Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 176: . Biện Pháp

Vân Phong Nam Thiên

31/03/2022

“Không biết Tống đại phu đã nghĩ ra biện pháp gì để chữa trị cho tiểu nữ!"

Tri phủ đại nhân hỏi, trên mặt tràn đầy mong chờ. Tống Tương cười đáp lại:

"Biện pháp này tuy chưa được thử nghiệm nên không biết có thể thực hiện được hay không bởi vì nó còn phải phụ thuộc vào phản ứng của lệnh thiên kim!"

Nói xong Tống Tương bước ra ngoài chỉ còn ba đại nam nhân trung niên là tri phủ đại nhân, Huyện Thái gia, sư gia ở lại. Cả ba người ngơ ngác nhìn nhau và đều nhìn thấy câu hỏi trong mắt đối phương. Tri phủ đại nhân không biết phải làm sao cho tốt bỏ mặt khách nhưng cũng không được mà chạy theo Tống Tương cũng không xong. Huyện Thái gia lần này thông minh hơn, nháy mắt với sư gia, sư gia đứng dậy nói:

"Tri phủ đại nhân, tiểu nhân thấy là chúng ta mau đi xem thế nào nếu cần có thể trợ giúp kịp thời!"

Tri phủ đại nhân sau có thể làm như vậy chứ, ông ta xua xua tay nói:

"Không cần đâu!"

Ông ta nhìn hành động của hai cấp dưới trước mắt tuy không hài lòng nhưng không tỏ rõ thái độ, chỉ cần hai người bọn họ an phận dù có tính toán gì thì ông cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Ngược lại với câu nói lúc này đã đánh trúng suy nghĩ của tri phủ đại nhân khiến cho tri phủ đại nhân có thêm hảo cảm với hai người bọn họ. Sư gia vội vội vàng vàng đi theo Tống Tương, vừa đuổi kịp đến nơi thì thấy Tống Tương loay hoay trong bếp trong phòng bếp, sư gia cảm thấy kỳ lạ nhưng dù sao cũng đã đến rồi liền tiến đến gần xem xét.

Dù sao thì Tống Tương là đại ân nhân của phủ bởi vì đã cứu được tiểu thư nhà bọn họ nên nàng là khách quý trong phủ. Những việc nàng làm được lưu truyền trong phủ ai ai cũng nói nàng là Hoa Đà tái thế là thần y có thể cứu được người chết sống lại. Thế nên khi nàng nói cần dùng đến nhà bếp Hồ đại nương người phụ trách thiện phòng liền đồng ý không một chút do dự và còn đứng bên cạnh tận tình hỗ trợ.

Thực tình mà nói Hồ đại nương không thích có người lạ vào dùng gian bếp của bà, nhưng người đến lại là Tống Tương, đây là một ngoại lệ nên Hồ đại nương tỏ ra rất có thiện ý, hơn nữa nhìn Tống Tương thì Hồ đại nương biết nàng nhất định không phải là người thường.

"Tống thần y, mọi thứ trong này ngài có thể tùy ý sử dụng. Phía này có rất nhiều nguyên liệu, trên trời dưới đất bơi trong nước, tất cả đều có đủ. Phía trong là hầm lạnh chữ rau quả trái mùa, luôn tươi ngon. Muốn lấy thịt xông khói, tiểu nhân cũng có, chỉ cần ngài nhắc đến thứ gì chắc chắn tiểu nhân sẽ tìm đến ngay cho ngài!"

Hồ đại nương nhiệt tình nói, bà nhìn thấy Tống Tương không hề khách sáo nên rất vừa mắt nói với Tống Tương. Tống Tương xắn tay áo lên kiểm tra nguyên liệu trên bàn được đặt cách vách tường bếp thì nghe được những lời của Hồ đại nương nàng liền nhíu mày kinh ngạc.

Nàng suy đoán là do mọi người thấy nàng xinh đẹp nên mới nhiệt tình như vậy. Mặc dù lúc này là chỉ vận y phục của nữ tử thường dân ở Giang Nam, y phục của nàng màu lục lam, trên đầu cài một chiếc trâm đơn giản, đôi hoa tai nhỏ màu xanh nhạt nhưng không làm mờ đi bề ngoài thoát tục của nàng, thoạt nhìn thì chính là cực phẩm trong cực phẩm.

"Sao đại nương biết ta họ Tống?"

Nàng mới tới lên thấy lạ bèn hỏi. Hồ đại nương phấn khích nói, những người khác hiếm khi nhìn thấy hồ đại nương nhiệt tình đối đãi với người khác như vậy, thậm chí còn rất cao hứng là đằng khác:

"Sao lại không biết? Danh tiếng của ngài sớm đã chuyển đi khắp phủ rồi, ai chẳng khen ngợi ngài, nếu không có ngài thì tiểu thư nhà chúng ta sao có thể trở về từ quỷ môn quan. Ta chỉ nghe nói, còn bọn họ đều tận mắt nhìn thấy tiểu thư đã tắt thở ngay cả thái y trong Thái y viện cũng phải bó tay vậy mà ngài đã lại làm được, chỉ có thần tiên mới làm được như vậy. Về phần tại sao ta biết ngày là Tống đại phu, bởi vì nhìn ngày là một nữ tử xinh đẹp không khác gì thiên tiên, bọn họ đều nói ngày chính là Cửu Thiên Huyền Nữ. Ngoại trừ ngài ra còn ai có thể sánh được với những lời đồn đại đấy chứ."

Hai mắt Hồ đại nương sáng rực như đuốc sáng cháy, trong mắt ẩn chứa toàn sự ngưỡng mộ khiến cho Tống Tương có chút ngượng ngùng, nàng lúng túng khẽ cười:

"Là do mọi người đã đồn thổi lên, ta không được như lời đồn đại đâu."



Nàng không biết phải giải thích như thế nào, hơn nữa nhìn bộ dạng của Hồ đại nương lúc này cũng chỉ biết cười trừ bởi vì những gì nàng muốn giải thích lúc này không ai muốn nghe. Trong lòng có chút bất lực, thành gia mặc kệ mọi người bàn tán và cũng lười để ý đến suy nghĩ của bọn họ, nàng chỉ gật đầu một cái coi như đáp lễ, thậm chí con thấy hối hận khi bản thân đã nhiều lời.

Đúng như Hồ đại nương đã nói nguyên liệu ở đây rất phong phú và tươi ngon, trên bàn có ớt, củ sen, rau xanh, cà tím, khoai tây, đậu phụ, tỏi, thịt lợn, thịt gà, thịt bò, thịt cừu, chim bồ câu, vịt.. bên cạnh đó còn các có các loại hải sản như: Tôm, ốc, ghẹ, bao ngư, rong biển.. gia vị cũng rất đầy đủ nước sốt, rượu hoa đào..

Quả nhiên là người có tiền, nhìn nguyên liệu chồng chất trên bàn tống Tương không khỏi cảm khái. Trên bàn đầy đủ mọi thứ, trên tường cũng treo phong phú không kém, thịt hun khói và thịt nguội, lại còn có cả mấy cái chân giò hun khói rất lớn, trái cây khô, rau quả khô và rất nhiều dược liệu bổ dưỡng tất cả đều ngon, rất đều rất khó chọn lựa.

Dù gì thì đây cũng là phủ đệ của tri phủ Giang Nam, rất xa hoa rất giàu có. Tống Tương là người không ham vinh hoa phú quý vậy mà cũng phải thấy cảm khái trước cảnh tượng này, tự nhiên cũng cũng có một chút ghen tị và thích thú. Nhưng phòng biết bếp chỉ là một góc nhỏ xa hoa của phủ tri phủ, qua ngày mai có lẽ những thứ nàng nhìn thấy còn xa hoa hơn rất nhiều.

"Tống đại phu, chuyện đó, có cần ta giúp đỡ gì không?"

Sư gia vừa chạy vừa thở dốc vừa vỗ vỗ ngực và rụt rè nói, trong nhà bếp đông như người như vậy ông ta thấy bản thân mình giống như người thừa vậy. Nên cách mà mọi người đối đãi với ông ta cũng khác với Tống Tương. Lúc này Tống Tương bị mọi người vây quanh chẳng khác gì các vì sao vây quanh mặt trăng. Khi sư gia đến liền bị một nữ nhân đẫy đà quét ông ta một lượt từ trên xuống dưới rồi cảnh giác hỏi:

"Ngươi là ai? Người đến đây làm gì?"

Quả thật Tống Tương thấy rất kỳ lạ, một trù nương bình thường kể cả trù nương trong phủ của huyện Thái gia cũng không có ai giống như Hồ đại nương, dám đối xử với khách nhân như vậy. Tống Tương suy đoán thân phận của Hồ đại nương này tuyệt đối không đơn giản.

Ngay sau đó nàng mới biết được Hồ đại nương là người lớn lên từ nhỏ trong phủ, trước khi mẫu thân của tri phủ đại nhân tạ thế thì Hồ đại nương là người tâm phúc của lão phu nhân. Ở đây Hồ đại nương và là người nhiều tuổi nhất đương nhiên sẽ có uy nghiêm nhất. Ngay cả tri phủ đại Nhân cũng phải xem sắc mặt của lão phu nhân mà cho Hồ đại nương một phần thể diện.

"Ta.."

"Ông ấy đi cùng ta đến đây, chúng ta cùng nhau đến từ một nơi!"

Tống Tương lên tiếng giải thích, sắc mặt sư gia lúc này đỏ rực, ai không biết còn tưởng ông ta phải lòng Hồ đại nương ngay từ cái nhìn đầu tiên mà nói không nên lời. Nếu là ngoài đường, chắc chắn nàng sẽ bật cười nhưng trong trường hợp thế này tốt hơn hết vẫn là ít gây chuyện thị phi thì hơn. Hồ đại nương nghe xong trong mắt lộ ra ý cười hoàn toàn khác với vẻ hung dữ vừa rồi, nếu không phải tận mắt sư gia chứng kiến có đánh chết ông ta cũng không tin đấy đều là cùng một người. Hồ đại nương nhiệt tình kéo sư gia vào bếp:

"Nhanh vào đi, nhanh vào đi, đều là bằng hữu của Tống thần y, nên có thể vào được, không cần phải giúp đỡ gì cả ngươi chỉ cần đứng một bên xem xét, Ta chuẩn bị cho ngươi một chút đồ nhắm trong này còn có cả rượu hoa đào rất ngon, ngươi cứ tự nhiên ăn uống nhìn chúng ta làm việc là được!"

Hồ đại thẩm vừa cười vừa nói thấy sư ta kinh ngạc nhìn mình không chớp mắt, hồ đại thẩm càng cười lớn hơn và giải thích:

Lẽ nào lại không biết, chủ phòng là địa bàn của nữ nhân chúng ta hay sao, ngươi là một nam nhân sao lại muốn đi vào?

Sắc mặt sư gia lại đỏ rực lên, so với con được hấp chín trong nồi chẳng khác là mấy. Tống Tương nhìn bộ dạng này của sư gia không nhịn được cười mà bật cười khanh khách. Không biết nàng có nhìn thấy hay không giữa sư gia và Hồ đại nương thế mà lại có vẻ rất hòa hợp với nhau.

"Chuyện này.. ta.."

Muốn nói bản thân ông luôn sống một mình, từ nhỏ đến giờ chưa từng được nữ nhân quan tâm như vậy, lại chưa thành gia lập thất nên thi thoảng sẽ tự mình vào bếp hoặc ra ngoài phố tùy tiện tìm một nơi trên đường phố rồi ăn, đôi lúc thì được huyện Thái gia mời cơm, bởi vì ông ta không có tiền để mời một chùa nương cho mình. Thế nên khái niệm về trù phòng của rất mơ hồ và không mấy để tâm đến. Vì vậy khi Hồ đại nương nhấn mạnh việc này trước mặt mọi người khiến ông ta cảm thấy ngượng ngùng và họ chút xấu hổ.

Tống Tương thấy ánh mắt cầu cứu của sư gia liền giả bộ ho khan hai tiếng, sư gia chẳng khác nào người chết đuối vớ phải cọc. Tống Tương càng nhìn biểu hiện của sư gia lúc này càng thấy buồn cười, nhưng vẫn chỉ vào một một cái bàn cách đó không xa mà nói:



"Hồ đại nương nói đúng đấy, sư gia, ông chỉ cần đến đó và xem chúng ta làm là được rồi!"

Sư gia gãi gãi đầu:

"Như vậy sao được?"

Ông ta thấy ngại ngùng khi bản thân chỉ nhìn những người khác bận rộn làm việc nếu như vậy thì không được đẹp mắt cho lắm. Nhưng để bản thân cứ như vậy quay lại thì chưa chắc đã yên thân với Huyện Thái gia. Tống Tương thấy ông ta lưỡng lự cũng hết cách mà lớn tiếng nói:

"Còn chần trừ đứng đó làm gì nữa, mau lại kia ngồi đi!"

Hồ đại nương nhìn sư gia vẫn còn chần trừ thì cười rất sảng khoái và nói:

"Mau ngồi, mau ngồi, ta sẽ xào cho ngươi một đĩa ốc cay để người ngồi nhâm nhi cùng với rượu hoa đào. Người cũng lên nếm thử tay nghề của ta xem thua kém với trù nương ở trấn Khổ Thuỷ hay không.

Hồ đại nương nói bằng giọng rất tự tin, sư gia nhìn Tống Tương thấy nàng gật gật đầu lúc này mới dám ngồi vào bàn. Hồ đại nương bước đến bếp tay nhanh thoăn thoắt làm món ốc xào cay còn không quên hỏi lại:

" Ngươi ăn được cay không? "

Sư gia gật đầu đáp:

" Ăn được, ăn được, ta rất thích ăn cay! "

" Này, ngươi cũng giống ta! "

Nghe Hồ đại nương nói xong sắc mặt sư gia lại đỏ bừng lên và đưa tay lên gãi gãi đầu rồi nhìn vào thao tác nhanh nhẹn của Hồ đại nương chờ đợi. Tống Tương ở một bên, một tay chống cằm một tay vắt trước bụng đỡ khuỷu tay chống cằm. Nàng đang suy nghĩ xem nấu món gì, dùng nguyên liệu nào để nấu ra một món ăn đẹp mắt chỉ cần nhìn thấy là đã muốn ăn luôn, gia vị lại không được dùng bừa bãi sẽ xung đột với nhau. Người bình thường thì không sao nhưng đối với người mắc chứng biếng ăn thì lại rất nhạy bén. Quả thực đã làm khó nàng. Hồ đại nương ở phía bên kia rất nhanh đã làm xong một đĩa ốc xào cay rồi bưng đĩa ốc đang bốc hơi nghi ngút đi đến trước mặt sư gia:

" Mau nếm thử, uống thêm một ngụm! "

Sư gia dùng quạt phẩy phẩy tay ngửi được thấy mùi thức ăn cay cay nồng nồng thì nước bọt cứ như vậy vô thức mà tiết ra. Ông ta vội vàng nuốt xuống một ngụm, hương vị cay nồng phảng phất trong khoang miệng rồi tê tê đến đầu lưỡi và hương thơm vẫn còn lưu lại trong khoang miệng.

" Ăn ngon! Ăn ngon! "

Hồ đại nương ở bên cạnh rất hài lòng với biểu hiện của sư gia liền rót thêm cho ông ta một ly rượu:

" Uống thêm một ngụm rượu nữa như vậy ăn sẽ ngon hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook