ trong nháy mắt.
Trên tường thành, dân chúng lập tức vung lên thùng gỗ ném xuống.
Đã không có đấu khí xưng hùng, đã không có ma thú phòng ngự và công kích, có thể dùng biện pháp tấn công đơn giản, cổ xưa nhất.
Ai nói cách này không thể trở thành một loại vũ khí.
“Hả…”
“Giếttttt.”
Tiếng kêu gào thảm thiết, đinh tai nhức óc, pha lẫn tiếng hò hét cừu hận hỗn loạn vô cùng, lệ khí cơ hồ bắn thẳng lên trời cao.
Giết đỏ cả mắt rồi, cũng đã nhuốn đỏ thân mình.
“Quân vương, quân nhu của chúng ta đã không đủ rồi, trong thời gian này quân nhu vận chuyển từ kinh đô không thể đến kịp dùng rồi.”
Đứng ở thành lâu cao cao, đôi mắt Quân Phi trở nên đỏ bừng, hung hăng lau đi vết máu trên mặt, trầm giọng bẩm báo với Vân Thí Thiên.
Một đầu tóc bạc bay lên, một thân Hắc Kim trường bào rủ xuống đất.
Không có bất cứ gì cố ý tạo dáng, nhưng lại dẫn phát không khí lạnh sát và hách hách uy hiếp phóng ra cùng thiên địa.
Vân Thí Thiên đứng trên thành lâu, lạnh lùng nhìn tình hình chiến đấu tứ phương.
Vân Thí Thiên còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, một vị tướng thiếu niên đang vội chạy đến hỗ trợ, đột nhiên quay đầu lớn tiếng nói: “Quân vương, cần muốn cái gì, ta lập tức kêu mọi người chuẩn bị.
Quân vương, mau nói, chúng ta sẽ làm theo, nếu không có, cho dù có quật ba thước đất, chúng ta cũng tìm ra cho ngài.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ làm theo.”
“Quân vương cùng Quân thành chủ đã cứu mạng chúng ta, chúng ta tuyệt không có ý kiến khác.” (*Quân Lạc Vũ)
Tiếng của thiếu niên vừa dứt, mấy người bình dân dân chúng bên cạnh lập tức đều cao giọng phụ họa lên.
“Đúng vậy, cần muốn cái gì, chúng ta đi cầm, không có quân vương cùng Quân thành chủ sẽ không có chúng ta bây giờ, mọi người sẽ liều mạng với đám địch nhân kia.”
Tiếng nói sắc bén theo gió di chuyển, xa xa tung bay ra, lập tức vô số người liên tiếp cao giọng hô ứng.
Gió lạnh vù vù bay múa, một khắc này, cả Lợi Châu thành lại là một mảnh lửa nóng.
Quân thành chủ? Nói vậy chính là Quân Lạc Vũ, là nói đến Quân Lạc Vũ chỉ tạm thay mặt thành chủ vài ngày.
Yến Phi nghe vào trong tai, giận tại trên mặt, nhưng lại để trong lòng.
Quân Lạc Vũ nàng làm ra chuyện có lỗi với quân vương bọn họ, có lỗi với Vọng Thiên Nhai bọn họ, nhưng là…nhưng lại không có làm thất vọng một phương quân dân nời này, điều này…
“Quân vương, cái này…”
Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua thần dân tứ phương, trên mặt vẫn băng lãnh như trước, vẻ mặt lại không có một tia biến hóa, chỉ là trong mắt lại lưu động lóe sáng, ấm đến trong nội tâm.
Vân Thí Thiên chậm rãi vung tay lên về hướng Yến Phi.
Yến Phi lập tức khom người nhận lệnh, mang theo thiếu niên và đám người nhanh chóng rời đi, bắt đầu cùng nhau trù bị quân nhu.
Gió lạnh bay múa, tóc bạc cuồng loạn.
Vân Thí Thiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam Vọng Thiên Nhai.
Đã mười ngày trôi qua rồi, dù cho khoảng cách có xa cũng đã đến đây rồi, Quân Lạc Vũ, ngươi chết ở phương nào rồi.
Cư nhiên còn không tới gặp hắn, cư nhiên còn không tới.
Gió qua thiên hạ, máu tanh khôn cùng.
Tuyết sắc bay lên, đảo mắt ánh mặt trời lặn về tây.
Lợi Châu thành trì, thế công vẫn mãnh liệt như.
Mà ở bên này, Lạc Vũ vẫn ẩn núp gần doanh trướng Đế Phạm Thiên.
“Việc này cứ như vậy mà tiến hành.” Đế Phạm Thiên giải quyết dứt khoát, hoạt động một chút gân cốt.
“Tốt, kế tiếp cứ làm theo kế hoạch.” Á Vô Quân khép lại một quyển sách, trong thanh âm mang theo ý cười.
Suốt một ngày, bọn họ rốt cục chuẩn bị thỏa đáng tất cả.
“Các chủ, Phạm Thiên Các truyền tin lại đây.” Ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.
Lạc Vũ nghe Đế Phạm Thiên “ừ” một tiếng, ngay sau đó màn doanh trướng dao động, có người vào trong.
Kế tiếp cũng không nghe được tiếng thảo luận của Á Vô Quân và Đế Phạm Thiên, chỉ có thanh âm Đế Phạm Thiên lật xem thư tín.
Tốc độ lật xem của Đế Phạm Thiên rất nhanh, nhưng Lạc Vũ lại cảm giác được hắn quả thực chậm muốn chết.
Nàng đã ẩn núp ở đây gần một ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ bị lộ mà thôi.
Mà thời gian để nàng chuẩn bị cũng chỉ có một ngày, nếu cứ đợi như thế này, vậy hậu quả…
“Những chuyện này cứ vậy mà làm.”
Trong bầu không khí tĩnh lặng, thanh âm Đế Phạm Thiên truyền đến, ngay sau đó Á Vô Quân mở ra một cái hộp, lấy ra một vật ấn lên trên mật tín của Đế Phạm Thiên.
Thanh âm trong trẻo như ngọc, không phải rất vang dội, cơ hồ như không có một tiếng động.
Song rơi vào trong tai Lạc Vũ, cơ hồ giống như tiếng sấm sét giữa trời quang.
Lạc Vũ cắn chặt hàm răng, con ngươi rất nhanh chuyển động.
Chính là nó, chính là nó, nàng ẩn núp lâu như vậy, mong chờ chính là nó.
Thanh âm chiếc hộp bị di chuyển, Lạc Vũ rõ ràng nghe thấy, đồ vật kia đặt ở trong doanh trướng hướng phía đông.
“Thời gian không còn sớm rồi.”
Sau khi cất giấu cái hộp, Á Vô Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài doanh trướng, nhìn thoáng qua sắc trời, đột nhiên ngụ ý nói một câu.
Sắc trời đã hôn ám xuống, là lúc hoàng hôn buông xuống.
“Đúng là không còn sớm rồi, chúng ta chuẩn bị cho Vân Thí Thiên tất sát kế…” (*phải giết chết)
Phải giết, là từ ngữ mà Đế Phạm Thiên vừa nói ra khỏi miệng, Lạc Vũ đột nhiên cả kinh, đây là kế hoạch phải giết nhằm vào Vân Thí Thiên?
Vân Thí Thiên lợi hại đến cỡ nào, Đế Phạm Thiên là người biết rõ nhất.
Mà bây giờ hắn lại nói phải giết, như vậy… Lạc Vũ kinh hãi trong lòng.
“Ah.” Bởi vì nàng kinh hãi, tuy rằng chỉ ở trong lòng, bề ngoài cũng không lộ ra, nhưng khí tức đã thay đổi, lộ ra khí tức chỉ trong nháy mắt.
Trong doanh trướng, Đế Phạm Thiên lập tức cảm giác được, đứng bật dậy.
“Các chủ, người?”
Đế Phạm Thiên phất tay, cắt ngang câu hỏi của Á Vô Quân, xoay người, chậm rãi đi về hướng Lạc Vũ đang ẩn thân.
Lạc Vũ nghe vào trong tai rõ ràng, nhưng lại không dám di chuyển một chút nào cả.
Vừa cực lực duy trì trạng thái hiện tại, cực lực khắc chế khí tức của chính bản thân mình để không bị lộ, tập trung dồn nội lực vào đôi bàn tay.
Nếu là Đế Phạm Thiên đi lại đây, như vậy nàng sẽ…
Trong doanh trướng là một mảnh vắng ngắt, một chút thanh âm cùng không có, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp quanh quẩn.
Từng bước, từng bước, lại từng bước.
Lạc Vũ cơ hồ đã cảm thấy khí tức của Đế Phạm Thiên đã hoàn toàn bao phủ một phương này.
“Các chủ, mọi người đã tập họp đầy đủ, đang đi về hướng thành trì.”
Ngay lúc trái tim Lạc Vũ sắp nhảy ra ngoài, bên ngoài doanh trướng đột nhiên truyền đến một tiếng hô, một người rất nhanh tiến vào, trong thanh âm khống chế không được niềm hưng phấn cuồng liệt cùng áp lực kích động.
“Đã đi rồi?” Đế Phạm Thiên dừng bước lại, thanh âm nhẹ vang lên.
“Đúng vậy, đều đã đi rồi, Các chủ, nếu vẫn không đi sẽ không nhìn thấy được trò hay rồi.” Thanh âm người nọ có vẻ hưng phấn.
Á Vô Quân vỗ tay một cái, nhẹ nở nụ cười: “Ta đã chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, Các chủ, đi, chúng ta…”
Nói đến đây, Á Vô Quân bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, nói: “Nơi đây có người sao?”
“Có người?” Người tiến vào bẩm báo nghe Á Vô Quân hỏi, lập tức vọt nhanh về hướng một góc doanh trướng mà lúc nãy Đế Phạm Thiên đang đi đến.
Hắn vung chưởng, gió nổi lên thổi tung một góc doanh trướng, nhưng cái gì cũng không có.
“Không có ai.” Người nọ rất nhanh truy tra tất cả các nơi có thể giấu người, sau đó xoay người hồi bẩm.
Đế Phạm Thiên nhìn lướt qua bốn phía, một lát sau mới chậm rãi gật đầu: “Phỏng chừng là ta cảm giác sai lầm rồi.”
Một lời vừa dứt, Đế Phạm Thiên vung tay lên, trong thanh âm mang theo một tia vui sướng cùng khoái trá: “Đi, đi xem trò hay.”
“Đi, đi.”
Lập tức, Á Vô Quân và người kia liền vui sướng theo đuôi Đế Phạm Thiên đi ra doanh trướng.
Trong nháy mắt, những người canh gác bên ngoài, cũng đi theo bảo vệ Đế Phạm Thiên hết một nửa.
Một nửa khác vẫn ẩn núp trong bóng tối, trấn thủ tại chỗ này.
Hoàng hôn chầm chậm tiến tới, bóng đêm chậm rãi rơi xuống.
Một phương này đã không sáng bàn bàng như ban ngày, nhưng lại tăng thêm màu đen và sâm nghiêm.
Gió lạnh thổi qua như tiếng khóc nức nở.
Lạc Vũ ẩn núp trong một góc doanh trướng, rõ ràng nghe thấy tiếng chân của Đế Phạm Thiên đã đi xa, đợi chung quanh không có bất cứ động tĩnh gì, sau đó nàng xoay người, từ trong góc lặng yên không một tiếng động trở mình vào trong doanh trướng Đế Phạm Thiên.
Phất tay, lau đi trên trán thẩm thấu ra mồ hôi lạnh, Lạc Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Cũng may nàng không ẩn núp ở mấy chỗ vừa nhìn vào là biết có thể ẩn giấu được người, cho nên nàng chọn ẩn núp ở một nơi vừa mở ra là sẽ thấy rất dễ dàng bại lộ, nhưng người ta nhìn thấy căn bản là không thể có người ẩn giấu trong đó, cho nên nàng mới tránh được một kiếp.
Lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, Lạc Vũ bắt đầu tìm hướng cất giấu cái hộp mà lúc nãy nàng nghe thấy.
Một góc thật bình thường a, một cái hộp thật cũ nát không đáng một xu a.
Cứ như vậy tùy ý ném ở nơi đó.
Nhìn qua, cho dù có ném nó ở ven đường cũng không ai thèm nhặt cái hộp rách nát này.
Song Lạc Vũ vừa liếc mắt một cái, đôi mắt liền tỏa sáng như sao.
Binh phù và ngọc tỷ, dùng để điều động tất cả các đại quân của Phạm Thiên Các.
Đây là mục tiêu quan trọng nàng mạo hiểm lẻn vào, mà không đi tụ họp với Vân Thí Thiên.
Mục đích cuối cùng trong chuyến đi này của nàng.
Binh phù và ấn ngọc tỷ, chỉ cần có nó, như vậy kế hoạch của nàng…
Trong đôi mắt Lạc Vũ sáng như tuyết, năm ngón tay thật sâu nhè nhẹ đâm vào thịt, nàng đè nén xuống cảm xúc hưng phấn của mình, ngửa đầu nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu đánh giá cái hộp nhìn qua như là tùy ý vứt bỏ không cần.
Cửu tinh bát quái đồ, thập ngũ phương càn khôn trận vây khốn.
Chung quanh cái hộp này, bao vây từng lớp từng lớp trận pháp.
Chỉ cần có bất cứ thứ gì xâm nhập vào trong phạm vi hai trận địa này, có mở ra được hay không là một chuyện, mà kinh động mọi người bên ngoài là một điều chắc chắn.
Khó trách Đế Phạm Thiên cũng không quá mức cẩn thận bảo vệ nó.
Nguyên lai, hắn ta rất tự tin vào trận pháp này.
Lạc Vũ nhìn trận thế bao quanh cái hộp, gắt gao nhíu mày.
Nàng học trận pháp cổ, đó chính là Bát Quái Trận, ở Vong Xuyên đại lục này nhìn qua rất là phức tạp, thí dụ như trận thế trên kiện phượng bào lần trước Đế Phạm Thiên đưa cho nàng.
Nhưng là, một khi trận pháp cổ và trận thế của Vong Xuyên đại lục hội hợp cùng một chỗ, nàng có chút thở dài chán nản.
Hơn nữa, lúc này đây, cái nàng cần làm không phải là phá vỡ, cũng không phải đánh cắp, mà là phục chế, này… (*làm đồ giả)
Nhìn cái hộp cổ xưa bằng đá, nghe bên ngoài doanh trướng không ngừng đi lại, Lạc Vũ nhíu chặt mi, lòng nóng như lửa đốt.
Lạc Vũ ổn không, thấy ta lợi hại chưa, tất cả bọn họ đều không phải là đối thủ của ta.
Vào lúc này, ngân hồng chợt lóe lên từ dưới mặt đất, Tiểu Hồng xông ra từ mặt trong hòn đá, cả người tràn đầy tinh thần.
Tiểu Hồng, hòn đá,
Lạc Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy sự huyền diệu từ Tiểu Hồng, trong đầu chợt lóe linh quang chợt lóe, có rồi.
Tiểu Hồng, giúp ta việc này…
Lập tức, Lạc Vũ bắt đầu “quơ tay múa chân” “đàm đạo” với Tiểu Hồng.
Ngay lập tức sau đó, chỉ thấy trong doanh trướng tĩnh lặng, nửa người của Tiểu Hồng ở mặt trên hòn đá, nửa người lại ở mặt dưới hòn đá.
Tiểu móng vuốt điều khiển lực lượng hòn đá, bắt đầu từ dưới nền đất xâm nhập cái hộp đựng ngọc tỷ và binh phù.
Chỉ thấy hồng quang loáng thoáng chớp động.
Cái hộp từng chút từng chút một mở ra từ dưới mặt đất, hòn đá giống như có sự sống, tự động mở ra.
Lộ ra một màu đỏ sậm bên trong, binh phù và ngọc tỷ điêu khắc ngũ trảo kim long của Đế Phạm Thiên.
Bên cạnh, Lạc Vũ rất nhanh mở ra trang bị của nàng.
Móc ra cái khuôn đồng phục chế bùn đất, bắt đầu chờ Tiểu Hồng lấy ra binh phù mà bắt đầu động thủ phục chế.
Đêm, bắt đầu thâm trầm.
Trong doanh trướng Đế Phạm Thiên, Lạc Vũ cùng Tiểu Hồng bình khí ngưng thần trộm ấn.
Trái với sự tĩnh lặng bên đây, Lợi Châu thành xa xa lại không ngừng lóe sáng ngọn đèn dầu, tiếng chém giết rung trời, sớm đã kinh phá trời cao.
Tóc bạc bay lên, dười một mảnh ngọn đèn dầu phủ lên một tầng nhan sắc lửa đỏ, đẹp đẽ cơ hồ kinh tuyệt thiên hạ.
Vân Thí Thiên chậm rãi đi lên thành lâu cao nhất Lợi Châu thành, bình tĩnh mà đứng.
Ngọn gió lạnh băng vù vù thổi qua, thổi tung tóc bạc, hắc bào, trương cuồng giống như Tu La trong bóng đêm, cao cao đứng thẳng bất động như ngọn hải đăng. (*chỉ đường dẫn lối cho binh sĩ, dân chúng)
Bên người, không có bao nhiêu đén chiếu sáng đến hắn.
Nhưng, hắn lại là tiêu điểm của cả Vọng Thiên Nhai, là linh hồn của cả chiến trường.
Mặc dù không có đích thân dẫn chiến, mặc dù không có đi đầu giết địch.
Nhưng là, Vân Thí Thiên hắn chỉ cần đứng trên thành lâu, đã là nguồn động lực, ngọn tháp chỉ huy của vô số binh dân Vọng Thiên Nhai. (*binh lính và dân chúng)
Là toàn bộ lực lượng của vô số binh lính Vọng Thiên Nhai đấu tranh anh dũng.
Là toàn bộ tinh thần đoàn kết, đồng lòng, thề không lùi bước, ý chí chiến đấu bất diệt của binh dân Lợi Châu.
Không có quân nhu cũng không lo.
Thế công của địch nhân lợi hại cũng không lo.
Chỉ cần quân vương của bọn họ còn tại Vọng Thiên Nhai, như vậy bọn họ vĩnh viễn sẽ không chịu thua, vĩnh viễn sẽ không lùi bước.
Chỉ cần người đứng đó, còn hơn thiên quân vạn mã.
Gió đêm vù vù thổi qua, trong tiếng chém giết rung trời ban đêm, quỷ khóc sói tru.
Trong bóng đêm lạnh như băng mà túc sát, thiết kỵ một mảnh đen nhánh của thế lực Phạm Thiên Các, vương kỳ sáng chói chậm rãi mở ra, đi qua bên người thiên quân vạn mã, hướng phía Lợi Châu thành trì đi tới.
Cao cao tại thượng, Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn Đế Phạm Thiên ngồi trên chiến xa, chậm rãi đi về hướng này, đôi mắt lạnh như băng, thiết huyết, sát khí tận hiển.
Từ chiến trường đi dần về phía trước, càng đến gần Lợi Châu thành, Đế Phạm Thiên liền cảm nhận được tầm mắt của Vân Thí Thiên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt băng lãnh vô song.
Hai vương giao phong, giống như thiên lôi địa hỏa, “ầm” một tiếng nổ tung giữa không trung, chỉ là mắt đối mặt, lại giống như hàng vạn hàng nghìn mũi tên nhọn nhất tề bắn ra.
Từ khi khai chiến đến giờ, lần đầu tiên, hai Vương rõ ràng đối mặt gần gũi trên chiến trường.
Đôi mắt lạnh như băng túc sát, thiết nộ uy hiếp, mà bên còn lại thì tao nhã lịch sự nhưng lại dấu diếm sát khí, hai vương đối đầu, không có bất cứ ngôn ngữ trao đổi nào.
Phía dưới chiến trường bắt đầu khởi động, cả sát tràng càng phát ra nóng cháy.
Ngửa đầu nhìn Vân Thí Thiên cao cao đứng sừng sững, khóe miệng Đế Phạm Thiên giương lên một tia ý cười vạn phần sung sướng, chậm rãi vươn tay.
Nhẹ nhàng chỉ về hướng Vân Thí Thiên, không tiếng động dùng khẩu hình nói với Vân Thí Thiên.
Giết.
Vân Thí Thiên liếc mắt một cái thấy vậy, đôi mắt híp lại, thân hình còn chưa di chuyển, đột nhiên hai mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, trong nháy mắt tóc bạc điên cuồng bay.
Ngay lúc khí tức Vân Thí Thiên đột nhiên biến hóa, trong bóng đêm chém giết tứ phía, đột nhiên chợt bắn ra 12 tia sáng màu tím.
Từ bốn phương tám hướng bắn về phía Vân Thí Thiên.
Mười hai người tím tôn vương giả.
Đánh lén, đánh lén, binh mã đang kịch chiến phía dưới còn chưa kịp phản ứng, cùng lúc, phía dưới Vân Thí Thiên cũng cấp bách bắn ra 6 tia sáng màu tím chống lại 12 tia sáng kia.
Là sáu người tím tôn vương giả trong Tinh Túc Nhị Thập Bát.
Lấy hai đấu một.
Trong nháy mắt, tử quang đại thịnh, 18 tím tôn vương giả chiến thành một đoàn giữa không trung.
Mà ngay trong lúc này, trong màn đêm cực đen tối, ba tia sáng màu kim hồng chậm rãi dâng lên từ phía sau Đế Phạm Thiên.
Ba người được bao bọc bởi ánh sáng màu kim hồng, đạp bước mà đến, đi về hướng Vân Thí Thiên.
Đấu khí màu kim hồng, siêu việt tím tôn vương giả.
Đây chính là sát chiêu của Đế Phạm Thiên.
Lạc Vũ nghe nói thế liền giật mình, khuynh tai nghe kỹ.
Nhưng Đế Phạm Thiên và Á Vô Quân lại không tiếp tục bàn về đề tài này nữa, bắt đầu thảo luận một chuyện khác.
Lạc Vũ cảm thấy nỗi lo lắng như bị treo lơ lững giữa không trung, không cách nào thả lõng xuống được.
Nhưng cũng không dám coi thường vọng động, nàng hao tổn tâm cơ không để ý đến tình huống hiện tại của Vân Thí Thiên, lẻn vào doanh trại Đế Phạm Thiên, không phải để ám sát hắn.
Mưu tính của nàng không thể vì lo lắng hoảng hốt mà làm rối loạn được.
Lẳng lặng ẩn núp, Lạc Vũ đè ép nỗi lắng muốn biết tất cả tình huống, vẫn không dám nhúc nhích tiếp tục nghe ngóng.
“Các chủ, người nọ chạy thoát”
Ngay lúc này, trong doanh trướng đột nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo.
Đế Phạm Thiên vừa nghe có chút kinh ngạc, giống như không tin nổi sau khi hắn phái ra cao thủ truy bắt, vẫn để cho thích khách quấy rối chạy thoát: “Hắn thoát rồi sao?”
“Bọn ty chức thất trách.” Mấy cao thủ bị phái ra tra xét, xấu hổ lên tiếng.
“Có thấy rõ là người nào hay không?” Đế Phạm Thiên nghe vậy, gợi lên một tia hứng thú.
Trong nháy mắt doanh trướng trở nên tĩnh lặng, một lúc lâu sau mới có người trả lời: “Không có, chúng ta cũng không thấy rõ người nọ là nam hay là nữ.
Chúng ta… Chúng ta… Không thấy được thân ảnh của người nọ.”
Mấy người đứt quãng hồi đáp, nghe ra là vạn phần xấu hổ.
“Ngay cả hình dáng người ta các ngươi cũng không nhìn thấy, chuyện này quả thật rất có ý vị rồi.” Thanh âm ôn nhuận, nho nhã của Đế Phạm Thiên vang lên trong doanh trướng.
Nghe trong giọng nói không có bất cứ ý tứ trách hờn nào, nhưng hào khí trong doanh trướng lại thay đổi rồi.
Lạc Vũ ẩn núp ở trong góc, nhìn không thấy tình huống trong doanh trướng, nhưng nàng vẫn cảm giác ra được áp lực không ngừng quanh quẩn trong doanh trướng.
Vẫn duy trì tần suất hơi thở, Lạc Vũ lẳng lặng ẩn núp .
Nàng đã thừa dịp loạn tiềm nhập đến nơi này, Tiểu Hồng quấy rối ở cách đó không xa tự nhiên có thể chạy thoát.
Đế Phạm Thiên mặc dù có nhiều cao thủ.
Bất quá chỉ cần nơi nào có hòn đá, Tiểu Hồng chỉ cần muốn chạy, cho dù người của Đế Phạm Thiên có đông đi nữa cũng hoàn toàn không có cách nào bắt được nó.
Ánh mặt trời sáng lạn, trong doanh trướng lại là một mảnh thâm trầm.
“Nếu mấy người bọn họ cũng không cách nào phát hiện, như vậy thân pháp của người đến quấy rối sợ rằng không phải là người bình thường, ít nhất thân thủ cũng không thấp hơn Các chủ.”
Ngay trong không khí trầm mặc, Á Vô Quân chậm rãi mở miệng.
Lạc Vũ không có nghe đến Đế Phạm Thiên lên tiếng trả lời, đoán rằng hắn ta gật đầu đồng ý.
“Không thua kém các chủ, như vậy cũng sẽ không kém hơn Vọng Thiên quân vương, với thủ đoạn và thân phận như vậy, chỉ sợ rằng người nọ cũng không phải đến giúp Vọng Thiên Nhai.”
Á Vô Quân nói đến đây, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Huống hồ, chúng ta cũng không có bất cứ tổn thất gì, ta nghĩ cao nhân nọ là tìm lầm đường?”
Chỉ phá hư, náo động có một chút đã bỏ chạy đi, quân doanh của bọn họ cũng không có tổn thất gì.
Không phải đi lầm đường, chẳng lẽ là chạy tới đùa?
Á Vô Quân vừa dứt lời, mọi người trong doanh trướng trầm mặc một lát, Đế Phạm Thiên mới chậm rãi mở miệng nói: “Có lẽ là vậy, bất quá phái người đi xuống, kiểm tra một lần nữa toàn quân doanh có chỗ nào dị thường không.
Về phần các ngươi, ta chỉ bỏ qua cho các ngươi lúc này đây, nếu thân thủ người nọ cao hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi không phải là đối thủ nên không bắt được, ta có thể thông cảm cho các ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, Lạc Vũ có chút giương lên mi.
Khá lắm Đế Phạm Thiên, quả nhiên lợi hại, từ trong tình huống phá hư, quấy rối, lại có thể phát hiện chỗ không đúng, bắt đầu tra quân doanh, không hổ là một phương quân vương.
“Vâng, đa tạ các chủ.”
Cùng khắc, mấy người kia thở nhẹ ra một hơi, vội vàng rời khỏi doanh trướng, rất nhanh truyền lại những lời phân phó của Đế Phạm Thiên ra ngoài.
Hơn nữa, lại quay về nguyên lai vị trí cũ của bọn họ, vây xung quanh bảo vệ doanh trại của Đế Phạm Thiên một giọt nước cũng không lọt.
Cũng làm cho nơi mà Lạc Vũ đang ẩn núp vây lại bên trong.
Không có một tia đường lui.
Lạc Vũ bất động tại chỗ như một hòn đá trên mặt đất, lẳng lặng che dấu chính mình.
Trong doanh trướng, Đế Phạm Thiên cùng Á Vô Quân bắt đầu thương nghị chuyện khác, cũng không có ý định đứng dậy.
Gió lạnh như trước, sát khí lại càng ngày càng nặng ở phương xa.
Biên quan Lợi Châu thành.
Gió bắc gào thét mà qua, tường thành hoàn toàn bị màu đỏ tẫm nhiễm, binh mã Vọng Thiên Nhai và Phạm Thiên Các vẫn còn đang giao chiến với nhau, giống như vĩnh viễn cũng không kết thúc.
Huyết chiến nơi cửa thành, không phải ngươi chết, chính là ta sống.
Phạm Thiên Các cùng hai đại liên quân không tiếc nhân lực, vật lực, tài lực, không ngừng tấn công thành trì Lợi Châu.
Thành trì kiên cố như Lợi Châu, cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hỗng, xuất hiện trạng thái mệt mỏi, vô lực.
“Cửa thành đông bị công phá ra một khe hở nhỏ rồi, mau…”
Tiếng gió rít gào xen lẫn trong tiếng thét, binh mã vừa lui vào trong nghỉ ngơi một chút tại tường thành phía nam, chưa kịp lấy lại sức, cũng mặc kệ đầy người đều là máu, nhắm về hướng cửa thành đông chạy vội tới hỗ trợ.
“Giếttttt…”
Đấu khí sớm đã hao hết, biến ảo không ra được bất cứ binh khí nào.
Binh sĩ đến tiếp ứng, giơ lên đại đao nhiễm máu hồng hồng trong tay, liều mạng lao bổ về huớng quân địch.
Trên không trung, các binh lính Phạm Thiên Các nhảy xuống từ trên người ma thú, công phá một mặt tường thành. Bọn họ lập tức bị bao vây.
Huyết sắc vẩy ra, dám xông vào thành, nhưng lại không thể tiến thêm được bước nào.
“Mau, mau lên, quân nhu cửa thành tây không đỉ rồi, mau tập hợp quân như từ nội thành…”
“Cửa thành nam không đủ dầu hỏa rồi, mau nhóm lửa, bó củi, dầu hỏa, nhanh lên một chút…”
Liên tiếp vang lên những tiếng quát to khàn khàn, tràn ngập cả thành lâu Lợi Châu.
Binh lính Vọng Thiên Nhai, vẻ mặt toàn là máu, không ngừng chạy khắp trong gió tuyết.
Binh mã Phạm Thiên Các từ dưới tường thành xông lên.
Quân nhu cơ hồ hao hết, cơ hồ không kịp chờ quân nhu được vận chuyển đến, binh lính cơ hồ liều mạng chống lại quân giặc.
Lực lượng đấu khí đặc thù ngưng tụ thành hỏa tiễn đã hao hết, chỉ có thể dùng củi lửa, dầu hỏa đốt lên tạo thành hỏa tiễn.
Trên tường thành, binh mã Vọng Thiên Nhai đã không còn ngưng kết nổi ra hỏa tiễn, mượn dầu hỏa tưới xuống binh lính Phạm Thiên Các đang không ngừng tấn công.
Đồng thời, cũng ném bó củi xuống dưới.
Không có đấu khí hỏa tiễn, dùng tài nguyên nguyên thủy cũng giống nhau.
Dính vào dầu hỏa, chỉ cần là người đều sẽ sợ.
Dầu hỏa thiêu đốt, băng tuyết lạnh lẽo lóe lên ánh sáng chói mắt, cũng không kém phần thảm thiết.
Ngọn lửa bay múa ở cửa nam, cửa bắc lại lạnh lẽo dị thường.
Dầu hỏa chỉ cho cửa thành nam dùng, nhưng cửa bắc lại không đủ để chống đỡ.
Không có dầu hỏa, không có đấu khí, vậy chỉ còn cách dùng nước, thần dân Lợi Châu không ngừng tiếp tế từng thùng, từng thùng nước, lấy từ nước sông bảo hộ thành.
Trong trời đông rét lạnh, phía sau các binh linh phụ trách trấn thủ Lợi Châu thành, bình dân dân chúng tự nguyện góp sức. Trong trời đông giá rét, đập bể con sông đã đóng băng, người già yếu, trung niên, thanh niên, người người nâng thùng, trợ giúp binh sĩ thủ thành.
Đối phó những người khác, bọn họ có thể trốn ở phía sau.
Nhưng là đối phó Phạm Thiên Các, bọn họ liều mạng già cũng đáng.
Bọn họ cũng muốn tiến lên, muốn tiếp một phần sức, vì Lợi Châu và vì quân dân.
Không một ai quên, Đế Phạm Thiên, chính là các chủ Phạm Thiên Các, đã dùng độc cơ hồ giết dân chúng trong cả một tòa thành, là dân chúng của một tòa thành đó.
Nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, nhiều cha mẹ thân nhân như vậy, đã chết đi trong lần đó.
Tất cả những điều này là “nhờ Đế Phạm Thiên ban tặng”, đều là do hắn “ban tặng”.
Mà bây giờ, hắn còn dám bức tới nhà bọn họ.
Đánh, cho dù bọn họ không có gì cả, cái gì cũng không biết, bọn họ cũng muốn đánh, đem Đế Phạm Thiên, đem Phạm Thiên Các đánh tới cùng.
Từng thùng, từng thùng nước đá đổ xuống từ trên đầu tường cửa thành phía bắc.
Nước lạnh giữa trời đông giá rét, cộng thêm gió bắc thổi qua, nước lạnh cơ hồ bị đong lại giữa không trung.
Nhất thời, các binh lính Phạm Thiên Các tấn công từ phía dưới, bị đông cứng giữa không trung chỉ trong nháy mắt.
Trên tường thành, dân chúng lập tức vung lên thùng gỗ ném xuống.
Đã không có đấu khí xưng hùng, đã không có ma thú phòng ngự và công kích, có thể dùng biện pháp tấn công đơn giản, cổ xưa nhất.
Ai nói cách này không thể trở thành một loại vũ khí.
“Hả…”
“Giếttttt.”
Tiếng kêu gào thảm thiết, đinh tai nhức óc, pha lẫn tiếng hò hét cừu hận hỗn loạn vô cùng, lệ khí cơ hồ bắn thẳng lên trời cao.
Giết đỏ cả mắt rồi, cũng đã nhuốn đỏ thân mình.
“Quân vương, quân nhu của chúng ta đã không đủ rồi, trong thời gian này quân nhu vận chuyển từ kinh đô không thể đến kịp dùng rồi.”
Đứng ở thành lâu cao cao, đôi mắt Quân Phi trở nên đỏ bừng, hung hăng lau đi vết máu trên mặt, trầm giọng bẩm báo với Vân Thí Thiên.
Một đầu tóc bạc bay lên, một thân Hắc Kim trường bào rủ xuống đất.
Không có bất cứ gì cố ý tạo dáng, nhưng lại dẫn phát không khí lạnh sát và hách hách uy hiếp phóng ra cùng thiên địa.
Vân Thí Thiên đứng trên thành lâu, lạnh lùng nhìn tình hình chiến đấu tứ phương.
Vân Thí Thiên còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, một vị tướng thiếu niên đang vội chạy đến hỗ trợ, đột nhiên quay đầu lớn tiếng nói: “Quân vương, cần muốn cái gì, ta lập tức kêu mọi người chuẩn bị.
Quân vương, mau nói, chúng ta sẽ làm theo, nếu không có, cho dù có quật ba thước đất, chúng ta cũng tìm ra cho ngài.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ làm theo.”
“Quân vương cùng Quân thành chủ đã cứu mạng chúng ta, chúng ta tuyệt không có ý kiến khác.” (*Quân Lạc Vũ)
Tiếng của thiếu niên vừa dứt, mấy người bình dân dân chúng bên cạnh lập tức đều cao giọng phụ họa lên.
“Đúng vậy, cần muốn cái gì, chúng ta đi cầm, không có quân vương cùng Quân thành chủ sẽ không có chúng ta bây giờ, mọi người sẽ liều mạng với đám địch nhân kia.”
Tiếng nói sắc bén theo gió di chuyển, xa xa tung bay ra, lập tức vô số người liên tiếp cao giọng hô ứng.
Gió lạnh vù vù bay múa, một khắc này, cả Lợi Châu thành lại là một mảnh lửa nóng.
Quân thành chủ? Nói vậy chính là Quân Lạc Vũ, là nói đến Quân Lạc Vũ chỉ tạm thay mặt thành chủ vài ngày.
Yến Phi nghe vào trong tai, giận tại trên mặt, nhưng lại để trong lòng.
Quân Lạc Vũ nàng làm ra chuyện có lỗi với quân vương bọn họ, có lỗi với Vọng Thiên Nhai bọn họ, nhưng là…nhưng lại không có làm thất vọng một phương quân dân nời này, điều này…
“Quân vương, cái này…”
Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua thần dân tứ phương, trên mặt vẫn băng lãnh như trước, vẻ mặt lại không có một tia biến hóa, chỉ là trong mắt lại lưu động lóe sáng, ấm đến trong nội tâm.
Vân Thí Thiên chậm rãi vung tay lên về hướng Yến Phi.
Yến Phi lập tức khom người nhận lệnh, mang theo thiếu niên và đám người nhanh chóng rời đi, bắt đầu cùng nhau trù bị quân nhu.
Gió lạnh bay múa, tóc bạc cuồng loạn.
Vân Thí Thiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam Vọng Thiên Nhai.
Đã mười ngày trôi qua rồi, dù cho khoảng cách có xa cũng đã đến đây rồi, Quân Lạc Vũ, ngươi chết ở phương nào rồi.
Cư nhiên còn không tới gặp hắn, cư nhiên còn không tới.
Gió qua thiên hạ, máu tanh khôn cùng.
Tuyết sắc bay lên, đảo mắt ánh mặt trời lặn về tây.
Lợi Châu thành trì, thế công vẫn mãnh liệt như.
Mà ở bên này, Lạc Vũ vẫn ẩn núp gần doanh trướng Đế Phạm Thiên.
“Việc này cứ như vậy mà tiến hành.” Đế Phạm Thiên giải quyết dứt khoát, hoạt động một chút gân cốt.
“Tốt, kế tiếp cứ làm theo kế hoạch.” Á Vô Quân khép lại một quyển sách, trong thanh âm mang theo ý cười.
Suốt một ngày, bọn họ rốt cục chuẩn bị thỏa đáng tất cả.
“Các chủ, Phạm Thiên Các truyền tin lại đây.” Ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.
Lạc Vũ nghe Đế Phạm Thiên “ừ” một tiếng, ngay sau đó màn doanh trướng dao động, có người vào trong.
Kế tiếp cũng không nghe được tiếng thảo luận của Á Vô Quân và Đế Phạm Thiên, chỉ có thanh âm Đế Phạm Thiên lật xem thư tín.
Tốc độ lật xem của Đế Phạm Thiên rất nhanh, nhưng Lạc Vũ lại cảm giác được hắn quả thực chậm muốn chết.
Nàng đã ẩn núp ở đây gần một ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ bị lộ mà thôi.
Mà thời gian để nàng chuẩn bị cũng chỉ có một ngày, nếu cứ đợi như thế này, vậy hậu quả…
“Những chuyện này cứ vậy mà làm.”
Trong bầu không khí tĩnh lặng, thanh âm Đế Phạm Thiên truyền đến, ngay sau đó Á Vô Quân mở ra một cái hộp, lấy ra một vật ấn lên trên mật tín của Đế Phạm Thiên.
Thanh âm trong trẻo như ngọc, không phải rất vang dội, cơ hồ như không có một tiếng động.
Song rơi vào trong tai Lạc Vũ, cơ hồ giống như tiếng sấm sét giữa trời quang.
Lạc Vũ cắn chặt hàm răng, con ngươi rất nhanh chuyển động.
Chính là nó, chính là nó, nàng ẩn núp lâu như vậy, mong chờ chính là nó.
Thanh âm chiếc hộp bị di chuyển, Lạc Vũ rõ ràng nghe thấy, đồ vật kia đặt ở trong doanh trướng hướng phía đông.
“Thời gian không còn sớm rồi.”
Sau khi cất giấu cái hộp, Á Vô Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài doanh trướng, nhìn thoáng qua sắc trời, đột nhiên ngụ ý nói một câu.
Sắc trời đã hôn ám xuống, là lúc hoàng hôn buông xuống.
“Đúng là không còn sớm rồi, chúng ta chuẩn bị cho Vân Thí Thiên tất sát kế…” (*phải giết chết)
Phải giết, là từ ngữ mà Đế Phạm Thiên vừa nói ra khỏi miệng, Lạc Vũ đột nhiên cả kinh, đây là kế hoạch phải giết nhằm vào Vân Thí Thiên?
Vân Thí Thiên lợi hại đến cỡ nào, Đế Phạm Thiên là người biết rõ nhất.
Mà bây giờ hắn lại nói phải giết, như vậy… Lạc Vũ kinh hãi trong lòng.
“Ah.” Bởi vì nàng kinh hãi, tuy rằng chỉ ở trong lòng, bề ngoài cũng không lộ ra, nhưng khí tức đã thay đổi, lộ ra khí tức chỉ trong nháy mắt.
Trong doanh trướng, Đế Phạm Thiên lập tức cảm giác được, đứng bật dậy.
“Các chủ, người?”
Đế Phạm Thiên phất tay, cắt ngang câu hỏi của Á Vô Quân, xoay người, chậm rãi đi về hướng Lạc Vũ đang ẩn thân.
Lạc Vũ nghe vào trong tai rõ ràng, nhưng lại không dám di chuyển một chút nào cả.
Vừa cực lực duy trì trạng thái hiện tại, cực lực khắc chế khí tức của chính bản thân mình để không bị lộ, tập trung dồn nội lực vào đôi bàn tay.
Nếu là Đế Phạm Thiên đi lại đây, như vậy nàng sẽ…
Trong doanh trướng là một mảnh vắng ngắt, một chút thanh âm cùng không có, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp quanh quẩn.
Từng bước, từng bước, lại từng bước.
Lạc Vũ cơ hồ đã cảm thấy khí tức của Đế Phạm Thiên đã hoàn toàn bao phủ một phương này.
“Các chủ, mọi người đã tập họp đầy đủ, đang đi về hướng thành trì.”
Ngay lúc trái tim Lạc Vũ sắp nhảy ra ngoài, bên ngoài doanh trướng đột nhiên truyền đến một tiếng hô, một người rất nhanh tiến vào, trong thanh âm khống chế không được niềm hưng phấn cuồng liệt cùng áp lực kích động.
“Đã đi rồi?” Đế Phạm Thiên dừng bước lại, thanh âm nhẹ vang lên.
“Đúng vậy, đều đã đi rồi, Các chủ, nếu vẫn không đi sẽ không nhìn thấy được trò hay rồi.” Thanh âm người nọ có vẻ hưng phấn.
Á Vô Quân vỗ tay một cái, nhẹ nở nụ cười: “Ta đã chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, Các chủ, đi, chúng ta…”
Nói đến đây, Á Vô Quân bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, nói: “Nơi đây có người sao?”
“Có người?” Người tiến vào bẩm báo nghe Á Vô Quân hỏi, lập tức vọt nhanh về hướng một góc doanh trướng mà lúc nãy Đế Phạm Thiên đang đi đến.
Hắn vung chưởng, gió nổi lên thổi tung một góc doanh trướng, nhưng cái gì cũng không có.
“Không có ai.” Người nọ rất nhanh truy tra tất cả các nơi có thể giấu người, sau đó xoay người hồi bẩm.
Đế Phạm Thiên nhìn lướt qua bốn phía, một lát sau mới chậm rãi gật đầu: “Phỏng chừng là ta cảm giác sai lầm rồi.”
Một lời vừa dứt, Đế Phạm Thiên vung tay lên, trong thanh âm mang theo một tia vui sướng cùng khoái trá: “Đi, đi xem trò hay.”
“Đi, đi.”
Lập tức, Á Vô Quân và người kia liền vui sướng theo đuôi Đế Phạm Thiên đi ra doanh trướng.
Trong nháy mắt, những người canh gác bên ngoài, cũng đi theo bảo vệ Đế Phạm Thiên hết một nửa.
Một nửa khác vẫn ẩn núp trong bóng tối, trấn thủ tại chỗ này.
Hoàng hôn chầm chậm tiến tới, bóng đêm chậm rãi rơi xuống.
Một phương này đã không sáng bàn bàng như ban ngày, nhưng lại tăng thêm màu đen và sâm nghiêm.
Gió lạnh thổi qua như tiếng khóc nức nở.
Lạc Vũ ẩn núp trong một góc doanh trướng, rõ ràng nghe thấy tiếng chân của Đế Phạm Thiên đã đi xa, đợi chung quanh không có bất cứ động tĩnh gì, sau đó nàng xoay người, từ trong góc lặng yên không một tiếng động trở mình vào trong doanh trướng Đế Phạm Thiên.
Phất tay, lau đi trên trán thẩm thấu ra mồ hôi lạnh, Lạc Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Cũng may nàng không ẩn núp ở mấy chỗ vừa nhìn vào là biết có thể ẩn giấu được người, cho nên nàng chọn ẩn núp ở một nơi vừa mở ra là sẽ thấy rất dễ dàng bại lộ, nhưng người ta nhìn thấy căn bản là không thể có người ẩn giấu trong đó, cho nên nàng mới tránh được một kiếp.
Lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, Lạc Vũ bắt đầu tìm hướng cất giấu cái hộp mà lúc nãy nàng nghe thấy.
Một góc thật bình thường a, một cái hộp thật cũ nát không đáng một xu a.
Cứ như vậy tùy ý ném ở nơi đó.
Nhìn qua, cho dù có ném nó ở ven đường cũng không ai thèm nhặt cái hộp rách nát này.
Song Lạc Vũ vừa liếc mắt một cái, đôi mắt liền tỏa sáng như sao.
Binh phù và ngọc tỷ, dùng để điều động tất cả các đại quân của Phạm Thiên Các.
Đây là mục tiêu quan trọng nàng mạo hiểm lẻn vào, mà không đi tụ họp với Vân Thí Thiên.
Mục đích cuối cùng trong chuyến đi này của nàng.
Binh phù và ấn ngọc tỷ, chỉ cần có nó, như vậy kế hoạch của nàng…
Trong đôi mắt Lạc Vũ sáng như tuyết, năm ngón tay thật sâu nhè nhẹ đâm vào thịt, nàng đè nén xuống cảm xúc hưng phấn của mình, ngửa đầu nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu đánh giá cái hộp nhìn qua như là tùy ý vứt bỏ không cần.
Cửu tinh bát quái đồ, thập ngũ phương càn khôn trận vây khốn.
Chung quanh cái hộp này, bao vây từng lớp từng lớp trận pháp.
Chỉ cần có bất cứ thứ gì xâm nhập vào trong phạm vi hai trận địa này, có mở ra được hay không là một chuyện, mà kinh động mọi người bên ngoài là một điều chắc chắn.
Khó trách Đế Phạm Thiên cũng không quá mức cẩn thận bảo vệ nó.
Nguyên lai, hắn ta rất tự tin vào trận pháp này.
Lạc Vũ nhìn trận thế bao quanh cái hộp, gắt gao nhíu mày.
Nàng học trận pháp cổ, đó chính là Bát Quái Trận, ở Vong Xuyên đại lục này nhìn qua rất là phức tạp, thí dụ như trận thế trên kiện phượng bào lần trước Đế Phạm Thiên đưa cho nàng.
Nhưng là, một khi trận pháp cổ và trận thế của Vong Xuyên đại lục hội hợp cùng một chỗ, nàng có chút thở dài chán nản.
Hơn nữa, lúc này đây, cái nàng cần làm không phải là phá vỡ, cũng không phải đánh cắp, mà là phục chế, này… (*làm đồ giả)
Nhìn cái hộp cổ xưa bằng đá, nghe bên ngoài doanh trướng không ngừng đi lại, Lạc Vũ nhíu chặt mi, lòng nóng như lửa đốt.
Lạc Vũ ổn không, thấy ta lợi hại chưa, tất cả bọn họ đều không phải là đối thủ của ta.
Vào lúc này, ngân hồng chợt lóe lên từ dưới mặt đất, Tiểu Hồng xông ra từ mặt trong hòn đá, cả người tràn đầy tinh thần.
Tiểu Hồng, hòn đá,
Lạc Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy sự huyền diệu từ Tiểu Hồng, trong đầu chợt lóe linh quang chợt lóe, có rồi.
Tiểu Hồng, giúp ta việc này…
Lập tức, Lạc Vũ bắt đầu “quơ tay múa chân” “đàm đạo” với Tiểu Hồng.
Ngay lập tức sau đó, chỉ thấy trong doanh trướng tĩnh lặng, nửa người của Tiểu Hồng ở mặt trên hòn đá, nửa người lại ở mặt dưới hòn đá.
Tiểu móng vuốt điều khiển lực lượng hòn đá, bắt đầu từ dưới nền đất xâm nhập cái hộp đựng ngọc tỷ và binh phù.
Chỉ thấy hồng quang loáng thoáng chớp động.
Cái hộp từng chút từng chút một mở ra từ dưới mặt đất, hòn đá giống như có sự sống, tự động mở ra.
Lộ ra một màu đỏ sậm bên trong, binh phù và ngọc tỷ điêu khắc ngũ trảo kim long của Đế Phạm Thiên.
Bên cạnh, Lạc Vũ rất nhanh mở ra trang bị của nàng.
Móc ra cái khuôn đồng phục chế bùn đất, bắt đầu chờ Tiểu Hồng lấy ra binh phù mà bắt đầu động thủ phục chế.
Đêm, bắt đầu thâm trầm.
Trong doanh trướng Đế Phạm Thiên, Lạc Vũ cùng Tiểu Hồng bình khí ngưng thần trộm ấn.
Trái với sự tĩnh lặng bên đây, Lợi Châu thành xa xa lại không ngừng lóe sáng ngọn đèn dầu, tiếng chém giết rung trời, sớm đã kinh phá trời cao.
Tóc bạc bay lên, dười một mảnh ngọn đèn dầu phủ lên một tầng nhan sắc lửa đỏ, đẹp đẽ cơ hồ kinh tuyệt thiên hạ.
Vân Thí Thiên chậm rãi đi lên thành lâu cao nhất Lợi Châu thành, bình tĩnh mà đứng.
Ngọn gió lạnh băng vù vù thổi qua, thổi tung tóc bạc, hắc bào, trương cuồng giống như Tu La trong bóng đêm, cao cao đứng thẳng bất động như ngọn hải đăng. (*chỉ đường dẫn lối cho binh sĩ, dân chúng)
Bên người, không có bao nhiêu đén chiếu sáng đến hắn.
Nhưng, hắn lại là tiêu điểm của cả Vọng Thiên Nhai, là linh hồn của cả chiến trường.
Mặc dù không có đích thân dẫn chiến, mặc dù không có đi đầu giết địch.
Nhưng là, Vân Thí Thiên hắn chỉ cần đứng trên thành lâu, đã là nguồn động lực, ngọn tháp chỉ huy của vô số binh dân Vọng Thiên Nhai. (*binh lính và dân chúng)
Là toàn bộ lực lượng của vô số binh lính Vọng Thiên Nhai đấu tranh anh dũng.
Là toàn bộ tinh thần đoàn kết, đồng lòng, thề không lùi bước, ý chí chiến đấu bất diệt của binh dân Lợi Châu.
Không có quân nhu cũng không lo.
Thế công của địch nhân lợi hại cũng không lo.
Chỉ cần quân vương của bọn họ còn tại Vọng Thiên Nhai, như vậy bọn họ vĩnh viễn sẽ không chịu thua, vĩnh viễn sẽ không lùi bước.
Chỉ cần người đứng đó, còn hơn thiên quân vạn mã.
Gió đêm vù vù thổi qua, trong tiếng chém giết rung trời ban đêm, quỷ khóc sói tru.
Trong bóng đêm lạnh như băng mà túc sát, thiết kỵ một mảnh đen nhánh của thế lực Phạm Thiên Các, vương kỳ sáng chói chậm rãi mở ra, đi qua bên người thiên quân vạn mã, hướng phía Lợi Châu thành trì đi tới.
Cao cao tại thượng, Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn Đế Phạm Thiên ngồi trên chiến xa, chậm rãi đi về hướng này, đôi mắt lạnh như băng, thiết huyết, sát khí tận hiển.
Từ chiến trường đi dần về phía trước, càng đến gần Lợi Châu thành, Đế Phạm Thiên liền cảm nhận được tầm mắt của Vân Thí Thiên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt băng lãnh vô song.
Hai vương giao phong, giống như thiên lôi địa hỏa, “ầm” một tiếng nổ tung giữa không trung, chỉ là mắt đối mặt, lại giống như hàng vạn hàng nghìn mũi tên nhọn nhất tề bắn ra.
Từ khi khai chiến đến giờ, lần đầu tiên, hai Vương rõ ràng đối mặt gần gũi trên chiến trường.
Đôi mắt lạnh như băng túc sát, thiết nộ uy hiếp, mà bên còn lại thì tao nhã lịch sự nhưng lại dấu diếm sát khí, hai vương đối đầu, không có bất cứ ngôn ngữ trao đổi nào.
Phía dưới chiến trường bắt đầu khởi động, cả sát tràng càng phát ra nóng cháy.
Ngửa đầu nhìn Vân Thí Thiên cao cao đứng sừng sững, khóe miệng Đế Phạm Thiên giương lên một tia ý cười vạn phần sung sướng, chậm rãi vươn tay.
Nhẹ nhàng chỉ về hướng Vân Thí Thiên, không tiếng động dùng khẩu hình nói với Vân Thí Thiên.
Giết.
Vân Thí Thiên liếc mắt một cái thấy vậy, đôi mắt híp lại, thân hình còn chưa di chuyển, đột nhiên hai mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, trong nháy mắt tóc bạc điên cuồng bay.
Ngay lúc khí tức Vân Thí Thiên đột nhiên biến hóa, trong bóng đêm chém giết tứ phía, đột nhiên chợt bắn ra 12 tia sáng màu tím.
Từ bốn phương tám hướng bắn về phía Vân Thí Thiên.
Mười hai người tím tôn vương giả.
Đánh lén, đánh lén, binh mã đang kịch chiến phía dưới còn chưa kịp phản ứng, cùng lúc, phía dưới Vân Thí Thiên cũng cấp bách bắn ra 6 tia sáng màu tím chống lại 12 tia sáng kia.
Là sáu người tím tôn vương giả trong Tinh Túc Nhị Thập Bát.
Lấy hai đấu một.
Trong nháy mắt, tử quang đại thịnh, 18 tím tôn vương giả chiến thành một đoàn giữa không trung.
Mà ngay trong lúc này, trong màn đêm cực đen tối, ba tia sáng màu kim hồng chậm rãi dâng lên từ phía sau Đế Phạm Thiên.
Ba người được bao bọc bởi ánh sáng màu kim hồng, đạp bước mà đến, đi về hướng Vân Thí Thiên.
Đấu khí màu kim hồng, siêu việt tím tôn vương giả.
Đây chính là sát chiêu của Đế Phạm Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.