Quyển 1 - Chương 28: Người khác ba tuổi chơi bùn nàng ba tuổi tu luyện huyền khí
Đường Tô Tô
28/07/2014
Vừa nghe Mộc Nghiên nói như vậy, tám ca ca của Mộc Nghiên một đám há hốc mồm, không thể tin được trừng lớn hai mắt.
Nhìn tám người hóa đá, Mộc Nghiên đưa tay giúp bọn hắn đem cằm khép lại.
“Ôi…” Đám người đau đến nhe răng nhếch miệng. Bưng cằm, tủi thân nhìn Mộc Nghiên.
“Quá kì quái, ta còn chưa thấy qua ai ba tuổi có thể tu luyện huyền khí.” Mộc Ngạo Tung nói.
“Đại ca, huynh đần à, tiểu muội chúng ta chính là thiên tài, có chuyện gì làm khó được tiểu muội?” Bảy người khác khing thường nhìn đại ca mình.
“Ha ha…Đúng rồi, tiểu muội, muội về trong phòng chờ chúng ta, chúng ta đi tàng thư các tìm cho muội sách tu luyện huyền khí.” Mộc Ngạo Tung trong lòng kích động, nghĩ khi hắn ba tuổi còn đang chơi bùn đi, tiểu muội ba tuổi có thể tu luyện huyền khí, không hỗ là tiểu muội, quá vô đối!!
“Được!” Mộc Nghiên đứng dậy, vui vẻ hướng tiểu viện chạy đi.
Rốt cục có chuyện làm, Mộc Nghiên luôn luôn tiếp nhận quả đấm có năng lực chính là vương đạo, ai quả đấm lớn, ai sẽ nói.
Nhờ vào bối cảnh gia đình, đó là nàng không biết xấu hổ, nàng nếu đi tới đại lục này, có người thân, như vậy nàng liền bảo vệ người thân của mình, không thể để cho bọn họ chịu tổn thương.
Mặc dù hiện tại Mộc gia là một đại tướng quân, thế nhưng dù sao quan lớn như đại tướng quân rất nhiều, ngoài ra không nói, trên cao nhất còn có một hoàng đế.
Nàng ngày hôm qua đem nhi tử hoàng đế đánh, hơn nữa còn là nhi tử hoàng thượng thương yêu nhất, nếu như hắn là thay con hắn báo thù, vậy cũng có khả năng hạ chỉ diệt Mộc gia.
Cho nên, chỉ có thể chính mình trở nên mạnh mẽ, có sức mạnh đem Mộc gia nâng cao lên tới người đời cúng bái chung cực thế gia (gia tộc cao nhất), như vậy dù cho bá chủ một quốc gia hắn cũng không có lá gan dám động.
Mộc Nghiên trở lại tiểu viện của nàng, đợi hơn nửa giờ, mơ hồ nghe được từng đợt tiếng bước chân.
Tiếp theo phía sau tám huynh đệ lần lượt xông vào đây.
Trong tay mỗi người đều ôm một chồng sách.
Mộc Nghiên nhìn chiếc bàn vốn trống không, lúc này đã biến thành một ngọn núi nhỏ, trên mặt co quắp vài cái không xác định hỏi: “Những cái này đều là…?”
“Ừ!” Tám huynh đệ gật đầu.
“Các huynh đã xem xong hết rồi?” Nhìn một chút trên bàn một ngọn núi sách nhỏ, Mộc Nghiên nhíu mi nhìn trước mắt tám vị ca ca.
Nhìn tám người hóa đá, Mộc Nghiên đưa tay giúp bọn hắn đem cằm khép lại.
“Ôi…” Đám người đau đến nhe răng nhếch miệng. Bưng cằm, tủi thân nhìn Mộc Nghiên.
“Quá kì quái, ta còn chưa thấy qua ai ba tuổi có thể tu luyện huyền khí.” Mộc Ngạo Tung nói.
“Đại ca, huynh đần à, tiểu muội chúng ta chính là thiên tài, có chuyện gì làm khó được tiểu muội?” Bảy người khác khing thường nhìn đại ca mình.
“Ha ha…Đúng rồi, tiểu muội, muội về trong phòng chờ chúng ta, chúng ta đi tàng thư các tìm cho muội sách tu luyện huyền khí.” Mộc Ngạo Tung trong lòng kích động, nghĩ khi hắn ba tuổi còn đang chơi bùn đi, tiểu muội ba tuổi có thể tu luyện huyền khí, không hỗ là tiểu muội, quá vô đối!!
“Được!” Mộc Nghiên đứng dậy, vui vẻ hướng tiểu viện chạy đi.
Rốt cục có chuyện làm, Mộc Nghiên luôn luôn tiếp nhận quả đấm có năng lực chính là vương đạo, ai quả đấm lớn, ai sẽ nói.
Nhờ vào bối cảnh gia đình, đó là nàng không biết xấu hổ, nàng nếu đi tới đại lục này, có người thân, như vậy nàng liền bảo vệ người thân của mình, không thể để cho bọn họ chịu tổn thương.
Mặc dù hiện tại Mộc gia là một đại tướng quân, thế nhưng dù sao quan lớn như đại tướng quân rất nhiều, ngoài ra không nói, trên cao nhất còn có một hoàng đế.
Nàng ngày hôm qua đem nhi tử hoàng đế đánh, hơn nữa còn là nhi tử hoàng thượng thương yêu nhất, nếu như hắn là thay con hắn báo thù, vậy cũng có khả năng hạ chỉ diệt Mộc gia.
Cho nên, chỉ có thể chính mình trở nên mạnh mẽ, có sức mạnh đem Mộc gia nâng cao lên tới người đời cúng bái chung cực thế gia (gia tộc cao nhất), như vậy dù cho bá chủ một quốc gia hắn cũng không có lá gan dám động.
Mộc Nghiên trở lại tiểu viện của nàng, đợi hơn nửa giờ, mơ hồ nghe được từng đợt tiếng bước chân.
Tiếp theo phía sau tám huynh đệ lần lượt xông vào đây.
Trong tay mỗi người đều ôm một chồng sách.
Mộc Nghiên nhìn chiếc bàn vốn trống không, lúc này đã biến thành một ngọn núi nhỏ, trên mặt co quắp vài cái không xác định hỏi: “Những cái này đều là…?”
“Ừ!” Tám huynh đệ gật đầu.
“Các huynh đã xem xong hết rồi?” Nhìn một chút trên bàn một ngọn núi sách nhỏ, Mộc Nghiên nhíu mi nhìn trước mắt tám vị ca ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.