Chương 103: Độc vương độc tiên
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
02/09/2014
Edit: Thu Thuyền
Beta: Alligator
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời vừa dứt, sáu gã hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng nhất thời lui về phía sau mấy bước. Thân thể run rẩy dựa sát vào cửa phủ đang khép chặt, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, mồ hôi trên trán đổ xuống hơi thở khó nhọc.
Làn váy lay động trong gió, lông mi cong dài như muốn bay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười nói: “ Trong sáu người các ngươi, ta…nên lấy mạng của ai trước đây?”
Tay ngọc ưu nhã, nhẫn Huyền Băng Thiết phút chốc nở rộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày quét mắt nhìn sáu gã hộ vệ, thản nhiên nói: “ Hay là các ngươi tự sát đi? Nếu để ta tự mình ra tay, các ngươi sẽ nếm đủ tất cả hành hạ ở trên người, thống khổ tới chết.”
“Hí…” Sáu gã hộ vệ hít một ngụm khí, khuôn mặt trắng bệch nói: “ Thụy…Thụy vương phi, xin…xin hạ thủ lưu tình.”
“Nếu muốn Bổn vương phi hạ thủ lưu tình, thì ngay lập tức đi vào thông báo cho Tả Thừa Tướng. Nếu nói thêm một chữ, ta lập tức giết các ngươi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, lười biếng vuốt ve mấy cánh sen trên nhẫn Huyền Băng Thiết, chỉ một động tác đơn giản cũng đẹp như tiên, nhưng nụ cười cùng thanh âm lại làm người ta rợn cả tóc gáy.
Sáu gã hộ vệ cắn chặt hàm răng, bất lực run lên. Hoảng hốt đẩy cửa ra, sợ hãi trốn vào trong.
Giờ phút này, vốn là trong phủ tràn đầy mùi thơm ngát, trong thư phòng Tả Thừa Tướng lại tràn ngập hắc ám cùng sát khí.
“Hôm nay trong triều, có thương thảo về việc xử phạt Khương Thái Hậu và Tuyên Vương hay không?” Trên bàn đọc sách, Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên mặt áo gấm, người đó chình là Tả Thừa Tướng.
“Một người cũng không có.” Tả Thừa Tướng khẽ lắc đầu, bưng trà Long Tĩnh khí nóng lượn lên nhấm nháp.
“Hiên Viên Ly đối với Khương Thái Hậu cùng Tuyên Vương từ trước tới giờ hận thấu xương, thế mà lại không vội vã xử tử hai người này, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?” Lăng Tiêm Tiêm khẽ nhíu mày, tà mị nhìn Tả Thừa Tướng.
“Vộ luận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương phạm vào tội lớn gì, trong mắt những người dân ngu xuẩn dốt nát kìa, thì Khương Thái Hậu và Tuyên Vương cũng là người trong hoàng thất. Nếu Hiên Viên Ly chiêu cáo thiên hạ xử tử hai người này, dân chúng Long Diệu Hoàng Triều nhất định sẽ nghị luận ầm ĩ. Vì trấn an dân tâm, Hiên Viên Ly dù có hận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời lưu lại mạng của hai người này” Tả Thừa Tướng khẽ xoay xoay chén trà, nhếch môi âm lãnh cười một tiếng nói.
“ Kim Phỉ Thúy rơi vào tay của chúng ta, Long Diệu Hoàng Triều, Thụy Vương cùng Khương Thái Hậu cũng không dám động đến chúng ta. Việc cấp bách nhất bây giờ, là lập tức điều động mọi người đi tìm Thánh Thủ Y Vương, như vậy dù chúng ta ở Long Diệu Hoàng Triều gây sóng gió gì, bọn người Long Diệu Hoàng Triều và Thụy Vương cũng chỉ có thể buồn bả than thở, mà không thể làm gì chúng ta.” Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nói, đồng thời trong mắt nhanh chóng lóe ra một tia độc ác.
“Độc Tiên, ngươi nên chú ý lời nói, không nên dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với ta. Độc Vương ta cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, ta và ngươi chỉ là cùng chung một hướng dốc sức giúp Dạ Thái Tử thôi.” Nói xong dùng sức đặt ly trà lên bàn, một tiếng “bang” vang lên, mặt xanh mét nhìn Độc Tiên “Lăng Tiêm Tiêm”.
Hôm nay hắn không lâm triều, lấy cớ thân thể bị ốm, xin Hiên Viên Ly nghỉ nữa tháng bồi dưỡng cơ thể thật tốt. Hiên Viên Ly không hỏi nhiều, lập tức ân chuẩn cho hắn trong vòng nữa tháng không cần vào triều.
Xin dưỡng bệnh chỉ là ngụy trang, thật ra là muốn ở trong phủ Thừa Tướng, điều động nhân mã đi Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương.
Nhưng hôm nay Độc Tiên này lại lên giọng ra lệnh làm hắn rất khó chịu, Độc Vương hắn cùng Độc Tiên nàng điều là thủ hạ của Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong, địa vị chẳng phân biệt được cao thấp. Nhưng nàng, lại thích ra lệnh cho người khác, nếu không phải lo lắng nàng phá hư kế hoạch lớn của Thái tử, hắn sớm đã ra tay dạy dỗ Độc Tiên này rồi.
Xem như không thế sắc mặt xanh mét của Độc Vương “Tả Thừa tướng”, Độ Tiên “Lăng Tiêm Tiêm” không chút để ý vén vén mấy sợi tóc mai, lạnh lùng nhếch môi nói: “ Độc Tiên ta từ trước tới giờ điều nói chuyện như vậy, Độc Vương ngươi nếu nghe không lọt tai, có thể hạ độc đối phó ta. Nhưng mà đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bản lĩnh dùng độc của Độ Tiên ta không thua gì người. Nếu chúng ta bởi vì nội chiến mà tổn hại hai bên, dẫn đến phá hỏng kế hoạch của Dạ thái tử, khi chúng ta đối mặt với thái tử, không ai chiếm được một chút tiện nghi nào.
“Đêm nay ta sẽ mang theo Kim Phỉ Thúy đi Tuyết Ảnh các trước tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, một khi bắt sống được Thánh Thủ Y Vương, ta lập tức cho người phát tín hiệu. Đến lúc đó, ngươi mới có thể làm tốt phận sự của mình.” Độc Vương đè nén nội tâm đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Người yên tâm, chỉ cần ngươi thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương, ta nhất định sẽ thành công lấy mạng của Khương Thái hậu cùng Tuyên Vương.” Độc Tiên lạnh lùng khẽ hừ mũi, lời nói tràn đầy sát khí.
Dạ thái tử đã từng nói, một khi Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến, Khương Thái Hậu nhất định sẽ thất bại, nàng và Độc Vương nhất định phải nghĩ biện pháp chia rẽ quan hệ của dân chúng đối với Long Diệu Hoàng Triều
Long Diệu Hoàng Triều nội chiến cũng không chân chính bộc phát, Hiên Viên Ly cho dù nhốt Khương Thái Hậu và Tuyên vương trong thiên lao, trong thời gian ngắn cũng không thể lấy mạng của hai người đó được.
Nhưng nếu nàng nắm bắt được thời cơ chính xác chia rẽ quân dân trong Long Diệu Hoàng Triều, thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong thiên lao giết Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, nhân cơ hội đó tung tinh đồn Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến.
Nàng sẽ nói Khương Thái Hậu và Tuyên vương chết thật oan ức, hai người đó căn bản cũng không có lòng mưu phản. Hiên Viên Ly vì muốn độc tài quân quyền, cho nên mới muốn hại Khương thái hậu và Tuyên vương, hơn nữa còn che giấu dân chúng, xử tử hai người họ trong ngục.
Như vậy, trong lòng dân chúng nhất định sẽ bàng hoàng, nghĩ thì ra Hiên Viên Ly chỉ giả phong phạm minh quân, vì muốn đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào tàn sát người thân hắn nhất định là bạo quân. Một khi dân chúng mất lòng tin đối với Hiên Viên Ly, xem hắn còn có thể tiếp tục an ổn ngồi trên đế vị hay không?
“Nếu không còn gì, xin mời Độc Tiên rời thư phòng! Ta cần yên tĩnh một chút, nghĩ đối sách đối phó với Tuyết Ảnh các.” Độc Vương giận dữ nhìn thái độ ngạo mạn của Độc Tiên, mở cửa thư phòng nói. Một khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ Dạ thái tử giao phó, thuận lợi rút về biên giới Thương Nguyệt quốc, hắn sẽ hảo hảo “chăm sóc” nàng thật tốt.
“Vậy ta không làm phiền Độc Vương nghĩ cách đối phó với Tuyết Ảnh các, với bản lĩnh siêu phàm của Độc Vương ngàn vạn lần đừng làm Thái tử thất vọng, hi vọng là ngài thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu không, sẽ liên lụy tới ta.” Độc Tiên từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng hướng cửa thư phòng đi tới, nở nụ cười châm chọc
“Ngươi…” Độc Vương nấm chặt quả đấm, đang chuẩn bị hạ độc dạy dỗ Độc Tiên thì ngoài hành lang thư phòng vang lên tiếng bước chân hoảng loạn của hộ vệ.
Độc Vương vội vàng thu lại ống tay áo, ngồi xuống ghế. Cùng lúc đó, vốn là rời khỏi thư phòng, Độc Tiên lập tức quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới sau lưng Độc Vương.
Thu lại ánh mắt khinh thường ngạo lãnh đối với Độc Vương, Độc Tiên vội vàng đấm bóp vai cho Độc Vương, dịu dàng nói: “Phụ thân,người thấy nữ nhi đấm bóp cho người có thoải mái không? Phụ thân cũng thật là, người đang ốm, còn cực khổ ở trong thư phòng xử lý quốc sự sao!”
“Khụ khụ khụ…rất tốt, thủ pháp đấm bóp của Tiêm Tiêm càng ngày càng thuần thục. Không nhờ Tiêm Tiêm, cha sao có thể chống đỡ bên trong thư phòng, thay Ngô Hoàng sử lý một chút quốc sự chứ.” Độc Vương giả bộ ho nhẹ vài tiếng, thở hổn hển trả lời.
Sáu gã hộ vệ cực kỳ sợ hãi chạy thẳng vào trong thư phòng, khom người hành lễ với phụ tử “Tả Thừa Tướng” và “Lăng Tiêm Tiêm”, thanh âm run rẩy bẩm báo: “ Tả Tướng, không xong rồi. Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo trăm tên thị vệ bao vậy phủ Tả Tướng rồi, còn phách lối chặn cửa đại môn phủ Thừa Tướng.”
“ ‘Tả Thừa Tướng’ và ‘Lăng Tiêm Tiêm’ kinh ngạc nhìn nhau, ‘Lăng Tiêm Tiêm’ lập tức giả vờ kéo đầu vai ‘Tả Thừa Tướng’ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn sáu gã hộ vệ nói: “ Thụy vương phi sao lại càn quấy như thế?”
Một gã hộ vệ thận trong xem xét sắc mặt của Lăng Tiêm Tiêm, thành thật trả lời: “Bẩm đại tiểu thư, Thụy Vương Phi nói trong phủ Thụy Vương mất đồ, mà đồ bị mất đó lại ở trong phủ Thừa Tướng. Thuộc hạ biết Thừa Tướng trong người không khỏe, không muốn quấy rầy Thừa Tướng. Nhưng Thụy Vương Phi nói, nếu không mở cửa cho nàng vào tìm, nàng sẽ cho người xông vào phủ. Bất đất dĩ bọn thuộc hạ, chỉ có thể bấm báo với Thừa Tướng.”
Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm chợt lóe lên ánh sáng không dễ phát hiện, lãnh đãm nói: “Phụ Thân, thân thể ngài không thoải mái, nên trở về phòng nghĩ trước đi! Nữ nhi thay phụ thân, gặp Thụy Vương Phi.”
“ Tả Thừa Tướng yên lặng suy nghĩ, ánh mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm muốn nói: Thượng Quan Nguyệt đến tuyệt đối không có ý tốt, ngươi phải cực kỳ cẩn thận xử lý…
Beta: Alligator
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời vừa dứt, sáu gã hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng nhất thời lui về phía sau mấy bước. Thân thể run rẩy dựa sát vào cửa phủ đang khép chặt, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, mồ hôi trên trán đổ xuống hơi thở khó nhọc.
Làn váy lay động trong gió, lông mi cong dài như muốn bay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười nói: “ Trong sáu người các ngươi, ta…nên lấy mạng của ai trước đây?”
Tay ngọc ưu nhã, nhẫn Huyền Băng Thiết phút chốc nở rộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày quét mắt nhìn sáu gã hộ vệ, thản nhiên nói: “ Hay là các ngươi tự sát đi? Nếu để ta tự mình ra tay, các ngươi sẽ nếm đủ tất cả hành hạ ở trên người, thống khổ tới chết.”
“Hí…” Sáu gã hộ vệ hít một ngụm khí, khuôn mặt trắng bệch nói: “ Thụy…Thụy vương phi, xin…xin hạ thủ lưu tình.”
“Nếu muốn Bổn vương phi hạ thủ lưu tình, thì ngay lập tức đi vào thông báo cho Tả Thừa Tướng. Nếu nói thêm một chữ, ta lập tức giết các ngươi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, lười biếng vuốt ve mấy cánh sen trên nhẫn Huyền Băng Thiết, chỉ một động tác đơn giản cũng đẹp như tiên, nhưng nụ cười cùng thanh âm lại làm người ta rợn cả tóc gáy.
Sáu gã hộ vệ cắn chặt hàm răng, bất lực run lên. Hoảng hốt đẩy cửa ra, sợ hãi trốn vào trong.
Giờ phút này, vốn là trong phủ tràn đầy mùi thơm ngát, trong thư phòng Tả Thừa Tướng lại tràn ngập hắc ám cùng sát khí.
“Hôm nay trong triều, có thương thảo về việc xử phạt Khương Thái Hậu và Tuyên Vương hay không?” Trên bàn đọc sách, Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên mặt áo gấm, người đó chình là Tả Thừa Tướng.
“Một người cũng không có.” Tả Thừa Tướng khẽ lắc đầu, bưng trà Long Tĩnh khí nóng lượn lên nhấm nháp.
“Hiên Viên Ly đối với Khương Thái Hậu cùng Tuyên Vương từ trước tới giờ hận thấu xương, thế mà lại không vội vã xử tử hai người này, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?” Lăng Tiêm Tiêm khẽ nhíu mày, tà mị nhìn Tả Thừa Tướng.
“Vộ luận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương phạm vào tội lớn gì, trong mắt những người dân ngu xuẩn dốt nát kìa, thì Khương Thái Hậu và Tuyên Vương cũng là người trong hoàng thất. Nếu Hiên Viên Ly chiêu cáo thiên hạ xử tử hai người này, dân chúng Long Diệu Hoàng Triều nhất định sẽ nghị luận ầm ĩ. Vì trấn an dân tâm, Hiên Viên Ly dù có hận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời lưu lại mạng của hai người này” Tả Thừa Tướng khẽ xoay xoay chén trà, nhếch môi âm lãnh cười một tiếng nói.
“ Kim Phỉ Thúy rơi vào tay của chúng ta, Long Diệu Hoàng Triều, Thụy Vương cùng Khương Thái Hậu cũng không dám động đến chúng ta. Việc cấp bách nhất bây giờ, là lập tức điều động mọi người đi tìm Thánh Thủ Y Vương, như vậy dù chúng ta ở Long Diệu Hoàng Triều gây sóng gió gì, bọn người Long Diệu Hoàng Triều và Thụy Vương cũng chỉ có thể buồn bả than thở, mà không thể làm gì chúng ta.” Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nói, đồng thời trong mắt nhanh chóng lóe ra một tia độc ác.
“Độc Tiên, ngươi nên chú ý lời nói, không nên dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với ta. Độc Vương ta cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, ta và ngươi chỉ là cùng chung một hướng dốc sức giúp Dạ Thái Tử thôi.” Nói xong dùng sức đặt ly trà lên bàn, một tiếng “bang” vang lên, mặt xanh mét nhìn Độc Tiên “Lăng Tiêm Tiêm”.
Hôm nay hắn không lâm triều, lấy cớ thân thể bị ốm, xin Hiên Viên Ly nghỉ nữa tháng bồi dưỡng cơ thể thật tốt. Hiên Viên Ly không hỏi nhiều, lập tức ân chuẩn cho hắn trong vòng nữa tháng không cần vào triều.
Xin dưỡng bệnh chỉ là ngụy trang, thật ra là muốn ở trong phủ Thừa Tướng, điều động nhân mã đi Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương.
Nhưng hôm nay Độc Tiên này lại lên giọng ra lệnh làm hắn rất khó chịu, Độc Vương hắn cùng Độc Tiên nàng điều là thủ hạ của Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong, địa vị chẳng phân biệt được cao thấp. Nhưng nàng, lại thích ra lệnh cho người khác, nếu không phải lo lắng nàng phá hư kế hoạch lớn của Thái tử, hắn sớm đã ra tay dạy dỗ Độc Tiên này rồi.
Xem như không thế sắc mặt xanh mét của Độc Vương “Tả Thừa tướng”, Độ Tiên “Lăng Tiêm Tiêm” không chút để ý vén vén mấy sợi tóc mai, lạnh lùng nhếch môi nói: “ Độc Tiên ta từ trước tới giờ điều nói chuyện như vậy, Độc Vương ngươi nếu nghe không lọt tai, có thể hạ độc đối phó ta. Nhưng mà đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bản lĩnh dùng độc của Độ Tiên ta không thua gì người. Nếu chúng ta bởi vì nội chiến mà tổn hại hai bên, dẫn đến phá hỏng kế hoạch của Dạ thái tử, khi chúng ta đối mặt với thái tử, không ai chiếm được một chút tiện nghi nào.
“Đêm nay ta sẽ mang theo Kim Phỉ Thúy đi Tuyết Ảnh các trước tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, một khi bắt sống được Thánh Thủ Y Vương, ta lập tức cho người phát tín hiệu. Đến lúc đó, ngươi mới có thể làm tốt phận sự của mình.” Độc Vương đè nén nội tâm đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Người yên tâm, chỉ cần ngươi thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương, ta nhất định sẽ thành công lấy mạng của Khương Thái hậu cùng Tuyên Vương.” Độc Tiên lạnh lùng khẽ hừ mũi, lời nói tràn đầy sát khí.
Dạ thái tử đã từng nói, một khi Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến, Khương Thái Hậu nhất định sẽ thất bại, nàng và Độc Vương nhất định phải nghĩ biện pháp chia rẽ quan hệ của dân chúng đối với Long Diệu Hoàng Triều
Long Diệu Hoàng Triều nội chiến cũng không chân chính bộc phát, Hiên Viên Ly cho dù nhốt Khương Thái Hậu và Tuyên vương trong thiên lao, trong thời gian ngắn cũng không thể lấy mạng của hai người đó được.
Nhưng nếu nàng nắm bắt được thời cơ chính xác chia rẽ quân dân trong Long Diệu Hoàng Triều, thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong thiên lao giết Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, nhân cơ hội đó tung tinh đồn Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến.
Nàng sẽ nói Khương Thái Hậu và Tuyên vương chết thật oan ức, hai người đó căn bản cũng không có lòng mưu phản. Hiên Viên Ly vì muốn độc tài quân quyền, cho nên mới muốn hại Khương thái hậu và Tuyên vương, hơn nữa còn che giấu dân chúng, xử tử hai người họ trong ngục.
Như vậy, trong lòng dân chúng nhất định sẽ bàng hoàng, nghĩ thì ra Hiên Viên Ly chỉ giả phong phạm minh quân, vì muốn đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào tàn sát người thân hắn nhất định là bạo quân. Một khi dân chúng mất lòng tin đối với Hiên Viên Ly, xem hắn còn có thể tiếp tục an ổn ngồi trên đế vị hay không?
“Nếu không còn gì, xin mời Độc Tiên rời thư phòng! Ta cần yên tĩnh một chút, nghĩ đối sách đối phó với Tuyết Ảnh các.” Độc Vương giận dữ nhìn thái độ ngạo mạn của Độc Tiên, mở cửa thư phòng nói. Một khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ Dạ thái tử giao phó, thuận lợi rút về biên giới Thương Nguyệt quốc, hắn sẽ hảo hảo “chăm sóc” nàng thật tốt.
“Vậy ta không làm phiền Độc Vương nghĩ cách đối phó với Tuyết Ảnh các, với bản lĩnh siêu phàm của Độc Vương ngàn vạn lần đừng làm Thái tử thất vọng, hi vọng là ngài thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu không, sẽ liên lụy tới ta.” Độc Tiên từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng hướng cửa thư phòng đi tới, nở nụ cười châm chọc
“Ngươi…” Độc Vương nấm chặt quả đấm, đang chuẩn bị hạ độc dạy dỗ Độc Tiên thì ngoài hành lang thư phòng vang lên tiếng bước chân hoảng loạn của hộ vệ.
Độc Vương vội vàng thu lại ống tay áo, ngồi xuống ghế. Cùng lúc đó, vốn là rời khỏi thư phòng, Độc Tiên lập tức quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới sau lưng Độc Vương.
Thu lại ánh mắt khinh thường ngạo lãnh đối với Độc Vương, Độc Tiên vội vàng đấm bóp vai cho Độc Vương, dịu dàng nói: “Phụ thân,người thấy nữ nhi đấm bóp cho người có thoải mái không? Phụ thân cũng thật là, người đang ốm, còn cực khổ ở trong thư phòng xử lý quốc sự sao!”
“Khụ khụ khụ…rất tốt, thủ pháp đấm bóp của Tiêm Tiêm càng ngày càng thuần thục. Không nhờ Tiêm Tiêm, cha sao có thể chống đỡ bên trong thư phòng, thay Ngô Hoàng sử lý một chút quốc sự chứ.” Độc Vương giả bộ ho nhẹ vài tiếng, thở hổn hển trả lời.
Sáu gã hộ vệ cực kỳ sợ hãi chạy thẳng vào trong thư phòng, khom người hành lễ với phụ tử “Tả Thừa Tướng” và “Lăng Tiêm Tiêm”, thanh âm run rẩy bẩm báo: “ Tả Tướng, không xong rồi. Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo trăm tên thị vệ bao vậy phủ Tả Tướng rồi, còn phách lối chặn cửa đại môn phủ Thừa Tướng.”
“ ‘Tả Thừa Tướng’ và ‘Lăng Tiêm Tiêm’ kinh ngạc nhìn nhau, ‘Lăng Tiêm Tiêm’ lập tức giả vờ kéo đầu vai ‘Tả Thừa Tướng’ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn sáu gã hộ vệ nói: “ Thụy vương phi sao lại càn quấy như thế?”
Một gã hộ vệ thận trong xem xét sắc mặt của Lăng Tiêm Tiêm, thành thật trả lời: “Bẩm đại tiểu thư, Thụy Vương Phi nói trong phủ Thụy Vương mất đồ, mà đồ bị mất đó lại ở trong phủ Thừa Tướng. Thuộc hạ biết Thừa Tướng trong người không khỏe, không muốn quấy rầy Thừa Tướng. Nhưng Thụy Vương Phi nói, nếu không mở cửa cho nàng vào tìm, nàng sẽ cho người xông vào phủ. Bất đất dĩ bọn thuộc hạ, chỉ có thể bấm báo với Thừa Tướng.”
Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm chợt lóe lên ánh sáng không dễ phát hiện, lãnh đãm nói: “Phụ Thân, thân thể ngài không thoải mái, nên trở về phòng nghĩ trước đi! Nữ nhi thay phụ thân, gặp Thụy Vương Phi.”
“ Tả Thừa Tướng yên lặng suy nghĩ, ánh mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm muốn nói: Thượng Quan Nguyệt đến tuyệt đối không có ý tốt, ngươi phải cực kỳ cẩn thận xử lý…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.