Chương 154: To gan lớn mật
Nhất thế Phong Lưu
25/05/2014
Edit: Hami
Beta: Sakura
Sông núi rất đẹp, trời cao vạn dặm.
Tịch dương đỏ tươi chiếu rọi khắp non sông tươi đẹp hết sức tráng lệ.
Song, cảnh sắc kia đang lúc loáng thoáng lại có ẩn chứa hắc khí hoàn toàn phá hư phần này mỹ cảm.
Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, Tiểu Ngân Tiểu Hồng ngồi Kim Loan Phượng, tốc độ thật nhanh bay xuyên qua nam bắc, chỉ hai ngày đã chạy tới Lăng Nam.
“Như thế nào?” Thiếu chủ Lăng Nam đã sớm phái người chờ chực, Vân Thí Thiên đám người một đường nhanh chóng xông vào gia tộc Lăng Nam nơi an trí tạm thời, Lạc Vũ cơ hồ là khẩn cấp hỏi.
“Tình huống thật không tốt, các ngươi mau đến xem, mau.”
Khuôn mặt Thiếu chủ Lăng Nam lo lắng, chính là chỉ mới có mấy ngày mà người gầy đi nhiều.
Lúc này vừa thấy đám người Vân Thí Thiên đến, mù mịt không manh mối nôn nóng lúc này thật giống như nhìn thấy ánh sáng cứu tinh, đường như là hướng mọi người đánh tới.
Mà ở phía sau Thiếu chủ Lăng Nam là Hải Thần tông chủ nằm cả người trên giường, tuy đã băng bó vết thương nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
“Tránh ra.” Vân Thí Thiên thấy vậy, âm thanh phát ra kéo Thiếu chủ Lăng Nam, nghiêng người để cho Lạc Vũ xông lên đi trước.
Một mực quét qua Hải Thần tông chủ hôn mê, trên người không dưới hơn hai mươi vết thương.
Vết thương khổng lồ bị xé rách, cơ hồ khiến toàn thân hắn không có một chỗ nào tốt, hoàn toàn thay đổi.
Tựu thật giống bị ma thú khổng lồ cắn xé mà thành.
Lạc Vũ thấy vậy mi sắc căng thẳng, một chưởng đánh lên trán Hải Thần tông chủ, lấy cổ võ nội công thăm dò kinh mạch.
Minh Trần Dạ và Thành chủ Song Diệp Thành đi theo bên cạnh tiến vào, thấy vậy im lặng không lên tiếng nhưng sắc mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Lạc Vũ.
Đang đợi kết quả điều tra của Lạc Vũ.
Bên trong không gian trong nháy mắt đều lâm vào tĩnh lặng.
“Hắc khí.” Ở nơi này tĩnh mịch ở bên trong, Lạc Vũ từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ.
“So sánh với Song Diệp Thành đầu nguồn, thì hắc khí này không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần.” Lạc Vũ vừa nói xong, giơ tay lên, sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn về phía mọi người.
Mà nghe Lạc Vũ định luận như thế, đám người Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ nghe nói thế nhất thời liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng phát ra khó nhìn.
Lại là hắc khí, lại lại là hắc khí.
“Tình huống bây giờ của ông ta như thế nào?” chân mày Vân Thí Thiên bình tĩnh, trầm giọng mở miệng.
” Tông chủ Hải Thần Tông lúc này toàn thân đã có chín phần bị hắc khí ăn mòn
Bởi vì võ công của ông ta cao nên chỉ hôn mê bất tỉnh còn chưa có chết, trong cơ thể còn có một phần nguyên khí bảo vệ tâm mạch của ông ta.”
Lạc Vũ cắn răng: “Nếu phần nguyên khí này bị cắn nuốt, vậy thì ông ta. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, nhưng là ý tứ kia mọi người đều nghe rất rõ ràng.
“Giải dược của ngươi có thể cứu hay không?” sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành xanh mét.
Trong lúc này, Tông chủ Già Diệp tháp đã chết, Hải Thần tông chủ trọng thương hôn mê, Lăng Nam gia chủ mất tích, tình huống như thế, quả thực để cho ông mao cốt tủng nhiên.
“Không thể.” Lạc Vũ nhíu chút chân mày: “Đoán chừng lực lượng này mạnh hơn nhiều.”
Vân Thí Thiên nghe vậy buông Thiếu chủ Lăng Nam, tiến lên một bước, một chưởng dán tại lưng Hải Thần tông chủ đánh tới.
Nhất thời, một cổ nồng nặc đấu khí màu đen, bao vây Hải Thần tông chủ lại.
Máu Lạc Vũ không thể để lộ ra mà giải dược thì hiệu quả không đủ, vậy hắn tới thử bằng lực lượng tinh khiết, mạnh mẽ xem một chút.
Mà Lạc Vũ thấy vậy, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra ngân châm .
Nàng cùng với Vân Thí Thiên dùng đấu khí, thử dùng ngân châm phong huyệt để xem có thể khu trừ hắc khí được hay không.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đem tất cả tình huống nói hết ra.” Lúc này ở bên cạch Minh Trần Dạ hướng Thiếu chủ Lăng Nam trầm giọng nói.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tông chủ hai tông đột nhiên xuất hiện tình huống như thế.
Thiếu chủ Lăng Nam rất bối rối, nhưng là cũng biết chuyện nặng nhẹ.
Vì vậy hít sâu một hơi, tự đè nén lo lắng cùng với bối rối trong lòng, nhanh chóng nói: “Hết thảy chuyện là bắt đầu như vậy. . . . . .”
Gió nóng thổi nhẹ, tựa như có như không.
“. . . . . . Bởi vì ta phái người đi điều tra ờ nhiều phương hướng, lại chỉ ở ngày thứ ba mới nhìn thấy Hải Thần tông chủ bị dòng nước cuốn trôi, mà cha ta cũng không có một chút bóng dáng.”
Thiếu chủ Lăng Nam nhanh chóng đem tất cả tình huống nói ra.
“Cha ta và tông chủ Hải Thần Tông từng dặn dò ta, nếu có biến thì lập tức báo cho Hải Mặc Phong, còn có các ngươi nữa, vì vậy ta trước tiên truyền tin tới.”
Ngày đó hắn không biết tại sao tông chủ hai tông nói như vậy, nào là tình huống xấu xảy ra hay là cái gì có biến.
Mà bây giờ, hắn là biết cái gì là có biến rồi.
” Quân Vương Vọng Thiên Nhai và Vương Hậu, các ngươi nhất định phải cứu tỉnh Tông chủ Hải Thần Tông
Nếu hắn không tỉnh lại, tung tích cha ta sẽ không. . . . . .” Trong mắt Thiếu chủ Lăng Nam cơ hồ phun ra máu .
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang vận công thì cũng nghe thấy tất cả, nhưng không trả lời.
“Không cần ngươi nói, bọn họ nhất định sẽ cố hết sức.” Minh Trần Dạ nhíu mày.
Sau khi nghe xong Thiếu chủ Lăng Nam nói, Minh Trần Dạ chậm rãi ở bên trong phòng dạo bước: “Ý của ngươi là hai người bọn họ biết chút gì đó nên mới sớm gặp nguy hiểm, cho nên mới. . . . . .
Đi, bây giờ ngươi hãy dẫn chúng ta đi xem một chút nơi bọn họ biến mất cùng với nơi tìm được bọn họ.”
Minh Trần Dạ suy nghĩ lời của Thiếu chủ Lăng Nam, con ngươi nhanh chóng chuyển động sau đó đột nhiên trầm giọng quát lên.
“Đúng, đi trước xem rốt cuộc đó là địa phương nào.” Thành chủ Song Diệp Thành cũng đồng ý nói.
“Được.” mấy ngày nay Thiếu chủ Lăng Nam thật giống như không có người tâm phúc để chia sẻ.
Lúc này thấy bọn người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ Minh Trần Dạ, còn có Thành chủ Song Diệp Thành đến, tâm cũng bình tĩnh đi nhiều, nhất thời gật đầu sải bước đi ra ngoài.
Ồ, đây là muốn đi đâu.
Ngoài cửa, mới ngừng Kim Loan Phượng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng một bước đi vào, chỉ thấy đám người Minh Trần Dạ cấp tốc vội vàng đi ra ngoài.
“Đi, chở chúng ta đến cái địa phương đó” một tay Minh Trần Dạ túm Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, mang theo hai đứa ngay lập tức đi ra ngoài.
Có Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở đây thì Kim Loan Phượng mười lăm cấp kia mới có thể nghe bọn hắn .
Nơi bọn hắn gặp chuyện không may cách đây cũng không gần.
Minh Trần Dạ đem Tiểu Ngân như một cơn gió xông ra ngoài, trong phòng chỉ để lại Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, cùng với Hải Thần tông chủ đang hôn mê.
Đấu khí màu đen phát ra, ngân quang không ngừng chớp động.
Vân Thí Thiên dùng đấu khí cưỡng bức, Lạc Vũ dùng ngân châm nhanh chóng đâm huyệt, hai người phối hợp thiên y vô phùng.
Trời chiều nhanh chóng kéo tới, đảo mắt trời đã hoàng hôn.
“Không dùng được.” Lạc Vũ xuất mồ hôi trên trán, một trăm lẻ tám kim châm xong, không có hiệu quả một chút nào.
Hải Thần tông chủ hôn mê bất tỉnh, hắc khí bên trong thân thể chẳng những không có giảm bớt, ngược lại bắt đầu thẩm thấu tâm mạch của ông ta.
“Xem ra thật chỉ có dùng máu cho ông ta ăn.” Lạc Vũ hít sâu một hơi.
“Vũ nhi.” Vân Thí Thiên mở mắt, cau mày.
Nếu Lạc Vũ làm như thế, đây không phải là tương đương bại lộ sao.
Lạc Vũ nghe vậy vỗ vỗ bả vai Vân Thí Thiên khẽ cười cười nói:
“Mất chút máu cũng không chết được, ta rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Có lẽ, sau khi Hải Thần tông chủ tỉnh lại sẽ cho chúng ta đáp án tương đối đáng tin.”
Dứt lời, cũng không đợi Vân Thí Thiên phản bác, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, giọt máu trên ngón tay nhanh chóng chảy ra.
Lạc Vũ duỗi tay ra, trực tiếp đưa đến trong miệng Hải Thần tông chủ.
Một cái tay khác, vận khởi nội công lại bắt đầu vì Hải Thần tông chủ lưu chuyển máu.
Vân Thí Thiên rút tay ra, nhìn Lạc Vũ vận công, mi sắc nhíu lại, xem ra. . . . . .
Gió quá ngọn cây, kia nhè nhẹ mà xuyên thấu thiên địa.
Không có thời gian nhàn nhã đi chơi, ngược lại âm trầm tận xương.
Một đêm cấp tốc, lúc đám người Minh Trần Dạ, mới ngừng lại ở chỗ Hải Thần tông chủ và gia chủ Lăng Nam gặp chuyện không may.
Trời lúc này tờ mờ sáng, ánh dương từ đường chân trời hạ chiếu rọi.
Ánh sáng ngọc chiếu rọi khắp nơi giống như một loại thần thánh.
Song, cái ánh sáng thần thánh kia chiếu rọi mặt hồ, lại làm cho mấy người từ không trung hiên lên khuôn mặt rung động, nhất tề kinh hãi không tiếng động.
Bích lục, nơi đó là cái sóng xanh gì.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống ở trước mặt bọn họ ngang dọc nhìn không thấy đầu hồ nước, mặt ngoài toàn bộ là màu đen.
Loáng thoáng hắc khí màu đen, ùn ùn kéo đến bao phủ cả một phương trời .
Kèm theo tiếng gió, tiếng nước chảy, ở trong trời đất im ắng phóng ra sự âm trầm dữ tợn.
“Tại sao có thể như vậy? Trước. . . . . . Hai ngày trước còn không phải là đen . . . . . .” Thiếu chủ Lăng Nam khóe miệng co quắp rút gân, không dám tin nhìn lên nước đen mịt mờ trước mặt.
“Chính là chỗ này?” Minh Trần Dạ nuốt từng ngụm nước bọt, trong lúc khiếp sợ đã tỉnh hồn lại.
Đã trải qua một lần như vậy chứng kiến Hắc Long Ảnh trong nước, mà nơi này toàn bộ đều là Hắc Thủy, đã không thể làm cho hắn khiếp sợ không thôi hoàn toàn mất đi thần trí.
“Đúng, chính là chỗ này, ta đoán chừng bọn họ đi chỗ kia.” Thiếu chủ Lăng Nam giơ tay lên, chỉ hướng trong hồ nước.
Mặc dù khắp nơi đều là nước mênh mông bát ngát nhìn không thấy bờ nhưng là bọn họ biết, nơi đây có một vùng đất mà không ai có thể tiến vào.
“Cái gì, bọn họ đi bên kia?”
Mà đang lúc Thiếu chủ Lăng Nam tiếng nói còn không có nói hết, Thành chủ Song Diệp Thành đứng một bên cho tới bây giờ tương đối trầm mặc lại kêu to lên.
“Làm sao, có vấn đề?” Thiếu chủ Lăng Nam nhìn Thành chủ Song Diệp Thành thất thố, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đông Nam cực trí, nơi này là Đông Nam cực trí*( điểm cuối cùng của Đông Nam) a. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ làm sao dám. . . . . .” sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành co rúm, nói không được lời nào.
“Đông Nam cực trí, có ý gì?” Minh Trần Dạ ngó chừng Thành chủ Song Diệp Thành.
“Nơi đó, là không thể đi.” Thành chủ Song Diệp Thành nuốt từng ngụm nước bọt nói.
Minh Trần Dạ nghe nói quay đầu nhìn cuối bến bờ, cau mày nói: “Không thể đi? Nơi đó có cái gì cổ quái? Rốt cuộc là địa phương nào?”
Không, Thành chủ Song Diệp Thành lắc đầu, hắn chỉ biết là dòng họ đã quy định là không thể đi.
Về phần chỗ kia có cái gì cổ quái, là địa phương nào, hắn cũng không biết.
Minh Trần Dạ thấy Thành chủ Song Diệp Thành không biết, lập tức cau lại mi thật sâu nói: “Đừng nói cái gì không thể đi, vớ vẩn…, thiên hạ này không có chỗ nào mà chúng ta không đi được.
Không thể diệt uy phong của mình, đi, theo ta đi trước dò đường coi. . . . . .”
Đừng đi, bản lãnh ngươi không đủ, không thể đi vào.
Minh Trần Dạ lời của còn chưa nói hết, Tiểu Ngân ngồi chồm hổm một bên yên tĩnh không tiếng động từ nãy giờ lúc này đột nhiên chen miệng.
“Ngươi biết?” Minh Trần Dạ nhất thời xoay người, ngó chừng Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân khó được một lần biết điều, một mảnh nghiêm túc, lúc này ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn kia trước mắt nước đen hứng đầy ánh sáng mặt trời, cau mày chậm rãi nói.
Biết, Thần Minh Vực.
“Cái gì, Thần Minh Vực. . . . . .”
“A, nơi này chính là Thần Minh Vực. . . . . .”
Hai tiếng nói kinh ngạc một cao một thấp vang lên, đó là Thành chủ Song Diệp Thành và Minh Trần Dạ.
Sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành có chút rút gân, một cất cao tiếng kinh hô sau không có ở mở miệng, chẳng qua là thân thể kia lay động mất tự nhiên.
Nhìn qua, là hắn cố gắng khống chế lay động, nhưng là lại không cách nào khống chế được.
Mà Minh Trần Dạ biết Thần Minh Vực .
Lần trước Vân Thí Thiên và Tiểu Ngân gạt Lạc Vũ đi Thần Minh Vực, hắn cũng làm trung gian ở giữa hỗ trợ chu toàn vì vậy mới biết được.
Vuốt cằm, Minh Trần Dạ nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đang trầm mặc.
Cha Tiểu Ngân ở Thần Minh Vực, lần trước Tiểu Ngân bị cha nó đuổi ra, nói là lực lượng không đủ.
Cái này có thể thấy chỗ này Thần Minh Vực nhân hòa ma thú, này. . . . . .
Trong tâm Minh Trần Dạ hiện lên một cảm giác xấu.
Về phần Thiếu chủ Lăng Nam thì lại rất mê mang.
Thần Minh Vực không phải là nơi các ngươi có thể đi được, lực lượng các ngươi như vậy đi một người chết một người, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi.
Hiện tại, trở về.
Tiểu Ngân khó được nghiêm túc, một tiếng kêu triệu hoán Kim Loan Phượng, dẫn đầu nhảy lên.
Mà Tiểu Hồng hung hãn, cũng khó được lúc không cùng Tiểu Ngân tranh chấp, theo sát phía sau.
Minh Trần Dạ thấy vậy, mặt mày chuyển động suy nghĩ một chút, kêu Thành chủ Song Diệp Thành và Thiếu chủ Lăng Nam phất phất tay.
Thần Minh Vực…, trở về thương lượng với đám người Vân Thí Thiên một chút.
Bầu trời phong vân biến đổi, mặt đất Hắc Thủy sâu kín.
Mà lúc này tạm thời ở lại gia tộc Lăng Nam.
“Lạc Vũ, nàng cứ tiếp tục uy máu như vậy, ta sẽ không khách khí.” Bên trong gian phòng, Vân Thí Thiên nhìn mặt mũi Lạc Vũ trắng bệch, nhất thời sắc mặt lãnh chìm giơ lên tay đang rảnh rỗi.
Một ngày một đêm đút Hải Thần tông chủ bốn lần, Lạc Vũ mất máu nhiều lắm.
“Đã rút đi đến gần tám phần rồi.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, ý đồ thuyết phục.
“Vãn một hai ngày, ông ta cũng không chết được.” Vân Thí Thiên một chưởng đánh xuống, che Lạc Vũ huyết mạch, ôm Lạc Vũ vào trong ngực.
“Ngươi a. . . . . .” Lạc Vũ thấy vậy dở khóc dở cười.
Hải Thần tông chủ không chết được rồi, nhưng là Lăng nam tông chủ còn không rõ tung tích. . . . . .
“Chàng yên tâm, ta có dự liệu, chàng. . . . . . A, tỉnh.” Đang muốn thuyết phục Vân Thí Thiên, Lạc Vũ đột nhiên nhìn thấy ngón tay Hải Thần tông chủ hơi động một chút.
“Hải Thần tông chủ.” Nhất thời, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhất tề vây quanh ở trước mặt Hải Thần Tông, Lạc Vũ nhẹ giọng kêu.
“Mặc. . . . . . Phong. . . . . .” sắc mặt Hải Thần Tông tái nhợt, lúc Lạc Vũ kêu gọi ánh mắt khẽ mở ra một đường nhỏ, giọng nói vô cùng khàn.
“Không phải, ta là Quân Lạc Vũ.”
Lạc Vũ một nói hết lời, không đợi Hải Thần tông chủ tiếp lời, lập tức nói tiếp: “Hiện tại, ta, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Thành chủ Song Diệp Thành, đều ở đây.
Mà Lăng Nam gia chủ bây giờ còn không biết tung tích, ngươi nói cho chúng ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? gia chủ Lăng Nam còn sống hay chết?”
Hải Thần tông chủ thần trí có chút thanh tỉnh còn không phải là quá rõ ràng, Lạc Vũ nói như vậy, hắn rất dễ dàng nghe rõ.
Lập tức, chỉ thấy trên mặt tông chủ Hải Thần tông chợt lóe lên kích động
Thân hình run lên, đôi môi nhanh chóng rung động.
“Mau, cứu hắn. . . . . . Nhanh đi cứu hắn. . . . . . Hắn trốn về phía tây. . . . . . Trên người có trọng yếu. . . . . . đồ rất quan trọng, . . . . . . Các ngươi nhanh đi. . . . . .
Có tác dụng rất quan trọng. . . . . . nếu vật kia chậm thì. . . . . . Không cần lo ta, mau. . . . . .”
Khuôn mặt Hải Thần tông chủ đầy kích động, làm như muốn cố gắng nói cho Lạc Vũ tin tức gì, giọng nói đứt quãng, nhỏ như muỗi kêu.
Một hơi chống đỡ nói ra như vậy mấy chữ, đầu nghiêng một cái, lần nữa ngất đi.
Đừng đi, không thể đi.
Mà đang lúc Hải Thần tông chủ lần nữa đã hôn mê một khắc kia, phía ngoài Tiểu Ngân xông tới chính là lớn tiếng nói.
Lạc Vũ nhanh chóng nhìn Hải Thần tông chủ một cái, chỉ là bởi vì lực lượng không kịp, bị thương quá nặng mà lần nữa hôn mê, không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Tại sao?” Mà Vân Thí Thiên thì quay người lại, chống lại mắt nhìn Tiểu Ngân.
Hiển nhiên gia chủ Lăng Nam tìm được cái gì rất quan trọng.
Quan trọng đến nỗi Hải Thần tông chủ tỉnh lại câu nói đầu tiên là nói về nó.
“Bởi vì bọn họ đi địa phương là Thần Minh Vực.” Từ sau mà vào Minh Trần Dạ, thay Tiểu Ngân trả lời.
“Thần Minh Vực?” Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhất tề kinh ngạc lên tiếng.
Chính là không ngờ chỗ đó lại là thâm tàng bất lộ Thần Minh Vực?
Trong phòng ngắn ngủi trầm mặc.
Một lúc sau, Lạc Vũ trầm giọng nói: “Ta đoán chừng hai người tông chủ bọn họ biết nơi này Thần Minh Vực, mà bây giờ bọn họ hiển nhiên từ bên trong đó chiếm được cái gì, mà đồ đang ở trên người gia chủ Lăng Nam.”
Xem thương thế cùng với tình huống ban đầu nghe từ Thiếu chủ Lăng Nam, cùng lời của Hải Thần tông chủ.
Không khó suy đoán, ngày đó hai người nhất định có đồ rất quan trọng, Hải Thần tông chủ che chở Lăng Nam gia chủ chạy trốn, bị đánh thành trọng thương.
Đến cuối cùng chỉ sợ là dựa vào công phu tìm thời gian nhanh nhất để trốn thoát.
Đã như vậy, kia. . . . . .
“Cho nên, đáng giá liều mạng?” Minh Trần Dạ nhận lấy lời của Lạc Vũ.
Không phải là lực lượng cao chút sao, có Tiểu Ngân Tiểu Hồng cùng đi bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút. . . . . .
Không thể đi.
Mà Tiểu Ngân khi nghe thấy Lạc Vũ và Minh Trần Dạ nói, nhanh chóng lại là hô to một tiếng, mạnh mẽ nhảy tới Lạc Vũ bắt được áo Lạc Vũ kêu to.
Không thể đi, Thần Minh Vực phát sinh biến hóa, cảm giác thật không tốt, không cho đi.
Bên trong thần sắc củaTiểu ngân cất dấu nồng đậm lo lắng.
“Phát sinh biến hóa?” Vân Thí Thiên kinh ngạc nhíu chân mày.
Mà Minh Trần Dạ vừa nghe lời này, lập tức hiểu ba phần, nói tình huống hồ nước đen kịt cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Lần trước tới còn rất tốt không phải là cái bộ dáng này.
Ta cảm giác không tốt, cảm giác rất xấu.
Tiểu Ngân nắm cổ áo Lạc Vũ nho nhỏ thân ảnh mày nhíu lại thật chặt.
Cũng là bởi vì nó cảm giác Thần Minh Vực hơi thở thay đổi, cho nên nó mới kêu Minh Trần Dạ nhanh chóng trở lại.
“Nếu như vậy, ta càng muốn đi.” Ở nơi này mấy người trầm mặc, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm trầm lên tiếng.
Ngươi, ngươi không muốn sống nữa, Tiểu Ngân giận dữ.
Vân Thí Thiên nhìn Tiểu Ngân: “Thần Minh Vực xảy ra biến hóa, mà gia chủ Lăng Nam duới tình huống như thế lấy được đồ rất quan trọng.
Vật này, sợ rằng có quan hệ cùng với biến hóa trước mắt của toàn bộ đại lục này là điểm mấu chốt.
Mà, Tiểu Ngân, phụ thân của ngươi đã ở bên trong, an nguy của nó mà ngươi không lo lắng?”
Chỉ mấy câu, nhất thời để cho Tiểu Ngân trầm mặc, nó làm sao không lo lắng a.
Lạc Vũ thấy vậy ôm Tiểu Ngân, trầm giọng nói: “Lão Minh, ngươi ở lại nơi này trấn giữ, thành chủ ba người chúng ta và hai đứa cùng đi, phải cứu gia chủ Lăng Nam ra.”
Minh Trần Dạ biết mình bản lĩnh không đủ mạnh, vì vậy trầm mặt gật đầu: “Cẩn thận.”
“Đi mau không thể chậm trễ.” Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nhìn Vân Thí Thiên vàThành chủ Song Diệp Thành kêu một tiếng, đi ra ngoài.
Vân Thí Thiên một câu cũng không lên tiếngđuổi theo, Thành chủ Song Diệp Thành chần chờ trong nháy mắt sau cắn răng một cái cũng đi theo.
Gió cuồn cuồn nổi lên, ngoài cửa sổ gió thổi một cách mạnh mẽ, trời muốn mưa.
Đầy trời Hắc Thủy, vô cùng vô tận.
Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thành chủ Song Diệp Thành, Tiểu Ngân Tiểu Hồng, một chiếc thuyền con, mang theo hơi thở nghiêm túc khôn cùng, rẽ nước mà đi, đi tới Thần Minh Vực.
Thần Minh Vực, bọn họ cũng muốn xem một chút rốt cuộc là địa phương gì.
Rốt cuộc, nơi này có chuyện gì xảy ra?
Tiếng nước chảy vang lên, hắc khí ngày càng dày đặc.
“Cái gì, bọn họ tiến vào?”
Trên trời quang Hải Mặc Phong từ Hải Thần Tông chạy tới mang theo sự phong trần mệt mỏi, biết được Vân Thí Thiên không chờ hắn mà tiến vào Thần Minh Vực không khỏi kinh hãi lên tiếng.
“Đúng vậy a, vì cứu lão nhân Lăng Nam kia.”
Minh Trần Dạ vừa dẫn Hải Mặc Phong vào gặp Hải Thần tông chủ, mặc dù còn không có tỉnh, nhưng là tuyệt đối không có lo lắng tính mạng cha mình, vừa nói.
“Tại sao không đợi ta một lát, tại sao không đợi ta tới?” Hải Mặc Phong cơ hồ muốn giận điên rồi, cơ hồ đem cha của hắn để tại sau ót.
Hắn không có Kim Loan Phượng, chạy tới bằng tốc độ chậm hơn bọn Vân Thí Thiên một chút.
Mà tới trễ một bước hậu quả. . . . . .
“Chờ ngươi tới? Chờ ngươi tới làm gì, võ công của ngươi cũng không mạnh. Huống chi Lăng Nam lão nhân kia trong tay nắm giữ đồ quan trọng, chúng ta dám chậm hơn một bước sao?”
Minh Trần Dạ nhìn chằm chằm Hải Mặc Phong, võ công người naỳ cao hơn hắn một chút, vì sao lại phải chờ hắn ta .
“Đúng vậy a, Mặc Phong huynh, tâm ý của ngươi ta lĩnh, ngươi không vào được Thần Minh Vực, chúng ta nên trấn giữ nơi này là tốt rồi.” Một bên Thiếu chủ Lăng Nam nhẹ nhàng nói.
“Ta đi, lúc nào ta đã nói là ta đi, ta muốn bọn họ không nên đi.” sắc mặt Hải Mặc Phong nhăn nhó.
Mà hắn vừa dứt lời thì sắc mặt Thiếu chủ Lăng Nam thay đổi.
Mà Minh Trần Dạ nhíu mày nhìn Hải Mặc Phong một cái, tình cảm Hải Mặc Phong và Thiếu chủ Lăng Nam rất tốt nhưng này thấy cha hắn không có chuyện gì rồi liền không quan tâm đến sống chết của Lăng Nam gia chủ, cái này thì thật….
“Hải Mặc Phong, ta Lăng Nam cũng không có đối với ngươi Hải Thần tông chủ có nửa điểm chậm trễ.” Thiếu chủ Lăng Nam nổi giận.
“Các ngươi biết cái gì, bọn họ cái gì cũng không biết xông vào Thần Minh Vực, nếu là có dị thường, thì việc này sẽ phá vỡ toàn bộ yên bình của đại lục chúng ta.”
Hải Mặc Phong vừa tức, vừa giận, lại lo lắng.
Hắn trước khi đến đem tất cả ghi chép của tổ tiên Hải Thần Tông xem lại toàn bộ.
Kia Thần Minh Vực. . . . . . Kia Thần Minh Vực chính là. . . . . .
Trời ạ, tại sao hắn lại tới trễ một bước, lại không dự đoán được tình huống trước mắt này.
Bằng năng lực của hắn là vào không được Thần Minh Vực , mà nhóm Lạc Vũ. . . . . .
Chết tiệt, chết tiệt.
“Ngươi này có ý gì?” Thiếu chủ Lăng Nam và Minh Trần Dạ nghe nói nhất tề sửng sốt.
Nghe lời này ý tứ của Hải Mặc Phong, cũng không giống như nhằm vào Lăng Nam gia chủ.
Hải Mặc Phong nghe nói nhìn Thiếu chủ Lăng Nam, đột nhiên gây sự nói:
“Ta báo cho ngươi để chờ ta tới ở an bài hết thảy, ta thông báo cho ngươi để cho bọn Vân Thí Thiên không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ta biết ngươi không biết hết thảy tình huống trọng yếu, nên mới cố ý dặn dò.
Không muốn, ngươi rất tốt, rất tốt, vì việc riêng của bản thân, vứt bỏ thiên hạ và không để ý, nếu hôm nay bọn họ ở Thần Minh Vực có xảy ra cái gì.
Đừng nói cha ngươi, ngươi Lăng Nam, cùng cả Vong Xuyên Đại Lục sẽ hóa thành hư ảo, mọi người chỉ trong chốc lát sẽ là ngày tận cùng của cái chết.”
Hai tay thật chặt nắm thành quả đấm, Hải Mặc Phong hít sâu một hơi, vung lên ống tay áo, xoay người rời đi, ném Thiếu chủ Lăng Nam đang ngây người như phỗng .
Một bên Minh Trần Dạ thấy vậy trên mặt biến sắc đuổi theo: “Lời này của ngươi có ý gì? Là Thần Minh Vực có cái gì? Hay là đám người Lạc Vũ có cái gì. . . . . .”
Hải Mặc Phong tức giận, trời sinh lãnh đạm, mà hiện nay lại giận tím mặt, nơi này. . . . . .
Chẳng lẽ này Thần Minh Vực, thật sự có cái bí mật gì đụng không được sao?
Hải Mặc Phong không có để ý Minh Trần Dạ, chỉ nhìn phương hướng Đông Nam cực trí.
Hi vọng, hi vọng nhóm người Lạc Vũ ngàn vạn không nên đụng vào khu vực mấu chốt Thần Minh Vực, ngàn vạn không nên động đến nơi không thể động hàng vạn hàng nghìn lần không nên xảy ra sai lầm a.
Nếu không hậu quả, sẽ là hủy diệt hết thảy phá hủy cả Vong Xuyên Đại Lục a.
Ông trời phù hộ.
Đầy trời côn trùng bay qua, không biết hi vọng Hải Mặc Phong có thể hay không truyền lại đến nhóm người Lạc Vũ.
Thần Minh Vực, đầy trời Hắc Thủy một đại lục xanh biếc xuất hiện ở trước mắt đám người Lạc Vũ.
Tình cảnh khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của đám người Vân Thí Thiên.
Không có hơi thở Luyện Ngục âm trầm kinh khủng, không có cái nguy hiểm gì.
Mà là một dải xanh biếc, với nhiều loại bướm đỏ, vàng, xanh, trắng, đen đang đậu trên mấy bong hoa, đủ loại màu sắc hỗn hợp chung một chỗ.
Chỉ thấy một mảnh ánh sáng rực rỡ trải ra, muôn tía nghìn đóa hoa nở rộ trên đất.
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa bay trong nắng, mùi thơm lan tỏa.
Khắp nơi, cho đến cuối cùng.
Này, nơi đó là cái gì Luyện Ngục, đây quả thực là Niết bàn cực lạc.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Thành chủ Song Diệp Thành liếc nhau một cái, mi sắc nghiêm trọng không giảm mà lại tăng, thân hình càng ẩn dấu đi.
“Có bằng hữu phương xa tới cần gì trốn trốn tránh tránh."
Tịch dương đỏ tươi chiếu rọi khắp non sông tươi đẹp hết sức tráng lệ.
Song, cảnh sắc kia đang lúc loáng thoáng lại có ẩn chứa hắc khí hoàn toàn phá hư phần này mỹ cảm.
Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ, Tiểu Ngân Tiểu Hồng ngồi Kim Loan Phượng, tốc độ thật nhanh bay xuyên qua nam bắc, chỉ hai ngày đã chạy tới Lăng Nam.
“Như thế nào?” Thiếu chủ Lăng Nam đã sớm phái người chờ chực, Vân Thí Thiên đám người một đường nhanh chóng xông vào gia tộc Lăng Nam nơi an trí tạm thời, Lạc Vũ cơ hồ là khẩn cấp hỏi.
“Tình huống thật không tốt, các ngươi mau đến xem, mau.”
Khuôn mặt Thiếu chủ Lăng Nam lo lắng, chính là chỉ mới có mấy ngày mà người gầy đi nhiều.
Lúc này vừa thấy đám người Vân Thí Thiên đến, mù mịt không manh mối nôn nóng lúc này thật giống như nhìn thấy ánh sáng cứu tinh, đường như là hướng mọi người đánh tới.
Mà ở phía sau Thiếu chủ Lăng Nam là Hải Thần tông chủ nằm cả người trên giường, tuy đã băng bó vết thương nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
“Tránh ra.” Vân Thí Thiên thấy vậy, âm thanh phát ra kéo Thiếu chủ Lăng Nam, nghiêng người để cho Lạc Vũ xông lên đi trước.
Một mực quét qua Hải Thần tông chủ hôn mê, trên người không dưới hơn hai mươi vết thương.
Vết thương khổng lồ bị xé rách, cơ hồ khiến toàn thân hắn không có một chỗ nào tốt, hoàn toàn thay đổi.
Tựu thật giống bị ma thú khổng lồ cắn xé mà thành.
Lạc Vũ thấy vậy mi sắc căng thẳng, một chưởng đánh lên trán Hải Thần tông chủ, lấy cổ võ nội công thăm dò kinh mạch.
Minh Trần Dạ và Thành chủ Song Diệp Thành đi theo bên cạnh tiến vào, thấy vậy im lặng không lên tiếng nhưng sắc mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Lạc Vũ.
Đang đợi kết quả điều tra của Lạc Vũ.
Bên trong không gian trong nháy mắt đều lâm vào tĩnh lặng.
“Hắc khí.” Ở nơi này tĩnh mịch ở bên trong, Lạc Vũ từ trong kẽ răng nhảy ra hai chữ.
“So sánh với Song Diệp Thành đầu nguồn, thì hắc khí này không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần.” Lạc Vũ vừa nói xong, giơ tay lên, sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn về phía mọi người.
Mà nghe Lạc Vũ định luận như thế, đám người Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ nghe nói thế nhất thời liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng phát ra khó nhìn.
Lại là hắc khí, lại lại là hắc khí.
“Tình huống bây giờ của ông ta như thế nào?” chân mày Vân Thí Thiên bình tĩnh, trầm giọng mở miệng.
” Tông chủ Hải Thần Tông lúc này toàn thân đã có chín phần bị hắc khí ăn mòn
Bởi vì võ công của ông ta cao nên chỉ hôn mê bất tỉnh còn chưa có chết, trong cơ thể còn có một phần nguyên khí bảo vệ tâm mạch của ông ta.”
Lạc Vũ cắn răng: “Nếu phần nguyên khí này bị cắn nuốt, vậy thì ông ta. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, nhưng là ý tứ kia mọi người đều nghe rất rõ ràng.
“Giải dược của ngươi có thể cứu hay không?” sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành xanh mét.
Trong lúc này, Tông chủ Già Diệp tháp đã chết, Hải Thần tông chủ trọng thương hôn mê, Lăng Nam gia chủ mất tích, tình huống như thế, quả thực để cho ông mao cốt tủng nhiên.
“Không thể.” Lạc Vũ nhíu chút chân mày: “Đoán chừng lực lượng này mạnh hơn nhiều.”
Vân Thí Thiên nghe vậy buông Thiếu chủ Lăng Nam, tiến lên một bước, một chưởng dán tại lưng Hải Thần tông chủ đánh tới.
Nhất thời, một cổ nồng nặc đấu khí màu đen, bao vây Hải Thần tông chủ lại.
Máu Lạc Vũ không thể để lộ ra mà giải dược thì hiệu quả không đủ, vậy hắn tới thử bằng lực lượng tinh khiết, mạnh mẽ xem một chút.
Mà Lạc Vũ thấy vậy, trực tiếp từ trong lòng ngực lấy ra ngân châm .
Nàng cùng với Vân Thí Thiên dùng đấu khí, thử dùng ngân châm phong huyệt để xem có thể khu trừ hắc khí được hay không.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đem tất cả tình huống nói hết ra.” Lúc này ở bên cạch Minh Trần Dạ hướng Thiếu chủ Lăng Nam trầm giọng nói.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tông chủ hai tông đột nhiên xuất hiện tình huống như thế.
Thiếu chủ Lăng Nam rất bối rối, nhưng là cũng biết chuyện nặng nhẹ.
Vì vậy hít sâu một hơi, tự đè nén lo lắng cùng với bối rối trong lòng, nhanh chóng nói: “Hết thảy chuyện là bắt đầu như vậy. . . . . .”
Gió nóng thổi nhẹ, tựa như có như không.
“. . . . . . Bởi vì ta phái người đi điều tra ờ nhiều phương hướng, lại chỉ ở ngày thứ ba mới nhìn thấy Hải Thần tông chủ bị dòng nước cuốn trôi, mà cha ta cũng không có một chút bóng dáng.”
Thiếu chủ Lăng Nam nhanh chóng đem tất cả tình huống nói ra.
“Cha ta và tông chủ Hải Thần Tông từng dặn dò ta, nếu có biến thì lập tức báo cho Hải Mặc Phong, còn có các ngươi nữa, vì vậy ta trước tiên truyền tin tới.”
Ngày đó hắn không biết tại sao tông chủ hai tông nói như vậy, nào là tình huống xấu xảy ra hay là cái gì có biến.
Mà bây giờ, hắn là biết cái gì là có biến rồi.
” Quân Vương Vọng Thiên Nhai và Vương Hậu, các ngươi nhất định phải cứu tỉnh Tông chủ Hải Thần Tông
Nếu hắn không tỉnh lại, tung tích cha ta sẽ không. . . . . .” Trong mắt Thiếu chủ Lăng Nam cơ hồ phun ra máu .
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang vận công thì cũng nghe thấy tất cả, nhưng không trả lời.
“Không cần ngươi nói, bọn họ nhất định sẽ cố hết sức.” Minh Trần Dạ nhíu mày.
Sau khi nghe xong Thiếu chủ Lăng Nam nói, Minh Trần Dạ chậm rãi ở bên trong phòng dạo bước: “Ý của ngươi là hai người bọn họ biết chút gì đó nên mới sớm gặp nguy hiểm, cho nên mới. . . . . .
Đi, bây giờ ngươi hãy dẫn chúng ta đi xem một chút nơi bọn họ biến mất cùng với nơi tìm được bọn họ.”
Minh Trần Dạ suy nghĩ lời của Thiếu chủ Lăng Nam, con ngươi nhanh chóng chuyển động sau đó đột nhiên trầm giọng quát lên.
“Đúng, đi trước xem rốt cuộc đó là địa phương nào.” Thành chủ Song Diệp Thành cũng đồng ý nói.
“Được.” mấy ngày nay Thiếu chủ Lăng Nam thật giống như không có người tâm phúc để chia sẻ.
Lúc này thấy bọn người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ Minh Trần Dạ, còn có Thành chủ Song Diệp Thành đến, tâm cũng bình tĩnh đi nhiều, nhất thời gật đầu sải bước đi ra ngoài.
Ồ, đây là muốn đi đâu.
Ngoài cửa, mới ngừng Kim Loan Phượng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng một bước đi vào, chỉ thấy đám người Minh Trần Dạ cấp tốc vội vàng đi ra ngoài.
“Đi, chở chúng ta đến cái địa phương đó” một tay Minh Trần Dạ túm Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, mang theo hai đứa ngay lập tức đi ra ngoài.
Có Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở đây thì Kim Loan Phượng mười lăm cấp kia mới có thể nghe bọn hắn .
Nơi bọn hắn gặp chuyện không may cách đây cũng không gần.
Minh Trần Dạ đem Tiểu Ngân như một cơn gió xông ra ngoài, trong phòng chỉ để lại Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, cùng với Hải Thần tông chủ đang hôn mê.
Đấu khí màu đen phát ra, ngân quang không ngừng chớp động.
Vân Thí Thiên dùng đấu khí cưỡng bức, Lạc Vũ dùng ngân châm nhanh chóng đâm huyệt, hai người phối hợp thiên y vô phùng.
Trời chiều nhanh chóng kéo tới, đảo mắt trời đã hoàng hôn.
“Không dùng được.” Lạc Vũ xuất mồ hôi trên trán, một trăm lẻ tám kim châm xong, không có hiệu quả một chút nào.
Hải Thần tông chủ hôn mê bất tỉnh, hắc khí bên trong thân thể chẳng những không có giảm bớt, ngược lại bắt đầu thẩm thấu tâm mạch của ông ta.
“Xem ra thật chỉ có dùng máu cho ông ta ăn.” Lạc Vũ hít sâu một hơi.
“Vũ nhi.” Vân Thí Thiên mở mắt, cau mày.
Nếu Lạc Vũ làm như thế, đây không phải là tương đương bại lộ sao.
Lạc Vũ nghe vậy vỗ vỗ bả vai Vân Thí Thiên khẽ cười cười nói:
“Mất chút máu cũng không chết được, ta rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Có lẽ, sau khi Hải Thần tông chủ tỉnh lại sẽ cho chúng ta đáp án tương đối đáng tin.”
Dứt lời, cũng không đợi Vân Thí Thiên phản bác, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, giọt máu trên ngón tay nhanh chóng chảy ra.
Lạc Vũ duỗi tay ra, trực tiếp đưa đến trong miệng Hải Thần tông chủ.
Một cái tay khác, vận khởi nội công lại bắt đầu vì Hải Thần tông chủ lưu chuyển máu.
Vân Thí Thiên rút tay ra, nhìn Lạc Vũ vận công, mi sắc nhíu lại, xem ra. . . . . .
Gió quá ngọn cây, kia nhè nhẹ mà xuyên thấu thiên địa.
Không có thời gian nhàn nhã đi chơi, ngược lại âm trầm tận xương.
Một đêm cấp tốc, lúc đám người Minh Trần Dạ, mới ngừng lại ở chỗ Hải Thần tông chủ và gia chủ Lăng Nam gặp chuyện không may.
Trời lúc này tờ mờ sáng, ánh dương từ đường chân trời hạ chiếu rọi.
Ánh sáng ngọc chiếu rọi khắp nơi giống như một loại thần thánh.
Song, cái ánh sáng thần thánh kia chiếu rọi mặt hồ, lại làm cho mấy người từ không trung hiên lên khuôn mặt rung động, nhất tề kinh hãi không tiếng động.
Bích lục, nơi đó là cái sóng xanh gì.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống ở trước mặt bọn họ ngang dọc nhìn không thấy đầu hồ nước, mặt ngoài toàn bộ là màu đen.
Loáng thoáng hắc khí màu đen, ùn ùn kéo đến bao phủ cả một phương trời .
Kèm theo tiếng gió, tiếng nước chảy, ở trong trời đất im ắng phóng ra sự âm trầm dữ tợn.
“Tại sao có thể như vậy? Trước. . . . . . Hai ngày trước còn không phải là đen . . . . . .” Thiếu chủ Lăng Nam khóe miệng co quắp rút gân, không dám tin nhìn lên nước đen mịt mờ trước mặt.
“Chính là chỗ này?” Minh Trần Dạ nuốt từng ngụm nước bọt, trong lúc khiếp sợ đã tỉnh hồn lại.
Đã trải qua một lần như vậy chứng kiến Hắc Long Ảnh trong nước, mà nơi này toàn bộ đều là Hắc Thủy, đã không thể làm cho hắn khiếp sợ không thôi hoàn toàn mất đi thần trí.
“Đúng, chính là chỗ này, ta đoán chừng bọn họ đi chỗ kia.” Thiếu chủ Lăng Nam giơ tay lên, chỉ hướng trong hồ nước.
Mặc dù khắp nơi đều là nước mênh mông bát ngát nhìn không thấy bờ nhưng là bọn họ biết, nơi đây có một vùng đất mà không ai có thể tiến vào.
“Cái gì, bọn họ đi bên kia?”
Mà đang lúc Thiếu chủ Lăng Nam tiếng nói còn không có nói hết, Thành chủ Song Diệp Thành đứng một bên cho tới bây giờ tương đối trầm mặc lại kêu to lên.
“Làm sao, có vấn đề?” Thiếu chủ Lăng Nam nhìn Thành chủ Song Diệp Thành thất thố, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đông Nam cực trí, nơi này là Đông Nam cực trí*( điểm cuối cùng của Đông Nam) a. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ làm sao dám. . . . . .” sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành co rúm, nói không được lời nào.
“Đông Nam cực trí, có ý gì?” Minh Trần Dạ ngó chừng Thành chủ Song Diệp Thành.
“Nơi đó, là không thể đi.” Thành chủ Song Diệp Thành nuốt từng ngụm nước bọt nói.
Minh Trần Dạ nghe nói quay đầu nhìn cuối bến bờ, cau mày nói: “Không thể đi? Nơi đó có cái gì cổ quái? Rốt cuộc là địa phương nào?”
Không, Thành chủ Song Diệp Thành lắc đầu, hắn chỉ biết là dòng họ đã quy định là không thể đi.
Về phần chỗ kia có cái gì cổ quái, là địa phương nào, hắn cũng không biết.
Minh Trần Dạ thấy Thành chủ Song Diệp Thành không biết, lập tức cau lại mi thật sâu nói: “Đừng nói cái gì không thể đi, vớ vẩn…, thiên hạ này không có chỗ nào mà chúng ta không đi được.
Không thể diệt uy phong của mình, đi, theo ta đi trước dò đường coi. . . . . .”
Đừng đi, bản lãnh ngươi không đủ, không thể đi vào.
Minh Trần Dạ lời của còn chưa nói hết, Tiểu Ngân ngồi chồm hổm một bên yên tĩnh không tiếng động từ nãy giờ lúc này đột nhiên chen miệng.
“Ngươi biết?” Minh Trần Dạ nhất thời xoay người, ngó chừng Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân khó được một lần biết điều, một mảnh nghiêm túc, lúc này ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn kia trước mắt nước đen hứng đầy ánh sáng mặt trời, cau mày chậm rãi nói.
Biết, Thần Minh Vực.
“Cái gì, Thần Minh Vực. . . . . .”
“A, nơi này chính là Thần Minh Vực. . . . . .”
Hai tiếng nói kinh ngạc một cao một thấp vang lên, đó là Thành chủ Song Diệp Thành và Minh Trần Dạ.
Sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành có chút rút gân, một cất cao tiếng kinh hô sau không có ở mở miệng, chẳng qua là thân thể kia lay động mất tự nhiên.
Nhìn qua, là hắn cố gắng khống chế lay động, nhưng là lại không cách nào khống chế được.
Mà Minh Trần Dạ biết Thần Minh Vực .
Lần trước Vân Thí Thiên và Tiểu Ngân gạt Lạc Vũ đi Thần Minh Vực, hắn cũng làm trung gian ở giữa hỗ trợ chu toàn vì vậy mới biết được.
Vuốt cằm, Minh Trần Dạ nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đang trầm mặc.
Cha Tiểu Ngân ở Thần Minh Vực, lần trước Tiểu Ngân bị cha nó đuổi ra, nói là lực lượng không đủ.
Cái này có thể thấy chỗ này Thần Minh Vực nhân hòa ma thú, này. . . . . .
Trong tâm Minh Trần Dạ hiện lên một cảm giác xấu.
Về phần Thiếu chủ Lăng Nam thì lại rất mê mang.
Thần Minh Vực không phải là nơi các ngươi có thể đi được, lực lượng các ngươi như vậy đi một người chết một người, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi.
Hiện tại, trở về.
Tiểu Ngân khó được nghiêm túc, một tiếng kêu triệu hoán Kim Loan Phượng, dẫn đầu nhảy lên.
Mà Tiểu Hồng hung hãn, cũng khó được lúc không cùng Tiểu Ngân tranh chấp, theo sát phía sau.
Minh Trần Dạ thấy vậy, mặt mày chuyển động suy nghĩ một chút, kêu Thành chủ Song Diệp Thành và Thiếu chủ Lăng Nam phất phất tay.
Thần Minh Vực…, trở về thương lượng với đám người Vân Thí Thiên một chút.
Bầu trời phong vân biến đổi, mặt đất Hắc Thủy sâu kín.
Mà lúc này tạm thời ở lại gia tộc Lăng Nam.
“Lạc Vũ, nàng cứ tiếp tục uy máu như vậy, ta sẽ không khách khí.” Bên trong gian phòng, Vân Thí Thiên nhìn mặt mũi Lạc Vũ trắng bệch, nhất thời sắc mặt lãnh chìm giơ lên tay đang rảnh rỗi.
Một ngày một đêm đút Hải Thần tông chủ bốn lần, Lạc Vũ mất máu nhiều lắm.
“Đã rút đi đến gần tám phần rồi.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, ý đồ thuyết phục.
“Vãn một hai ngày, ông ta cũng không chết được.” Vân Thí Thiên một chưởng đánh xuống, che Lạc Vũ huyết mạch, ôm Lạc Vũ vào trong ngực.
“Ngươi a. . . . . .” Lạc Vũ thấy vậy dở khóc dở cười.
Hải Thần tông chủ không chết được rồi, nhưng là Lăng nam tông chủ còn không rõ tung tích. . . . . .
“Chàng yên tâm, ta có dự liệu, chàng. . . . . . A, tỉnh.” Đang muốn thuyết phục Vân Thí Thiên, Lạc Vũ đột nhiên nhìn thấy ngón tay Hải Thần tông chủ hơi động một chút.
“Hải Thần tông chủ.” Nhất thời, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhất tề vây quanh ở trước mặt Hải Thần Tông, Lạc Vũ nhẹ giọng kêu.
“Mặc. . . . . . Phong. . . . . .” sắc mặt Hải Thần Tông tái nhợt, lúc Lạc Vũ kêu gọi ánh mắt khẽ mở ra một đường nhỏ, giọng nói vô cùng khàn.
“Không phải, ta là Quân Lạc Vũ.”
Lạc Vũ một nói hết lời, không đợi Hải Thần tông chủ tiếp lời, lập tức nói tiếp: “Hiện tại, ta, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Thành chủ Song Diệp Thành, đều ở đây.
Mà Lăng Nam gia chủ bây giờ còn không biết tung tích, ngươi nói cho chúng ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? gia chủ Lăng Nam còn sống hay chết?”
Hải Thần tông chủ thần trí có chút thanh tỉnh còn không phải là quá rõ ràng, Lạc Vũ nói như vậy, hắn rất dễ dàng nghe rõ.
Lập tức, chỉ thấy trên mặt tông chủ Hải Thần tông chợt lóe lên kích động
Thân hình run lên, đôi môi nhanh chóng rung động.
“Mau, cứu hắn. . . . . . Nhanh đi cứu hắn. . . . . . Hắn trốn về phía tây. . . . . . Trên người có trọng yếu. . . . . . đồ rất quan trọng, . . . . . . Các ngươi nhanh đi. . . . . .
Có tác dụng rất quan trọng. . . . . . nếu vật kia chậm thì. . . . . . Không cần lo ta, mau. . . . . .”
Khuôn mặt Hải Thần tông chủ đầy kích động, làm như muốn cố gắng nói cho Lạc Vũ tin tức gì, giọng nói đứt quãng, nhỏ như muỗi kêu.
Một hơi chống đỡ nói ra như vậy mấy chữ, đầu nghiêng một cái, lần nữa ngất đi.
Đừng đi, không thể đi.
Mà đang lúc Hải Thần tông chủ lần nữa đã hôn mê một khắc kia, phía ngoài Tiểu Ngân xông tới chính là lớn tiếng nói.
Lạc Vũ nhanh chóng nhìn Hải Thần tông chủ một cái, chỉ là bởi vì lực lượng không kịp, bị thương quá nặng mà lần nữa hôn mê, không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Tại sao?” Mà Vân Thí Thiên thì quay người lại, chống lại mắt nhìn Tiểu Ngân.
Hiển nhiên gia chủ Lăng Nam tìm được cái gì rất quan trọng.
Quan trọng đến nỗi Hải Thần tông chủ tỉnh lại câu nói đầu tiên là nói về nó.
“Bởi vì bọn họ đi địa phương là Thần Minh Vực.” Từ sau mà vào Minh Trần Dạ, thay Tiểu Ngân trả lời.
“Thần Minh Vực?” Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhất tề kinh ngạc lên tiếng.
Chính là không ngờ chỗ đó lại là thâm tàng bất lộ Thần Minh Vực?
Trong phòng ngắn ngủi trầm mặc.
Một lúc sau, Lạc Vũ trầm giọng nói: “Ta đoán chừng hai người tông chủ bọn họ biết nơi này Thần Minh Vực, mà bây giờ bọn họ hiển nhiên từ bên trong đó chiếm được cái gì, mà đồ đang ở trên người gia chủ Lăng Nam.”
Xem thương thế cùng với tình huống ban đầu nghe từ Thiếu chủ Lăng Nam, cùng lời của Hải Thần tông chủ.
Không khó suy đoán, ngày đó hai người nhất định có đồ rất quan trọng, Hải Thần tông chủ che chở Lăng Nam gia chủ chạy trốn, bị đánh thành trọng thương.
Đến cuối cùng chỉ sợ là dựa vào công phu tìm thời gian nhanh nhất để trốn thoát.
Đã như vậy, kia. . . . . .
“Cho nên, đáng giá liều mạng?” Minh Trần Dạ nhận lấy lời của Lạc Vũ.
Không phải là lực lượng cao chút sao, có Tiểu Ngân Tiểu Hồng cùng đi bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút. . . . . .
Không thể đi.
Mà Tiểu Ngân khi nghe thấy Lạc Vũ và Minh Trần Dạ nói, nhanh chóng lại là hô to một tiếng, mạnh mẽ nhảy tới Lạc Vũ bắt được áo Lạc Vũ kêu to.
Không thể đi, Thần Minh Vực phát sinh biến hóa, cảm giác thật không tốt, không cho đi.
Bên trong thần sắc củaTiểu ngân cất dấu nồng đậm lo lắng.
“Phát sinh biến hóa?” Vân Thí Thiên kinh ngạc nhíu chân mày.
Mà Minh Trần Dạ vừa nghe lời này, lập tức hiểu ba phần, nói tình huống hồ nước đen kịt cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
Lần trước tới còn rất tốt không phải là cái bộ dáng này.
Ta cảm giác không tốt, cảm giác rất xấu.
Tiểu Ngân nắm cổ áo Lạc Vũ nho nhỏ thân ảnh mày nhíu lại thật chặt.
Cũng là bởi vì nó cảm giác Thần Minh Vực hơi thở thay đổi, cho nên nó mới kêu Minh Trần Dạ nhanh chóng trở lại.
“Nếu như vậy, ta càng muốn đi.” Ở nơi này mấy người trầm mặc, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm trầm lên tiếng.
Ngươi, ngươi không muốn sống nữa, Tiểu Ngân giận dữ.
Vân Thí Thiên nhìn Tiểu Ngân: “Thần Minh Vực xảy ra biến hóa, mà gia chủ Lăng Nam duới tình huống như thế lấy được đồ rất quan trọng.
Vật này, sợ rằng có quan hệ cùng với biến hóa trước mắt của toàn bộ đại lục này là điểm mấu chốt.
Mà, Tiểu Ngân, phụ thân của ngươi đã ở bên trong, an nguy của nó mà ngươi không lo lắng?”
Chỉ mấy câu, nhất thời để cho Tiểu Ngân trầm mặc, nó làm sao không lo lắng a.
Lạc Vũ thấy vậy ôm Tiểu Ngân, trầm giọng nói: “Lão Minh, ngươi ở lại nơi này trấn giữ, thành chủ ba người chúng ta và hai đứa cùng đi, phải cứu gia chủ Lăng Nam ra.”
Minh Trần Dạ biết mình bản lĩnh không đủ mạnh, vì vậy trầm mặt gật đầu: “Cẩn thận.”
“Đi mau không thể chậm trễ.” Lạc Vũ thấy vậy nhất thời nhìn Vân Thí Thiên vàThành chủ Song Diệp Thành kêu một tiếng, đi ra ngoài.
Vân Thí Thiên một câu cũng không lên tiếngđuổi theo, Thành chủ Song Diệp Thành chần chờ trong nháy mắt sau cắn răng một cái cũng đi theo.
Gió cuồn cuồn nổi lên, ngoài cửa sổ gió thổi một cách mạnh mẽ, trời muốn mưa.
Đầy trời Hắc Thủy, vô cùng vô tận.
Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thành chủ Song Diệp Thành, Tiểu Ngân Tiểu Hồng, một chiếc thuyền con, mang theo hơi thở nghiêm túc khôn cùng, rẽ nước mà đi, đi tới Thần Minh Vực.
Thần Minh Vực, bọn họ cũng muốn xem một chút rốt cuộc là địa phương gì.
Rốt cuộc, nơi này có chuyện gì xảy ra?
Tiếng nước chảy vang lên, hắc khí ngày càng dày đặc.
“Cái gì, bọn họ tiến vào?”
Trên trời quang Hải Mặc Phong từ Hải Thần Tông chạy tới mang theo sự phong trần mệt mỏi, biết được Vân Thí Thiên không chờ hắn mà tiến vào Thần Minh Vực không khỏi kinh hãi lên tiếng.
“Đúng vậy a, vì cứu lão nhân Lăng Nam kia.”
Minh Trần Dạ vừa dẫn Hải Mặc Phong vào gặp Hải Thần tông chủ, mặc dù còn không có tỉnh, nhưng là tuyệt đối không có lo lắng tính mạng cha mình, vừa nói.
“Tại sao không đợi ta một lát, tại sao không đợi ta tới?” Hải Mặc Phong cơ hồ muốn giận điên rồi, cơ hồ đem cha của hắn để tại sau ót.
Hắn không có Kim Loan Phượng, chạy tới bằng tốc độ chậm hơn bọn Vân Thí Thiên một chút.
Mà tới trễ một bước hậu quả. . . . . .
“Chờ ngươi tới? Chờ ngươi tới làm gì, võ công của ngươi cũng không mạnh. Huống chi Lăng Nam lão nhân kia trong tay nắm giữ đồ quan trọng, chúng ta dám chậm hơn một bước sao?”
Minh Trần Dạ nhìn chằm chằm Hải Mặc Phong, võ công người naỳ cao hơn hắn một chút, vì sao lại phải chờ hắn ta .
“Đúng vậy a, Mặc Phong huynh, tâm ý của ngươi ta lĩnh, ngươi không vào được Thần Minh Vực, chúng ta nên trấn giữ nơi này là tốt rồi.” Một bên Thiếu chủ Lăng Nam nhẹ nhàng nói.
“Ta đi, lúc nào ta đã nói là ta đi, ta muốn bọn họ không nên đi.” sắc mặt Hải Mặc Phong nhăn nhó.
Mà hắn vừa dứt lời thì sắc mặt Thiếu chủ Lăng Nam thay đổi.
Mà Minh Trần Dạ nhíu mày nhìn Hải Mặc Phong một cái, tình cảm Hải Mặc Phong và Thiếu chủ Lăng Nam rất tốt nhưng này thấy cha hắn không có chuyện gì rồi liền không quan tâm đến sống chết của Lăng Nam gia chủ, cái này thì thật….
“Hải Mặc Phong, ta Lăng Nam cũng không có đối với ngươi Hải Thần tông chủ có nửa điểm chậm trễ.” Thiếu chủ Lăng Nam nổi giận.
“Các ngươi biết cái gì, bọn họ cái gì cũng không biết xông vào Thần Minh Vực, nếu là có dị thường, thì việc này sẽ phá vỡ toàn bộ yên bình của đại lục chúng ta.”
Hải Mặc Phong vừa tức, vừa giận, lại lo lắng.
Hắn trước khi đến đem tất cả ghi chép của tổ tiên Hải Thần Tông xem lại toàn bộ.
Kia Thần Minh Vực. . . . . . Kia Thần Minh Vực chính là. . . . . .
Trời ạ, tại sao hắn lại tới trễ một bước, lại không dự đoán được tình huống trước mắt này.
Bằng năng lực của hắn là vào không được Thần Minh Vực , mà nhóm Lạc Vũ. . . . . .
Chết tiệt, chết tiệt.
“Ngươi này có ý gì?” Thiếu chủ Lăng Nam và Minh Trần Dạ nghe nói nhất tề sửng sốt.
Nghe lời này ý tứ của Hải Mặc Phong, cũng không giống như nhằm vào Lăng Nam gia chủ.
Hải Mặc Phong nghe nói nhìn Thiếu chủ Lăng Nam, đột nhiên gây sự nói:
“Ta báo cho ngươi để chờ ta tới ở an bài hết thảy, ta thông báo cho ngươi để cho bọn Vân Thí Thiên không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ta biết ngươi không biết hết thảy tình huống trọng yếu, nên mới cố ý dặn dò.
Không muốn, ngươi rất tốt, rất tốt, vì việc riêng của bản thân, vứt bỏ thiên hạ và không để ý, nếu hôm nay bọn họ ở Thần Minh Vực có xảy ra cái gì.
Đừng nói cha ngươi, ngươi Lăng Nam, cùng cả Vong Xuyên Đại Lục sẽ hóa thành hư ảo, mọi người chỉ trong chốc lát sẽ là ngày tận cùng của cái chết.”
Hai tay thật chặt nắm thành quả đấm, Hải Mặc Phong hít sâu một hơi, vung lên ống tay áo, xoay người rời đi, ném Thiếu chủ Lăng Nam đang ngây người như phỗng .
Một bên Minh Trần Dạ thấy vậy trên mặt biến sắc đuổi theo: “Lời này của ngươi có ý gì? Là Thần Minh Vực có cái gì? Hay là đám người Lạc Vũ có cái gì. . . . . .”
Hải Mặc Phong tức giận, trời sinh lãnh đạm, mà hiện nay lại giận tím mặt, nơi này. . . . . .
Chẳng lẽ này Thần Minh Vực, thật sự có cái bí mật gì đụng không được sao?
Hải Mặc Phong không có để ý Minh Trần Dạ, chỉ nhìn phương hướng Đông Nam cực trí.
Hi vọng, hi vọng nhóm người Lạc Vũ ngàn vạn không nên đụng vào khu vực mấu chốt Thần Minh Vực, ngàn vạn không nên động đến nơi không thể động hàng vạn hàng nghìn lần không nên xảy ra sai lầm a.
Nếu không hậu quả, sẽ là hủy diệt hết thảy phá hủy cả Vong Xuyên Đại Lục a.
Ông trời phù hộ.
Đầy trời côn trùng bay qua, không biết hi vọng Hải Mặc Phong có thể hay không truyền lại đến nhóm người Lạc Vũ.
Thần Minh Vực, đầy trời Hắc Thủy một đại lục xanh biếc xuất hiện ở trước mắt đám người Lạc Vũ.
Tình cảnh khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của đám người Vân Thí Thiên.
Không có hơi thở Luyện Ngục âm trầm kinh khủng, không có cái nguy hiểm gì.
Mà là một dải xanh biếc, với nhiều loại bướm đỏ, vàng, xanh, trắng, đen đang đậu trên mấy bong hoa, đủ loại màu sắc hỗn hợp chung một chỗ.
Chỉ thấy một mảnh ánh sáng rực rỡ trải ra, muôn tía nghìn đóa hoa nở rộ trên đất.
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa bay trong nắng, mùi thơm lan tỏa.
Khắp nơi, cho đến cuối cùng.
Này, nơi đó là cái gì Luyện Ngục, đây quả thực là Niết bàn cực lạc.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Thành chủ Song Diệp Thành liếc nhau một cái, mi sắc nghiêm trọng không giảm mà lại tăng, thân hình càng ẩn dấu đi.
“Có bằng hữu phương xa tới cần gì trốn trốn tránh tránh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.