Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 110: Ngụy Biện.
Vân Phong Nam Thiên
07/03/2022
Tích.. tịch.. tình.. tang.. tiếng nhạc du dương từ phía hậu viện nha môn vọng lại. Thì ra lúc này huyện lệnh đang ở hậu viện của nha môn, ông ta đang ngồi thưởng thức điệu múa của di nương, bên cạnh còn có một bàn đầy rượu thịt và trái cây ngon. Dù sao ông ta cũng là một nhân tài, kể từ khi được sắc phong huyện lệnh đến nay thì chức quan của ông ta vẫn chỉ là cửu phẩm, và cũng từ đó chưa lần nào ông ta được thăng chức.
Vậy là bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ cống hiến cho đất nước cũng không thành. Theo tháng năm ý chí ban đầu ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này dần dần bị bào mòn, Khiến ông ta cũng dần dần từ bỏ sự kiên trì ban đầu của mình và cũng dần dần hòa nhập vào tập tục ở nơi đây. Ông ta không thấy việc tiếc hận vì sự hao mòn tài năng, ngẫm thấy trời thì trên cao hoàng đế thì ở xa còn ông ta trước mặt an nhàn mới là chuyện tốt.
Lúc này ông ta nghe thấy có tiếng trống kêu oan từ ngoài cửa nha môn, sắc mặt trầm xuống trong lòng mất hứng và thấy vô cùng khó chịu. Ông ta bất mãn nói với sư gia đang đứng ngay bên cạnh:
"Ngươi mau đi xem xem là kẻ nào ngoài kia gióng trống nha môn. Nếu là thường dân hèn mọn đến vì những chuyện lông gà vỏ tỏi thì lựa lời đuổi đi đừng để ai nhìn thấy là được."
Huyện lão gia thẳng thừng nói, vị sư gia nay cũng đã đi theo huyện lão gia nhiều năm rồi nên biết được suy nghĩ của huyện lão gia quan tâm cái gì và không quan tâm cái gì, sư gia biết mình lúc này phải làm gì nên khi nghe huyện lão gia nói xong thì lập tức ra ngoài tìm hiểu thế nào, nếu không có chuyện gì hệ trọng thì sẽ tùy tiện lập hồ sơ rồi kết án là xong.
Triều đình cũng có những quy định bất thành văn với quan lại địa phương, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ có tiêu chuẩn về số lượng hồ sơ vụ án nếu không có vụ kiện tụng nào trong thời gian này thì lại là sai sót của quan phụ mẫu địa phương, bởi vì từ trước đến nay không hiếm gì những chuyện trộm cắp, tranh chấp đất đai, mâu thuẫn.. Ở các triều đại đều không tránh khỏi những việc như thế này, hơn nữa số vụ án trong thời gian này đã tính là đủ nên huyện lão gia và sư gia vừa rồi mới có những suy nghĩ qua loa như vậy.
Đương nhiên sẽ không bao giờ có chuyện triều đình cử khâm sai đi giám sát những chuyện nhỏ nhặt như thế này ở một huyện nhỏ xa xôi hẻo lánh nên ông ta chỉ cần không làm quá phận thì cái mũ ô xa trên đầu ông ta vẫn đội chắc:
"Người nào đánh trống kêu oan? Có chuyện gì mau nói."
Sư gia vận áo dài bằng lụa từ phía cửa ngách bước ra công đường và lên tiếng chất vấn, ông ta nhìn thấy một thanh niên đang quỳ gối trên công đường. Nhìn thấy sư ta bước đến thanh niên này liền sợ hãi nhưng vẫn còn đang khóc lớn. Sư gia bèn nhẹ giọng hỏi lại thanh niên kia:
"Ngươi là người thôn nào? Nhà của người bị mất trộm gà, vịt, bò, hay vào đêm qua sao?"
Không thể trách sư gia khi hỏi như vậy, ông ta làm ở đây cũng đã nhiều năm chỉ gặp phải những việc tương tự như vậy nên ông ta rất thông cảm cho những người đến đây gõ trống kêu oan, hơn nữa dù sao ông cũng phải giải quyết vài việc vụn vặt như thế này cũng không thấy buồn chán, tinh thần cống hiến cũng dần theo đó mà nhỏ dần đi.
"Đại nhân, xin đại nhân đứng ra làm chủ cho đệ đệ của tiểu nhân, đệ đệ bị kẻ ác sát hại ở khách điếm Phúc Hỷ. Hung thủ đã đào tẩu cho nên tiểu nhân đến đây đánh trống kêu oan cầu xin đại nhân tìm ra hung thủ trả lại công bằng cho đệ đệ của tiểu nhân."
Thanh niên này vừa khóc vừa run rẩy nói. Sư gia đột nhiên rùng mình một cái, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
"Cái gì."
Sư gia ngạc nhiên thốt lên rồi tiếp tục nói.
"Cái này để ta bẩm báo huyện lệnh đại nhân thăng đường sự án."
Ở sân sau nhà môn, huyện lão gia một tay nâng chén rượu, một tay cầm đũa thi thoảng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Di nương trẻ trung xinh đẹp đang quấn lấy huyện lão gia, nàng ta lột vỏ những trái nho căng mọng và dâng tận miệng cho huyện lão gia.
"Lão gia, người mau nếm thử cái này mà thiếp thân vừa lột vỏ xong xem có ngọt hơn không?"
Di nương mặc áo màu hồng phấn, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, có thể coi là một mỹ nhân hiếm có:
"Di nương uy cho ta tự nhiên là rất ngọt, đây là thứ ngon nhất mà từ trước đến giờ ta được ăn."
Vừa dứt lời huyện lão gia giơ tay đẩy di nương ra khi nhìn thấy sư gia quay trở lại với sắc mặt khó coi, điều này làm huyện lão gia lại thấy mất hứng. Trên mặt thể hiện bất mãn với sư gia. Nhìn ra sự bất mãn của huyện lão gia, sư gia liền lên tiếng:
"Đại nhân, có người bị giết rồi, lần này ngài phải lộ diện rồi."
"Cái gì? Có người bị giết rồi? Bản quan không có nghe lầm chứ?"
Huyện lão gia đột ngột đứng dậy, khi đứng dậy cũng không còn bận tâm đến mĩ nhân đang nhõng nhẽo phàn nàn bên cạnh.
"Đi, bản quan muốn đi xem xem đã có chuyện gì xảy ra. Người vừa đi vừa nói sơ qua cho bản quan."
Huyện lệnh đại nhân nghiêm túc hẳn lên khác hẳn hoàn toàn với trạng thái vừa rồi.
"Lão gia."
Di nương mím đôi môi như anh đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, hai mắt ngấn nước trông rất đáng thương. Huyện lệnh nghiến răng không nhìn nàng ta sợ rằng khi nhìn rồi sẽ mềm lòng mà ở lại, rồi người đời sẽ chửi hắn vì hắn mê tử sắc mà trễ nải công việc.
Triều trước cũng đã có tiền lệ, có một cử nhân họ Kỷ, cả đời liêm khiết, tài năng sánh ngang với đệ nhất hiền tài trong triều thời bấy giờ. Người này nghe nói không có một tật xấu nào cả. Bên ngoài nghe nói là vậy nhưng thực chất không có ai là không có điểm yếu, không ai là người hoàn hảo mười phân vẹn mười cả.
Với cử nhân họ Kỷ này cũng vậy điểm yếu của người này liên quan đến nữ nhân, ban đầu huyện lão gia cũng không tin nhưng khi sử sách đã ghi chép lại thì không muốn tin cũng phải tin.
Sử sách ghi lại cũng có phần phóng đại, chuyện là trong thư phòng của vị Cử nhân họ Kỷ này có thiết kế phòng ngủ đặc biệt, người này được hoàng đế vô cùng tin tưởng giao cho nhiều trọng trách vì vậy luôn bận rộn chính sự. Hơn nữa lại quá ham mê nữ sắc đến nỗi luôn thèm khát nữ nhân nên đã đặt phòng ngủ ở đây để bất cứ lúc nào y cũng có thể mây mưa với mĩ nhân.
Không ngờ một điều vô lý như vậy lại là sự thật, và còn vô lý hơn nữa là người mà an bài phòng ngủ trong thư phòng cho cử nhân họ Kỷ lại chính là hoàng đế. Ban đầu vị hoàng đế này cũng không đồng ý, dù sao thì cử nhân họ Kỷ cũng là nhân tài trăm năm hiếm gặp, vậy mà cuối cùng vị hoàng đế này cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng điều vô lý của cử nhân họ Kỷ. Chỉ có điều một người sở hữu tam cung lục viện như hoàng đế thì sao có thể cảm nhận được nỗi khổ thầm kín của cử nhân họ Kỷ kia chứ.
Huyện lệnh đại nhân thay xong quan phục nghiêm chỉnh bước ra công đường, lúc này tất cả những người có mặt trong công đường đều cảm thấy sự uy nghi của quan phụ mẫu. Huyện lệnh đại nhân ngồi trên ghế cao dùng búa đập cộp xuống bàn và hô lớn:
"Thăng đường."
Sư gia lặp lại lời của huyện lệnh đại nhân bằng giọng nhỏ nhẹ, khiến công đường đang tĩnh lặng bỗng ồn ào hẳn lên. Những nha dịch trong công đường lúc này khua dậy lộc cộc miệng đồng thanh kêu:
"Uy vũ."
Lúc này huyện lệnh đại nhân bình tĩnh hét lớn:
"Đưa người đánh trống vào công đường."
Tiểu nhị bước vào quỳ xuống dập đầu rồi nói:
"Thanh thiên đại lão gia, đệ đệ của thảo dân chết oan uổng quá, xin thanh thiên đại lão gia làm chủ đòi lại công đạo cho đệ đệ của thảo dân."
"Đệ đệ của người làm sao mà bị giết?"
Huyện lệnh đại nhân đặt câu hỏi đầu tiên cho đầy đủ thủ tục, tiểu nhị giơ tay lên quẹt nước mắt rồi bình tĩnh trả lời:
"Thảo dân cũng không biết, nhưng theo thảo dân nghĩ hung thủ chính là nam tử đã đến khách điếm Phúc Hỷ vào hai ngày trước."
Tống gia.
Khi Tống Tương tỉnh dậy đã là giờ ăn trưa. Tống Tương nhìn mặt trời cũng chỉ có thể thở dài, có lẽ là do đêm qua trằn trọc mãi gần sáng nàng mới ngủ thiếp đi. Ai ngờ nàng ngủ một mạch đến khi mặt trời lên ba thước mới tỉnh.
"Tương nhi, con dậy rồi."
Lý Thị đoán được chừng giờ này Tống Tương sẽ tỉnh dậy liền đi tới trên tay còn bưng theo chậu nước ấm cùng khăn mặt và đẩy cửa bước vào, đặt chậu nước sang giá bên cạnh:
"Mẫu thân sao người không con dậy?"
Tống Tương giờ này vẫn còn trong chăn mà chưa xuống khỏi giường, bình thường Lý thị sẽ thúc giục mọi người trong nhà dậy sớm ăn cơm, bất kể lớn nhỏ bao nhiêu đều phải tuân thủ điều này. Nhưng quả thật hôm nay mẫu thân làm như vậy có phần lạ lẫm.
"Là Chu Tiêu đã nói với ta, đêm qua con mất ngủ nên dặn ta đừng gọi con dậy sớm đến khi con ngủ đủ tự nhiên sẽ tỉnh dậy."
Tống Tương đang vươn tay, miệng đang ngáp nghe Lý thị nói xong thì đột ngột dừng lại. Chu Tiêu dặn dò mẫu thân như vậy là có ý gì đây sao hắn lại biết đêm qua nàng mất ngủ? Liệu hắn có biết lý do vì sao không? Tống Tương dậy quá muộn không kịp ăn bữa trưa, Lý thị muốn nàng ăn một chút gì đó rồi mới đi nhưng Tống Tương không chờ được mà nói:
"Mẫu thân, con đến y quán rồi ăn cũng được, ngày hôm nay con đã vắng nửa ngày rồi, người quên rồi sao. Con phải theo dõi cẩn thận mọi thứ."
Lý Thị đương nhiên biết, dù bà chưa tận mắt chứng kiến nhưng khi ra ngoài đi chợ bà cũng được nghe kể lại, thậm chí cả hàng xóm láng giềng cũng bàn tán xôn xao về Tiểu Bạch hoa. Có người tán gia bại sản chỉ để mua một gói dược liệu từ tiểu bạch hoa, thậm chí còn có cả những người bán cả cha mẹ, bằng hữu, hài tử của chính mình. Cơ thể Lý thị run lên không khỏi xót xa khi nghe được những tội ác như vậy.
"Mau đi đi, vì chuyện này mà toàn bộ thôn dân trong thôn Khổ Thuỷ, trong đó có cả người dân ở trấn Khổ Thủy đều không tốt. Ta nhìn thấy trước đây những nam nhân trẻ tuổi sức vóc cường tráng mà bây giờ thân thể gầy rộc đi chỉ còn da bọc xương do sử dụng dược liệu từ tiểu bạch hoa bừa bãi, mắt thì dại đi trông như kẻ xi ngốc và nhìn vô cùng gớm ghiếc."
"Mẫu thân. Con đi được chưa?"
Tống Tương lượng khối điểm tâm trong miệng và hỏi khi nghe Lý thị giục nàng mau qua đó. Đúng lúc nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tống Hoa ngoài cửa:
"Tỷ tỷ!"
Tống Tương vội vàng lao đến nàng còn cho rằng người bị thương là Tống Hoa, khi ra đến cửa nàng nhìn thấy Tống Hoa nhìn chăm chú một người đang nằm bẹp dưới đất.
"Hắn ta là.."
Tống Tương kinh ngạc khi bên ngoài cửa là một người cao lớn, tuy trùm đầu kín mít nhưng đại khái vẫn đoán ra được là nam nhân.
"Tỷ tỷ đây là ai vậy? Sao lại ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta vậy."
Tống Hoa ngây thơ hỏi, Tống Tương không nghĩ nhiều nàng liền đưa tay ra bắt mạch. Nàng thử lại thêm một lần nữa nhưng vẫn chưa thể tìm ra được bệnh trạng của nam tử vẫn y phục dạ hành này. Tình trạng mạch đập của hắn ta hoàn toàn bình thường, nhưng mà phần thân thể phía trên có tình trạng khí huyết không thông.
"Ây ra, tội nghiệp thật, Tương nhi sao con không đưa vị công tử này vào trong?"
Lý Thị nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ đệ Tống Tương và khi bước ra khỏi cửa nhìn thấy một màn này bèn lên tiếng nói. Tống Tương nhíu mày, nàng đặt nam tử này lên giường trong phòng dành cho khách nhân. Bởi vì phải dùng sức lực mạnh đã làm bung mũ trùm đầu hé lộ để lộ ra khuôn mặt của nam tử, nàng nhìn vào khuôn mặt của nam tử thì phải giật mình, nàng khẽ "A" lên một tiếng.
Tống Tương thấy rằng bản thân mình cũng thật là, luôn gặp phải phiền phức lớn. Nàng vừa chữa trị vừa suy nghĩ về những việc xảy ra gần đây. Người trên giường một hồi lâu cũng chưa có động tĩnh gì, nàng rất muốn biết vết thương trên mặt của người này từ đâu mà có. Có lẽ là do động tác chữa trị của nàng có phần nặng tay khiến nam tử này có động tĩnh. Vừa nghĩ nàng vừa tiếp tục xử lý vết thương, dù sao nàng cũng đã từng điều trị trường hợp như thế này rồi.
Vậy là bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ cống hiến cho đất nước cũng không thành. Theo tháng năm ý chí ban đầu ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này dần dần bị bào mòn, Khiến ông ta cũng dần dần từ bỏ sự kiên trì ban đầu của mình và cũng dần dần hòa nhập vào tập tục ở nơi đây. Ông ta không thấy việc tiếc hận vì sự hao mòn tài năng, ngẫm thấy trời thì trên cao hoàng đế thì ở xa còn ông ta trước mặt an nhàn mới là chuyện tốt.
Lúc này ông ta nghe thấy có tiếng trống kêu oan từ ngoài cửa nha môn, sắc mặt trầm xuống trong lòng mất hứng và thấy vô cùng khó chịu. Ông ta bất mãn nói với sư gia đang đứng ngay bên cạnh:
"Ngươi mau đi xem xem là kẻ nào ngoài kia gióng trống nha môn. Nếu là thường dân hèn mọn đến vì những chuyện lông gà vỏ tỏi thì lựa lời đuổi đi đừng để ai nhìn thấy là được."
Huyện lão gia thẳng thừng nói, vị sư gia nay cũng đã đi theo huyện lão gia nhiều năm rồi nên biết được suy nghĩ của huyện lão gia quan tâm cái gì và không quan tâm cái gì, sư gia biết mình lúc này phải làm gì nên khi nghe huyện lão gia nói xong thì lập tức ra ngoài tìm hiểu thế nào, nếu không có chuyện gì hệ trọng thì sẽ tùy tiện lập hồ sơ rồi kết án là xong.
Triều đình cũng có những quy định bất thành văn với quan lại địa phương, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ có tiêu chuẩn về số lượng hồ sơ vụ án nếu không có vụ kiện tụng nào trong thời gian này thì lại là sai sót của quan phụ mẫu địa phương, bởi vì từ trước đến nay không hiếm gì những chuyện trộm cắp, tranh chấp đất đai, mâu thuẫn.. Ở các triều đại đều không tránh khỏi những việc như thế này, hơn nữa số vụ án trong thời gian này đã tính là đủ nên huyện lão gia và sư gia vừa rồi mới có những suy nghĩ qua loa như vậy.
Đương nhiên sẽ không bao giờ có chuyện triều đình cử khâm sai đi giám sát những chuyện nhỏ nhặt như thế này ở một huyện nhỏ xa xôi hẻo lánh nên ông ta chỉ cần không làm quá phận thì cái mũ ô xa trên đầu ông ta vẫn đội chắc:
"Người nào đánh trống kêu oan? Có chuyện gì mau nói."
Sư gia vận áo dài bằng lụa từ phía cửa ngách bước ra công đường và lên tiếng chất vấn, ông ta nhìn thấy một thanh niên đang quỳ gối trên công đường. Nhìn thấy sư ta bước đến thanh niên này liền sợ hãi nhưng vẫn còn đang khóc lớn. Sư gia bèn nhẹ giọng hỏi lại thanh niên kia:
"Ngươi là người thôn nào? Nhà của người bị mất trộm gà, vịt, bò, hay vào đêm qua sao?"
Không thể trách sư gia khi hỏi như vậy, ông ta làm ở đây cũng đã nhiều năm chỉ gặp phải những việc tương tự như vậy nên ông ta rất thông cảm cho những người đến đây gõ trống kêu oan, hơn nữa dù sao ông cũng phải giải quyết vài việc vụn vặt như thế này cũng không thấy buồn chán, tinh thần cống hiến cũng dần theo đó mà nhỏ dần đi.
"Đại nhân, xin đại nhân đứng ra làm chủ cho đệ đệ của tiểu nhân, đệ đệ bị kẻ ác sát hại ở khách điếm Phúc Hỷ. Hung thủ đã đào tẩu cho nên tiểu nhân đến đây đánh trống kêu oan cầu xin đại nhân tìm ra hung thủ trả lại công bằng cho đệ đệ của tiểu nhân."
Thanh niên này vừa khóc vừa run rẩy nói. Sư gia đột nhiên rùng mình một cái, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
"Cái gì."
Sư gia ngạc nhiên thốt lên rồi tiếp tục nói.
"Cái này để ta bẩm báo huyện lệnh đại nhân thăng đường sự án."
Ở sân sau nhà môn, huyện lão gia một tay nâng chén rượu, một tay cầm đũa thi thoảng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Di nương trẻ trung xinh đẹp đang quấn lấy huyện lão gia, nàng ta lột vỏ những trái nho căng mọng và dâng tận miệng cho huyện lão gia.
"Lão gia, người mau nếm thử cái này mà thiếp thân vừa lột vỏ xong xem có ngọt hơn không?"
Di nương mặc áo màu hồng phấn, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, có thể coi là một mỹ nhân hiếm có:
"Di nương uy cho ta tự nhiên là rất ngọt, đây là thứ ngon nhất mà từ trước đến giờ ta được ăn."
Vừa dứt lời huyện lão gia giơ tay đẩy di nương ra khi nhìn thấy sư gia quay trở lại với sắc mặt khó coi, điều này làm huyện lão gia lại thấy mất hứng. Trên mặt thể hiện bất mãn với sư gia. Nhìn ra sự bất mãn của huyện lão gia, sư gia liền lên tiếng:
"Đại nhân, có người bị giết rồi, lần này ngài phải lộ diện rồi."
"Cái gì? Có người bị giết rồi? Bản quan không có nghe lầm chứ?"
Huyện lão gia đột ngột đứng dậy, khi đứng dậy cũng không còn bận tâm đến mĩ nhân đang nhõng nhẽo phàn nàn bên cạnh.
"Đi, bản quan muốn đi xem xem đã có chuyện gì xảy ra. Người vừa đi vừa nói sơ qua cho bản quan."
Huyện lệnh đại nhân nghiêm túc hẳn lên khác hẳn hoàn toàn với trạng thái vừa rồi.
"Lão gia."
Di nương mím đôi môi như anh đào chín mọng, cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, hai mắt ngấn nước trông rất đáng thương. Huyện lệnh nghiến răng không nhìn nàng ta sợ rằng khi nhìn rồi sẽ mềm lòng mà ở lại, rồi người đời sẽ chửi hắn vì hắn mê tử sắc mà trễ nải công việc.
Triều trước cũng đã có tiền lệ, có một cử nhân họ Kỷ, cả đời liêm khiết, tài năng sánh ngang với đệ nhất hiền tài trong triều thời bấy giờ. Người này nghe nói không có một tật xấu nào cả. Bên ngoài nghe nói là vậy nhưng thực chất không có ai là không có điểm yếu, không ai là người hoàn hảo mười phân vẹn mười cả.
Với cử nhân họ Kỷ này cũng vậy điểm yếu của người này liên quan đến nữ nhân, ban đầu huyện lão gia cũng không tin nhưng khi sử sách đã ghi chép lại thì không muốn tin cũng phải tin.
Sử sách ghi lại cũng có phần phóng đại, chuyện là trong thư phòng của vị Cử nhân họ Kỷ này có thiết kế phòng ngủ đặc biệt, người này được hoàng đế vô cùng tin tưởng giao cho nhiều trọng trách vì vậy luôn bận rộn chính sự. Hơn nữa lại quá ham mê nữ sắc đến nỗi luôn thèm khát nữ nhân nên đã đặt phòng ngủ ở đây để bất cứ lúc nào y cũng có thể mây mưa với mĩ nhân.
Không ngờ một điều vô lý như vậy lại là sự thật, và còn vô lý hơn nữa là người mà an bài phòng ngủ trong thư phòng cho cử nhân họ Kỷ lại chính là hoàng đế. Ban đầu vị hoàng đế này cũng không đồng ý, dù sao thì cử nhân họ Kỷ cũng là nhân tài trăm năm hiếm gặp, vậy mà cuối cùng vị hoàng đế này cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng điều vô lý của cử nhân họ Kỷ. Chỉ có điều một người sở hữu tam cung lục viện như hoàng đế thì sao có thể cảm nhận được nỗi khổ thầm kín của cử nhân họ Kỷ kia chứ.
Huyện lệnh đại nhân thay xong quan phục nghiêm chỉnh bước ra công đường, lúc này tất cả những người có mặt trong công đường đều cảm thấy sự uy nghi của quan phụ mẫu. Huyện lệnh đại nhân ngồi trên ghế cao dùng búa đập cộp xuống bàn và hô lớn:
"Thăng đường."
Sư gia lặp lại lời của huyện lệnh đại nhân bằng giọng nhỏ nhẹ, khiến công đường đang tĩnh lặng bỗng ồn ào hẳn lên. Những nha dịch trong công đường lúc này khua dậy lộc cộc miệng đồng thanh kêu:
"Uy vũ."
Lúc này huyện lệnh đại nhân bình tĩnh hét lớn:
"Đưa người đánh trống vào công đường."
Tiểu nhị bước vào quỳ xuống dập đầu rồi nói:
"Thanh thiên đại lão gia, đệ đệ của thảo dân chết oan uổng quá, xin thanh thiên đại lão gia làm chủ đòi lại công đạo cho đệ đệ của thảo dân."
"Đệ đệ của người làm sao mà bị giết?"
Huyện lệnh đại nhân đặt câu hỏi đầu tiên cho đầy đủ thủ tục, tiểu nhị giơ tay lên quẹt nước mắt rồi bình tĩnh trả lời:
"Thảo dân cũng không biết, nhưng theo thảo dân nghĩ hung thủ chính là nam tử đã đến khách điếm Phúc Hỷ vào hai ngày trước."
Tống gia.
Khi Tống Tương tỉnh dậy đã là giờ ăn trưa. Tống Tương nhìn mặt trời cũng chỉ có thể thở dài, có lẽ là do đêm qua trằn trọc mãi gần sáng nàng mới ngủ thiếp đi. Ai ngờ nàng ngủ một mạch đến khi mặt trời lên ba thước mới tỉnh.
"Tương nhi, con dậy rồi."
Lý Thị đoán được chừng giờ này Tống Tương sẽ tỉnh dậy liền đi tới trên tay còn bưng theo chậu nước ấm cùng khăn mặt và đẩy cửa bước vào, đặt chậu nước sang giá bên cạnh:
"Mẫu thân sao người không con dậy?"
Tống Tương giờ này vẫn còn trong chăn mà chưa xuống khỏi giường, bình thường Lý thị sẽ thúc giục mọi người trong nhà dậy sớm ăn cơm, bất kể lớn nhỏ bao nhiêu đều phải tuân thủ điều này. Nhưng quả thật hôm nay mẫu thân làm như vậy có phần lạ lẫm.
"Là Chu Tiêu đã nói với ta, đêm qua con mất ngủ nên dặn ta đừng gọi con dậy sớm đến khi con ngủ đủ tự nhiên sẽ tỉnh dậy."
Tống Tương đang vươn tay, miệng đang ngáp nghe Lý thị nói xong thì đột ngột dừng lại. Chu Tiêu dặn dò mẫu thân như vậy là có ý gì đây sao hắn lại biết đêm qua nàng mất ngủ? Liệu hắn có biết lý do vì sao không? Tống Tương dậy quá muộn không kịp ăn bữa trưa, Lý thị muốn nàng ăn một chút gì đó rồi mới đi nhưng Tống Tương không chờ được mà nói:
"Mẫu thân, con đến y quán rồi ăn cũng được, ngày hôm nay con đã vắng nửa ngày rồi, người quên rồi sao. Con phải theo dõi cẩn thận mọi thứ."
Lý Thị đương nhiên biết, dù bà chưa tận mắt chứng kiến nhưng khi ra ngoài đi chợ bà cũng được nghe kể lại, thậm chí cả hàng xóm láng giềng cũng bàn tán xôn xao về Tiểu Bạch hoa. Có người tán gia bại sản chỉ để mua một gói dược liệu từ tiểu bạch hoa, thậm chí còn có cả những người bán cả cha mẹ, bằng hữu, hài tử của chính mình. Cơ thể Lý thị run lên không khỏi xót xa khi nghe được những tội ác như vậy.
"Mau đi đi, vì chuyện này mà toàn bộ thôn dân trong thôn Khổ Thuỷ, trong đó có cả người dân ở trấn Khổ Thủy đều không tốt. Ta nhìn thấy trước đây những nam nhân trẻ tuổi sức vóc cường tráng mà bây giờ thân thể gầy rộc đi chỉ còn da bọc xương do sử dụng dược liệu từ tiểu bạch hoa bừa bãi, mắt thì dại đi trông như kẻ xi ngốc và nhìn vô cùng gớm ghiếc."
"Mẫu thân. Con đi được chưa?"
Tống Tương lượng khối điểm tâm trong miệng và hỏi khi nghe Lý thị giục nàng mau qua đó. Đúng lúc nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tống Hoa ngoài cửa:
"Tỷ tỷ!"
Tống Tương vội vàng lao đến nàng còn cho rằng người bị thương là Tống Hoa, khi ra đến cửa nàng nhìn thấy Tống Hoa nhìn chăm chú một người đang nằm bẹp dưới đất.
"Hắn ta là.."
Tống Tương kinh ngạc khi bên ngoài cửa là một người cao lớn, tuy trùm đầu kín mít nhưng đại khái vẫn đoán ra được là nam nhân.
"Tỷ tỷ đây là ai vậy? Sao lại ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta vậy."
Tống Hoa ngây thơ hỏi, Tống Tương không nghĩ nhiều nàng liền đưa tay ra bắt mạch. Nàng thử lại thêm một lần nữa nhưng vẫn chưa thể tìm ra được bệnh trạng của nam tử vẫn y phục dạ hành này. Tình trạng mạch đập của hắn ta hoàn toàn bình thường, nhưng mà phần thân thể phía trên có tình trạng khí huyết không thông.
"Ây ra, tội nghiệp thật, Tương nhi sao con không đưa vị công tử này vào trong?"
Lý Thị nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ đệ Tống Tương và khi bước ra khỏi cửa nhìn thấy một màn này bèn lên tiếng nói. Tống Tương nhíu mày, nàng đặt nam tử này lên giường trong phòng dành cho khách nhân. Bởi vì phải dùng sức lực mạnh đã làm bung mũ trùm đầu hé lộ để lộ ra khuôn mặt của nam tử, nàng nhìn vào khuôn mặt của nam tử thì phải giật mình, nàng khẽ "A" lên một tiếng.
Tống Tương thấy rằng bản thân mình cũng thật là, luôn gặp phải phiền phức lớn. Nàng vừa chữa trị vừa suy nghĩ về những việc xảy ra gần đây. Người trên giường một hồi lâu cũng chưa có động tĩnh gì, nàng rất muốn biết vết thương trên mặt của người này từ đâu mà có. Có lẽ là do động tác chữa trị của nàng có phần nặng tay khiến nam tử này có động tĩnh. Vừa nghĩ nàng vừa tiếp tục xử lý vết thương, dù sao nàng cũng đã từng điều trị trường hợp như thế này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.