Quyển 2 - Chương 118: Đại gia thà chết không theo
Đường Tô Tô
06/09/2014
Bên tai vang lên lời nói của Phi Khê Trần, Mai Lệnh Dương lão nhân kia rốt cục đứng ngồi không yên, thời gian đã an bài hảo chính là ngày 12 tháng 5, còn có nhân thủ hai quốc gia khác viện trợ đang trên đường đến.
Phi Khê Trần phái ra chính là sát thủ hạng nhất (Đinh, Bính, Ất , Giáp—-dựa theo trình tự, Giáp là đẳng cấp cao nhất), thủ hạ hắn mỗi người chính là trải qua sinh tử sàng lọc, lưu lại đều là cường giả trong cường giả.
Lần này mang đội chính là hai trong tứ đại trợ thủ đắc lực Si Mị Võng Lượng của Phi Khê Trần, Si, Mị hai người theo hai đường khác nhau ám sát hai nhân vật lãnh binh để tạo thành hỗn loạn, cần phải để cho bọn họ ngay tại trên đường binh lực đại giảm không thể không lui, đến lúc đó Mai Lệnh Dương liền giống như bùn vàng rơi vào đũng quần, không cứt cũng là cứt!! (@@)
A, lão già kia sớm hành động…như vậy ta sao có thể không lĩnh tâm ý của ngươi chứ?
Bỗng nhiên trước mắt Mộc Nghiên xuất hiện một đôi chân ngăn trở đường đi của nàng, theo tầm mắt từ từ đi lên ….
Ách….
“Tiểu hắc a,sao vậy? Lẽ nào chủ nhân nhà ngươi còn muốn tìm đại gia ta cá sao?” Người trước mặt chính là tả hộ pháp, một thân hắc, hé ra khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình.
Tiểu hắc? Tả hộ pháp khóe miệng co quắp, tiểu tử thối trước mắt này lần lượt chiếm mình tiện nghi, nếu không phải chủ nhân nói không thể động hắn, hắn đã sớm nhịn không được đánh tiểu tử này, miệng lưỡi xảo quyệt.
“Chủ nhân ta muốn gặp ngươi.” Tiểu hắc ôm kiếm, lạnh lùng nói.
“Ách, chủ nhân ngươi muốn gặp đại gia ta, đại gia ta lẽ nào phải qua? Vậy đại gia ta chẳng phải là rất mất mặt?” Mộc Nghiên như trước là nữ phẫn nam trang.
Tả hộ pháp nhíu mi, lời vô ích nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp nắm lấy vai Mộc Nghiên, tả hộ pháp vận khinh công mang theo Mộc Nghiên rời đi, ngươi không đi? Không quan hệ, ta bắt ngươi đi, dù sao chủ nhân nói thẳng đem người đến là được.
“Ta kháo, tiểu hắc, ngươi nha dùng sức mạnh.” Mộc Nghiên một bộ dáng thất kinh , gắt gao nắm chặt cánh tay tả hộ pháp, tả hộ pháp khóe miệng co quắp, cánh tay hắn phỏng chừng tụ huyết.
“Phẩm Khách Lâu.”
Phịch một tiếng, Mộc Nghiên bị tả hộ pháp này đầu gỗ trực tiếp từ cửa sổ ném đi vào, chính hắn liền biến mất không thấy.
Mộc Nghiên nhu nhu cái mông, trong miệng mắng ”Hừ hừ, cũng không biết điểm nhẹ, cái mông lão tử đều nhanh biến thành hai cánh hoa.”
Nghe được lời Mộc Nghiên, Ngục Viêm Thương trong lòng phỉ báng khụ khụ…lẽ nào trước kia mông ngươi là một?
Mộc Nghiên nhìn chằm chằm nam nhân trên ghế thái sư, thiêu mi nói : “Cái kia , ngươi đem bản thiếu gia tìm đến có việc gì?”
Ngục Viêm Thương nửa híp con mắt, ánh mắt từ khi Mộc Nghiên tiến vào liền một mực dừng trên người hắn.
Ngày ấy sau khi Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần rời đi, Ngục Viêm Thương để người đem tư liệu Mộc Nghiên tìm đến.
Kết quả khiến hắn căm phẫn chính là hắn x hắn đại gia, tiểu tử này tên thật đúng là Mộc Đại Diệp.
Là tư sinh tử Mộc Chiến Thiên lưu lạc bên ngoài, trước đó không lâu mới trở lại Mộc gia.
Hừ, hừ hắn vừa nhìn thấy tên kia hắn liền tức giận muốn giết người, là người nào hỗn đản không phẩm cấp lấy cái tên như thế? Còn đại gia? Con mẹ nó lão tử mới là hắn đại gia !! ( Chữ Diệp ~ phát âm gần giống chữ Gia -> Mộc Đại Diệp ~ Mộc Đại Gia)
Mộc Nghiên vòng ôm chính mình,sợ hãi lui về sau mấy bước, lắp bắp nói :”Ta, ta nói cho ngươi nga, đại gia ta tuy là thích nam nhân,thế nhưng ngươi đều không phải món ăn của đại gia ta nga….”
“Nga? Ngươi thích Phi Khê Trần cái loại ngụy quân tử kia?”Ngục Viêm Thương sờ cằm, mắt phượng tà liếc Mộc Nghiên.
“Ngụy quân tử kia cũng là quân tử, không giống ngươi…Nam bất nam, nữ bất nữ, giống như nhân yêu( gay)!” Mộc Nghiên vừa nói xong thân thể lại run lên, lạnh a!!
“…..” Ngục Viêm Thương ồ một tiếng đứng lên, này hỗn đản chết tiệt, con mẹ nó hắn rất muốn giết hắn ta.
Ở lúc Ngục Viêm Thương không chú ý Mộc Nghiên khẽ cong khóe miệng cười đắc ý, phẫn trư ăn lão hổ quả nhiên rất sảng khoái.
Nhìn người trước mặt từng bước hướng mình đi tới, Mộc Nghiên lui về phía sau, toàn thân run lên trong miệng cũng là lắp bắp nói :”Ta…ta nói cho ngươi nga, cha ta là nguyên soái, gia gia ta là đại nguyên soái, ngươi…tiểu tử ngươi nếu như dám bạo…bạo cúc – hoa lão tử, lão tử trở về bảo gia gia ta phá nát chỗ của ngươi, hừ ! Mau mau để lão tử đi.”
Ngục Viêm Thương nguyên bản đi tới liền dừng lại,vẻ mặt đột nhiên âm trầm ‘bạo ngươi cúc hoa?? con mẹ nó, lão tử không thèm!’ thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, lão tử ngày hôm nay không đánh cho ngươi mặt nở hoa đào, ngươi nha không biết Hoa vì sao như thế hồng .(* chuyện này mà nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được đây..-> ý là không thể nhịn được nữa )
Phanh, Mộc Nghiên cầm chiếc ghế bên cạnh hướng Ngục Viêm Thương ném qua, vừa ném vừa kêu lên :”Ngươi đừng tới đây, đại gia ta thà chết không theo!”
Ngục Viêm thương cho dù có nhẫn nại tốt đi nữa bị Mộc Nghiên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích như vậy cũng vô pháp nhẫn nại nữa, lúc này theo tiếng la của Mộc Nghiên, hắn nghĩ mình giống một kẻ lưu manh đang bức một nam nhân đàng hoàng đi vào khuôn khổ, kia hình ảnh quá con mẹ nó vặn vẹo (bóp méo).
“A, cứu người a, phi lễ a…” Mộc Nghiên vừa chạy, vừa tiện tay vơ mấy đồ vật bên cạnh, cũng không quản là cái gì toàn bộ hướng Ngục Viêm Thương phía sau ném.
“Thảo, ngươi mẹ nó cấp lão tử dừng lại.” Ngục Viêm Thương khuôn mặt tuấn tú đen lại,Ngục Viêm Thương luôn luôn lãnh ngôn quả ngữ* hôm nay cư nhiên cũng nổi lên mắng chửi thô tục, có thể thấy Mộc Nghiên có bản lĩnh đem nhân bức điên .(* Lãnh ngôn quả ngữ – lời nói lạnh lùng )
“Ngươi cho lão tử là kẻ ngu si sao? Dừng lại ngươi liền bạo cúc -hoa lão tử, lão tử mới không ngốc đâu, con mẹ nó ngươi tử nhân yêu.”
Ngục Viêm Thương hai tay nắm chặt vang lên tiếng cọt kẹt , hắn không biết trước mắt hỗn đản vì sao một mực chắc chắn hắn muốn bạo cúc – hoa hắn ta, con mẹ nó hắn là cái loại người có long dương chi phích* sao?(* đam mê nam nhân )
Tuy là tiểu tử này tế da nộn thịt , bộ dạng cũng không sai, thế những lão tử thích nữ nhân, con mẹ nó ai coi trọng ngươi loại mặt trắng nhỏ này ?
Rốt cục Ngục Viêm Thương một tay bắt được tiểu tử hỗn đản khiến hắn tức giận đến điên rồi, còn không có xuất thủ liền cảm thấy trước mắt tối sầm …
Phi Khê Trần phái ra chính là sát thủ hạng nhất (Đinh, Bính, Ất , Giáp—-dựa theo trình tự, Giáp là đẳng cấp cao nhất), thủ hạ hắn mỗi người chính là trải qua sinh tử sàng lọc, lưu lại đều là cường giả trong cường giả.
Lần này mang đội chính là hai trong tứ đại trợ thủ đắc lực Si Mị Võng Lượng của Phi Khê Trần, Si, Mị hai người theo hai đường khác nhau ám sát hai nhân vật lãnh binh để tạo thành hỗn loạn, cần phải để cho bọn họ ngay tại trên đường binh lực đại giảm không thể không lui, đến lúc đó Mai Lệnh Dương liền giống như bùn vàng rơi vào đũng quần, không cứt cũng là cứt!! (@@)
A, lão già kia sớm hành động…như vậy ta sao có thể không lĩnh tâm ý của ngươi chứ?
Bỗng nhiên trước mắt Mộc Nghiên xuất hiện một đôi chân ngăn trở đường đi của nàng, theo tầm mắt từ từ đi lên ….
Ách….
“Tiểu hắc a,sao vậy? Lẽ nào chủ nhân nhà ngươi còn muốn tìm đại gia ta cá sao?” Người trước mặt chính là tả hộ pháp, một thân hắc, hé ra khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình.
Tiểu hắc? Tả hộ pháp khóe miệng co quắp, tiểu tử thối trước mắt này lần lượt chiếm mình tiện nghi, nếu không phải chủ nhân nói không thể động hắn, hắn đã sớm nhịn không được đánh tiểu tử này, miệng lưỡi xảo quyệt.
“Chủ nhân ta muốn gặp ngươi.” Tiểu hắc ôm kiếm, lạnh lùng nói.
“Ách, chủ nhân ngươi muốn gặp đại gia ta, đại gia ta lẽ nào phải qua? Vậy đại gia ta chẳng phải là rất mất mặt?” Mộc Nghiên như trước là nữ phẫn nam trang.
Tả hộ pháp nhíu mi, lời vô ích nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp nắm lấy vai Mộc Nghiên, tả hộ pháp vận khinh công mang theo Mộc Nghiên rời đi, ngươi không đi? Không quan hệ, ta bắt ngươi đi, dù sao chủ nhân nói thẳng đem người đến là được.
“Ta kháo, tiểu hắc, ngươi nha dùng sức mạnh.” Mộc Nghiên một bộ dáng thất kinh , gắt gao nắm chặt cánh tay tả hộ pháp, tả hộ pháp khóe miệng co quắp, cánh tay hắn phỏng chừng tụ huyết.
“Phẩm Khách Lâu.”
Phịch một tiếng, Mộc Nghiên bị tả hộ pháp này đầu gỗ trực tiếp từ cửa sổ ném đi vào, chính hắn liền biến mất không thấy.
Mộc Nghiên nhu nhu cái mông, trong miệng mắng ”Hừ hừ, cũng không biết điểm nhẹ, cái mông lão tử đều nhanh biến thành hai cánh hoa.”
Nghe được lời Mộc Nghiên, Ngục Viêm Thương trong lòng phỉ báng khụ khụ…lẽ nào trước kia mông ngươi là một?
Mộc Nghiên nhìn chằm chằm nam nhân trên ghế thái sư, thiêu mi nói : “Cái kia , ngươi đem bản thiếu gia tìm đến có việc gì?”
Ngục Viêm Thương nửa híp con mắt, ánh mắt từ khi Mộc Nghiên tiến vào liền một mực dừng trên người hắn.
Ngày ấy sau khi Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần rời đi, Ngục Viêm Thương để người đem tư liệu Mộc Nghiên tìm đến.
Kết quả khiến hắn căm phẫn chính là hắn x hắn đại gia, tiểu tử này tên thật đúng là Mộc Đại Diệp.
Là tư sinh tử Mộc Chiến Thiên lưu lạc bên ngoài, trước đó không lâu mới trở lại Mộc gia.
Hừ, hừ hắn vừa nhìn thấy tên kia hắn liền tức giận muốn giết người, là người nào hỗn đản không phẩm cấp lấy cái tên như thế? Còn đại gia? Con mẹ nó lão tử mới là hắn đại gia !! ( Chữ Diệp ~ phát âm gần giống chữ Gia -> Mộc Đại Diệp ~ Mộc Đại Gia)
Mộc Nghiên vòng ôm chính mình,sợ hãi lui về sau mấy bước, lắp bắp nói :”Ta, ta nói cho ngươi nga, đại gia ta tuy là thích nam nhân,thế nhưng ngươi đều không phải món ăn của đại gia ta nga….”
“Nga? Ngươi thích Phi Khê Trần cái loại ngụy quân tử kia?”Ngục Viêm Thương sờ cằm, mắt phượng tà liếc Mộc Nghiên.
“Ngụy quân tử kia cũng là quân tử, không giống ngươi…Nam bất nam, nữ bất nữ, giống như nhân yêu( gay)!” Mộc Nghiên vừa nói xong thân thể lại run lên, lạnh a!!
“…..” Ngục Viêm Thương ồ một tiếng đứng lên, này hỗn đản chết tiệt, con mẹ nó hắn rất muốn giết hắn ta.
Ở lúc Ngục Viêm Thương không chú ý Mộc Nghiên khẽ cong khóe miệng cười đắc ý, phẫn trư ăn lão hổ quả nhiên rất sảng khoái.
Nhìn người trước mặt từng bước hướng mình đi tới, Mộc Nghiên lui về phía sau, toàn thân run lên trong miệng cũng là lắp bắp nói :”Ta…ta nói cho ngươi nga, cha ta là nguyên soái, gia gia ta là đại nguyên soái, ngươi…tiểu tử ngươi nếu như dám bạo…bạo cúc – hoa lão tử, lão tử trở về bảo gia gia ta phá nát chỗ của ngươi, hừ ! Mau mau để lão tử đi.”
Ngục Viêm Thương nguyên bản đi tới liền dừng lại,vẻ mặt đột nhiên âm trầm ‘bạo ngươi cúc hoa?? con mẹ nó, lão tử không thèm!’ thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, lão tử ngày hôm nay không đánh cho ngươi mặt nở hoa đào, ngươi nha không biết Hoa vì sao như thế hồng .(* chuyện này mà nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được đây..-> ý là không thể nhịn được nữa )
Phanh, Mộc Nghiên cầm chiếc ghế bên cạnh hướng Ngục Viêm Thương ném qua, vừa ném vừa kêu lên :”Ngươi đừng tới đây, đại gia ta thà chết không theo!”
Ngục Viêm thương cho dù có nhẫn nại tốt đi nữa bị Mộc Nghiên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích như vậy cũng vô pháp nhẫn nại nữa, lúc này theo tiếng la của Mộc Nghiên, hắn nghĩ mình giống một kẻ lưu manh đang bức một nam nhân đàng hoàng đi vào khuôn khổ, kia hình ảnh quá con mẹ nó vặn vẹo (bóp méo).
“A, cứu người a, phi lễ a…” Mộc Nghiên vừa chạy, vừa tiện tay vơ mấy đồ vật bên cạnh, cũng không quản là cái gì toàn bộ hướng Ngục Viêm Thương phía sau ném.
“Thảo, ngươi mẹ nó cấp lão tử dừng lại.” Ngục Viêm Thương khuôn mặt tuấn tú đen lại,Ngục Viêm Thương luôn luôn lãnh ngôn quả ngữ* hôm nay cư nhiên cũng nổi lên mắng chửi thô tục, có thể thấy Mộc Nghiên có bản lĩnh đem nhân bức điên .(* Lãnh ngôn quả ngữ – lời nói lạnh lùng )
“Ngươi cho lão tử là kẻ ngu si sao? Dừng lại ngươi liền bạo cúc -hoa lão tử, lão tử mới không ngốc đâu, con mẹ nó ngươi tử nhân yêu.”
Ngục Viêm Thương hai tay nắm chặt vang lên tiếng cọt kẹt , hắn không biết trước mắt hỗn đản vì sao một mực chắc chắn hắn muốn bạo cúc – hoa hắn ta, con mẹ nó hắn là cái loại người có long dương chi phích* sao?(* đam mê nam nhân )
Tuy là tiểu tử này tế da nộn thịt , bộ dạng cũng không sai, thế những lão tử thích nữ nhân, con mẹ nó ai coi trọng ngươi loại mặt trắng nhỏ này ?
Rốt cục Ngục Viêm Thương một tay bắt được tiểu tử hỗn đản khiến hắn tức giận đến điên rồi, còn không có xuất thủ liền cảm thấy trước mắt tối sầm …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.