Đặc Công Tà Phi

Chương 227: Đến nơi hẹn sớm.

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

15/04/2017

Khách sạn Cát Tường, tường trắng ngói xanh, mái hiên vàng cong cong --

Diện tích vô cùng mênh mông, tổng cộng do sáu tiểu viện điêu lan ngọc thế tạo thành. Sáu viện nằm san sát dọc theo hai bên hành lang rải đá cuội trắng quanh co. Trước mỗi tiểu viện, cầu nhỏ nước trôi, hoa múa hương bay, tử đằng vịn đá, cảnh sắc lịch sự tao nhã làm người ta say lòng. Trong từng khoảnh sân có một căn phòng tọa lạc, kiến trúc xa lệ hoa mỹ, ý tưởng trang hoàng sáng tạo. Vì vậy mỗi đêm ở khách sạn Cát Tường đều chật ních khách trọ.

Tối nay cũng không phải ngoại lệ, mỗi căn phòng trong khách sạn Cát Tường đều đã đầy khách. Nhưng mà, giờ phút này bóng đêm sâu thẳm, toàn bộ khách đều đi ngủ rồi, cho nên không khí khách sạn Cát Tường có vẻ cực kì yên tĩnh.

Toàn bộ khách đã đi ngủ. Một nam tử mặc lục y không thuộc nhóm khách ở trọ khách sạn Cát Tường vẫn tiến vào phòng trong khách sạn như cũ, mà lại còn tiến vào phòng riêng của chưởng quỹ, một tia buồn ngủ cũng không có.

Bên trong phòng riêng của chưởng quỹ khách sạn --

Trên nóc nhà treo một chiếc đèn lồng hình con chuồn chuồn, ánh nến đỏ tỏa ra khắp phòng. Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu lục đang ngồi trước bàn tròn đóng từ gỗ trắc thượng đẳng, hơi cúi đầu uống trà thơm.

Theo gió đêm dần chuyển lạnh chầm chậm lướt qua, một nam tử mặc cẩm y màu cam, đeo mặt nạ màu máu, bóng dáng xuyên qua mấy cái hành lang như u linh, trong nháy mắt đã tới trước cửa phòng của Dạ Dật Phong. Bước chân của nam tử mặc cẩm y màu cam rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như gió đêm khẽ lướt qua, nhưng mà Dạ Dật Phong đang ở trong phòng phẩm trà vẫn nhạy cảm phát hiện. Con ngươi tuấn tú tựa tiếu phi tiếu nhìn cửa phòng gỗ xoan đã đóng nhưng không cài then, hai tay cử động, chậm rãi thổi hơi nóng lượn lờ trên miệng ly khắc hoa văn, môi mỏng cong lên, phát ra hai chữ nhàn nhạt: "Đến rồi."

Cửa phòng mở ra không tiếng động, lại lặng yên khép lại không tiếng động.

Toàn thân Môn chủ Quỷ Chú môn tỏa ra sát khí nồng đậm, đứng thẳng ôm quyền trước mặt Dạ Dật Phong, phun ra lời cực kì âm lãnh: "Đối với việc bản Môn chủ đến... Thải tử Thương Nguyệt dường như rất chắc chắn?"

"Có thể đem trăm tên tang thi của Quỷ Chú môn dễ dàng diệt vong như kiến hôi, nhất định là cường giả trong cường giả. Kẻ địch cường đại như vậy, chỉ có biết rõ lai lịch mới có niềm tin tuyệt đối để đối phó." Dạ Dật Phong nhấp môi uống cạn trà lần nữa, nhẹ nhàng đặt ly ngọc lưu ly xuống mặt bàn, sau đó con ngươi tuấn tú nhìn Môn chủ Quỷ Chú môn, môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: "Mặc dù Môn chủ không quen biết tại hạ, lại biết ngay cả khi Môn chủ võ công cái thế, nhưng tuyệt đối không phải người khinh địch. Vì để một kích đánh trúng cường địch, dĩ nhiên Môn chủ sẽ không ngại cực khổ, hạ chút thời gian quý báu của mình đến nơi... khách sạn Cát Tường mà ngày thường mình không bao giờ đến."

Hai mắt Môn chủ lộ ra ở mặt nạ màu máu phát ra ánh nhìn âm lệ sắc nhọn như dã thú ăn thịt, mở miệng gằn từng chữ một: "Hai người đó là ai?"

Dạ Dật Phong cầm bình trà trên mặt bàn lên, rót đầy ly trà lưu ly, đồng thời môi mỏng chậm rãi đáp lời: "Thụy vương hoàng triều Long Diệu Hiên Viên Diễm, cùng với... Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt."

Giờ phút này, hận ý bộc phát trong đôi mắt của Dạ Dật Phong. Chỉ là, trong hận ý này dường như lại ẩn giấu một tia tâm tình phức tạp làm người ta không dễ phát giác. Đó dường như chỉ muốn chặt Hiên Viên Diễm làm trăm mảnh để đánh tan hận ý tràn ngập trong lòng, nhưng... không muốn đối xử như vậy với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nghe được Dạ Dật Phong trả lời, đôi mắt Môn chủ lạnh lẽo híp lại, trong môi nói thầm tám chữ không chút nhiệt độ: "Thì ra là... là hai người bọn họ!"

Ngay sau đó, Môn chủ bỗng ngửa đầu, trong môi phát ra tiếng cười giễu cợt âm hiểm, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến không khí trong phòng đông cứng trong nháy mắt.

-- Hắn... vì sao lại bật cười, còn là cười giễu cợt âm hiểm?

Dạt Dật Phong kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Môn chủ Quỷ Chú môn.

Dường như Môn chủ đã nhận ra nghi ngờ trong lòng Dạ Dật Phong, ngừng lại điệu cười giễu cợt âm hiểm, trong môi phun ra tám chữ lạnh lẽo: "Là hai người bọn họ thì thế nào?"



Nghe giọng điệu cực độ khinh thường của Môn chủ, thân thể Dạ Dật Phong cứng đờ, chậm rãi để ly ngọc lưu ly trong tay xuống, đứng lên từ trên ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Môn chủ: "Ngươi nói cái gì... thì thế nào?"

" Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể trong một đêm ngắn ngủi làm tất cả môn phái võ lâm trong lãnh thổ Thương Nguyệt ta, bao gồm cả chưởng môn và đệ tử trong môn, toàn bộ trúng độc không phát giác, chuyện này... còn nói thì thế nào sao?"

"Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dưới tình huống không phát huy bản lĩnh chân chính mà vẫn giẫm nát trăm tên tang thi của Quỷ Chú môn ngươi như con sâu con kiến dễ như trở bàn tay, chuyện này... còn nói thì thế nào sao?"

Dạ Dật Phong vừa ngưng đặt câu hỏi liên tục, Môn chủ buông lỏng hai cánh tay đang khoanh lại ra, thân thể thêm ép gần sát trước mặt Dạ Dật Phong, mở miệng phun ra âm thanh lệ lãnh giết chóc: "Tối nay, tang thi do tứ đại Hộ pháp mang tới có lẽ thật sự chỉ có thể gọi là con kiến hôi không chịu nổi một kích. Chỉ là.... nếu tứ đại Hộ pháp mang tới thi tôn mà bổn Môn chủ vừa mới nghiên cứu ra ba canh giờ trước, vậy con kiến hôi không chịu nổi một kích chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt."

Dạ Dật Phong chau mày, môi mỏng nặn ra hai chữ kinh ngạc: "Thi tôn?"

-- Đó là cái thứ gì, chí tôn trong... tang thi sao?

"Đúng, thi tôn!" Đôi mắt Môn chủ tỏa ra ánh âm u khát máu, mở miệng gằn từng chữ: "Đợi bổn Môn chủ theo lời hẹn đi nghiên hồ trong rừng trúc thì sẽ mang vũ khí khủng bố đi theo!"

"Tên này nghe quả thật tương đối khủng bố, cũng không biết bản lĩnh..." Dạ Dật Phong nhìn Môn chủ, môi mỏng phát ra lời chất vấn: "Có khủng bố giống như tên không?"

"Thái tử Thương Nguyệt thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" Hàng lông mày bị che khuất bởi mặt nạ màu máu cuồng ngạo nhếch lên, Môn chủ mở miệng âm hiểm cười nói, đồng thời ngón trỏ trái bấm rách ngón cái trái, vài gọt máu từ ngón tay cái chảy ra. Đầu tiên Môn chủ cấp tốc quay ngón trái vài vòng, sau đó dán sát môi lộ ra ở mặt nạ của mình. Giống như thưởng thức mỹ thực ngon nhất trên thế gian, hắn liếm sạch vài giọt máu dần chuyển màu đen trên ngón tay cái, hai mắt đầy âm lệ dùng nội lực truyền mật âm, nói -- Thi tôn Nhất Hào, mau hiện thân!"

Thi tôn Nhất Hào bị Môn chủ dùng huyết chú cho gọi, phá cửa sổ vào nhanh như tia chớp, sau đó thân thể bất động đứng trong phòng như một pho tượng điêu khắc.

Dạ Dật Phong thấy nam tử mặc hắc y phá cửa sổ bay vào như tia chớp, tiếp đó hai mắt giống như một ao lặng sóng, quỷ khí trầm trầm đứng bất động trong phòng, sắc mặt không chút máu, tim hắn không kiểm soát, tự động run lên. Hắn có thể cảm thấy rõ, nếu Môn chủ đã nói thi tôn, tuyệt đối lợi hại hơn hẳn trăm tên tang thi mà mình thấy ở Bách Hoa cư lúc trước.

"Dùng nước trà hóa kiếm khí không làm khó được Thái tử Thương Nguyệt. Thái tử Thương Nguyệt không ngại đem nước trà còn dư trong bình hóa vô số thanh kiếm khí bén nhọn, cắt vào cổ thi tôn, thử bản lĩnh thi tôn này một lần chứ?"

Môn chủ mở nắp bình, đích thân đưa cho Dạ Dật Phong phân nửa bình nước trà nóng, đồng thời mở miệng bổ sung: "Thái tử Thương Nguyệt yên tâm, thời điểm ngươi dùng nước trà hóa vô số thanh kiếm khí để cắt vào cổ tên thi tôn này, thi tôn sẽ không đối với ngươi... có mảy may hành động phản kích nào."

Dạ Dật Phong nhận lấy bình trà, ngưng tụ nội lực hùng hậu trong tay trái, lúc này mới đột nhiên nghiêng bình trà. Nước trà nóng bỏng trong bình lập tức hóa thành vô số mũi kiếm dài sắc bén, bay vọt tới cổ thi tôn. Vậy mà, ngay lúc mũi kiếm sắp đâm đến cổ thi tôn thì lại biến mất vào hư không trong nháy mắt.

"Loong coong", một tiếng vang thanh thúy --

Trong lúc Dạ Dật Phong nghẹn họng nhìn trân trối, không để ý làm bình trà trong tay rơi thẳng xuống nền nhà, bể tan tành.

Từ khi hắn xuất nội lực hùng hầu bắn ra nước trà nóng bỏng trong bình đến lúc nước trà quỷ dị biến mất vào hư không, căn bản thi tôn không chưa từng nhúc nhích. Thi tôn mởi chỉ bất động phòng thủ đã lợi hại như thế rồi, một khi thi tôn tấn công điên cuồng thì còn lợi hại đến mức độ nào?



"Nếu bổn môn chủ mang theo một ngàn thi tôn đi đối phó Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thái tử Thương Nguyệt cảm thấy..." Hai mắt tỏa ra ánh cười âm hiểm, Môn chủ cực kì hài lòng nhìn Dạ Dật Phong nghẹn họng nhìn trân trối, môi mỏng vui vẻ cong lên, nói: "Danh hiệu con kiến hôi, không phải dành cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì có thể là ai?"

Dạ Dật Phong che giấu vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt sâu như đáy biển nhìn Môn chủ: "Môn chủ không thể không biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là người có linh lực. Mặc dù thi tôn có thể hấp thu nôi lực, e là không thể hấp thu linh lực của nàng."

"Linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt xác thực có thể phá hủy thi tôn, chỉ là..." Hai mắt ngừng cười độc, Môn chủ mở miệng gằn từng chữ một: "Có một chuyện bổn Môn chủ quên nói cho Thái tử Thương Nguyệt, thi tôn mà Thái tử nhìn thấy có thể sống lại..."

Môn chủ vừa dứt lời, Dạ Dật phong đã che giấu vẻ mặt khiếp sợ, sặc mặt không khỏi biến đổi một lần nữa, môi mỏng thất thanh nói: "Cái gì? Ý của người là..."

Đối với vẻ mặt lại tràn đầy khiếp sợ của Dạ Dật Phong, Môn chủ cong khóe môi, đáp lại với tám chữ: "Thái tử Thương Nguyệt không nghe lầm đâu!"

"Môn chủ có thi tôn lợi hại như vậy, mặc dù không đến khách sạn Cát Tường hỏi thăm lai lịch của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ ta cũng có thể đánh bại bọn họ, Môn chủ..." Dạ Dật Phong lóe lên một tia nghi ngờ không rõ, mơ hồ trong lòng, hai mắt hiện lên tia đề phòng, nhìn chằm chằm Môn chủ: "Vì sao vẫn phải đến đây?"

"Thái tử Thương Nguyệt lộ ra khuôn mặt thật, chính là thành tâm muốn liên thủ với bổn Môn chủ. Nếu bổn Môn chủ coi thường thành ý của Thái tử, chẳng phải phụ lòng thái tử sao? Cho nên bổn Môn chủ đến! Dĩ nhiên, bổn Môn chủ đến không phải để liên thủ với thái tử để đối phó địch, mà là..." Môn chủ không nhìn tia đề phòng trong mắt Dạ Dật Phong, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, đưa tiếng cười nhạt rót vào lỗ tai hắn: "Lấy thành ý đáp thành ý, muốn mời Thái tử cùng đi rừng trúc xem diễn, thưởng thức vở tuồng phấn khích khi kẻ địch bị chặt làm trăm mảnh. Tin rằng Thái tử Thương Nguyệt nhất định còn không kịp chờ đợi chứng kiến một màn kia hơn bổn Môn chủ chứ?"

Mặc dù Dạ Dật Phong che giấu tia đề phòng trong mắt nhưng trong lòng vẫn thấy có chút gì đó không đúng như cũ, hơi nhún vai nói: "Nói như thế... ta há không phải đa tạ thành ý của Môn chủ, mời thưởng vở kịch chặt làm trăm mảnh?"

"Thái tử không cần khách khí. Bổn Môn chủ rất muốn mời Thái tử cùng nhau vui vẻ thưởng thức bức họa tuyệt mỹ khuynh thế được tô từ máu tươi của kẻ địch. Sắp tới giờ hẹn rồi, chúng ta không nên để kẻ địch đợi lâu, xuất phát chứ?"

Dứt lời, ống tay áo màu cam của Môn chủ khẽ vung, cùng với thi tôn biến mất trong phòng như u linh tăm tối.

Mặc dù trong lòng Dạ Dật Phong cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại khẩn cấp muốn nhìn hình ảnh tuyệt mỹ là kẻ thù Hiên Viên Diễm bị chặt làm trăm mảnh, hơi ngẩn người rồi cũng lập tức thi triển khinh công đuổi theo...

Nghiên hồ -- hình dạng giống như nghiên mực, nằm ở ba mươi dặm phía ngoài đế đô Tây Thần quốc.

Dưới ánh trăng bạc bao phủ, bên trái phía trước nghiên hồ là một mảnh rừng trúc tao nhã xanh biếc như biển.

Gió đêm từ từ lướt qua, rõ ràng là hai gốc cây trúc nhỏ dài xuân ý dào dạt, nhưng... cũng không biết là mẹ tự nhiên vô tâm tạo hóa hay là người có lòng tạo ra kiệt tác mà giống như một đôi tình ý thắm thiết, dây dưa thân mật với nhau thành một thể. Chỉ là, trước hai cây trúc xanh tao nhã giống tình lữ ân ái này -- Trái lại thực sự có một cặp tình lữ cực kì ân ái, thân thể đang hạnh phúc tựa sát ngồi trên đất, mười ngón tay trắng nõn ngọt ngào đan vào nhau, ngẩng đầu cười, cùng thưởng thức trời đêm mỹ lệ đầy sao lấp lánh.

Đôi tình lữ phong vận thiên tiên làm say lòng người khiến gió đêm xào xạc qua rừng trúc dường như cũng không nhịn được mà nhân tiện ngâm ra âm điệu êm ái ca ngợi tình yêu, dĩ nhiên là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Vốn tưởng Môn chủ sẽ lỡ hẹn, không nghĩ tới Môn chủ không những không lỡ hẹn, thậm chí còn đến trước giờ hẹn nửa canh giờ. Ta đối với lời mời mà mình ném ra tối nay..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn ngửa đầu thưởng thức trời đêm mỹ lệ, vô cùng thoải mái gối đầu lên vai phải ấm áp của Hiên Viên Diễm --

Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén một lọn tóc ở bên tai, môi đỏ mỉm cười, nói: "Nhận được đáp ứng đến nơi hẹn của Môn chủ, thực sự cảm thấy hết sức thỏa mãn!"

"Thụy vương và Thụy vương phi, trước tiên phá hủy sản nghiệp của bổn Môn chủ không thấy mệt, tiếp đó lại cực kì nhiệt tình muốn mời bổn Môn chủ, ở rừng trúc phía trước nghiên hồ vừa ngắm trắng vừa trò chuyện, ngay cả khi bổn Môn chủ bận rộn hơn nữa..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa cười lên, một giọng nói lạnh lẽo làm chim bay trong rừng trúc hoảng sợ, đủ để rơi lông đuôi, vang dội theo gió đêm: "Cũng không nên làm bẽ mặt mũi tôn quý của Thụy vương và Thụy vương phi, không biết điều lỡ hẹn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Tà Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook