Chương 281: "Bồi dưỡng tình cảm"
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
17/08/2017
Vô Ngân công tử
không phải thần tướng, đại quân Long Diệu cũng chẳng phải thiên binh. Sở dĩ bọn họ không để lộ chút phong thanh, như thiên binh thần tướng có
thể phi thiên độn thổ, từ hoàng triều Long Diệu xa xôi vạn dặm, thần
không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây, đơn giản vì Vô Ngân công tử
phát huy tế bào não.
Nửa tháng trước, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận được một bức thư mật do Vô Ngân công tử dùng bồ câu đưa thư, trên mặt viết: 'Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri.' cộng với hình vẽ trên mặt sau thư. Cửu hạn phùng cam vũ và bức tranh hai con ngựa chiến mãnh liệt chọi đầu, trên đầu đội vòng hoa đỏ là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử gián tiếp nói với bọn họ thời gian cụ thể lúc y và đại quân Long Diệu tới nơi. Đó là -- Khi Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến, sắp chém giết rơi đầu chảy máu, y và đại quân Long Diệu nhất định sẽ chạy đến kịp thời.
Mà tha hương ngộ cố tri và bức tranh hai con rồng đang quấn vào nhau, đôi mắt bốc lên lửa giận hừng hực bị một tên ăn xin dùng chiếc chén bể đâm mạnh vào mũi rồng. Tương tự, đó cũng là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử để nói cho hai người rằng phương pháp hoàn mỹ giúp y và đại quân Long Diệu đến nơi. Đó là -- Tránh tai mắt của Thái tử Bắc Dực, để Tây Thần và Thương Nguyệt 'yên tâm' đánh nhau, y và các binh sĩ sẽ cải trang thành dáng vẻ ăn xin, xin ăn dọc đường để đến ranh giới Tây Thần và Thương Nguyệt.
Đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, chỉ cần nơi có người, nhất định sẽ có ăn xin xuất hiện. Vì vậy -- Tai mắt thăm dò tin tức của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong có rộng hơn nữa thì những tai mắt đó chỉ chú ý đến phố lớn ngõ nhỏ có tung tích đại quân Long Diệu hoặc có nhóm nhân vật khả nghi xuất hiện hay không. Cho dù bọn hắn có tai thính mắt tinh cũng sẽ không lường trước được... tên ăn xin khiêng bao tải to, cầm chiếc chén bể dơ bẩn, kêu la xin canh thừa cơm cặn dưới mí mắt bọn hắn; thậm chí còn cố tình khiêu khích, nhảy lên trước mặt bọn hắn để kêu loạn lên 'Đại gia xin hãy thương xót, bố thí vài đồng tiền', thực ra lại là mục tiêu nguy hiểm mà bọn hắn đề phòng -- binh sĩ Long Diệu.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười đầy phong tình, không để tâm đảo qua Tiêu Hàn đang biến sắc mặt. Rõ ràng có thể dùng linh lực trong cơ thể không tốn chút sức lực để nói với Vô Ngân công tử đứng trên đỉnh núi nơi xa, nhưng nàng cố tình đưa hai tay lên khum lại thành loa, giả bộ la hét lạc cả giọng: "Vô Ngân công tử, phu thê chúng ta đụng phải một vấn đề khó giải quyết. Trước giờ ngươi túc trí đa mưu, đề xuất cho chúng ta một vài chủ ý để giải quyết được không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt hoảng sợ của binh sĩ tam quốc vọt lên mức độ cao nhất.
-- Cái gì cơ? Nam tử thiên tiên áo trắng bồng bềnh, phong thái phiêu dật xuất trần như tiên tử này lại là Vô Ngân công tử hành tung thần bí khó lường ư? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử hiếm khi giao thiệp với giang hồ, không thiết quan tâm chuyện hồng trần sao? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử thích sạch sẽ nghiêm trọng sao? Vô Ngân công tử sợ chân dính đất, sợ y phục dính bụi bặm, cho dù ra ngoài cũng phải ngồi kiệu do bốn nam tử trẻ tuổi khiêng, sao hiện tại, y không những ra khỏi kiệu, mà còn không sợ áo trắng bám bụi cưỡi trên lưng chiến mã? Hơn nữa nhìn dáng của y cứ như Đại tướng quân Long Diệu.
Vô Ngân công tử cười tươi hơn, dùng nội lực hùng hậu đưa âm: "Vấn đề khó giải quyết ra sao, nói nghe thử một chút!"
"Đại quân tam quốc chống cự hàng phục Long Diệu, ắt Long Diệu nên cho đại quân tam quốc một tang lễ long trọng. Nhưng không ngờ rằng, trong đội ngũ của đại quân Bắc Dực có đến năm vạn thân nhân già yếu chửa trẻ, một khi đưa ra tang lễ sẽ giết nhầm tất cả bọn họ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt như một học sinh ngu dốt lại gặp phải vấn đề khó khăn tận trời, khiêm tốn thỉnh giáo phu tử thông tuệ, thoạt như nói với Vô Ngân công tử nhưng thật ra là nói với tất cả mọi người: "Năm vạn thân nhân vô tội, phu thê chúng ta thật sự không muốn giết nhầm bọn họ. Nhưng muốn phu thê chúng ta bỏ qua cho đại quân tam quốc, đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Vô Ngân công tử, ngươi nói... làm sao mới ổn thỏa?"
"Rất đơn giản! Nếu đại quân tam quốc cố ý không hạ mình, các ngươi không thể ban tang lễ long trọng thì Vô Ngân rất vinh hạnh dẫn tinh binh Long Diệu để bao vây đại quân tam quốc." Giọng điệu nhẹ nhàng không nhanh không chậm của Vô Ngân công tử, tựa như một phu tử thông tuệ đang kiên nhẫn giảng dạy cho học sinh của mình: "Đến lúc đó, phu thê ngươi sẽ có đủ thời gian để bồi dường tình cảm với đại quân tam quốc rồi. Đối với tình cảm sâu đậm của các ngươi dành cho quân lính tam quốc, tin rằng bọn họ sẽ không chống cự quy hàng nữa. Kết cục như thế chẳng phải hoàn mỹ hơn sao?"
Rõ ràng tất cả đều ở trong kế hoạch nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại ra sức diễn kịch, như bỗng nhiên hiểu rõ, lúc này mới gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp mê lòng người nhưng cũng đầy ma mị quét qua binh sĩ tam quốc. Nàng dùng linh lực trong cơ thể, dịu dàng đưa giọng nói vào trong lỗ tai mọi người: "Đại quân tam quốc Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần nghe đây: Nếu các ngươi chủ động quy hàng Long Diệu thì lập tức sẽ là người một nhà tương thân tương ái với tinh binh Long Diệu. Ngược lại, chỉ có thể uất ức các ngươi, tinh binh Long Diệu sẽ giam cầm các ngươi ở đây, bồi dưỡng tình cảm với các ngươi thật tốt."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tay trong tay, tim liền tim, mũi chân nhún lên. Hai phu thê lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đạp lên đầu những binh lính Bắc Dực phía sau lưng Tiêu Hàn, hạ xuống bên cạnh Vô Ngân công tử trong nháy mắt. Ngay sau đó, chỉ thấy hai phu thê nhấc tay, túm Vô Ngân công tử xuống khỏi lưng ngựa rồi lôi y vào trong đội ngũ của đại quân Long Diệu, tìm một chỗ thoải mái chuyện trò vui vẻ.
Thấy tình hình này -- binh lính Tây Thần, Thương Nguyệt lại nằm sấp xuống đất lần nữa, nằm trên xác người nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi. Ý trong lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã rõ ràng: Nàng sẽ không giết bọn hắn, ít ra thì trong thời gian ngắn sẽ không giết. Chỉ cần bọn hắn còn một hơi thở, quốc gia không bị Long Diệu nuốt trọn thì hy vọng vẫn sừng sững ở lại. Cho nên, trừ phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giết bọn hắn, bằng không bọn hắn nhất định phải dùng mạng mình nỗ lực chống chọi đến một khắc cuối cùng. Trước mắt, bọn hắn đã kiệt sức, việc cần thiết nhất là phải nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì nếu bọn hắn không nghỉ ngơi, cho dù nàng không giết bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn cũng mất sức mà chết.
Dạ Dật Phong và Địch tướng quân lặng lẽ liếc nhìn nhau, sau đó lại giận dữ liếc Tiêu Hàn, cuối cùng trợn mắt với đại quân Long Diệu. Sau đó, hai người khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi cùng các binh sĩ khác.
Về phần đại quân Bắc Dực nắm chặt binh khí trong tay, nhìn Tiêu Hàn. Dường như bọn hắn đang thầm nói: Thái tử, đối với chúng ta mà nói, bị bao vây là một loại sỉ nhục to lớn. Chúng ta không sợ chết, để cho chúng ta liều mạng với đại quân Long Diệu đi.
Tiêu Hàn nhận được ánh mắt tình nguyện chịu chết cũng không muốn chịu nhục của binh lính, lắc đầu rồi tìm một tảng đá lởm chởm để ngồi xuống, khổ sở nhìn trời. Tuy năm vạn dân chúng Bắc Dực già yếu chửa trẻ là một chiêu liều, nhưng cũng là một chiêu diệu kế. Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lấy mạng từng người thì sợ rằng dù có dùng hết sức lực cũng chẳng giết hết được mấy trăm vạn đại quân Bắc Dực. Cho nên, bọn họ chỉ phát huy bản lĩnh long trời lở đất, hoặc đòi sấm gọi chớp, hoặc đốt lửa đông băng mới có thể dễ dàng khiến đại quân Bắc Dực chết hết trong nháy mắt.
Nhưng -- Bởi có năm vạn dân chúng vô tội, không thể để dân chúng chết theo, từ đó gánh vác tiếng xấu thiên cổ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chỉ có thể từ bỏ bản lĩnh nghiêng trời lệch đất, không thể làm gì đại quân Bắc Dực.
Hắn ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ Vô Ngân công tử sẽ dẫn theo tinh binh Long Diệu xuất hiện ở những ngọn núi xung quanh, ngăn chặn con đường rút lui của đại quân Bắc Dực. Hiện tại, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không ra tay, đại quân Bắc Dực ở địa thế sườn núi bất lợi tuyệt đối không phải đối thủ của tinh binh Long Diễu chiếm cứ địa thế có lợi nhìn xuống từ trên cao. Vì thế, hắn không muốn nhìn thấy đại quân của mình thương vong thảm thiết, trừ bị vây ra thì còn nghĩ ra biện pháp nào nữa? Trận chiến đấu mưu đấu trí này, hắn... vẫn thua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, hơn nữa còn thua thê thảm.
Thấy Thái tử nhà mình lắc đầu, không để bọn họ liều chết đánh một trận, binh lính Bắc Dực ủ rũ cúi đầu, đôi mắt u ám nhìn xuống chân.
Đại quân Long Diệu đứng trên đỉnh núi, im lặng như tờ.
Đại quân Bắc Dực chán nản đứng bên sườn núi.
Đại quân Thương Nguyệt, Tây Thần nằm sấp hoặc nằm ngửa trên núi thi thể, nhắm mắt ngủ dưới chân núi.
Đại quân tứ quốc tập trung, vốn phải trình diễn một vở kịch máu tanh tàn khốc. Nhưng vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sắp xếp biến thành một màn kịch câm lạ lùng thiên cổ khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi người đều ngổn ngang trong gió, mà gió xuân lại nhộn nhạo...
Nửa tháng trước, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận được một bức thư mật do Vô Ngân công tử dùng bồ câu đưa thư, trên mặt viết: 'Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri.' cộng với hình vẽ trên mặt sau thư. Cửu hạn phùng cam vũ và bức tranh hai con ngựa chiến mãnh liệt chọi đầu, trên đầu đội vòng hoa đỏ là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử gián tiếp nói với bọn họ thời gian cụ thể lúc y và đại quân Long Diệu tới nơi. Đó là -- Khi Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến, sắp chém giết rơi đầu chảy máu, y và đại quân Long Diệu nhất định sẽ chạy đến kịp thời.
Mà tha hương ngộ cố tri và bức tranh hai con rồng đang quấn vào nhau, đôi mắt bốc lên lửa giận hừng hực bị một tên ăn xin dùng chiếc chén bể đâm mạnh vào mũi rồng. Tương tự, đó cũng là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử để nói cho hai người rằng phương pháp hoàn mỹ giúp y và đại quân Long Diệu đến nơi. Đó là -- Tránh tai mắt của Thái tử Bắc Dực, để Tây Thần và Thương Nguyệt 'yên tâm' đánh nhau, y và các binh sĩ sẽ cải trang thành dáng vẻ ăn xin, xin ăn dọc đường để đến ranh giới Tây Thần và Thương Nguyệt.
Đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, chỉ cần nơi có người, nhất định sẽ có ăn xin xuất hiện. Vì vậy -- Tai mắt thăm dò tin tức của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong có rộng hơn nữa thì những tai mắt đó chỉ chú ý đến phố lớn ngõ nhỏ có tung tích đại quân Long Diệu hoặc có nhóm nhân vật khả nghi xuất hiện hay không. Cho dù bọn hắn có tai thính mắt tinh cũng sẽ không lường trước được... tên ăn xin khiêng bao tải to, cầm chiếc chén bể dơ bẩn, kêu la xin canh thừa cơm cặn dưới mí mắt bọn hắn; thậm chí còn cố tình khiêu khích, nhảy lên trước mặt bọn hắn để kêu loạn lên 'Đại gia xin hãy thương xót, bố thí vài đồng tiền', thực ra lại là mục tiêu nguy hiểm mà bọn hắn đề phòng -- binh sĩ Long Diệu.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười đầy phong tình, không để tâm đảo qua Tiêu Hàn đang biến sắc mặt. Rõ ràng có thể dùng linh lực trong cơ thể không tốn chút sức lực để nói với Vô Ngân công tử đứng trên đỉnh núi nơi xa, nhưng nàng cố tình đưa hai tay lên khum lại thành loa, giả bộ la hét lạc cả giọng: "Vô Ngân công tử, phu thê chúng ta đụng phải một vấn đề khó giải quyết. Trước giờ ngươi túc trí đa mưu, đề xuất cho chúng ta một vài chủ ý để giải quyết được không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt hoảng sợ của binh sĩ tam quốc vọt lên mức độ cao nhất.
-- Cái gì cơ? Nam tử thiên tiên áo trắng bồng bềnh, phong thái phiêu dật xuất trần như tiên tử này lại là Vô Ngân công tử hành tung thần bí khó lường ư? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử hiếm khi giao thiệp với giang hồ, không thiết quan tâm chuyện hồng trần sao? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử thích sạch sẽ nghiêm trọng sao? Vô Ngân công tử sợ chân dính đất, sợ y phục dính bụi bặm, cho dù ra ngoài cũng phải ngồi kiệu do bốn nam tử trẻ tuổi khiêng, sao hiện tại, y không những ra khỏi kiệu, mà còn không sợ áo trắng bám bụi cưỡi trên lưng chiến mã? Hơn nữa nhìn dáng của y cứ như Đại tướng quân Long Diệu.
Vô Ngân công tử cười tươi hơn, dùng nội lực hùng hậu đưa âm: "Vấn đề khó giải quyết ra sao, nói nghe thử một chút!"
"Đại quân tam quốc chống cự hàng phục Long Diệu, ắt Long Diệu nên cho đại quân tam quốc một tang lễ long trọng. Nhưng không ngờ rằng, trong đội ngũ của đại quân Bắc Dực có đến năm vạn thân nhân già yếu chửa trẻ, một khi đưa ra tang lễ sẽ giết nhầm tất cả bọn họ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt như một học sinh ngu dốt lại gặp phải vấn đề khó khăn tận trời, khiêm tốn thỉnh giáo phu tử thông tuệ, thoạt như nói với Vô Ngân công tử nhưng thật ra là nói với tất cả mọi người: "Năm vạn thân nhân vô tội, phu thê chúng ta thật sự không muốn giết nhầm bọn họ. Nhưng muốn phu thê chúng ta bỏ qua cho đại quân tam quốc, đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Vô Ngân công tử, ngươi nói... làm sao mới ổn thỏa?"
"Rất đơn giản! Nếu đại quân tam quốc cố ý không hạ mình, các ngươi không thể ban tang lễ long trọng thì Vô Ngân rất vinh hạnh dẫn tinh binh Long Diệu để bao vây đại quân tam quốc." Giọng điệu nhẹ nhàng không nhanh không chậm của Vô Ngân công tử, tựa như một phu tử thông tuệ đang kiên nhẫn giảng dạy cho học sinh của mình: "Đến lúc đó, phu thê ngươi sẽ có đủ thời gian để bồi dường tình cảm với đại quân tam quốc rồi. Đối với tình cảm sâu đậm của các ngươi dành cho quân lính tam quốc, tin rằng bọn họ sẽ không chống cự quy hàng nữa. Kết cục như thế chẳng phải hoàn mỹ hơn sao?"
Rõ ràng tất cả đều ở trong kế hoạch nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại ra sức diễn kịch, như bỗng nhiên hiểu rõ, lúc này mới gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp mê lòng người nhưng cũng đầy ma mị quét qua binh sĩ tam quốc. Nàng dùng linh lực trong cơ thể, dịu dàng đưa giọng nói vào trong lỗ tai mọi người: "Đại quân tam quốc Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần nghe đây: Nếu các ngươi chủ động quy hàng Long Diệu thì lập tức sẽ là người một nhà tương thân tương ái với tinh binh Long Diệu. Ngược lại, chỉ có thể uất ức các ngươi, tinh binh Long Diệu sẽ giam cầm các ngươi ở đây, bồi dưỡng tình cảm với các ngươi thật tốt."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tay trong tay, tim liền tim, mũi chân nhún lên. Hai phu thê lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đạp lên đầu những binh lính Bắc Dực phía sau lưng Tiêu Hàn, hạ xuống bên cạnh Vô Ngân công tử trong nháy mắt. Ngay sau đó, chỉ thấy hai phu thê nhấc tay, túm Vô Ngân công tử xuống khỏi lưng ngựa rồi lôi y vào trong đội ngũ của đại quân Long Diệu, tìm một chỗ thoải mái chuyện trò vui vẻ.
Thấy tình hình này -- binh lính Tây Thần, Thương Nguyệt lại nằm sấp xuống đất lần nữa, nằm trên xác người nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi. Ý trong lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã rõ ràng: Nàng sẽ không giết bọn hắn, ít ra thì trong thời gian ngắn sẽ không giết. Chỉ cần bọn hắn còn một hơi thở, quốc gia không bị Long Diệu nuốt trọn thì hy vọng vẫn sừng sững ở lại. Cho nên, trừ phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giết bọn hắn, bằng không bọn hắn nhất định phải dùng mạng mình nỗ lực chống chọi đến một khắc cuối cùng. Trước mắt, bọn hắn đã kiệt sức, việc cần thiết nhất là phải nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì nếu bọn hắn không nghỉ ngơi, cho dù nàng không giết bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn cũng mất sức mà chết.
Dạ Dật Phong và Địch tướng quân lặng lẽ liếc nhìn nhau, sau đó lại giận dữ liếc Tiêu Hàn, cuối cùng trợn mắt với đại quân Long Diệu. Sau đó, hai người khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi cùng các binh sĩ khác.
Về phần đại quân Bắc Dực nắm chặt binh khí trong tay, nhìn Tiêu Hàn. Dường như bọn hắn đang thầm nói: Thái tử, đối với chúng ta mà nói, bị bao vây là một loại sỉ nhục to lớn. Chúng ta không sợ chết, để cho chúng ta liều mạng với đại quân Long Diệu đi.
Tiêu Hàn nhận được ánh mắt tình nguyện chịu chết cũng không muốn chịu nhục của binh lính, lắc đầu rồi tìm một tảng đá lởm chởm để ngồi xuống, khổ sở nhìn trời. Tuy năm vạn dân chúng Bắc Dực già yếu chửa trẻ là một chiêu liều, nhưng cũng là một chiêu diệu kế. Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lấy mạng từng người thì sợ rằng dù có dùng hết sức lực cũng chẳng giết hết được mấy trăm vạn đại quân Bắc Dực. Cho nên, bọn họ chỉ phát huy bản lĩnh long trời lở đất, hoặc đòi sấm gọi chớp, hoặc đốt lửa đông băng mới có thể dễ dàng khiến đại quân Bắc Dực chết hết trong nháy mắt.
Nhưng -- Bởi có năm vạn dân chúng vô tội, không thể để dân chúng chết theo, từ đó gánh vác tiếng xấu thiên cổ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chỉ có thể từ bỏ bản lĩnh nghiêng trời lệch đất, không thể làm gì đại quân Bắc Dực.
Hắn ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ Vô Ngân công tử sẽ dẫn theo tinh binh Long Diệu xuất hiện ở những ngọn núi xung quanh, ngăn chặn con đường rút lui của đại quân Bắc Dực. Hiện tại, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không ra tay, đại quân Bắc Dực ở địa thế sườn núi bất lợi tuyệt đối không phải đối thủ của tinh binh Long Diễu chiếm cứ địa thế có lợi nhìn xuống từ trên cao. Vì thế, hắn không muốn nhìn thấy đại quân của mình thương vong thảm thiết, trừ bị vây ra thì còn nghĩ ra biện pháp nào nữa? Trận chiến đấu mưu đấu trí này, hắn... vẫn thua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, hơn nữa còn thua thê thảm.
Thấy Thái tử nhà mình lắc đầu, không để bọn họ liều chết đánh một trận, binh lính Bắc Dực ủ rũ cúi đầu, đôi mắt u ám nhìn xuống chân.
Đại quân Long Diệu đứng trên đỉnh núi, im lặng như tờ.
Đại quân Bắc Dực chán nản đứng bên sườn núi.
Đại quân Thương Nguyệt, Tây Thần nằm sấp hoặc nằm ngửa trên núi thi thể, nhắm mắt ngủ dưới chân núi.
Đại quân tứ quốc tập trung, vốn phải trình diễn một vở kịch máu tanh tàn khốc. Nhưng vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sắp xếp biến thành một màn kịch câm lạ lùng thiên cổ khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi người đều ngổn ngang trong gió, mà gió xuân lại nhộn nhạo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.