Chương 324: Ngoài dự đoán
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
01/02/2018
Tiếng sóng biển xanh êm dịu, chính là đất Linh cung.
Vậy mà, vì sao trăm ngàn năm qua, người đời cực kỳ kính sợ Linh cung, chỉ biết nó nằm trên biển, nhưng sao lại chưa từng thấy qua nó chứ?
Mặc dù cho tới bây giờ đại đa số người đều chưa từng đặt chân lên biển, cho nên bọn họ không có cách nào biết được đến cuối cùng Linh cung ở vị trí nào trên biển.
Nhưng, lục địa ở xung quanh biển, lại tọa lạc vô số làng chài.
Thật đúng là, lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước.
Dân chúng làng chài, nếu tựa vào biển mà cư trú, dĩ nhiên là lấy biển mà sống, thường lái thuyền ra biển, bắt cá vớt tôm khắp nơi.
Như vậy, vì sao ngay cả dân chúng làng chài cũng không biết Linh cung, nơi mình kính sợ một thời gian dài, rốt cuộc ở nơi nào trên biển chứ?
Nguyên nhân, thật ra rất đơn giản, có liên quan đến một luồng khí lưu như màn sương mù.
Chính giữa biển, hàng năm "sương mù" lượn lờ, mà “sương mù" trải qua hồi lâu không tiêu tan, là tấm lá chắn mà người Linh cung người lợi dụng linh lực để bố trí cản đường.
Một khi có thuyền bè đi tới sát tấm lá chắn "sương mù" này.
Như vậy, không những thuyền bè không có cách nào xuyên qua lá chắn, vả lại chỉ cần đụng phải lá chắn, sẽ giống như gặp phải mưa to gió lớn, sinh ra một trận dao động mãnh liệt, nguy hiểm trùng trùng.
Nếu thuyền bè không nhanh chóng kéo rời khoảng cách với lá chắn, cuối cùng chắc chắn sẽ chìm xuống đáy biển.
Vì vậy, ngư dân đã từng ra biển tới phụ cận lá chắn “sương mù”, lại gặp phải nguy cơ đung đưa mãnh liệt, há lại nghĩ tới......
Bên trong màn “sương mù” lượn lờ đó, là đất của Linh cung chứ? Bọn họ nhất trí cho là, chính giữa biển xanh có hải yêu tác quái.
Có thể nghĩ, ngư dân sợ chọc giận "hải yêu", dẫn đến vùi thân đáy biển, sau lần đó mặc dù lái thuyền ra biển, da.nlze.qu;ydo/nn cũng là ở vị trí tránh xa lá chắn “sương mù” đó.
Trước mắt, sở dĩ bốn vị trưởng lão lái thuyền lớn lại sinh ra dao động, không nghi ngờ chút nào, cũng là gặp cảnh ngộ bị lá chắn “sương mù” chặn lại.
Bên trong khoang máy thuyền --
Bởi vì thân thuyền dao động mãnh liệt, thân thể Cầu Cầu mập mạp lăn tròn trên đất, phát ra tiếng gào lớn hết sức khó chịu: "Xèo xèo chi, xèo xèo chi..."
-- ngốc hết biết, đầu heo sao, không phải người ta vẫy đuôi, để cho các ngươi không nên tới gần kết giới linh lực để tránh lật thuyền sao?
Không thể hiểu chỉ thị của Cầu Cầu, bốn vị trưởng lão để thuyền chạy nhanh tới chỗ kết giới, thân thể nghiêng trái nghiêng phải, khóe miệng co giật nhìn Cầu Cầu.
Khụ khụ khụ, con chồn nhỏ mập này, không phải là đang chửi bọn họ chứ?
Ngốc Bảo cũng lảo đảo, vẫn im lặng trợn mắt nhìn trừng Cầu Cầu, hình như muốn nói: tiết kiệm nước miếng của ngươi đi, các trưởng lão lại nghe không hiểu ngươi mắng gì đâu!
Ngay sau đó, Ngốc Bảo đưa cánh lớn lên, khống chế được hướng bánh lái đảo qua.
Bánh lái xoay chuyển một cái, thuyền lớn đụng phải lá chắn, rồi chậm rãi lùi về sau, đợi đến trong nháy mắt mũi thuyền kéo được một khoảng cách với lá chắn, thân thuyền ngưng lay động.
Giải trừ nguy cơ dao động, bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, sau khi theo đuôi Ngốc Bảo và Cầu Cầu, rồi chạy tới mũi thuyền.
Các trưởng lão đi tới mũi thuyền, đồng thời mấy người Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly cũng đứng đón gió ở trên mũi thuyền.
Hiên Viên Diễm đỡ ái thê ôm bụng cao, chậm rãi đi xuống cầu thang, cũng đi về phía mũi thuyền, khóe mắt co giật hỏi: "Soái lão đầu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao thuyền lại rung lắc dữ dội như vậy?"
Thiên Cơ lão nhân thật không muốn trả lời, rồi lại không thể không trả lời, chỉ chỉ lá chắn“sương mù” phía trước, nói: "Kết giới Linh cung."
Dừng bước ở bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, nhìn lá chắn“sương mù”, Hiên Viên Diễm nghi ngờ cất giọng hỏi: " Kết giới Linh cung?"
Mí mắt cụp xuống, Thiên Cơ lão nhân giải thích: "Người Linh cung, kết hợp linh lực, bố trí làm lá chắn. Bên trong lá chắn, chính là Linh đảo, Linh cung ở trên Linh đảo này."
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu hỏi: "Làm thế nào để phá kết giới?"
"Đối với người có linh lực, kết giới là vô hiệu. Thí dụ như Ngốc Bảo, nó có linh lực, có thể tự do ra vào kết giới. Vì vậy......"
Mí mắt càng rủ xuống thấp hơn, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi trả lời: "Nếu Nguyệt oa nhi thi triển thất thải linh lực, bao trọn con thuyền bởi một lớp thất thải linh lực, thuyền sẽ không còn trở ngại."
Thật ra thì, đối với người có ma lực, kết giới cũng vô hiệu.
Nếu để Thiên Cơ lão nhân thi triển ma lực, hoặc để Hiên Viên Diễm khởi động năng lượng của Ma Châu, bao phủ ma lực cả con thuyền, thuyền cũng có thể xuyên qua kết giới.
Chỉ là, kể từ đó, ma lực sẽ gặp phải linh lực trong kết giới, sinh ra xung đột mãnh liệt, khiến người không có linh lực hoặc ma lực bảo vệ, khí huyết trong cơ thể sôi trào.
Nghe được lời Thiên Cơ lão nhân nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung ống tay áo màu tím lên, hai tay bỗng chốc giơ lên không trung.
Lúc này, linh lực tựa như cầu vồng xinh đẹp sau cơn mưa, từ trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuôn ra, làm cả con thuyền giống như phủ thêm một lớp áo sặc sỡ.
Trong nháy mắt thuyền khoác lên một lớp màu cầu vồng, thì tự động tiến về phía trước, chạy vào trong kết giới như màn sương mù do người Linh cung tạo ra.
Phía trước, theo con thuyền đi xuyên qua cực nhanh, luồng khí lưu như sương mù dần lùi về hai bên.
Phía sau, chỗ con thuyền đã đi qua, luồng khí lưu như sương mù vốn đã lui dần sang hai bên, lại một lần nữa khép lại mờ mịt như lúc ban đầu.
Quay đầu, liếc nhìn phía sau, mọi người không khỏi âm thầm sợ hãi, khó trách vị trí của Linh cung vẫn làm người ta không thể nào biết được.Ước chừng thuyền đã đi được mét, phía sau vẫn lượn lờ một màm “sương mù”.
Nhưng,”sương mù” phía trước lại mất hết, đập vào trong tầm mắt mọi người, là một hòn đảo có diện tích rộng lớn, không đúng, là một hòn đảo khổng lồ.
Lúc này --
Ngốc Bảo nhảy lên tới bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giang rộng đôi cánh màu đỏ ra, chỉ về bên phải phía trước: "Nguyệt chủ tử, đó là nơi đỗ thuyền!"
Ngốc Bảo chỉ về phía bên phải phía trước, là một bậc thang rộng bằng đá.
Bậc thang rộng bằng đá, kéo dài từ mặt biển, đi lên từng bậc, đến bờ Linh đảo.
Bên trái bậc thang bằng đá, đỗ hơn mười chiếc thuyền lớn, dây thừng của thuyền thắt vào các trụ tròn bằng bạc trên bậc thang.
Gật đầu, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển, thất thải linh lực bao phủ thân thuyền biến mất.
Mái tóc cuốn bay theo gió, lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa về phía mặt biển ở hai bên thuyền, chiếc thuyền được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thúc giục linh lực, trong nháy mắt đưa tới chỗ đỗ thuyền.
Ngay sau đó, hai vị trưởng lão Đông Tây thu buồm, Nam trưởng lão thả neo, Bắc trưởng lão ném dây thừng buộc thuyền.
Sau khi thuyền đã được ổn định xong --
Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm tay đi phía trước, mọi người cũng đi theo hàng, Ngốc Bảo chở Cầu Cầu bay thấp xuống ở phía sau, dfienddn lieqiudoon mọi người lần lượt xuống thuyền, bước lên bậc thang bằng đá, đi về phía đảo.
Mới vừa đi lên đảo, ngoài Ngốc Bảo, Cầu Cầu, Thiên Cơ lão nhân ra, tất cả những người còn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, có thể nói là nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai chữ Linh cung này, đại biểu cho sự thần bí không lường được, sự tôn quý không dám nhìn lên, sự uy nghiêm làm người ta quỳ lạy, lực lượng vô địch làm cho người kinh hãi run sợ.
Vì vậy, trong tưởng tượng của mọi người, chỗ Linh cung trên hòn đảo này, tòa nhà đó.......
Bên trong nhất định là ánh vàng rực rỡ, tỏa màu chói mắt, tràn đầy sự lạnh lẽo thấu cả trời đất; bên trong nhất định là rường cột chạm trổ, tràn ngập khí thế kiêu ngạo không ai bì nổi.
Nhưng, hoàn toàn không ngờ, điều bọn họ thấy là cái gì?
Toàn là tường trắng ngói đen, tọa lạc tại giữa rừng hoa đào màu hồng, gió nhẹ phất qua, hoa anh đào bay đầy trời, quả nhiên là cảnh đẹp thơ mộng.
Từng con suối nhỏ trong suốt, ánh nắng ám áp vàng rực, cây cầu bắc qua ngôi đình, xung quanh trồng đầy trúc xanh biếc, thêm cả mấy mẫu ruộng rau quanh co bên ngoài, tràn ngập sự đơn thuần không tranh quyền thế.
Vô số nam đồng nữ oa sáu, bảy tuổi đứng cười đứng ở bên hàng rào trúc, tay nắm một mỡ hạt thóc vàng rực, đùa giỡn với một đám gà mái?
Bên trong hàng rào trúc, vô số nam tử trung niên xắn quần xắn áo, vung cuốc dài, miệng ngâm những điệu dân gian, nhổ cỏ xới đất?
Tốp năm tốp ba nữ tử trung niên, mặc áo vải bông màu xanh in hoa, đầu buộc mảnh vải xanh lam, đứng trên những tảng đá ngầm trên bờ biển, vừa cười trò chuyện, vừa lấy áo ướt trải ra trên đá, dùng gậy gỗ đánh?
Còn có vô số lão giả, chân không bước chậm bãi, khom lưng nhặt ốc.
Còn có mấy lão giả, ngồi xuống đối diện nhau ở trong mái đình gần biển, thỉnh thoảng nhìn nhau vui mừng hát xướng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước trà, nở nụ cười thản nhiên chơi đánh cờ?
Một cái cổng chào được xây dựng từ đá xanh, tạo thành hình chữ ‘phẩm’ (chữ ‘ phẩm’ trong tiếng trung: 品), trên đó có khắc chữ "Linh cung" màu bạc, mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe miệng không nhịn được co giật.
-- một nơi cách biệt trần thế, không nhiễm bụi trần, cảnh trí đẹp tao nhã, không khí tự nhiên, trong lành, lại là Linh cung cực kỳ thần bí khiến người đời kính sợ?
Đôi mắt ngọc nháy nháy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu lại, hỏi Thiên Cơ lão nhân ở sau lưng: "Soái lão đầu, d,0dylq.d Linh cung ở chỗ nào trên đảo vậy?"
Thiên Cơ lão nhân nâng ngón trỏ lên, đưa tay chỉ về phía bên phải miếu thờ.
Phía bên phải miếu thờ, là một bức tường, trên có khắc Long Dược Tường Vân (rồng nhảy trên mây may mắn), dưới có khắc Phượng Xuyên Mẫu Đan (phượng xuyên qua mẫu đơn), chính giữa có khắc bản đồ địa hình.
Dời bước đến trước bức tường, mọi người nghiêng đầu, nhìn về phía bản đồ giữa bức tường, trên đảo có hồ, trong hồ có đảo.
"Hiện này nơi chúng ta đang đứng, chính là bên ngoài đảo, nơi người dưới bậc hộ pháp ở. Về phần hộ pháp, cùng với người trên bậc hộ pháp, bọn họ cư ngụ ở bên trong đảo, cũng chính là Linh cung."
Mọi người xem xét bản đồ, đồng thời đưa tai nghe Thiên Cơ lão nhân giới thiệu.
"Người bên ngoài đảo, cho tới bây giờ đều không vào bên trong đảo, cho dù mỗi ngày uống Linh Tuyền, đó cũng là do mùng một mỗi tháng hộ pháp bên trong đảo đều lái thuyền đưa tới."
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Đông trưởng lão vò đầu nói: " Người bên ngoài đảo, nếu cho tới bây giờ chưa từng vào bên trong đảo, như vậy, bọn họ tất nhiên cũng không còn cần thiết, chế tạo thuyền bè đi bên trong đảo. Vậy chẳng phải....."
Khóe miệng co giật mãnh liệt, trên trán Đông trưởng lão nặn ra ba vạch đen.
"Hiện chúng ta đang ở trên đê hồ, tạm thời tạo ra một con thuyền qua hồ, hoặc là, lấy thuyền chúng ta mới vừa ngồi, mang lên trên đê hồ, nếu không thì không có cách nào để qua hồ rồi?"
Đông trưởng lão co vừa dứt lời, lúc này Ngốc Bảo giang đôi máu đỏ cánh ra đập mạnh ở phía sau, cực kỳ khó chịu ngẩng đầu lên.
-- Đông trưởng lão, coi như nó không tồn tại sao?
Lòng bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên đôi cánh của Ngốc Bảo.
An ủi trái tim “bị thương” của Ngốc Bảo bị Đông trưởng lão hồ đồ, hoàn toàn không để ý đến, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất lên tiếng cười đầy mị hoặc.
"Không cần tạo thuyền, cũng không cần mang thuyền. Bởi vì...... rất nhanh thôi, người bên trong đảo sẽ lái thuyền tới đây, đưa chúng ta vào bên trong đảo!"
Vậy mà, vì sao trăm ngàn năm qua, người đời cực kỳ kính sợ Linh cung, chỉ biết nó nằm trên biển, nhưng sao lại chưa từng thấy qua nó chứ?
Mặc dù cho tới bây giờ đại đa số người đều chưa từng đặt chân lên biển, cho nên bọn họ không có cách nào biết được đến cuối cùng Linh cung ở vị trí nào trên biển.
Nhưng, lục địa ở xung quanh biển, lại tọa lạc vô số làng chài.
Thật đúng là, lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước.
Dân chúng làng chài, nếu tựa vào biển mà cư trú, dĩ nhiên là lấy biển mà sống, thường lái thuyền ra biển, bắt cá vớt tôm khắp nơi.
Như vậy, vì sao ngay cả dân chúng làng chài cũng không biết Linh cung, nơi mình kính sợ một thời gian dài, rốt cuộc ở nơi nào trên biển chứ?
Nguyên nhân, thật ra rất đơn giản, có liên quan đến một luồng khí lưu như màn sương mù.
Chính giữa biển, hàng năm "sương mù" lượn lờ, mà “sương mù" trải qua hồi lâu không tiêu tan, là tấm lá chắn mà người Linh cung người lợi dụng linh lực để bố trí cản đường.
Một khi có thuyền bè đi tới sát tấm lá chắn "sương mù" này.
Như vậy, không những thuyền bè không có cách nào xuyên qua lá chắn, vả lại chỉ cần đụng phải lá chắn, sẽ giống như gặp phải mưa to gió lớn, sinh ra một trận dao động mãnh liệt, nguy hiểm trùng trùng.
Nếu thuyền bè không nhanh chóng kéo rời khoảng cách với lá chắn, cuối cùng chắc chắn sẽ chìm xuống đáy biển.
Vì vậy, ngư dân đã từng ra biển tới phụ cận lá chắn “sương mù”, lại gặp phải nguy cơ đung đưa mãnh liệt, há lại nghĩ tới......
Bên trong màn “sương mù” lượn lờ đó, là đất của Linh cung chứ? Bọn họ nhất trí cho là, chính giữa biển xanh có hải yêu tác quái.
Có thể nghĩ, ngư dân sợ chọc giận "hải yêu", dẫn đến vùi thân đáy biển, sau lần đó mặc dù lái thuyền ra biển, da.nlze.qu;ydo/nn cũng là ở vị trí tránh xa lá chắn “sương mù” đó.
Trước mắt, sở dĩ bốn vị trưởng lão lái thuyền lớn lại sinh ra dao động, không nghi ngờ chút nào, cũng là gặp cảnh ngộ bị lá chắn “sương mù” chặn lại.
Bên trong khoang máy thuyền --
Bởi vì thân thuyền dao động mãnh liệt, thân thể Cầu Cầu mập mạp lăn tròn trên đất, phát ra tiếng gào lớn hết sức khó chịu: "Xèo xèo chi, xèo xèo chi..."
-- ngốc hết biết, đầu heo sao, không phải người ta vẫy đuôi, để cho các ngươi không nên tới gần kết giới linh lực để tránh lật thuyền sao?
Không thể hiểu chỉ thị của Cầu Cầu, bốn vị trưởng lão để thuyền chạy nhanh tới chỗ kết giới, thân thể nghiêng trái nghiêng phải, khóe miệng co giật nhìn Cầu Cầu.
Khụ khụ khụ, con chồn nhỏ mập này, không phải là đang chửi bọn họ chứ?
Ngốc Bảo cũng lảo đảo, vẫn im lặng trợn mắt nhìn trừng Cầu Cầu, hình như muốn nói: tiết kiệm nước miếng của ngươi đi, các trưởng lão lại nghe không hiểu ngươi mắng gì đâu!
Ngay sau đó, Ngốc Bảo đưa cánh lớn lên, khống chế được hướng bánh lái đảo qua.
Bánh lái xoay chuyển một cái, thuyền lớn đụng phải lá chắn, rồi chậm rãi lùi về sau, đợi đến trong nháy mắt mũi thuyền kéo được một khoảng cách với lá chắn, thân thuyền ngưng lay động.
Giải trừ nguy cơ dao động, bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, sau khi theo đuôi Ngốc Bảo và Cầu Cầu, rồi chạy tới mũi thuyền.
Các trưởng lão đi tới mũi thuyền, đồng thời mấy người Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly cũng đứng đón gió ở trên mũi thuyền.
Hiên Viên Diễm đỡ ái thê ôm bụng cao, chậm rãi đi xuống cầu thang, cũng đi về phía mũi thuyền, khóe mắt co giật hỏi: "Soái lão đầu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao thuyền lại rung lắc dữ dội như vậy?"
Thiên Cơ lão nhân thật không muốn trả lời, rồi lại không thể không trả lời, chỉ chỉ lá chắn“sương mù” phía trước, nói: "Kết giới Linh cung."
Dừng bước ở bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, nhìn lá chắn“sương mù”, Hiên Viên Diễm nghi ngờ cất giọng hỏi: " Kết giới Linh cung?"
Mí mắt cụp xuống, Thiên Cơ lão nhân giải thích: "Người Linh cung, kết hợp linh lực, bố trí làm lá chắn. Bên trong lá chắn, chính là Linh đảo, Linh cung ở trên Linh đảo này."
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu hỏi: "Làm thế nào để phá kết giới?"
"Đối với người có linh lực, kết giới là vô hiệu. Thí dụ như Ngốc Bảo, nó có linh lực, có thể tự do ra vào kết giới. Vì vậy......"
Mí mắt càng rủ xuống thấp hơn, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi trả lời: "Nếu Nguyệt oa nhi thi triển thất thải linh lực, bao trọn con thuyền bởi một lớp thất thải linh lực, thuyền sẽ không còn trở ngại."
Thật ra thì, đối với người có ma lực, kết giới cũng vô hiệu.
Nếu để Thiên Cơ lão nhân thi triển ma lực, hoặc để Hiên Viên Diễm khởi động năng lượng của Ma Châu, bao phủ ma lực cả con thuyền, thuyền cũng có thể xuyên qua kết giới.
Chỉ là, kể từ đó, ma lực sẽ gặp phải linh lực trong kết giới, sinh ra xung đột mãnh liệt, khiến người không có linh lực hoặc ma lực bảo vệ, khí huyết trong cơ thể sôi trào.
Nghe được lời Thiên Cơ lão nhân nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung ống tay áo màu tím lên, hai tay bỗng chốc giơ lên không trung.
Lúc này, linh lực tựa như cầu vồng xinh đẹp sau cơn mưa, từ trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuôn ra, làm cả con thuyền giống như phủ thêm một lớp áo sặc sỡ.
Trong nháy mắt thuyền khoác lên một lớp màu cầu vồng, thì tự động tiến về phía trước, chạy vào trong kết giới như màn sương mù do người Linh cung tạo ra.
Phía trước, theo con thuyền đi xuyên qua cực nhanh, luồng khí lưu như sương mù dần lùi về hai bên.
Phía sau, chỗ con thuyền đã đi qua, luồng khí lưu như sương mù vốn đã lui dần sang hai bên, lại một lần nữa khép lại mờ mịt như lúc ban đầu.
Quay đầu, liếc nhìn phía sau, mọi người không khỏi âm thầm sợ hãi, khó trách vị trí của Linh cung vẫn làm người ta không thể nào biết được.Ước chừng thuyền đã đi được mét, phía sau vẫn lượn lờ một màm “sương mù”.
Nhưng,”sương mù” phía trước lại mất hết, đập vào trong tầm mắt mọi người, là một hòn đảo có diện tích rộng lớn, không đúng, là một hòn đảo khổng lồ.
Lúc này --
Ngốc Bảo nhảy lên tới bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giang rộng đôi cánh màu đỏ ra, chỉ về bên phải phía trước: "Nguyệt chủ tử, đó là nơi đỗ thuyền!"
Ngốc Bảo chỉ về phía bên phải phía trước, là một bậc thang rộng bằng đá.
Bậc thang rộng bằng đá, kéo dài từ mặt biển, đi lên từng bậc, đến bờ Linh đảo.
Bên trái bậc thang bằng đá, đỗ hơn mười chiếc thuyền lớn, dây thừng của thuyền thắt vào các trụ tròn bằng bạc trên bậc thang.
Gật đầu, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển, thất thải linh lực bao phủ thân thuyền biến mất.
Mái tóc cuốn bay theo gió, lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa về phía mặt biển ở hai bên thuyền, chiếc thuyền được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thúc giục linh lực, trong nháy mắt đưa tới chỗ đỗ thuyền.
Ngay sau đó, hai vị trưởng lão Đông Tây thu buồm, Nam trưởng lão thả neo, Bắc trưởng lão ném dây thừng buộc thuyền.
Sau khi thuyền đã được ổn định xong --
Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm tay đi phía trước, mọi người cũng đi theo hàng, Ngốc Bảo chở Cầu Cầu bay thấp xuống ở phía sau, dfienddn lieqiudoon mọi người lần lượt xuống thuyền, bước lên bậc thang bằng đá, đi về phía đảo.
Mới vừa đi lên đảo, ngoài Ngốc Bảo, Cầu Cầu, Thiên Cơ lão nhân ra, tất cả những người còn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, có thể nói là nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai chữ Linh cung này, đại biểu cho sự thần bí không lường được, sự tôn quý không dám nhìn lên, sự uy nghiêm làm người ta quỳ lạy, lực lượng vô địch làm cho người kinh hãi run sợ.
Vì vậy, trong tưởng tượng của mọi người, chỗ Linh cung trên hòn đảo này, tòa nhà đó.......
Bên trong nhất định là ánh vàng rực rỡ, tỏa màu chói mắt, tràn đầy sự lạnh lẽo thấu cả trời đất; bên trong nhất định là rường cột chạm trổ, tràn ngập khí thế kiêu ngạo không ai bì nổi.
Nhưng, hoàn toàn không ngờ, điều bọn họ thấy là cái gì?
Toàn là tường trắng ngói đen, tọa lạc tại giữa rừng hoa đào màu hồng, gió nhẹ phất qua, hoa anh đào bay đầy trời, quả nhiên là cảnh đẹp thơ mộng.
Từng con suối nhỏ trong suốt, ánh nắng ám áp vàng rực, cây cầu bắc qua ngôi đình, xung quanh trồng đầy trúc xanh biếc, thêm cả mấy mẫu ruộng rau quanh co bên ngoài, tràn ngập sự đơn thuần không tranh quyền thế.
Vô số nam đồng nữ oa sáu, bảy tuổi đứng cười đứng ở bên hàng rào trúc, tay nắm một mỡ hạt thóc vàng rực, đùa giỡn với một đám gà mái?
Bên trong hàng rào trúc, vô số nam tử trung niên xắn quần xắn áo, vung cuốc dài, miệng ngâm những điệu dân gian, nhổ cỏ xới đất?
Tốp năm tốp ba nữ tử trung niên, mặc áo vải bông màu xanh in hoa, đầu buộc mảnh vải xanh lam, đứng trên những tảng đá ngầm trên bờ biển, vừa cười trò chuyện, vừa lấy áo ướt trải ra trên đá, dùng gậy gỗ đánh?
Còn có vô số lão giả, chân không bước chậm bãi, khom lưng nhặt ốc.
Còn có mấy lão giả, ngồi xuống đối diện nhau ở trong mái đình gần biển, thỉnh thoảng nhìn nhau vui mừng hát xướng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước trà, nở nụ cười thản nhiên chơi đánh cờ?
Một cái cổng chào được xây dựng từ đá xanh, tạo thành hình chữ ‘phẩm’ (chữ ‘ phẩm’ trong tiếng trung: 品), trên đó có khắc chữ "Linh cung" màu bạc, mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe miệng không nhịn được co giật.
-- một nơi cách biệt trần thế, không nhiễm bụi trần, cảnh trí đẹp tao nhã, không khí tự nhiên, trong lành, lại là Linh cung cực kỳ thần bí khiến người đời kính sợ?
Đôi mắt ngọc nháy nháy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu lại, hỏi Thiên Cơ lão nhân ở sau lưng: "Soái lão đầu, d,0dylq.d Linh cung ở chỗ nào trên đảo vậy?"
Thiên Cơ lão nhân nâng ngón trỏ lên, đưa tay chỉ về phía bên phải miếu thờ.
Phía bên phải miếu thờ, là một bức tường, trên có khắc Long Dược Tường Vân (rồng nhảy trên mây may mắn), dưới có khắc Phượng Xuyên Mẫu Đan (phượng xuyên qua mẫu đơn), chính giữa có khắc bản đồ địa hình.
Dời bước đến trước bức tường, mọi người nghiêng đầu, nhìn về phía bản đồ giữa bức tường, trên đảo có hồ, trong hồ có đảo.
"Hiện này nơi chúng ta đang đứng, chính là bên ngoài đảo, nơi người dưới bậc hộ pháp ở. Về phần hộ pháp, cùng với người trên bậc hộ pháp, bọn họ cư ngụ ở bên trong đảo, cũng chính là Linh cung."
Mọi người xem xét bản đồ, đồng thời đưa tai nghe Thiên Cơ lão nhân giới thiệu.
"Người bên ngoài đảo, cho tới bây giờ đều không vào bên trong đảo, cho dù mỗi ngày uống Linh Tuyền, đó cũng là do mùng một mỗi tháng hộ pháp bên trong đảo đều lái thuyền đưa tới."
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Đông trưởng lão vò đầu nói: " Người bên ngoài đảo, nếu cho tới bây giờ chưa từng vào bên trong đảo, như vậy, bọn họ tất nhiên cũng không còn cần thiết, chế tạo thuyền bè đi bên trong đảo. Vậy chẳng phải....."
Khóe miệng co giật mãnh liệt, trên trán Đông trưởng lão nặn ra ba vạch đen.
"Hiện chúng ta đang ở trên đê hồ, tạm thời tạo ra một con thuyền qua hồ, hoặc là, lấy thuyền chúng ta mới vừa ngồi, mang lên trên đê hồ, nếu không thì không có cách nào để qua hồ rồi?"
Đông trưởng lão co vừa dứt lời, lúc này Ngốc Bảo giang đôi máu đỏ cánh ra đập mạnh ở phía sau, cực kỳ khó chịu ngẩng đầu lên.
-- Đông trưởng lão, coi như nó không tồn tại sao?
Lòng bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên đôi cánh của Ngốc Bảo.
An ủi trái tim “bị thương” của Ngốc Bảo bị Đông trưởng lão hồ đồ, hoàn toàn không để ý đến, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất lên tiếng cười đầy mị hoặc.
"Không cần tạo thuyền, cũng không cần mang thuyền. Bởi vì...... rất nhanh thôi, người bên trong đảo sẽ lái thuyền tới đây, đưa chúng ta vào bên trong đảo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.