Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 167: Sáng Tỏ
Vân Phong Nam Thiên
28/03/2022
Lý đại ca bị đau tay thì rút tay lại nhìn Triệu đại ca bất mãn nói:
"Ngươi đánh ta làm cái gì? Ta muốn xem Chu tiểu huynh đệ còn thở hay không thôi."
Đổi lại là ánh mắt bực bội của Triệu đại ca:
"Chu tiểu huynh đệ bị sốt cao, ngươi mau đi kêu đại phu đến, rồi bẩm báo đương gia còn ta đưa hắn trở về phòng."
Triệu đại ca nói xong rồi cùng với một người khác dìu Chu Tiêu về phòng. Lý đại ca ngây ngốc một lúc rồi mới tiếp thu hết những lời của Triệu đại ca vừa nói sau đó vội vàng bẩm báo với đương gia. Đương gia nghe xong sắp mặt xấu đi trong lòng thấp thỏm lo lắng:
"Hắn thế nào rồi?"
Sau khi hỏi xong đương gia chợt nhớ ra điều gì đó liền thu lại bộ dạng lo lắng và lộ ra vẻ uy nghiêm nói:
"Là do hắn cứng đầu, đáng đời!"
Sau khi nói xong liền đặt chum trà xuống bàn sau đó phất tay áo bỏ đi. Cuối cùng là ông ta cũng mềm lòng nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ thỏa hiệp. Suy cho cùng sinh mệnh mới là quan trọng, đợi hắn tỉnh lại rồi sẽ tính tiếp.
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
Ở một gian phòng khách Hiên Nhi tiểu thư đập cửa phòng la hét nhiều đến mức giọng của nàng ta cũng khàn đi. Tiểu Thúy ở bên ngoài đi tới đi lui trong lòng có phần do dự dù sao thì lão gia đã phân phó không được phép để tiểu thư ra ngoài. Buổi sáng khi đương gia phạt Chu Tiêu, tiểu thư đã lấy cái chết ra để ngăn cản rồi vì vậy đương gia hạ lệnh nhốt tiểu thư ở trong phòng. Tiểu Thuý cũng chỉ biết răm rắp nghe theo.
"Thúy Nhi, em để ta ra ngoài, trời mưa lớn như vậy Chu Tiêu ca ca sẽ chịu không nổi!"
Hiên Nhi tiểu thư hết lớn cả ngày rồi không những không thấy mệt mà còn hăng hái hơn. Chỉ vì bên ngoài mưa lớn tiếng sấm sét dồn dập nàng ta càng thêm lo lắng cho Chu Tiêu. Tiểu Thúy ở bên ngoài rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đương gia đã phân phó nàng ta phải trông chừng tiểu thư nhưng nàng ta lại là nha hoàn của tiểu thư nên thấy rất khó xử.
"Tiểu thư, người đừng làm khó nô tì, nô tì cũng chỉ là tuân lệnh lão gia làm việc, hơn nữa Chu Tiêu lại không biết tốt xấu không đồng ý thành thân với tiểu thư hắn đáng bị trừng phạt như vậy tiểu thư không nên mềm lòng."
Những lời mà tiểu Thuý nói ra cũng là từ tận đáy lòng, tiểu thư nhà nàng đã định chung thân đại sự với Chu Tiêu vậy mà Chu Tiêu hắn còn không cam tâm tình nguyện, có lý nào hắn lại như vậy.
"Chu.. Chu Tiêu ca ca không đồng ý.. ta cũng.. ta cũng là có thể.. có thể hiểu được."
Giọng nói của Hiên Nhi tiểu thư cũng dần dần trở nên yếu ớt đi vài phần, dù sao thì chuyện này cũng do nàng mà ra nếu cứ vu oan cho Chu Tiêu, hay đổi lại là bất cứ người nào khác thì trong lòng đương nhiên cũng sẽ có bất mãn, tuy hành vi của Chu Tiêu là rất đỗi bình thường nhưng lại khiến lòng của nàng rất đau.
"Tiểu thư của ta ơi, người đừng nói thay cho hắn nữa, ta thấy hắn thật không biết tốt xấu, tiểu thư không nên vì vẻ bề ngoài của hắn mà đánh lừa. Ngay cả hắn cũng không biết bằng thân phận của hắn cũng không xứng với tiểu thư!"
Cho đến lúc này Tiểu Thúy vẫn còn không ưa gì Chu Tiêu, mặc dù lỗi đó là do tiểu thư nhà nàng gây ra.
"Em.. em đừng nói nhảm, ta thích Chu Tiêu không phải vì vẻ bề ngoài, ta đơn giản là thích huynh ấy chỉ vì huynh ấy là Chu Tiêu ca ca, đổi lại là người khác dù có tuấn tú hơn nữa ta cũng không thích."
"Tiểu thư, nhưng từ nhỏ đến giờ người đã thấy nam nhân nào tuấn tú hơn Chu Tiêu chưa?"
Câu nói này của Tiểu Thúy đã đánh động suy nghĩ của Hiên Nhi tiểu thư, trong lòng nàng ta thầm nói không có, chưa bao giờ. Chu Tiêu ca ca là người tuấn tú nhất mà nàng ta từng nhìn thấy và cũng là người để lại nhiều ấn tượng sâu sắc nhất đối với làng ta.
"Thúy Nhi, cho dù em không mở cửa cho ta thì em cũng ra ngoài xem tình hình của Chu Tiêu ca ca như thế nào có được hay không? Thúy Nhi tốt, ta xin em đấy, em đi xem giúp ta có được không?"
Hiên Nhi tiểu thư cố vật nài van xin. Tiểu Thúy cuối cùng cũng nhịn không nổi, nàng ta nghĩ chỉ cần tiểu thư của mình không ra ngoài thì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì giúp tiểu thư để giảm bớt áy náy trong lòng thế nên nàng ta đã đồng ý mà không có chút suy nghĩ.
"Tiểu thư người phải nghe lời em tuyệt đối đừng làm ra chuyện dại dột gì thì em mới đi xem cho người."
Hiên Nhi tiểu thư thấy Tiểu Thúy đồng ý thì rất cao hứng gật đầu đáp ứng.
"Chỉ cần em đi xem giúp ta, ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện ngu ngốc nào."
Hiên Nhi tiểu thư trả lời, nàng ta rất coi trọng sinh mệnh của mình, đương nhiên sẽ không tự đi tìm chết, vừa rồi ở ngoài kia nàng tìm chết là để diễn kịch mà thôi, bởi vì làm biết nhất định sẽ có người đứng ra ngăn cản nàng, bây giờ nàng ta mới không ngốc đi làm chuyện lúc không có ai ở đây. Tiểu Thúy nhanh như một tia chớp chạy đi xem, một lát sau đã thấy quay trở lại.
"Tiểu thư, không tốt rồi, nghe bọn họ nói Chu Tiêu bị hôn mê bất tỉnh, lại còn đang sốt rất cao, Lý đại ca đã đi tìm đại phu rồi!
Hiên Nhi tiểu thương nghe xong thì trong lòng thấp thỏm không yên.
" Thúy Nhi, em cho ta ra ngoài, ta muốn gặp huynh ấy! Nếu em không cho ta ra ngoài ta sẽ cắt của mình! "
Hiên Nhi tiểu thư ngay lập tức đập vỡ chiếc bình cầm lên một mảnh sắc đặt lên cổ đe dọa Tiểu Thúy. Tiểu Thúy sợ tiểu thư làm ra chuyện dại dột đành phải mở cửa cho tiểu thư ra ngoài.
" Tiểu thư, hà tất phải làm như vậy? "
Thúy Nhi nói với vẻ bất lực, Hiên Nhi tiểu thư lúc này đâu còn nghe lọt lỗ tai nữa nàng ta nhanh chóng đẩy Tiểu Thúy sang một bên, nhấc váy lên chạy ra ngoài. Tiểu Thúy nghĩ đến ngoài trời còn đang mưa to nên vội vàng cầm ô đuổi theo.
" Tiểu thư, tiểu thư! Cầm theo ô! Ô này! "
Trong phòng Chu Tiêu vẫn đang hôn mê, mày nhíu lại.
" Tương Nhi, Tương Nhi! Không muốn, nàng đừng rời bỏ ta! Tưởng Nhi! Đừng đi.. "
Triệu đại ca trên liên tục thay khăn đắp trán cho Chu Tiêu, nghe hắn nói sảng khi hôn mê thì thở dài không biết bao nhiêu lần.
Trên đời này sao lại có kẻ si tình như ngươi chứ, không biết Tống đại phu là yêu quái phương nào mà khiến ngươi ra nông nỗi này. Ngươi đã thế này rồi mà còn không ngừng nghĩ về nàng ta, thật sự là không hiểu nổi!"
Triệu đại ca than vãn, mặc dù chưa từng gặp Tống Tương nhưng vì chuyện này lại có ấn tượng xấu đối với Tống Tương, không biết nữ nhân này là người như thế nào mà có thể quật ngã một nam nhân thân cao bẩy thước như thế này, có lẽ là trái tim của nàng ta làm bằng sắt đá.
"Tương Nhi, không muốn, đừng rời bỏ ta.."
Triệu đại ca nghe thấy bước chân từ ngoài cửa truyền lại thì tưởng là đại phu đến, nhưng khi người vào trong rồi mới phát hiện ra người đến là Hiên Nhi tiểu thư.
"Hiên Nhi tiểu thư, không phải tiểu thư bị.."
"Chu Tiêu ca ca thế nào rồi? Huynh ấy không sao chứ? Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?"
Hiên Nhi tiểu thư lo lắng hỏi một lúc nhiều câu hỏi Triệu đại ca không biết phải trả lời câu nào trước thì đã thấy Hiên Nhi tiểu thư bước đến giường ngồi xuống nắm chặt tay Chu Tiêu, có vẻ như tay Chu Tiêu đang muốn nắm giữ thứ gì đó.
"Chu Tiêu ca ca, ta đến thăm huynh rồi! Tất cả là lỗi của ta, đều là nỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên ép buộc huynh!"
Triệu đại ca nghe thấy thì những lời này thì sắc mặt trở nên bối rối.
"Đại phu đến rồi!"
Lý đại ca rất nhanh đã đưa đại phu đến, y phục còn bị ướt nhưng cũng không quan tâm, việc quan trọng lúc này là chức bắt mạch cho Chu Tiêu. Hiên Nhi tiểu thư không lộn xộn nữa, chỉ tránh qua một bên. Tiểu Thúy cũng vừa đuổi kịp đến nơi vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng ta:
"Tiểu thư, đừng khóc nữa, mau đứng qua đây!"
Trong phòng mọi ánh mắt dồn lên người đại phu, đại phu rất áp lực tay bắt mạch hồi lâu rồi mới buông cổ tay Chu Tiêu. Thấy vậy Hiên Nhi tiểu thư tiểu thư vội vàng hỏi:
"Đại phu, huynh ấy sao rồi?"
"Vị huynh đệ này tình hình không được tốt lắm, sốt rất cao, ta sẽ đi kê đơn thuốc, các ngươi cho hắn uống thuốc đó sống hay chết phải chờ qua đêm nay mới biết được."
Lời nói của đại phu chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đều bàng hoàng. Lý đại ca là người hét lên đầu tiên:
"Chuyện này sao có thể? Chu tiểu huynh đệ sức khỏe tốt như vậy chỉ dầm mưa có một một trận mưa sao lại thành ra thế này?"
"Không chỉ đơn giản là dầm mưa thông thường mà là do hắn bị nội thương còn chưa khỏi hẳn!"
Đại phu nói. Triệu đại ca lo lắng đến nỗi vò đầu bứt tai chuyện này phải làm sao mới tốt đấy. Ai cũng đều nói rằng bị nội thương thì phải có dược liệu trị nội thương mới khỏi nhưng ở Khổ Thủy này tìm đâu ra được dược trị nội thương, cũng không biết đi đâu để tìm được người đến trị nội thương nữa.
"Chu Tiêu ca ca, tất cả là đều do ta, là lỗi của ta, là ta không tốt đã gây ra chuyện này!"
Hiên Nhi tiểu thư cuối cùng không kìm được mà bật khóc rồi nói. Lý đại ca thấy nàng ta khóc trong lòng cũng khó chịu nói:
"Hiên Nhi tiểu thư chuyện này sao có thể trách tiểu thư được, có trách thì phải trách hắn quá cứng đầu! Không liên quan gì đến tiểu thư."
"Không, là ta, là do ta đã cho huynh ấy uống thuốc để nhận ta thành người khác, cuối cùng huynh ấy cũng nhận ra ta. Vì đạt được mục đích ta đã đánh ngất huynh ấy và dàn ra cảnh như mọi người thấy để các người hiểu nhầm giữa ta và Chu Tiêu ca ca, hai người chúng ta đã, ô, ô, tất cả là do ta đã hại chết huynh ấy."
Hiên Nhi tiểu thư có mưu đồ thì cũng không muốn vì chuyện đó mà nguy hại đến mạng người, hơn nữa lại là người trong lòng của nàng ta. Sau khi nghe xong lời đại phu nói lương tâm nàng cắn rứt mà phải nói ra sự thật.
"Vậy.."
Lý đại ca ngạc nhiên đến nỗi cứ như là lần đầu gặp Hiên Nhi tiểu thư vậy. Triệu đại ca đã rõ ràng chân tướng nên không cảm thấy ngạc nhiên, đúng lúc này từ phía sau có một tiếng mắng chửi truyền lại:
"Vô sỉ!"
Khi nghe được tiếng mắn của đương gia có mấy người đã lui ra ngoài, đương gia chưa từng nặng lời với Hiên Nhi tiểu thư, nhưng hôm nay thật sự nổi giận, ông nghiêm mặt:
"Sao ngươi có thể làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ này chứ, ngươi đã làm cha người cha như ta quá thất vọng! Sao người lại có tâm tư này?"
Đương gia giận dữ đến mức tiến đến tát Hiên Nhi tiểu thư nhưng Lý đại ca đã nhanh tay cản lại. Tiểu Thúy cũng chạy đến can ngăn:
"Lão gia người không thể trách tiểu thư, là tiểu thư cũng.."
"Câm miệng! Tiểu thư xảy ra chuyện ngươi cũng khó tránh khỏi liên quan. Ngươi đã không cản tiểu thư lại lại còn vào hùa với nó làm ra chuyện hoang đường thế này, không thể tha cho ngươi được!"
Nói rồi đương gia thẳng tay tát vào mặt Tiểu Thúy, khuôn mặt của tiền Thúy trong chốc lát bị sưng đỏ lên.
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"
"Đương gia, việc này không quan trọng, chờ Chu tiểu tỉnh lại rồi nói cũng chưa muộn."
Triệu đại ca lên tiếng khuyên nhủ.
"Ngươi đánh ta làm cái gì? Ta muốn xem Chu tiểu huynh đệ còn thở hay không thôi."
Đổi lại là ánh mắt bực bội của Triệu đại ca:
"Chu tiểu huynh đệ bị sốt cao, ngươi mau đi kêu đại phu đến, rồi bẩm báo đương gia còn ta đưa hắn trở về phòng."
Triệu đại ca nói xong rồi cùng với một người khác dìu Chu Tiêu về phòng. Lý đại ca ngây ngốc một lúc rồi mới tiếp thu hết những lời của Triệu đại ca vừa nói sau đó vội vàng bẩm báo với đương gia. Đương gia nghe xong sắp mặt xấu đi trong lòng thấp thỏm lo lắng:
"Hắn thế nào rồi?"
Sau khi hỏi xong đương gia chợt nhớ ra điều gì đó liền thu lại bộ dạng lo lắng và lộ ra vẻ uy nghiêm nói:
"Là do hắn cứng đầu, đáng đời!"
Sau khi nói xong liền đặt chum trà xuống bàn sau đó phất tay áo bỏ đi. Cuối cùng là ông ta cũng mềm lòng nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ thỏa hiệp. Suy cho cùng sinh mệnh mới là quan trọng, đợi hắn tỉnh lại rồi sẽ tính tiếp.
"Thả ta ra! Thả ta ra!"
Ở một gian phòng khách Hiên Nhi tiểu thư đập cửa phòng la hét nhiều đến mức giọng của nàng ta cũng khàn đi. Tiểu Thúy ở bên ngoài đi tới đi lui trong lòng có phần do dự dù sao thì lão gia đã phân phó không được phép để tiểu thư ra ngoài. Buổi sáng khi đương gia phạt Chu Tiêu, tiểu thư đã lấy cái chết ra để ngăn cản rồi vì vậy đương gia hạ lệnh nhốt tiểu thư ở trong phòng. Tiểu Thuý cũng chỉ biết răm rắp nghe theo.
"Thúy Nhi, em để ta ra ngoài, trời mưa lớn như vậy Chu Tiêu ca ca sẽ chịu không nổi!"
Hiên Nhi tiểu thư hết lớn cả ngày rồi không những không thấy mệt mà còn hăng hái hơn. Chỉ vì bên ngoài mưa lớn tiếng sấm sét dồn dập nàng ta càng thêm lo lắng cho Chu Tiêu. Tiểu Thúy ở bên ngoài rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đương gia đã phân phó nàng ta phải trông chừng tiểu thư nhưng nàng ta lại là nha hoàn của tiểu thư nên thấy rất khó xử.
"Tiểu thư, người đừng làm khó nô tì, nô tì cũng chỉ là tuân lệnh lão gia làm việc, hơn nữa Chu Tiêu lại không biết tốt xấu không đồng ý thành thân với tiểu thư hắn đáng bị trừng phạt như vậy tiểu thư không nên mềm lòng."
Những lời mà tiểu Thuý nói ra cũng là từ tận đáy lòng, tiểu thư nhà nàng đã định chung thân đại sự với Chu Tiêu vậy mà Chu Tiêu hắn còn không cam tâm tình nguyện, có lý nào hắn lại như vậy.
"Chu.. Chu Tiêu ca ca không đồng ý.. ta cũng.. ta cũng là có thể.. có thể hiểu được."
Giọng nói của Hiên Nhi tiểu thư cũng dần dần trở nên yếu ớt đi vài phần, dù sao thì chuyện này cũng do nàng mà ra nếu cứ vu oan cho Chu Tiêu, hay đổi lại là bất cứ người nào khác thì trong lòng đương nhiên cũng sẽ có bất mãn, tuy hành vi của Chu Tiêu là rất đỗi bình thường nhưng lại khiến lòng của nàng rất đau.
"Tiểu thư của ta ơi, người đừng nói thay cho hắn nữa, ta thấy hắn thật không biết tốt xấu, tiểu thư không nên vì vẻ bề ngoài của hắn mà đánh lừa. Ngay cả hắn cũng không biết bằng thân phận của hắn cũng không xứng với tiểu thư!"
Cho đến lúc này Tiểu Thúy vẫn còn không ưa gì Chu Tiêu, mặc dù lỗi đó là do tiểu thư nhà nàng gây ra.
"Em.. em đừng nói nhảm, ta thích Chu Tiêu không phải vì vẻ bề ngoài, ta đơn giản là thích huynh ấy chỉ vì huynh ấy là Chu Tiêu ca ca, đổi lại là người khác dù có tuấn tú hơn nữa ta cũng không thích."
"Tiểu thư, nhưng từ nhỏ đến giờ người đã thấy nam nhân nào tuấn tú hơn Chu Tiêu chưa?"
Câu nói này của Tiểu Thúy đã đánh động suy nghĩ của Hiên Nhi tiểu thư, trong lòng nàng ta thầm nói không có, chưa bao giờ. Chu Tiêu ca ca là người tuấn tú nhất mà nàng ta từng nhìn thấy và cũng là người để lại nhiều ấn tượng sâu sắc nhất đối với làng ta.
"Thúy Nhi, cho dù em không mở cửa cho ta thì em cũng ra ngoài xem tình hình của Chu Tiêu ca ca như thế nào có được hay không? Thúy Nhi tốt, ta xin em đấy, em đi xem giúp ta có được không?"
Hiên Nhi tiểu thư cố vật nài van xin. Tiểu Thúy cuối cùng cũng nhịn không nổi, nàng ta nghĩ chỉ cần tiểu thư của mình không ra ngoài thì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì giúp tiểu thư để giảm bớt áy náy trong lòng thế nên nàng ta đã đồng ý mà không có chút suy nghĩ.
"Tiểu thư người phải nghe lời em tuyệt đối đừng làm ra chuyện dại dột gì thì em mới đi xem cho người."
Hiên Nhi tiểu thư thấy Tiểu Thúy đồng ý thì rất cao hứng gật đầu đáp ứng.
"Chỉ cần em đi xem giúp ta, ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện ngu ngốc nào."
Hiên Nhi tiểu thư trả lời, nàng ta rất coi trọng sinh mệnh của mình, đương nhiên sẽ không tự đi tìm chết, vừa rồi ở ngoài kia nàng tìm chết là để diễn kịch mà thôi, bởi vì làm biết nhất định sẽ có người đứng ra ngăn cản nàng, bây giờ nàng ta mới không ngốc đi làm chuyện lúc không có ai ở đây. Tiểu Thúy nhanh như một tia chớp chạy đi xem, một lát sau đã thấy quay trở lại.
"Tiểu thư, không tốt rồi, nghe bọn họ nói Chu Tiêu bị hôn mê bất tỉnh, lại còn đang sốt rất cao, Lý đại ca đã đi tìm đại phu rồi!
Hiên Nhi tiểu thương nghe xong thì trong lòng thấp thỏm không yên.
" Thúy Nhi, em cho ta ra ngoài, ta muốn gặp huynh ấy! Nếu em không cho ta ra ngoài ta sẽ cắt của mình! "
Hiên Nhi tiểu thư ngay lập tức đập vỡ chiếc bình cầm lên một mảnh sắc đặt lên cổ đe dọa Tiểu Thúy. Tiểu Thúy sợ tiểu thư làm ra chuyện dại dột đành phải mở cửa cho tiểu thư ra ngoài.
" Tiểu thư, hà tất phải làm như vậy? "
Thúy Nhi nói với vẻ bất lực, Hiên Nhi tiểu thư lúc này đâu còn nghe lọt lỗ tai nữa nàng ta nhanh chóng đẩy Tiểu Thúy sang một bên, nhấc váy lên chạy ra ngoài. Tiểu Thúy nghĩ đến ngoài trời còn đang mưa to nên vội vàng cầm ô đuổi theo.
" Tiểu thư, tiểu thư! Cầm theo ô! Ô này! "
Trong phòng Chu Tiêu vẫn đang hôn mê, mày nhíu lại.
" Tương Nhi, Tương Nhi! Không muốn, nàng đừng rời bỏ ta! Tưởng Nhi! Đừng đi.. "
Triệu đại ca trên liên tục thay khăn đắp trán cho Chu Tiêu, nghe hắn nói sảng khi hôn mê thì thở dài không biết bao nhiêu lần.
Trên đời này sao lại có kẻ si tình như ngươi chứ, không biết Tống đại phu là yêu quái phương nào mà khiến ngươi ra nông nỗi này. Ngươi đã thế này rồi mà còn không ngừng nghĩ về nàng ta, thật sự là không hiểu nổi!"
Triệu đại ca than vãn, mặc dù chưa từng gặp Tống Tương nhưng vì chuyện này lại có ấn tượng xấu đối với Tống Tương, không biết nữ nhân này là người như thế nào mà có thể quật ngã một nam nhân thân cao bẩy thước như thế này, có lẽ là trái tim của nàng ta làm bằng sắt đá.
"Tương Nhi, không muốn, đừng rời bỏ ta.."
Triệu đại ca nghe thấy bước chân từ ngoài cửa truyền lại thì tưởng là đại phu đến, nhưng khi người vào trong rồi mới phát hiện ra người đến là Hiên Nhi tiểu thư.
"Hiên Nhi tiểu thư, không phải tiểu thư bị.."
"Chu Tiêu ca ca thế nào rồi? Huynh ấy không sao chứ? Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?"
Hiên Nhi tiểu thư lo lắng hỏi một lúc nhiều câu hỏi Triệu đại ca không biết phải trả lời câu nào trước thì đã thấy Hiên Nhi tiểu thư bước đến giường ngồi xuống nắm chặt tay Chu Tiêu, có vẻ như tay Chu Tiêu đang muốn nắm giữ thứ gì đó.
"Chu Tiêu ca ca, ta đến thăm huynh rồi! Tất cả là lỗi của ta, đều là nỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên ép buộc huynh!"
Triệu đại ca nghe thấy thì những lời này thì sắc mặt trở nên bối rối.
"Đại phu đến rồi!"
Lý đại ca rất nhanh đã đưa đại phu đến, y phục còn bị ướt nhưng cũng không quan tâm, việc quan trọng lúc này là chức bắt mạch cho Chu Tiêu. Hiên Nhi tiểu thư không lộn xộn nữa, chỉ tránh qua một bên. Tiểu Thúy cũng vừa đuổi kịp đến nơi vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng ta:
"Tiểu thư, đừng khóc nữa, mau đứng qua đây!"
Trong phòng mọi ánh mắt dồn lên người đại phu, đại phu rất áp lực tay bắt mạch hồi lâu rồi mới buông cổ tay Chu Tiêu. Thấy vậy Hiên Nhi tiểu thư tiểu thư vội vàng hỏi:
"Đại phu, huynh ấy sao rồi?"
"Vị huynh đệ này tình hình không được tốt lắm, sốt rất cao, ta sẽ đi kê đơn thuốc, các ngươi cho hắn uống thuốc đó sống hay chết phải chờ qua đêm nay mới biết được."
Lời nói của đại phu chẳng khác gì tiếng sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đều bàng hoàng. Lý đại ca là người hét lên đầu tiên:
"Chuyện này sao có thể? Chu tiểu huynh đệ sức khỏe tốt như vậy chỉ dầm mưa có một một trận mưa sao lại thành ra thế này?"
"Không chỉ đơn giản là dầm mưa thông thường mà là do hắn bị nội thương còn chưa khỏi hẳn!"
Đại phu nói. Triệu đại ca lo lắng đến nỗi vò đầu bứt tai chuyện này phải làm sao mới tốt đấy. Ai cũng đều nói rằng bị nội thương thì phải có dược liệu trị nội thương mới khỏi nhưng ở Khổ Thủy này tìm đâu ra được dược trị nội thương, cũng không biết đi đâu để tìm được người đến trị nội thương nữa.
"Chu Tiêu ca ca, tất cả là đều do ta, là lỗi của ta, là ta không tốt đã gây ra chuyện này!"
Hiên Nhi tiểu thư cuối cùng không kìm được mà bật khóc rồi nói. Lý đại ca thấy nàng ta khóc trong lòng cũng khó chịu nói:
"Hiên Nhi tiểu thư chuyện này sao có thể trách tiểu thư được, có trách thì phải trách hắn quá cứng đầu! Không liên quan gì đến tiểu thư."
"Không, là ta, là do ta đã cho huynh ấy uống thuốc để nhận ta thành người khác, cuối cùng huynh ấy cũng nhận ra ta. Vì đạt được mục đích ta đã đánh ngất huynh ấy và dàn ra cảnh như mọi người thấy để các người hiểu nhầm giữa ta và Chu Tiêu ca ca, hai người chúng ta đã, ô, ô, tất cả là do ta đã hại chết huynh ấy."
Hiên Nhi tiểu thư có mưu đồ thì cũng không muốn vì chuyện đó mà nguy hại đến mạng người, hơn nữa lại là người trong lòng của nàng ta. Sau khi nghe xong lời đại phu nói lương tâm nàng cắn rứt mà phải nói ra sự thật.
"Vậy.."
Lý đại ca ngạc nhiên đến nỗi cứ như là lần đầu gặp Hiên Nhi tiểu thư vậy. Triệu đại ca đã rõ ràng chân tướng nên không cảm thấy ngạc nhiên, đúng lúc này từ phía sau có một tiếng mắng chửi truyền lại:
"Vô sỉ!"
Khi nghe được tiếng mắn của đương gia có mấy người đã lui ra ngoài, đương gia chưa từng nặng lời với Hiên Nhi tiểu thư, nhưng hôm nay thật sự nổi giận, ông nghiêm mặt:
"Sao ngươi có thể làm ra chuyện ngu xuẩn cỡ này chứ, ngươi đã làm cha người cha như ta quá thất vọng! Sao người lại có tâm tư này?"
Đương gia giận dữ đến mức tiến đến tát Hiên Nhi tiểu thư nhưng Lý đại ca đã nhanh tay cản lại. Tiểu Thúy cũng chạy đến can ngăn:
"Lão gia người không thể trách tiểu thư, là tiểu thư cũng.."
"Câm miệng! Tiểu thư xảy ra chuyện ngươi cũng khó tránh khỏi liên quan. Ngươi đã không cản tiểu thư lại lại còn vào hùa với nó làm ra chuyện hoang đường thế này, không thể tha cho ngươi được!"
Nói rồi đương gia thẳng tay tát vào mặt Tiểu Thúy, khuôn mặt của tiền Thúy trong chốc lát bị sưng đỏ lên.
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"
"Đương gia, việc này không quan trọng, chờ Chu tiểu tỉnh lại rồi nói cũng chưa muộn."
Triệu đại ca lên tiếng khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.