Chương 214: Hang ổ" của Quỷ Chú môn
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
24/03/2017
-- Nó là nguyên nhân lớn nhất thành công dẫn đến ba nước Thương Nguyệt, Tây Thần và Bắc Dực khai chiến?
Sau lưng gió lạnh vù vù thổi qua, Ngốc Bảo có cảm giác sẽ bị chủ tử nhà mình tính toán không tốt, bỗng chốc đầu nâng cao, mắt đại bàng mãnh liệt nháy về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cái đuôi đầy lông lắc qua lắc lại, Cầu Cầu ăn xong đĩa đậu khuôn ngon miệng trong đĩa sứ Thanh Hoa ở trước mặt mình. Mắt chồn lấp lánh xoay tròn, còn "xấu tính" liếc trộm đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt Ngốc Bảo. Cầu Cầu thấy trong đĩa của Ngốc Bảo cũng đã hết đậu khuôn, thân thệ mập phì "xoạt" một cái, nhảy lên bả vai bên phải của Ngốc Bảo.
Ngốc Bảo đang nháy mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong miệng ngậm nửa miếng đậu khuôn. Nửa miếng này là chưa kịp nuốt vào trong bụng khi nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đối thoại.
Cầu Cầu thò tay nhỏ lấy đi nửa miếng đậu khuôn từ trong miệng Ngốc Bảo rồi nhanh chóng nhảy khỏi bả vai nó, chui xuống dưới bàn gỗ đàn hương. Cầu Cầu liều mạng nhét nửa miếng đậu khuôn vào trong miệng, thân thể dựa vào chân bàn tròn, đôi mắt dương dương đắc ý nhắm lại, vẻ mặt sung sướng, mồm nhai đậu khuôn nhồm nhoàm.
Thấy hình ảnh này, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không nhịn được nâng lên.
Ngốc Bảo bị Cầu Cầu nghịch ngợm lấy tốc độ sét đánh cướp đậu khuôn đang ngậm trong miệng, đầu tiên nó im lặng trừng mắt liếc Cầu Cầu, sau đó cánh lớn nhẹ nhàng vuốt vòng eo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngốc Bảo nghiêng đầu, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Nguyệt chủ tử, tại sao Ngốc Bảo lại là nguyên nhân lớn nhất thành công dẫn đến tam quốc khai chiến?"
"Cái này ấy hả..." Ngón tay thon dài cưng chiều vỗ nhẹ ót Ngốc Bảo, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét cười, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ nên một đường cong tà mị, nói: "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nói cho ngươi biết."
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười giảo hoạt như hồ ly của chủ tử nhà mình, Huyết Thứu vương Ngốc Bảo thông minh như vậy, trong nháy mắt liền ngổn ngang trong gió. Bởi vì trong lòng Ngốc Bảo dường như đoán loáng thoáng được vài điều -- ô ô ô, ta nói cái đó... Nguyệt chủ tử vĩ đại à, người chẳng lẽ muốn Ngốc Bảo...
Ở thời điểm Ngốc Bảo ngổn ngang trong gió, bàn tay xù lông của Cầu Cầu ôm chân bàn, con mắt liếc trộm chiếc bàn trà kỷ cách đó không xa, thổi giọng nói ngại ngùng vào lỗ tai của Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Tiểu chủ tử thân ái, cái kia, cái kia, cái kia... Đậu khuôn thơm ngon trên bàn trà kỷ, người có ăn không vậy? Nếu người nói không ăn, tất cả đều cho Cầu Cầu ăn đi?"
Thì ra là, Cầu Cầu vốn luôn ham ăn, mặc dù đã ăn xong phần đậu khuôn của mình, cũng cướp nửa miếng đậu khuôn của Ngốc Bảo, thế mà nó vẫn chưa đã nghiền. Cho nên, nó đã bắt đầu chú ý đến chiếc bàn trà kỷ, trên đó đặt một cái đĩa mùi thơm lừng lượn quanh mà khi nãy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vốn đang định ăn, rồi lại bởi vì Huyết Cáp đột ngột đưa thư đến nên làm gián đoạn việc ăn đậu khuôn của bọn họ.
"Khụ, ta nói nè Cầu Cầu... Ngươi không sợ ăn no bể bụng sao?" Nghe lời của Cầu Cầu, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt mãnh liệt co rút, mở miệng trả lời, đồng thời gót sen nhẹ nhàng bước về phía bàn trà kỷ.
Cùng lúc đó, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, nhanh chóng tiến về phía nội thất phía trong bàn trà kỷ*.
* Phía trong đây là bàn trà kỷ ở ngoài, còn nội thất ở phía trong chứ không phải là bàn trà kỷ chứa cái nội thất đâu ạ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy hai cái đĩa sứ Thanh Hoa chứa nhiều miếng đậu khuôn từ bàn trà kỷ, đặt lên bàn gỗ đàn hương, đẩy đến trước thân thể mũm mĩm của Cầu Cầu khóe miệng chảy nước miếng ròng ròng đang nằm trên bàn và đến trước mặt Ngốc Bảo --
Hiên Viên Diễm đi ra từ trong nội thất, trên tay phải có thêm một lá thư đầy chữ màu đen rồng bay phượng múa. Hiên Viên Diễm vươn tay trái, im lặng vẫy Huyết Cáp trên bệ cửa sổ. Lập tức Huyết Cáp bay khỏi bệ cửa sổ đến đậu trên tay trái của Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm cuộn lá thư, đút vào trong ống nhỏ buộc giữa hai chân Huyết Cáp rồi bịt lại, sau đó tay phải vỗ vỗ nhẹ ba cái lên đầu Huyết Cáp.
"Cô cô cô..." Huyết Cáp khẽ kêu, lúc này mới rời khỏi tay trái của Hiên Viên Diễm, bay lên bầu trời đêm xanh thẳm nhuộm bởi ánh trăng dịu dàng như nước.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm ngồi xuống cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cánh tay quấn lên eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khuôn mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, môi mỏng ngậm miếng đậu khuôn mà nàng đút cho.
Hiên Viên Diễm thưởng thức đậu khuôn mỹ vị, tay trái cũng không nhàn rỗ cần lên một đôi đũa bạc, gắp một miếng đậu hũ vàng ruộm thơm lừng đưa tới môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trăng sáng như nước, ánh nến ửng hồng cộng với lầu nhỏ lịch sự tao nhã tạo nên một loại không gian như thơ như mộng.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, tà áo tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ma mị bay múa, tóc đen lưu luyến đan vào nhau, toàn thân tỏa ra phong thái hớp hồn mà bất kì nét vẽ nào trên thế gian cũng khó mà họa được.
Nhìn đôi bích nhân với khuôn mặt tràn đầy thâm tình, thân mật ôm ấp đút cho nhau bữa ăn khuya --
Nam tử trung niên bước một chân vào bên trong cánh cửa của tiểu lâu, thật sự rất không nhẫn tâm phá hỏng bức tranh ấm áp và triền miên trước mắt, nhưng hắn không thể không phá hỏng.
"Thiếu Bang chủ, Thiếu Bang chủ phu nhân."
Nam tử trung niên bước cả hai chân vào trong cánh cửa của tiểu lâu, đồng thời phát ra lời nói cung kính, đi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hắn mặc một bộ cẩm y màu xanh, phía hông trái đeo một ngọc bội phỉ thúy to bằng bàn tay, eo phải treo một hồ lô đựng rượu. Người này chính là Đông trưởng lão trông coi công việc của chín phái trong Cái bang ở Tây Thần quốc.
Dưới ánh nến đỏ tràn ngập, khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp hơn hoa, mắt ngọc nhìn về phía Đông trưởng lão đang cất bước đi tới cạnh bàn gỗ đàn hương, môi đỏ hồng phát ra tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc: "Đông trưởng lão đã tới, ngồi xuống đi, nếm thử đậu khuôn của ta và Hiên Viên Diễm làm."
Mùi thơm đậm đà quấn quýt trong vòm họng Hiên Viên Diễm, mắt đen cũng cười nhìn Đông trưởng lão, môi mỏng phát ra âm thanh từ tốn dễ nghe: "Đông trưởng lão, nếm thử đậu khuôn rưới nước sốt độc quyền của Nguyệt nhi, uống thêm vài ngụm rượu ngon trong hồ lô của ngươi, đảm bảo tối nay nằm mơ cũng nhớ về dư vị của nó."
Mặc dù Đông trưởng lão rất kính trọng Hiên Viên Diễm, nhưng hắn cũng biết rằng, Thiếu Bang chủ đối đãi với đệ tử trong bang từ trước đến giờ với ai cũng như nhau, cho nên ở trước mặt Thiếu Bang chủ không cần quá mức gò bó, nếu không sẽ khiến Người không vui. Vì vậy, Đông trưởng lão đặt mông ngồi xuống ghế, kéo một đĩa sứ Thanh Hoa chứa đậu khuôn tới trước mặt mình. Hắn cầm đũa gắp một miếng đậu khuôn cho vào miệng, cảm giác mùi vị đậm đà xông thẳng đến ruột gan, lập tức không nhịn được giơ ngón tay cái lên, thở dài nói ra lời trong thâm tâm: "Thiếu Bang chủ phu nhân dùng nước sốt độc quyền rưới lên đậu khuôn, quả nhiên mùi vị tuyệt vời nhất trên đời."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo mắt, nở nụ cười sáng chói, đẩy nhẹ hai đĩa đậu khuôn thơm lừng khác về phía trước mặt Đông trưởng lão, mở miệng dịu dàng nói: "Nếu Đông trưởng lão thích thì ăn nhiều nhiều chút cho no."
"Cảm ơn Thiếu Bang chủ phu nhân." Đông trưởng lão cười ngốc nghếch tạ ơn, rồi không kịp chờ đã lấp một miếng đậu khuôn vào miệng. Ngay sau đó, hắn lại lấy xuống hồ lô đựng rượu bên hông, nhanh chóng tháo nút ở trên miệng hồ lô rồi uống ực một ngụm rượu lớn.
Ăn một miếng đậu khuôn thơm lừng rồi uống một hớp rượu ngon, khóe miệng Đông trưởng lão thỏa mãn vểnh lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Tư thế lười biếng, khóe môi cười dịu dàng, chàng đút ta, ta cho chàng ăn một miếng đậu khuôn thơm lừng, thi thoảng vành tai thân mật cọ xát lẫn nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm được hạnh phúc ngọt ngào tràn trề thấm đẫm nội tâm, vô cùng ấm áp.
Duy chỉ có một tiểu tử khó chịu, không thoải mái, chính là Cầu Cầu.
Cầu Cầu là điển hình ăn trong chén lại ngó trong nồi, mặc dù trong miệng bẹp bẹp nhai đậu khuôn, nhưng đôi mắt đang bực tức nhìn đĩa sứ Thanh Hoa chứa đầy đậu khuôn trước mặt Đông trưởng lão. Giây phút này với Cầu Cầu mà nói thì Đông trưởng lão tuyệt đối là một tên đại bại hoại, cực kì ghét tên đại bại hoại này chạy tới trong tiểu lâu cướp đậu khuôn của nó.
Cầu Cầu vùi đầu vào đĩa sứ Thanh Hoa, nuốt chửng đậu khuôn với tốc độ ánh sáng, định ăn đậu khuôn trong đĩa của mình xong rồi trắng trợn đi cướp đoạt đĩa đậu khuôn của Đông trưởng lão. Đáng tiếc, tính toán của Cầu Cầu hoàn toàn không thể áp dụng. Mặc dù vừa mới tiếp xúc với Cầu Cầu tinh quái chưa tới một ngày, nhưng tính ham ăn háo sắc của nó Đông trưởng lão đã rõ như lòng bàn tay rồi. Nhìn Cầu Cầu tức giận trừng mắt nhìn đậu khuôn trước mặt mình, sau đó lại vùi đầu nuốt nhanh đậu khuôn của mình, Đông trưởng lão liền đoán được ý đồ giành ăn của nó. Vì vậy, đôi đũa trong tay Đông trưởng lão đột nhiên di động, nhét tất cả đậu khuôn trong đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt mình vào trong miệng.
Cầu Cầu nuốt xong đậu khuôn trong đĩa của mình, vừa định nhảy đến giành ăn với Đông trưởng lão, lại phát hiện không còn đậu khuôn trong đĩa của hắn. Mà hai má của Đông trưởng lão lại phồng lên giống hệt bánh màn thầu.
Cầu Cầu cực kì buồn bực, đặt mông ngã ngồi lên mặt bàn, bực mình nhìn chằm chằm Đông trưởng lão, tựa như đang im lặng quát -- Ngươi ngươi ngươi... Cầu Cầu coi như ngươi lợi hại!
Đĩa đậu khuôn của Đông trưởng lão đã hết nhưng đĩa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vẫn còn. Chỉ là, Cầu Cầu có ham ăn hơn nữa, tay nhỏ cũng không dám thò vào trong đĩa của hai người.
-- Ngộ nhỡ chọc Tiểu chủ tử mất hứng, lần sau chuẩn bị trốn đi lại không đem theo nó cùng đi, như vậy nó lỗ vốn rồi.
Trong đĩa của Huyết Thứu vương Ngốc Bảo cũng còn hai miếng đậu khuôn, mà sau khi Cầu Cầu đảo mắt, bắt đầu liếc trộm đĩa đậu khuôn của Ngốc Bảo. Trong lúc tay của Cầu Cầu rục rịch, bắt đầu với tới trước mặt Ngốc Bảo, Ngốc Bảo đã bị Cầu Cầu cướp mất nửa miếng đậu khuôn há lại không để phòng sao?
Mỏ dài nhọn của Ngốc Bảo ngậm góc đĩa sứ chứa hai miếng đậu khuôn, thân hình khổng lồ như mũi tên nhọn bay về phía bệ cửa sổ Huyết Cáp đưa thư đậu lúc trước. Khi tới nơi, Ngốc Bảo mới đặt đĩa xuống bệ cửa sổ. Thân thể như một tòa núi lớn che kín đậu khuôn trên bệ, đầu cúi xuống tiếp tục chậm rãi mổ hai miếng đậu khuôn còn lại trong đĩa.
Cầu Cầu bị hành động đề phòng cao độ của Ngốc Bảo làm cho méo miệng, sững sờ, sau đó chòm râu vàng mãnh liệt run lên, đầu vô lực cúi xuống, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nước sốt sót lại trong đĩa của mình.
Ý đồ giành đậu khuôn của Đông trưởng lão và Ngốc Bảo của Cầu Cầu, kết quả lại hai lần liên tục thất bại. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cười thành tiếng, đẩy đĩa sứ còn sót lại một miếng đậu khuôn của mình tới trước mặt Cầu Cầu, đồng thanh nói: "Cầu Cầu ơi Cầu Cầu, coi như chúng ta hoàn toàn phục ngươi!"
Nhìn đuôi Cầu Cầu sung sướng lắc lắc, tay nhỏ lần lượt ôm lấy hai cái đĩa vừa được đẩy tới trước mặt mình, vùi đầu nuốt chửng đậu khuôn.
Khóe miệng Đông trưởng lão mãnh liệt co quắp, trong lòng cùng không nhịn được cười nói -- Cầu Cầu tham ăn này, ruột để ngoài da, tham lam nhưng vẫn rất thật thà. Nó thật là một loại... nếu không khiến bản thân no chết, tinh thần "dũng mãnh" sẽ không bị gián đoạn!
Trong lòng Đông trưởng lão âm thầm cười nói, đồng thời đứng lên, tay trái luồn vào trong ngực móc ra tờ giấy Tuyên Thành chứa đầy chữ màu đen. Hai tay Đông trưởng lão cung kính dâng tư liệu lên trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, thân thể hơi cúi, nói: "Thiếu Bang chủ, Thiếu Bang chủ phu nhân, tài liệu hai người muốn, thuộc hạ và ba vị trưởng lão Tây, Nam, Bắc đã chỉnh sửa suốt đêm rồi."
"Bốn vị trưởng lão vất cả." Hiên Viên Diễm tiếp nhận tư liệu, thu lại tư thế vốn lười biếng, cơ thể cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời ngồi thẳng lên. Hai mắt bọn cùng nhìn lướt qua những chữ màu đen trên giấy Tuyên Thành. Nội dung trên giấy Tuyên Thành -- là những tửu lâu, khách sạn trang hoàng sang trọng, cửa hàng phấn bột, đồ cổ, vải vóc, ngũ cốc đầy đủ các loại trong Tây Thần quốc, chỉ cần ngươi đi vào dùng ít nhất năm vạn lượng hoàng kim làm tiền cọc, nói tên và nơi ở cụ thể của bọn họ...
Trên giấy Tuyên Thành còn viết -- miêu tả tỉ mỉ ngoại hình, tuổi tác, tính tình những chưởng quỹ của các tửu lâu, khách sạn và thời gian cụ thể mở tiệm, đóng tiệm. Mà tên, địa điểm và tiền lãi mỗi ngày của các tửu lâu, khách sạn, cửa hàng trên giấy không giống nhau, nhưng chúng có một điểm chung: chủ nhân của chúng chính là Môn chủ Quỷ Chú môn.
Mấy năm gần đây ở Tây Thần quốc, không ít môn phái võ lâm từng danh chấn giang hồ, trong một đêm từ chưởng môn đến đệ tử trong phái đều mất tích một cách li kì. Cái Bang điều tra rất lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Bởi vì, những người trong võ lâm như đã biến mất khỏi thế gian, chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung, đó là -- sống không thấy người, chết chẳng thấy xác. Cho đến gần đây, Cái Bang mới điều tra ra được một ít đầu mối. Có đệ tử Cái Bang trong lúc vô tình phát hiện, những người trong võ lâm mất tích ly kì lúc trước từng trong bộ dạng tang thi* xuất hiện trong giang hồ giết người.
*tang thi: zombie, xác sống, thây ma.
Trong Tây Thần quốc chỉ có một môn phái có năng lực biến người thành tang thi khủng bố, đó là Quỷ Chú môn am hiểu lấu máu để nguyền rủa, hành sự độc ác tàn bạo.
Quỷ Chú môn khiến rất nhiểu người trong võ lâm trong một đêm biến mất một cách ly kì, nguyên do lại là biến những người này thành tang thi vô cùng khủng bố. Trong việc này nhất định ẩn giấu âm mưu động trời. Vì để ngăn Quỷ Chú môn ngày càng biến nhiều người trong võ lâm thành tang thi khủng bố, dấy lên gió tanh mưa máu trong giang hồ, Cái Bang vẫn luôn bí mật điều tra hang ổ của Quỷ Chú môn, nhằm mục đích thành công phá hủy Quỷ Chú môn tàn độc.
Có câu nói, thỏ khôn có ba hang, nhưng nếu so sánh thỏ khôn với Quỷ Chú môn thì quả thật giống như nhân vật nhỏ so với nhân vật khổng lồ. Bởi vì địa phận lớn nhỏ của Quỷ Chú môn, Cái Bang có thể điều tra được tổng cộng không quá một trăm, huống chi ngay cả Cái Bang vắt nát óc cũng không thể điều tra được hang ổ của chúng.
Cái Bang điều tra được hang ổ của Quỷ Chú môn chính là vài tửu lâu, cửa hàng lớn nhỏ ở Tây Thần quốc, tất cả đều là sản nghiệp của Môn chủ Quỷ Chú môn. Mà chưởng quỹ và bọn cận vệ sát thủ của những tửu lâu, cửa hàng lớn nhỏ ấy là thuộc hạ có địa vị hàng đầu trong Quỷ Chú môn.
Bất luận Cái Bang dùng phương pháp nào, nhưng vẫn không thể moi được hang ổ bí mật tạo thành tang thi khủng bố và thân phận thực sự của Hộ pháp cùng Môn chủ Quỷ Chú môn. Bởi vì, vài chưởng quỹ và bọn cận vệ sát thủ đều giống nhau, bọn họ chỉ có tư cách kiếm tiền thay Quỷ Chú môn. Trừ việc đó ra, bọn họ còn không có tư cách đi vào căn cứ bí mật của Quỷ Chú môn, huống chi là tư cách để biết thân phân chân chính của Môn chủ và các Hộ pháp của Quỷ Chú môn?
"Đông trưởng lão, bắt đầu từ ngày mai, đệ tử Cái Bang có thể dừng tất cả hành động điều tra có liên quan tới căn cứ bí mật và thân phận thật sự của Môn chủ Quỷ Chú môn." Hiên Viên Diễm cẩn thận bỏ tư liệu vào trong áo, mắt đen láy hàm chứa ý cừoi nhìn Đông trưởng lão, nói: "Trong thời gian ngắn nhất, ta và Nguyệt nhi sẽ khiến Môn chủ Quỷ Chú môn chủ động xuất hiện."
Đông trưởng lão ôm quyền với Hiên Viên Diễm, lưng hơi cúi, mở miệng nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Dứt lời, thân thể Đông trưởng lão bỗng quay lại, treo hồ lô đựng rượu lên vai rồi cất bước nhanh chóng rời khỏi tiểu lâu.
-- Lúc này đã không còn sớm, Thiếu Bang chủ và Thiếu Bang chủ phu nhân kính mến của hắn cũng nên đi ngủ rồi. Hắn phải thức thời rời khỏi mới là thuộc hạ tốt. Vì thế, trước khi Thiếu Bang chủ và Thiếu Bang chủ phu nhân mở miệng đuổi người, đương nhiên hắn phải "khéo hiểu lòng người" rời khỏi, không phải vậy sao?
Thấy Đông trưởng lão "khéo hiểu lòng người" đã rời khỏi, môi mỏng của Hiên Viên Diễm nhếch lên một đường cong tà mị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vợ yêu, đêm dài đằng đẵng, chúng ta thắp đèn nói chuyện như thế này... có tốt không?"
Mắt Hiên Viên Diễm tràn ngập ý cười xấu xa, không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng trả lời, khuôn mặt tuấn tú chợt sáp lại trước mặt nàng, môi mỏng chậm rãi bổ sung: "Không phải tán gẫu, mà... nói chuyện yêu đương đi!"
Sau lưng gió lạnh vù vù thổi qua, Ngốc Bảo có cảm giác sẽ bị chủ tử nhà mình tính toán không tốt, bỗng chốc đầu nâng cao, mắt đại bàng mãnh liệt nháy về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cái đuôi đầy lông lắc qua lắc lại, Cầu Cầu ăn xong đĩa đậu khuôn ngon miệng trong đĩa sứ Thanh Hoa ở trước mặt mình. Mắt chồn lấp lánh xoay tròn, còn "xấu tính" liếc trộm đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt Ngốc Bảo. Cầu Cầu thấy trong đĩa của Ngốc Bảo cũng đã hết đậu khuôn, thân thệ mập phì "xoạt" một cái, nhảy lên bả vai bên phải của Ngốc Bảo.
Ngốc Bảo đang nháy mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong miệng ngậm nửa miếng đậu khuôn. Nửa miếng này là chưa kịp nuốt vào trong bụng khi nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đối thoại.
Cầu Cầu thò tay nhỏ lấy đi nửa miếng đậu khuôn từ trong miệng Ngốc Bảo rồi nhanh chóng nhảy khỏi bả vai nó, chui xuống dưới bàn gỗ đàn hương. Cầu Cầu liều mạng nhét nửa miếng đậu khuôn vào trong miệng, thân thể dựa vào chân bàn tròn, đôi mắt dương dương đắc ý nhắm lại, vẻ mặt sung sướng, mồm nhai đậu khuôn nhồm nhoàm.
Thấy hình ảnh này, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không nhịn được nâng lên.
Ngốc Bảo bị Cầu Cầu nghịch ngợm lấy tốc độ sét đánh cướp đậu khuôn đang ngậm trong miệng, đầu tiên nó im lặng trừng mắt liếc Cầu Cầu, sau đó cánh lớn nhẹ nhàng vuốt vòng eo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngốc Bảo nghiêng đầu, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Nguyệt chủ tử, tại sao Ngốc Bảo lại là nguyên nhân lớn nhất thành công dẫn đến tam quốc khai chiến?"
"Cái này ấy hả..." Ngón tay thon dài cưng chiều vỗ nhẹ ót Ngốc Bảo, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét cười, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ nên một đường cong tà mị, nói: "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nói cho ngươi biết."
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười giảo hoạt như hồ ly của chủ tử nhà mình, Huyết Thứu vương Ngốc Bảo thông minh như vậy, trong nháy mắt liền ngổn ngang trong gió. Bởi vì trong lòng Ngốc Bảo dường như đoán loáng thoáng được vài điều -- ô ô ô, ta nói cái đó... Nguyệt chủ tử vĩ đại à, người chẳng lẽ muốn Ngốc Bảo...
Ở thời điểm Ngốc Bảo ngổn ngang trong gió, bàn tay xù lông của Cầu Cầu ôm chân bàn, con mắt liếc trộm chiếc bàn trà kỷ cách đó không xa, thổi giọng nói ngại ngùng vào lỗ tai của Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Tiểu chủ tử thân ái, cái kia, cái kia, cái kia... Đậu khuôn thơm ngon trên bàn trà kỷ, người có ăn không vậy? Nếu người nói không ăn, tất cả đều cho Cầu Cầu ăn đi?"
Thì ra là, Cầu Cầu vốn luôn ham ăn, mặc dù đã ăn xong phần đậu khuôn của mình, cũng cướp nửa miếng đậu khuôn của Ngốc Bảo, thế mà nó vẫn chưa đã nghiền. Cho nên, nó đã bắt đầu chú ý đến chiếc bàn trà kỷ, trên đó đặt một cái đĩa mùi thơm lừng lượn quanh mà khi nãy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vốn đang định ăn, rồi lại bởi vì Huyết Cáp đột ngột đưa thư đến nên làm gián đoạn việc ăn đậu khuôn của bọn họ.
"Khụ, ta nói nè Cầu Cầu... Ngươi không sợ ăn no bể bụng sao?" Nghe lời của Cầu Cầu, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt mãnh liệt co rút, mở miệng trả lời, đồng thời gót sen nhẹ nhàng bước về phía bàn trà kỷ.
Cùng lúc đó, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, nhanh chóng tiến về phía nội thất phía trong bàn trà kỷ*.
* Phía trong đây là bàn trà kỷ ở ngoài, còn nội thất ở phía trong chứ không phải là bàn trà kỷ chứa cái nội thất đâu ạ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy hai cái đĩa sứ Thanh Hoa chứa nhiều miếng đậu khuôn từ bàn trà kỷ, đặt lên bàn gỗ đàn hương, đẩy đến trước thân thể mũm mĩm của Cầu Cầu khóe miệng chảy nước miếng ròng ròng đang nằm trên bàn và đến trước mặt Ngốc Bảo --
Hiên Viên Diễm đi ra từ trong nội thất, trên tay phải có thêm một lá thư đầy chữ màu đen rồng bay phượng múa. Hiên Viên Diễm vươn tay trái, im lặng vẫy Huyết Cáp trên bệ cửa sổ. Lập tức Huyết Cáp bay khỏi bệ cửa sổ đến đậu trên tay trái của Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm cuộn lá thư, đút vào trong ống nhỏ buộc giữa hai chân Huyết Cáp rồi bịt lại, sau đó tay phải vỗ vỗ nhẹ ba cái lên đầu Huyết Cáp.
"Cô cô cô..." Huyết Cáp khẽ kêu, lúc này mới rời khỏi tay trái của Hiên Viên Diễm, bay lên bầu trời đêm xanh thẳm nhuộm bởi ánh trăng dịu dàng như nước.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm ngồi xuống cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cánh tay quấn lên eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khuôn mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, môi mỏng ngậm miếng đậu khuôn mà nàng đút cho.
Hiên Viên Diễm thưởng thức đậu khuôn mỹ vị, tay trái cũng không nhàn rỗ cần lên một đôi đũa bạc, gắp một miếng đậu hũ vàng ruộm thơm lừng đưa tới môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trăng sáng như nước, ánh nến ửng hồng cộng với lầu nhỏ lịch sự tao nhã tạo nên một loại không gian như thơ như mộng.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, tà áo tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ma mị bay múa, tóc đen lưu luyến đan vào nhau, toàn thân tỏa ra phong thái hớp hồn mà bất kì nét vẽ nào trên thế gian cũng khó mà họa được.
Nhìn đôi bích nhân với khuôn mặt tràn đầy thâm tình, thân mật ôm ấp đút cho nhau bữa ăn khuya --
Nam tử trung niên bước một chân vào bên trong cánh cửa của tiểu lâu, thật sự rất không nhẫn tâm phá hỏng bức tranh ấm áp và triền miên trước mắt, nhưng hắn không thể không phá hỏng.
"Thiếu Bang chủ, Thiếu Bang chủ phu nhân."
Nam tử trung niên bước cả hai chân vào trong cánh cửa của tiểu lâu, đồng thời phát ra lời nói cung kính, đi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hắn mặc một bộ cẩm y màu xanh, phía hông trái đeo một ngọc bội phỉ thúy to bằng bàn tay, eo phải treo một hồ lô đựng rượu. Người này chính là Đông trưởng lão trông coi công việc của chín phái trong Cái bang ở Tây Thần quốc.
Dưới ánh nến đỏ tràn ngập, khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp hơn hoa, mắt ngọc nhìn về phía Đông trưởng lão đang cất bước đi tới cạnh bàn gỗ đàn hương, môi đỏ hồng phát ra tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc: "Đông trưởng lão đã tới, ngồi xuống đi, nếm thử đậu khuôn của ta và Hiên Viên Diễm làm."
Mùi thơm đậm đà quấn quýt trong vòm họng Hiên Viên Diễm, mắt đen cũng cười nhìn Đông trưởng lão, môi mỏng phát ra âm thanh từ tốn dễ nghe: "Đông trưởng lão, nếm thử đậu khuôn rưới nước sốt độc quyền của Nguyệt nhi, uống thêm vài ngụm rượu ngon trong hồ lô của ngươi, đảm bảo tối nay nằm mơ cũng nhớ về dư vị của nó."
Mặc dù Đông trưởng lão rất kính trọng Hiên Viên Diễm, nhưng hắn cũng biết rằng, Thiếu Bang chủ đối đãi với đệ tử trong bang từ trước đến giờ với ai cũng như nhau, cho nên ở trước mặt Thiếu Bang chủ không cần quá mức gò bó, nếu không sẽ khiến Người không vui. Vì vậy, Đông trưởng lão đặt mông ngồi xuống ghế, kéo một đĩa sứ Thanh Hoa chứa đậu khuôn tới trước mặt mình. Hắn cầm đũa gắp một miếng đậu khuôn cho vào miệng, cảm giác mùi vị đậm đà xông thẳng đến ruột gan, lập tức không nhịn được giơ ngón tay cái lên, thở dài nói ra lời trong thâm tâm: "Thiếu Bang chủ phu nhân dùng nước sốt độc quyền rưới lên đậu khuôn, quả nhiên mùi vị tuyệt vời nhất trên đời."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo mắt, nở nụ cười sáng chói, đẩy nhẹ hai đĩa đậu khuôn thơm lừng khác về phía trước mặt Đông trưởng lão, mở miệng dịu dàng nói: "Nếu Đông trưởng lão thích thì ăn nhiều nhiều chút cho no."
"Cảm ơn Thiếu Bang chủ phu nhân." Đông trưởng lão cười ngốc nghếch tạ ơn, rồi không kịp chờ đã lấp một miếng đậu khuôn vào miệng. Ngay sau đó, hắn lại lấy xuống hồ lô đựng rượu bên hông, nhanh chóng tháo nút ở trên miệng hồ lô rồi uống ực một ngụm rượu lớn.
Ăn một miếng đậu khuôn thơm lừng rồi uống một hớp rượu ngon, khóe miệng Đông trưởng lão thỏa mãn vểnh lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Tư thế lười biếng, khóe môi cười dịu dàng, chàng đút ta, ta cho chàng ăn một miếng đậu khuôn thơm lừng, thi thoảng vành tai thân mật cọ xát lẫn nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm được hạnh phúc ngọt ngào tràn trề thấm đẫm nội tâm, vô cùng ấm áp.
Duy chỉ có một tiểu tử khó chịu, không thoải mái, chính là Cầu Cầu.
Cầu Cầu là điển hình ăn trong chén lại ngó trong nồi, mặc dù trong miệng bẹp bẹp nhai đậu khuôn, nhưng đôi mắt đang bực tức nhìn đĩa sứ Thanh Hoa chứa đầy đậu khuôn trước mặt Đông trưởng lão. Giây phút này với Cầu Cầu mà nói thì Đông trưởng lão tuyệt đối là một tên đại bại hoại, cực kì ghét tên đại bại hoại này chạy tới trong tiểu lâu cướp đậu khuôn của nó.
Cầu Cầu vùi đầu vào đĩa sứ Thanh Hoa, nuốt chửng đậu khuôn với tốc độ ánh sáng, định ăn đậu khuôn trong đĩa của mình xong rồi trắng trợn đi cướp đoạt đĩa đậu khuôn của Đông trưởng lão. Đáng tiếc, tính toán của Cầu Cầu hoàn toàn không thể áp dụng. Mặc dù vừa mới tiếp xúc với Cầu Cầu tinh quái chưa tới một ngày, nhưng tính ham ăn háo sắc của nó Đông trưởng lão đã rõ như lòng bàn tay rồi. Nhìn Cầu Cầu tức giận trừng mắt nhìn đậu khuôn trước mặt mình, sau đó lại vùi đầu nuốt nhanh đậu khuôn của mình, Đông trưởng lão liền đoán được ý đồ giành ăn của nó. Vì vậy, đôi đũa trong tay Đông trưởng lão đột nhiên di động, nhét tất cả đậu khuôn trong đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt mình vào trong miệng.
Cầu Cầu nuốt xong đậu khuôn trong đĩa của mình, vừa định nhảy đến giành ăn với Đông trưởng lão, lại phát hiện không còn đậu khuôn trong đĩa của hắn. Mà hai má của Đông trưởng lão lại phồng lên giống hệt bánh màn thầu.
Cầu Cầu cực kì buồn bực, đặt mông ngã ngồi lên mặt bàn, bực mình nhìn chằm chằm Đông trưởng lão, tựa như đang im lặng quát -- Ngươi ngươi ngươi... Cầu Cầu coi như ngươi lợi hại!
Đĩa đậu khuôn của Đông trưởng lão đã hết nhưng đĩa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vẫn còn. Chỉ là, Cầu Cầu có ham ăn hơn nữa, tay nhỏ cũng không dám thò vào trong đĩa của hai người.
-- Ngộ nhỡ chọc Tiểu chủ tử mất hứng, lần sau chuẩn bị trốn đi lại không đem theo nó cùng đi, như vậy nó lỗ vốn rồi.
Trong đĩa của Huyết Thứu vương Ngốc Bảo cũng còn hai miếng đậu khuôn, mà sau khi Cầu Cầu đảo mắt, bắt đầu liếc trộm đĩa đậu khuôn của Ngốc Bảo. Trong lúc tay của Cầu Cầu rục rịch, bắt đầu với tới trước mặt Ngốc Bảo, Ngốc Bảo đã bị Cầu Cầu cướp mất nửa miếng đậu khuôn há lại không để phòng sao?
Mỏ dài nhọn của Ngốc Bảo ngậm góc đĩa sứ chứa hai miếng đậu khuôn, thân hình khổng lồ như mũi tên nhọn bay về phía bệ cửa sổ Huyết Cáp đưa thư đậu lúc trước. Khi tới nơi, Ngốc Bảo mới đặt đĩa xuống bệ cửa sổ. Thân thể như một tòa núi lớn che kín đậu khuôn trên bệ, đầu cúi xuống tiếp tục chậm rãi mổ hai miếng đậu khuôn còn lại trong đĩa.
Cầu Cầu bị hành động đề phòng cao độ của Ngốc Bảo làm cho méo miệng, sững sờ, sau đó chòm râu vàng mãnh liệt run lên, đầu vô lực cúi xuống, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nước sốt sót lại trong đĩa của mình.
Ý đồ giành đậu khuôn của Đông trưởng lão và Ngốc Bảo của Cầu Cầu, kết quả lại hai lần liên tục thất bại. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cười thành tiếng, đẩy đĩa sứ còn sót lại một miếng đậu khuôn của mình tới trước mặt Cầu Cầu, đồng thanh nói: "Cầu Cầu ơi Cầu Cầu, coi như chúng ta hoàn toàn phục ngươi!"
Nhìn đuôi Cầu Cầu sung sướng lắc lắc, tay nhỏ lần lượt ôm lấy hai cái đĩa vừa được đẩy tới trước mặt mình, vùi đầu nuốt chửng đậu khuôn.
Khóe miệng Đông trưởng lão mãnh liệt co quắp, trong lòng cùng không nhịn được cười nói -- Cầu Cầu tham ăn này, ruột để ngoài da, tham lam nhưng vẫn rất thật thà. Nó thật là một loại... nếu không khiến bản thân no chết, tinh thần "dũng mãnh" sẽ không bị gián đoạn!
Trong lòng Đông trưởng lão âm thầm cười nói, đồng thời đứng lên, tay trái luồn vào trong ngực móc ra tờ giấy Tuyên Thành chứa đầy chữ màu đen. Hai tay Đông trưởng lão cung kính dâng tư liệu lên trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, thân thể hơi cúi, nói: "Thiếu Bang chủ, Thiếu Bang chủ phu nhân, tài liệu hai người muốn, thuộc hạ và ba vị trưởng lão Tây, Nam, Bắc đã chỉnh sửa suốt đêm rồi."
"Bốn vị trưởng lão vất cả." Hiên Viên Diễm tiếp nhận tư liệu, thu lại tư thế vốn lười biếng, cơ thể cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời ngồi thẳng lên. Hai mắt bọn cùng nhìn lướt qua những chữ màu đen trên giấy Tuyên Thành. Nội dung trên giấy Tuyên Thành -- là những tửu lâu, khách sạn trang hoàng sang trọng, cửa hàng phấn bột, đồ cổ, vải vóc, ngũ cốc đầy đủ các loại trong Tây Thần quốc, chỉ cần ngươi đi vào dùng ít nhất năm vạn lượng hoàng kim làm tiền cọc, nói tên và nơi ở cụ thể của bọn họ...
Trên giấy Tuyên Thành còn viết -- miêu tả tỉ mỉ ngoại hình, tuổi tác, tính tình những chưởng quỹ của các tửu lâu, khách sạn và thời gian cụ thể mở tiệm, đóng tiệm. Mà tên, địa điểm và tiền lãi mỗi ngày của các tửu lâu, khách sạn, cửa hàng trên giấy không giống nhau, nhưng chúng có một điểm chung: chủ nhân của chúng chính là Môn chủ Quỷ Chú môn.
Mấy năm gần đây ở Tây Thần quốc, không ít môn phái võ lâm từng danh chấn giang hồ, trong một đêm từ chưởng môn đến đệ tử trong phái đều mất tích một cách li kì. Cái Bang điều tra rất lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Bởi vì, những người trong võ lâm như đã biến mất khỏi thế gian, chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung, đó là -- sống không thấy người, chết chẳng thấy xác. Cho đến gần đây, Cái Bang mới điều tra ra được một ít đầu mối. Có đệ tử Cái Bang trong lúc vô tình phát hiện, những người trong võ lâm mất tích ly kì lúc trước từng trong bộ dạng tang thi* xuất hiện trong giang hồ giết người.
*tang thi: zombie, xác sống, thây ma.
Trong Tây Thần quốc chỉ có một môn phái có năng lực biến người thành tang thi khủng bố, đó là Quỷ Chú môn am hiểu lấu máu để nguyền rủa, hành sự độc ác tàn bạo.
Quỷ Chú môn khiến rất nhiểu người trong võ lâm trong một đêm biến mất một cách ly kì, nguyên do lại là biến những người này thành tang thi vô cùng khủng bố. Trong việc này nhất định ẩn giấu âm mưu động trời. Vì để ngăn Quỷ Chú môn ngày càng biến nhiều người trong võ lâm thành tang thi khủng bố, dấy lên gió tanh mưa máu trong giang hồ, Cái Bang vẫn luôn bí mật điều tra hang ổ của Quỷ Chú môn, nhằm mục đích thành công phá hủy Quỷ Chú môn tàn độc.
Có câu nói, thỏ khôn có ba hang, nhưng nếu so sánh thỏ khôn với Quỷ Chú môn thì quả thật giống như nhân vật nhỏ so với nhân vật khổng lồ. Bởi vì địa phận lớn nhỏ của Quỷ Chú môn, Cái Bang có thể điều tra được tổng cộng không quá một trăm, huống chi ngay cả Cái Bang vắt nát óc cũng không thể điều tra được hang ổ của chúng.
Cái Bang điều tra được hang ổ của Quỷ Chú môn chính là vài tửu lâu, cửa hàng lớn nhỏ ở Tây Thần quốc, tất cả đều là sản nghiệp của Môn chủ Quỷ Chú môn. Mà chưởng quỹ và bọn cận vệ sát thủ của những tửu lâu, cửa hàng lớn nhỏ ấy là thuộc hạ có địa vị hàng đầu trong Quỷ Chú môn.
Bất luận Cái Bang dùng phương pháp nào, nhưng vẫn không thể moi được hang ổ bí mật tạo thành tang thi khủng bố và thân phận thực sự của Hộ pháp cùng Môn chủ Quỷ Chú môn. Bởi vì, vài chưởng quỹ và bọn cận vệ sát thủ đều giống nhau, bọn họ chỉ có tư cách kiếm tiền thay Quỷ Chú môn. Trừ việc đó ra, bọn họ còn không có tư cách đi vào căn cứ bí mật của Quỷ Chú môn, huống chi là tư cách để biết thân phân chân chính của Môn chủ và các Hộ pháp của Quỷ Chú môn?
"Đông trưởng lão, bắt đầu từ ngày mai, đệ tử Cái Bang có thể dừng tất cả hành động điều tra có liên quan tới căn cứ bí mật và thân phận thật sự của Môn chủ Quỷ Chú môn." Hiên Viên Diễm cẩn thận bỏ tư liệu vào trong áo, mắt đen láy hàm chứa ý cừoi nhìn Đông trưởng lão, nói: "Trong thời gian ngắn nhất, ta và Nguyệt nhi sẽ khiến Môn chủ Quỷ Chú môn chủ động xuất hiện."
Đông trưởng lão ôm quyền với Hiên Viên Diễm, lưng hơi cúi, mở miệng nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Dứt lời, thân thể Đông trưởng lão bỗng quay lại, treo hồ lô đựng rượu lên vai rồi cất bước nhanh chóng rời khỏi tiểu lâu.
-- Lúc này đã không còn sớm, Thiếu Bang chủ và Thiếu Bang chủ phu nhân kính mến của hắn cũng nên đi ngủ rồi. Hắn phải thức thời rời khỏi mới là thuộc hạ tốt. Vì thế, trước khi Thiếu Bang chủ và Thiếu Bang chủ phu nhân mở miệng đuổi người, đương nhiên hắn phải "khéo hiểu lòng người" rời khỏi, không phải vậy sao?
Thấy Đông trưởng lão "khéo hiểu lòng người" đã rời khỏi, môi mỏng của Hiên Viên Diễm nhếch lên một đường cong tà mị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vợ yêu, đêm dài đằng đẵng, chúng ta thắp đèn nói chuyện như thế này... có tốt không?"
Mắt Hiên Viên Diễm tràn ngập ý cười xấu xa, không đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng trả lời, khuôn mặt tuấn tú chợt sáp lại trước mặt nàng, môi mỏng chậm rãi bổ sung: "Không phải tán gẫu, mà... nói chuyện yêu đương đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.