Chương 193: "Nhiệt tình đón khách"
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
02/10/2016
Đột nhiên xuất hiện một âm thanh cười mị hoặc cực kỳ ôn nhu.
Chỉ là, đối với mười tên nam tử trung niên áo đen cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trong tay mà nói, âm thanh theo gió đêm trong vực lướt qua tiến vào hai lỗ tai, da.nlze.qu;ydo/nn lại không phải là tiếng cười mị hoặc ôn nhu, mà là vô số cây châm như những cái gai rét lạnh chọc thủng vào lỗ tai.
Vút vút vút --
Mười tên nam tử trung niên áo đen, cũng là thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, sắc mặt ngạc nhiên chợt biến hóa, hai mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo, đồng thời theo âm thanh nhìn quá.
Ngay phía trước thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn,tại vị trí ước chừng xa chín trượng, có hai bóng dáng màu lam đang lẳng lặng đứng.
Nhưng, vừa rồi thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn mới nháy mắt một cái, hai bóng dáng màu lam bỗng chốc khẽ động, liền đứng đối diện với thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, tại vị trí ước chừng xa ba thước*.
*Một trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng 1m
Ánh trăng bạc sáng chói tận tình vương vấn, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, mặc bộ cẩm y màu lam thêu hoa rất đẹp, dfienddn lieqiudoon gương mặt đã được dịch dung cũng rất đẹp, toàn thân lộ ra một phong thái thần vận (say mê hấp dẫn) lại càng đẹp hơn.
Vậy mà, vừa nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, tuấn nam mỹ nữ đẹp như tiên trong họa, tâm tình của thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, lại vô cùng không đẹp.
Xương sống sau lưng thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn không chỉ rét run, hai chân đạp trên mặt đất rét run, mà tay phải thô ráp cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro còn không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ bị gió đêm thổi hơn một canh giờ, chính là phụng mệnh lệnh của môn chủ, tiến hành hành động "đón khách vô cùng nhiệt tình " với hai người đêm khuya đến cung điện Sinh Tử Môn "làm khách" này.
Nhưng mà, khi hai người này cũng không biết dùng phương pháp gì, vậy mà thật sự nhảy qua được khoảng cách rất xa giữa hai bờ vực sâu vạn trượng này.
Sau đó, dưới tình huống mười người bọn họ không hề phát giác, hai người kia lại lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay tại vị trí ước chừng cách xa mười người bọn họ chín trượng.
Tiếp, hai người kia lại thi triển khinh công đạt tới đỉnh cao như thế, từ vị trí ước chừng xa chín trượng, trong nháy mắt đã đến trước mặt mười người bọn họ.
Nếu mười người bọn họ còn không cảm thấy rợn cả tóc gáy, thế thì não của mười người bọn họ, nhất định là bị gió đêm từ từ xao động thổi gây ra vấn đề thật lớn.
"Các ngươi. . ." Một hộ pháp Sinh Tử Môn trong số đó, sau khi rùng mình mãnh liệt một cái, da đầu run run một trận mà hỏi: "Hai người các ngươi, rốt cuộc đã nhảy qua vực sâu vạn trượng thế nào?"
"Đương nhiên là bay qua. Chẳng lẽ. . ." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo, đôi môi đỏ mọng tà mị cười nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta cực khổ đào đất, lấp đầy vực sâu vạn trượng, sau đó từng bước từng bước đi qua vực sâu vạn trượng hay sao?"
"Nói bậy!" Hai con mắt của tên hộ pháp Sinh Tử Môn hỏi câu trước đó giống như gặp quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nóng nảy nói: "Mặc dù khinh công của các ngươi đạt tới đỉnh cao, nhưng khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng rất xa, cũng không có bất kỳ chỗ đạp chân nào, làm sao các ngươi có thể bay qua đây chứ?"
Lúc này, gần bờ vực sâu này, trong sơn động bí mật nào đó ở một vực sâu khác --
Sau lưng đang dựa vào vách núi lành lạnh, Huyết Thứu* chi vương Ngốc Bảo chôn đầu vào trong cánh lớn màu đỏ, đôi mắt đại bàng khép chặt con mắt mà ngủ mất, cũng không có nghe thấy câu hỏi của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.
*Huyết Thứu: đại bàng máu
Nếu không, Huyết Thứu chi vương Ngốc Bảo nhất định vô cùng cuồng ngạo ngẩng đầu lên trời, âm thanh đại bàng vô cùng trào phúng trả lời: bay không qua? Cần bản thứu vương ngậm cổ của ngươi, dẫn ngươi bay tới bay lui gần một nghìn chuyến, để cho ngươi nghiền bay qua bay lại luôn không?
"Ta nói, cái người nào đó. . ." Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: "Chúng ta là tới uống trà, cũng không phải là tới giải thích hết nghi ngờ cho ngươi. Nếu như ngươi thật sự hiếu kỳ, không ngại ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng một câu, chúng ta đến cuối cùng đã bay qua thế nào, chúng nó thấy rất rõ ràng."
"Nhưng mà, ngươi tốt nhất vẫn đừng ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng. Ngộ nhỡ sao trời và trăng sáng từ bi, thật mở miệng giải thích hết nghi ngờ cho ngươi, sợ là đợi chúng ta làm khách xong lúc trở về. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cúi đầu, lòng bàn tay trái chậm rãi vuốt ve năm ngón tay phải, đồng thời trong môi mỏng tràn ra âm thanh mị hoặc vừa mười phần lười biếng, rồi lại xen lẫn hơi thở lạnh lẽo trào phúng nói: "Đành phải mượn dùng thi thể lạnh lẽo của ngươi một lát, làm điểm đạp chân nhảy qua vực sâu vạn trượng rồi."
"Ngươi. . ." Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm nói, nhất thời sắc mặt của tên hộ pháp Sinh Tử Môn đã hỏi trước đó lúc xanh lúc trắng, tay phải cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, cũng nổi lên từng đường gân xanh.
Ý tứ của lời nói của tên nam tử áo lam cao cao trước mắt này đã rất rõ ràng rồi.
Đối với hai người bọn hắn, đến cuối cùng đã bay qua vực sâu vạn trượng thế nào, xuất hiện ở bên ngoài cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, mình vẫn không nên biết thì tốt hơn. Nếu không. . . mình sẽ trở thành một người chết.
"Các huynh đệ, khách quý đã đến, chúng ta cũng nên đón khách rồi." Sắc mặt tên hộ pháp Sinh Tử Môn này tái xanh, trong hai con mắt bắn ra sát khí nồng đậm, âm thanh cực kỳ âm lệ nói, đồng thời cánh tay phải bỗng giơ cao lên, xiết chặt ống tre nhỏ màu xám tro trong tay, hướng về phía thân hình của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Lớn lối khiêu khích Sinh Tử Môn như thế, thật coi Sinh Tử Môn của bọn họ, môn chủ Sinh Tử Môn của bọn họ là ngồi không sao?
Nói cái gì đợi làm xong khách lúc trở về? Ngươi cho rằng. . . Hai người các ngươi tới Sinh Tử Môn, sẽ còn có mệnh rời khỏi Sinh Tử Môn sao? Dfienddn lieqiudoonTối nay, hai người các ngươi không chỉ có tới mà không có về, càng sẽ chết không toàn thây.
" Sinh Tử Môn chúng ta khó có được khách quý đến chơi, vì vậy môn chủ đặc biệt dặn dò, phải lấy lễ nghi đãi khách cao nhất của Sinh Tử Môn, nghênh đón hai vị khách quý đến."
Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, trăm miệng một lời lạnh lẽo nói, đồng thời hai chân cũng bỗng chốc nhanh như tia chớp chạy tán loạn.
Thân hình của chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn, cùng với tên hộ pháp Sinh Tử Môn đã hỏi trước đó tạo thành một thế trận vòng tròn, bao vây hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên trong vòng tròn.
Mà ống gỗ tre nhỏ màu xám tro vẫn được chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn nắm chặt trong tay, đều lả tả hướng về phía thân hình hai người Hiên Viêm Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên trong vòng tròn.
Người của Sinh Tử Môn am hiểu chế độc, bọn họ chế tạo ra trăm ngàn loại độc dược.
Bên trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro được mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn cầm trên tay, chứa đựng một loại dịch độc vô cùng lợi hại, là một trong những loại dịch độc của Sinh Tử Môn – dịch độc thực cốt hủ thi.
Cái gọi là dịch độc thực cốt hủ thi, da thịt chỉ cần dính phải một giọt dịch độc thực cốt hủ thi, liền sẽ nhanh chóng thối rữa.
Thời gian trong nháy mắt, da thịt người dính vào dịch độc thực cốt hủ thi, toàn thân liền sẽ biến mất hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả một giọt máu tươi, cũng sẽ không còn lại trên thế gian.
Vào giờ phút này, một khi mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn bao hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở bên trong vòng tròn, nhấn vào cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trên tay. Thế thì, trong các lỗ hổng cực nhỏ mà tập trung dày đặc ở đầu trước của ống gỗ tre nhỏ màu xám tro sẽ bắn nhanh ra dịch độc thực cốt hủ thi giống như cơn mưa xối xả, vả lại tốc độ tập kích của dịch độc thực cốt hủ thi, cũng sẽ nhanh như gió.
Đôi mắt đen không chút để ý lướt qua ống gỗ tre nhỏ màu xám tro mà hộ pháp Sinh Tử Môn cầm trên tay, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng mị hoặc câu lên cười nói: "Lễ nghi đãi khách cao như vậy, ta thích."
Hai cánh tay vốn đang bắt chéo liền buông lỏng ra, sau khi đưa tay vén lên một sợi tóc đen trước trán, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghênh đón ánh mắt nhìn Hiên Viên Diễm, bật lên tiếng cười xinh đẹp trả lời: "Ta cũng thích."
Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đối thoại một hồi, nếu bị một người mù đi nhầm vào hiện trường nghe được, như vậy trong đầu người mù này, nhất định sẽ hiện ra khung cảnh – mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, trong tay đang cầm từng bó hoa tươi vô cùng xinh đẹp, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình đứng hai bên hoan nghênh khách quý đấy.
Nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lại hoàn toàn coi như không thấy dịch độc trí mạng trên tay bọn họ. Sau khi hai mắt của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn nhanh chóng nhìn nhau, ngón cái tay phải đều giơ về phía cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, cùng nhau nhấn xuống.
Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, trước khi đến cung điện Sinh Tử Môn "làm khách", đã nuốt xuống một viên thuốc dùng máu tươi của tiểu kim chồn Cầu Cầu có thể hóa giải các loại kịch độc trên thế gian chế thành.
Cho nên, cho dù dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn lợi hại hơn nữa, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm mà nói, vốn không hề uy hiếp.
Chỉ là, mặc dù hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không lo lắng dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn khiến da thịt bọn họ bị cắn nuốt sạch sẽ hoàn toàn, cũng rất lo lắng dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn làm bẩn bộ xiêm y gấm thêu hoa xinh đẹp của bọn họ.
Hai bộ gấm y màu lam thêu hoa này, thực sự bọn hắn tốn không ít bạc mua được. Nếu bị dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn làm bẩn, bọn họ còn phải tốn bạc đi mua xiêm y lần nữa.
Bạc đúng là đồ tốt, mặc dù hai người bọn họ không thiếu bạc, nhưng việc này cũng không có nghĩa là hai người bọn họ nguyện ý lãng phí bạc vô ích à?
Vì vậy, khi ngón cái tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn ấn xuống cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, đồng thời thân hình Hiên Viên Diễm xoay tròn cực nhanh, ống tay áo màu xanh lam nhẹ nhàng phất về phía mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn.
Trong nháy mắt, hai chân Hiên Viêm Diễm xoay đủ một vòng tròn, thân hình lại lẳng lặng đứng ở nguyên tại chỗ. Còn mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, thân hình của bọn hắn cũng không có động, chỉ có ngón cái tay phải bọn họ đang động.
Nhưng, khi ngón cái tay phải bọn họ ấn xuống, chỗ ngón cái tay phải bọn họ chạm vào, lại không phải là cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, mà là lòng bàn tay thô ráp của mỗi người bọn họ.
Bởi vì, tất cả ống gỗ tre nhỏ màu xám tro được bọn họ cầm trong tay đều không thấy nữa, ống gỗ tre nhỏ màu xám tro chứa dịch độc thực cốt hủ thi đã bay, bay đến trên thảm cỏ phía sau bọn họ.
Trong nháy mắt ống gỗ tre nhỏ màu xám tro bay đến trên thảm cỏ, ống gỗ tre nhỏ màu xám tro vỡ thành từng mảnh gỗ vụn.
Dịch độc thực cốt hủ thi chảy xuôi ra ngoài, thảm hoa cỏ trên mặt đất lay động theo gió nhẹ đã không còn thấy nữa. Chúng nó bất hạnh nhận xong dịch độc thực cốt hủ thi, cho nên thảm hoa cỏ vô tội đã sớm cáo biệt chốn hồng trần mà chúng nó quyến luyến rồi.
Lỗ chân lông co rút lại, cổ họng mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn khô khốc, thân hình giống như hoá đá cứng ngắc ngay tại chỗ. Hai mắt bọn họ trừng lớn, sắc mặt quả thật so với thấy quỷ còn kinh hãi gấp trăm lần...
Chỉ là, đối với mười tên nam tử trung niên áo đen cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trong tay mà nói, âm thanh theo gió đêm trong vực lướt qua tiến vào hai lỗ tai, da.nlze.qu;ydo/nn lại không phải là tiếng cười mị hoặc ôn nhu, mà là vô số cây châm như những cái gai rét lạnh chọc thủng vào lỗ tai.
Vút vút vút --
Mười tên nam tử trung niên áo đen, cũng là thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, sắc mặt ngạc nhiên chợt biến hóa, hai mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo, đồng thời theo âm thanh nhìn quá.
Ngay phía trước thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn,tại vị trí ước chừng xa chín trượng, có hai bóng dáng màu lam đang lẳng lặng đứng.
Nhưng, vừa rồi thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn mới nháy mắt một cái, hai bóng dáng màu lam bỗng chốc khẽ động, liền đứng đối diện với thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, tại vị trí ước chừng xa ba thước*.
*Một trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng 1m
Ánh trăng bạc sáng chói tận tình vương vấn, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, mặc bộ cẩm y màu lam thêu hoa rất đẹp, dfienddn lieqiudoon gương mặt đã được dịch dung cũng rất đẹp, toàn thân lộ ra một phong thái thần vận (say mê hấp dẫn) lại càng đẹp hơn.
Vậy mà, vừa nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, tuấn nam mỹ nữ đẹp như tiên trong họa, tâm tình của thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, lại vô cùng không đẹp.
Xương sống sau lưng thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn không chỉ rét run, hai chân đạp trên mặt đất rét run, mà tay phải thô ráp cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro còn không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ bị gió đêm thổi hơn một canh giờ, chính là phụng mệnh lệnh của môn chủ, tiến hành hành động "đón khách vô cùng nhiệt tình " với hai người đêm khuya đến cung điện Sinh Tử Môn "làm khách" này.
Nhưng mà, khi hai người này cũng không biết dùng phương pháp gì, vậy mà thật sự nhảy qua được khoảng cách rất xa giữa hai bờ vực sâu vạn trượng này.
Sau đó, dưới tình huống mười người bọn họ không hề phát giác, hai người kia lại lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay tại vị trí ước chừng cách xa mười người bọn họ chín trượng.
Tiếp, hai người kia lại thi triển khinh công đạt tới đỉnh cao như thế, từ vị trí ước chừng xa chín trượng, trong nháy mắt đã đến trước mặt mười người bọn họ.
Nếu mười người bọn họ còn không cảm thấy rợn cả tóc gáy, thế thì não của mười người bọn họ, nhất định là bị gió đêm từ từ xao động thổi gây ra vấn đề thật lớn.
"Các ngươi. . ." Một hộ pháp Sinh Tử Môn trong số đó, sau khi rùng mình mãnh liệt một cái, da đầu run run một trận mà hỏi: "Hai người các ngươi, rốt cuộc đã nhảy qua vực sâu vạn trượng thế nào?"
"Đương nhiên là bay qua. Chẳng lẽ. . ." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo, đôi môi đỏ mọng tà mị cười nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta cực khổ đào đất, lấp đầy vực sâu vạn trượng, sau đó từng bước từng bước đi qua vực sâu vạn trượng hay sao?"
"Nói bậy!" Hai con mắt của tên hộ pháp Sinh Tử Môn hỏi câu trước đó giống như gặp quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nóng nảy nói: "Mặc dù khinh công của các ngươi đạt tới đỉnh cao, nhưng khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng rất xa, cũng không có bất kỳ chỗ đạp chân nào, làm sao các ngươi có thể bay qua đây chứ?"
Lúc này, gần bờ vực sâu này, trong sơn động bí mật nào đó ở một vực sâu khác --
Sau lưng đang dựa vào vách núi lành lạnh, Huyết Thứu* chi vương Ngốc Bảo chôn đầu vào trong cánh lớn màu đỏ, đôi mắt đại bàng khép chặt con mắt mà ngủ mất, cũng không có nghe thấy câu hỏi của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.
*Huyết Thứu: đại bàng máu
Nếu không, Huyết Thứu chi vương Ngốc Bảo nhất định vô cùng cuồng ngạo ngẩng đầu lên trời, âm thanh đại bàng vô cùng trào phúng trả lời: bay không qua? Cần bản thứu vương ngậm cổ của ngươi, dẫn ngươi bay tới bay lui gần một nghìn chuyến, để cho ngươi nghiền bay qua bay lại luôn không?
"Ta nói, cái người nào đó. . ." Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: "Chúng ta là tới uống trà, cũng không phải là tới giải thích hết nghi ngờ cho ngươi. Nếu như ngươi thật sự hiếu kỳ, không ngại ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng một câu, chúng ta đến cuối cùng đã bay qua thế nào, chúng nó thấy rất rõ ràng."
"Nhưng mà, ngươi tốt nhất vẫn đừng ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng. Ngộ nhỡ sao trời và trăng sáng từ bi, thật mở miệng giải thích hết nghi ngờ cho ngươi, sợ là đợi chúng ta làm khách xong lúc trở về. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cúi đầu, lòng bàn tay trái chậm rãi vuốt ve năm ngón tay phải, đồng thời trong môi mỏng tràn ra âm thanh mị hoặc vừa mười phần lười biếng, rồi lại xen lẫn hơi thở lạnh lẽo trào phúng nói: "Đành phải mượn dùng thi thể lạnh lẽo của ngươi một lát, làm điểm đạp chân nhảy qua vực sâu vạn trượng rồi."
"Ngươi. . ." Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm nói, nhất thời sắc mặt của tên hộ pháp Sinh Tử Môn đã hỏi trước đó lúc xanh lúc trắng, tay phải cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, cũng nổi lên từng đường gân xanh.
Ý tứ của lời nói của tên nam tử áo lam cao cao trước mắt này đã rất rõ ràng rồi.
Đối với hai người bọn hắn, đến cuối cùng đã bay qua vực sâu vạn trượng thế nào, xuất hiện ở bên ngoài cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, mình vẫn không nên biết thì tốt hơn. Nếu không. . . mình sẽ trở thành một người chết.
"Các huynh đệ, khách quý đã đến, chúng ta cũng nên đón khách rồi." Sắc mặt tên hộ pháp Sinh Tử Môn này tái xanh, trong hai con mắt bắn ra sát khí nồng đậm, âm thanh cực kỳ âm lệ nói, đồng thời cánh tay phải bỗng giơ cao lên, xiết chặt ống tre nhỏ màu xám tro trong tay, hướng về phía thân hình của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Lớn lối khiêu khích Sinh Tử Môn như thế, thật coi Sinh Tử Môn của bọn họ, môn chủ Sinh Tử Môn của bọn họ là ngồi không sao?
Nói cái gì đợi làm xong khách lúc trở về? Ngươi cho rằng. . . Hai người các ngươi tới Sinh Tử Môn, sẽ còn có mệnh rời khỏi Sinh Tử Môn sao? Dfienddn lieqiudoonTối nay, hai người các ngươi không chỉ có tới mà không có về, càng sẽ chết không toàn thây.
" Sinh Tử Môn chúng ta khó có được khách quý đến chơi, vì vậy môn chủ đặc biệt dặn dò, phải lấy lễ nghi đãi khách cao nhất của Sinh Tử Môn, nghênh đón hai vị khách quý đến."
Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, trăm miệng một lời lạnh lẽo nói, đồng thời hai chân cũng bỗng chốc nhanh như tia chớp chạy tán loạn.
Thân hình của chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn, cùng với tên hộ pháp Sinh Tử Môn đã hỏi trước đó tạo thành một thế trận vòng tròn, bao vây hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên trong vòng tròn.
Mà ống gỗ tre nhỏ màu xám tro vẫn được chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn nắm chặt trong tay, đều lả tả hướng về phía thân hình hai người Hiên Viêm Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên trong vòng tròn.
Người của Sinh Tử Môn am hiểu chế độc, bọn họ chế tạo ra trăm ngàn loại độc dược.
Bên trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro được mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn cầm trên tay, chứa đựng một loại dịch độc vô cùng lợi hại, là một trong những loại dịch độc của Sinh Tử Môn – dịch độc thực cốt hủ thi.
Cái gọi là dịch độc thực cốt hủ thi, da thịt chỉ cần dính phải một giọt dịch độc thực cốt hủ thi, liền sẽ nhanh chóng thối rữa.
Thời gian trong nháy mắt, da thịt người dính vào dịch độc thực cốt hủ thi, toàn thân liền sẽ biến mất hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả một giọt máu tươi, cũng sẽ không còn lại trên thế gian.
Vào giờ phút này, một khi mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn bao hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở bên trong vòng tròn, nhấn vào cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trên tay. Thế thì, trong các lỗ hổng cực nhỏ mà tập trung dày đặc ở đầu trước của ống gỗ tre nhỏ màu xám tro sẽ bắn nhanh ra dịch độc thực cốt hủ thi giống như cơn mưa xối xả, vả lại tốc độ tập kích của dịch độc thực cốt hủ thi, cũng sẽ nhanh như gió.
Đôi mắt đen không chút để ý lướt qua ống gỗ tre nhỏ màu xám tro mà hộ pháp Sinh Tử Môn cầm trên tay, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng mị hoặc câu lên cười nói: "Lễ nghi đãi khách cao như vậy, ta thích."
Hai cánh tay vốn đang bắt chéo liền buông lỏng ra, sau khi đưa tay vén lên một sợi tóc đen trước trán, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghênh đón ánh mắt nhìn Hiên Viên Diễm, bật lên tiếng cười xinh đẹp trả lời: "Ta cũng thích."
Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đối thoại một hồi, nếu bị một người mù đi nhầm vào hiện trường nghe được, như vậy trong đầu người mù này, nhất định sẽ hiện ra khung cảnh – mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, trong tay đang cầm từng bó hoa tươi vô cùng xinh đẹp, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình đứng hai bên hoan nghênh khách quý đấy.
Nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lại hoàn toàn coi như không thấy dịch độc trí mạng trên tay bọn họ. Sau khi hai mắt của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn nhanh chóng nhìn nhau, ngón cái tay phải đều giơ về phía cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, cùng nhau nhấn xuống.
Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, trước khi đến cung điện Sinh Tử Môn "làm khách", đã nuốt xuống một viên thuốc dùng máu tươi của tiểu kim chồn Cầu Cầu có thể hóa giải các loại kịch độc trên thế gian chế thành.
Cho nên, cho dù dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn lợi hại hơn nữa, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm mà nói, vốn không hề uy hiếp.
Chỉ là, mặc dù hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không lo lắng dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn khiến da thịt bọn họ bị cắn nuốt sạch sẽ hoàn toàn, cũng rất lo lắng dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn làm bẩn bộ xiêm y gấm thêu hoa xinh đẹp của bọn họ.
Hai bộ gấm y màu lam thêu hoa này, thực sự bọn hắn tốn không ít bạc mua được. Nếu bị dịch độc thực cốt hủ thi của Sinh Tử Môn làm bẩn, bọn họ còn phải tốn bạc đi mua xiêm y lần nữa.
Bạc đúng là đồ tốt, mặc dù hai người bọn họ không thiếu bạc, nhưng việc này cũng không có nghĩa là hai người bọn họ nguyện ý lãng phí bạc vô ích à?
Vì vậy, khi ngón cái tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn ấn xuống cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, đồng thời thân hình Hiên Viên Diễm xoay tròn cực nhanh, ống tay áo màu xanh lam nhẹ nhàng phất về phía mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn.
Trong nháy mắt, hai chân Hiên Viêm Diễm xoay đủ một vòng tròn, thân hình lại lẳng lặng đứng ở nguyên tại chỗ. Còn mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, thân hình của bọn hắn cũng không có động, chỉ có ngón cái tay phải bọn họ đang động.
Nhưng, khi ngón cái tay phải bọn họ ấn xuống, chỗ ngón cái tay phải bọn họ chạm vào, lại không phải là cơ quan trong ống gỗ tre nhỏ màu xám tro, mà là lòng bàn tay thô ráp của mỗi người bọn họ.
Bởi vì, tất cả ống gỗ tre nhỏ màu xám tro được bọn họ cầm trong tay đều không thấy nữa, ống gỗ tre nhỏ màu xám tro chứa dịch độc thực cốt hủ thi đã bay, bay đến trên thảm cỏ phía sau bọn họ.
Trong nháy mắt ống gỗ tre nhỏ màu xám tro bay đến trên thảm cỏ, ống gỗ tre nhỏ màu xám tro vỡ thành từng mảnh gỗ vụn.
Dịch độc thực cốt hủ thi chảy xuôi ra ngoài, thảm hoa cỏ trên mặt đất lay động theo gió nhẹ đã không còn thấy nữa. Chúng nó bất hạnh nhận xong dịch độc thực cốt hủ thi, cho nên thảm hoa cỏ vô tội đã sớm cáo biệt chốn hồng trần mà chúng nó quyến luyến rồi.
Lỗ chân lông co rút lại, cổ họng mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn khô khốc, thân hình giống như hoá đá cứng ngắc ngay tại chỗ. Hai mắt bọn họ trừng lớn, sắc mặt quả thật so với thấy quỷ còn kinh hãi gấp trăm lần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.