Chương 190: Kinh hỉ khó dò
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
02/10/2016
Đột nhiên phát hiện ra một thứ gì đấy, bất ngờ tập kích về phía mình với
tốc độnhanh như gió, phản ứng đầu tiên của thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật
Phong hiển nhiên là dùng ngọn nến đỏ rực nhưvũ khí sắc bén, tiêu diệt
thứ nguy hiểm sắp đến gần trước mặt.
Song, đợi đến khi thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ngẩng đầu, nhìn thấy thứ vừa tập kích mình ở phía đối diện, dinendian.lơqid]on cũng không phải là ám khí như trong tưởng tượng của hắn, mà là một mẩu giấy trắng có chữ màu đen ở trong.
Hơn nữa, khi mảnh giấy trắng có chữ viết này, dùng tốc độ nhanh như gió lốc bắn vào bên trong cửa sổ Tường Khôn điện, nhưng lại không làm kinh động đến vô số cấm vệ quân đang tận lực canh phòng bên ngoàiTường Khôn điện.
Dạ Dật Phong liền lập tức hiểu rõ, mảnh giấy trắng có chữ viết màu đen này không bình thường.
Người thúc giục nội lực vô cùng hùng hậu bắn ra mảnh giấy trắng có chữ viết màu đen này, lại càng không tầm thường. Bởi vậy, Dạ Dật Phong lại lập tức vung tay áo đánh rơi ngọn nến, ngón tay duỗi ra kẹp lấy mảnh giấy trắng bay tới trước mặt.
Đầu ngón tay trắng nõnnhẹ nhàng mở ra, sau khi trải mảnh giấy ra đặt trong lòng bàn tay, Dạ Dật Phong híp mắt lại, nhìn về phía ba dòng chữ lớn rồng bay phượng múa trên mảnh giấy.
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ nhất – thái tử Thương Nguyệt quốc?Môn chủ Sinh Tử Môn?Không biết các hạ thích loại xưng hô nào hơn đây?
Ta đoán… Khi các hạở Tường Khôn điện,thích xưng hô thái tử Thương Nguyệt này.Hay khi các hạ mang lên mặt nạ hắc bạch, vẫn là thích cáixưng hômôn chủ Sinh Tử Môn này hơn?
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ hai – chưa được hoàng đế và thái tử Thương Nguyệt quốc cho phép, tại hạ liền tự tiện xâm nhập hoàng cung Thương Nguyệt quốc, đây thật sự là hành vi bất lễ.
Nhưng mà, dù sao thái tử Thương Nguyệtcũng đừng tức giận, sở dĩ tại hạ phải làm như vậy, đơn thuần là hướngtới thiện ý. Bởi vì, tại hạ biết rõ gần đây thái tử thực phiền lòng, đặc biệt vì thái tử đến sắp xếpgiải trừ lo âu.
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ ba – thái tử Thương Nguyệt nếu nguyện ý để cho tại hạsắp xếp giải trừ lo âu, không ngại vất vả đi một chuyến, trước đến Sinh Tử Môn sớm cho hạ nhân chuẩn bị trà ngon.
Hai người chúng ta còn có chuyện riêng tư đặc biệt quan trọng, trước mắt vội cần làm.
Có điều, xin thái tử yên tâm, đợi chúng ta xử lí xong việc riêng tư đặc biệt quan trọng kia, liền lập tức đến Sinh Tử Môn làm khách, cùng thái tử gặp mặt phẩm trà nói chuyện phiếm.
Mà mặt đối mặt cười thưởng trà ngon, hữu hảo nói chuyện phiếm, đồng thời hai người chúng ta tất nhiên sẽ giúp thái tử, đẩy ra tất cả sương mù trước mắt, loại bỏ tất cả phức tạp trong lòng.
“Các ngươi…” Nhìn kỹ xong ba dòng chữ lớn rồng bay phượng múa ở trên mảnh giấy, bàn tay Dạ Dật Phong nắm lại gân xanh nổi lên, sau khi để bàn tay khiến mảnh giấy hóa thành tro tàn, Dạ Dật Phong nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Thật đúng là bản lĩnh cao cường ”
Trong địa phận lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, mọi người đều biết môn chủ Sinh Tử Môn.
Nhưng bên trong phạm vi lãnh thổ Thương Nguyệt quốc,biết thân phận khác của môn chủ Sinh Tử Môn, vốn là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong hắn, ngoài chúng thuộc hạ Sinh Tử Môn ra, chỉ có một mình phụ hoàng.
Hơn nữa, tuy phụ hoàng biết hắn là môn chủ Sinh Tử Môn, nhưng căn cứ bí mật của Sinh TửMôn hắn, phụ hoàng trước giờ đều không chủ động hỏi qua. Cho nên, ngay cả phụ hoàng cũng không rõ về căn cứ Sinh Tử Môn, rốt cuộc là người phương nào ở Thương Nguyệt quốc lại biết?
Màngười thần bí giả mạo bụng dạ khó lường, không chỉ biết môn chủ Sinh Tử Môn, thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong hắn, lại càng biết nơi ẩn nấp của Sinh Tử Môn hắn. Đây quả thực…
Ý nghĩa của những chữ lớn màu đen rồng bay phượng múa trên mảnh giấy trắngđã cực kỳ rõ ràng.
Hai người thần bí giả mạo bụng dạ khó lường này, muốn đi đến căn cứ ẩn nấp của Sinh Tử Môn hắn, cũng không hề giữ lại ý đồ thực sự của việc liên tục dấy lên sóng to gió lớn gần đâytại lãnh thổ Thương Nguyệt quốc mà nói cho bản thân hắn biết.
Người giả mạo bụng dạ khó lường này liên tục dấy lên sóng to gió lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Ý đồ thực sự cất giấu sau lưng, hắn tất nhiên không thể chờ đợi được màmuốn biết. Có điều, khiến hắn càng thêm không thể chờ đợi được, đó là phải rút gân lột da, bầm thây vạn đoạn hai người giả mạo này.
Tốt, tốt lắm, vô cùng tốt! Các người đã hưng trí bừng bừng, muốn đến cung điện Sinh Tử Môn làm khách, như vậy ta thân là chủ nhà, lại há có thể làm hỏng mất nhã hứng của các ngươi chứ?
Ta sẽ ở cung điện Sinh Tử Môn, sớm cho hạ nhân chuẩn bị “trà ngon cực phẩm” hiếm có,yên lặng chờ đợi hai người các ngươi đến, rồi thay các ngươi tổ chức…. một lễ tang vô cùng long trọng.
Phẫn nộ vung tay áo màu vàng hơi đỏ lên, Dạ Dật Phong cấtbước đi về phía phòng ngủ của thái tử phía bên phải bàn sách.
Ngay khi Dạ Dật Phong tiến vào trong phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh hơn trước, khoác lên một bộ hắc y, một đôi giày đen bó chân, một miếng vải đen che mặt, trang phục cả một màu đen tối tăm đầy quỷ mị. Sau đó, khởi động ám thất trong phòng ngủ thái tử, bí mật đi vào thông đạo rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt quốc, trước đi đến căn cứ ẩn nấp của Sinh Tử Môn, thì lúc này –
Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy trong không trung, bầu trời xanh vương vấn ánh trăng bạc sáng chói huyền ảo, xinh đẹp, lúc này Hiên Viên Diễmđã rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt quốc, đang ôm chặt eo thon thon của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, uyển chuyển nhảy qua từ cành cây này sang cành cây khác, bay nhanh về phía nam.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa đầu vào bả vai Hiên Viên Diễm, đầu ngón tay trắng nõn kéo một sợi tóc đen bên má Hiên Viên Diễm, giọng nói tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Diễm, rốt cuộc chàng lại làm gì đây? Còn có chuyện gì lại quan trọng hơn việc đạt được khấp huyết hoa à?”
Hóa ra, sau khiHiên Viên Diễmbắn ra tờ giấy cho Dạ Dật Phong,Hiên Viên Diễm bỗng nhiên nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Nguyệt nhi, để Dạ Dật Phong ở Sinh Tử Môn chờ thêm một lát đi, còn có việc quan trọng hơn chuyện này, chờ chúng ta đi làm a.
Nói xong, Hiên Viên Diễm liền ôm lấy eo thon nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng rời khỏi phạm vi hoàng cung Thương Nguyệt quốc. Điều này không khỏi khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt mờ mịt, bọn họ đến Thương Nguyệt quốc, không phải là vì lấy khấp huyết hoa sao?
Còn có chuyện gì khác muốn làm chứ,thậm chí chuyện này còn quan trọng hơn so với việc lấy khấp huyết hoa. Từ trước đến giờ, sao nàng chưa từng nghe thấy Hiên Viêm Diễm nhắc đến?
Trong đầu âm thầm suy nghĩ hơn nửa buổi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực sự không kiềm chế được tò mò tràn đầy trong lòng, lúc này mới lên tiếng hỏiHiên Viên Diễm.
“Dược liệu khấp huyết hoa với ta mà nói tất nhiên rất quan trọng, nhưng Nguyệt Nhi đối với ta mà nói, cũng là sinh mệnh quan trọng nhất”.
Môi mỏng của Hiên Viên Diễmvui sướng câu lên mị hoặc, giọng nói vô cùng dịu dàng cười nói: “Còn nửa canh giờ nữa là ngày mai đến, sao ta có thể không cùng Nguyệt Nhi hảo hảo chúc mừng một phen chứ?”
Bị lời nói của Hiên Viên Diễm, làm cho sương mù trong đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng thêm đậm hơn, khóe miệng nhịn không được run rẩy nói: “Gì, bởi vì ngày mai sắp đến, cho nên chàng muốn cùng ta hảo hảo chúc mừng một phen?Này thì có cái gì, ngày mai đến thì đến, chẳng lẽ có ngày ngày mai không đến sao?Vì sao phải chúc mừng chứ?”
Âm thanh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Hiên Viên Diễm đạp lên gió đêm bay về phía nam, ngón tay thon dài điểm nhẹ trên chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đôi mắt đen tràn đầy ý cười: “ Trời của ta ạ, nàng đúng là quả trứng nhỏ hồ đồ. Ta còn tưởng rằng, nàng chẳng muốn chúc mừng? Hóa ra… nàng vốn là không biết, sau khi nửa canh giờ trôi qua, ngày mai đến, đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì sao?”
“Có ý nghĩa gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang rúc đầu vào bả vai Hiên Viên Diễm bỗng chốc ngẩng lên, đôi mắt ngọc nghi ngờ nhìn về phía đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm, đồng thời bàn tay trắng như phấn yêu kiều mềm mại nện về phía lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm: “Chàng cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh chút đi”
“Ý nghĩa….” Giọng nói Hiên Viên Diễm kéo dài, đôi mắt đen tràn đầy vô hạn nhu tình ngắm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng đột nhiên xấu xa nói một câu: “Ta quyết định tạm thời không nói, đến một chỗ, nàng sẽ biết”.
Nếu Nguyệt Nhi vốn cũng quên mất ngày mai đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, như vậy… hắn sẽ tạm thời giữ bí mật, hẳn là có thể mang đến cho Nguyệt Nhi kinh hỉ lớn hơn nữa đi?
“Lại dám không nói?” Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt một trận, cổ tay trắng nõn giơ lên, ngón tay thon dài duỗi về phía nách Hiên Viên Diễm.
“Nàng, nàng, nàng…. dám cù ta?” Hiên Viên Diễm đầu tiên là trợn mắt há mồm một lát, giây tiếp theo liền ngửa đầu cười ha hả lên, kèm theo thanh âm đứt quãng: “Cứu …cứu mạng a, có người ngược đãi… ngược đãi…. phu quân a”
“Ta cù, ta cù, ta dùng sức cù, xem chàng có nói hay không” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi thích thú nói, không chỉ có tay phải động, mà tay trái cũng tấn công nách của Hiên Viên Diễm.
“Nàng đừng cù” Tiếng cười của Hiên Viên Diễm dừng lại, đôi mắt đen tà mị chớp chớp với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dfienddn lieqiudoon môi mỏng nhếch lên nói: “Ngón tay nếu cù mệt, nhớ nói với ta một tiếng, ta xoa xoa ngón tay cho nàng nha”
Nói xong, mũi chân dùng sức một cái, Hiên Viên Diễm lấy tốc độ nhanh hơn nữa, đạp lên cành cây xanh, rồi qua hàng ngói lưu ly tím trên mái hiên đình Thương Nguyệt quốc, lên đường bay nhanh về hướng nam.
Gió đêm nhẹ nhàng xao động,loáng thoáng có giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vàHiên Viên Diễm, trong tiếng cườitràn ngậpvui đùa và nồng đậm thâm tình, tình yêu vô hạn:
“Này!Diễm, sao lúc nãy chàng bỗng nhiên không cười nữa rồi?”
“Nguyệt nhi a! Kỳ thật, nàng cưỡng ép cù ta, thật ra lại không có bất kì tác dụng nào, bởi vì ta vốn …. không sợ nhột”
“Khụ… Vậy chàng lúc trước ngửa đầu cười to là làm bộ bị nhột?”
“Còn không phải nàng cù hăng say, nên dứt khoát liền chọc nàng chơi một chút”
“Đi chết đi…”
Ngay tại lúc, Hiên Viên Diễm nắm eo thon thon của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mang Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến một nơi nào đó ở Thương Nguyệt quốc, chuẩn bị tạo ra một phen kinh hỉ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì đồng thời –
Trên mái hiên ngói lưu ly tím, nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đứng, bỗng xuất hiện một bóng dáng.
Một đôi mắt anh tuấn hơi nheo lại, nhìn về nơiHiên Viên Diễmvà Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đi xa, lẳng lặng xem xét hơn nửa ngày,da.nlze.qu;ydo/nn lúc này bóng dáng đứng trên đỉnh mái hiên màu tím mới sâu kín thở dài một tiếng:
“Hiên Viên Diễm a Hiên Viên Diễm, ngươi vốn không biết, ngày mai đến, đối với việc ngươi và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố tình ở bên ngoài gần gũi lẫn nhau, kỳ thật một chút cũng không đáng để ăn mừng. Bởi vì…”
Song, đợi đến khi thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ngẩng đầu, nhìn thấy thứ vừa tập kích mình ở phía đối diện, dinendian.lơqid]on cũng không phải là ám khí như trong tưởng tượng của hắn, mà là một mẩu giấy trắng có chữ màu đen ở trong.
Hơn nữa, khi mảnh giấy trắng có chữ viết này, dùng tốc độ nhanh như gió lốc bắn vào bên trong cửa sổ Tường Khôn điện, nhưng lại không làm kinh động đến vô số cấm vệ quân đang tận lực canh phòng bên ngoàiTường Khôn điện.
Dạ Dật Phong liền lập tức hiểu rõ, mảnh giấy trắng có chữ viết màu đen này không bình thường.
Người thúc giục nội lực vô cùng hùng hậu bắn ra mảnh giấy trắng có chữ viết màu đen này, lại càng không tầm thường. Bởi vậy, Dạ Dật Phong lại lập tức vung tay áo đánh rơi ngọn nến, ngón tay duỗi ra kẹp lấy mảnh giấy trắng bay tới trước mặt.
Đầu ngón tay trắng nõnnhẹ nhàng mở ra, sau khi trải mảnh giấy ra đặt trong lòng bàn tay, Dạ Dật Phong híp mắt lại, nhìn về phía ba dòng chữ lớn rồng bay phượng múa trên mảnh giấy.
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ nhất – thái tử Thương Nguyệt quốc?Môn chủ Sinh Tử Môn?Không biết các hạ thích loại xưng hô nào hơn đây?
Ta đoán… Khi các hạở Tường Khôn điện,thích xưng hô thái tử Thương Nguyệt này.Hay khi các hạ mang lên mặt nạ hắc bạch, vẫn là thích cáixưng hômôn chủ Sinh Tử Môn này hơn?
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ hai – chưa được hoàng đế và thái tử Thương Nguyệt quốc cho phép, tại hạ liền tự tiện xâm nhập hoàng cung Thương Nguyệt quốc, đây thật sự là hành vi bất lễ.
Nhưng mà, dù sao thái tử Thương Nguyệtcũng đừng tức giận, sở dĩ tại hạ phải làm như vậy, đơn thuần là hướngtới thiện ý. Bởi vì, tại hạ biết rõ gần đây thái tử thực phiền lòng, đặc biệt vì thái tử đến sắp xếpgiải trừ lo âu.
Trên mảnh giấy trắng, dòng chữ lớn rồng bay phượng múa thứ ba – thái tử Thương Nguyệt nếu nguyện ý để cho tại hạsắp xếp giải trừ lo âu, không ngại vất vả đi một chuyến, trước đến Sinh Tử Môn sớm cho hạ nhân chuẩn bị trà ngon.
Hai người chúng ta còn có chuyện riêng tư đặc biệt quan trọng, trước mắt vội cần làm.
Có điều, xin thái tử yên tâm, đợi chúng ta xử lí xong việc riêng tư đặc biệt quan trọng kia, liền lập tức đến Sinh Tử Môn làm khách, cùng thái tử gặp mặt phẩm trà nói chuyện phiếm.
Mà mặt đối mặt cười thưởng trà ngon, hữu hảo nói chuyện phiếm, đồng thời hai người chúng ta tất nhiên sẽ giúp thái tử, đẩy ra tất cả sương mù trước mắt, loại bỏ tất cả phức tạp trong lòng.
“Các ngươi…” Nhìn kỹ xong ba dòng chữ lớn rồng bay phượng múa ở trên mảnh giấy, bàn tay Dạ Dật Phong nắm lại gân xanh nổi lên, sau khi để bàn tay khiến mảnh giấy hóa thành tro tàn, Dạ Dật Phong nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Thật đúng là bản lĩnh cao cường ”
Trong địa phận lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, mọi người đều biết môn chủ Sinh Tử Môn.
Nhưng bên trong phạm vi lãnh thổ Thương Nguyệt quốc,biết thân phận khác của môn chủ Sinh Tử Môn, vốn là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong hắn, ngoài chúng thuộc hạ Sinh Tử Môn ra, chỉ có một mình phụ hoàng.
Hơn nữa, tuy phụ hoàng biết hắn là môn chủ Sinh Tử Môn, nhưng căn cứ bí mật của Sinh TửMôn hắn, phụ hoàng trước giờ đều không chủ động hỏi qua. Cho nên, ngay cả phụ hoàng cũng không rõ về căn cứ Sinh Tử Môn, rốt cuộc là người phương nào ở Thương Nguyệt quốc lại biết?
Màngười thần bí giả mạo bụng dạ khó lường, không chỉ biết môn chủ Sinh Tử Môn, thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong hắn, lại càng biết nơi ẩn nấp của Sinh Tử Môn hắn. Đây quả thực…
Ý nghĩa của những chữ lớn màu đen rồng bay phượng múa trên mảnh giấy trắngđã cực kỳ rõ ràng.
Hai người thần bí giả mạo bụng dạ khó lường này, muốn đi đến căn cứ ẩn nấp của Sinh Tử Môn hắn, cũng không hề giữ lại ý đồ thực sự của việc liên tục dấy lên sóng to gió lớn gần đâytại lãnh thổ Thương Nguyệt quốc mà nói cho bản thân hắn biết.
Người giả mạo bụng dạ khó lường này liên tục dấy lên sóng to gió lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Ý đồ thực sự cất giấu sau lưng, hắn tất nhiên không thể chờ đợi được màmuốn biết. Có điều, khiến hắn càng thêm không thể chờ đợi được, đó là phải rút gân lột da, bầm thây vạn đoạn hai người giả mạo này.
Tốt, tốt lắm, vô cùng tốt! Các người đã hưng trí bừng bừng, muốn đến cung điện Sinh Tử Môn làm khách, như vậy ta thân là chủ nhà, lại há có thể làm hỏng mất nhã hứng của các ngươi chứ?
Ta sẽ ở cung điện Sinh Tử Môn, sớm cho hạ nhân chuẩn bị “trà ngon cực phẩm” hiếm có,yên lặng chờ đợi hai người các ngươi đến, rồi thay các ngươi tổ chức…. một lễ tang vô cùng long trọng.
Phẫn nộ vung tay áo màu vàng hơi đỏ lên, Dạ Dật Phong cấtbước đi về phía phòng ngủ của thái tử phía bên phải bàn sách.
Ngay khi Dạ Dật Phong tiến vào trong phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh hơn trước, khoác lên một bộ hắc y, một đôi giày đen bó chân, một miếng vải đen che mặt, trang phục cả một màu đen tối tăm đầy quỷ mị. Sau đó, khởi động ám thất trong phòng ngủ thái tử, bí mật đi vào thông đạo rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt quốc, trước đi đến căn cứ ẩn nấp của Sinh Tử Môn, thì lúc này –
Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy trong không trung, bầu trời xanh vương vấn ánh trăng bạc sáng chói huyền ảo, xinh đẹp, lúc này Hiên Viên Diễmđã rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt quốc, đang ôm chặt eo thon thon của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, uyển chuyển nhảy qua từ cành cây này sang cành cây khác, bay nhanh về phía nam.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa đầu vào bả vai Hiên Viên Diễm, đầu ngón tay trắng nõn kéo một sợi tóc đen bên má Hiên Viên Diễm, giọng nói tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Diễm, rốt cuộc chàng lại làm gì đây? Còn có chuyện gì lại quan trọng hơn việc đạt được khấp huyết hoa à?”
Hóa ra, sau khiHiên Viên Diễmbắn ra tờ giấy cho Dạ Dật Phong,Hiên Viên Diễm bỗng nhiên nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- Nguyệt nhi, để Dạ Dật Phong ở Sinh Tử Môn chờ thêm một lát đi, còn có việc quan trọng hơn chuyện này, chờ chúng ta đi làm a.
Nói xong, Hiên Viên Diễm liền ôm lấy eo thon nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng rời khỏi phạm vi hoàng cung Thương Nguyệt quốc. Điều này không khỏi khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt mờ mịt, bọn họ đến Thương Nguyệt quốc, không phải là vì lấy khấp huyết hoa sao?
Còn có chuyện gì khác muốn làm chứ,thậm chí chuyện này còn quan trọng hơn so với việc lấy khấp huyết hoa. Từ trước đến giờ, sao nàng chưa từng nghe thấy Hiên Viêm Diễm nhắc đến?
Trong đầu âm thầm suy nghĩ hơn nửa buổi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực sự không kiềm chế được tò mò tràn đầy trong lòng, lúc này mới lên tiếng hỏiHiên Viên Diễm.
“Dược liệu khấp huyết hoa với ta mà nói tất nhiên rất quan trọng, nhưng Nguyệt Nhi đối với ta mà nói, cũng là sinh mệnh quan trọng nhất”.
Môi mỏng của Hiên Viên Diễmvui sướng câu lên mị hoặc, giọng nói vô cùng dịu dàng cười nói: “Còn nửa canh giờ nữa là ngày mai đến, sao ta có thể không cùng Nguyệt Nhi hảo hảo chúc mừng một phen chứ?”
Bị lời nói của Hiên Viên Diễm, làm cho sương mù trong đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng thêm đậm hơn, khóe miệng nhịn không được run rẩy nói: “Gì, bởi vì ngày mai sắp đến, cho nên chàng muốn cùng ta hảo hảo chúc mừng một phen?Này thì có cái gì, ngày mai đến thì đến, chẳng lẽ có ngày ngày mai không đến sao?Vì sao phải chúc mừng chứ?”
Âm thanh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Hiên Viên Diễm đạp lên gió đêm bay về phía nam, ngón tay thon dài điểm nhẹ trên chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đôi mắt đen tràn đầy ý cười: “ Trời của ta ạ, nàng đúng là quả trứng nhỏ hồ đồ. Ta còn tưởng rằng, nàng chẳng muốn chúc mừng? Hóa ra… nàng vốn là không biết, sau khi nửa canh giờ trôi qua, ngày mai đến, đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì sao?”
“Có ý nghĩa gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đang rúc đầu vào bả vai Hiên Viên Diễm bỗng chốc ngẩng lên, đôi mắt ngọc nghi ngờ nhìn về phía đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm, đồng thời bàn tay trắng như phấn yêu kiều mềm mại nện về phía lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm: “Chàng cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh chút đi”
“Ý nghĩa….” Giọng nói Hiên Viên Diễm kéo dài, đôi mắt đen tràn đầy vô hạn nhu tình ngắm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng đột nhiên xấu xa nói một câu: “Ta quyết định tạm thời không nói, đến một chỗ, nàng sẽ biết”.
Nếu Nguyệt Nhi vốn cũng quên mất ngày mai đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, như vậy… hắn sẽ tạm thời giữ bí mật, hẳn là có thể mang đến cho Nguyệt Nhi kinh hỉ lớn hơn nữa đi?
“Lại dám không nói?” Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt một trận, cổ tay trắng nõn giơ lên, ngón tay thon dài duỗi về phía nách Hiên Viên Diễm.
“Nàng, nàng, nàng…. dám cù ta?” Hiên Viên Diễm đầu tiên là trợn mắt há mồm một lát, giây tiếp theo liền ngửa đầu cười ha hả lên, kèm theo thanh âm đứt quãng: “Cứu …cứu mạng a, có người ngược đãi… ngược đãi…. phu quân a”
“Ta cù, ta cù, ta dùng sức cù, xem chàng có nói hay không” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi thích thú nói, không chỉ có tay phải động, mà tay trái cũng tấn công nách của Hiên Viên Diễm.
“Nàng đừng cù” Tiếng cười của Hiên Viên Diễm dừng lại, đôi mắt đen tà mị chớp chớp với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dfienddn lieqiudoon môi mỏng nhếch lên nói: “Ngón tay nếu cù mệt, nhớ nói với ta một tiếng, ta xoa xoa ngón tay cho nàng nha”
Nói xong, mũi chân dùng sức một cái, Hiên Viên Diễm lấy tốc độ nhanh hơn nữa, đạp lên cành cây xanh, rồi qua hàng ngói lưu ly tím trên mái hiên đình Thương Nguyệt quốc, lên đường bay nhanh về hướng nam.
Gió đêm nhẹ nhàng xao động,loáng thoáng có giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vàHiên Viên Diễm, trong tiếng cườitràn ngậpvui đùa và nồng đậm thâm tình, tình yêu vô hạn:
“Này!Diễm, sao lúc nãy chàng bỗng nhiên không cười nữa rồi?”
“Nguyệt nhi a! Kỳ thật, nàng cưỡng ép cù ta, thật ra lại không có bất kì tác dụng nào, bởi vì ta vốn …. không sợ nhột”
“Khụ… Vậy chàng lúc trước ngửa đầu cười to là làm bộ bị nhột?”
“Còn không phải nàng cù hăng say, nên dứt khoát liền chọc nàng chơi một chút”
“Đi chết đi…”
Ngay tại lúc, Hiên Viên Diễm nắm eo thon thon của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mang Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến một nơi nào đó ở Thương Nguyệt quốc, chuẩn bị tạo ra một phen kinh hỉ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì đồng thời –
Trên mái hiên ngói lưu ly tím, nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đứng, bỗng xuất hiện một bóng dáng.
Một đôi mắt anh tuấn hơi nheo lại, nhìn về nơiHiên Viên Diễmvà Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đi xa, lẳng lặng xem xét hơn nửa ngày,da.nlze.qu;ydo/nn lúc này bóng dáng đứng trên đỉnh mái hiên màu tím mới sâu kín thở dài một tiếng:
“Hiên Viên Diễm a Hiên Viên Diễm, ngươi vốn không biết, ngày mai đến, đối với việc ngươi và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố tình ở bên ngoài gần gũi lẫn nhau, kỳ thật một chút cũng không đáng để ăn mừng. Bởi vì…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.