Chương 206: Hạnh phúc ngọt ngào
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
14/03/2017
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mặt hồ phiếm sương. Một chiếc thuyền nhỏ đỗ
gần bờ, lá cây bị ánh trăng như nước vấn vương quẩn quanh. Chiếc thuyền nhỏ giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng mộng ảo màu bạc.
Nam tử trẻ tuổi mặc xiêm áo màu xanh nhạt, phong thái cực kì tuấn dật đang khoanh chân ngồi xếp bằng ở trên mũi thuyền.
Ngay phía trước nam tử trẻ tuổi là một bàn trà nhỏ chạm trổ hoa mẫu đơn. Giữa bàn trà đang bày một cây đàn làm bằng gỗ lim vàng có tổng cộng hai mươi mốt dây đàn.
Người nam tử trẻ tuổi phong thái cực kì tuấn dật chính là thánh quân Linh cung Nam Cung Tuyết Y.
Vào giờ phút này --
Nam Cung Tuyết Y hơi cúi đầu, ngón tay thon dài đang gảy nhẹ dây đàn tranh.
Âm thanh đàn tranh thanh thúy uyển chuyển từ những ngón tay của Nam Cung Tuyết Y tản ra, lướt nhẹ qua đám sương mù trên mặt hồ, làm mặt hồ vốn tĩnh lặng như gương lại nổi lên những vòng vòng sóng nước rung động.
Âm thanh mưa phùn tí tách nhỏ giọt xuống tàu lá chuối tây như tiếng châu rơi trên khay ngọc, như tiếng đàn trời, theo gió đêm từ từ lan xa, lại nhuốm thêm mấy phần hơi thở bi thương sầu muộn.
Nam Cung Tuyết Y cúi đầu, mặc dù đầu ngón tay vẫn gảy đàn nhưng trong lòng lại có muôn vàn suy tư.
Rốt cuộc hắn có nên làm trái với lệnh của Thánh đế, cả đêm xông vào Tụ Anh Sơn Trang, nói bí mật động trời của Linh cung cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt hay không?
Nếu nói bí mật cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đồng ý theo hắn về Linh Cung, đương nhiên kết cục sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng mà, nếu nói bí mật cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết mà nàng vẫn không chịu cùng hắn trở về Linh cung, hậu quả này... không thể lường trước được!
Bốn nữ tử mặc áo màu xanh bình tĩnh đứng sau lưng Nam Cung Tuyết Y, dung nhan xinh đẹp như hoa hải đường. Các nàng chính là bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc của Linh cung.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của Nam Cung Tuyết Y, lắng nghe tiếng đàn tranh xen lẫn mấy phần hơi thở bi thương vang lên từ dưới những ngón tay của Nam Cung Tuyết Y, bốn sứ giả Mai Lan Cúc Trúc biết rõ giờ phút này chủ tử nhà mình đang phiền não về điều gì.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã trưởng thành. Mà khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt trưởng thành càng không thể ở chung một chỗ cùng Hiên Viên Diễm. Bởi vì. . .
Chủ tử muốn đi Tụ Anh Sơn Trang, khuyên Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, tiếp nhận chức vụ Thánh Đế. Thế nhưng, chủ tử nhưng lại không biết rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khuyên giải được Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trên bờ hồ là một mảnh rừng cây um tùm.
Trong rừng cây xanh um, bỗng nhiên xuất hiện một người làm cho người ta vừa nhìn, khóe miệng không nhịn được co rút, nhìn lại lần nữa thì thấy lão già quái dị khôi hài làm mọi người cười đến sốc hông.
Ánh trăng bàng bạc bao phủ không gian, không cách nào thấy rõ mặt của lão già quái dị kia.
Bởi vì nửa mặt dưới của lão già quái dị bị chòm râu bạc phơ xốc xếch dày cộm che lại. Về phần nửa mặt trên của lão cũng bị che lại bởi những sợi tóc trắng rủ xuống một cách lộn xộn trước trán.
Lão quái dị mặc một xiêm áo làm từ vải thô rách rưới. Ống quần dính bùn được xắn lên tới đầu gối.
Trên chân lão quái dị mang đôi giày cỏ rách nát. Gót chân trái lộ một nửa ra bên ngoài giày cỏ. Ngón cái và ngón út của bàn chân phải cũng lộ ra, ở bên ngoài hóng gió.
Trên đầu lão quái dị mang một chiếc nón lá dùng nan tre bện thành. Còn có khoảng hai lỗ thủng lớn, tám cái lỗ nhỏ trên nón.
Lão quái dị mang nón lá rách rưới thì cũng thôi đi, làm người ta ngổn ngang trong gió chính là ở hai lỗ lớn, tám lỗ nhỏ trên nón, hắn đều cắm một cây hoa mào gà màu đỏ.
Điều này cũng cho qua, càng làm người ta ngổn ngang trong gió là -- Bên hông của lão quái dị còn buộc sáu cái túi làm bằng rơm rạ dùng để đựng viên gạch đen dài cùng với một cái xẻng đào đất bị gỉ.
Lúc này, nếu là người bình thường, thấy trang phục lộn xộn, thê thảm không nỡ nhìn của lão quái nhân sẽ cho rằng lão là một kẻ điên, chắc chắn sẽ cười ra nước mắt, cười đến đau bụng.
Thế nhưng, nếu là người có võ công trên giang hồ, lúc này thấy trang phục lộn xộn, thê thảm của lão quái nhân, nhiều nhất cũng chỉ cười mấy tiếng, sau đó liền không dám cười nữa.
Bởi vì, lão quái nhân bỗng nhiên xuất hiện trong rừng cây um tùm nhưng không làm Thánh quân Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc của Linh Cung phát hiện dù chỉ một chút.
Lấy bản lĩnh của Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc, mặc dù có tiếng đàn tranh quấy nhiễu, nhưng nếu có người xuất hiện trong rừng cây, bọn họ vẫn có thể vô cùng nhạy cảm nhận ra ngay tức khắc.
Thế nhưng, lão quái nhân với trang phục thê thảm đến không nỡ nhìn đã đến vị trí cách chiếc thuyền của Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc tầm ba thước mà Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc vẫn chẳng mảy may phát hiện.
Nam Cung Tuyết Y vẫn cúi đầu như cũ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy đàn. Đôi mắt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc lặng lẽ dõi theo bóng lưng tiêu điều của Nam Cung Tuyết Y. Chuyện này... làm sao có thể không làm người ta cảm thấy cực kì kinh khủng?
Cho đến khi --
Lão quái nhân với bộ trang phục thảm không nỡ nhìn, lấy cái xẻng rỉ sắt ở bên hông xuống, vừa thở hổn hển, vừa vùi đầu đào đống bùn đất dưới chân. Bởi vì lâu rồi không được nước mưa tưới vào nên đống bùn đất đó có vẻ cực kì khô cứng.
Lúc này, thuyền nhỏ của Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc nhanh chóng quẹo phải. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía rừng cây um tùm trên bờ hồ bên kia.
Nhìn thấy lão quái nhân với trang phục thê thảm không nỡ nhìn, mặc dù khóe miệng Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đều không nhịn được co quắp lại, nhưng trong lòng đồng thời giật mình.
Nếu không phải nghe được âm thanh xẻng đào đất cùng với tiếng thở hổn hển liên tục thì bọn họ hoàn toàn không biết trong rừng cây cách con thuyền nhỏ của bọn họ chừng ba thước, bỗng nhiên có thêm một người tới.
Nam Cung Tuyết Y híp con ngươi đẹp đẽ lại, nhìn rừng cây um tùm một cái, nơi mà lão quái dị đang thở hổn hển vùi đầu đào đất, rồi lại hời hợt cúi đầu, đầu ngón tay tiếp tục gảy đàn.
Mai sứ giả đứng ở sau lưng Nam Cung Tuyết Y, tay phải dùng sức chống xuống eo, giọng nói cực kì lạnh lùng: "Lão già, muốn đào đất thì lăn ra xa chút mà đào, chớ quấy nhiễu chủ nhân nhà ta chơi đàn!"
"Chủ nhân nhà ngươi chơi đàn, âm thanh còn lớn hơn tiếng đào đất của ta. Cho nên, tại sao lại là ta quấy nhiễu chủ nhân nhà ngươi chơi đàn? Rõ ràng là chủ nhân nhà ngươi quấy nhiễu lão già ta đào đất có được hay không?"
Mặc dù miệng lão quái dị trả lời Mai sứ giả nhưng đầu hắn vẫn cúi thấp, nhếch mép nghiêm túc đào xới đám bùn đất thoạt nhìn có vẻ khô cứng dưới chân.
"Ngươi..." Lão quái dị Cơ trí trả lời, khiến Mai sứ giả tạm thời á khẩu không trả lời được.
"Rừng cây lớn như vậy, khắp nơi đều có thể đào đất." Lan sứ giả bỗng chốc híp hai mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi không chọn nơi khác đào đất, cứ chọn nơi chủ nhân nhà ta dừng thuyền mà đào. Lão già, ngươi cố ý tới quấy rối sao?"
Lão quái dị nâng xẻng lên, bới ra một đống đất lớn, giọng nói cực kì giễu cợt, trả lời: "Chủ nhân nhà ngươi có thể ngồi chơi đàn ở chỗ này, tại sao ta không thể đào đất ở đây? Rừng cây này cũng không phải của nhà ngươi, lão già ta thích đào đất ở đâu thì đào ở đó, ngươi quản được sao?"
Nghe lời nói giễu cợt và khiêu khích của lão quái dị, hai mắt Trúc sứ giả bốc lửa, lập tức cắn răng gằn từng chữ: "Lão già, ngươi biết chúng ta là người phương nào chưa? Chúng ta là người của Linh Cung. Nếu ngươi không muốn chết, cút ngay lập tức! Nếu không... ta sẽ làm cho ngươi hài cốt không còn."
Linh Cung làm người đời cực kì sợ hãi, lại chẳng khiến lão quái dị khiếp đảm một chút nào.
Lão quái dị đẩy nhanh tốc độ đào đất, rồi lười biếng ngáp một cái, đáp lời: "Người của Linh Cung thì thế nào? Người Linh Cung không phải cũng là người sao? Khắp nơi trên thế gian đều là người. Nếu như lão già ta đụng phải một người liền phải cút, vậy một ngày ta phải cút bao nhiêu lần đây?"
Theo lời lão quái dị thì hoàn toàn không để việc người trong thiên hạ sợ hãi Linh Cung vào mắt.
Đầu ngón tay trắng nõn của Nam Cung Tuyết Y ngừng gảy đàn, ngoảnh sang bên phải một lần nữa. Đôi mắt đẹp đẽ của Nam Cung Tuyết Y cực kì kinh ngạc nhìn lão quái dị.
"Ngươi đã cố tình tìm chết, bản sứ giả thành toàn cho ngươi." Lập tức, cánh tay Cúc sứ giả nhấc lên, song chưởng ngưng tụ mười phần linh lực. Linh lực từ tay Cúc sứ giả tàn độc tập kích về phía lão quái dị.
Nhìn thấy song chưởng của Cúc sứ giả xuất ra toàn bộ linh lực, ba vị sứ giả Mai, Lan, Trúc cùng với thánh quân Nam Cung Tuyết Y đều cho rằng lão quái dị chắc chắn khó thoát khỏi sự công kích từ linh lực của Cúc sứ giả, trong nháy mắt thân thể lão sẽ hóa thành bột phấn.
Ai ngờ trong lúc Cúc sứ giả xuất linh lực ra, lấy tốc độ sét đánh đánh úp về phía thân thể lão quái dị, lúc khoảng cách của linh lực với thân thể lão quái dị chỉ còn nửa thước ngắn ngủn thì bỗng nhiên biến mất không chút tung tích.
Mà từ lúc Cúc sứ giả phát động linh lực đến khi Cúc sứ giả xuất linh lực ra, trong suốt cả quá trình biến mất quỷ dị ngắn ngủi đó, lão quái dị cũng không có bất kì hành động đánh trả nào.
Thân thể lão quái dị hơi cong, cúi đầu xuống, miệng phát ra tiếng thở hổn hển. Lão quái dị cầm chiếc xẻng trong tay, vẫn vô cùng nghiêm túc đào xới đám bùn đất khô cứng dưới chân như trước.
-- Tại sao có thể như vậy?
Bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc vô cùng sợ hãi nhìn lẫn nhau, mũi chân nhanh chóng dậm lên ván thuyền, bóng dáng nhanh như tia chớp bay vọt ra ngoài.
Trong nháy mắt, bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đã ở trong rừng, bao vây lão quái dị đang thở hổn hển, vùi đầu đào đất từ bốn phương tám hướng.
Bốn sứ giả gật đầu ăn ý rồi cùng lúc vươn hai tay, xuất tất cả linh lực của bản thân ra. Lão quái dị bị các nàng bao vây ngay chính giữa.
Chuyện quỷ dị đã xảy ra. Lão quái dị vẫn chỉ tất bật đào đất, không có bất kì hành động đáp trả dư thừa nào.
Thế nhưng, linh lực của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đồng tâm hiệp lực xuất ra, cùng một kiểu với linh lực Cúc sứ giả xuất ra lúc trước lại biến mất không thấy một cách không thể giải thích được.
Mà trong nháy mắt lúc linh lực biến mất, bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc lại trở về trên thuyền.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc cũng không phải tự mình trở lại trên thuyền. Các nàng là bị chiếc xẻng đào đất của lão quái dị đột nhiên phóng ra một luồng lực lượng chấn động ném trở lại thuyền.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc không chỉ có thân thể chấn động trở về trên thuyền mà còn cảm thấy lồng ngực đau đớn. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng tái nhợt, bên khóe miệng cũng chảy xuống tơ máu.
Thấy tình hình này, Nam Cung Tuyết Y vốn vẫn khoanh chân ngồi trên thuyền lập tức đứng thẳng lên.
"Xin hỏi..." Nam Cung Tuyết Y ôm song quyền hướng về phía lão quái dị, giọng nói khiêm tốn phát ra từ đôi môi mỏng: "Lão tiền bối có phải Thiên Cơ lão nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi trong chốn giang hồ?"
Nam Cung Tuyết Y vừa nói xong, sắc mặt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc càng tái nhợt hơn so với lúc trước.
-- Cái gì? Lão quái dị đào đất trước mắt chính là Thiên Cơ lão nhân võ công mạnh mẽ đến kinh thiên động địa, biến lãnh thổ bát ngát của bốn quốc gia trở thành một tòa cung điện làm nơi cho hắn chơi đùa trong truyền thuyết sao?
Lão quái dị không trả lời Nam Cung Tuyết Y, vác xẻng lên vai. Bùn đất xung quanh dưới chân lão quái dị đã được đào xong, tạo thành cái hố to rộng chừng nửa thước, dài chừng hai thước, sâu chừng ba thước.
Sau khi đi vòng quanh hố to hai vòng, lão quái dị đặt mông ngồi trên mặt đất, đôi con ngươi trừng về phía bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc, môi phát ra tiếng phì phò.
"Ta vốn dự định đào cái hố vừa với Cơ thể mình ở trên mặt đất. Đều tại các ngươi không ngừng nói chuyện với lão già ta, hại ta đào hố quá lớn."
Lão quái dị đang ngồi trên đất, thở phì phò nói xong, đứng lên nhảy vào cái hố lớn vừa đào xong, lục tục gỡ sáu cái túi làm bằng rơm rạ dùng để đựng viên gạch đen dài buộc bên hông xuống, ghép thành một hình chữ nhật ở trong hố.
Cái ót của lão quá dị gối lên trên một viên gạch, thân thể nằm thẳng đơ trong hố lớn.
Gặp tình huống này, khóe miệng bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc mãnh liệt co rút, đồng thời thầm nói trong lòng -- Lão quái dị vác cái xẻng chạy vào trong rừng cây này đào một cái hố sâu suốt một lúc lâu, là chuẩn bị hố sâu đó dùng làm giường ngủ tối nay?
Mặc dù lão quái dị không trả lời Nam Cung Tuyết Y, nhưng hắn biết, lão quái dị này chính là Thiên Cơ lão nhân võ công mạnh mẽ đến kinh thiên động địa trong truyền thuyết. Nếu không thì làm thế nào lão có thể khiến linh lực của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc dễ dàng biến mất như thế? Làm sao lão có thể đẩy lui bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc trở về thuyền dễ dàng như vậy được?
Nhìn Thiên Cơ lão nhân nằm trong hố sâu, trong mũi vang lên tiếng ngáy, Nam Cung Tuyết Y lại khoanh chân ngồi trên thuyền, giọng nói thản nhiên vang lên: "Chúng ta đi thôi!"
"Chủ tử, chúng ta đi đâu? Quay về nơi ở, hay là...?"
Mai sứ giả mở miệng hỏi, đang định nói ra bốn chữ "Tụ Anh sơn trang" thì Nam Cung Tuyết Y nhanh chóng phất tay. Mai sứ giả nhìn thấy động tác tay của Nam Cung Tuyết Y, lập tức nuốt bốn chữ "Tụ Anh sơn trang" trở về bụng. Nàng biết, nơi chủ tử chuẩn bị đi chính là Tụ Anh sơn trang, chủ tử không cho nàng nói ra bốn chữ đó là vì không muốn cho Thiên Cơ lão nhân nghe được.
Lúc trước ở bên ngoài rừng đào ma quỷ, Hiên Viên Diễm từng sử dụng Vô Địch phòng thân pháp hóa giải Hàn Băng thần châm của Linh Cung. Mà Vô Địch phòng thân phá là một loại võ công thần kỳ do Thiên Cơ lão nhân tự nghĩ ra. Có thể có được thân truyền võ công của Thiên Cơ lão nhân, quan hệ của Hiên Diên Diễm và Thiên cơ lão nhân nhất định không tầm thường. Nhưng nếu Thiên Cơ lão nhân biết chủ tử chuẩn bị đến Tụ Anh sơn trang của Hiên Viên Diễm, sợ rằng Thiên Cơ lão nhân sẽ ngăn cản.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc liếc nhìn nhau, song chưởng lập tức khuấy động mặt hồ. Thuyền nhỏ vốn đang dừng bất động, nhanh chóng bơi về phía trước.
Nhưng mà thuyền nhỏ mới bơi xa bốn thước lại đột nhiên bất động. Tiếp đó, bất luận bốn sứ giả khuấy động mặt hồ làm nước cuồn cuộn như thủy triều thế nào, thuyền nhỏ chính là dừng tại chỗ, không thể di chuyển.
"Hết quấy nhiễu lão đầu ta đào hố, lại muốn quấy rầy ta nghỉ ngơi? Người Linh Cung các ngươi thích quấy nhiễu người khác như vậy sao?" Lão quái dị vốn ngủ trong hố sâu, mũi phát ra tiếng khò khè, chẳng biết lúc nào đã nồi dậy. Mà lời giễu cợt vừa rồi, không nghi ngờ gì là từ trong miệng lão quái dị nói ra.
Nam Cung Tuyết Y đoán không sai, lão quái dị này chính là Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân ngồi trong hố sâu, cơ thể dựa vào bờ hố, lòng bàn tay trái áp vào má, lúc này bàn tay phải chuẩn xác đối diện thuyền nhỏ trong hồ. Thì ra là, thuyền nhỏ trong hồ không thể tiến về phía trước là bị lòng bàn tay phải của Thiên Cơ lão nhân xuất ra một luồng khí lưu cường đại hút vào.
Thiên cơ Lão nhân giữ thuyền lại, làm thuyền nhỏ không thể di chuyển.
Rốt cục Nam Cung Tuyết Y mới hiểu rõ, Thiên Cơ lão nhân tới đây đào hố làm giường ngủ là giả. Mục đích thực sự khiến Thiên Cơ lão nhân tới đây chính là ngăn cản hắn đi Tụ Anh sơn trang.
Song chưởng Nam Cung Tuyết Y cũng xuất ra mười phần linh lực khuấy động mặt hồ, cố gắng đẩy thuyền nhỏ đi về phía trước. Thế nhưng, ngay cả khi Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc xuất ra toàn bộ linh lực trong cơ thể khuấy động mặt hồ, thuyền nhỏ như cũ dừng tại chỗ, không thể tiến về phía trước.
-- Năm người bọn họ, mười bàn tay, nhưng đánh không lại một bàn tay của Thiên Cơ lão nhân? Trời ạ, võ công của Thiên Cơ lão nhân quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, cường đại đến cảnh giới kinh thiên động địa.
Thời khắc này, không chỉ sắc mặt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc trắng bệch như tờ giấy, mà sắc mặt của Nam Cung Tuyết Y cũng chuyển thành tái nhợt.
Xung quanh thuyền nhỏ không thể chịu được hai luồng khí nặng nề cường đại là chưởng lực của Thiên Cơ lão nhân và linh lực của Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đồng thời đánh vào, bắt đầu vang lên âm thanh vỡ vụn.
"Không tốt! Mọi người mau chạy đi."
Nghe tiếng thuyền vỡ, Nam Cung Tuyết Y lập tức thu hồi linh lực, thân thể chạy như bay về phía rừng cây um tùm. Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc cũng theo sau.
Ầm--
Đợi Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc vừa đứng trong rừng cây, trong nháy mắt, thuyền nhỏ cùng với tất cả vật phẩm trên thuyền, tất cả đều nổ thành bột phấn, hoàn toàn chìm nghỉm xuống đáy hồ.
"Người Linh Cung các ngươi quấy rầy lão đầu ta đào đất, ta có thể tha thứ. Quấy rầy những người khác trong Tứ quốc, ta cũng có thể tha thứ. Nhưng có hai người, nếu các ngươi quấy rầy, lão đầu ta không thể tha thứ."
Thân thể Thiên Cơ lão nhân nằm thẳng đơ trong hố một lần nữa, cái ót cũng lại dựa trên viên gạch màu đen. Nhưng từ môi Thiên Cơ lão nhân lại phát lời cảnh cáo: "Hai người đó chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu người Linh Cung các ngươi quấy rầy bọn họ, lão đầu ta sẽ để cho các ngươi giống thuyền nhỏ vừa rồi chìm mãi mãi ở đáy hồ."
Nghe lời cảnh cáo của Thiên Cơ lão nhân, Nam Cung Tuyết Y không nói gì. Ống tay áo khẽ phất về phía bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc, mũi chân nhanh chóng nhún một cái liền biến mất trong rừng cây um tùm.
"Lão đầu ta vẫn chờ được ôm Tiểu Diễm, Tiểu Nguyệt. Còn dám phá hư tâm nguyện ôm Tiểu Diễm, Tiểu Nguyệt của ta, lần sau đào hầm không phải cho mình ngủ, mà dùng để chôn sống các ngươi." Thiên Cơ lão nhân trợn trắng mắt nói xong, lấy nón rách cắm đầy hoa mào gà che mặt, chân chính đi vào mộng đẹp...
Cùng lúc đó, trong Tụ Anh sơn trang, ánh nến hồng lay động, mùi hoa thơm ngát tràn ngập trong phòng ngủ --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu đỏ, mái tóc đen tuyền hơi ướt dùng một cây trâm ngọc cố định trên đỉnh đầu, vài sợi tóc rủ xuống má phấn, gót sen từng bước ngắn từ bình phong đi ra. Nhìn thấy toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao phủ một dải ánh sáng mê người, vẻ mặt hàm chứa nét cười đang đi về phía giường, Hiên Viên Diễm cảm giác tim của mình nhảy nhót cực nhanh, dường như sắp từ yết hầu khô khốc nhảy ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới bên giường gỗ tử đàn, cởi bỏ giày thêu ra. Thân thể mền mại nằm xuống giường, cánh tay theo thói quen ôm hông Hiên Viên Diễm, đầu cũng theo thói quen thoải mái dựa vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm.
Chỉ là, Hiên Viên Diễm của hiện tại và của ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Được cánh tay nhỏ nhắn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm, ngược lại thân thể hắn giống như bị điện giật. Nhanh chóng đẩy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra rồi cả người bật nhảy khỏi giường như lò xo.
"Cái đó... Nguyệt nhi, ta đi gội đầu... tắm rửa...!"
Hiên Viên Diễm quay lưng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lắp bắp nói xong, nắm tay đổ mồ hôi đi về phía cửa phòng ngủ, pphảng phất như muốn nhanh chóng trốn đi.
Sau tấm bình phong bạch ngọc là hồ tắm, bên cạnh hồ tắm còn đặt mấy thùng không dùng đến chứa nước tắm không lạnh không nóng. Bởi vậy, nếu Hiên Viên Diễm thật sự muốn tắm rửa, dùng nước trong thùng thay vì nước trong hồ tắm là có thể tắm rửa rồi, căn bản là không cần đi ra cửa chính của phòng ngủ.
Cho nên, Hiên Viêm Diễm không phải muốn tắm rửa thật sự. Hắn định ra khỏi phòng ngủ, tìm mấy thùng nước lạnh sau đó dội lên cơ thể nóng như lửa.
"Này, chàng không phải tắm rửa rồi sao? Còn tắm cái gì nữa?" Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn sau lưng Hiên Viên Diễm, khóe miệng hơi co lại, nói: "Ta đoán... Thật ra chàng muốn đi tìm nước lạnh giúp thân thể dập lửa, đúng không?"
Lúc trước, vào mỗi đêm, người này đều sẽ chạy khỏi phòng ngủ nhiều lần. Thời điểm lần rời giường, thân thể hắn luôn nóng như lửa. Đợi đến thời điểm hắn lần nữa trở lại giường, thân thể hắn lại trở nên lành lạnh rồi. Người này còn tưởng rằng nàng đang ngủ nên cái gì cũng không biết. Thật ra thì mỗi lần người này rời phòng ngủ nàng đã biết rồi, chỉ là nàng giả vờ không biết thôi. DiendanLeQuyDon
"Khụ" một tiếng, bước chân Hiên Viên Diễm dừng lại, trong lòng lúng túng nói thầm: Khụ... Thì ra, thì ra từng đêm mình bận rộn đi đi về về trong phòng ngủ, Nguyệt nhi đều biết sao?
Chờ một chút, sao mình lại đột nhiên quên mất đây? Hôm nay Nguyệt nhi đã trưởng thành. Như vậy, tại sao mình còn muốn tìm nước lạnh khổ sở dập lửa?
Đột nhiên, cơ thể Hiên Viên Diễm quay lại, cất bước trở về mép giường gỗ tử đàn, đồng thời môi mỏng cười xấu xa, nói: "Nguyệt nhi, nàng đang nhắc nhở phu quân, về sau rốt cuộc không cần tìm nước lạnh dập lửa nữa, bởi vì... bây giờ nàng có thể giúp phu quân dập lửa tốt hơn sao?"
"Khụ..." Hiên Viên Diễm tà mị vừa dứt lời, hai bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức nổi lên một ráng mây đỏ mê người.
Được rồi! Nàng thừa nhận, đúng là nàng đang nhắc nhở hắn, bởi vì nàng thật sự không đành lòng nhìn hắn chịu nhiều hơn một lần bị lửa nóng hành hạ, đi ra đi vào phòng ngủ, bận rộn tìm nước lạnh khổ sở dội lên thân thể.
Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ một mảnh làm tăng thêm vẻ hấp dẫn phong tình vạn chủng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, luồng nhiệt toàn thân Hiên Diễm Diễm mãnh liệt đi loạn, khát vọng vĩ đại trong lòng không cách nào để tiếp tục đè nén.
Hiên Viên Diễm tới mép giường, tay trái rút trâm ngọc cài trên tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, tùy ý vứt trên mặt đất bao phủ ánh nến mông lung, khiến cho tóc mây mềm mại của nàng rủ xuống như thác nước, xõa ở sau vai. Tay trái Hiên Viên Diễm ôm thật chặt eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể đè trên cơ thể mềm mại của nàng. Lòng bàn tay phải trắng nõn dịu dàng vuốt ve gò má mềm mại như mỡ đông của nàng, đủ để khiên hắn phát điên. Âm thanh khàn khàn, mị dụ từ trong yết hầu Hiên Viên Diễm phát ra: "Nguyệt nhi, nàng nợ ta vô số đêm mất ngủ. Tối nay... ta muốn đòi lại toàn bộ."
Vừa dứt lời, không kịp đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lại, môi mỏng ấm áp của Hiên Viên Diễm lập tức hôn sâu đôi môi đỏ mọng như anh đào của nàng, nụ hôn sâu tình ái triền miên.
Lồng ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt phập phồng, cánh mũi xinh đẹp thở gấp dồn dập.
Mắt đen tràn đầy thâm tình, nhìn đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi nhuộm hơi nước cực kì mê người, kiều diễm, khát vọng từ trong trái tim Hiên Viên Diễm hoàn toàn bùng nổ, lửa nóng cứ như trăm ngựa chạy loạn, không thể nào tiếp tục kiềm chế...
Tóc đen quấn vào nhau, hô hấp dồn dập, ánh nến đỏ chập chờn trong phòng ngủ so với lúc trước càng thêm diễm lệ, mùi hoa thơm ngát vẫn tràn ngập trong phòng lại càng thêm nồng.
Nhịp tim giao hòa, linh hồn kết hợp hoàn mỹ, tình ái lưu luyến nồng nàn, đem hơi thở vô cùng hạnh phúc ngọt ngào thấm vào từng góc trong phòng ngủ, lại tiếp tục lan tỏa khắp chốn hồng trần.
Một đêm thành một đời, một đời thành hai đời, hai đời thành đời đời kiếp kiếp. DiendanLeQuyDon
Gió đêm chậm rãi thổi qua, tựa như cũng nhiễm không khí vui vẻ từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, không cách nào che lại vui sướng, cảm giác sung sướng từ thân thể, từ đó vén lên tầng tầng rung động, tuôn ra hơi thở say mê ngây ngất.
Đêm, rất rất dài. Tình, rất rất sâu. Yêu, rất rất đậm.
Đêm dài đằng đẵng, luôn có lúc tàn. Nhưng tình ái thâm tình nồng đậm giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viễn Diễm vĩnh viễn không có điểm dừng...
Nam tử trẻ tuổi mặc xiêm áo màu xanh nhạt, phong thái cực kì tuấn dật đang khoanh chân ngồi xếp bằng ở trên mũi thuyền.
Ngay phía trước nam tử trẻ tuổi là một bàn trà nhỏ chạm trổ hoa mẫu đơn. Giữa bàn trà đang bày một cây đàn làm bằng gỗ lim vàng có tổng cộng hai mươi mốt dây đàn.
Người nam tử trẻ tuổi phong thái cực kì tuấn dật chính là thánh quân Linh cung Nam Cung Tuyết Y.
Vào giờ phút này --
Nam Cung Tuyết Y hơi cúi đầu, ngón tay thon dài đang gảy nhẹ dây đàn tranh.
Âm thanh đàn tranh thanh thúy uyển chuyển từ những ngón tay của Nam Cung Tuyết Y tản ra, lướt nhẹ qua đám sương mù trên mặt hồ, làm mặt hồ vốn tĩnh lặng như gương lại nổi lên những vòng vòng sóng nước rung động.
Âm thanh mưa phùn tí tách nhỏ giọt xuống tàu lá chuối tây như tiếng châu rơi trên khay ngọc, như tiếng đàn trời, theo gió đêm từ từ lan xa, lại nhuốm thêm mấy phần hơi thở bi thương sầu muộn.
Nam Cung Tuyết Y cúi đầu, mặc dù đầu ngón tay vẫn gảy đàn nhưng trong lòng lại có muôn vàn suy tư.
Rốt cuộc hắn có nên làm trái với lệnh của Thánh đế, cả đêm xông vào Tụ Anh Sơn Trang, nói bí mật động trời của Linh cung cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt hay không?
Nếu nói bí mật cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đồng ý theo hắn về Linh Cung, đương nhiên kết cục sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng mà, nếu nói bí mật cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết mà nàng vẫn không chịu cùng hắn trở về Linh cung, hậu quả này... không thể lường trước được!
Bốn nữ tử mặc áo màu xanh bình tĩnh đứng sau lưng Nam Cung Tuyết Y, dung nhan xinh đẹp như hoa hải đường. Các nàng chính là bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc của Linh cung.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của Nam Cung Tuyết Y, lắng nghe tiếng đàn tranh xen lẫn mấy phần hơi thở bi thương vang lên từ dưới những ngón tay của Nam Cung Tuyết Y, bốn sứ giả Mai Lan Cúc Trúc biết rõ giờ phút này chủ tử nhà mình đang phiền não về điều gì.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã trưởng thành. Mà khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt trưởng thành càng không thể ở chung một chỗ cùng Hiên Viên Diễm. Bởi vì. . .
Chủ tử muốn đi Tụ Anh Sơn Trang, khuyên Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, tiếp nhận chức vụ Thánh Đế. Thế nhưng, chủ tử nhưng lại không biết rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khuyên giải được Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Trên bờ hồ là một mảnh rừng cây um tùm.
Trong rừng cây xanh um, bỗng nhiên xuất hiện một người làm cho người ta vừa nhìn, khóe miệng không nhịn được co rút, nhìn lại lần nữa thì thấy lão già quái dị khôi hài làm mọi người cười đến sốc hông.
Ánh trăng bàng bạc bao phủ không gian, không cách nào thấy rõ mặt của lão già quái dị kia.
Bởi vì nửa mặt dưới của lão già quái dị bị chòm râu bạc phơ xốc xếch dày cộm che lại. Về phần nửa mặt trên của lão cũng bị che lại bởi những sợi tóc trắng rủ xuống một cách lộn xộn trước trán.
Lão quái dị mặc một xiêm áo làm từ vải thô rách rưới. Ống quần dính bùn được xắn lên tới đầu gối.
Trên chân lão quái dị mang đôi giày cỏ rách nát. Gót chân trái lộ một nửa ra bên ngoài giày cỏ. Ngón cái và ngón út của bàn chân phải cũng lộ ra, ở bên ngoài hóng gió.
Trên đầu lão quái dị mang một chiếc nón lá dùng nan tre bện thành. Còn có khoảng hai lỗ thủng lớn, tám cái lỗ nhỏ trên nón.
Lão quái dị mang nón lá rách rưới thì cũng thôi đi, làm người ta ngổn ngang trong gió chính là ở hai lỗ lớn, tám lỗ nhỏ trên nón, hắn đều cắm một cây hoa mào gà màu đỏ.
Điều này cũng cho qua, càng làm người ta ngổn ngang trong gió là -- Bên hông của lão quái dị còn buộc sáu cái túi làm bằng rơm rạ dùng để đựng viên gạch đen dài cùng với một cái xẻng đào đất bị gỉ.
Lúc này, nếu là người bình thường, thấy trang phục lộn xộn, thê thảm không nỡ nhìn của lão quái nhân sẽ cho rằng lão là một kẻ điên, chắc chắn sẽ cười ra nước mắt, cười đến đau bụng.
Thế nhưng, nếu là người có võ công trên giang hồ, lúc này thấy trang phục lộn xộn, thê thảm của lão quái nhân, nhiều nhất cũng chỉ cười mấy tiếng, sau đó liền không dám cười nữa.
Bởi vì, lão quái nhân bỗng nhiên xuất hiện trong rừng cây um tùm nhưng không làm Thánh quân Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc của Linh Cung phát hiện dù chỉ một chút.
Lấy bản lĩnh của Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc, mặc dù có tiếng đàn tranh quấy nhiễu, nhưng nếu có người xuất hiện trong rừng cây, bọn họ vẫn có thể vô cùng nhạy cảm nhận ra ngay tức khắc.
Thế nhưng, lão quái nhân với trang phục thê thảm đến không nỡ nhìn đã đến vị trí cách chiếc thuyền của Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc tầm ba thước mà Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc vẫn chẳng mảy may phát hiện.
Nam Cung Tuyết Y vẫn cúi đầu như cũ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy đàn. Đôi mắt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc lặng lẽ dõi theo bóng lưng tiêu điều của Nam Cung Tuyết Y. Chuyện này... làm sao có thể không làm người ta cảm thấy cực kì kinh khủng?
Cho đến khi --
Lão quái nhân với bộ trang phục thảm không nỡ nhìn, lấy cái xẻng rỉ sắt ở bên hông xuống, vừa thở hổn hển, vừa vùi đầu đào đống bùn đất dưới chân. Bởi vì lâu rồi không được nước mưa tưới vào nên đống bùn đất đó có vẻ cực kì khô cứng.
Lúc này, thuyền nhỏ của Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc nhanh chóng quẹo phải. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía rừng cây um tùm trên bờ hồ bên kia.
Nhìn thấy lão quái nhân với trang phục thê thảm không nỡ nhìn, mặc dù khóe miệng Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đều không nhịn được co quắp lại, nhưng trong lòng đồng thời giật mình.
Nếu không phải nghe được âm thanh xẻng đào đất cùng với tiếng thở hổn hển liên tục thì bọn họ hoàn toàn không biết trong rừng cây cách con thuyền nhỏ của bọn họ chừng ba thước, bỗng nhiên có thêm một người tới.
Nam Cung Tuyết Y híp con ngươi đẹp đẽ lại, nhìn rừng cây um tùm một cái, nơi mà lão quái dị đang thở hổn hển vùi đầu đào đất, rồi lại hời hợt cúi đầu, đầu ngón tay tiếp tục gảy đàn.
Mai sứ giả đứng ở sau lưng Nam Cung Tuyết Y, tay phải dùng sức chống xuống eo, giọng nói cực kì lạnh lùng: "Lão già, muốn đào đất thì lăn ra xa chút mà đào, chớ quấy nhiễu chủ nhân nhà ta chơi đàn!"
"Chủ nhân nhà ngươi chơi đàn, âm thanh còn lớn hơn tiếng đào đất của ta. Cho nên, tại sao lại là ta quấy nhiễu chủ nhân nhà ngươi chơi đàn? Rõ ràng là chủ nhân nhà ngươi quấy nhiễu lão già ta đào đất có được hay không?"
Mặc dù miệng lão quái dị trả lời Mai sứ giả nhưng đầu hắn vẫn cúi thấp, nhếch mép nghiêm túc đào xới đám bùn đất thoạt nhìn có vẻ khô cứng dưới chân.
"Ngươi..." Lão quái dị Cơ trí trả lời, khiến Mai sứ giả tạm thời á khẩu không trả lời được.
"Rừng cây lớn như vậy, khắp nơi đều có thể đào đất." Lan sứ giả bỗng chốc híp hai mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi không chọn nơi khác đào đất, cứ chọn nơi chủ nhân nhà ta dừng thuyền mà đào. Lão già, ngươi cố ý tới quấy rối sao?"
Lão quái dị nâng xẻng lên, bới ra một đống đất lớn, giọng nói cực kì giễu cợt, trả lời: "Chủ nhân nhà ngươi có thể ngồi chơi đàn ở chỗ này, tại sao ta không thể đào đất ở đây? Rừng cây này cũng không phải của nhà ngươi, lão già ta thích đào đất ở đâu thì đào ở đó, ngươi quản được sao?"
Nghe lời nói giễu cợt và khiêu khích của lão quái dị, hai mắt Trúc sứ giả bốc lửa, lập tức cắn răng gằn từng chữ: "Lão già, ngươi biết chúng ta là người phương nào chưa? Chúng ta là người của Linh Cung. Nếu ngươi không muốn chết, cút ngay lập tức! Nếu không... ta sẽ làm cho ngươi hài cốt không còn."
Linh Cung làm người đời cực kì sợ hãi, lại chẳng khiến lão quái dị khiếp đảm một chút nào.
Lão quái dị đẩy nhanh tốc độ đào đất, rồi lười biếng ngáp một cái, đáp lời: "Người của Linh Cung thì thế nào? Người Linh Cung không phải cũng là người sao? Khắp nơi trên thế gian đều là người. Nếu như lão già ta đụng phải một người liền phải cút, vậy một ngày ta phải cút bao nhiêu lần đây?"
Theo lời lão quái dị thì hoàn toàn không để việc người trong thiên hạ sợ hãi Linh Cung vào mắt.
Đầu ngón tay trắng nõn của Nam Cung Tuyết Y ngừng gảy đàn, ngoảnh sang bên phải một lần nữa. Đôi mắt đẹp đẽ của Nam Cung Tuyết Y cực kì kinh ngạc nhìn lão quái dị.
"Ngươi đã cố tình tìm chết, bản sứ giả thành toàn cho ngươi." Lập tức, cánh tay Cúc sứ giả nhấc lên, song chưởng ngưng tụ mười phần linh lực. Linh lực từ tay Cúc sứ giả tàn độc tập kích về phía lão quái dị.
Nhìn thấy song chưởng của Cúc sứ giả xuất ra toàn bộ linh lực, ba vị sứ giả Mai, Lan, Trúc cùng với thánh quân Nam Cung Tuyết Y đều cho rằng lão quái dị chắc chắn khó thoát khỏi sự công kích từ linh lực của Cúc sứ giả, trong nháy mắt thân thể lão sẽ hóa thành bột phấn.
Ai ngờ trong lúc Cúc sứ giả xuất linh lực ra, lấy tốc độ sét đánh đánh úp về phía thân thể lão quái dị, lúc khoảng cách của linh lực với thân thể lão quái dị chỉ còn nửa thước ngắn ngủn thì bỗng nhiên biến mất không chút tung tích.
Mà từ lúc Cúc sứ giả phát động linh lực đến khi Cúc sứ giả xuất linh lực ra, trong suốt cả quá trình biến mất quỷ dị ngắn ngủi đó, lão quái dị cũng không có bất kì hành động đánh trả nào.
Thân thể lão quái dị hơi cong, cúi đầu xuống, miệng phát ra tiếng thở hổn hển. Lão quái dị cầm chiếc xẻng trong tay, vẫn vô cùng nghiêm túc đào xới đám bùn đất khô cứng dưới chân như trước.
-- Tại sao có thể như vậy?
Bốn sứ giả Mai, Lan, Cúc, Trúc vô cùng sợ hãi nhìn lẫn nhau, mũi chân nhanh chóng dậm lên ván thuyền, bóng dáng nhanh như tia chớp bay vọt ra ngoài.
Trong nháy mắt, bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đã ở trong rừng, bao vây lão quái dị đang thở hổn hển, vùi đầu đào đất từ bốn phương tám hướng.
Bốn sứ giả gật đầu ăn ý rồi cùng lúc vươn hai tay, xuất tất cả linh lực của bản thân ra. Lão quái dị bị các nàng bao vây ngay chính giữa.
Chuyện quỷ dị đã xảy ra. Lão quái dị vẫn chỉ tất bật đào đất, không có bất kì hành động đáp trả dư thừa nào.
Thế nhưng, linh lực của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đồng tâm hiệp lực xuất ra, cùng một kiểu với linh lực Cúc sứ giả xuất ra lúc trước lại biến mất không thấy một cách không thể giải thích được.
Mà trong nháy mắt lúc linh lực biến mất, bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc lại trở về trên thuyền.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc cũng không phải tự mình trở lại trên thuyền. Các nàng là bị chiếc xẻng đào đất của lão quái dị đột nhiên phóng ra một luồng lực lượng chấn động ném trở lại thuyền.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc không chỉ có thân thể chấn động trở về trên thuyền mà còn cảm thấy lồng ngực đau đớn. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng tái nhợt, bên khóe miệng cũng chảy xuống tơ máu.
Thấy tình hình này, Nam Cung Tuyết Y vốn vẫn khoanh chân ngồi trên thuyền lập tức đứng thẳng lên.
"Xin hỏi..." Nam Cung Tuyết Y ôm song quyền hướng về phía lão quái dị, giọng nói khiêm tốn phát ra từ đôi môi mỏng: "Lão tiền bối có phải Thiên Cơ lão nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi trong chốn giang hồ?"
Nam Cung Tuyết Y vừa nói xong, sắc mặt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc càng tái nhợt hơn so với lúc trước.
-- Cái gì? Lão quái dị đào đất trước mắt chính là Thiên Cơ lão nhân võ công mạnh mẽ đến kinh thiên động địa, biến lãnh thổ bát ngát của bốn quốc gia trở thành một tòa cung điện làm nơi cho hắn chơi đùa trong truyền thuyết sao?
Lão quái dị không trả lời Nam Cung Tuyết Y, vác xẻng lên vai. Bùn đất xung quanh dưới chân lão quái dị đã được đào xong, tạo thành cái hố to rộng chừng nửa thước, dài chừng hai thước, sâu chừng ba thước.
Sau khi đi vòng quanh hố to hai vòng, lão quái dị đặt mông ngồi trên mặt đất, đôi con ngươi trừng về phía bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc, môi phát ra tiếng phì phò.
"Ta vốn dự định đào cái hố vừa với Cơ thể mình ở trên mặt đất. Đều tại các ngươi không ngừng nói chuyện với lão già ta, hại ta đào hố quá lớn."
Lão quái dị đang ngồi trên đất, thở phì phò nói xong, đứng lên nhảy vào cái hố lớn vừa đào xong, lục tục gỡ sáu cái túi làm bằng rơm rạ dùng để đựng viên gạch đen dài buộc bên hông xuống, ghép thành một hình chữ nhật ở trong hố.
Cái ót của lão quá dị gối lên trên một viên gạch, thân thể nằm thẳng đơ trong hố lớn.
Gặp tình huống này, khóe miệng bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc mãnh liệt co rút, đồng thời thầm nói trong lòng -- Lão quái dị vác cái xẻng chạy vào trong rừng cây này đào một cái hố sâu suốt một lúc lâu, là chuẩn bị hố sâu đó dùng làm giường ngủ tối nay?
Mặc dù lão quái dị không trả lời Nam Cung Tuyết Y, nhưng hắn biết, lão quái dị này chính là Thiên Cơ lão nhân võ công mạnh mẽ đến kinh thiên động địa trong truyền thuyết. Nếu không thì làm thế nào lão có thể khiến linh lực của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc dễ dàng biến mất như thế? Làm sao lão có thể đẩy lui bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc trở về thuyền dễ dàng như vậy được?
Nhìn Thiên Cơ lão nhân nằm trong hố sâu, trong mũi vang lên tiếng ngáy, Nam Cung Tuyết Y lại khoanh chân ngồi trên thuyền, giọng nói thản nhiên vang lên: "Chúng ta đi thôi!"
"Chủ tử, chúng ta đi đâu? Quay về nơi ở, hay là...?"
Mai sứ giả mở miệng hỏi, đang định nói ra bốn chữ "Tụ Anh sơn trang" thì Nam Cung Tuyết Y nhanh chóng phất tay. Mai sứ giả nhìn thấy động tác tay của Nam Cung Tuyết Y, lập tức nuốt bốn chữ "Tụ Anh sơn trang" trở về bụng. Nàng biết, nơi chủ tử chuẩn bị đi chính là Tụ Anh sơn trang, chủ tử không cho nàng nói ra bốn chữ đó là vì không muốn cho Thiên Cơ lão nhân nghe được.
Lúc trước ở bên ngoài rừng đào ma quỷ, Hiên Viên Diễm từng sử dụng Vô Địch phòng thân pháp hóa giải Hàn Băng thần châm của Linh Cung. Mà Vô Địch phòng thân phá là một loại võ công thần kỳ do Thiên Cơ lão nhân tự nghĩ ra. Có thể có được thân truyền võ công của Thiên Cơ lão nhân, quan hệ của Hiên Diên Diễm và Thiên cơ lão nhân nhất định không tầm thường. Nhưng nếu Thiên Cơ lão nhân biết chủ tử chuẩn bị đến Tụ Anh sơn trang của Hiên Viên Diễm, sợ rằng Thiên Cơ lão nhân sẽ ngăn cản.
Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc liếc nhìn nhau, song chưởng lập tức khuấy động mặt hồ. Thuyền nhỏ vốn đang dừng bất động, nhanh chóng bơi về phía trước.
Nhưng mà thuyền nhỏ mới bơi xa bốn thước lại đột nhiên bất động. Tiếp đó, bất luận bốn sứ giả khuấy động mặt hồ làm nước cuồn cuộn như thủy triều thế nào, thuyền nhỏ chính là dừng tại chỗ, không thể di chuyển.
"Hết quấy nhiễu lão đầu ta đào hố, lại muốn quấy rầy ta nghỉ ngơi? Người Linh Cung các ngươi thích quấy nhiễu người khác như vậy sao?" Lão quái dị vốn ngủ trong hố sâu, mũi phát ra tiếng khò khè, chẳng biết lúc nào đã nồi dậy. Mà lời giễu cợt vừa rồi, không nghi ngờ gì là từ trong miệng lão quái dị nói ra.
Nam Cung Tuyết Y đoán không sai, lão quái dị này chính là Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân ngồi trong hố sâu, cơ thể dựa vào bờ hố, lòng bàn tay trái áp vào má, lúc này bàn tay phải chuẩn xác đối diện thuyền nhỏ trong hồ. Thì ra là, thuyền nhỏ trong hồ không thể tiến về phía trước là bị lòng bàn tay phải của Thiên Cơ lão nhân xuất ra một luồng khí lưu cường đại hút vào.
Thiên cơ Lão nhân giữ thuyền lại, làm thuyền nhỏ không thể di chuyển.
Rốt cục Nam Cung Tuyết Y mới hiểu rõ, Thiên Cơ lão nhân tới đây đào hố làm giường ngủ là giả. Mục đích thực sự khiến Thiên Cơ lão nhân tới đây chính là ngăn cản hắn đi Tụ Anh sơn trang.
Song chưởng Nam Cung Tuyết Y cũng xuất ra mười phần linh lực khuấy động mặt hồ, cố gắng đẩy thuyền nhỏ đi về phía trước. Thế nhưng, ngay cả khi Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc xuất ra toàn bộ linh lực trong cơ thể khuấy động mặt hồ, thuyền nhỏ như cũ dừng tại chỗ, không thể tiến về phía trước.
-- Năm người bọn họ, mười bàn tay, nhưng đánh không lại một bàn tay của Thiên Cơ lão nhân? Trời ạ, võ công của Thiên Cơ lão nhân quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, cường đại đến cảnh giới kinh thiên động địa.
Thời khắc này, không chỉ sắc mặt của bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc trắng bệch như tờ giấy, mà sắc mặt của Nam Cung Tuyết Y cũng chuyển thành tái nhợt.
Xung quanh thuyền nhỏ không thể chịu được hai luồng khí nặng nề cường đại là chưởng lực của Thiên Cơ lão nhân và linh lực của Nam Cung Tuyết Y cùng bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc đồng thời đánh vào, bắt đầu vang lên âm thanh vỡ vụn.
"Không tốt! Mọi người mau chạy đi."
Nghe tiếng thuyền vỡ, Nam Cung Tuyết Y lập tức thu hồi linh lực, thân thể chạy như bay về phía rừng cây um tùm. Bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc cũng theo sau.
Ầm--
Đợi Nam Cung Tuyết Y và bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc vừa đứng trong rừng cây, trong nháy mắt, thuyền nhỏ cùng với tất cả vật phẩm trên thuyền, tất cả đều nổ thành bột phấn, hoàn toàn chìm nghỉm xuống đáy hồ.
"Người Linh Cung các ngươi quấy rầy lão đầu ta đào đất, ta có thể tha thứ. Quấy rầy những người khác trong Tứ quốc, ta cũng có thể tha thứ. Nhưng có hai người, nếu các ngươi quấy rầy, lão đầu ta không thể tha thứ."
Thân thể Thiên Cơ lão nhân nằm thẳng đơ trong hố một lần nữa, cái ót cũng lại dựa trên viên gạch màu đen. Nhưng từ môi Thiên Cơ lão nhân lại phát lời cảnh cáo: "Hai người đó chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu người Linh Cung các ngươi quấy rầy bọn họ, lão đầu ta sẽ để cho các ngươi giống thuyền nhỏ vừa rồi chìm mãi mãi ở đáy hồ."
Nghe lời cảnh cáo của Thiên Cơ lão nhân, Nam Cung Tuyết Y không nói gì. Ống tay áo khẽ phất về phía bốn sứ giả Mai, Lan, Trúc, Cúc, mũi chân nhanh chóng nhún một cái liền biến mất trong rừng cây um tùm.
"Lão đầu ta vẫn chờ được ôm Tiểu Diễm, Tiểu Nguyệt. Còn dám phá hư tâm nguyện ôm Tiểu Diễm, Tiểu Nguyệt của ta, lần sau đào hầm không phải cho mình ngủ, mà dùng để chôn sống các ngươi." Thiên Cơ lão nhân trợn trắng mắt nói xong, lấy nón rách cắm đầy hoa mào gà che mặt, chân chính đi vào mộng đẹp...
Cùng lúc đó, trong Tụ Anh sơn trang, ánh nến hồng lay động, mùi hoa thơm ngát tràn ngập trong phòng ngủ --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu đỏ, mái tóc đen tuyền hơi ướt dùng một cây trâm ngọc cố định trên đỉnh đầu, vài sợi tóc rủ xuống má phấn, gót sen từng bước ngắn từ bình phong đi ra. Nhìn thấy toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao phủ một dải ánh sáng mê người, vẻ mặt hàm chứa nét cười đang đi về phía giường, Hiên Viên Diễm cảm giác tim của mình nhảy nhót cực nhanh, dường như sắp từ yết hầu khô khốc nhảy ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới bên giường gỗ tử đàn, cởi bỏ giày thêu ra. Thân thể mền mại nằm xuống giường, cánh tay theo thói quen ôm hông Hiên Viên Diễm, đầu cũng theo thói quen thoải mái dựa vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm.
Chỉ là, Hiên Viên Diễm của hiện tại và của ngày thường hoàn toàn không giống nhau. Được cánh tay nhỏ nhắn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm, ngược lại thân thể hắn giống như bị điện giật. Nhanh chóng đẩy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra rồi cả người bật nhảy khỏi giường như lò xo.
"Cái đó... Nguyệt nhi, ta đi gội đầu... tắm rửa...!"
Hiên Viên Diễm quay lưng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lắp bắp nói xong, nắm tay đổ mồ hôi đi về phía cửa phòng ngủ, pphảng phất như muốn nhanh chóng trốn đi.
Sau tấm bình phong bạch ngọc là hồ tắm, bên cạnh hồ tắm còn đặt mấy thùng không dùng đến chứa nước tắm không lạnh không nóng. Bởi vậy, nếu Hiên Viên Diễm thật sự muốn tắm rửa, dùng nước trong thùng thay vì nước trong hồ tắm là có thể tắm rửa rồi, căn bản là không cần đi ra cửa chính của phòng ngủ.
Cho nên, Hiên Viêm Diễm không phải muốn tắm rửa thật sự. Hắn định ra khỏi phòng ngủ, tìm mấy thùng nước lạnh sau đó dội lên cơ thể nóng như lửa.
"Này, chàng không phải tắm rửa rồi sao? Còn tắm cái gì nữa?" Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn sau lưng Hiên Viên Diễm, khóe miệng hơi co lại, nói: "Ta đoán... Thật ra chàng muốn đi tìm nước lạnh giúp thân thể dập lửa, đúng không?"
Lúc trước, vào mỗi đêm, người này đều sẽ chạy khỏi phòng ngủ nhiều lần. Thời điểm lần rời giường, thân thể hắn luôn nóng như lửa. Đợi đến thời điểm hắn lần nữa trở lại giường, thân thể hắn lại trở nên lành lạnh rồi. Người này còn tưởng rằng nàng đang ngủ nên cái gì cũng không biết. Thật ra thì mỗi lần người này rời phòng ngủ nàng đã biết rồi, chỉ là nàng giả vờ không biết thôi. DiendanLeQuyDon
"Khụ" một tiếng, bước chân Hiên Viên Diễm dừng lại, trong lòng lúng túng nói thầm: Khụ... Thì ra, thì ra từng đêm mình bận rộn đi đi về về trong phòng ngủ, Nguyệt nhi đều biết sao?
Chờ một chút, sao mình lại đột nhiên quên mất đây? Hôm nay Nguyệt nhi đã trưởng thành. Như vậy, tại sao mình còn muốn tìm nước lạnh khổ sở dập lửa?
Đột nhiên, cơ thể Hiên Viên Diễm quay lại, cất bước trở về mép giường gỗ tử đàn, đồng thời môi mỏng cười xấu xa, nói: "Nguyệt nhi, nàng đang nhắc nhở phu quân, về sau rốt cuộc không cần tìm nước lạnh dập lửa nữa, bởi vì... bây giờ nàng có thể giúp phu quân dập lửa tốt hơn sao?"
"Khụ..." Hiên Viên Diễm tà mị vừa dứt lời, hai bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức nổi lên một ráng mây đỏ mê người.
Được rồi! Nàng thừa nhận, đúng là nàng đang nhắc nhở hắn, bởi vì nàng thật sự không đành lòng nhìn hắn chịu nhiều hơn một lần bị lửa nóng hành hạ, đi ra đi vào phòng ngủ, bận rộn tìm nước lạnh khổ sở dội lên thân thể.
Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ một mảnh làm tăng thêm vẻ hấp dẫn phong tình vạn chủng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, luồng nhiệt toàn thân Hiên Diễm Diễm mãnh liệt đi loạn, khát vọng vĩ đại trong lòng không cách nào để tiếp tục đè nén.
Hiên Viên Diễm tới mép giường, tay trái rút trâm ngọc cài trên tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, tùy ý vứt trên mặt đất bao phủ ánh nến mông lung, khiến cho tóc mây mềm mại của nàng rủ xuống như thác nước, xõa ở sau vai. Tay trái Hiên Viên Diễm ôm thật chặt eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể đè trên cơ thể mềm mại của nàng. Lòng bàn tay phải trắng nõn dịu dàng vuốt ve gò má mềm mại như mỡ đông của nàng, đủ để khiên hắn phát điên. Âm thanh khàn khàn, mị dụ từ trong yết hầu Hiên Viên Diễm phát ra: "Nguyệt nhi, nàng nợ ta vô số đêm mất ngủ. Tối nay... ta muốn đòi lại toàn bộ."
Vừa dứt lời, không kịp đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lại, môi mỏng ấm áp của Hiên Viên Diễm lập tức hôn sâu đôi môi đỏ mọng như anh đào của nàng, nụ hôn sâu tình ái triền miên.
Lồng ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt phập phồng, cánh mũi xinh đẹp thở gấp dồn dập.
Mắt đen tràn đầy thâm tình, nhìn đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi nhuộm hơi nước cực kì mê người, kiều diễm, khát vọng từ trong trái tim Hiên Viên Diễm hoàn toàn bùng nổ, lửa nóng cứ như trăm ngựa chạy loạn, không thể nào tiếp tục kiềm chế...
Tóc đen quấn vào nhau, hô hấp dồn dập, ánh nến đỏ chập chờn trong phòng ngủ so với lúc trước càng thêm diễm lệ, mùi hoa thơm ngát vẫn tràn ngập trong phòng lại càng thêm nồng.
Nhịp tim giao hòa, linh hồn kết hợp hoàn mỹ, tình ái lưu luyến nồng nàn, đem hơi thở vô cùng hạnh phúc ngọt ngào thấm vào từng góc trong phòng ngủ, lại tiếp tục lan tỏa khắp chốn hồng trần.
Một đêm thành một đời, một đời thành hai đời, hai đời thành đời đời kiếp kiếp. DiendanLeQuyDon
Gió đêm chậm rãi thổi qua, tựa như cũng nhiễm không khí vui vẻ từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, không cách nào che lại vui sướng, cảm giác sung sướng từ thân thể, từ đó vén lên tầng tầng rung động, tuôn ra hơi thở say mê ngây ngất.
Đêm, rất rất dài. Tình, rất rất sâu. Yêu, rất rất đậm.
Đêm dài đằng đẵng, luôn có lúc tàn. Nhưng tình ái thâm tình nồng đậm giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viễn Diễm vĩnh viễn không có điểm dừng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.