Chương 208: Mật phương dưỡng nhan
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
15/03/2017
Nghe thấy lời Thượng
Quan Ngưng Nguyệt nói, cả đám người làm cùng với khách nhân dùng bữa ở
lầu một trong tửu lầu Phẩm Hương đều có cảm giác giống như từng sợi tóc
gáy dựng đứng cả lên, sau lưng rét run từng trận.
Thân thể đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương đột nhiên nghiêm lên, hai mắt rét lạnh híp lại, xem xét qua lại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Xem ra, một nam một nữ trước mắt này, hoàn toàn không giống những người không biết tự lượng sức mình tới cửa khiêu khích tự tìm đường chết như lúc trước. Đôi nam nữ này. . . không dễ đối phó.
"A, ta biết rồi!"
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt như "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Nhất định là các ngươi cảm thấy thịt người quá tanh, khó có thể nuốt xuống, cho nên mới không giữ lại để cho bản thân mình ăn."
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn đang âm thầm suy nghĩ rốt cuộc đôi nam nữ này tự tìm tới cửa khiêu khích là có ý đồ gì?
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không đáp lời, là một chuyện.
Cái máy hát Thượng Quan Ngưng Nguyệt một khi mở ra, nếu không nói cho "tận hứng" , toàn thân sẽ cảm thấy không thoải mái, mà đó. . . lại là một chuyện khác.
"Từ trước đến giờ ta đều thích chia sẻ đồ tốt với người khác. Cho nên, ta rất vui lòng nói cho ngươi biết, làm sao mới có thể xóa bỏ mùi tanh của thịt người."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt khuỷu tay lên mặt bàn, nâng lòng bàn tay phải trắng nõn lên để chống cằm, ngón tay trái thon thon vuốt lấy sợi tóc đen bên má hồng, đôi môi đỏ mọng mị hoặc cong lên, tiếp tục cười nói.
" Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương, không chỉ loại bỏ được mùi tanh trong thịt người mà còn có thể thêm một loại hương vị thơm nồng vô cùng tuyệt vời khác nữa đó."
"Ọe --" Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều cảm thấy dạ dày sôi trào một trận, có một loại kích động muốn nôn toàn bộ thức ăn vừa mới ăn được ra ngoài.
"Hiện tại, ngươi đã biết rõ làm sao để loại bỏ được mùi tanh trong thịt người rồi. Sau này, nếu còn có thể cắt thịt người, ngươi không được phá hư thịt người nữa đó. Dĩ nhiên, nếu có điều kiện, tốt nhất là giờ dậu mỗi ngày, cũng chính là lúc mặt trời sắp lặn ở phía tây, dùng. . ."
Đôi mắt ngọc cười chớp chớp nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy ôn hòa nói: " Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương. Sau đó, ngươi vớt thịt thằn lằn, thịt cóc, thịt người lên rồi ăn hết, như vậy có thể khiến ngươi trẻ đi hai mươi tuổi đó."
"Tin tưởng lời muội muội ta nói đi, nàng không có lừa ngươi. Ta và muội muội, thật ra đã ba mươi tám rồi, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta và muội muội nhìn như nhiều nhất cũng chỉ hai mươi. Sở dĩ chúng ta trẻ như thế, chính là bởi vì cha mẹ của chúng ta. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức ra vẻ thành thật, nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, mở miệng kiên nhẫn giải thích: " Giờ dậu mỗi ngày, đều ngâm hai con thằn lằn, ba con cóc, cùng với một cân thịt người trong giấm, rồi cho hai huynh muội chúng ta ăn vào, hai huynh muội chúng ta. . . mới không có già đi chút nào."
"Nhất thiết phải nhớ kĩ đó!"
Hình như lo lắng đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không nghe thấy rõ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như dạy không biết mệt, " vô cùng nhiệt tình " mở miệng nhắc nhở: "Ăn vào giờ dậu, hiệu quả mới tốt nhất."
Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều kinh sợ trợn mắt lên, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài.
Sau lưng bỗng như nổi lên một trận gió rét lạnh, dạ dày của đám khách nhân như muốn nôn mửa một trận, da đầu run lên một hồi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi run rẩy đưa tay vào trong áo.
Vừa để ngân lượng xuống trên mặt bàn, cả đám khách đang dùng bữa đều hoảng loảng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt tái nhợt chạy về phía cửa lớn của tửu lầu Phẩm hương, vô cùng hốt hoảng mà bỏ chạy.
Thời gian trong nháy mắt, khách nhân dùng bữa ở đại sảnh lầu một đều chạy hết không còn một mống.
Nhìn đại sảnh vắng vẻ lạnh tanh, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói tràn đầy dịu dàng: "Muội muội, bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Ừ, chúng ta cũng nên đi rồi! Tửu lầu Phẩm Hương cách nhà chúng rất xa, nếu trước giờ dậu, chúng ta không thể chạy về nhà đúng giờ ăn thịt người dưỡng nhan mà cha mẹ đã ngâm giấm, cha mẹ sẽ nổi giận đó."
Hiên Viêm Diễm đưa một tay lên xoa nhẹ đầu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn tay kia thì nắm lấy tay nàng, một lần nữa hai người lại đứng lên .
Cùng lúc đó, thân thể đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương vốn đang giữ nguyên ở trạng thái cứng ngắc âm thầm suy tính, bỗng nhiên hắn đưa ngón tay để bên miệng, thổi ra một tiếng huýt gió vô cùng vang dội.
Tiếng huýt gió vừa dứt, đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương điểm nhẹ mũi chân, ngay tức khắc, thân thể đã lùi ra ngoài một trượng.
Một luồng gió mạnh mẽ quét tới, ba tên tiểu nhị vốn định bắt giữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lại, tháo xuống tất cả đồ trang sức vô giá đeo ở trên người xuống, đồng thời cũng lôi kéo hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viêm Diễm đang tay lớn nắm tay nhỏ, chuẩn bị về nhà ăn "thịt người dưỡng nhan" ngồi lại vào ghế.
Nhưng hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ đành chịu bị luồng chưởng phong này trấn áp, trở về ghế ngồi? Hay là hai người bọn hắn, vì muốn thành toàn tâm nguyện “giữ khách” của tửu lầu Phẩm Hương, theo luồng chưởng phong mạnh mẽ này, tự mình trở lại ghế?
Từ ý cười tỏa ra trong mắt hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đáp án hình như. . . rất rõ ràng!
"Hai vị vừa mới nói, ăn thịt người có thể dưỡng nhan. Bốn người chúng ta có hơi già, có hứng thú muốn thử chút."
Bốn gã nam tử áo đen lưng hùm vai gấu, bộ mặt dữ tợn, tuổi ước chừng ngoài bốn mươi, sóng vai nhau đứng tại vị trí cũ của đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương đứng lúc trước.
Lúc này, tên nam tử trung niên mở miệng nói chuyện, chính là người vừa mới tung ra chưởng phong mạnh mẽ, định khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm " ngồi" lại trên ghế.
"Chỉ là. . . bên trong phòng bếp của tửu lầu Phẩm Hương, thịt thằn lằn, thịt cóc nhiều đến nỗi có thể tiện tay lấy được, lại duy nhất chỉ thiếu một mẻ thịt người."
Gương mặt tên nam tử trung niên dữ tợn, giọng nói mười phần âm hiểm: "Nếu ăn thịt người có thể dưỡng nhan, là mật phương mà hai vị đã nhiệt tình giới thiệu. Không bằng hai vị nhiệt tình thêm một chút, cắt thịt trên người cho chúng ta mượn, để chúng ta nghiệm chứng thử, có phải ăn thịt người là có thể dưỡng nhan hay không?"
"Ta không lừa ngươi đâu, ăn thịt người thật sự có thể dưỡng nhan. Nhưng nếu như ngươi muốn dưỡng nhan, ta vẫn là quan tâm ngươi, để ngươi cắt thịt người khác dễ dàng một chút. Bởi vì ta đây rất nhiệt tình, vô cùng hào phóng đưa thịt của ta cho ngươi cắt, nhưng có điều. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu, lười biếng vuốt ve ngón tay, đôi môi đỏ mọng mị hoặc cong lên cười nói: "Ta lại rất sợ đau, cho nên khi ngươi tới cắt thịt của ta, ta sợ đau nên nhất định sẽ ra sức phản kháng, đến lúc đó ngươi sẽ phải rất vất vả khi cắt thịt của ta."
"Ta không sợ vất vả, ngươi lại càng không nên sợ đau. Sau khi ta chặt đứt tính mạng của ngươi, ta mới dùng chủy thủ từ từ cắt thịt của ngươi. Mà một khi ngươi đã tuyệt mệnh, cho dù ta cắt thế nào, ngươi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn."
Nam tử áo đen mở miệng nói, đồng thời lật cổ tay lại, giữa lòng bàn tay trái bỗng chốc xuất hiện thêm một cây roi chín khúc.
Mỗi một khúc trên roi đều có một cái móc sắt như móng chim ưng, đầu trước của mỗi khúc, ngoài việc có một cái móc sắt ra, còn khảm thêm một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén.(Vân Nhi: @_@vẫn không thể tưởng tượng được cái roi này có hình dạng thế nào??!!)
"Cha mẹ đã từng nói, mạng của ta rất cứng, thịt của ta rất dày. Ngươi xác định có thể dùng cây roi chín khúc không đáng để mắt tới này để chặt đứt tính mạng của ta sao? Lỡ như roi của ngươi chỉ có thể làm rách mấy lỗ trên người ta, lại. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý mà xem xét cây roi trong tay nam tử áo đen, đôi môi anh đào lười biếng chậm rãi nói: "Lại không có cách nào chặt đứt tính mạng của ta, vậy chẳng phải là ta sẽ đau đến chết sao?"
"Tuy roi này không đáng để mắt nhưng lực sát thương lại rất mạnh."
Hai mắt nam tử áo đen híp lại, thúc dục nội lực mạnh mẽ đưa vào trong cây roi, giọng nói vô cùng âm trầm: "Cho dù mạng có cứng, thịt có dày thì một khi đụng phải cây roi tầm thường này cũng sẽ mềm như bùn thôi."
"Ca ca, huynh thay ta nghiệm chứng thử đi? Nếu cây roi tầm thường này thật sự đúng như lời hắn nói, có lực sát thương vô cùng mạnh..."
Lòng bàn tay trắng nõn khẽ đưa lên che miệng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngáp một cái, ngón tay chọc chọc đầu vai Hiên Viên Diễm mà nói: "Vậy ta liền chặt đứt mạng của hắn đi, cũng cắt thịt của hắn luôn."
Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, cây roi trong tay nam tử áo đen giống như một con rắn linh hoạt nhanh chóng phóng ra, cực kì âm độc bay về phía cổ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nhìn từng đầu roi khảm móc sắt như móng chim ưng và chủy thủ sắc bén đánh tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không tránh đi.
Nàng hơi cúi đầu, đôi mắt ngọc tràn đầy ý cười, thưởng thức từng chiếc nhẫn mã não hoa mỹ chói mắt đeo trên mỗi một ngón tay của mình.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút nào tránh né, nhưng roi trong tay nam tử áo đen lại không thể thành công xuyên qua cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà giống như một sợi dây dài thẳng tắp, ngừng lại giữa không trung.
Bởi vì Hiên Viên Diễm đã hành động, hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ di chuyển cánh tay phải của mình, đồng thời còn di chuyển ngón trỏ và ngón giữa tay phải.
Cánh tay phải Hiên Viên Diễm nâng lên, đồng thời ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy thanh chủy thủ sắc bén léo lên tia sáng lạnh lẽo ở một đầu cây roi.
Sắc mặt nam tử áo đen khẽ biến, dùng sức kéo lấy, muốn để thanh chủy thủ ở đầu cây roi thoát khỏi hai ngón tay của Hiên Viêm Diễm.
Nhưng thanh chủy thủ ở đầu cây roi lại giống như dính chặt trên hai ngón tay của Hiên Viên Diễm, ngay cả khi nam tử áo đen sử dụng toàn bộ sức lực, cũng không cách nào khiến thanh chủy thủ sắc bén thoát ra khỏi hai ngón tay của Hiên Viên Diễm.
Sắc mặt nam tử áo đen tái xanh, hai mắt trợn to, khó có thể tin được nhìn Hiên Viên Diễm.
Đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm cũng nghênh đón ánh mắt của nam tử áo đen, còn không keo kiệt chút nào tặng cho nam tử áo đen một nụ cười mị hoặc hòa nhã nhìn như vô hại. Nhưng nụ cười mị hoặc hòa nhã nhìn như vô hại này, lại khiến nam tử áo đen run rẩy từng trận.
Hiên Viên Diễm tự động buông hai ngón tay của mình ra khỏi thanh chủy thủ. Chỉ là hai ngón tay của Hiên Viên Diễm, trong nháy mắt vứt xuống thanh chủy thủ sắc bén, cây roi trong tay nam tử áo đen đã không thấy đâu nữa.
Bởi vì cây roi đã hóa thành vụn phấn, toàn bộ chủy thủ sắc bén và móc sắc cũng đều hóa thành vụn phấn, giống như cơn mưa phùn rơi xuống mặt đất.
"Ngươi nhìn đi, roi với chủy thủ dễ vỡ nát như thế, làm sao có thể chặt đứt tính mạng của ta, cắt thịt dày của ta đây chứ?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong miệng lên, ngón tay thon thon chỉ xuống mặt đất, giọng nói hàm chứa trào phúng: " Lần sau đừng có gạt người, lời nói dối vụng về như vậy, rất dễ dàng bị vạch trần đấy."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ba tên nam tử áo đen khác cùng đứng sóng vai với nam tử áo đen kia vẫn đang giữ yên lặng, đột nhiên đưa tay trái ra sau lưng che giấu, để móng tay cắm vào lòng bàn tay của bọn hắn. . .
Thân thể đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương đột nhiên nghiêm lên, hai mắt rét lạnh híp lại, xem xét qua lại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Xem ra, một nam một nữ trước mắt này, hoàn toàn không giống những người không biết tự lượng sức mình tới cửa khiêu khích tự tìm đường chết như lúc trước. Đôi nam nữ này. . . không dễ đối phó.
"A, ta biết rồi!"
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt như "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Nhất định là các ngươi cảm thấy thịt người quá tanh, khó có thể nuốt xuống, cho nên mới không giữ lại để cho bản thân mình ăn."
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn đang âm thầm suy nghĩ rốt cuộc đôi nam nữ này tự tìm tới cửa khiêu khích là có ý đồ gì?
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không đáp lời, là một chuyện.
Cái máy hát Thượng Quan Ngưng Nguyệt một khi mở ra, nếu không nói cho "tận hứng" , toàn thân sẽ cảm thấy không thoải mái, mà đó. . . lại là một chuyện khác.
"Từ trước đến giờ ta đều thích chia sẻ đồ tốt với người khác. Cho nên, ta rất vui lòng nói cho ngươi biết, làm sao mới có thể xóa bỏ mùi tanh của thịt người."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt khuỷu tay lên mặt bàn, nâng lòng bàn tay phải trắng nõn lên để chống cằm, ngón tay trái thon thon vuốt lấy sợi tóc đen bên má hồng, đôi môi đỏ mọng mị hoặc cong lên, tiếp tục cười nói.
" Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương, không chỉ loại bỏ được mùi tanh trong thịt người mà còn có thể thêm một loại hương vị thơm nồng vô cùng tuyệt vời khác nữa đó."
"Ọe --" Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều cảm thấy dạ dày sôi trào một trận, có một loại kích động muốn nôn toàn bộ thức ăn vừa mới ăn được ra ngoài.
"Hiện tại, ngươi đã biết rõ làm sao để loại bỏ được mùi tanh trong thịt người rồi. Sau này, nếu còn có thể cắt thịt người, ngươi không được phá hư thịt người nữa đó. Dĩ nhiên, nếu có điều kiện, tốt nhất là giờ dậu mỗi ngày, cũng chính là lúc mặt trời sắp lặn ở phía tây, dùng. . ."
Đôi mắt ngọc cười chớp chớp nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy ôn hòa nói: " Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương. Sau đó, ngươi vớt thịt thằn lằn, thịt cóc, thịt người lên rồi ăn hết, như vậy có thể khiến ngươi trẻ đi hai mươi tuổi đó."
"Tin tưởng lời muội muội ta nói đi, nàng không có lừa ngươi. Ta và muội muội, thật ra đã ba mươi tám rồi, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta và muội muội nhìn như nhiều nhất cũng chỉ hai mươi. Sở dĩ chúng ta trẻ như thế, chính là bởi vì cha mẹ của chúng ta. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức ra vẻ thành thật, nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, mở miệng kiên nhẫn giải thích: " Giờ dậu mỗi ngày, đều ngâm hai con thằn lằn, ba con cóc, cùng với một cân thịt người trong giấm, rồi cho hai huynh muội chúng ta ăn vào, hai huynh muội chúng ta. . . mới không có già đi chút nào."
"Nhất thiết phải nhớ kĩ đó!"
Hình như lo lắng đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không nghe thấy rõ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như dạy không biết mệt, " vô cùng nhiệt tình " mở miệng nhắc nhở: "Ăn vào giờ dậu, hiệu quả mới tốt nhất."
Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều kinh sợ trợn mắt lên, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài.
Sau lưng bỗng như nổi lên một trận gió rét lạnh, dạ dày của đám khách nhân như muốn nôn mửa một trận, da đầu run lên một hồi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi run rẩy đưa tay vào trong áo.
Vừa để ngân lượng xuống trên mặt bàn, cả đám khách đang dùng bữa đều hoảng loảng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt tái nhợt chạy về phía cửa lớn của tửu lầu Phẩm hương, vô cùng hốt hoảng mà bỏ chạy.
Thời gian trong nháy mắt, khách nhân dùng bữa ở đại sảnh lầu một đều chạy hết không còn một mống.
Nhìn đại sảnh vắng vẻ lạnh tanh, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói tràn đầy dịu dàng: "Muội muội, bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Ừ, chúng ta cũng nên đi rồi! Tửu lầu Phẩm Hương cách nhà chúng rất xa, nếu trước giờ dậu, chúng ta không thể chạy về nhà đúng giờ ăn thịt người dưỡng nhan mà cha mẹ đã ngâm giấm, cha mẹ sẽ nổi giận đó."
Hiên Viêm Diễm đưa một tay lên xoa nhẹ đầu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn tay kia thì nắm lấy tay nàng, một lần nữa hai người lại đứng lên .
Cùng lúc đó, thân thể đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương vốn đang giữ nguyên ở trạng thái cứng ngắc âm thầm suy tính, bỗng nhiên hắn đưa ngón tay để bên miệng, thổi ra một tiếng huýt gió vô cùng vang dội.
Tiếng huýt gió vừa dứt, đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương điểm nhẹ mũi chân, ngay tức khắc, thân thể đã lùi ra ngoài một trượng.
Một luồng gió mạnh mẽ quét tới, ba tên tiểu nhị vốn định bắt giữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lại, tháo xuống tất cả đồ trang sức vô giá đeo ở trên người xuống, đồng thời cũng lôi kéo hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viêm Diễm đang tay lớn nắm tay nhỏ, chuẩn bị về nhà ăn "thịt người dưỡng nhan" ngồi lại vào ghế.
Nhưng hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ đành chịu bị luồng chưởng phong này trấn áp, trở về ghế ngồi? Hay là hai người bọn hắn, vì muốn thành toàn tâm nguyện “giữ khách” của tửu lầu Phẩm Hương, theo luồng chưởng phong mạnh mẽ này, tự mình trở lại ghế?
Từ ý cười tỏa ra trong mắt hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đáp án hình như. . . rất rõ ràng!
"Hai vị vừa mới nói, ăn thịt người có thể dưỡng nhan. Bốn người chúng ta có hơi già, có hứng thú muốn thử chút."
Bốn gã nam tử áo đen lưng hùm vai gấu, bộ mặt dữ tợn, tuổi ước chừng ngoài bốn mươi, sóng vai nhau đứng tại vị trí cũ của đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương đứng lúc trước.
Lúc này, tên nam tử trung niên mở miệng nói chuyện, chính là người vừa mới tung ra chưởng phong mạnh mẽ, định khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm " ngồi" lại trên ghế.
"Chỉ là. . . bên trong phòng bếp của tửu lầu Phẩm Hương, thịt thằn lằn, thịt cóc nhiều đến nỗi có thể tiện tay lấy được, lại duy nhất chỉ thiếu một mẻ thịt người."
Gương mặt tên nam tử trung niên dữ tợn, giọng nói mười phần âm hiểm: "Nếu ăn thịt người có thể dưỡng nhan, là mật phương mà hai vị đã nhiệt tình giới thiệu. Không bằng hai vị nhiệt tình thêm một chút, cắt thịt trên người cho chúng ta mượn, để chúng ta nghiệm chứng thử, có phải ăn thịt người là có thể dưỡng nhan hay không?"
"Ta không lừa ngươi đâu, ăn thịt người thật sự có thể dưỡng nhan. Nhưng nếu như ngươi muốn dưỡng nhan, ta vẫn là quan tâm ngươi, để ngươi cắt thịt người khác dễ dàng một chút. Bởi vì ta đây rất nhiệt tình, vô cùng hào phóng đưa thịt của ta cho ngươi cắt, nhưng có điều. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu, lười biếng vuốt ve ngón tay, đôi môi đỏ mọng mị hoặc cong lên cười nói: "Ta lại rất sợ đau, cho nên khi ngươi tới cắt thịt của ta, ta sợ đau nên nhất định sẽ ra sức phản kháng, đến lúc đó ngươi sẽ phải rất vất vả khi cắt thịt của ta."
"Ta không sợ vất vả, ngươi lại càng không nên sợ đau. Sau khi ta chặt đứt tính mạng của ngươi, ta mới dùng chủy thủ từ từ cắt thịt của ngươi. Mà một khi ngươi đã tuyệt mệnh, cho dù ta cắt thế nào, ngươi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn."
Nam tử áo đen mở miệng nói, đồng thời lật cổ tay lại, giữa lòng bàn tay trái bỗng chốc xuất hiện thêm một cây roi chín khúc.
Mỗi một khúc trên roi đều có một cái móc sắt như móng chim ưng, đầu trước của mỗi khúc, ngoài việc có một cái móc sắt ra, còn khảm thêm một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén.(Vân Nhi: @_@vẫn không thể tưởng tượng được cái roi này có hình dạng thế nào??!!)
"Cha mẹ đã từng nói, mạng của ta rất cứng, thịt của ta rất dày. Ngươi xác định có thể dùng cây roi chín khúc không đáng để mắt tới này để chặt đứt tính mạng của ta sao? Lỡ như roi của ngươi chỉ có thể làm rách mấy lỗ trên người ta, lại. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý mà xem xét cây roi trong tay nam tử áo đen, đôi môi anh đào lười biếng chậm rãi nói: "Lại không có cách nào chặt đứt tính mạng của ta, vậy chẳng phải là ta sẽ đau đến chết sao?"
"Tuy roi này không đáng để mắt nhưng lực sát thương lại rất mạnh."
Hai mắt nam tử áo đen híp lại, thúc dục nội lực mạnh mẽ đưa vào trong cây roi, giọng nói vô cùng âm trầm: "Cho dù mạng có cứng, thịt có dày thì một khi đụng phải cây roi tầm thường này cũng sẽ mềm như bùn thôi."
"Ca ca, huynh thay ta nghiệm chứng thử đi? Nếu cây roi tầm thường này thật sự đúng như lời hắn nói, có lực sát thương vô cùng mạnh..."
Lòng bàn tay trắng nõn khẽ đưa lên che miệng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngáp một cái, ngón tay chọc chọc đầu vai Hiên Viên Diễm mà nói: "Vậy ta liền chặt đứt mạng của hắn đi, cũng cắt thịt của hắn luôn."
Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, cây roi trong tay nam tử áo đen giống như một con rắn linh hoạt nhanh chóng phóng ra, cực kì âm độc bay về phía cổ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nhìn từng đầu roi khảm móc sắt như móng chim ưng và chủy thủ sắc bén đánh tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không tránh đi.
Nàng hơi cúi đầu, đôi mắt ngọc tràn đầy ý cười, thưởng thức từng chiếc nhẫn mã não hoa mỹ chói mắt đeo trên mỗi một ngón tay của mình.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút nào tránh né, nhưng roi trong tay nam tử áo đen lại không thể thành công xuyên qua cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà giống như một sợi dây dài thẳng tắp, ngừng lại giữa không trung.
Bởi vì Hiên Viên Diễm đã hành động, hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ di chuyển cánh tay phải của mình, đồng thời còn di chuyển ngón trỏ và ngón giữa tay phải.
Cánh tay phải Hiên Viên Diễm nâng lên, đồng thời ngón trỏ và ngón giữa tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy thanh chủy thủ sắc bén léo lên tia sáng lạnh lẽo ở một đầu cây roi.
Sắc mặt nam tử áo đen khẽ biến, dùng sức kéo lấy, muốn để thanh chủy thủ ở đầu cây roi thoát khỏi hai ngón tay của Hiên Viêm Diễm.
Nhưng thanh chủy thủ ở đầu cây roi lại giống như dính chặt trên hai ngón tay của Hiên Viên Diễm, ngay cả khi nam tử áo đen sử dụng toàn bộ sức lực, cũng không cách nào khiến thanh chủy thủ sắc bén thoát ra khỏi hai ngón tay của Hiên Viên Diễm.
Sắc mặt nam tử áo đen tái xanh, hai mắt trợn to, khó có thể tin được nhìn Hiên Viên Diễm.
Đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm cũng nghênh đón ánh mắt của nam tử áo đen, còn không keo kiệt chút nào tặng cho nam tử áo đen một nụ cười mị hoặc hòa nhã nhìn như vô hại. Nhưng nụ cười mị hoặc hòa nhã nhìn như vô hại này, lại khiến nam tử áo đen run rẩy từng trận.
Hiên Viên Diễm tự động buông hai ngón tay của mình ra khỏi thanh chủy thủ. Chỉ là hai ngón tay của Hiên Viên Diễm, trong nháy mắt vứt xuống thanh chủy thủ sắc bén, cây roi trong tay nam tử áo đen đã không thấy đâu nữa.
Bởi vì cây roi đã hóa thành vụn phấn, toàn bộ chủy thủ sắc bén và móc sắc cũng đều hóa thành vụn phấn, giống như cơn mưa phùn rơi xuống mặt đất.
"Ngươi nhìn đi, roi với chủy thủ dễ vỡ nát như thế, làm sao có thể chặt đứt tính mạng của ta, cắt thịt dày của ta đây chứ?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong miệng lên, ngón tay thon thon chỉ xuống mặt đất, giọng nói hàm chứa trào phúng: " Lần sau đừng có gạt người, lời nói dối vụng về như vậy, rất dễ dàng bị vạch trần đấy."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ba tên nam tử áo đen khác cùng đứng sóng vai với nam tử áo đen kia vẫn đang giữ yên lặng, đột nhiên đưa tay trái ra sau lưng che giấu, để móng tay cắm vào lòng bàn tay của bọn hắn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.