Quyển 1 - Chương 43: Thiên Hạ Vô Địch trả thù. (1)
Đường Tô Tô
28/07/2014
Mai phủ đêm khuya.
Chỉ thấy bốn thân ảnh mặc đồ đen lóe lên liền nhảy vọt qua tường cao của Mai phủ.
Mà bốn người này chính là bốn huynh đệ Thiên Hạ Vô Địch…
Bốn người chia làm bốn đường, đi tìm tiểu viện của Mai Tinh Tinh, Mai phủ đề phòng sâm nghiêm, thế nhưng bốn huynh đệ bản lĩnh cũng không kém, khéo léo tránh né hộ vệ tuần tra bốn phía.
Một tiếng hú vang lên, ba người phía tây, phía nam, phía bắc sau khi nghe thấy trực tiếp hướng phía đông chạy đi.
“Ngũ ca, huynh khẳng định ở nơi này?”
“Ừ!”
“Đi, đi vào!”
Bốn huynh đệ đi tới trước cửa phòng Mai Tinh Tinh, bên trong truyền đến rất nhỏ tiếng hít thở.
Trong đó một người đưa tay ra hiệu, phân công nhau hành động.
Để lại một người ba người khác rất nhanh hướng xung quanh tiểu viện tản ra…
Còn lại một người chính là lão Bát, Mộc Ngạo Địch, chỉ thấy trong tay hắn lấy ra một túi vải đen, một tay móc ra một chủy thủ nhỏ, nhẹ nhàng ở trên cửa vạch ra…
Tiếp theo cửa phòng mở ra, Mộc Ngạo Địch thân thể chợt lóe liền tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng vẫn còn đốt nến, mà Mai Tinh Tinh đang ngủ trên giường lớn…
Mộc Ngạo Địch từ trong quần áo móc ra một chiếc bình nhỏ, trước tiên che mũi của mình, sau đó liền đem nắp bình mở, đặt vào dưới mũi Mai Tinh Tinh, mùi hương tỏa ra, trong lúc đó Mai Tinh Tinh cái cổ nghiêng một cái, ngủ như lợn chết.
Mộc Ngạo Địch trước đem túi vải đen đặt ở trên giường, sau đó xuất ra chủy thủ lúc trước, nắm lên tay phải Mai Tinh Tinh, đây chính là tay đánh tiểu muội, hừ!
Mộc Ngạo Địch ở trên mu bàn tay Mai Tinh Tinh khắc lên một chữ “Tiện”, sau đó đến lòng bàn tay dùng chủy thủ khắc lên một chữ “Nhân”, hai chữ chiếm toàn bộ giới hạn lòng bàn tay, mu bàn tay.
Tiếp đó chuyển chủy thủ đầy máu qua trên mặt của nàng.
Mộc Ngạo Địch âm u cười, trong lòng phỉ báng nói: không vàng à, ta cho ngươi từ nay về sau cũng không dám soi gương…
Sau khi không khác hủy dung là bao, Mộc Ngạo Địch thu hồi chủy thủ, nhìn kiệt tác trên mặt Mai Tinh Tinh Mộc Ngạo Địch rất hài lòng, chẳng qua hắn nghĩ này chủy thủ vẽ rùa trên mặt không ngờ nhìn tốt hơn bút lông vẽ trên giấy.
Đúng vậy, khuôn mặt Mai Tinh Tinh đã bị tiểu ác ma Mộc Ngạo Địch này phá hủy, một con rùa máu chảy đầm đìa ở trên mặt nàng ta, đây là đau đớn cả đời nàng không thể biến mất.
“Chậc chậc, đều ra máu nhiều như vậy, vẫn còn ngủ như lợn chết, xem ra tiểu muội làm dược dùng rất được, lần sau lại trộm vài bình đi ra ngoài chơi đùa, ta cũng không tin đùa không chết ngươi!!
Chỉ thấy bốn thân ảnh mặc đồ đen lóe lên liền nhảy vọt qua tường cao của Mai phủ.
Mà bốn người này chính là bốn huynh đệ Thiên Hạ Vô Địch…
Bốn người chia làm bốn đường, đi tìm tiểu viện của Mai Tinh Tinh, Mai phủ đề phòng sâm nghiêm, thế nhưng bốn huynh đệ bản lĩnh cũng không kém, khéo léo tránh né hộ vệ tuần tra bốn phía.
Một tiếng hú vang lên, ba người phía tây, phía nam, phía bắc sau khi nghe thấy trực tiếp hướng phía đông chạy đi.
“Ngũ ca, huynh khẳng định ở nơi này?”
“Ừ!”
“Đi, đi vào!”
Bốn huynh đệ đi tới trước cửa phòng Mai Tinh Tinh, bên trong truyền đến rất nhỏ tiếng hít thở.
Trong đó một người đưa tay ra hiệu, phân công nhau hành động.
Để lại một người ba người khác rất nhanh hướng xung quanh tiểu viện tản ra…
Còn lại một người chính là lão Bát, Mộc Ngạo Địch, chỉ thấy trong tay hắn lấy ra một túi vải đen, một tay móc ra một chủy thủ nhỏ, nhẹ nhàng ở trên cửa vạch ra…
Tiếp theo cửa phòng mở ra, Mộc Ngạo Địch thân thể chợt lóe liền tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng vẫn còn đốt nến, mà Mai Tinh Tinh đang ngủ trên giường lớn…
Mộc Ngạo Địch từ trong quần áo móc ra một chiếc bình nhỏ, trước tiên che mũi của mình, sau đó liền đem nắp bình mở, đặt vào dưới mũi Mai Tinh Tinh, mùi hương tỏa ra, trong lúc đó Mai Tinh Tinh cái cổ nghiêng một cái, ngủ như lợn chết.
Mộc Ngạo Địch trước đem túi vải đen đặt ở trên giường, sau đó xuất ra chủy thủ lúc trước, nắm lên tay phải Mai Tinh Tinh, đây chính là tay đánh tiểu muội, hừ!
Mộc Ngạo Địch ở trên mu bàn tay Mai Tinh Tinh khắc lên một chữ “Tiện”, sau đó đến lòng bàn tay dùng chủy thủ khắc lên một chữ “Nhân”, hai chữ chiếm toàn bộ giới hạn lòng bàn tay, mu bàn tay.
Tiếp đó chuyển chủy thủ đầy máu qua trên mặt của nàng.
Mộc Ngạo Địch âm u cười, trong lòng phỉ báng nói: không vàng à, ta cho ngươi từ nay về sau cũng không dám soi gương…
Sau khi không khác hủy dung là bao, Mộc Ngạo Địch thu hồi chủy thủ, nhìn kiệt tác trên mặt Mai Tinh Tinh Mộc Ngạo Địch rất hài lòng, chẳng qua hắn nghĩ này chủy thủ vẽ rùa trên mặt không ngờ nhìn tốt hơn bút lông vẽ trên giấy.
Đúng vậy, khuôn mặt Mai Tinh Tinh đã bị tiểu ác ma Mộc Ngạo Địch này phá hủy, một con rùa máu chảy đầm đìa ở trên mặt nàng ta, đây là đau đớn cả đời nàng không thể biến mất.
“Chậc chậc, đều ra máu nhiều như vậy, vẫn còn ngủ như lợn chết, xem ra tiểu muội làm dược dùng rất được, lần sau lại trộm vài bình đi ra ngoài chơi đùa, ta cũng không tin đùa không chết ngươi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.