Chương 252: Con mồi sa lưới
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
22/06/2017
Ba chiếc kim đâm vào ba đại huyệt của Dạ Dật Phong, căn cứ theo dược thư do Thánh Thủ y vương ghi lại, nếu ba đại huyệt này bị phong bế thì
người bị phong huyệt không chỉ thân thể cứng ngắc mà miệng cũng không
thể nói. Vì vậy -- Dạ Dật Phong ngã ghế vẫn duy trì tư thế ngồi lúc
trước, chỉ có điều... mông và lưng áp sát mặt đất, hai chân giơ lên,
song chưởng ôm quyền với không khí.
"Hiện tại... ngươi biết vì sao Diễm nhà ta cười to chưa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng dời bước đến chỗ Dạ Dật Phong. Đến nơi, nàng chậm rãi ngồi xuống, tay trái lắc lắc khăn lụa trước mặt hắn, tay phải chỉ vào mặt hắn rồi lại chỉ vào con rùa đen trên khăn lụa. Nàng nghiêng đầu cười hỏi: "Đối với lời giải thích nhiệt tình của ta, ngươi có hài lòng không?"
Từng chữ phát ra đều như lưỡi dao sắc bén cắt da cắt thịt hắn, đâm sâu vào xương cốt hắn khiến hắn ngoài đau... vẫn là đau. Thượng Quan Ngưng Nguyệt tận tâm tận lực "giải thích" như thế, nếu hắn vẫn không rõ tại sao Hiên Viên Diễm cười to thì hắn đã ngu xuẩn đến trình độ không còn mặt mũi nào sống ở trên đời rồi.
-- Bên trên khăn lụa thêu một con tử long từ chỉ tím thượng đẳng là chỉ Hiên Viên Diễm mặc y phục màu tím. Tử long ngẩng đầu thật cao, cuồng ngạo nhìn mặt trời vàng rực, ngụ ý mặt trời không biết tự lượng sức mình muốn cùng Hiên Viên Diễm so hào quang, cuối cùng bị uy lực của Hiên Viên Diễm làm hàng phục. Bên dưới khăn lụa thêu một con rùa đen nằm chổng vó từ chỉ đen hạ đẳng là chỉ mình hiện tại đang nằm trên đất, tứ chi giơ lên, hai tay chắp lại. Mà tử long ở bên trên, rùa đen ở bên dưới, ngụ ý Hiên Viên Diễm tôn ngạo (trên cao + kiêu ngạo) nhìn hắn, còn hắn hèn mọn nhìn lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêu như vậy, đơn giản vì giễu cợt và nhẫn tâm làm hắn nhục nhã, quả thật còn khó chịu đựng hơn giết hắn đi.
Đối với câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể hắn cứng ngắc, miệng không thể phát ra tiếng đương nhiên không thể đáp lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn nàng.
"Mắt mở lớn như vậy có ý gì? Chẳng lẽ..." Ngón trỏ tay phải vẽ vòng tròn quanh hình con rùa đen, nàng chớp mắt: "Ta dụng tâm giải thích như vậy, ngươi còn chưa hiểu ra vì sao Diễm lại cười to sao?" Dứt lời, nàng đứng lên, bỏ khăn lụa vào tay áo, chạy đến chỗ Hiên Viên Diễm rồi ngồi lên hai chân hắn, tay trái đặt lên vai hắn. Nàng "khó chịu" chu môi lên: "Diễm, người này còn ngu hơn cả heo. Ta giải thích rõ ràng như thế, hắn vẫn không hiểu."
-- Khụ... ngược lại hắn rất tạ ơn nàng dụng tâm giải thích cho hắn hiểu rõ, nhưng bị nàng phong ba đại huyệt, miệng lưỡi cứng ngắc làm sao nói được?
Hiên Viên Diễm cố nén cười, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc bên má nàng, giọng nói cực kì dịu dàng: "Sớm biết hắn ngu xuẩn như thế, nàng không nên cực khổ thêu hình phức tạp, nên trực tiếp thêu mười một chữ đơn giản là được rồi."
Ngón trỏ phải từ từ vẽ vòng tròn lên ngực Hiên Viên Diễm, nàng biết rõ mà vẫn hỏi: "Mười một chữ gì?"
Hiên Viên Diễm liếc nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Dạ Dật Phong, chậm rãi nói: "Thái tử Thương Nguyệt, ta muốn ngươi trở thành rùa đen!"
"Trí thông minh của hắn thấp tệ hại, quả thật có thể nói đại não bị thiểu năng, đoán chừng theo lời chàng thêu lên mười một chữ cũng sợ là..." Nàng khinh bỉ liếc Dạ Dật Phong, lắc đầu: "Hắn vẫn không thể hiểu rõ ý nghĩa của mười một chữ này, ngu ngốc giống khi ngồi đối diện chờ ta biến hắn thành rùa đen."
Dạ Dật Phong nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa tung vừa hứng, rốt cuộc khắc sâu cảm giác gì gọi là cầu sống không được, muốn chết không xong. Thật đúng là -- sĩ khả sát bất khả nhục. (*)
[(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục.]
Dạ Dật Phong trước giờ luôn cao cao tại thượng, nhưng hiện tại bị người giẫm đạp không còn chút tôn nghiêm, đây quả thực còn đau đớn hơn lấy mạng hắn. Nhưng lúc này thân thể hắn cứng ngắc, không thể tránh được tôn nghiêm của mình bị hung hăng chà đạo làm nhục, tự mình động thủ kết liễu tính mạng mình. Mà bởi vì hành động lúc trước của hắn, hai người kia muốn dằn vặt tiết hận hắn nên cố tình không động thủ lấy mạng hắn, dường như... bọn họ cảm thấy giết hắn rồi thật quá có lời cho hắn, không thể thỏa mãn tâm nguyện tiết hận. Bọn họ nhất định còn có chiêu bài độc ác hơn còn chưa "nói" với hắn. Rốt cuộc chiêu bài này là gì?
Dạ Dật Phong không đoán được, cũng không dám đoán. Thời khắc này hắn chỉ có thể chịu đựng hành hạ cả về linh hồn và thể xác, yên lặng chờ đợi bọn họ xuất chiêu ác hơn. Đồng thời, trong lòng hắn cực kì mong mỏi bọn họ bỗng mở lòng từ bi, dù khiến hắn chết không toàn thây còn đỡ hơn giẫm đạp tôn nghiêm của hắn.
"Có người trời sinh đã thiểu năng, chúng ta cũng bất lực, chỉ có thể thương hại. Chỉ có điều, Nguyệt nhi, sau khi thương hại xong, chúng ta có nên có thù báo thù, có oán báo oán không? Đừng quên..." Hiên Viên Diễm buông tóc nàng xuống, lười biếng chỉ sắc trời ngoài cửa sổ: "Chúng ta còn phải dọn trà yến nữa, thật sự rất bận rộn."
"Đừng hối! Phải biết báo thù là một môn nghệ thuật, nếu chưa phát huy môn nghệ thuật này đến cảnh giới hoàn mỹ nhất sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất đời người. Chàng phải suy nghĩ một chút nha." Dứt lời -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, cánh tay khoanh lại, dạo bước vòng quanh Dạ Dật Phong: "Trước khi đến, không phải chàng đã suy tính kĩ rồi sao? Đút độc phấn đêm qua chàng đặc chế vào miệng Thái tử Thương Nguyệt, trước tiên để hắn chịu đựng trận đau như bị vạn kiến xuyên tim, sau đó khi độc phấn hoàn toàn phát huy tác dụng, giải ba địa huyệt bị phong để hắn như kẻ điên mất trí..."
Hiên Viên Diễm bưng ly trà lên uống một ngụm lớn rồi tiếp lời: "Chịu đựng độc phấn khống chế, tự móc mắt mình, gặm nát da thịt trên hai tay mình, cuối cùng xương thịt thối rữa bốc mùi mà chết."
Giọng điệu rất dịu dàng nhưng lời nói... rất huyết tinh. Dạ Dật Phong nghe được bọn họ "ban cho cái chết", gương mặt càng thêm trắng bệch dọa người."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, vẻ mặt "tự trách" nói: "Chàng ở đây uống trà một lúc, ta đi ra ngoài kiếm nguyên liệu cho chàng để chế ra độc phấn giống hệt hôm qua." Nàng dời mắt nhìn Dạ Dật Phong, thấy mặt hắn đã trắng bệch hơn cả tờ giấy. Nàng biết, tiết mục hành hạ linh hồn hắn đã có thể hạ màn hoa lệ rồi.
Nàng buông hai tay ra, chậm rãi nói: "Diễm, không cần hao tâm tốn sức ra ngoài tìm nguyên liệu nữa, ta vừa mới nghĩ ta một phương pháp báo thù hoàn mỹ hơn."
"Hả?" Hiên Viên Diễm đến bên cạnh nàng, ôm eo nàng, biết rõ mà vẫn hỏi: "Phương pháp nào vậy?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười, giọng nói ngọt như mật, dịu nhẹ như nước suối: "Phương pháp này là phạt hắn ngủ một giấc trước, sau đó..."
-- Sau đó làm sao?
Dạ Dật Phong ngừng thở lắng nghe, vẫn không nghe thấy phía sau nàng nói ra phương pháp báo thù gì. Bởi vì nàng nói xong hai chữ "sau đó", tay phải vung lên, một đại huyệt nữa của hắn lại bị kim của nàng đâm vào, trước mắt đen một mảng, hoàn toàn lọt vào trạnh thái ngủ mê man.
Cùng lúc đó, Tây trưởng lão đi vào phòng, cung kính đứng trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hai người đồng thanh hỏi: "Tây trưởng lão, chuyện bên kia của Nam trưởng lão làm đến đâu rồi?"
Thân thể Tây trưởng lão cúi xuống, mở miệng nói: "Hồi bẩm hai vị chủ tử, Nam trưởng lão đã cho bồ câu truyền tin, tất cả đều đã làm xong, chờ con mồi sa lưới."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu, ngón trỏ phải chỉ Dạ Dật Phong đang ngủ mê man như heo bị đuối nước: "Rất tốt! Vậy thì làm khổ Tây trưởng lão ném con mồi này vào lưới trước đã."
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức bổ sung: "Nhớ, ném con mồi này vào lưới thì phải che giấu hành tung, đừng khiến cho cấm vệ quân Tây Thần tuần tra khắp phố lớn ngõ nhỏ phát hiện."
"Thuộc hạ hiểu!" Cung kính trả lời xong, Tây trưởng lão thô lỗ xách Dạ Dật Phong như xách một con heo chết, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng, đưa hắn vào bẫy.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm: "Một con mồi đã vào lưới, còn một con nữa."
"Còn chờ gì nữa? Tập hợp với Tiêu Hàn đúng giờ thôi!" Hiên Viên Diễm trả lời, cánh tay ôm chặt eo nàng rồi cùng nhau rời khỏi phòng...
"Hiện tại... ngươi biết vì sao Diễm nhà ta cười to chưa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng dời bước đến chỗ Dạ Dật Phong. Đến nơi, nàng chậm rãi ngồi xuống, tay trái lắc lắc khăn lụa trước mặt hắn, tay phải chỉ vào mặt hắn rồi lại chỉ vào con rùa đen trên khăn lụa. Nàng nghiêng đầu cười hỏi: "Đối với lời giải thích nhiệt tình của ta, ngươi có hài lòng không?"
Từng chữ phát ra đều như lưỡi dao sắc bén cắt da cắt thịt hắn, đâm sâu vào xương cốt hắn khiến hắn ngoài đau... vẫn là đau. Thượng Quan Ngưng Nguyệt tận tâm tận lực "giải thích" như thế, nếu hắn vẫn không rõ tại sao Hiên Viên Diễm cười to thì hắn đã ngu xuẩn đến trình độ không còn mặt mũi nào sống ở trên đời rồi.
-- Bên trên khăn lụa thêu một con tử long từ chỉ tím thượng đẳng là chỉ Hiên Viên Diễm mặc y phục màu tím. Tử long ngẩng đầu thật cao, cuồng ngạo nhìn mặt trời vàng rực, ngụ ý mặt trời không biết tự lượng sức mình muốn cùng Hiên Viên Diễm so hào quang, cuối cùng bị uy lực của Hiên Viên Diễm làm hàng phục. Bên dưới khăn lụa thêu một con rùa đen nằm chổng vó từ chỉ đen hạ đẳng là chỉ mình hiện tại đang nằm trên đất, tứ chi giơ lên, hai tay chắp lại. Mà tử long ở bên trên, rùa đen ở bên dưới, ngụ ý Hiên Viên Diễm tôn ngạo (trên cao + kiêu ngạo) nhìn hắn, còn hắn hèn mọn nhìn lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêu như vậy, đơn giản vì giễu cợt và nhẫn tâm làm hắn nhục nhã, quả thật còn khó chịu đựng hơn giết hắn đi.
Đối với câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể hắn cứng ngắc, miệng không thể phát ra tiếng đương nhiên không thể đáp lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn nàng.
"Mắt mở lớn như vậy có ý gì? Chẳng lẽ..." Ngón trỏ tay phải vẽ vòng tròn quanh hình con rùa đen, nàng chớp mắt: "Ta dụng tâm giải thích như vậy, ngươi còn chưa hiểu ra vì sao Diễm lại cười to sao?" Dứt lời, nàng đứng lên, bỏ khăn lụa vào tay áo, chạy đến chỗ Hiên Viên Diễm rồi ngồi lên hai chân hắn, tay trái đặt lên vai hắn. Nàng "khó chịu" chu môi lên: "Diễm, người này còn ngu hơn cả heo. Ta giải thích rõ ràng như thế, hắn vẫn không hiểu."
-- Khụ... ngược lại hắn rất tạ ơn nàng dụng tâm giải thích cho hắn hiểu rõ, nhưng bị nàng phong ba đại huyệt, miệng lưỡi cứng ngắc làm sao nói được?
Hiên Viên Diễm cố nén cười, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc bên má nàng, giọng nói cực kì dịu dàng: "Sớm biết hắn ngu xuẩn như thế, nàng không nên cực khổ thêu hình phức tạp, nên trực tiếp thêu mười một chữ đơn giản là được rồi."
Ngón trỏ phải từ từ vẽ vòng tròn lên ngực Hiên Viên Diễm, nàng biết rõ mà vẫn hỏi: "Mười một chữ gì?"
Hiên Viên Diễm liếc nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Dạ Dật Phong, chậm rãi nói: "Thái tử Thương Nguyệt, ta muốn ngươi trở thành rùa đen!"
"Trí thông minh của hắn thấp tệ hại, quả thật có thể nói đại não bị thiểu năng, đoán chừng theo lời chàng thêu lên mười một chữ cũng sợ là..." Nàng khinh bỉ liếc Dạ Dật Phong, lắc đầu: "Hắn vẫn không thể hiểu rõ ý nghĩa của mười một chữ này, ngu ngốc giống khi ngồi đối diện chờ ta biến hắn thành rùa đen."
Dạ Dật Phong nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa tung vừa hứng, rốt cuộc khắc sâu cảm giác gì gọi là cầu sống không được, muốn chết không xong. Thật đúng là -- sĩ khả sát bất khả nhục. (*)
[(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục.]
Dạ Dật Phong trước giờ luôn cao cao tại thượng, nhưng hiện tại bị người giẫm đạp không còn chút tôn nghiêm, đây quả thực còn đau đớn hơn lấy mạng hắn. Nhưng lúc này thân thể hắn cứng ngắc, không thể tránh được tôn nghiêm của mình bị hung hăng chà đạo làm nhục, tự mình động thủ kết liễu tính mạng mình. Mà bởi vì hành động lúc trước của hắn, hai người kia muốn dằn vặt tiết hận hắn nên cố tình không động thủ lấy mạng hắn, dường như... bọn họ cảm thấy giết hắn rồi thật quá có lời cho hắn, không thể thỏa mãn tâm nguyện tiết hận. Bọn họ nhất định còn có chiêu bài độc ác hơn còn chưa "nói" với hắn. Rốt cuộc chiêu bài này là gì?
Dạ Dật Phong không đoán được, cũng không dám đoán. Thời khắc này hắn chỉ có thể chịu đựng hành hạ cả về linh hồn và thể xác, yên lặng chờ đợi bọn họ xuất chiêu ác hơn. Đồng thời, trong lòng hắn cực kì mong mỏi bọn họ bỗng mở lòng từ bi, dù khiến hắn chết không toàn thây còn đỡ hơn giẫm đạp tôn nghiêm của hắn.
"Có người trời sinh đã thiểu năng, chúng ta cũng bất lực, chỉ có thể thương hại. Chỉ có điều, Nguyệt nhi, sau khi thương hại xong, chúng ta có nên có thù báo thù, có oán báo oán không? Đừng quên..." Hiên Viên Diễm buông tóc nàng xuống, lười biếng chỉ sắc trời ngoài cửa sổ: "Chúng ta còn phải dọn trà yến nữa, thật sự rất bận rộn."
"Đừng hối! Phải biết báo thù là một môn nghệ thuật, nếu chưa phát huy môn nghệ thuật này đến cảnh giới hoàn mỹ nhất sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất đời người. Chàng phải suy nghĩ một chút nha." Dứt lời -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, cánh tay khoanh lại, dạo bước vòng quanh Dạ Dật Phong: "Trước khi đến, không phải chàng đã suy tính kĩ rồi sao? Đút độc phấn đêm qua chàng đặc chế vào miệng Thái tử Thương Nguyệt, trước tiên để hắn chịu đựng trận đau như bị vạn kiến xuyên tim, sau đó khi độc phấn hoàn toàn phát huy tác dụng, giải ba địa huyệt bị phong để hắn như kẻ điên mất trí..."
Hiên Viên Diễm bưng ly trà lên uống một ngụm lớn rồi tiếp lời: "Chịu đựng độc phấn khống chế, tự móc mắt mình, gặm nát da thịt trên hai tay mình, cuối cùng xương thịt thối rữa bốc mùi mà chết."
Giọng điệu rất dịu dàng nhưng lời nói... rất huyết tinh. Dạ Dật Phong nghe được bọn họ "ban cho cái chết", gương mặt càng thêm trắng bệch dọa người."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, vẻ mặt "tự trách" nói: "Chàng ở đây uống trà một lúc, ta đi ra ngoài kiếm nguyên liệu cho chàng để chế ra độc phấn giống hệt hôm qua." Nàng dời mắt nhìn Dạ Dật Phong, thấy mặt hắn đã trắng bệch hơn cả tờ giấy. Nàng biết, tiết mục hành hạ linh hồn hắn đã có thể hạ màn hoa lệ rồi.
Nàng buông hai tay ra, chậm rãi nói: "Diễm, không cần hao tâm tốn sức ra ngoài tìm nguyên liệu nữa, ta vừa mới nghĩ ta một phương pháp báo thù hoàn mỹ hơn."
"Hả?" Hiên Viên Diễm đến bên cạnh nàng, ôm eo nàng, biết rõ mà vẫn hỏi: "Phương pháp nào vậy?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười, giọng nói ngọt như mật, dịu nhẹ như nước suối: "Phương pháp này là phạt hắn ngủ một giấc trước, sau đó..."
-- Sau đó làm sao?
Dạ Dật Phong ngừng thở lắng nghe, vẫn không nghe thấy phía sau nàng nói ra phương pháp báo thù gì. Bởi vì nàng nói xong hai chữ "sau đó", tay phải vung lên, một đại huyệt nữa của hắn lại bị kim của nàng đâm vào, trước mắt đen một mảng, hoàn toàn lọt vào trạnh thái ngủ mê man.
Cùng lúc đó, Tây trưởng lão đi vào phòng, cung kính đứng trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hai người đồng thanh hỏi: "Tây trưởng lão, chuyện bên kia của Nam trưởng lão làm đến đâu rồi?"
Thân thể Tây trưởng lão cúi xuống, mở miệng nói: "Hồi bẩm hai vị chủ tử, Nam trưởng lão đã cho bồ câu truyền tin, tất cả đều đã làm xong, chờ con mồi sa lưới."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu, ngón trỏ phải chỉ Dạ Dật Phong đang ngủ mê man như heo bị đuối nước: "Rất tốt! Vậy thì làm khổ Tây trưởng lão ném con mồi này vào lưới trước đã."
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức bổ sung: "Nhớ, ném con mồi này vào lưới thì phải che giấu hành tung, đừng khiến cho cấm vệ quân Tây Thần tuần tra khắp phố lớn ngõ nhỏ phát hiện."
"Thuộc hạ hiểu!" Cung kính trả lời xong, Tây trưởng lão thô lỗ xách Dạ Dật Phong như xách một con heo chết, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng, đưa hắn vào bẫy.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm: "Một con mồi đã vào lưới, còn một con nữa."
"Còn chờ gì nữa? Tập hợp với Tiêu Hàn đúng giờ thôi!" Hiên Viên Diễm trả lời, cánh tay ôm chặt eo nàng rồi cùng nhau rời khỏi phòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.