Chương 303: Ta là Ma Đế
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
11/09/2017
Gió đêm lạnh lẽo quất vào mặt Thiên Cơ lão nhân. Ông khép hờ mắt, than
nhẹ một tiếng rồi hai thùy tai khẽ động. Xác định xung quanh đình trúc
không có người ngoài xong, ông hạ giọng, dùng giọng điệu u sầu giải
thích nghi ngờ của Vô Ngân: "Người Linh Cung có năng lực đặc biệt kinh
thiên hãi địa mà người thường không có, cho nên người bên ngoài trước
giờ kính sợ người Linh Cung như thiên thần, cho rằng bọn họ không gì
không làm được."
"Nhưng người ngoại giới cơ bản không biết, linh lực dị năng đặc biệt của người Linh Cung vừa là may mắn, đồng thời là một tai họa..."
Đôi mắt Vô Ngân nhìn đại sảnh đối diện. Nếu Hiên Viên Diễm rời khỏi đại sảnh, đi về phòng cưới, hắn sẽ xông đến bằng tốc độ nhanh nhất để cản Hiên Viên Diễm lại. Đôi tai Vô Ngân lắng nghe vô cùng cẩn thận lời kể chậm rãi u sầu của Thiên Cơ lão nhân, chỉ sợ bỏ sót chữ nào.
"Năm đầu người Linh Cung đến tuổi cập kê sẽ đau đớn gan phổi mười ngày một lần; năm thứ hai cập kê sẽ đau đớn như khoét tim một ngày một lần. Nếu không muốn đau đớn giày thân nhập cốt, người Linh Cung phải uống nước linh tuyền hàng ngày." Giọng Thiên Cơ lão nhân càng lúc càng nhỏ, ngữ điệu càng lúc càng buồn bã. Sắc mặt Vô Ngân cũng dần hoảng sợ, trắng bệch. Hóa ra hắn không sai, chứng bệnh đau đớn tim gan mười ngày một lần của Nguyệt nhi có liên quan đến Linh Cung, hơn nữa liên quan đến mức làm hắn phải lo lắng.
Hai tay Vô Ngân thấm mồ hôi lạnh, khuôn mặt u ám như bị mây đen bao phủ, lo lắng cho bằng hữu tốt: "Nếu như linh tuyền khô cạn thì sao?"
Thiên Cơ lão nhân nhìn Vô Ngân, khuôn mặt cũng u ám không kém, trả lời: "Nếu linh tuyền khô cạn, người Linh Cung chưa đôi mươi sẽ đau đớn đến năm hai mươi tuổi, sau đó sức tuyệt mạng đoạn; người đã hai mươi tuổi, khi linh tuyền khô cạn chính là lúc bọn họ bỏ mình mất mạng."
"Nói cách khác......" Mồ hôi lạnh đổ khắp người Vô Ngân, hắn run rẩy nói: "Nếu linh tuyền khô cạn, không những người Linh Cung khó thoát tử kiếp, Nguyệt nhi cũng chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, sau đó sẽ hương tiêu ngọc vẫn?"
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, vẻ mặt nặng nề: "Trăm ngàn năm đến nay, linh tuyền đều đầy tràn không cạn, chưa bao giờ khô cạn. Nhưng, gần bốn mươi năm nay, linh tuyền dần dần xuất hiện dấu hiệu khô cạn. Không đến năm tháng nữa, linh tuyền sẽ khô cạn mãi mãi."
Vô Ngân nhíu mày, nghi hoặc: "Vì sao linh tuyền đầy tràn không cạn trong trăm ngàn năm, nhưng trong bốn mươi năm nay lại xuất hiện dấu hiệu khô cạn?"
Chuyện cũ tái hiện trong đầu Thiên Cơ lão nhân. Ông ngước đầu lên nhìn trời, đôi mắt hơi ươn ướt: "Đó không phải tự nhiên mà là do người làm. Chuyện này có liên quan đến ân oán của Linh Cung và Ma tộc bốn mươi năm trước."
"Cái gì? Ma tộc?" Vô Ngân quá kinh hãi, đột nhiên trợn tròn mắt: "Thế gian chí tôn, Linh Cung thần bí. Uy hiếp thiên hạ, vạn vật sợ phục. Ma Tộc không ra, ai dám tranh phong?"
Thiên Cơ lão nhân cúi đầu, nói: "Ân oán đó, trừ Ma đế và một số ít người Ma tộc may mắn sống sót thì những người Ma tộc khác đã bỏ mạng. Trước khi người Ma tộc diệt vong đã bạo phát ra oán hận mãnh liệt, nguyền rủa linh tuyền dần khô cạn, người Linh Cung sẽ diệt vong mãi mãi."
Đại não Vô Ngân có cảm giác muốn đình công, thân thể loạng choạng, không nhịn nổi hít sâu vài hơi lạnh: "Hít..." Dù hắn chưa từng thấy người Ma tộc, nhưng từng nghe không ít truyền thuyết của Ma tộc từ ân sư của mình. Hiện tại, cuối cùng hắn đã biết tại sao trước đây lúc Thiên Cơ lão nhân nói chuyện với Nam Cung Tuyết Y đã nhắc đến việc giải quyết nguy cơ linh tuyền khô cạn: bởi vì nguyền rủa của Ma tộc thật sự quá kinh khủng. Chỉ có người thống trị tối cao của Ma tộc - Ma đế kế thừa Ma châu trong truyền thuyết mới có thể giải nguyền rủa, làm linh tuyền khôi phục trạng thái đầy tràn khi xưa.
"Thiên Cơ lão nhân, ta có một vấn đề chưa hiểu. Nếu bốn mươi năm trước, Linh Tuyền đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô khốc thì tại sao..." Vô Ngân hít sâu mấy hơi khí lạnh, cố gắng duy trì bình tĩnh: "Qua nhiều năm như thế, Thánh đế Linh Cung không tự thân đi tìm Ma châu mà cần Nguyệt nhi đi tìm?"
"Ngươi cho rằng đã qua nhiều năm như thế mà Thánh đế chưa từng tìm kiếm Ma châu sao?" Thiên Cơ lão nhân giải thích từng câu từng chữ: "Thứ nhất: sau khi mấy vạn mạng người Ma tộc mất, Ma đế đưa Ma châu đi ẩn danh biệt tích, Thánh đế không thể tìm được. Thứ hai: cho dù Thánh đế lấy được Ma châu cũng không thể sử dụng năng lượng Ma châu để giải trừ nguy cơ linh tuyền khô cạn."
Vô Ngân càng nghi ngờ hơn, nhíu mày sâu: "Thiên Cơ lão nhân, người nói thế nghĩa là sao?"
"Trên đời, chỉ có hai loại người mới có thể sử dụng sức mạnh Ma châu, giải trừ nguyền rủa, đó là Ma Đế Ma tộc và người Linh Cung đột phá linh lực bảy màu."
Vô Ngân bừng tỉnh hiểu ra, lẩm bẩm: Hóa ra Thánh đế đã sớm biết rõ Nguyệt nhi là người duy nhất đột phá linh lực bảy màu, cho nên mới bảo Nam Cung Tuyết Y đón Nguyệt nhi về cung."
Ngay sau đó -- Vô Ngân lại chớp mắt, giống như người lắm thắc mắc truy hỏi kỹ càng sự việc để tìm đến đáp án: "Như vậy, Thánh đế đón Nguyệt nhi hồi cung cũng dễ hiểu, nhưng tại sao lại muốn Nguyệt nhi tiếp nhận chức vị Thánh đế và đẩy nàng đi tu luyện tâm pháp với Thánh hoàng?"
"Chẳng phải lúc trước ta đã nói rồi sao? Sau khi mấy vạn người Ma tộc mất, Ma đế mang theo Ma châu ẩn tích. Nếu muốn tìm Ma châu thì phải cảm nhận được Ma châu đang ở đâu, mà cách duy nhất để cảm nhận được Ma châu đang ở đâu là..." Thiên Cơ lão nhân hơi ngừng lại, rồi tiếp tục giải thích: "Nguyệt nhi thành thân với Thánh hoàng, sau đó hai người đồng tâm hiệp lực tu luyện tâm pháp Linh Cung đến tầng cao nhất."
"Cái gì? Thành thân với Thánh hoàng?" Suy nghĩ của Vô Ngân càng ngày càng rối loạn: "Vãn bối chưa hiểu, tu luyện tâm pháp Linh Cung thì liên quan gì đến việc thành thân với Thánh hoàng?" HoàngNgọcTửBăng@diễnđànLêQuýĐôn
"Linh Cung có một viên Thánh châu được gọi là Dự Ngôn châu (viên ngọc tiên đoán). Chỉ có người tu luyện tâm pháp Linh Cung mới có thể sử dụng sức mạnh trong Dự Ngôn châu, mượn Dụ Ngôn châu cảm nhận. Mà chỉ có Thánh đế mới có đủ tư cách để tu luyện tâm pháp Linh Cung. Tu luyện càng lên cao, năng lực mượn Dự Ngôn châu cảm nhận vạn vật càng mạnh." Giờ phút này ông biết gì đều nói ra, không chút giấu diếm: "Thánh đế Linh Cung không thể tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất. Cho nên, Thánh đế chỉ có thể cảm ứng một chuyện thông qua Dự Ngôn châu. Theo điển tịch Linh Cung ghi lại, chỉ có người đột phá linh lực bảy màu mới có thể tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất, thông qua Dự Ngôn châu để cảm nhận sự tồn tại của vạn vật. Mà muốn tu luyện tâm pháp Linh Cung, điều kiện tiên quyết là phải có một nam một nữ có linh lực, khi tiến hành giao hợp, bên có linh lực thấp hơn sẽ được bên cao hơn phụ trợ để tu luyện."
"Cho nên Nguyệt nhi phải thành thân với Thánh hoàng, sau đó..." Vô Ngân khó khăn nói: "Tiến hành nam nữ giao hợp, tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất, thông qua Dụ Ngôn châu để cảm nhận sự tồn tại của vạn vật?"
-- Sao có thể như thế? Nguyệt nhi và Diễm kiêm điệp tình sâu, ân ái hơn hằng, sợ rằng nàng thà chết cũng sẽ không giao hợp với Thánh hoàng để tu luyện tâm pháp.
Vô Ngân vừa dứt lời, Thiên Cơ lão nhân gật đầu, đáp: "Không sai!"
"Trong lòng vãn bối vẫn còn một nghi ngờ cuối cùng, kính mong Thiên Cơ lão nhân giải đáp. Vãn bối nghe thấy ngài nói với Nam Cung Tuyết Y: Cho dù Nguyệt nhi không tiếp nhận chức vị Thánh đế và cùng tu luyện tâm pháp với Thánh hoàng, nàng vẫn có thể giải trừ nguy cơ linh tuyền khô cạn trong vòng một ngày. Những lời này..." Vô Ngân kéo dài ngữ điệu, đáy mắt ánh lên tia dò xét. Dù Thiên Cơ lão nhân là ân sư đáng kính của Hiên Viên Diễm, nhưng ông biết rõ chuyện Linh Cung như đường vân tay khiến hắn không thể không nghi ngờ. Vô Ngân thận trọng, mơ hồ cảm thấy sau lưng Thiên Cơ lão nhân dường như ẩn giấu một bí mật lớn, mà bí mật này có liên quan đến Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không chừng. Vô Ngân nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân không chớp mắt, hỏi: "Lão nhân gia vì khuyên Nam Cung Tuyết Y để hắn không quấy rầy Nguyệt nhi và Diễm nên bịa chuyện này hay ngài đã biết tung tích của Ma châu, tin rằng mình có thể giúp Nguyệt nhi tìm được Ma châu trong vòng một ngày?" HoàngNgọcTửBăng@diễnđànLêQuýĐôn
Thiên Cơ lão nhân là nhân vật nào? Vô Ngân thử ông, và ánh mắt soi xét của hắn, sao ông có thể không phát hiện được? Đối với câu hỏi của hắn, ông không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hai người đã từng làm Ma Quân trọng thương trong hồ Trúc Lâm, chuyện này họ đã nói với ngươi chưa?"
Vô Ngân cứng đờ, không đoán ra dụng ý của Thiên Cơ lão nhân, đáp: "Từng nói, bọn họ còn nói khi ấy có một người Ma tộc thần bí ra tay cứu giúp."
-- Chẳng lẽ Thiên Cơ lão nhân biết người Ma tộc thần bí, mà còn có giao tình với người đó? Vì thế ông muốn thông qua người đó để tìm được Ma châu, sau đó hóa giải tử kiếp cho Nguyệt nhi?
Trong lúc Vô Ngân thầm phỏng đoán, Thiên Cơ lão nhân hơi nhếch môi, thân thể xoay tròn, hóa thành một làn khói đen.
"Hả... Khói đen?" Vô Ngân khó tin dụi mắt, lại dùng lực cấu cánh tay, lắp bắp: "Thiên... Thiên Cơ lão nhân... Chẳng lẽ... ngài chính là người Ma... Ma tộc thần bí đã từng ra tay giúp đỡ Nguyệt nhi và Diễm trong... trong rừng trúc?"
Khói đen lướt đi rất nhanh, sau đó Thiên Cơ lão nhân khôi phục chân thân, đứng trước mặt Vô Ngân lần nữa. Ông liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vô Ngân, trả lời từng chữ từng câu: "Ta không chỉ là người giúp đỡ Nguyệt hài tử và Diễm tiểu tử trong rừng trúc, mà còn là... Ma đế của Ma tộc."
"Nhưng người ngoại giới cơ bản không biết, linh lực dị năng đặc biệt của người Linh Cung vừa là may mắn, đồng thời là một tai họa..."
Đôi mắt Vô Ngân nhìn đại sảnh đối diện. Nếu Hiên Viên Diễm rời khỏi đại sảnh, đi về phòng cưới, hắn sẽ xông đến bằng tốc độ nhanh nhất để cản Hiên Viên Diễm lại. Đôi tai Vô Ngân lắng nghe vô cùng cẩn thận lời kể chậm rãi u sầu của Thiên Cơ lão nhân, chỉ sợ bỏ sót chữ nào.
"Năm đầu người Linh Cung đến tuổi cập kê sẽ đau đớn gan phổi mười ngày một lần; năm thứ hai cập kê sẽ đau đớn như khoét tim một ngày một lần. Nếu không muốn đau đớn giày thân nhập cốt, người Linh Cung phải uống nước linh tuyền hàng ngày." Giọng Thiên Cơ lão nhân càng lúc càng nhỏ, ngữ điệu càng lúc càng buồn bã. Sắc mặt Vô Ngân cũng dần hoảng sợ, trắng bệch. Hóa ra hắn không sai, chứng bệnh đau đớn tim gan mười ngày một lần của Nguyệt nhi có liên quan đến Linh Cung, hơn nữa liên quan đến mức làm hắn phải lo lắng.
Hai tay Vô Ngân thấm mồ hôi lạnh, khuôn mặt u ám như bị mây đen bao phủ, lo lắng cho bằng hữu tốt: "Nếu như linh tuyền khô cạn thì sao?"
Thiên Cơ lão nhân nhìn Vô Ngân, khuôn mặt cũng u ám không kém, trả lời: "Nếu linh tuyền khô cạn, người Linh Cung chưa đôi mươi sẽ đau đớn đến năm hai mươi tuổi, sau đó sức tuyệt mạng đoạn; người đã hai mươi tuổi, khi linh tuyền khô cạn chính là lúc bọn họ bỏ mình mất mạng."
"Nói cách khác......" Mồ hôi lạnh đổ khắp người Vô Ngân, hắn run rẩy nói: "Nếu linh tuyền khô cạn, không những người Linh Cung khó thoát tử kiếp, Nguyệt nhi cũng chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, sau đó sẽ hương tiêu ngọc vẫn?"
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, vẻ mặt nặng nề: "Trăm ngàn năm đến nay, linh tuyền đều đầy tràn không cạn, chưa bao giờ khô cạn. Nhưng, gần bốn mươi năm nay, linh tuyền dần dần xuất hiện dấu hiệu khô cạn. Không đến năm tháng nữa, linh tuyền sẽ khô cạn mãi mãi."
Vô Ngân nhíu mày, nghi hoặc: "Vì sao linh tuyền đầy tràn không cạn trong trăm ngàn năm, nhưng trong bốn mươi năm nay lại xuất hiện dấu hiệu khô cạn?"
Chuyện cũ tái hiện trong đầu Thiên Cơ lão nhân. Ông ngước đầu lên nhìn trời, đôi mắt hơi ươn ướt: "Đó không phải tự nhiên mà là do người làm. Chuyện này có liên quan đến ân oán của Linh Cung và Ma tộc bốn mươi năm trước."
"Cái gì? Ma tộc?" Vô Ngân quá kinh hãi, đột nhiên trợn tròn mắt: "Thế gian chí tôn, Linh Cung thần bí. Uy hiếp thiên hạ, vạn vật sợ phục. Ma Tộc không ra, ai dám tranh phong?"
Thiên Cơ lão nhân cúi đầu, nói: "Ân oán đó, trừ Ma đế và một số ít người Ma tộc may mắn sống sót thì những người Ma tộc khác đã bỏ mạng. Trước khi người Ma tộc diệt vong đã bạo phát ra oán hận mãnh liệt, nguyền rủa linh tuyền dần khô cạn, người Linh Cung sẽ diệt vong mãi mãi."
Đại não Vô Ngân có cảm giác muốn đình công, thân thể loạng choạng, không nhịn nổi hít sâu vài hơi lạnh: "Hít..." Dù hắn chưa từng thấy người Ma tộc, nhưng từng nghe không ít truyền thuyết của Ma tộc từ ân sư của mình. Hiện tại, cuối cùng hắn đã biết tại sao trước đây lúc Thiên Cơ lão nhân nói chuyện với Nam Cung Tuyết Y đã nhắc đến việc giải quyết nguy cơ linh tuyền khô cạn: bởi vì nguyền rủa của Ma tộc thật sự quá kinh khủng. Chỉ có người thống trị tối cao của Ma tộc - Ma đế kế thừa Ma châu trong truyền thuyết mới có thể giải nguyền rủa, làm linh tuyền khôi phục trạng thái đầy tràn khi xưa.
"Thiên Cơ lão nhân, ta có một vấn đề chưa hiểu. Nếu bốn mươi năm trước, Linh Tuyền đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô khốc thì tại sao..." Vô Ngân hít sâu mấy hơi khí lạnh, cố gắng duy trì bình tĩnh: "Qua nhiều năm như thế, Thánh đế Linh Cung không tự thân đi tìm Ma châu mà cần Nguyệt nhi đi tìm?"
"Ngươi cho rằng đã qua nhiều năm như thế mà Thánh đế chưa từng tìm kiếm Ma châu sao?" Thiên Cơ lão nhân giải thích từng câu từng chữ: "Thứ nhất: sau khi mấy vạn mạng người Ma tộc mất, Ma đế đưa Ma châu đi ẩn danh biệt tích, Thánh đế không thể tìm được. Thứ hai: cho dù Thánh đế lấy được Ma châu cũng không thể sử dụng năng lượng Ma châu để giải trừ nguy cơ linh tuyền khô cạn."
Vô Ngân càng nghi ngờ hơn, nhíu mày sâu: "Thiên Cơ lão nhân, người nói thế nghĩa là sao?"
"Trên đời, chỉ có hai loại người mới có thể sử dụng sức mạnh Ma châu, giải trừ nguyền rủa, đó là Ma Đế Ma tộc và người Linh Cung đột phá linh lực bảy màu."
Vô Ngân bừng tỉnh hiểu ra, lẩm bẩm: Hóa ra Thánh đế đã sớm biết rõ Nguyệt nhi là người duy nhất đột phá linh lực bảy màu, cho nên mới bảo Nam Cung Tuyết Y đón Nguyệt nhi về cung."
Ngay sau đó -- Vô Ngân lại chớp mắt, giống như người lắm thắc mắc truy hỏi kỹ càng sự việc để tìm đến đáp án: "Như vậy, Thánh đế đón Nguyệt nhi hồi cung cũng dễ hiểu, nhưng tại sao lại muốn Nguyệt nhi tiếp nhận chức vị Thánh đế và đẩy nàng đi tu luyện tâm pháp với Thánh hoàng?"
"Chẳng phải lúc trước ta đã nói rồi sao? Sau khi mấy vạn người Ma tộc mất, Ma đế mang theo Ma châu ẩn tích. Nếu muốn tìm Ma châu thì phải cảm nhận được Ma châu đang ở đâu, mà cách duy nhất để cảm nhận được Ma châu đang ở đâu là..." Thiên Cơ lão nhân hơi ngừng lại, rồi tiếp tục giải thích: "Nguyệt nhi thành thân với Thánh hoàng, sau đó hai người đồng tâm hiệp lực tu luyện tâm pháp Linh Cung đến tầng cao nhất."
"Cái gì? Thành thân với Thánh hoàng?" Suy nghĩ của Vô Ngân càng ngày càng rối loạn: "Vãn bối chưa hiểu, tu luyện tâm pháp Linh Cung thì liên quan gì đến việc thành thân với Thánh hoàng?" HoàngNgọcTửBăng@diễnđànLêQuýĐôn
"Linh Cung có một viên Thánh châu được gọi là Dự Ngôn châu (viên ngọc tiên đoán). Chỉ có người tu luyện tâm pháp Linh Cung mới có thể sử dụng sức mạnh trong Dự Ngôn châu, mượn Dụ Ngôn châu cảm nhận. Mà chỉ có Thánh đế mới có đủ tư cách để tu luyện tâm pháp Linh Cung. Tu luyện càng lên cao, năng lực mượn Dự Ngôn châu cảm nhận vạn vật càng mạnh." Giờ phút này ông biết gì đều nói ra, không chút giấu diếm: "Thánh đế Linh Cung không thể tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất. Cho nên, Thánh đế chỉ có thể cảm ứng một chuyện thông qua Dự Ngôn châu. Theo điển tịch Linh Cung ghi lại, chỉ có người đột phá linh lực bảy màu mới có thể tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất, thông qua Dự Ngôn châu để cảm nhận sự tồn tại của vạn vật. Mà muốn tu luyện tâm pháp Linh Cung, điều kiện tiên quyết là phải có một nam một nữ có linh lực, khi tiến hành giao hợp, bên có linh lực thấp hơn sẽ được bên cao hơn phụ trợ để tu luyện."
"Cho nên Nguyệt nhi phải thành thân với Thánh hoàng, sau đó..." Vô Ngân khó khăn nói: "Tiến hành nam nữ giao hợp, tu luyện tâm pháp đến tầng cao nhất, thông qua Dụ Ngôn châu để cảm nhận sự tồn tại của vạn vật?"
-- Sao có thể như thế? Nguyệt nhi và Diễm kiêm điệp tình sâu, ân ái hơn hằng, sợ rằng nàng thà chết cũng sẽ không giao hợp với Thánh hoàng để tu luyện tâm pháp.
Vô Ngân vừa dứt lời, Thiên Cơ lão nhân gật đầu, đáp: "Không sai!"
"Trong lòng vãn bối vẫn còn một nghi ngờ cuối cùng, kính mong Thiên Cơ lão nhân giải đáp. Vãn bối nghe thấy ngài nói với Nam Cung Tuyết Y: Cho dù Nguyệt nhi không tiếp nhận chức vị Thánh đế và cùng tu luyện tâm pháp với Thánh hoàng, nàng vẫn có thể giải trừ nguy cơ linh tuyền khô cạn trong vòng một ngày. Những lời này..." Vô Ngân kéo dài ngữ điệu, đáy mắt ánh lên tia dò xét. Dù Thiên Cơ lão nhân là ân sư đáng kính của Hiên Viên Diễm, nhưng ông biết rõ chuyện Linh Cung như đường vân tay khiến hắn không thể không nghi ngờ. Vô Ngân thận trọng, mơ hồ cảm thấy sau lưng Thiên Cơ lão nhân dường như ẩn giấu một bí mật lớn, mà bí mật này có liên quan đến Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không chừng. Vô Ngân nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân không chớp mắt, hỏi: "Lão nhân gia vì khuyên Nam Cung Tuyết Y để hắn không quấy rầy Nguyệt nhi và Diễm nên bịa chuyện này hay ngài đã biết tung tích của Ma châu, tin rằng mình có thể giúp Nguyệt nhi tìm được Ma châu trong vòng một ngày?" HoàngNgọcTửBăng@diễnđànLêQuýĐôn
Thiên Cơ lão nhân là nhân vật nào? Vô Ngân thử ông, và ánh mắt soi xét của hắn, sao ông có thể không phát hiện được? Đối với câu hỏi của hắn, ông không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hai người đã từng làm Ma Quân trọng thương trong hồ Trúc Lâm, chuyện này họ đã nói với ngươi chưa?"
Vô Ngân cứng đờ, không đoán ra dụng ý của Thiên Cơ lão nhân, đáp: "Từng nói, bọn họ còn nói khi ấy có một người Ma tộc thần bí ra tay cứu giúp."
-- Chẳng lẽ Thiên Cơ lão nhân biết người Ma tộc thần bí, mà còn có giao tình với người đó? Vì thế ông muốn thông qua người đó để tìm được Ma châu, sau đó hóa giải tử kiếp cho Nguyệt nhi?
Trong lúc Vô Ngân thầm phỏng đoán, Thiên Cơ lão nhân hơi nhếch môi, thân thể xoay tròn, hóa thành một làn khói đen.
"Hả... Khói đen?" Vô Ngân khó tin dụi mắt, lại dùng lực cấu cánh tay, lắp bắp: "Thiên... Thiên Cơ lão nhân... Chẳng lẽ... ngài chính là người Ma... Ma tộc thần bí đã từng ra tay giúp đỡ Nguyệt nhi và Diễm trong... trong rừng trúc?"
Khói đen lướt đi rất nhanh, sau đó Thiên Cơ lão nhân khôi phục chân thân, đứng trước mặt Vô Ngân lần nữa. Ông liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vô Ngân, trả lời từng chữ từng câu: "Ta không chỉ là người giúp đỡ Nguyệt hài tử và Diễm tiểu tử trong rừng trúc, mà còn là... Ma đế của Ma tộc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.