Đặc Công Tà Phi

Chương 346: Chương 332.2

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

09/04/2018

Hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu thê thảm của Nam Cung Liệt.

Lòng bàn tay Đại bảo bảo chợt nâng lên, lấy một dây ruột dài dính máu giống như một con rắn máu dài nhỏ từ sâu trong khe ra, cuộn lại ở giữa bụng Nam Cung Liệt.

Liếc nhìn kiệt tác của đại bảo bảo, tam bảo bảo đưa tay chống nạnh, ngẩng đầu, im lặng hỏi ông trời: rốt cuộc ai ngược khiến người ta buồn nôn, khiến người ta ghê tởm vậy?

Về phần đối diện --

Thấy được kiệt tác của đại bảo bảo, ba người Vô Ngân, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong ngổn ngang trong gió, mỗi người tìm một gốc cây liễu.

Tay vịn lên thân cây liễu, ba người Vô Ngân, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong đồng thời khom lưng, vùi đầu nôn "ọe ọe ọe" ra.

Thấy được kiệt tác công phu của đại bảo bảo, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân ôm nhị bảo bảo, mặc dù không vùi đầu nôn ọe, nhưng khóe miệng ba người bọn họ, gần như sắp co giật tới lỗ tai rồi.

Người bình tĩnh nhất, tất nhiên là tiểu bảo bảo đang ngồi trên tảng đá màu trắng rồi.

Cách gió nhìn cảnh máu tanh ở nơi xa, ánh mắt tiểu bảo bảo vẫn lạnh lẽo như băng, keo kiệt đến nỗi không muốn lộ chút sắc mặt nào.

"Liệt Liệt quá ồn rồi, còn ồn hơn tiếng gà trống gáy nữa!"

Đôi mắt sáng vẫn nhắm thật chặt, đôi môi hồng mềm mại lại khẽ mở, sau khi nhị bảo bảo nhỏ giọng lầm bầm một câu, lại thi triển thuật thôi miên một lần nữa.

"Liệt Liệt à, người của ngươi có thể tỉnh, miệng và đầu lưỡi của ngươi vẫn nên tiếp tục ngủ đi!"

Nam Cung Liệt bị ngược đau đến chết đi sống lại, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền vào trong lỗ tai nhị bảo bảo, lại biến thành tiếng ầm ĩ quấy rầy giấc ngủ của nó?

Lần này, không những đám người Vô Ngân, hoàn toàn ngổn ngang trong gió đến cực hạn, ngay cả làn gió sớm từ từ xao động, cũng hoàn toàn ngổn ngang trong đám người đến cực hạn.

Đối diện --

Bị nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên, Nam Cung Liệt mở miệng thật lớn, cho dù cũng không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết được nữa rồi.

Nhưng, ngũ quan vặn vẹo đến biến hình, ánh mắt hắn lộ ra vẻ muốn sống không được, muốn chết không xong, đủ để chứng minh hắn đau đến tình trạng thế nào.

Mắt chớp chớp đầy ý cười, không muốn thành toàn để Nam Cung Liệt chết.

Ngược lại, đối với vẻ mặt đau đớn muốn chết cũng không được của Nam Cung Liệt, đại bảo bảo cảm thấy vô cùng hưởng thụ, nghiêng đầu thưởng thức một hồi thật lâu.

Lúc này mới vung nhẹ hai tay, khiến hai luồng ánh sáng như lửa đốt tim, để dây ruột giống như con rắn máu co rúc đưa vào trong bụng Nam Cung Liệt.

Đứng lên, đầu ngón tay khảy nhẹ.

Đại bảo bảo lấy cây quạt cắm trong cổ áo ra, tiếp tục đong đưa, vẻ mặt đầy ý cười ấm áp như ánh mặt trời hỏi: "Tam đệ, học được chưa?"

Tam bảo bảo liếc mắt xem thường, tức giận hỏi ngược lại: da.nlze "Huynh cảm thấy cách ngược như thế rất khiến người khác vui tai vui mắt sao?"



"So với cách ngược tàn nhẫn của đệ, chẳng lẽ cách ngược dịu dàng của ta, còn chưa đủ khiến người ta vui tai vui mắt sao? Đệ xem thử này......"

Ngón trỏ trái chỉ về phía mặt đất, lại chỉ cái bụng của Nam Cung Liệt đã dùng ánh sáng của thần ngọc chữa trị khâu lại thật tốt.

Đại bảo bảo cười nháy mắt, nhếch miệng nói: "Sau khi đệ ngược xong, đoạn cánh tay ngón tay cụt rơi đầy đất, sau khi ta ngược xong, lại ruột về trong bụng, khiến người ta vốn không thể nhìn ta ta đã từng ngược hắn!"

-- cách ngược dịu dàng? Dịu dàng đến khiến người ta vui tai vui mắt?

Đại ca của hắn bị mù mắt sao? Không nhìn thấy tất cả ba người Vô Ngân thúc thúc đều đang vịn thân cây liễu, gần như nôn mửa cả ruột gan ra rồi sao?

Khóe miệng tam bảo bảo co giật mãnh liệt, lấy lại lời đại bảo bảo phê bình nó biến thái trước khi ngược, trả lại cho đại bảo bảo.

"Mặc dù huynh là đại ca của đệ, nhưng đệ vẫn nhịn không được phải nói, huynh mới biến thái, biến thái khiến người ta không còn gì để nói!"

Dứt lời, tam bảo bảo giơ lòng bàn tay lên, từng tia sáng bay cuộn ra, giống như băm răm cần, băm hai chân Nam Cung Liệt thành từng đoạn. (@_@ hai đứa nhỏ này biến thái như nhau!!!)

Đối diện, ba người Vô Ngân vừa mới nôn xong, kết quả, lại bị hành động băm chân như băm đồ ăn của tam bảo bảo, vùi đầu nôn ọe lần nữa.

Ba người vừa há mồm nôn, trong lòng lại lẩm bẩm: chớ có đánh võ mồm, phê bình lẫn nhau nữa. Để chúng ta nói này, hai huynh đệ các con đều biến thái!

Không nhìn ba vị thúc thúc vịn cây nôn mửa, đại bảo bảo nghiêng đầu, cười nhìn sắc mặt tiểu bảo bảo lạnh lùng ngồi trên tảng đá màu trắng.

"Tiểu muội, đối với Nam Cung Liệt ác ý phá hủy nguồn suối, khiến bốn huynh muội và nương thân yêu, thiếu chút nữa có thể sống đến hai mươi tuổi, cùng với......"

Đôi mắt trong trẻo chớp chớp cười, đại bảo quạt đong đưa cây quạt nói: "Phách lối uy hiếp nương thân yêu, không phải muốn nghiền nát thân thể thái ngoại công, thì cũng định bóp chết Ly bá bá và ngoại công, chẳng lẽ muội không muốn bày tỏ gì sao?"Ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn đại bảo bảo, tiểu bảo bảo đứng lên từ trên tảng đá, hai chân chợt điểm nhẹ, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Nam Cung Liệt.

Dung nhan xinh đẹp xuất trần, giống như tiểu tiên tử trên thiên cung lầm lỡ xuống nhân gian.

Vậy mà, ánh mắt tiểu bảo bảo không nhiễm chút cảm xúc nào, so với thần chết địa ngục còn lạnh lẽo hơn, trong môi hồng phun ra một chữ: "Nhường!"

Mặc dù đang ngược sảng khoái, không muốn ngừng tay.

Nhưng, tam bảo bảo càng lo lắng chọc giận tiểu muội, sẽ bị tiểu muội ngược, lúc này nhảy tới một bên, khóe miệng giật giật mà nói: "Tiểu muội cũng muốn ngược sao? Được, cho muội!"

Tiểu bảo bảo cũng không có hứng thú ngược người, nguyên tắc của nó là: không phạm phụ mẫu, tùy ngươi sai trái; nếu phạm phụ mẫu, lập tiễn đến hoàng tuyền!

Vì vậy --

Lòng bàn tay tiểu bảo bảo đảo qua, ánh sáng chói mắt cuộn xoáy lên.

Trong nháy mắt ánh sáng rút đi, thân thể Nam Cung Liệt đã không còn, đoạn chân tay bị cụt rải rác trên đất của Nam Cung Liệt không thấy đâu nữa, đoạn ngón tay cụt cũng biến mất.

Làn gió sớm lạnh căm thổi lất phất, ngay cả một mảnh đất bị máu tươi của Nam Cung Liệt nhuộm đỏ, cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Khẽ nheo mắt, nhìn hóa Nam Cung Liệt thành tro bụi, chỗ mảnh đất nằm lúc trước, hiện giờ đã biến thành hố to sâu rộng.

Đại bảo bảo và tam bảo bảo nhún vai, trong lòng yên lặng nói: Nam Cung Liệt à Nam Cung Liệt, ngươi phải nên cảm tạ tiểu muội, để cho ngươi giải thoát thật sớm!



Rút lòng bàn tay lại, dường như tất cả chưa từng xảy ra vậy.

Bóng dáng của tiểu bảo bảo, như sao xẹt chợt lóe, đứng ở trước mặt phụ mẫu của, trong môi hồng lạnh nhạt phun ra một chữ: "Tên!"

Khụ khụ khụ, chẳng lẽ......

Tiểu nữ nhi "tiễn" Nam Cung Liệt đi nhanh như vậy, cũng không phải ngại Nam Cung Liệt quá chướng mắt, qiudoon mà là chán ghét Nam Cung Liệt tồn tại, trì hoãn thời gian việc mình đặt tên cho nó sao?

Khóe môi hơi giật, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm lấy tiểu nữ nhi.

"Bảo bối, mẫu thân và phụ thân còn chưa ăn điểm tâm đâu, mẫu thân và phụ thân vừa ăn điểm tâm, vừa đặt tên cho con được không?"

Mặc dù, cánh tay tiểu bảo bảo thân mật ôm cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng khi trả lời lại vẫn cứ lạnh lùng: "Ừm!"

Lúc này --

Hai huynh đệ đại bảo bảo và tam bảo bảo, cũng phi thân tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Ngẩng đầu lên, đại bảo bảo và tam bảo bảo cùng kêu lên nói: "Mẫu thân, phụ thân, nhất định phải lấy cái tên dễ nghe cho người ta đấy nhé!"

"Được, được, được! Vì để các bảo bảo thân yêu hài lòng, phụ thân và mẫu thân sẽ thật dụng tâm rất dụng tâm suy nghĩ!"

Tay trái dắt đại bảo bảo, tay phải dắt tam bảo bảo, phu thê Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước ra khỏi cấm địa.

Ôm lấy nhị bảo bảo ngủ ngon lành, Thiên Cơ lão nhân đuổi theo: "Này này này, đặt tên cho các bảo bối đồ tôn, lão đầu cũng muốn tham gia!"

-- ta nói này......

Mới vừa thưởng thức xong cảnh máu tanh khiến người ta nôn mửa, lại còn có khẩu vị ăn điểm tâm? Cả nhà các người, ai cũng biến thái!

Trong lòng tuy thầm lẩm bẩm, nhưng Vô Ngân vẫn trừng mắt đuổi theo, trong miệng hô to điều thắc mắc đã đè nén ở trong lòng thật lâu.

"Nguyệt nhi, Diễm, trước khi đặt tên, có thể giải thích một chút cho chúng ta biết, tại sao các bảo bảo lại ra đời trước, hơn nữa vừa ra đời đã lớn như vậy chứ? Người ta thật sự rất khó hiểu đó!"

Ngón trỏ trái chỉ về phía Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly ngủ mê man được Hiên Viên Diễm để tựa vào một tảng đá cách đó không xa.

Khóe miệng Dạ Dật Phong giật giật, nghiêng đầu hỏi: "Tiêu Hàn, đôi phu thê này có ý gì vậy, mặc kệ phụ thân và ca ca họ rồi hay sao?"

"Ngươi vẫn không rõ sao? Ý của đôi phu thê này là, ngươi và ta quá nhàn rỗi vô ích, cho nên......"

Nhìn lướt qua bóng lưng phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời đi phía trước, Tiêu Hàn nói: "Vì không để cho cả ta và ngươi quá rảnh rỗi, đã đặc biệt để Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly lại, để chúng ta khiêng hai người đi!"

"Không phải người một nhà, thì không tiến vào cùng một cửa mà. Cả cái nhà này, ai cũng đều phúc hắc cả!"

Cả khuôn mặt Dạ Dật Phong co giật, bỏ lại một câu cảm nghĩ từ đáy lòng, cùng với Tiêu Hàn một trước một sau, khiêng Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly rời khỏi cấm địa......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Tà Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook