Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 172: . Ở Lại
Vân Phong Nam Thiên
30/03/2022
"Tất cả những người không có phận sự mau lui hết ra ngoài!"
Tống Tương nhìn tri phủ đại nhân, ông ta là người có thể diện nhất ở đây mà vị tri phủ này đương nhiên sẽ nghe theo lời của Tống Tương phân phó.
"Ra ngoài, ra ngoài.. đi.. đi.. đi.."
Ông ta xua nha hoàn bà vú cùng đám sai vặt ra ngoài chẳng khác gì xua gà. Ngay cả Huyện Thái gia cùng với sư gia cũng không ngoại lệ và càng không dám bất mãn. Cũng phải thôi tri phủ Giang Nam là quan nhị phẩm thì làm sao chức quan cửu phẩm như ông ta dám ý kiến gì. Đều nói quan trên đè chết người huống chi vị tri phủ đại nhân này còn hơn ông ta tận bẩy bậc muốn đè chết Huyện Thái gia chẳng khác gì đè bẹp một con kiến cả. Kiến nhận thức voi lớn là một kỹ năng rất cần có phải có trong quan trường.
"Khà, khà!"
Huyện Thái gia không những không có ý kiến mà còn tỏ ra rất thiện cảm và cung kính thậm chí còn mặt dạn mày dày mà cười nói nịnh nọt:
"Ngươi là?"
Sau khi đi ra ngoài, vị tri phụ đại nhân mới nhớ đến bọn họ là người vừa rồi đi tới cùng với Tống Tương, muốn biết người đến có thân phận gì thế nên tri phủ đại nhân bèn lên tiếng hỏi. Huyện Thái gia nghe xong thì thụ sủng nhược kinh vươn cổ về phía trước trả lời bằng giọng vô cùng cung kính và nịnh bợ:
"Đại nhân, hạ quan là huyện lệnh của huyện khổ Thủy! Không biết ngày con nhớ con vẹt của tiểu thư được gửi đến mấy hôm trước, đấy là do tiểu nhân đã sai người đưa đến!"
Tri phủ đại nhân nghe xong thì ngây ngốc một lúc nhưng sau khi nhớ nghe đến hai từ con vẹt thì đột nhiên nhớ ra:
"Thì ra là các người, bản quan nhớ ra rồi!"
Tri phủ đại nhân quan sát tỷ mỉ huyện Thái gia từ trên xuống dưới, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Huyện Thái gia không dám cử động cũng không dám nhìn xung quanh giống như một tiểu hài tử làm sai bị người lớn nhìn chằm chằm vậy. Ngay cả sư gia cũng vậy đứng trước một người quyền cao chức trọng như tri phủ đại nhân thì bọn họ nào dám ho he cái gì! Một lúc sau tri phủ đại nhân quay người lại trên mặt đầy ý cười, khóe mắt của ông ta nhắn lại:
"Bản quan không có cơ hội đích thân cảm tạ nay ngươi lại chủ động đến cửa!"
Trong lời nói của tri phủ đại nhân có ẩn ý. Dù sao thì ông ta cũng lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, lại ở ngay dưới chân hoàn thành sớm đã tôi luyện và đôi mắt sáng như sao lòng người. Huyện Thái gia lo lắng đến nỗi mồ hôi nhỏ thành từng giọt mà không dám lâu.
"Hạ quan, là nhìn không nổi lo lắng, lần trước là tình cờ có được con vẹt nên đã gửi đến để phân ưu cùng đại nhân. Hôm nay lại tình cờ biết được bệnh tình của lệnh thiên kim, hạ quan không có ý tọc mạch nhưng nghe nói bệnh của lệnh thiên kim ngay cả chuyện cũng bó tay. Thế mới nảy sinh ra ý định giúp đỡ vừa hay ở Khổ Thủy có một danh y, đại nhân vừa rồi ngày cũng thấy đấy, Tống đại phu không hổ là danh y, y thuật cao siêu vượt xa nhiều đại.
Huyện Thái gia đã nhanh chóng học được một ít thông minh, đã ca ngợi người của mình đưa đến hết mình không có chút suy nghĩ vụ lợi hòng chiếm được cảm tình từ tri phủ đại nhân. Tri phủ đại nhân nhìn ông ta trong lòng có phần không chắc chắn trong chuyện này không biết huyện thái gia có ý đồ gì hay không? Bởi vì mình không có quan hệ gần gũi với vị Huyện Thái gia này nên thấy ông ta rất bận tâm đến mình như vậy thì nhất định phải có mục đích và tính toán gì đó. Chỉ là hắn muốn cái gì, trong chuyện này hắn muốn được lợi ích gì? Tri phủ đại nhân không sợ đối phương đòi lợi ích, mà chỉ sợ đối phương khẩu thị tâm phi mà tỏ ra cao thượng. Tri phủ lại nhân vật đầu vẻ mặt rất hài lòng với thái độ của Huyện Thái gia.
" Vậy thì làm lại làm phiền người một phen bôn ba rồi, bản quan nhớ ân tình này của ngươi. Ngày mai là sinh thần của nữ nhi của ta người nhất định phải đến tham dự. Các ngươi đã không quản đường xá xa xôi bản quan là chủ nhà không thể tiếp đón qua loa được, chi bằng các người hãy ở lại cho đến khi kết thúc yến tiệc rồi hãy rời đi. "
Tri phủ đại nhân nhiệt tình nói. Huyện Thái gia nhanh chóng ngước mắt nhìn bằng vẻ mặt kinh ngạc rồi vội vàng trả lời:
" Vậy thì đa tạ tri phủ đại nhân khoản đãi, hạ quan nếu còn cố tình từ chối thì thật bất kính! "
Ở một nơi khác. Tống Tương lấy ra ngoài những cây kim bạc có độ dài ngắn, dày mỏng khác nhau, thiên kim tiểu thư vùng vẫy mạnh mẽ đến nỗi Tống Tương buộc phải châm xuống cho nàng ta một kim khiến nàng ta phải ngất đi. Khi nàng ta không còn cử động nữa Tống Tương cẩn thận theo dõi hướng đi của huyệt vị rồi bắt đầu châm cứu.
Đừng nghĩ đến việc châm cứu là việc nhỏ, nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng thực chất việc châm cứu lại chính là cái để đánh giá năng lực của đại phu, trên cơ thể người có hàng nghìn huyệt đạo nhưng khó tìm chính xác các huyện đảo bằng mắt thường. Để tìm được chính xác huyệt đạo thì phải luyện một trăm tám mươi lần chứ không có chuyện tìm thấy huyệt vị bằng cảm giác được. Thật may Tống Tương là người có kinh nghiệm nhiều lắm thế nên không cần phải nhìn nàng cũng tìm được chính xác vị trí của huyệt đạo. Ngoài ra việc tìm đúng huyệt vị còn phải phụ thuộc vào hướng của người bệnh và mỗi người có từng kiểu xương khác nhau lên phải học hỏi từ từ.
Một canh giờ sau, Tống Tương nhìn thấy kim bạc từ từ chảy ra dòng máu đen, đây chính là dược tính của dược liệu còn sót lại. Trên đầu Tống Tương cũng lấm tấm mấy tầng mồ hôi, trên trán cùng lòng bàn tay đều có. Phải mất một lúc Tống Tương mới lấy được hết kim bạc trên người vị thiên kim tiểu thư tri phủ ra. Lúc này mới thấy được sự thay đổi sau khi châm cứu, nước da của thiên kim tiểu thư bắt đầu hồng nhận một cách thần kỳ, làn da không còn tái nhợt như lúc trước nữa. Hơi thở của vị thiên kim tiểu thư cũng được ổn định trở lại thậm chí so với bình thường cũng không có sai khác.
Tống Tương bước ra ngoài mang theo hòm thuốc vẻ mặt điềm tĩnh xinh đẹp của nàng khiến cho vị tri phụ đại nhân không dám mạo phạm. Với y thuật bất phạm của nàng càng khiến tri phủ đại nhân càng thêm kính trọng và bội phục.
" Tổng đại phu.. không.. thần y.. ngài là ân nhân cứu mạng.. bản quan nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ thật tốt! "
Tri phủ đại nhân xúc động nói, nhất là khi thấy nữ nhi vẫn bình bình an an nằm ngủ trên giường trong lòng vừa xót xa vừa kích động.
" Đại nhân không cần khách sáo, là một y sư ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, đổi lại là người khác ta cũng sẽ làm như vậy.
Tống Tương nhẹ giọng đắp nghe xong tri phủ đại nhân không khỏi cảm khái:
"Bản quan rất lâu rồi không gặp được một thần y giống như ngài, một người có y đức cao cả, ngay cả trong thái y viện đều là những kẻ biến chất từ lâu không còn y đức nữa rồi. Bọn họ nhận hoàng ân mênh mông mà không chịu chau rồi y đức chỉ chằm chằm lo được an nhàn. Chờ đến khi gặp thần y ngài rồi mấy lão gia hỏa đó tự nhiên phải thấy xấu hổ."
Tri phủ đại nhân càng nói càng phấn khích dù sao thì người trong thái y viện đã khiến ông ấy quá thất vọng. Mỗi khi ông ấy nhắc đến đều nói ra vài lời khó chịu. Tống Tương đương nhiên rất sáng tỏ việc này, thế nên nàng không vì loại chuyện này mà trở nên tự cao tự đại dù sao thì đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên còn sờ sờ ra đó.
"Thần y, ngày mai là sinh thần của tiểu nữ, bản quan đã nói với Huyện Thái gia của ngài rồi dù sao thì các người cũng đã lặn lội đường xá xa xôi lại là lần đầu tiên đến với Giang Nam."
Tống Tương không trả lời, chỉ im lặng nhìn tri phủ đại nhân. Tri phủ đại nhân trong lòng vô cùng kính trọng nàng, khi cùng là nói chuyện tâm tình khác hẳn với lúc nói chuyện với Huyện Thái gia. Khi nói chuyện với Huyện Thái gia thì tri phủ đại nhân lạc quan trên cao cao tại thượng nên có vợ nhiệt tình nhưng vẫn rất cẩn trọng và cảnh giác. Còn với Tống Tương mà nói khác ở chỗ là bản thân nàng không có tâm cơ nên ông ta tỏ vẻ kính trọng là suất phát từ đáy lòng.
"Với tư cách là chủ nhà bản quan chiêu đãi ngày như một vị bằng hữu, hi vọng thần y không nên từ chối. Ngài xuất hiện ở yến tiệc chính là chừa lại cho bạn quá ăn một phần mặt mũi rất lớn."
Tống Tương đưa mắt nhìn Huyện Thái gia và sư gia liên tục nhảy mắt cho Tống Tương ra hiệu cho nàng nhanh nhanh đồng ý. Trong lòng Tống Tương thấy rất buồn cười nhìn bọn họ chẳng khác nào anh hề mũi đỏ. Cuối cùng nàng cũng gật đầu, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm. Sư gia nghĩ Tống Tương không đồng ý sẽ làm mất lòng tri phủ đại nhân, đây là điều cấm kỵ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí.
Còn Huyện Thái gia lại nghĩ Tống Tương nếu không đồng ý vậy thì không còn lý do gì để ở lại và phải rời khỏi đây nếu vậy thì mấy lâu nay ông ta dốc sức đều thành công cốc công cò hay sao. Tất nhiên tri phủ đại nhân sẽ không để cho Tống Tương dễ dàng rời đi bởi vì ngày muốn cảm ơn nàng ta thật tốt. Hơn nữa tình hình của nữ Nhi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mặc dù Tống Tương đã kéo nữa nhé của ông từ quỷ môn quan trở về nhưng gốc rễ của bệnh tật vẫn còn chưa được giải quyết. Và một điều khiến tri phủ đại nhân rất vừa mắt vị Tống đại phu này là thái độ của nàng ta. Ông không ngờ đối Đối phương lại thẳng thắn và dứt khoát như vậy, thường những người có tính cách hào sảng như thế này lại là những người không thích bị ràng buộc.
"Tuy nhiên tình hình của lệnh thiên kim vẫn chưa tốt hẳn nên ta cần phải theo dõi thêm. Nhất là chứng biếng ăn của nàng ta chưa được chữa trị, mà ta lại là y sư không thể chữa trị không đến nơi đến chốn được."
"Được, được, được bản quan thật vinh dự và may mắn khi gặp được một vị thần y lại là một nữ tử như Tống đại phu. Thật may mắn, ông trời có mắt, thần y trước tên tiên mời ngài đến phòng khách, bản quan sẽ sắp xếp nơi tốt nhất cho ngài nghỉ ngơi, con cần gì ngài cứ phân phó cho hạ nhân, bọn họ không dám chểnh mảng, bản quan hy vọng ngài coi như đang ở nhà của chính mình không cần khách sáo!"
Tri phủ đại nhân khẽ nói cười nói. Tống Tương chau mày, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng gật đầu lúc bấy giờ tri phủ đại nhân mới nở nụ cười mãn nguyện. Tống Tương đột nhiên nhớ đến đạo lý mà từ kiếp trước một người đồng nghiệp đã từng nói: Khi bạn đến làm khách ở nhà người người khác mà chủ nhà nói với bạn rằng đừng khách sáo hãy coi như ở nhà mình thì bạn đừng tin đó là thật, đừng thật sự coi mình thành một vị khách quý mà không khách sáo, điều này chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm. Tống Tương nghĩ đến đây thầm thấy thú vị liền đáp lại:
"Đa tạ tri phủ đại nhân, lại làm phiền đại nhân bởi vì ta cần phải quan sát thêm tình hình của lệnh thiên kim nên không thể rời khỏi đây, ta sẽ chờ ở bên ngoài cho đến khi tiểu thư tỉnh lại."
Tống Tương nói. Nghe Tống Tương nói xong Huyện Thái gia với sư gia lại đứng ngồi không yên họ bắt đầu ra hiệu với nàng, nếu nàng không đi thì hai đại nam nhân như bọn họ đi sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì Huyện thái gia định thương thảo phần thưởng với tri phủ đại nhân.
Tống Tương nhìn tri phủ đại nhân, ông ta là người có thể diện nhất ở đây mà vị tri phủ này đương nhiên sẽ nghe theo lời của Tống Tương phân phó.
"Ra ngoài, ra ngoài.. đi.. đi.. đi.."
Ông ta xua nha hoàn bà vú cùng đám sai vặt ra ngoài chẳng khác gì xua gà. Ngay cả Huyện Thái gia cùng với sư gia cũng không ngoại lệ và càng không dám bất mãn. Cũng phải thôi tri phủ Giang Nam là quan nhị phẩm thì làm sao chức quan cửu phẩm như ông ta dám ý kiến gì. Đều nói quan trên đè chết người huống chi vị tri phủ đại nhân này còn hơn ông ta tận bẩy bậc muốn đè chết Huyện Thái gia chẳng khác gì đè bẹp một con kiến cả. Kiến nhận thức voi lớn là một kỹ năng rất cần có phải có trong quan trường.
"Khà, khà!"
Huyện Thái gia không những không có ý kiến mà còn tỏ ra rất thiện cảm và cung kính thậm chí còn mặt dạn mày dày mà cười nói nịnh nọt:
"Ngươi là?"
Sau khi đi ra ngoài, vị tri phụ đại nhân mới nhớ đến bọn họ là người vừa rồi đi tới cùng với Tống Tương, muốn biết người đến có thân phận gì thế nên tri phủ đại nhân bèn lên tiếng hỏi. Huyện Thái gia nghe xong thì thụ sủng nhược kinh vươn cổ về phía trước trả lời bằng giọng vô cùng cung kính và nịnh bợ:
"Đại nhân, hạ quan là huyện lệnh của huyện khổ Thủy! Không biết ngày con nhớ con vẹt của tiểu thư được gửi đến mấy hôm trước, đấy là do tiểu nhân đã sai người đưa đến!"
Tri phủ đại nhân nghe xong thì ngây ngốc một lúc nhưng sau khi nhớ nghe đến hai từ con vẹt thì đột nhiên nhớ ra:
"Thì ra là các người, bản quan nhớ ra rồi!"
Tri phủ đại nhân quan sát tỷ mỉ huyện Thái gia từ trên xuống dưới, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Huyện Thái gia không dám cử động cũng không dám nhìn xung quanh giống như một tiểu hài tử làm sai bị người lớn nhìn chằm chằm vậy. Ngay cả sư gia cũng vậy đứng trước một người quyền cao chức trọng như tri phủ đại nhân thì bọn họ nào dám ho he cái gì! Một lúc sau tri phủ đại nhân quay người lại trên mặt đầy ý cười, khóe mắt của ông ta nhắn lại:
"Bản quan không có cơ hội đích thân cảm tạ nay ngươi lại chủ động đến cửa!"
Trong lời nói của tri phủ đại nhân có ẩn ý. Dù sao thì ông ta cũng lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, lại ở ngay dưới chân hoàn thành sớm đã tôi luyện và đôi mắt sáng như sao lòng người. Huyện Thái gia lo lắng đến nỗi mồ hôi nhỏ thành từng giọt mà không dám lâu.
"Hạ quan, là nhìn không nổi lo lắng, lần trước là tình cờ có được con vẹt nên đã gửi đến để phân ưu cùng đại nhân. Hôm nay lại tình cờ biết được bệnh tình của lệnh thiên kim, hạ quan không có ý tọc mạch nhưng nghe nói bệnh của lệnh thiên kim ngay cả chuyện cũng bó tay. Thế mới nảy sinh ra ý định giúp đỡ vừa hay ở Khổ Thủy có một danh y, đại nhân vừa rồi ngày cũng thấy đấy, Tống đại phu không hổ là danh y, y thuật cao siêu vượt xa nhiều đại.
Huyện Thái gia đã nhanh chóng học được một ít thông minh, đã ca ngợi người của mình đưa đến hết mình không có chút suy nghĩ vụ lợi hòng chiếm được cảm tình từ tri phủ đại nhân. Tri phủ đại nhân nhìn ông ta trong lòng có phần không chắc chắn trong chuyện này không biết huyện thái gia có ý đồ gì hay không? Bởi vì mình không có quan hệ gần gũi với vị Huyện Thái gia này nên thấy ông ta rất bận tâm đến mình như vậy thì nhất định phải có mục đích và tính toán gì đó. Chỉ là hắn muốn cái gì, trong chuyện này hắn muốn được lợi ích gì? Tri phủ đại nhân không sợ đối phương đòi lợi ích, mà chỉ sợ đối phương khẩu thị tâm phi mà tỏ ra cao thượng. Tri phủ lại nhân vật đầu vẻ mặt rất hài lòng với thái độ của Huyện Thái gia.
" Vậy thì làm lại làm phiền người một phen bôn ba rồi, bản quan nhớ ân tình này của ngươi. Ngày mai là sinh thần của nữ nhi của ta người nhất định phải đến tham dự. Các ngươi đã không quản đường xá xa xôi bản quan là chủ nhà không thể tiếp đón qua loa được, chi bằng các người hãy ở lại cho đến khi kết thúc yến tiệc rồi hãy rời đi. "
Tri phủ đại nhân nhiệt tình nói. Huyện Thái gia nhanh chóng ngước mắt nhìn bằng vẻ mặt kinh ngạc rồi vội vàng trả lời:
" Vậy thì đa tạ tri phủ đại nhân khoản đãi, hạ quan nếu còn cố tình từ chối thì thật bất kính! "
Ở một nơi khác. Tống Tương lấy ra ngoài những cây kim bạc có độ dài ngắn, dày mỏng khác nhau, thiên kim tiểu thư vùng vẫy mạnh mẽ đến nỗi Tống Tương buộc phải châm xuống cho nàng ta một kim khiến nàng ta phải ngất đi. Khi nàng ta không còn cử động nữa Tống Tương cẩn thận theo dõi hướng đi của huyệt vị rồi bắt đầu châm cứu.
Đừng nghĩ đến việc châm cứu là việc nhỏ, nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng thực chất việc châm cứu lại chính là cái để đánh giá năng lực của đại phu, trên cơ thể người có hàng nghìn huyệt đạo nhưng khó tìm chính xác các huyện đảo bằng mắt thường. Để tìm được chính xác huyệt đạo thì phải luyện một trăm tám mươi lần chứ không có chuyện tìm thấy huyệt vị bằng cảm giác được. Thật may Tống Tương là người có kinh nghiệm nhiều lắm thế nên không cần phải nhìn nàng cũng tìm được chính xác vị trí của huyệt đạo. Ngoài ra việc tìm đúng huyệt vị còn phải phụ thuộc vào hướng của người bệnh và mỗi người có từng kiểu xương khác nhau lên phải học hỏi từ từ.
Một canh giờ sau, Tống Tương nhìn thấy kim bạc từ từ chảy ra dòng máu đen, đây chính là dược tính của dược liệu còn sót lại. Trên đầu Tống Tương cũng lấm tấm mấy tầng mồ hôi, trên trán cùng lòng bàn tay đều có. Phải mất một lúc Tống Tương mới lấy được hết kim bạc trên người vị thiên kim tiểu thư tri phủ ra. Lúc này mới thấy được sự thay đổi sau khi châm cứu, nước da của thiên kim tiểu thư bắt đầu hồng nhận một cách thần kỳ, làn da không còn tái nhợt như lúc trước nữa. Hơi thở của vị thiên kim tiểu thư cũng được ổn định trở lại thậm chí so với bình thường cũng không có sai khác.
Tống Tương bước ra ngoài mang theo hòm thuốc vẻ mặt điềm tĩnh xinh đẹp của nàng khiến cho vị tri phụ đại nhân không dám mạo phạm. Với y thuật bất phạm của nàng càng khiến tri phủ đại nhân càng thêm kính trọng và bội phục.
" Tổng đại phu.. không.. thần y.. ngài là ân nhân cứu mạng.. bản quan nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ thật tốt! "
Tri phủ đại nhân xúc động nói, nhất là khi thấy nữ nhi vẫn bình bình an an nằm ngủ trên giường trong lòng vừa xót xa vừa kích động.
" Đại nhân không cần khách sáo, là một y sư ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, đổi lại là người khác ta cũng sẽ làm như vậy.
Tống Tương nhẹ giọng đắp nghe xong tri phủ đại nhân không khỏi cảm khái:
"Bản quan rất lâu rồi không gặp được một thần y giống như ngài, một người có y đức cao cả, ngay cả trong thái y viện đều là những kẻ biến chất từ lâu không còn y đức nữa rồi. Bọn họ nhận hoàng ân mênh mông mà không chịu chau rồi y đức chỉ chằm chằm lo được an nhàn. Chờ đến khi gặp thần y ngài rồi mấy lão gia hỏa đó tự nhiên phải thấy xấu hổ."
Tri phủ đại nhân càng nói càng phấn khích dù sao thì người trong thái y viện đã khiến ông ấy quá thất vọng. Mỗi khi ông ấy nhắc đến đều nói ra vài lời khó chịu. Tống Tương đương nhiên rất sáng tỏ việc này, thế nên nàng không vì loại chuyện này mà trở nên tự cao tự đại dù sao thì đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên còn sờ sờ ra đó.
"Thần y, ngày mai là sinh thần của tiểu nữ, bản quan đã nói với Huyện Thái gia của ngài rồi dù sao thì các người cũng đã lặn lội đường xá xa xôi lại là lần đầu tiên đến với Giang Nam."
Tống Tương không trả lời, chỉ im lặng nhìn tri phủ đại nhân. Tri phủ đại nhân trong lòng vô cùng kính trọng nàng, khi cùng là nói chuyện tâm tình khác hẳn với lúc nói chuyện với Huyện Thái gia. Khi nói chuyện với Huyện Thái gia thì tri phủ đại nhân lạc quan trên cao cao tại thượng nên có vợ nhiệt tình nhưng vẫn rất cẩn trọng và cảnh giác. Còn với Tống Tương mà nói khác ở chỗ là bản thân nàng không có tâm cơ nên ông ta tỏ vẻ kính trọng là suất phát từ đáy lòng.
"Với tư cách là chủ nhà bản quan chiêu đãi ngày như một vị bằng hữu, hi vọng thần y không nên từ chối. Ngài xuất hiện ở yến tiệc chính là chừa lại cho bạn quá ăn một phần mặt mũi rất lớn."
Tống Tương đưa mắt nhìn Huyện Thái gia và sư gia liên tục nhảy mắt cho Tống Tương ra hiệu cho nàng nhanh nhanh đồng ý. Trong lòng Tống Tương thấy rất buồn cười nhìn bọn họ chẳng khác nào anh hề mũi đỏ. Cuối cùng nàng cũng gật đầu, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm. Sư gia nghĩ Tống Tương không đồng ý sẽ làm mất lòng tri phủ đại nhân, đây là điều cấm kỵ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí.
Còn Huyện Thái gia lại nghĩ Tống Tương nếu không đồng ý vậy thì không còn lý do gì để ở lại và phải rời khỏi đây nếu vậy thì mấy lâu nay ông ta dốc sức đều thành công cốc công cò hay sao. Tất nhiên tri phủ đại nhân sẽ không để cho Tống Tương dễ dàng rời đi bởi vì ngày muốn cảm ơn nàng ta thật tốt. Hơn nữa tình hình của nữ Nhi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mặc dù Tống Tương đã kéo nữa nhé của ông từ quỷ môn quan trở về nhưng gốc rễ của bệnh tật vẫn còn chưa được giải quyết. Và một điều khiến tri phủ đại nhân rất vừa mắt vị Tống đại phu này là thái độ của nàng ta. Ông không ngờ đối Đối phương lại thẳng thắn và dứt khoát như vậy, thường những người có tính cách hào sảng như thế này lại là những người không thích bị ràng buộc.
"Tuy nhiên tình hình của lệnh thiên kim vẫn chưa tốt hẳn nên ta cần phải theo dõi thêm. Nhất là chứng biếng ăn của nàng ta chưa được chữa trị, mà ta lại là y sư không thể chữa trị không đến nơi đến chốn được."
"Được, được, được bản quan thật vinh dự và may mắn khi gặp được một vị thần y lại là một nữ tử như Tống đại phu. Thật may mắn, ông trời có mắt, thần y trước tên tiên mời ngài đến phòng khách, bản quan sẽ sắp xếp nơi tốt nhất cho ngài nghỉ ngơi, con cần gì ngài cứ phân phó cho hạ nhân, bọn họ không dám chểnh mảng, bản quan hy vọng ngài coi như đang ở nhà của chính mình không cần khách sáo!"
Tri phủ đại nhân khẽ nói cười nói. Tống Tương chau mày, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng gật đầu lúc bấy giờ tri phủ đại nhân mới nở nụ cười mãn nguyện. Tống Tương đột nhiên nhớ đến đạo lý mà từ kiếp trước một người đồng nghiệp đã từng nói: Khi bạn đến làm khách ở nhà người người khác mà chủ nhà nói với bạn rằng đừng khách sáo hãy coi như ở nhà mình thì bạn đừng tin đó là thật, đừng thật sự coi mình thành một vị khách quý mà không khách sáo, điều này chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm. Tống Tương nghĩ đến đây thầm thấy thú vị liền đáp lại:
"Đa tạ tri phủ đại nhân, lại làm phiền đại nhân bởi vì ta cần phải quan sát thêm tình hình của lệnh thiên kim nên không thể rời khỏi đây, ta sẽ chờ ở bên ngoài cho đến khi tiểu thư tỉnh lại."
Tống Tương nói. Nghe Tống Tương nói xong Huyện Thái gia với sư gia lại đứng ngồi không yên họ bắt đầu ra hiệu với nàng, nếu nàng không đi thì hai đại nam nhân như bọn họ đi sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì Huyện thái gia định thương thảo phần thưởng với tri phủ đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.