Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 117: Tìm Ra Manh Mối.
Vân Phong Nam Thiên
07/03/2022
"Sư gia mời ngài vào trong."
Trưởng quầy cúi đầu cung kính đứng sang một bên để nhường lối đi cho sư gia dễ dàng bước từ ngoài vào trong. Bọn họ là những bách tính thấp cổ bé họng nên sợ một phép những vị quan địa phương như thế này, dù sao thì trời ở trên cao hoàng đế thì ở xa. Nếu như vì bất cẩn mà khiến cho vị sư gia này mất hứng thì e rằng cái mạng nhỏ của ông ta cũng khó mà giữ được.
"Được."
Sư gia đưa tay lên vuốt chòm râu, chậm chạp bước vào trong, khác hoàn toàn với cảnh khúm núm lúc trước ở thư phòng của huyện thái gia. Thái độ hậm hực ban nãy của sư gia giờ được thay thế bằng dáng vẻ khệnh khạng kiêu ngạo.
"Khách điếm của ngươi phi thường vắng vẻ."
Sư gia vẫn liên tục vuốt vuốt chòm râu của mình đôi mắt nhỏ của vị này dần biến thành hình viên đạn, từ lúc vào vị này không trực tiếp đi thẳng vào việc tra án mà lan man sang khía cạnh khác. Trưởng quầy không dám suy đoán cũng không dám nói dối, ngay lập tức thành thật trả lời:
"Sư gia nói không sai, khách điếm của thảo dân gần mười tháng trở lại đây luôn vắng vẻ, ít người qua lại, nay lại xảy ra án mạng nữa khiến cho sinh ý của khách điếm càng kém hơn. Thảo dân khẩn cầu quan lão gia nhanh chóng phá án bắt hung thủ về quy án trả lại công đạo cho người quá cố. Sau này thảo dân sẽ hiếu kính ngài."
Lúc này đôi mắt của sư gia sáng rực lấp lánh hẳn lên, ông ta giả vờ bất mãn trách cứ:
"Hiếu kính? Ngươi này muốn hiếu kính ta như thế nào đây? Ta bây giờ còn rất trẻ, ngươi xem ta còn cần phải có người hiếu kính sao?"
"Thảo dân không có ý tứ đó mong sư gia đừng hiểu nhầm ý của thảo dân như vậy."
Trưởng quầy nghe vậy mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta liên tục giải thích khi thấy sư gia có ý hiểu nhầm. Sư gia lúc này giả bộ rộng lượng vừa nghiêm giọng vừa dịu dàng nói:
"Ai nói trước được việc sau này sẽ thế nào, quan trọng là hiện tại."
Nghe vậy trưởng quầy hiểu ý, ông ta liếc nhìn ngỗ tác đang đi theo sư gia một cái rồi khéo léo kéo sư gia qua một bên đặt vào tay sư gia một thỏi vàng năm mươi lượng và hạ giọng mà khẽ nói:
"Mong sư gia đừng chán ghét, gần đây sinh ý của khách điếm không tốt, không có thu nhập, Thảo dân còn có một nhà già trẻ đang trông chờ vào sinh ý của khách điếm. Thảo dân thấy sư gia vất vả nhưng cũng chỉ có thể rút ra được năm mươi lượng, số ngân lượng nhỏ này muốn mời sư gia uống rượu, đây là tấm lòng của Thảo dân mong sư gia hãy nhận lấy."
Sư gia vội vàng nhận lấy còn ra vẻ khách sáo nói:
"Ngươi nói đi đâu vậy? Sao lại vất vả đây là trách nhiệm của nha môn, nhưng thôi nếu ngươi đã nói vậy rồi mà ta còn cố tình không nhận thì là không cho ngươi thể diện. Ngươi không cần lo lắng ta sẽ tra xét rõ ràng trả lại trong sạch cho khách điếm của các ngươi."
'Đã vậy, Thảo dân tại đây đa tạ sư gia. Thảo dân mong sư gia sớm tìm ra hung thủ, bắt hung thủ về quy án trả lại trong sạch cho khách điếm. Chỉ có như vậy bách tính mới không dè chừng với khách điếm của Thảo dân. Khi đó mới có khách Nhân ghé đến ở trọ, bằng không khách điếm của Thảo dân chỉ còn nước đóng cửa mà thôi. "
Trưởng quầy bày ra bộ mặt đáng thương nói. Lúc này sư gia mới xua xua tay nói:
" Mau đưa ta đến hiện trường, xem có tìm thêm được manh mối gì không. "
Sư gia nói xong, đang định bước đi thì dường như nhớ ra điều gì đó quay lại nói với trưởng quầy:
" Ngươi mau gọi ca ca của người quá cố lên đi ta có vài điều muốn hỏi. "
Sau khi sư gia đưa ra yêu cầu, trưởng quầy bên phân phối một người làm bếp mọi người, ông ta sao dám bỏ lại sư gia ở đây như vậy thật vô lễ.
" Sư gia. "
Hồ Đại Sơn vừa đi vào liền chắp tay kính cẩn chào hỏi sư gia. Bởi vì hắn biết chỉ có dựa vào nha môn mới có thể tìm ra hung thủ báo thù cho đệ đệ, nên hắn ta rất coi trọng người của nha môn mà không còn cách nào khác. Ở nơi này quan phụ mẫu là thiên lão gia, những bách tính như hắn là người thấp cổ bé họng nên rất sợ thiên lão gia vì vậy bọn họ luôn phủ lên người quan phụ mẫu một vầng hào quang mà là kính cẩn. Ngay cả khi họ thừa sức hiểu được không phải ai cũng là quan phụ mẫu tốt xứng đáng với sự kính cẩn của bách tính nhưng họ còn có thể làm gì được.
" Ngươi mau nói cho ta biết, lúc đệ đệ ngươi bị sát hại tại hiện trường lúc đó thế nào mau nói tỷ mỉ chi tiết cho ta. "
Sư gia nghiêm túc hỏi, tuy rằng ông ta có lòng tham nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, huyện thái gia cũng không có chỗ nào có thể bắt bẻ được sư gia. Nhất là khi giao trọng trách cho sư gia đi làm những việc hệ trọng chưa bao giờ ông ta xử lý cẩu thả. Khi nghe sư gia hỏi xong, Hồ Đại Sơn của lục lọi lại trí nhớ kể lại chi tiết:
" Khi phát hiện ra đệ đệ của thảo dân bị sát hại, hai mắt vẫn trợn chừng, đệ đệ thảo dân chết một cách bí ẩn, ngoài dấu viết bị siết trên cổ ra cũng không còn dấu hiệu nào khác nên thảo dân đoán đệ đệ của Thảo dân bị một cao thủ sát hại nên mới không có cơ hội chống trả hay cầu cứu. "
Hồ Đại Sơn khi nhắc đến việc đệ đệ bị sát hại thì hai mắt lại đỏ ngầu lên, trong mắt tràn ngập hận thù. Nếu người đang đứng trước mặt mà là hung thủ thì e rằng hắn sẽ lao lên xé xác ra rồi. Cha mẹ hắn mất sớm một mình hắn nuôi đệ đệ khôn lớn, hai huynh đệ hắn phải nương tựa vào nhau mà sống, đệ đệ oan uổng mất mạng, từ nay trở đi hắn thành người tứ cố vô thân. Khi nghĩ đến cảnh không còn ai thân thiết trên đời này nữa hắn không kìm được lòng mà nước mắt tuôn rơi ào ào. Sư gia chăm chú nghe hắn thuật lại nhưng không buồn quan tâm đến cảm xúc đau thương của hắn, bây giờ ông ta muốn hắn dẫn đi đến chỗ đặt thi thể đệ đệ hắn để xem xét. Ban đầu Hồ Đại Sơn còn miễn cưỡng, nhưng về sau khi nghe trưởng quầy mắng như tát nước vào mặt hắn ta mới xuôi xuống đồng ý.
Khi mở nắp quan tài ra, sư gia nhăn mặt vội vàng bịt mũi lại, sư gia cùng ngỗ tác kiểm tra tỷ mỉ khắp thi thể cuối cùng sư gia phát hiện ra móng tay của tử thi có gì đó kỳ lạ liền reo lên:
" Trong móng tay tử thi có thứ gì đó. "
Sư gia vừa dứt lời thì ngỗ tác đi cùng vội vàng đi đến lấy thứ trong tay móng tay của tử thi ra, chỉ thấy một ít dịch màu vàng đã đặc quánh và mịn:
" Đây là.. "
Trưởng quầy sửng sốt không còn nhớ tới việc phải bịt mũi nữa, hai mắt dán vào thứ trong tay của sư gia đang cầm:
" Ta nghĩ rằng đây là thứ trên người hung thủ, làm manh mối duy nhất để ta tìm ra hung thủ. "
Sư gia đưa ra nhận định.
" Hẳn là lúc giằng co với hung thủ, người bị hại đã cào lên người hung thủ, rất có thể trên người hung thủ bị thương, vết thương này đã chảy mủ xem ra vết thương của hung thủ rất nghiêm trọng. "
Đôi mắt của sư gia lúc này trợn tròn sáng rực lên quay ra lạnh lùng hạ lệnh cho nha dịch:
" Ta biết rồi, các người mau đi đến các dược đường y quán trong trấn hỏi xem hai ngày nay có ai đến mua dược liệu trị thương không, nếu có thể thì mau thống kê lại rồi báo tường tận cho ta. "
Lời sư gia liền quay sang phía trưởng quầy tiếp tục hỏi:
" Lúc trước nghe các ngươi nói vị khách thuê phòng trên lầu hai mặc y phục màu gì vậy? "
Sư gia có nghe nhưng không nhớ ra trang phục của người đó bèn hỏi lại:
" Là một nam nhân vận y phục dạ hành, trên đầu trùm kín mít, không ai có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn ta trông như thế nào. "
Hồ Đại Sơn vội vàng tranh trả lời, hắn luôn nhớ rất rõ ràng người này, nói xong hắn tức giận tái xanh mặt mày. Hắn hối hận nếu như lúc đấy không có thay đổi vị trí làm việc đệ đệ, nếu như lúc đó hắn không nhờ đệ đệ giao đồ ăn nên căn phòng đó thì có lẽ đệ đệ của hắn sẽ không chết oan uổng như vậy.
" Ngươi có thể tả lại bề ngoài của người đó, vẽ lại sau đó ta sẽ đem bức họa dán ở khắp nơi từng ngốc ngách, từng con hẻm nếu ai phát hiện cung cấp ra manh mối sẽ được trọng thưởng như vậy ta tin rằng sẽ sớm bắt được hung thủ về quy án. "
Sư gia nhìn Hồ Đại Sơn nói.
" Đa tạ sư gia. "
Hồ Đại Sơn rất phấn khích sau đó hắn cùng trưởng quầy tìm giấy bút vẽ chân dung nghi phạm. Trưởng quầy vẽ xong nóng lòng muốn đưa lên cho sư gia xem. Đương nhiên trưởng quầy không quan tâm đến sống chết của tiểu đã chết, cái mà ông ta quan tâm đến là sinh ý khách điếm. Nếu chuyện này không được giải quyết triệt để thì tiền mất mà khách điếm cũng phải đóng cửa.
Sự gia cầm bức họa kiểm tra lại các chi tiết cụ thể với trưởng quầy và Hồ Đại Sơn sau đó vội vàng rời khỏi khách điếm đến nhờ họa sĩ của huyện nha họa thêm nhiều bức nữa. Trước khi đi còn kịp nói với trưởng quầy và Hồ Đại Sơn:
" Các ngươi cứ yên tâm chờ tin tốt của ta."
Đám người nha môn lục tục rời đi, khách điếm khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh. Trưởng quầy không muốn giải thích, chỉ mong sao vụ án này nhanh chóng khép lại sau đó ông ta sẽ đuổi việc Hồ Đại Sơn. Nếu bây giờ sự việc chưa sáng tỏ mà ông ta cứ cố tình đuổi việc hắn thì e rằng hắn sẽ bị người đời mắng chửi. Trưởng quầy tuy là người nóng nảy nhưng ông ta cũng không phải là người ngốc.
Chu Tiêu nguyên một ngày không về, buổi sáng tỉnh dậy đầu vẫn còn đau, hắn nhìn xung quanh thì thấy bản thân đêm qua ngủ quên ở quán rượu, trên sàn là liệt những chum rượu rỗng mà hôm qua bọn họ uống. Lý đại ca không còn lè nhè là hét nữa mà đang rất yên tĩnh ngủ say. Chu Tiêu loạng choạng bước đến gần cửa sổ đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh trở lại ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Trưởng quầy cúi đầu cung kính đứng sang một bên để nhường lối đi cho sư gia dễ dàng bước từ ngoài vào trong. Bọn họ là những bách tính thấp cổ bé họng nên sợ một phép những vị quan địa phương như thế này, dù sao thì trời ở trên cao hoàng đế thì ở xa. Nếu như vì bất cẩn mà khiến cho vị sư gia này mất hứng thì e rằng cái mạng nhỏ của ông ta cũng khó mà giữ được.
"Được."
Sư gia đưa tay lên vuốt chòm râu, chậm chạp bước vào trong, khác hoàn toàn với cảnh khúm núm lúc trước ở thư phòng của huyện thái gia. Thái độ hậm hực ban nãy của sư gia giờ được thay thế bằng dáng vẻ khệnh khạng kiêu ngạo.
"Khách điếm của ngươi phi thường vắng vẻ."
Sư gia vẫn liên tục vuốt vuốt chòm râu của mình đôi mắt nhỏ của vị này dần biến thành hình viên đạn, từ lúc vào vị này không trực tiếp đi thẳng vào việc tra án mà lan man sang khía cạnh khác. Trưởng quầy không dám suy đoán cũng không dám nói dối, ngay lập tức thành thật trả lời:
"Sư gia nói không sai, khách điếm của thảo dân gần mười tháng trở lại đây luôn vắng vẻ, ít người qua lại, nay lại xảy ra án mạng nữa khiến cho sinh ý của khách điếm càng kém hơn. Thảo dân khẩn cầu quan lão gia nhanh chóng phá án bắt hung thủ về quy án trả lại công đạo cho người quá cố. Sau này thảo dân sẽ hiếu kính ngài."
Lúc này đôi mắt của sư gia sáng rực lấp lánh hẳn lên, ông ta giả vờ bất mãn trách cứ:
"Hiếu kính? Ngươi này muốn hiếu kính ta như thế nào đây? Ta bây giờ còn rất trẻ, ngươi xem ta còn cần phải có người hiếu kính sao?"
"Thảo dân không có ý tứ đó mong sư gia đừng hiểu nhầm ý của thảo dân như vậy."
Trưởng quầy nghe vậy mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta liên tục giải thích khi thấy sư gia có ý hiểu nhầm. Sư gia lúc này giả bộ rộng lượng vừa nghiêm giọng vừa dịu dàng nói:
"Ai nói trước được việc sau này sẽ thế nào, quan trọng là hiện tại."
Nghe vậy trưởng quầy hiểu ý, ông ta liếc nhìn ngỗ tác đang đi theo sư gia một cái rồi khéo léo kéo sư gia qua một bên đặt vào tay sư gia một thỏi vàng năm mươi lượng và hạ giọng mà khẽ nói:
"Mong sư gia đừng chán ghét, gần đây sinh ý của khách điếm không tốt, không có thu nhập, Thảo dân còn có một nhà già trẻ đang trông chờ vào sinh ý của khách điếm. Thảo dân thấy sư gia vất vả nhưng cũng chỉ có thể rút ra được năm mươi lượng, số ngân lượng nhỏ này muốn mời sư gia uống rượu, đây là tấm lòng của Thảo dân mong sư gia hãy nhận lấy."
Sư gia vội vàng nhận lấy còn ra vẻ khách sáo nói:
"Ngươi nói đi đâu vậy? Sao lại vất vả đây là trách nhiệm của nha môn, nhưng thôi nếu ngươi đã nói vậy rồi mà ta còn cố tình không nhận thì là không cho ngươi thể diện. Ngươi không cần lo lắng ta sẽ tra xét rõ ràng trả lại trong sạch cho khách điếm của các ngươi."
'Đã vậy, Thảo dân tại đây đa tạ sư gia. Thảo dân mong sư gia sớm tìm ra hung thủ, bắt hung thủ về quy án trả lại trong sạch cho khách điếm. Chỉ có như vậy bách tính mới không dè chừng với khách điếm của Thảo dân. Khi đó mới có khách Nhân ghé đến ở trọ, bằng không khách điếm của Thảo dân chỉ còn nước đóng cửa mà thôi. "
Trưởng quầy bày ra bộ mặt đáng thương nói. Lúc này sư gia mới xua xua tay nói:
" Mau đưa ta đến hiện trường, xem có tìm thêm được manh mối gì không. "
Sư gia nói xong, đang định bước đi thì dường như nhớ ra điều gì đó quay lại nói với trưởng quầy:
" Ngươi mau gọi ca ca của người quá cố lên đi ta có vài điều muốn hỏi. "
Sau khi sư gia đưa ra yêu cầu, trưởng quầy bên phân phối một người làm bếp mọi người, ông ta sao dám bỏ lại sư gia ở đây như vậy thật vô lễ.
" Sư gia. "
Hồ Đại Sơn vừa đi vào liền chắp tay kính cẩn chào hỏi sư gia. Bởi vì hắn biết chỉ có dựa vào nha môn mới có thể tìm ra hung thủ báo thù cho đệ đệ, nên hắn ta rất coi trọng người của nha môn mà không còn cách nào khác. Ở nơi này quan phụ mẫu là thiên lão gia, những bách tính như hắn là người thấp cổ bé họng nên rất sợ thiên lão gia vì vậy bọn họ luôn phủ lên người quan phụ mẫu một vầng hào quang mà là kính cẩn. Ngay cả khi họ thừa sức hiểu được không phải ai cũng là quan phụ mẫu tốt xứng đáng với sự kính cẩn của bách tính nhưng họ còn có thể làm gì được.
" Ngươi mau nói cho ta biết, lúc đệ đệ ngươi bị sát hại tại hiện trường lúc đó thế nào mau nói tỷ mỉ chi tiết cho ta. "
Sư gia nghiêm túc hỏi, tuy rằng ông ta có lòng tham nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, huyện thái gia cũng không có chỗ nào có thể bắt bẻ được sư gia. Nhất là khi giao trọng trách cho sư gia đi làm những việc hệ trọng chưa bao giờ ông ta xử lý cẩu thả. Khi nghe sư gia hỏi xong, Hồ Đại Sơn của lục lọi lại trí nhớ kể lại chi tiết:
" Khi phát hiện ra đệ đệ của thảo dân bị sát hại, hai mắt vẫn trợn chừng, đệ đệ thảo dân chết một cách bí ẩn, ngoài dấu viết bị siết trên cổ ra cũng không còn dấu hiệu nào khác nên thảo dân đoán đệ đệ của Thảo dân bị một cao thủ sát hại nên mới không có cơ hội chống trả hay cầu cứu. "
Hồ Đại Sơn khi nhắc đến việc đệ đệ bị sát hại thì hai mắt lại đỏ ngầu lên, trong mắt tràn ngập hận thù. Nếu người đang đứng trước mặt mà là hung thủ thì e rằng hắn sẽ lao lên xé xác ra rồi. Cha mẹ hắn mất sớm một mình hắn nuôi đệ đệ khôn lớn, hai huynh đệ hắn phải nương tựa vào nhau mà sống, đệ đệ oan uổng mất mạng, từ nay trở đi hắn thành người tứ cố vô thân. Khi nghĩ đến cảnh không còn ai thân thiết trên đời này nữa hắn không kìm được lòng mà nước mắt tuôn rơi ào ào. Sư gia chăm chú nghe hắn thuật lại nhưng không buồn quan tâm đến cảm xúc đau thương của hắn, bây giờ ông ta muốn hắn dẫn đi đến chỗ đặt thi thể đệ đệ hắn để xem xét. Ban đầu Hồ Đại Sơn còn miễn cưỡng, nhưng về sau khi nghe trưởng quầy mắng như tát nước vào mặt hắn ta mới xuôi xuống đồng ý.
Khi mở nắp quan tài ra, sư gia nhăn mặt vội vàng bịt mũi lại, sư gia cùng ngỗ tác kiểm tra tỷ mỉ khắp thi thể cuối cùng sư gia phát hiện ra móng tay của tử thi có gì đó kỳ lạ liền reo lên:
" Trong móng tay tử thi có thứ gì đó. "
Sư gia vừa dứt lời thì ngỗ tác đi cùng vội vàng đi đến lấy thứ trong tay móng tay của tử thi ra, chỉ thấy một ít dịch màu vàng đã đặc quánh và mịn:
" Đây là.. "
Trưởng quầy sửng sốt không còn nhớ tới việc phải bịt mũi nữa, hai mắt dán vào thứ trong tay của sư gia đang cầm:
" Ta nghĩ rằng đây là thứ trên người hung thủ, làm manh mối duy nhất để ta tìm ra hung thủ. "
Sư gia đưa ra nhận định.
" Hẳn là lúc giằng co với hung thủ, người bị hại đã cào lên người hung thủ, rất có thể trên người hung thủ bị thương, vết thương này đã chảy mủ xem ra vết thương của hung thủ rất nghiêm trọng. "
Đôi mắt của sư gia lúc này trợn tròn sáng rực lên quay ra lạnh lùng hạ lệnh cho nha dịch:
" Ta biết rồi, các người mau đi đến các dược đường y quán trong trấn hỏi xem hai ngày nay có ai đến mua dược liệu trị thương không, nếu có thể thì mau thống kê lại rồi báo tường tận cho ta. "
Lời sư gia liền quay sang phía trưởng quầy tiếp tục hỏi:
" Lúc trước nghe các ngươi nói vị khách thuê phòng trên lầu hai mặc y phục màu gì vậy? "
Sư gia có nghe nhưng không nhớ ra trang phục của người đó bèn hỏi lại:
" Là một nam nhân vận y phục dạ hành, trên đầu trùm kín mít, không ai có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn ta trông như thế nào. "
Hồ Đại Sơn vội vàng tranh trả lời, hắn luôn nhớ rất rõ ràng người này, nói xong hắn tức giận tái xanh mặt mày. Hắn hối hận nếu như lúc đấy không có thay đổi vị trí làm việc đệ đệ, nếu như lúc đó hắn không nhờ đệ đệ giao đồ ăn nên căn phòng đó thì có lẽ đệ đệ của hắn sẽ không chết oan uổng như vậy.
" Ngươi có thể tả lại bề ngoài của người đó, vẽ lại sau đó ta sẽ đem bức họa dán ở khắp nơi từng ngốc ngách, từng con hẻm nếu ai phát hiện cung cấp ra manh mối sẽ được trọng thưởng như vậy ta tin rằng sẽ sớm bắt được hung thủ về quy án. "
Sư gia nhìn Hồ Đại Sơn nói.
" Đa tạ sư gia. "
Hồ Đại Sơn rất phấn khích sau đó hắn cùng trưởng quầy tìm giấy bút vẽ chân dung nghi phạm. Trưởng quầy vẽ xong nóng lòng muốn đưa lên cho sư gia xem. Đương nhiên trưởng quầy không quan tâm đến sống chết của tiểu đã chết, cái mà ông ta quan tâm đến là sinh ý khách điếm. Nếu chuyện này không được giải quyết triệt để thì tiền mất mà khách điếm cũng phải đóng cửa.
Sự gia cầm bức họa kiểm tra lại các chi tiết cụ thể với trưởng quầy và Hồ Đại Sơn sau đó vội vàng rời khỏi khách điếm đến nhờ họa sĩ của huyện nha họa thêm nhiều bức nữa. Trước khi đi còn kịp nói với trưởng quầy và Hồ Đại Sơn:
" Các ngươi cứ yên tâm chờ tin tốt của ta."
Đám người nha môn lục tục rời đi, khách điếm khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh. Trưởng quầy không muốn giải thích, chỉ mong sao vụ án này nhanh chóng khép lại sau đó ông ta sẽ đuổi việc Hồ Đại Sơn. Nếu bây giờ sự việc chưa sáng tỏ mà ông ta cứ cố tình đuổi việc hắn thì e rằng hắn sẽ bị người đời mắng chửi. Trưởng quầy tuy là người nóng nảy nhưng ông ta cũng không phải là người ngốc.
Chu Tiêu nguyên một ngày không về, buổi sáng tỉnh dậy đầu vẫn còn đau, hắn nhìn xung quanh thì thấy bản thân đêm qua ngủ quên ở quán rượu, trên sàn là liệt những chum rượu rỗng mà hôm qua bọn họ uống. Lý đại ca không còn lè nhè là hét nữa mà đang rất yên tĩnh ngủ say. Chu Tiêu loạng choạng bước đến gần cửa sổ đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh trở lại ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.