Chương 337: Bảo bảo ra đời 1
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
16/03/2018
Một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, như sấm nổ vang này, xuất phát từ
miệng tam bảo bảo giận có tính khí nóng nảy của Thượng Quan Ngưng
Nguyệt.
Mà, tiếng của tam bảo bảo giận vừa dứt, bốn miếng thần ngọc hình như rất sợ hãi, lúc này mới thu hồi ánh sáng sắc bén đã công kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nhìn thấy một màn này, Thánh đế há miệng thật lớn, quả thật có thể nuốt vào được một quả trứng ngỗng rồi.
-- chẳng lẽ......
Chủ nhân mà thần ngọc ngủ say ngàn năm chờ đợi thần phục, cũng không phải là Nguyệt nhi đột phá thất thải linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n mà là các bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi?
Cổ tay trắng nõn khẽ lướt qua, Huyết Tỳ Bà ẩn vào trong lòng bàn tay lần nữa.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, khóe miệng rụt rụt nói: "Khụ khụ khụ, nương nói này, tam bảo bảo à...... con nói tục sao?"
Giận giận khẽ hừ, tam bảo bảo nói năng thô lỗ trả lời: "Ai kêu ngọc thối khi dễ mẫu thân? Nếu không phải đại ca ngăn người ta, người ta đâu chỉ mắng chúng nó, đã sớm bóp nát chúng nó!"
Mấy tháng trước, tiếng nói chuyện của các bảo bảo, Hiên Viên Diễm thân là phụ thân không có ách nào nghe thấy, đều do Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể lại.
Vì vậy, tính khí của tam bảo bảo, đến cuối cùng nóng tính đến trình độ nào, Hiên Viên Diễm cũng chỉ nghe nói, cũng chưa bao giờ tự thân lĩnh hội.
Hôm nay --
Thu hết rõ ràng tiếng tam bảo bảo giận vào trong lỗ tai, Hiên Viên Diễm tuyệt đối tán thành lời ái thê nói: dieendaanleequuydonn tam bảo bảo của bọn họ, tính khí quả nhiên rất xấu!
Trong nháy mắt tiếng của tam bảo bảo giận vừa dứt, tiếng cười củ đại bảo bảo vang lên.
"Ta nói này...... thần ngọc à, nếu các ngươi còn không nhanh làm phụ thân bọn họ cử động, tam đệ sẽ thật sự bóp nát các người đó?"
Đại bảo bảo gằn từng tiếng, đều mang theo ý cười uể oải.
Nhưng, tiếng cười uể oải này của đại bảo bảo, dường như càng khiến bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, trắng, đen sợ hãi cả tiếng giận dữ của tam bảo bảo.
Bốn miếng thần ngọc, lại tỏa ánh sáng một lần nữa.
Ánh sáng xuyên qua không khí, bao phủ thân thể bốn người Hiên Viên Diễm nằm trên mặt đất phía tây, dường như còn mang theo vẻ hoảng sợ run rẩy.
Đợi đến khi ánh sáng chói mắt, thu hồi lại vào trong thần ngọc, bốn người Hiên Viên Diễm vốn không có cách nào cử động, da.nlze.qu;ydo/nn cũng hoạt động tự nhiên đứng lên.
Lúc này --
Bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, trắng, đen, lại vẫn di chuyển rời khỏi vách tường phía đông, vòng quanh thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xoay tròn cực nhanh.
Nháy mắt, Nam Cung Tuyết Y nghiêng đầu, nhẹ giọng mà hỏi: "Thánh đế, Thần ngọc làm gì vậy? Chẳng lẽ chúng nó lại muốn công kích Nguyệt muội?"
"Không! Nếu ta không đoán sai......"
Lắc đầu, Thánh đế trả lời: "Các bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi, mới thực sự là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, Thần ngọc đang tự động nhận chủ, cùng với thất thải linh lực của các bảo bảo hòa làm một thể."
Quả nhiên --
Thánh đế vừa dứt lời, bốn miếng thần ngọc biến thành bốn luồng ánh sáng, chợt như sao xẹt rơi xuống, chui vào trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trong nháy mắt những tia sáng đó bay vào bụng, tam bảo bảo kêu đau một tiếng: "A --"
Nghe thấy tiếng kêu đau của tam bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt biến sắc, vẻ mặt hốt hoảng hỏi: dinendian.lơqid]on "Tam bảo bảo, con làm sao vậy?"
Tam bảo bảo không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà nổi giận mắng: "Đại ca, huynh là tên khốn kiếp, huynh cho rằng cái mông đệ làm bằng sắt sao, đá nặng như vậy?"
Rõ ràng mang theo khí thế của huynh trưởng, "khiển trách" tam đệ của mình, nhưng nghe giọng của đại bảo bảo, lại vẫn tràn đầy ý cười."Ta không đá đệ thì đá ai, không biết đạo lý lớn nhỏ sao? Ta là đại ca, dĩ nhiên phải để ta đi ra ngoài trước, đệ chỉ là lão tam, giành cái gì mà giành? Xếp hàng phía sau!"
Nghe được cuộc đối thoại giữa đại bảo bảo vàtam bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió.
Lòng bàn tay vuốt ve bụng, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật hỏi: "Các bảo bảo, cái gì mà đi ra ngoài? Xếp hàng gì vậy?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là giọng trẻ con mềm mại, Dieenndkdan/leeequhydonnn đủ để khiến lòng người ngọt ngấy của nhị bảo bảo.
"Hi hi hi...... Mẫu thân, sao người lại thành ngốc như vậy? Đại ca và tam đệ đang giành chui ra khỏi bụng đó!"
Tam bảo bảo ngọt ngào trả lời, khiến bốn người Hiên Viên Diễm trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, cũng khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình.
-- Đại bảo bảo và tam bảo bảo, đang giành chui ra khỏi bụng của nàng?
Này, có ý gì à? Chẳng lẽ......
Các bảo bảo đợi không kịp nữa, không muốn bị nhốt ở trong bụng, muốn lập tức ra đời, vì vậy quyết định "ép" bản thân sinh trước sao?
Khụ khụ khụ, nói cách khác...... d,0dylq.d Nói cách khác...... Nói cách khác: nàng – phải -- sinh -- bảo -- bảo -- rồi!
Trời ạ, các bảo bảo không thấy sự tồn tại của những người khác sao?
Nơi này, trừ phu quân Diễm ra, còn có ba đại nam nhân là ngoại công Thánh đế, Soái lão đầu, Nam Cung Tuyết Y, nàng sinh thế nào?
Má hồng đỏ rực lên, ánh mắt thẹn thùng lướt qua một hàng đại nam nhân bên cạnh đang nghẹn họng nhìn trân trối, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giảm thấp giọng nói, khuyên các bảo bảo đang nóng lòng ra đời.
"Này này này, nương nói này...... các bảo bảo à, đừng vội ra ngoài, chờ mẫu thân đuổi người xong, sau đó sẽ sinh các con ra!"
"Nương thân ái, người không cần xấu hổ đuổi người, cũng không cần cực khổ sinh chúng con ra..., tự chúng con bay ra ngoài là được rồi!"
Đại bảo bảo cười hì hì trả lời xong, bốn luồng ánh sáng nhiều màu chói mắt, từ trong bụng to của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, di@en*dyan(lee^qu.donnn) một trước một sau bay ra giữa không trung.
Trong nháy mắt bốn luồng ánh sáng nhiều màu chói mắt bay ra ngoài, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang có bụng to của nữ nhân mang thai, lúc này lõm xuống.
Trước nhìn bụng của mình, sau nhìn ánh sáng rực rỡ giữa không trung, phía trên đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một đàn quạ đen như mực bay qua.
-- trong thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân như nàng, không cần trải qua đau đớn sinh con, các bảo bảo tự mình chạy ra ngoài rồi?
Không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió, chào hỏi các bảo bảo ra đời, trong đó một luồng ánh sáng, chợt phát ra một tiếng thét lớn: "Hỏng bét!"
Tuy cao giọng thét lên, lại vẫn tràn đầy ý cười lười biếng. Vì vậy, không nghi ngờ chút nào, giọng thét lớn lên này là của đại bảo bảo.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc ngổn ngang, mắt ngọc nhìn đại bảo bảo thân mang ánh sáng, dfienddn lieqiudoon khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật hỏi: "Đại bảo bảo, sao vậy?"
"Mẫu thân, người cũng không chuẩn bị y phục cho đại bảo bảo, nếu đại bảo bảo hiện hình, chẳng phải sẽ trần truồng sao? Mẫu thân......"
Đại bảo bảo cười hì hì trả lời: "Đại bảo bảo cực kỳ thích chưng diện, chuyện trần truồng mất mặt như vậy, đại bảo bảo cũng không làm đâu!"
Nhị bảo bảo nũng nịu nói: "Mẫu thân, đại ca là bé trai, cái mông trống trơn còn chưa tính, nhị bảo bảo lại là bé gái, cởi truồng sẽ rất xấu hổ đấy!"
Tam bảo bảo giận khẽ hừ, nóng tính mà nói: "Mẫu thân, nhanh tìm y phục mặc cho tam bảo bảo đi, tam bảo bảo cũng không muốn trần truồng gặp người đâu!"
Còn tiểu bảo bảo, dienndnle,qu.y don ngay cả một tiếng mẫu thân cũng lười gọi, trực tiếp phun ra một chữ, một chữ lạnh đến mức khiến không khí trong nháy mắt đông cứng: "Áo!" (nguyên văn là từ “y”, nghĩa là y phục)
Sáng nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn chuẩn bị sau khi tự tay “tiễn” phu quân xong, tranh thủ thời gian hai ngày hai đêm mau các bộ xiêm y đến ba tuổi cho các bảo bảo.
Mà, tiếng của tam bảo bảo giận vừa dứt, bốn miếng thần ngọc hình như rất sợ hãi, lúc này mới thu hồi ánh sáng sắc bén đã công kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nhìn thấy một màn này, Thánh đế há miệng thật lớn, quả thật có thể nuốt vào được một quả trứng ngỗng rồi.
-- chẳng lẽ......
Chủ nhân mà thần ngọc ngủ say ngàn năm chờ đợi thần phục, cũng không phải là Nguyệt nhi đột phá thất thải linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n mà là các bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi?
Cổ tay trắng nõn khẽ lướt qua, Huyết Tỳ Bà ẩn vào trong lòng bàn tay lần nữa.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, khóe miệng rụt rụt nói: "Khụ khụ khụ, nương nói này, tam bảo bảo à...... con nói tục sao?"
Giận giận khẽ hừ, tam bảo bảo nói năng thô lỗ trả lời: "Ai kêu ngọc thối khi dễ mẫu thân? Nếu không phải đại ca ngăn người ta, người ta đâu chỉ mắng chúng nó, đã sớm bóp nát chúng nó!"
Mấy tháng trước, tiếng nói chuyện của các bảo bảo, Hiên Viên Diễm thân là phụ thân không có ách nào nghe thấy, đều do Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể lại.
Vì vậy, tính khí của tam bảo bảo, đến cuối cùng nóng tính đến trình độ nào, Hiên Viên Diễm cũng chỉ nghe nói, cũng chưa bao giờ tự thân lĩnh hội.
Hôm nay --
Thu hết rõ ràng tiếng tam bảo bảo giận vào trong lỗ tai, Hiên Viên Diễm tuyệt đối tán thành lời ái thê nói: dieendaanleequuydonn tam bảo bảo của bọn họ, tính khí quả nhiên rất xấu!
Trong nháy mắt tiếng của tam bảo bảo giận vừa dứt, tiếng cười củ đại bảo bảo vang lên.
"Ta nói này...... thần ngọc à, nếu các ngươi còn không nhanh làm phụ thân bọn họ cử động, tam đệ sẽ thật sự bóp nát các người đó?"
Đại bảo bảo gằn từng tiếng, đều mang theo ý cười uể oải.
Nhưng, tiếng cười uể oải này của đại bảo bảo, dường như càng khiến bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, trắng, đen sợ hãi cả tiếng giận dữ của tam bảo bảo.
Bốn miếng thần ngọc, lại tỏa ánh sáng một lần nữa.
Ánh sáng xuyên qua không khí, bao phủ thân thể bốn người Hiên Viên Diễm nằm trên mặt đất phía tây, dường như còn mang theo vẻ hoảng sợ run rẩy.
Đợi đến khi ánh sáng chói mắt, thu hồi lại vào trong thần ngọc, bốn người Hiên Viên Diễm vốn không có cách nào cử động, da.nlze.qu;ydo/nn cũng hoạt động tự nhiên đứng lên.
Lúc này --
Bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, trắng, đen, lại vẫn di chuyển rời khỏi vách tường phía đông, vòng quanh thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xoay tròn cực nhanh.
Nháy mắt, Nam Cung Tuyết Y nghiêng đầu, nhẹ giọng mà hỏi: "Thánh đế, Thần ngọc làm gì vậy? Chẳng lẽ chúng nó lại muốn công kích Nguyệt muội?"
"Không! Nếu ta không đoán sai......"
Lắc đầu, Thánh đế trả lời: "Các bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi, mới thực sự là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, Thần ngọc đang tự động nhận chủ, cùng với thất thải linh lực của các bảo bảo hòa làm một thể."
Quả nhiên --
Thánh đế vừa dứt lời, bốn miếng thần ngọc biến thành bốn luồng ánh sáng, chợt như sao xẹt rơi xuống, chui vào trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trong nháy mắt những tia sáng đó bay vào bụng, tam bảo bảo kêu đau một tiếng: "A --"
Nghe thấy tiếng kêu đau của tam bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt biến sắc, vẻ mặt hốt hoảng hỏi: dinendian.lơqid]on "Tam bảo bảo, con làm sao vậy?"
Tam bảo bảo không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà nổi giận mắng: "Đại ca, huynh là tên khốn kiếp, huynh cho rằng cái mông đệ làm bằng sắt sao, đá nặng như vậy?"
Rõ ràng mang theo khí thế của huynh trưởng, "khiển trách" tam đệ của mình, nhưng nghe giọng của đại bảo bảo, lại vẫn tràn đầy ý cười."Ta không đá đệ thì đá ai, không biết đạo lý lớn nhỏ sao? Ta là đại ca, dĩ nhiên phải để ta đi ra ngoài trước, đệ chỉ là lão tam, giành cái gì mà giành? Xếp hàng phía sau!"
Nghe được cuộc đối thoại giữa đại bảo bảo vàtam bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió.
Lòng bàn tay vuốt ve bụng, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật hỏi: "Các bảo bảo, cái gì mà đi ra ngoài? Xếp hàng gì vậy?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là giọng trẻ con mềm mại, Dieenndkdan/leeequhydonnn đủ để khiến lòng người ngọt ngấy của nhị bảo bảo.
"Hi hi hi...... Mẫu thân, sao người lại thành ngốc như vậy? Đại ca và tam đệ đang giành chui ra khỏi bụng đó!"
Tam bảo bảo ngọt ngào trả lời, khiến bốn người Hiên Viên Diễm trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, cũng khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình.
-- Đại bảo bảo và tam bảo bảo, đang giành chui ra khỏi bụng của nàng?
Này, có ý gì à? Chẳng lẽ......
Các bảo bảo đợi không kịp nữa, không muốn bị nhốt ở trong bụng, muốn lập tức ra đời, vì vậy quyết định "ép" bản thân sinh trước sao?
Khụ khụ khụ, nói cách khác...... d,0dylq.d Nói cách khác...... Nói cách khác: nàng – phải -- sinh -- bảo -- bảo -- rồi!
Trời ạ, các bảo bảo không thấy sự tồn tại của những người khác sao?
Nơi này, trừ phu quân Diễm ra, còn có ba đại nam nhân là ngoại công Thánh đế, Soái lão đầu, Nam Cung Tuyết Y, nàng sinh thế nào?
Má hồng đỏ rực lên, ánh mắt thẹn thùng lướt qua một hàng đại nam nhân bên cạnh đang nghẹn họng nhìn trân trối, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giảm thấp giọng nói, khuyên các bảo bảo đang nóng lòng ra đời.
"Này này này, nương nói này...... các bảo bảo à, đừng vội ra ngoài, chờ mẫu thân đuổi người xong, sau đó sẽ sinh các con ra!"
"Nương thân ái, người không cần xấu hổ đuổi người, cũng không cần cực khổ sinh chúng con ra..., tự chúng con bay ra ngoài là được rồi!"
Đại bảo bảo cười hì hì trả lời xong, bốn luồng ánh sáng nhiều màu chói mắt, từ trong bụng to của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, di@en*dyan(lee^qu.donnn) một trước một sau bay ra giữa không trung.
Trong nháy mắt bốn luồng ánh sáng nhiều màu chói mắt bay ra ngoài, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang có bụng to của nữ nhân mang thai, lúc này lõm xuống.
Trước nhìn bụng của mình, sau nhìn ánh sáng rực rỡ giữa không trung, phía trên đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một đàn quạ đen như mực bay qua.
-- trong thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân như nàng, không cần trải qua đau đớn sinh con, các bảo bảo tự mình chạy ra ngoài rồi?
Không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió, chào hỏi các bảo bảo ra đời, trong đó một luồng ánh sáng, chợt phát ra một tiếng thét lớn: "Hỏng bét!"
Tuy cao giọng thét lên, lại vẫn tràn đầy ý cười lười biếng. Vì vậy, không nghi ngờ chút nào, giọng thét lớn lên này là của đại bảo bảo.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc ngổn ngang, mắt ngọc nhìn đại bảo bảo thân mang ánh sáng, dfienddn lieqiudoon khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật hỏi: "Đại bảo bảo, sao vậy?"
"Mẫu thân, người cũng không chuẩn bị y phục cho đại bảo bảo, nếu đại bảo bảo hiện hình, chẳng phải sẽ trần truồng sao? Mẫu thân......"
Đại bảo bảo cười hì hì trả lời: "Đại bảo bảo cực kỳ thích chưng diện, chuyện trần truồng mất mặt như vậy, đại bảo bảo cũng không làm đâu!"
Nhị bảo bảo nũng nịu nói: "Mẫu thân, đại ca là bé trai, cái mông trống trơn còn chưa tính, nhị bảo bảo lại là bé gái, cởi truồng sẽ rất xấu hổ đấy!"
Tam bảo bảo giận khẽ hừ, nóng tính mà nói: "Mẫu thân, nhanh tìm y phục mặc cho tam bảo bảo đi, tam bảo bảo cũng không muốn trần truồng gặp người đâu!"
Còn tiểu bảo bảo, dienndnle,qu.y don ngay cả một tiếng mẫu thân cũng lười gọi, trực tiếp phun ra một chữ, một chữ lạnh đến mức khiến không khí trong nháy mắt đông cứng: "Áo!" (nguyên văn là từ “y”, nghĩa là y phục)
Sáng nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn chuẩn bị sau khi tự tay “tiễn” phu quân xong, tranh thủ thời gian hai ngày hai đêm mau các bộ xiêm y đến ba tuổi cho các bảo bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.