Chương 266: "Giúp người làm niềm vui"
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
25/07/2017
Hai vách núi dựng thẳng cùng vài thác nước trắng xóa đổ xuống hội tụ
thành một dòng suối, chảy quanh khắp một u cốc. Muôn vàn cánh hoa rực rỡ múa lượn trong gió, biến u cốc thành một chốn bồng lai tiên cảnh. Cánh
hoa lung linh dưới ánh trăng tỏa mùi hương thấm sâu tận gan phổi, xinh
đẹp mê người, đẹp đến say đắm.
Một tiếng "vèo" vang lên -- Bên trong sơn cốc bỗng xuất hiện bốn người đẹp hơn hoa, phong thái khiến sắc hoa cũng ảm đạm phai mờ, chỉ có điều vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Dạ Dật Phong chậm rãi xoay người, trên gương mặt khoác lên một tầng buồn bã nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở đối diện, nặn ra hai chữ chứa đầy mùi máu: "Chúc mừng!"
Hai người kia cười cười, nhếch lông mày, cao giọng nói: "Chúc mừng?"
Dạ Dật Phong dường như cắn nát hàm răng, nói từng chữ từng câu: "Chúc mừng phu thê các ngươi... Dụng tâm lương khổ sắp xếp vở kịch này rồi hoa lệ hạ màn, giá họa cho ta như ý nguyện."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt cánh hoa trước mũi ngửi ngửi rồi thả nó đi, cười cười nói: "Sai rồi, ngươi không nên chúc mừng chúng ta mà nên cảm ơn chúng ta."
Mặc dù giận muốn nổ phổi nhưng Dạ Dật Phong vẫn cố gắng nở nụ cười, khoanh tay nhếch khóe mắt, hỏi: "Cảm ơn các ngươi?"
"Thương Nguyệt hoàng và Thái tử đều hùng tâm tráng chí, tới giờ vẫn muốn chinh phục tam quốc còn lại. Tối nay phu thê chúng ta rảnh rỗi giúp hai người một tay..." Nàng tìm tư thế thoải mái nhất dựa vào người Hiên Viên Diễm, trả lời: "Giúp hai người báo trước sẽ chinh phục Tây Thần quốc, chẳng lẽ Thái tử không nên nói cảm ơn ta một tiếng sao?"
-- Đúng, Thương Nguyệt xác thực muốn chinh phục tam quốc, nhưng không ngu đến mức phát động chiến tranh đầu tiên. Thương Nguyệt phải chuẩn bị thật tốt, chờ đợi Tây Thần và Bắc Dực giao chiến dẫn đến binh lực hao tổn mới ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chế giễu làm khí huyết Dạ Dật Phong dâng trào nhưng nhịn không hộc máu, liều mạng giữ lại chút kiêu ngạo, gượng cười nói: "Đúng vậy, nên cảm ơn hai phu thê ngươi!"
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạy trên khuôn mặt cố gắng che giấu khổ sở trong lòng của Dạ Dật Phong, nhún vai một cái: "Giúp người làm niềm vui là một phẩm chất tốt đẹp. Phu thê chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng phát huy phẩm chất này."
Dạ Dật Phong nhìn lướt qua gương mặt nhìn như thiên sứ nhưng thực ra còn ác hơn cả ma quỷ của nàng, buông hai tay ra, lạnh nhạt nói: "Ý tốt của hai vị giúp Thương Nguyệt báo trước sẽ chinh phục Tây Thần, nếu phụ ý tốt này, Thương Nguyệt chắc chắn sẽ áy náy muôn đời. Không để cho hai vị thất vọng, tại hạ phải trở về Thương Nguyệt." Nếu hắn không nhân lúc trời tối rời khỏi Tây Thần, một khi tin Tây Thần đế băng hà lộ ra, HNTB.dđLQĐ e là khắp nơi sẽ giới nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào bước một bước ra khỏi Tây Thần, hắn phải phí nhiều tâm sức hơn mới có thể về nước.
Trong lúc Dạ Dật Phong vận khí định sử dụng khinh công rời khỏi sơn cốc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt tóc hai bên má, lười biếng cười: "Chính bởi vì phu thê chúng ta không muốn phải thất vọng cho nên sao không giúp Thái tử Thương Nguyệt về nước nhỉ? Phu thê ta đưa Thái tử đến sơn cốc này không phải tìm nơi có cảnh đẹp để tán gẫu với Thái tử, mà là thay ngươi hạ một phần lễ về nước nho nhỏ."
Nàng vừa dứt lời, trong sơn cốc bỗng mơ hồ vang lên tiếng võ ngựa, càng lúc càng rõ ràng hơn. Trong chốc lát -- Bên trái biển hoa xuất hiện hai con tuấn mã trắng thuần như tuyết trên núi cao nhưng hai mắt lại đỏ ngầu như lửa cháy. Chúng nó đang nối tiếp nhau chạy như bay đến chỗ mấy người Hiên Viên Diễm.
Dưới ánh trăng, không chỉ thấy Đông trưởng lão đang cưỡi trên một con tuấn mã mà còn có thể nhìn rõ máu trong cơ thể hai con tuấn mã đang chảy trong mạch máu. Trong nháy mắt, hai tuấn mã vốn ở xa năm mươi thước đã tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Đông trưởng lão chẳng cần kéo gấp dây cương, chỉ nhẹ nhàng khẽ quát, hai tuấn mã hết sức có linh tính lập tức ngưng bước chạy, ngoan ngoãn đứng yên trên cỏ. Mà trong giây lát khi chúng dừng lại, hình ảnh máu chảy trong mạch máu cũng biến mất.
Thân thể Đông trưởng lão nhanh nhẹn nhảy lên, tung người xuống ngựa, cung kính khom người với hai người rồi đứng nghiêm bên hai tuấn mã.
-- Trời ạ, Hãn Huyết bảo mã?
Môi Tiêu Hàn mím lại thành đường thẳng, Dạ Dật Phong nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai con ngựa.
Tất cả ngựa trên thế gian chỉ chạy được ba trăm dặm (*), tối đa không vượt quá bốn trăm dặm. Nhưng hai con bảo mã trước mắt này lại là Hãn Huyết bảo mã nhân gian hiếm thấy. Chúng nó không chỉ ngày đi ngàn dặm, dạ hành tám trăm dặm; vả lại có thể nhịn khát nhịn đói, cho dù dưới nhiệt độ nóng bức con người không thể chịu được, chỉ cần uống nước một lần một ngày; vô cùng thích hợp lặn lội đường xa.
[(*) 1 dặm = 500m.]
Hiên Viên Diễm vén tóc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa tay về một trong hai con tuấn mã, cười nói: "Phần lễ mọn này mong Thái tử nhận cho. Nó không chỉ có thể tránh kẻ địch đuổi theo, mà còn có thể khiến Thái tử duy trì khí huyết trở về nước với tốc độ nhanh nhất."
-- Lễ mọn? Hãn Huyết bảo mã chỉ còn có năm con. Bao nhiêu người yêu ngựa tình nguyện táng gia bại sản, cam tâm tổn thọ mười năm cũng không thể sở hữu một con trong đó. Bởi vì, chẳng ai biết năm con Hãn Huyết bảo mã còn sống trên đời rơi vào tay ai. Không ngờ Hiên Viên Diễm có hai con, mà lại không chút đau lòng biến chúng thành lễ mọn không chút giá trị tặng cho kẻ địch?
Trái tim Dạ Dật Phong đập mạnh, nhưng không nói chữ nào, liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rồi bước đến trước mặt Đông trưởng lão, thò tay nhận lấy roi ngựa trên tay ông. Hiên Viên Diễm nói không sai, nếu hắn muốn trở về nước với tốc độ nhanh nhất, cho dù "lễ mọn" này có dụng ý khác thì hắn không có lí do gì để từ chối cả. HNTB.dđLQĐMũi chân Dạ Dật Phong khẽ đạp lên mặt đất, nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, nhẹ nhàng kéo dây cương màu vàng kim, khiến tuấn mã xoay thân lại. Hắn quay lưng về phía mọi người, không để mọi người nhìn thấy tay phải cầm roi ngựa của mình quá dùng sức nên sắp rỉ máu, thản nhiên nói: "Sau này còn gặp lại."
Khi Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến, sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có thể bỏ qua? Cho nên... sau này còn gặp lại, sẽ không lâu nữa. Trong lời hắn còn ẩn chứa ý nghĩa khác, sao hai người kia lại không rõ ràng?
Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thâm tình nhìn nhau, khẽ cong khóe môi, đồng thanh nói: "Dĩ nhiên, sau này còn gặp lại."
Hai người vừa dứt lời, Dạ Dật Phong lập tức kéo dây cương. Hãn Huyết bảo mã tung vó chạy như bay, chở Dạ Dật Phong chất chứa đầy u sầu xuyên qua biển hoa rực rỡ phía trước, biến mất trong tầm mắt mọi người...
Liếc nhìn bóng lưng tiêu điều của Dạ Dật Phong, Tiêu Hàn bình thản nói: "Nếu ta không đoán sai, Hãn Huyết bảo mã còn lại là lễ mọn mà hai vị chuẩn bị cho ta đúng không?" Mặc dù giọng điệu bình thản HNTB.dđLQĐ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hắn đang khiếp sợ, trong lòng như thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi ngày dông bão.
-- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã đoán được sau khi vở kịch hạ màn, mình sẽ lập tức rời khỏi Tây Thần? Chẳng lẽ...
Đối với câu hỏi của Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm cười không nói. Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lời: "Nếu Tiêu thái tử không nguyện ý vui vẻ nhận phần lễ mọn này mà muốn thay bằng đi Vô Danh sơn trang ở mấy ngày, dĩ nhiên chúng ta sẽ tuyệt đối hoan nghênh."
Xem ra bọn họ đã nhìn thấy suy nghĩ ngồi yên xem hổ đấu, đợi hổ bị thương rồi trục lợi của mình, hắn... phải thay đổi sách lược mới được.
Tiêu Hàn lạnh nhạt nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng như băng sương che đậy cảm xúc trong lòng, dời bước đến trước mặt bảo mã, nhảy lên lưng nó. Hai tay hắn kéo dây cương, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói từng câu từng chữ: "Tạm biệt! Lời cam kết nợ ngươi lúc trước, ta sẽ đưa lên!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Ta chưa từng lo ngươi sẽ thất hứa."
-- Chưa từng lo hắn sẽ thất hứa? Hay là chưa từng lo hắn dám không giữ lời hứa? Nếu hắn dám thất hứa, chỉ e lấp vào chỗ trống của lời hứa đó không chỉ là lãnh thổ Bắc Dực mà còn... tính mạng đại quân Bắc Dực.
Tiêu Hàn nhìn nụ cười của nàng, cảm giác phiền muộn nổi lên trong lòng, kéo dây cương quay lưng về phía nàng. Trong lòng hắn biết rõ, nụ cười nàng trao cho Hiên Viên Diễm là nụ cười sâu tận đáy lòng; ngoài Hiên Viên Diễm, nụ cười xinh đẹp nàng dành cho những người khác chỉ là vẻ bề ngoài, mãi mãi không lan đến đáy mắt.
Tiêu Hàn giơ roi ngựa lên cao, chậm chạp phun ra bốn chữ hiếm hoi che giấu cảm xúc chân thật trong lòng: "Hai vị, cáo từ!"
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn bóng lưng Tiêu Hàn, đồng thanh ăn ý nói: "Tiêu thái tử đi khỏe, không tiễn!"
Tiêu Hàn nhẹ nhàng hạ roi, bảo mã xẹt qua chân trời biến mất trong đêm khuya mịt mùng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Đông trưởng lão, dịu dàng hỏi: "Hành động của Bắc trưởng lão bên kia sao rồi? Đã phá hủy Quỷ Chú môn chưa? Lấy được Biến Sắc hoa không?"
Đông trưởng lão cung kính trả lời: "Bắc trưởng lão truyền tin, Quỷ Chú môn đã bị phá hủy. Hiện giờ hắn đang mang Biến Sắc hoa về Vô Danh sơn trang."
Nghe Đông trưởng lão bẩm báo, HNTB.dđLQĐ nàng thoải mái dựa lên vai Hiên Viên Diễm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: "Diễm, hôm nay là một ngày đẹp."
Hiên Viên Diễm lấy một lọn tóc của nàng, cúi đầu ngửi hương tóc, giọng nói mang đầy tình ý: "Đâu chỉ hôm nay! Ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa... đều là những ngày đẹp hơn."
"Như vậy..." Cánh tay dịu dàng ôm eo hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt: "Chúng ta có nên ăn mừng không?"
Hiên Viên Diễm mỉm cười, nhếch mày: "Đương nhiên rồi!"
Nàng đứng thẳng lên, dịu dàng kêu: "Ngốc Bảo, đi ra đi, có thể về nhà rồi."
Nàng vừa dứt lời, một tiếng "vèo" vang lên -- Toàn thân Ngốc Bảo vẫn đen tuyền như hắc điêu, vắt chéo cánh đứng sau lưng nàng. Đầu ngửa cao, mỏ dài uất ức vểnh lên, ra lệnh khiến khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật mãnh liệt: "Ngốc Bảo muốn khôi phục hình dạng ban đầu. Còn nữa... Không cho Nguyệt chủ tử chơi xấu, Ngốc Bảo muốn ăn gà ngon, tôm ngon, vịt ngon."
Một tiếng "vèo" vang lên -- Bên trong sơn cốc bỗng xuất hiện bốn người đẹp hơn hoa, phong thái khiến sắc hoa cũng ảm đạm phai mờ, chỉ có điều vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Dạ Dật Phong chậm rãi xoay người, trên gương mặt khoác lên một tầng buồn bã nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở đối diện, nặn ra hai chữ chứa đầy mùi máu: "Chúc mừng!"
Hai người kia cười cười, nhếch lông mày, cao giọng nói: "Chúc mừng?"
Dạ Dật Phong dường như cắn nát hàm răng, nói từng chữ từng câu: "Chúc mừng phu thê các ngươi... Dụng tâm lương khổ sắp xếp vở kịch này rồi hoa lệ hạ màn, giá họa cho ta như ý nguyện."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt cánh hoa trước mũi ngửi ngửi rồi thả nó đi, cười cười nói: "Sai rồi, ngươi không nên chúc mừng chúng ta mà nên cảm ơn chúng ta."
Mặc dù giận muốn nổ phổi nhưng Dạ Dật Phong vẫn cố gắng nở nụ cười, khoanh tay nhếch khóe mắt, hỏi: "Cảm ơn các ngươi?"
"Thương Nguyệt hoàng và Thái tử đều hùng tâm tráng chí, tới giờ vẫn muốn chinh phục tam quốc còn lại. Tối nay phu thê chúng ta rảnh rỗi giúp hai người một tay..." Nàng tìm tư thế thoải mái nhất dựa vào người Hiên Viên Diễm, trả lời: "Giúp hai người báo trước sẽ chinh phục Tây Thần quốc, chẳng lẽ Thái tử không nên nói cảm ơn ta một tiếng sao?"
-- Đúng, Thương Nguyệt xác thực muốn chinh phục tam quốc, nhưng không ngu đến mức phát động chiến tranh đầu tiên. Thương Nguyệt phải chuẩn bị thật tốt, chờ đợi Tây Thần và Bắc Dực giao chiến dẫn đến binh lực hao tổn mới ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chế giễu làm khí huyết Dạ Dật Phong dâng trào nhưng nhịn không hộc máu, liều mạng giữ lại chút kiêu ngạo, gượng cười nói: "Đúng vậy, nên cảm ơn hai phu thê ngươi!"
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạy trên khuôn mặt cố gắng che giấu khổ sở trong lòng của Dạ Dật Phong, nhún vai một cái: "Giúp người làm niềm vui là một phẩm chất tốt đẹp. Phu thê chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng phát huy phẩm chất này."
Dạ Dật Phong nhìn lướt qua gương mặt nhìn như thiên sứ nhưng thực ra còn ác hơn cả ma quỷ của nàng, buông hai tay ra, lạnh nhạt nói: "Ý tốt của hai vị giúp Thương Nguyệt báo trước sẽ chinh phục Tây Thần, nếu phụ ý tốt này, Thương Nguyệt chắc chắn sẽ áy náy muôn đời. Không để cho hai vị thất vọng, tại hạ phải trở về Thương Nguyệt." Nếu hắn không nhân lúc trời tối rời khỏi Tây Thần, một khi tin Tây Thần đế băng hà lộ ra, HNTB.dđLQĐ e là khắp nơi sẽ giới nghiêm, không cho phép bất luận kẻ nào bước một bước ra khỏi Tây Thần, hắn phải phí nhiều tâm sức hơn mới có thể về nước.
Trong lúc Dạ Dật Phong vận khí định sử dụng khinh công rời khỏi sơn cốc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt tóc hai bên má, lười biếng cười: "Chính bởi vì phu thê chúng ta không muốn phải thất vọng cho nên sao không giúp Thái tử Thương Nguyệt về nước nhỉ? Phu thê ta đưa Thái tử đến sơn cốc này không phải tìm nơi có cảnh đẹp để tán gẫu với Thái tử, mà là thay ngươi hạ một phần lễ về nước nho nhỏ."
Nàng vừa dứt lời, trong sơn cốc bỗng mơ hồ vang lên tiếng võ ngựa, càng lúc càng rõ ràng hơn. Trong chốc lát -- Bên trái biển hoa xuất hiện hai con tuấn mã trắng thuần như tuyết trên núi cao nhưng hai mắt lại đỏ ngầu như lửa cháy. Chúng nó đang nối tiếp nhau chạy như bay đến chỗ mấy người Hiên Viên Diễm.
Dưới ánh trăng, không chỉ thấy Đông trưởng lão đang cưỡi trên một con tuấn mã mà còn có thể nhìn rõ máu trong cơ thể hai con tuấn mã đang chảy trong mạch máu. Trong nháy mắt, hai tuấn mã vốn ở xa năm mươi thước đã tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Đông trưởng lão chẳng cần kéo gấp dây cương, chỉ nhẹ nhàng khẽ quát, hai tuấn mã hết sức có linh tính lập tức ngưng bước chạy, ngoan ngoãn đứng yên trên cỏ. Mà trong giây lát khi chúng dừng lại, hình ảnh máu chảy trong mạch máu cũng biến mất.
Thân thể Đông trưởng lão nhanh nhẹn nhảy lên, tung người xuống ngựa, cung kính khom người với hai người rồi đứng nghiêm bên hai tuấn mã.
-- Trời ạ, Hãn Huyết bảo mã?
Môi Tiêu Hàn mím lại thành đường thẳng, Dạ Dật Phong nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai con ngựa.
Tất cả ngựa trên thế gian chỉ chạy được ba trăm dặm (*), tối đa không vượt quá bốn trăm dặm. Nhưng hai con bảo mã trước mắt này lại là Hãn Huyết bảo mã nhân gian hiếm thấy. Chúng nó không chỉ ngày đi ngàn dặm, dạ hành tám trăm dặm; vả lại có thể nhịn khát nhịn đói, cho dù dưới nhiệt độ nóng bức con người không thể chịu được, chỉ cần uống nước một lần một ngày; vô cùng thích hợp lặn lội đường xa.
[(*) 1 dặm = 500m.]
Hiên Viên Diễm vén tóc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa tay về một trong hai con tuấn mã, cười nói: "Phần lễ mọn này mong Thái tử nhận cho. Nó không chỉ có thể tránh kẻ địch đuổi theo, mà còn có thể khiến Thái tử duy trì khí huyết trở về nước với tốc độ nhanh nhất."
-- Lễ mọn? Hãn Huyết bảo mã chỉ còn có năm con. Bao nhiêu người yêu ngựa tình nguyện táng gia bại sản, cam tâm tổn thọ mười năm cũng không thể sở hữu một con trong đó. Bởi vì, chẳng ai biết năm con Hãn Huyết bảo mã còn sống trên đời rơi vào tay ai. Không ngờ Hiên Viên Diễm có hai con, mà lại không chút đau lòng biến chúng thành lễ mọn không chút giá trị tặng cho kẻ địch?
Trái tim Dạ Dật Phong đập mạnh, nhưng không nói chữ nào, liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rồi bước đến trước mặt Đông trưởng lão, thò tay nhận lấy roi ngựa trên tay ông. Hiên Viên Diễm nói không sai, nếu hắn muốn trở về nước với tốc độ nhanh nhất, cho dù "lễ mọn" này có dụng ý khác thì hắn không có lí do gì để từ chối cả. HNTB.dđLQĐMũi chân Dạ Dật Phong khẽ đạp lên mặt đất, nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, nhẹ nhàng kéo dây cương màu vàng kim, khiến tuấn mã xoay thân lại. Hắn quay lưng về phía mọi người, không để mọi người nhìn thấy tay phải cầm roi ngựa của mình quá dùng sức nên sắp rỉ máu, thản nhiên nói: "Sau này còn gặp lại."
Khi Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến, sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có thể bỏ qua? Cho nên... sau này còn gặp lại, sẽ không lâu nữa. Trong lời hắn còn ẩn chứa ý nghĩa khác, sao hai người kia lại không rõ ràng?
Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thâm tình nhìn nhau, khẽ cong khóe môi, đồng thanh nói: "Dĩ nhiên, sau này còn gặp lại."
Hai người vừa dứt lời, Dạ Dật Phong lập tức kéo dây cương. Hãn Huyết bảo mã tung vó chạy như bay, chở Dạ Dật Phong chất chứa đầy u sầu xuyên qua biển hoa rực rỡ phía trước, biến mất trong tầm mắt mọi người...
Liếc nhìn bóng lưng tiêu điều của Dạ Dật Phong, Tiêu Hàn bình thản nói: "Nếu ta không đoán sai, Hãn Huyết bảo mã còn lại là lễ mọn mà hai vị chuẩn bị cho ta đúng không?" Mặc dù giọng điệu bình thản HNTB.dđLQĐ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hắn đang khiếp sợ, trong lòng như thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi ngày dông bão.
-- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã đoán được sau khi vở kịch hạ màn, mình sẽ lập tức rời khỏi Tây Thần? Chẳng lẽ...
Đối với câu hỏi của Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm cười không nói. Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lời: "Nếu Tiêu thái tử không nguyện ý vui vẻ nhận phần lễ mọn này mà muốn thay bằng đi Vô Danh sơn trang ở mấy ngày, dĩ nhiên chúng ta sẽ tuyệt đối hoan nghênh."
Xem ra bọn họ đã nhìn thấy suy nghĩ ngồi yên xem hổ đấu, đợi hổ bị thương rồi trục lợi của mình, hắn... phải thay đổi sách lược mới được.
Tiêu Hàn lạnh nhạt nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng như băng sương che đậy cảm xúc trong lòng, dời bước đến trước mặt bảo mã, nhảy lên lưng nó. Hai tay hắn kéo dây cương, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói từng câu từng chữ: "Tạm biệt! Lời cam kết nợ ngươi lúc trước, ta sẽ đưa lên!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, vô cùng tự tin nói: "Ta chưa từng lo ngươi sẽ thất hứa."
-- Chưa từng lo hắn sẽ thất hứa? Hay là chưa từng lo hắn dám không giữ lời hứa? Nếu hắn dám thất hứa, chỉ e lấp vào chỗ trống của lời hứa đó không chỉ là lãnh thổ Bắc Dực mà còn... tính mạng đại quân Bắc Dực.
Tiêu Hàn nhìn nụ cười của nàng, cảm giác phiền muộn nổi lên trong lòng, kéo dây cương quay lưng về phía nàng. Trong lòng hắn biết rõ, nụ cười nàng trao cho Hiên Viên Diễm là nụ cười sâu tận đáy lòng; ngoài Hiên Viên Diễm, nụ cười xinh đẹp nàng dành cho những người khác chỉ là vẻ bề ngoài, mãi mãi không lan đến đáy mắt.
Tiêu Hàn giơ roi ngựa lên cao, chậm chạp phun ra bốn chữ hiếm hoi che giấu cảm xúc chân thật trong lòng: "Hai vị, cáo từ!"
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn bóng lưng Tiêu Hàn, đồng thanh ăn ý nói: "Tiêu thái tử đi khỏe, không tiễn!"
Tiêu Hàn nhẹ nhàng hạ roi, bảo mã xẹt qua chân trời biến mất trong đêm khuya mịt mùng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Đông trưởng lão, dịu dàng hỏi: "Hành động của Bắc trưởng lão bên kia sao rồi? Đã phá hủy Quỷ Chú môn chưa? Lấy được Biến Sắc hoa không?"
Đông trưởng lão cung kính trả lời: "Bắc trưởng lão truyền tin, Quỷ Chú môn đã bị phá hủy. Hiện giờ hắn đang mang Biến Sắc hoa về Vô Danh sơn trang."
Nghe Đông trưởng lão bẩm báo, HNTB.dđLQĐ nàng thoải mái dựa lên vai Hiên Viên Diễm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: "Diễm, hôm nay là một ngày đẹp."
Hiên Viên Diễm lấy một lọn tóc của nàng, cúi đầu ngửi hương tóc, giọng nói mang đầy tình ý: "Đâu chỉ hôm nay! Ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa... đều là những ngày đẹp hơn."
"Như vậy..." Cánh tay dịu dàng ôm eo hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt: "Chúng ta có nên ăn mừng không?"
Hiên Viên Diễm mỉm cười, nhếch mày: "Đương nhiên rồi!"
Nàng đứng thẳng lên, dịu dàng kêu: "Ngốc Bảo, đi ra đi, có thể về nhà rồi."
Nàng vừa dứt lời, một tiếng "vèo" vang lên -- Toàn thân Ngốc Bảo vẫn đen tuyền như hắc điêu, vắt chéo cánh đứng sau lưng nàng. Đầu ngửa cao, mỏ dài uất ức vểnh lên, ra lệnh khiến khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật mãnh liệt: "Ngốc Bảo muốn khôi phục hình dạng ban đầu. Còn nữa... Không cho Nguyệt chủ tử chơi xấu, Ngốc Bảo muốn ăn gà ngon, tôm ngon, vịt ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.