Quyển 2 - Chương 122: Manh phi rất kiêu ngạo [2]
Đường Tô Tô
06/09/2014
“Nga? Mỹ nhân…” Thánh Hàn Hi nhìn thoáng qua đại tỷ mình, lại nhìn người trước mắt.
Ha hả….
Hai người dựa vào rất gần, Thánh Hàn Hi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Mộc Nghiên, gần gũi như vậy làm cho Thánh Hàn Hi càng thêm ngửi được trên người Mộc Nghiên mơ hồ tản ra hương vị xử nữ.
Da rất trắng, khuôn mặt da thịt vô cùng mịn màng, lại không có hầu kết….còn có lỗ tai…
Thánh Hàn Hi hiện tại vô cùng xác định, người trước mắt là nữ phẫn nam trang.
Hắn đối nàng càng ngày càng có hứng thú, hắn Thánh Hàn Hi nói như thế nào cũng là một mỹ nam, nữ nhân này cư nhiên cũng không nhìn hắn một cái, hơn nữa đám đàn ông Mộc gia này đối nàng có vẻ rất quan tâm…
Mộc Nghiên rất muốn đánh cho nam nhân bên cạnh một trận, chính mình tám vị ca ca đã sớm bị hoàng hậu cùng quý phi túm đi, nói là muốn vì bọn họ giới thiệu đối tượng, nói tám vị ca ca của nàng đã đến tuổi kết hôn.
Dựa vào, trong nhà thẩm thẩm cùng mẫu thân cũng không vội, các ngươi này đàn bà tám vội cái gì a?
Hơn nữa lưu lại một mình nàng….Mẹ nó, cũng không biết đám tử nữ nhân kia đem đại ngốc bát ca đưa đi đâu rồi.
Nhìn bên kia, lão cha cùng nhị thúc tam thúc đang cùng Thánh Tôn Vân trống đánh xuôi kèn thổi ngược( ông nói gà bà nói vịt), ai, hôm qua mới uống say hôm nay lại uống, căn bản không cần uống nhiều bọn họ cũng sẽ say.
Đột nhiên một bóng người vội vã chạy đến.
Người đến là Mộc gia hộ vệ Lý Đồng, bên người hắn còn có Lý công công.
“Bệ hạ, Mộc gia hộ vệ cầu kiến.”
“Lý Đồng, sao ngươi lại tới đây?” Mộc Nghiên đứng dậy, Lý Đồng lúc này chạy tới hoàng cung ? Như vậy….
“Thiếu, thiếu gia, trong phủ xuất hiện rất nhiều người, phu nhân, phu nhân bị bắt đi….” Lý Đồng một đường chạy vội đến, thở hổn hễn nói.
“Cái gì? Mẫu thân bị bắt đi?” Mộc Nghiên cảm thấy tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang – xẩy ra chuyện ngoài ý muốn) lúc này mới đến hoàng cung được mấy giờ? Mẫu thân đã bị mang đi.
“Trần thiếu gia bị thương, còn có lão thái gia, lão thái gia cũng bị thương…”
Lý Đồng nói xong chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, hắn tiểu thiếu gia đã không thấy.
Trong điện mọi người thấy thân ảnh Mộc Nghiên biến mất mà líu lưỡi, tốc độ kia….
Mộc Chiến Thiên ba huynh đệ ở lúc Lý Đồng tiến vào cũng đã khôi phục nguyên trạng, uống qua rượu Mộc Nghiên nhưỡng, này rượu hoàng cung quả thật là nước.
Mà nghe được trong nhà gặp chuyện không may cả đám sững sờ tại chỗ, đến khi phản ứng lại Mộc Nghiên đã không thấy, vội vàng hướng hoàng đế cáo từ, Mộc Chiến Thiên mang theo hai đệ đệ, nhi tử cùng cháu trai theo Lý Đồng chạy về Mộc phủ.
Mà hoàng đế cũng mượn cớ này phái Thánh Hàn Hi mang theo ngự lâm quân đi hỗ trợ…Nói là đi hỗ trợ, kỳ thật là đi qua nhìn người Mộc gia thương tổn ra sao.
Mộc Nghiên một đường chạy như bay, thần thức rải rộng hơn mười trượng.
Lão gia tử kém một chút liền tiến lên chí tôn nhị phẩm, mà Phi Khê Trần dượi sự trợ giúp của đan dược đã là chí tôn nhị phẩm, như vậy có thể đoán được đối thủ tu vi trên cả bọn họ .
Là ai? Hơn nữa bắt đi mẫu thân làm gì?
Khi chạy tới Mộc phủ liền nhìn thấy thi thể của hộ vệ, cũng có nhiều người bị thương, mà lão gia tử hôn mê bất tỉnh, Phi Khê Trần nội thương nghiêm trọng.
May là trong tay có dược hoàn chữa nội thương do sư phụ điều chế, Mộc Nghiên lấy ra hai khỏa, một viên đưa vào trong miệng gia gia, một viên đưa cho Phi Khê Trần.
Phi Khê Trần ăn vào đan dược, tự mình chữa thương, mà Mộc Nghiên còn là giúp lão gia tử chữa thương.
“Khụ khụ….” Lão gia tử phun ra một ngụm máu đen, chậm rãi mở mắt ra.
Mộc Nghiên thu công :”Gia gia, người nghỉ ngơi một lúc.”
“Cháu ngoan….nương ngươi…”
“Gia gia, ta biết, ngươi hiện tại cần phải dưỡng hảo thân thể, chuyện nương ta sẽ xử lý.” Mộc Nghiên ra hiệu hạ nhân đem lão nhân gia mang về phòng nghỉ ngơi.
Phi Khê Trần chờ sau khi hấp thụ hoàn toàn dược liệu Mộc Nghiên đưa cho mới thu công, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn còn trắng bệch.
“Khá hơn chút nào không?” Mộc Nghiên thay Phi Khê Trần xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Nghiên nhi, xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt bá mẫu…” Phi Khê Trần vô cùng tự trách, thế nhưng đối thủ lần này thật sự là quá cường đại.
“Ngươi đem sự tình nói cho ta nghe .”
“Ở sau khi các ngươi tiến cung không bao lâu, thị vệ trong phủ tới tìm ta, nói là gia gia đã xẩy ra chuyện, lúc ta tới vừa lúc thấy gia gia cùng ba gã hắc y nhân đang giao đấu, khi đó gia gia cũng đã bị thương vẫn cường chống.Ba gã hắc y nhân tu vi dĩ nhiên không dưới ta cùng gia gia, cùng bọn họ giao thủ ta xác định bọn họ tu vi hẳn là trên chí tôn tam phẩm, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, hơn nữa ngoại trừ ba người trong phủ còn có rất nhiều huyền giả, bọn họ đối Mộc phủ rất quen thuộc, không bao lâu liền mang theo bá mẫu bị hôn mê đi ra, ba người bên này thấy bá mẫu đã tới tay, đối ta cùng gia gia hạ sát thủ, đúng lúc này đột nhiên vang lên âm thanh dạ oanh (tiếng chim sơn ca) , bọn họ cư nhiên lui…” Phi Khê Trần từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng nói.
Dạ oanh, dạ oanh ….Mộc Nghiên giống như nghĩ tới cái gì….
Từ từ nhắm hai mắt, cau mày, vì sao lời Phi Khê Trần Mộc Nghiên lại cảm thấy rất quen thuộc, tiếng dạ oanh, tiếng dạ oanh….
“Cha , ta đã an bài tất cả rồi đến lúc đó chỉ cần chúng ta lấy âm thanh dạ oanh làm ám hiệu, như vậy người của chúng ta toàn bộ xuất động…”
Bên tai vang lên Mai Chính Phi đối Mai Lệnh Dương nói, Mộc Nghiên mở mắt ra, hai mắt giống như hai thanh lợi kiếm sắc bén…
Mộc Nghiên đầu ngón chân nhất điểm, thân thể bay lên, thần thức khuếch tán đến lớn nhất…
Đám người Mộc Chiến Thiên lúc này cũng đã chạy về tới liền nhìn thấy thân ảnh Mộc Nghiên bay lên trong trạch tử …
Ha hả….
Hai người dựa vào rất gần, Thánh Hàn Hi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Mộc Nghiên, gần gũi như vậy làm cho Thánh Hàn Hi càng thêm ngửi được trên người Mộc Nghiên mơ hồ tản ra hương vị xử nữ.
Da rất trắng, khuôn mặt da thịt vô cùng mịn màng, lại không có hầu kết….còn có lỗ tai…
Thánh Hàn Hi hiện tại vô cùng xác định, người trước mắt là nữ phẫn nam trang.
Hắn đối nàng càng ngày càng có hứng thú, hắn Thánh Hàn Hi nói như thế nào cũng là một mỹ nam, nữ nhân này cư nhiên cũng không nhìn hắn một cái, hơn nữa đám đàn ông Mộc gia này đối nàng có vẻ rất quan tâm…
Mộc Nghiên rất muốn đánh cho nam nhân bên cạnh một trận, chính mình tám vị ca ca đã sớm bị hoàng hậu cùng quý phi túm đi, nói là muốn vì bọn họ giới thiệu đối tượng, nói tám vị ca ca của nàng đã đến tuổi kết hôn.
Dựa vào, trong nhà thẩm thẩm cùng mẫu thân cũng không vội, các ngươi này đàn bà tám vội cái gì a?
Hơn nữa lưu lại một mình nàng….Mẹ nó, cũng không biết đám tử nữ nhân kia đem đại ngốc bát ca đưa đi đâu rồi.
Nhìn bên kia, lão cha cùng nhị thúc tam thúc đang cùng Thánh Tôn Vân trống đánh xuôi kèn thổi ngược( ông nói gà bà nói vịt), ai, hôm qua mới uống say hôm nay lại uống, căn bản không cần uống nhiều bọn họ cũng sẽ say.
Đột nhiên một bóng người vội vã chạy đến.
Người đến là Mộc gia hộ vệ Lý Đồng, bên người hắn còn có Lý công công.
“Bệ hạ, Mộc gia hộ vệ cầu kiến.”
“Lý Đồng, sao ngươi lại tới đây?” Mộc Nghiên đứng dậy, Lý Đồng lúc này chạy tới hoàng cung ? Như vậy….
“Thiếu, thiếu gia, trong phủ xuất hiện rất nhiều người, phu nhân, phu nhân bị bắt đi….” Lý Đồng một đường chạy vội đến, thở hổn hễn nói.
“Cái gì? Mẫu thân bị bắt đi?” Mộc Nghiên cảm thấy tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang – xẩy ra chuyện ngoài ý muốn) lúc này mới đến hoàng cung được mấy giờ? Mẫu thân đã bị mang đi.
“Trần thiếu gia bị thương, còn có lão thái gia, lão thái gia cũng bị thương…”
Lý Đồng nói xong chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, hắn tiểu thiếu gia đã không thấy.
Trong điện mọi người thấy thân ảnh Mộc Nghiên biến mất mà líu lưỡi, tốc độ kia….
Mộc Chiến Thiên ba huynh đệ ở lúc Lý Đồng tiến vào cũng đã khôi phục nguyên trạng, uống qua rượu Mộc Nghiên nhưỡng, này rượu hoàng cung quả thật là nước.
Mà nghe được trong nhà gặp chuyện không may cả đám sững sờ tại chỗ, đến khi phản ứng lại Mộc Nghiên đã không thấy, vội vàng hướng hoàng đế cáo từ, Mộc Chiến Thiên mang theo hai đệ đệ, nhi tử cùng cháu trai theo Lý Đồng chạy về Mộc phủ.
Mà hoàng đế cũng mượn cớ này phái Thánh Hàn Hi mang theo ngự lâm quân đi hỗ trợ…Nói là đi hỗ trợ, kỳ thật là đi qua nhìn người Mộc gia thương tổn ra sao.
Mộc Nghiên một đường chạy như bay, thần thức rải rộng hơn mười trượng.
Lão gia tử kém một chút liền tiến lên chí tôn nhị phẩm, mà Phi Khê Trần dượi sự trợ giúp của đan dược đã là chí tôn nhị phẩm, như vậy có thể đoán được đối thủ tu vi trên cả bọn họ .
Là ai? Hơn nữa bắt đi mẫu thân làm gì?
Khi chạy tới Mộc phủ liền nhìn thấy thi thể của hộ vệ, cũng có nhiều người bị thương, mà lão gia tử hôn mê bất tỉnh, Phi Khê Trần nội thương nghiêm trọng.
May là trong tay có dược hoàn chữa nội thương do sư phụ điều chế, Mộc Nghiên lấy ra hai khỏa, một viên đưa vào trong miệng gia gia, một viên đưa cho Phi Khê Trần.
Phi Khê Trần ăn vào đan dược, tự mình chữa thương, mà Mộc Nghiên còn là giúp lão gia tử chữa thương.
“Khụ khụ….” Lão gia tử phun ra một ngụm máu đen, chậm rãi mở mắt ra.
Mộc Nghiên thu công :”Gia gia, người nghỉ ngơi một lúc.”
“Cháu ngoan….nương ngươi…”
“Gia gia, ta biết, ngươi hiện tại cần phải dưỡng hảo thân thể, chuyện nương ta sẽ xử lý.” Mộc Nghiên ra hiệu hạ nhân đem lão nhân gia mang về phòng nghỉ ngơi.
Phi Khê Trần chờ sau khi hấp thụ hoàn toàn dược liệu Mộc Nghiên đưa cho mới thu công, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn còn trắng bệch.
“Khá hơn chút nào không?” Mộc Nghiên thay Phi Khê Trần xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Nghiên nhi, xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt bá mẫu…” Phi Khê Trần vô cùng tự trách, thế nhưng đối thủ lần này thật sự là quá cường đại.
“Ngươi đem sự tình nói cho ta nghe .”
“Ở sau khi các ngươi tiến cung không bao lâu, thị vệ trong phủ tới tìm ta, nói là gia gia đã xẩy ra chuyện, lúc ta tới vừa lúc thấy gia gia cùng ba gã hắc y nhân đang giao đấu, khi đó gia gia cũng đã bị thương vẫn cường chống.Ba gã hắc y nhân tu vi dĩ nhiên không dưới ta cùng gia gia, cùng bọn họ giao thủ ta xác định bọn họ tu vi hẳn là trên chí tôn tam phẩm, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, hơn nữa ngoại trừ ba người trong phủ còn có rất nhiều huyền giả, bọn họ đối Mộc phủ rất quen thuộc, không bao lâu liền mang theo bá mẫu bị hôn mê đi ra, ba người bên này thấy bá mẫu đã tới tay, đối ta cùng gia gia hạ sát thủ, đúng lúc này đột nhiên vang lên âm thanh dạ oanh (tiếng chim sơn ca) , bọn họ cư nhiên lui…” Phi Khê Trần từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng nói.
Dạ oanh, dạ oanh ….Mộc Nghiên giống như nghĩ tới cái gì….
Từ từ nhắm hai mắt, cau mày, vì sao lời Phi Khê Trần Mộc Nghiên lại cảm thấy rất quen thuộc, tiếng dạ oanh, tiếng dạ oanh….
“Cha , ta đã an bài tất cả rồi đến lúc đó chỉ cần chúng ta lấy âm thanh dạ oanh làm ám hiệu, như vậy người của chúng ta toàn bộ xuất động…”
Bên tai vang lên Mai Chính Phi đối Mai Lệnh Dương nói, Mộc Nghiên mở mắt ra, hai mắt giống như hai thanh lợi kiếm sắc bén…
Mộc Nghiên đầu ngón chân nhất điểm, thân thể bay lên, thần thức khuếch tán đến lớn nhất…
Đám người Mộc Chiến Thiên lúc này cũng đã chạy về tới liền nhìn thấy thân ảnh Mộc Nghiên bay lên trong trạch tử …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.