Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 18: Bức Tranh Là Thật.
Vân Phong Nam Thiên
01/03/2021
Một chiếc xe ngựa hoa lệ bất ngờ xuất hiện trên đường phố, bờm ngựa được chải chuốt cẩn thận trông con ngựa rất đẹp không giống những ngựa bình thường vẫn thấy. Ngay cả y phục của phu xe chất liệu cũng tốt hơn nhưng tiểu cô nương gia đình khá giả trong trấn. Có thể thấy được vị chủ nhân ngồi trong xe ngựa kia nhất định không phải là người bình thường. Cỗ xe chầm chậm đi trên phố.
Dưới tấm rèm màu xanh ngọc, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi thất thần suy tư, lúc lúc lại thong thả nhàn tản nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ cỗ xe. Nhìn thấy phía trước có nhiều sạp hàng bán tranh thì ông xoa đầu con dê của mình, khúc khích cười rồi nói:
"Không biết ở đây có thể tìm thấy tác phẩm thật sự của ông cố ta không?"
Quản gia đi theo xe cũng là một người lớn tuổi, nghe xong cung bật cười nói:
"Lão gia, ông cố của người từng sống ở Nguyên Châu, ở đây cách Nguyên Châu cũng không xa."
Nhớ lại những câu chuyện hồi nhỏ, ông cụ tóc trắng cười vui vẻ hơn, nếp nhăn hằn sâu kéo dài từ đuôi mắt đến thái dương. Ông cụ nói:
"Hồi ta còn nhỏ, thường nghe tổ mẫu của ta tán gẫu. Ông cố ta thường nhận củi, gạo, dầu và muối của những người hàng xóm đưa đến; sau đó ông cố vẽ tranh gửi cho nhà họ thay lời cảm ơn."
Quản gia tiếp lời:
"Phải đó, lúc đó nhiều người đã từ chối không nhận, bây giờ những bức tranh đó có lẽ là vô giá."
Ông lão tóc trắng vừa đi vừa tán gẫu rất vui vẻ với quản gia; thì đọt nhiên nụ cười của ông cụ tắt ngấm. Ông lấy tay ra hiệu cho phu xe dừng lại, rồi ông xuống xe.
Những người xem náo nhiệt khi nãy chưa đi hết thấy ngạc nhiên khi có một cụ già bước tới. Trên tay cụ là chiếc gậy gỗ được nạm hồng ngọc và ngọc bích rất đẹp, nhìn là biết giá trị của nó không tầm thường. Chu Tiêu thấy lão nhân gia đi đến, không hiểu sao đầu có chút đau còn sắc mặt thì tái đi. Tống Tương thấy Chu Tiêu có biểu hiện không đúng thì nhíu măyf nghiêng người hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Chu Tiêu nhìn nàng dịu dàng nói:
"Ta không sao! Cô định làm gì với bức tranh này?"
Nhìn thấy sắc mặt Chu Tiêu bình thường trở lại, Tống Tương cũng bớt lo lắng, nàng bất đắc dĩ nói:
"Chuyện này ta đã có đối sách, chờ tên đầu heo kia buông lỏng cảnh giác sau đó sẽ dạy dỗ cho hắn cùng phụ nhân kia một bài học thật tốt."
"Chậc! Chậc! Làm như vậy mới tốt!"
Chu Tiêu vừa cảm khái cho hai kẻ kia, vừa cười trong mắt có ý sủng nịnh Tống Tương. Nghe được Chu Tiêu khen ngợi Tống Tương thấy không quen đành giả bộ không nghe được mà quay đi. Ông lão tóc bạc đi thẳng một mạch đến chỗ Tống Tương. Nhi tử của Huyện thái gia nhận ra thân phận ông lão tóc bạc, thì ngay lập tức thay đổi bộ dang trang nghiêm rồi lễ phép chào:
"Trương tiên sinh! Đã lâu không gặp!"
Ông lão không để tâm đến hắn mà khách khí chỉ tay về phía bức họa trên tay Tống Tương giọng kích động khàn khàn:
"Cô nương, bức tranh này phải bao nhiêu ngân lượng cô mới bán lại cho lão hủ?"
Nhìn thấy được sự chân thành, không chút giả tạo của ông lão tóc bạc, Tống Tương ngờ ngợ hỏi lại:
"Lão tiên sinh, ông muốn mua lại bức tranh này có thật không?"
Những người xung quanh nghe được đoạn đối thoại này cũng nổi lên tò mò chăm chú nhìn hai người. Ông lão vuốt râu cười sảng khoái rồi nói tiếp:
"Đây là một trong những bức tranh trước đây của ông cố ta. Lão hủ nguyện ý bỏ ra tám trăm lượng bạc để mua lại. Rất mong cô nương từ bỏ sự yêu thích bức tranh này mà thành toàn cho lão hủ."
Tám trăm lượng! Tống Tương nghe thấy số tiền này muốn đứng tim, tuy nhiên trên mặt không lộ ra sự kích động, nàng bình tĩnh nói:
"Đây thực sự là tác phẩm của ông cố lão nhân gia người sao?
" Hậu nhân của tác giả đúng là lão hủ đây, là một họa sư vô danh đang sống ở kinh thành. "
Ông lão tóc trắng vuốt râu điềm tĩnh cười. Tên thiếu gia đầu heo kia thì ngạc nhiên suýt rơi hàm. Làm sao ông lão này có thể là một họa sư bình thường được chứ? Ông ấy rõ ràng là một họa sư hoàng gia do đương kim Thánh Thượng sắc phong, ngay cả các hoàng tử, hoàng tôn gặp mặt cũng phải cúi đầu cung kính chào hỏi.
Tống Tương thấy sự việc không diễn ra như mình tính toán nên giữ tranh lại cũng vô ích, dù sao có ngân lượng vẫn tốt hơn nên dứt khoát bán lại bức tranh. Quản gia nhận được lệnh thì mang ngân phiếu đến cho Tống Tương. Tống Tương cất ngân phiếu vào ống tay áo, nhân cơ hội không ai để ý đứ vào không gian. Cất ngân phiếu xong nàng cũng chưa có ý định dời đi.
Nàng lấy năm mươi lượng bạc trên ngươi Chu Tiêu ra ném từng hỏi vào tên thiếu gia đầu heo kia. Tên gia đinh muốn ngăn lại thì bị Chu Tiêu giữ chặt không nhúc nhích được. Tên thiếu gia đầu heo chưa từng nghĩ Tống Tương sẽ nóng nảy như vậy, hắn thấy mất mặt liền quay đầu bỏ chạy. Ông lão tóc trắng thấy hành động của Tống Tương thì không nhịn được cười, ông vỗ tay khen ngợi:
" Tiểu cô nương đánh hay lắm! "
Đập tên đầu heo bỏ chạy Tống Tương cũng không lãng phí sức lực nữa, nàng tiến đến nhặt số bạc lại rồi đưa toàn bộ cho người bán tranh đang nín thở đứng ở đây. Người bán tranh nhận được bạc liên tục lạy tạ ơn. Tống Tương lại thấy không đành lòng bèn ngồi xuống nói nhỏ với người bán tranh về việc hắn bị phụ nhân ngay cạnh lừa gạt.
Mọi việc cũng được giải quyết xong, nàng đến chỗ Chu Tiêu vỗ xuống vai hắn rồi nói:
" Đi thôi! "
Hai người đến tiền trang đổi ngân phiếu thành bạc, sau đó đi mua thêm giấy bút, nghiên mực chuẩn bị cho Tống Hoa. Nàng cũng đi mua thêm vài cái chăn mỏng dùng được cho mùa thu và mùa xuân, đến mùa đông có thể lót xuống dưới làm đệm.
Tất cả những thứ này tiêu không hết nhiều bạc lắm, từ tám trăm lượng bạc thì còn lại hơn bảy trăm lượng. Xong xuôi hai người lại ngồi lên xe bò trở về Tống gia thôn. Đang đi Chu Tiêu chợt hỏi:
" Hôm nay vì sao lại giúp người? Việc này không giống phong thái thường ngày? "
Tống Tương ngả người dựa vào thành xe, ngửa đầu lên nhìn may trôi trên trời rồi chậm rãi nói:
" Hắn bị người ta lừa, không may bị ta bắt gặp thấy không đành lòng nên mới ra tay giúp đỡ một chút. "
Đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại hỏi Chu Tiêu:
Ngươi nhìn ra bức tranh thật giả, không lẽ ngươi nhớ ra được cái gì rồi sao?"
"Không có!"
Rõ ràng là hắn không có nhớ ra được cái gì cả, nhưng lại thấy lo lắng bồn chồn bất an đến mức không thể giải thích được; thậm chí còn cảm thấy bản thân như đang nói dối. Cũng may Tống Tương không tiếp tục truy hỏi nữa, nàng mệt mỏi ngủ luôn trên xe bò.
Dưới tấm rèm màu xanh ngọc, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi thất thần suy tư, lúc lúc lại thong thả nhàn tản nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ cỗ xe. Nhìn thấy phía trước có nhiều sạp hàng bán tranh thì ông xoa đầu con dê của mình, khúc khích cười rồi nói:
"Không biết ở đây có thể tìm thấy tác phẩm thật sự của ông cố ta không?"
Quản gia đi theo xe cũng là một người lớn tuổi, nghe xong cung bật cười nói:
"Lão gia, ông cố của người từng sống ở Nguyên Châu, ở đây cách Nguyên Châu cũng không xa."
Nhớ lại những câu chuyện hồi nhỏ, ông cụ tóc trắng cười vui vẻ hơn, nếp nhăn hằn sâu kéo dài từ đuôi mắt đến thái dương. Ông cụ nói:
"Hồi ta còn nhỏ, thường nghe tổ mẫu của ta tán gẫu. Ông cố ta thường nhận củi, gạo, dầu và muối của những người hàng xóm đưa đến; sau đó ông cố vẽ tranh gửi cho nhà họ thay lời cảm ơn."
Quản gia tiếp lời:
"Phải đó, lúc đó nhiều người đã từ chối không nhận, bây giờ những bức tranh đó có lẽ là vô giá."
Ông lão tóc trắng vừa đi vừa tán gẫu rất vui vẻ với quản gia; thì đọt nhiên nụ cười của ông cụ tắt ngấm. Ông lấy tay ra hiệu cho phu xe dừng lại, rồi ông xuống xe.
Những người xem náo nhiệt khi nãy chưa đi hết thấy ngạc nhiên khi có một cụ già bước tới. Trên tay cụ là chiếc gậy gỗ được nạm hồng ngọc và ngọc bích rất đẹp, nhìn là biết giá trị của nó không tầm thường. Chu Tiêu thấy lão nhân gia đi đến, không hiểu sao đầu có chút đau còn sắc mặt thì tái đi. Tống Tương thấy Chu Tiêu có biểu hiện không đúng thì nhíu măyf nghiêng người hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Chu Tiêu nhìn nàng dịu dàng nói:
"Ta không sao! Cô định làm gì với bức tranh này?"
Nhìn thấy sắc mặt Chu Tiêu bình thường trở lại, Tống Tương cũng bớt lo lắng, nàng bất đắc dĩ nói:
"Chuyện này ta đã có đối sách, chờ tên đầu heo kia buông lỏng cảnh giác sau đó sẽ dạy dỗ cho hắn cùng phụ nhân kia một bài học thật tốt."
"Chậc! Chậc! Làm như vậy mới tốt!"
Chu Tiêu vừa cảm khái cho hai kẻ kia, vừa cười trong mắt có ý sủng nịnh Tống Tương. Nghe được Chu Tiêu khen ngợi Tống Tương thấy không quen đành giả bộ không nghe được mà quay đi. Ông lão tóc bạc đi thẳng một mạch đến chỗ Tống Tương. Nhi tử của Huyện thái gia nhận ra thân phận ông lão tóc bạc, thì ngay lập tức thay đổi bộ dang trang nghiêm rồi lễ phép chào:
"Trương tiên sinh! Đã lâu không gặp!"
Ông lão không để tâm đến hắn mà khách khí chỉ tay về phía bức họa trên tay Tống Tương giọng kích động khàn khàn:
"Cô nương, bức tranh này phải bao nhiêu ngân lượng cô mới bán lại cho lão hủ?"
Nhìn thấy được sự chân thành, không chút giả tạo của ông lão tóc bạc, Tống Tương ngờ ngợ hỏi lại:
"Lão tiên sinh, ông muốn mua lại bức tranh này có thật không?"
Những người xung quanh nghe được đoạn đối thoại này cũng nổi lên tò mò chăm chú nhìn hai người. Ông lão vuốt râu cười sảng khoái rồi nói tiếp:
"Đây là một trong những bức tranh trước đây của ông cố ta. Lão hủ nguyện ý bỏ ra tám trăm lượng bạc để mua lại. Rất mong cô nương từ bỏ sự yêu thích bức tranh này mà thành toàn cho lão hủ."
Tám trăm lượng! Tống Tương nghe thấy số tiền này muốn đứng tim, tuy nhiên trên mặt không lộ ra sự kích động, nàng bình tĩnh nói:
"Đây thực sự là tác phẩm của ông cố lão nhân gia người sao?
" Hậu nhân của tác giả đúng là lão hủ đây, là một họa sư vô danh đang sống ở kinh thành. "
Ông lão tóc trắng vuốt râu điềm tĩnh cười. Tên thiếu gia đầu heo kia thì ngạc nhiên suýt rơi hàm. Làm sao ông lão này có thể là một họa sư bình thường được chứ? Ông ấy rõ ràng là một họa sư hoàng gia do đương kim Thánh Thượng sắc phong, ngay cả các hoàng tử, hoàng tôn gặp mặt cũng phải cúi đầu cung kính chào hỏi.
Tống Tương thấy sự việc không diễn ra như mình tính toán nên giữ tranh lại cũng vô ích, dù sao có ngân lượng vẫn tốt hơn nên dứt khoát bán lại bức tranh. Quản gia nhận được lệnh thì mang ngân phiếu đến cho Tống Tương. Tống Tương cất ngân phiếu vào ống tay áo, nhân cơ hội không ai để ý đứ vào không gian. Cất ngân phiếu xong nàng cũng chưa có ý định dời đi.
Nàng lấy năm mươi lượng bạc trên ngươi Chu Tiêu ra ném từng hỏi vào tên thiếu gia đầu heo kia. Tên gia đinh muốn ngăn lại thì bị Chu Tiêu giữ chặt không nhúc nhích được. Tên thiếu gia đầu heo chưa từng nghĩ Tống Tương sẽ nóng nảy như vậy, hắn thấy mất mặt liền quay đầu bỏ chạy. Ông lão tóc trắng thấy hành động của Tống Tương thì không nhịn được cười, ông vỗ tay khen ngợi:
" Tiểu cô nương đánh hay lắm! "
Đập tên đầu heo bỏ chạy Tống Tương cũng không lãng phí sức lực nữa, nàng tiến đến nhặt số bạc lại rồi đưa toàn bộ cho người bán tranh đang nín thở đứng ở đây. Người bán tranh nhận được bạc liên tục lạy tạ ơn. Tống Tương lại thấy không đành lòng bèn ngồi xuống nói nhỏ với người bán tranh về việc hắn bị phụ nhân ngay cạnh lừa gạt.
Mọi việc cũng được giải quyết xong, nàng đến chỗ Chu Tiêu vỗ xuống vai hắn rồi nói:
" Đi thôi! "
Hai người đến tiền trang đổi ngân phiếu thành bạc, sau đó đi mua thêm giấy bút, nghiên mực chuẩn bị cho Tống Hoa. Nàng cũng đi mua thêm vài cái chăn mỏng dùng được cho mùa thu và mùa xuân, đến mùa đông có thể lót xuống dưới làm đệm.
Tất cả những thứ này tiêu không hết nhiều bạc lắm, từ tám trăm lượng bạc thì còn lại hơn bảy trăm lượng. Xong xuôi hai người lại ngồi lên xe bò trở về Tống gia thôn. Đang đi Chu Tiêu chợt hỏi:
" Hôm nay vì sao lại giúp người? Việc này không giống phong thái thường ngày? "
Tống Tương ngả người dựa vào thành xe, ngửa đầu lên nhìn may trôi trên trời rồi chậm rãi nói:
" Hắn bị người ta lừa, không may bị ta bắt gặp thấy không đành lòng nên mới ra tay giúp đỡ một chút. "
Đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại hỏi Chu Tiêu:
Ngươi nhìn ra bức tranh thật giả, không lẽ ngươi nhớ ra được cái gì rồi sao?"
"Không có!"
Rõ ràng là hắn không có nhớ ra được cái gì cả, nhưng lại thấy lo lắng bồn chồn bất an đến mức không thể giải thích được; thậm chí còn cảm thấy bản thân như đang nói dối. Cũng may Tống Tương không tiếp tục truy hỏi nữa, nàng mệt mỏi ngủ luôn trên xe bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.