Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 155: Ra Tay Cứu Giúp.

Vân Phong Nam Thiên

23/03/2022

Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ bọn chúng đều là những kẻ liều lĩnh! Bọn chúng sớm không còn dè dặt luật pháp nữa, coi luật pháp như không có nên bọn chúng sẵn sàng làm ra bất cứ chuyện gì. Lão đại cố tình nói ra những lời như vậy chứng tỏ bọn chúng không có ý định bỏ qua cho bất cứ ai, khi bọn chúng nhìn thấy vẻ sợ hãi của nhóm người nhất là tên cẩu quan kia đã sớm sợ đến nỗi sắp ướt cả đúng quần rồi. Lúc này lão đại hung ác nảy sinh ra một tia hứng thú nói:

"Người đâu, cướp đại mĩ nhân này về cho ta, mỹ nhân xinh đẹp bậc này mới đủ tư cách làm đại tẩu của huynh đệ các ngươi. Ngoan, phải biết vâng lời kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

"Không! Các người không thể bắt nàng ta đi!"

Huyện Thái gia nghe được lời này thì nhảy dựng lên, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ không thể thiếu Tống Tương được nếu không chẳng khác nào dùng giỏ tre mà đi lấy nước cả.

"Ngươi có ý kiến? Người đâu đến bắt tên cẩu quan này cho lão tử, lột sạch y phục của hắn đưa đến cho A Lượng. Đúng lúc lão tử căm ghét nhất chính là đám quan gia mấy người, ở chốn hoang vu này lại sắp chết đến nơi rồi một tên cẩu quan khốn khiếp như vậy còn vạn quan phục là muốn thể hiện với ai chứ?"

Lão đại khinh bỉ nhìn Huyện Thái gia.

"A Lượng là ai?"

Đầu óc của Huyện Thái gia lúc này vẫn hướng về những lời tên vừa mới nói, ông ta rất muốn biết A Lượng là ai.

"A Lượng là con hổ mà lão đại nhà chúng ta nuôi, nó rất ngoan, nó ăn bất cứ ai mà nó muốn, nó chưa từng chê nhiều hơn một miếng thịt và nó đã ăn thịt không biết bao nhiêu người rồi."

Lúc này cái tên gọi là lão nhị đứng lên trả lời trong mắt con lộ rõ vẻ hung ác giống như con thú hoang dã chưa được thuần hóa vô cùng hung hãn. Ai mà chẳng biết nhân phẩm của bọn thổ phỉ là cái dạng gì, bọn chúng máu lạnh vô tình không có việc gì là không dám làm nếu không sao lại bị kết án tử hình được.

"Chúng ta không có gì giá trị ngoài cỗ xe ngựa, các người cướp bóc của chúng ta, ép buộc chúng ta, đến lúc vị đại nhân này không trở về, triều đình nhất định sẽ truy cứu việc này liệu các ngươi có thể gánh nổi hậu quả này không?"

Tống Tương hết sức bình tĩnh cố gắng đàm phán với bọn chúng.

"Chúng ta đều là những người phiêu bạt cùng trời cuối đất, trốn chạy chỗ nào đều chẳng được. Trước đây quan phủ không bắt được chúng ta, chẳng nhẽ bây giờ lại bắt được chúng ta, chúng ta dọn dẹp các ngươi sạch sẽ thì ai biết được là do chúng ta làm!"

Lão lại vừa cười vừa nói vừa hứng thú nhìn bọn họ.

"Đây chỉ là cách suy nghĩ của các ngươi, cứ cho là ngươi có khả năng giết tất cả chúng ta nhưng quan phủ không phải là vật trang trí, đương nhiên sẽ tìm ra manh mối chỉ cần bọn họ lần tìm đến đây thì dù cho các ngươi có mọc thêm cánh cũng đừng mong có thể trốn thoát. Dù cho các ngươi có thể trốn thoát thì sao chứ? Bốn bề xung quanh đây là núi rừng hoang vu các ngươi có thể trốn, nhưng chỉ cần các ngươi xuất hiện ngay lập tức sẽ bị bại lộ, thiên hạ này đương nhiên không có chỗ cho các người dung thân."

Giọng nói của Tống Tương tuy không lớn nhưng từng câu từng chữ hung hăng đánh vào nhuệ khí của bọn thổ phỉ khiến cho bọn chúng cũng thoáng do dự.

"Ngươi.. hảo.. thật là một tiểu nương tử miệng lưỡi sắc bén chỉ có điều lão tử đây không phải là người ham sống sợ chết. Có một câu nói rất hay chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu. Trước khi chết còn được Xuân Phong nhất độ dù phải chết lão tử đây cũng nguyện ý, các huynh đệ thấy sao?"



Lão đại dứt lời thì đã nghe thấy đám huynh đệ reo hò rất phấn khích, tiếng hò reo vang vọng cả một góc rừng, tên cầm đầu thật không ngờ được đám huynh đệ của mình lại cũng có chung suy nghĩ như vậy. Hắn ta liền nhìn nhóm người Tống Tương đắc ý nói:

"Bây giờ các người còn gì để nói nữa không?"

Tống Tương thấy dùng lý lẽ với bọn chúng không có ý nghĩa gì liền giơ truỷ thủ lên làm ra tư thế rồi thách thức:

"Đã vậy thì ra tay đi, xem ai sợ ai chứ, e rằng lần này các ngươi trêu chọc nhầm người rồi!"

Tống Tương nghiến răng nói, nàng quả thật đã lên cơn hỏa nộ khi bọn chúng tiếp tục trêu chọc vào nàng. Lúc vừa nãy sở dĩ làm nhiều lời với bọn chúng chỉ để bảo toàn bí mật của mình nhưng không ngờ bọn chúng không nghe lời nàng thuyết khách vậy mà còn cố tình đi tìm chết.

"Đừng! Đừng kích động như vậy, Tống đại phu, ngươi quay lại đây đi!

Huyện Thái gia nhìn chuyện đang phát sinh trước mắt vừa tức giận vừa lo lắng, vừa dậm chân rống lên gọi Tống Tương quay lại để cùng rút lui với bọn họ. Nàng ta là người quan trọng nhất sao có thể bị thương được kia chứ. Hơn nữa, lại còn là nữ nhân kích động như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết. Sư gia rất muốn vọt đến kéo Tống Tương quay trở lại. Nếu không phải Huyện Thái gia cứ ôm chặt tay ông ta có lẽ ông ta đã thật sự chạy qua rồi. Tống Tương nghe xong cũng chẳng thèm quay đầu, lúc nàng lấy truỷ thủ ra đôi mắt cũng đã tỏa ra sát khí kinh người khiến cho ai nhìn vào cũng đều phải sửng sốt.

" Lão đại, vĩ đại mĩ nhân này xem ra là có võ công! Nhìn khí thế bức người của nàng ta như vậy tuyệt đối không phải là người nhu nhược. "

Lão Nhị có phần sợ hãi nói. Tuy đám thổ phỉ này đều là một lũ thất phu nhưng khi gặp được cao thủ bọn chúng cũng chỉ có thể chờ bị giết mà thôi. Bởi vì trong đám thổ phỉ người chân chính có võ công chính là lão đại, cũng do hắn ta có võ công nên mới được suy tôn làm lãnh đạo. Lãnh đạo khinh thường nhìn Tống Tương mà nói:

" Sợ cái gì, ta cũng nhìn thấy rồi, đại mĩ nhân không có lấy một phần nội lực các ngươi cứ xông lên đi để ta xem nàng có bản lĩnh gì chứ. Càng nhìn lão tử đấy càng thuận mắt nàng ta. "

Lão đại nhìn Tống Tương không rời mắt có lẽ đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn ta thấy vừa mắt đến như vậy. Ngay cả sai nha lúc này cũng đều xông lên để bảo hộ cho Tống Tương. Bọn họ cũng đau lòng mỹ nhân, chưa kể việc Tống Tương là người mà bọn họ buộc phải bảo hộ.

Sai nha không một chút do dự xông lên giao chiến cùng với thổ phỉ trong chốc lát tiếng hò reo chém giết vang vọng như muốn xé tan bầu trời. Mặc kệ Huyện Thái gia kêu gào, Tống Tương lao vào tham chiến, nhìn thấy tay nàng chỉ cầm truỷ thủ còn những người khác dùng trường kiếm tưởng chừng như nàng sẽ ăn thiệt thòi, không ngờ thân thể của nàng uyển chuyển linh hoạt di chuyển như đi vào chỗ không người.

Ai cũng xem thường nàng nên khi thấy nào ra tay thì một tiếng hết thảm thiết vang lên, nhìn lại bọn họ thấy máu đang phun thành tia. Lão đại cũng toát mồ hôi hắn ta không ngờ đại mĩ nhân này nửa phần nội lực cũng không có mà lại có sức chiến đấu kinh người như vậy. Nghĩ vậy tự nhiên dục vọng chiếm hữu của hắn càng trỗi dậy hơn bao giờ hết.

" Chờ đấy, để xem ta thu phục đại mĩ nhân như thế nào! "

Lão đại phi thân nên vọt qua đầu huynh đệ của mình đến chỗ Tống Tương, hắn ta hít một hơi rồi ngăn cản chiêu thức của Tống Tương, một tay còn lại nắm lấy cánh tay của nàng. Khi lão đại đến gần, Tống Tương gửi được một mùi tanh hôi nồng nặc, đây chính là mùi bốc ra từ y phục bằng da thú của ở trên người bọn chúng. Mặc da thú lâu, vận động nhiều sẽ ra mồ hôi khiến cho mùi bốc lên nồng nặc làm cho Tống Tương xuýt nữa thì ngất đi. Bằng sự nỗ lực của mình tên lão đã kéo được Tống Tương qua chỗ hắn rồi ôm nàng, đôi tay hắn ta vươn ra có ý định trêu ghẹo Tống Tương.

" Đại mĩ nhân lại đây cho gia hôn cái nào, nàng thơm quá! "

Ánh mắt của Tống Tương trở nên dữ tợn hung hăng đạp lên bàn chân của hắn ta một cái, không ngờ lão đại bị đau nhưng vẫn cố chịu đựng, hắn ta không những không buông ra mà còn ôm Tống Tương chặt hơn.

" Thả ta ra! "



" Nàng xinh đẹp như vậy sao ta có thể buông tha cho nàng được chứ! "

Nói xong lão đại cúi xuống thực hiện ý định muốn hôn của hắn ta. Tống Tương ra sức giãy giụa chống cự thì từ phía sau tiếng thét của lão Nhị vang lên:

" Lão đại, cẩn thận đằng sau! "

Lão đại còn không kịp quay đầu lại mà chỉ nghe được một âm thanh" phập "

Đó là âm thanh của kiếm đâm xuyên qua da thịt vào cơ thể, lão đại không thể tin nổi cúi xuống nhìn thanh kiếm đâm xuyên tim, thân thể hắn ta cứng đờ ngã xuống chết không nhắm mắt.

" Lão đại! "

Lão Nhị nhìn thấy đồng bọn ngã xuống thì vung đao lên lao về phía kẻ vừa ra tay một cách điên cuồng. Đôi mắt tên này đỏ ngầu trông như dã thú:

Ta phải giết người để báo thù cho lãnh đạo!

Hắn ta vượt lên nhưng không thoát nổi số phận giống như lão đại. Một tiếng" phập ", kiếm đâm xuyên tim, ngã xuống và cũng không nhắm mắt được!

Cả đời bọn chúng đương nhiên không thể ngờ được lại gặp phải một cao thủ chân chính ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này, đến nỗi một kích cũng không kịp ra tay mà chống đỡ. Trên mặt Hạ Thiên sớm không còn ý cười rồi, trường kiếm trong tay hắn ta không chớp mắt đoạt đi hai mạng người giống như giết gà giết vịt, trên mặt hắn ta không lộ lấy một chút chút biểu cảm nào.

Trên thanh trường kiếm máu còn đang rỉ xuống, vùng đất hai tên kia ngã xuống máu đã loang ra. Khi Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì những tên thổ phỉ còn lại đã quay đầu bỏ chạy. Những sai nha đâu có thể dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy được, hai tên cầm đầu đã ngã xuống rồi thì những tên còn lại cũng chỉ là hãng tép riu sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Huyện Thái gia cùng sư gia cuối cùng cũng trút được sợ hãi xuống. Bọn họ không còn nguy hiểm nữa, huyện Thái gia nhanh chân bước đến cạnh Hạ Thiên nhưng xem ra chân tay vẫn còn run rẩy chưa đi qua nổi vậy là sư gia lại phải đỡ ông ta qua ông ta đi qua.

" Dám hỏi anh hùng tên họ là gì? Lần này nhờ có anh hùng ra tay tương trợ nên chúng ta mới thoát khỏi nguy hiểm. "

Tống Tương đang định mở miệng giải thích thì Hạ Thiên đã nhanh bước đến trả lời:

" Ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, quanh năm hành tẩu giang hồ giữa đường gặp chuyện bất bình thì ra tay tương trợ mà thôi! "

Sư gia nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ:

" Vị đại anh hùng này hành hiệp trượng nghĩa võ công lại cao cường, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook