Chương 250: Thêu dệt âm mưu.
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
17/06/2017
Một dải lụa trắng như tuyết, một bó kim thêu và ba cuộn chỉ màu tím, màu vàng, màu đen.
-- Rốt cuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn làm gì?
Trong lúc Dạ Dật Phong nghi ngờ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, phát ra giọng nói còn mềm mại hơn suối trong: "Trà hoa nhài Diễm nấu một lúc nữa mới có thể uống. Nếu Thái tử đợi đến buồn bực, không ngại đứng dậy duỗi tay, đá chân, vận động cho cơ thể khỏe mạnh. Dĩ nhiên nếu Thái tử cảm thấy duỗi tay đá chân trước mặt chúng ta sẽ phá hỏng phong độ thanh thoát của ngươi, có thể mượn một kim thêu của ta để thêu chim hoa lá cành trên vạt áo của mình." Dứt lời, nàng cầm khăn lụa, kim thêu xâu chỉ vàng lên, hơi cúi đầu thêu lên khăn lụa.
Âm thanh Hiên Viên Diễm nấu trà tạo thành một khúc thiên âm, lọt vào lỗ tai Dạ Dật Phong lại như ma thanh truyền từ tận sâu địa ngục. Thượng Quan Ngưng Nguyệt tao nhã thêu như một giấc mộng đẹp, rơi vào tầm mắt Dạ Dật Phong lại như một cơn ác mộng nhuốm máu.
-- Trời ạ! Hai người kia... chẳng lẽ đơn giản mời hắn uống trà như vậy hả? Có khả năng sao? Không thể nào! Trời có thể sập, hai người kia cũng tuyệt đối không đơn giản mời hắn uống trà thơm. Nếu đã không phải, như vậy rốt cuộc bọn họ muốn đối phó hắn thế nào?
Dạ Dật Phong thật sự có một loại kích động lớn tiếng gào lên với hai người kia: Đừng đóng kịch giày vò nhau nữa, tranh thủ thời gian xuất chiêu với ta đi! Nhưng hắn cũng biết rõ, khi cùng cường địch giao chiến, khí thế rất quan trọng. Cho nên, hắn tuyệt đối không thể rống to lên. Một khi hô lên liền thua khí thế triệt để. Hắn phải bình tĩnh đối mặt, lấy bất biến ứng vạn biến. Vì vậy, Dạ Dật Phong cứng ngắc ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ngón tay uyển chuyển thêu trên khăn lụa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rất nhanh đã thêu ra một ông mặt trời vàng rực.
Cùng lúc đó, ngoài Tụ Tiên trà lâu -- Mấy trăm hắc y nhân bịt mặt, lặng yên không tiếng động xuất hiện dưới gốc nhãn. Bọn hắn nhẹ nhàng nhún mũi chân, nhảy lên tán lá, lợi dụng lá nhãn xanh ngắt để che giấu thân thể cường tráng của mình. Ngay sau đó, ánh mắt bọn hắn lạnh lẽo xuyên thấu cửa sổ đang mở ở tầng ba. Hóa ra, lúc trước Dạ Dật Phong mở cửa sổ là để mấy trăm tên hắc y nhân này có thể thấy rõ từng cử động trong phòng, bởi vì bọn hắn chính là những tử sĩ xuất sắc nhất trong các thủ hạ của hắn.
Trong số các tử sĩ, năm mươi người nắm thanh đao sắc bén trên tay phải. Nhìn kĩ hơn, màu sắc trên đao không bình thường mà lóe ra ánh sáng u ám màu xanh đậm. Rất rõ ràng, thanh đao trong tay năm mươi tử sĩ bôi kịch độc trí mạng. Trong tay năm mươi tử sĩ còn lại nắm một mũi tên. Màu trên đầu tên cũng không bình thường mà lóe lên ánh sáng đỏ. Những mũi tên này đã trải qua xử lí đặc biệt. Khi mũi tên thoát khỏi dây cung, cơ quan bên trong đầu tên bị khởi động, trong nháy mắt đầu tên sẽ bị tách ra, một đám lửa đỏ sẽ phụt ra từ bên trong.
Lúc này -- thanh đao và mũi tên đang hướng về phía thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Chỉ cần hai người có dấu hiệu động thủ với Dạ Dật Phong, vũ khí trong tay các tử sĩ sẽ nhất tề bay đi.
Một mùi hương hoa thoang thoảng không nhanh không chậm bay đến cây nhãn. Giữa cây nhãn và Tụ Tiên trà lâu có một biển hoa muôn hồng nghìn tía, tỏa hương thơm ngan ngát. Tuy nhiên, tất cả các tử sĩ đều không cảm thấy mùi hoa mà ánh mắt vẫn u ám khóa chặt thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Đột nhiên -- Đôi tay các tử sĩ bỗng xuất hiện cảm giác tê tê vô lực. Bọn hắn đều không thể tự điều khiển, thân thể và vũ khí trong tay tự động rơi từ trên cây xuống. Khi vũ khí rơi xuống không phát ra tiếng vang, bởi vì -- năm đệ tử Cái Bang cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện dưới gốc cây nhãn, đưa tay đón lấy những thanh đao và mũi tên rơi xuống. Bên cạnh đó, dưới gốc cây còn có năm Trưởng lão Cái Bang cũng im lặng xuất hiện. Những trưởng lão này dang tay ra, giữ chặt những tử sĩ rối rít rơi xuống từ trên cây. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trong nháy mắt bọn hắn đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, thân thể mềm yếu vô lực. Ngay sau đó, toàn bộ đệ tử và Trưởng lão Cái Bang tay nâng mũi tên, lưỡi đao, chưởng xách tử sĩ, lại lặng yên không tiếng động biến mất dưới gốc cây nhãn như chưa từng xuất hiện.
Vì không để cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nghi ngờ, Dạ Dật Phong sẽ không ngu xuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hơn nữa, tình hình bên ngoài Tụ Tiên trà lâu tĩnh mà nhanh, cho nên... đối với việc trăm tử sĩ của mình đột ngột biến mất, Dạ Dật Phong hoàn toàn không hay biết, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay thêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêu xong mặt trời, đổi sang kim xâu chỉ màu tím thêu lên khăn lụa. Đợi đến khi Hiên Viên Diễm múc trà hoa nhài thơm ngát vào ba chiếc ly, khăn lụa cũng xuất hiện một con tử long. Tử long ngẩng cao đỉnh đầu nhìn mặt trời, phát huy tối đa khí phách uy nghiêm kiêu ngạo của loài rồng.
Tay nghề thêu xuất thần nhập hóa như vậy, tử long và mặt trời giống y như thật làm Dạ Dật Phong lọt vào trạng thái ngây người như phỗng. Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân Thượng Quan Ngưng Nguyệt này có tay nghề thêu thùa quả thật có thể thành nhất tuyệt thế gian.
Chỉ là... tại sao nữ nhân này thêu hình tử long và mặt trời? Tuyệt đối không phải vì nàng buồn bực nên khoe khoang tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa trước mặt mình, đó không phải tác phong đối phó với địch độc ác của nàng. Phía sau nhất định có âm mưu quỷ kế, nhưng rốt cuộc nó là gì?
Hắn thật sự không đoán ra, hắn suy nghĩ đến đau nhức đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân!
Lúc này -- Hiên Viên Diễm duỗi tay chỉ vào chén trà, môi mỏng cong lên: "Thái tử Thương Nguyệt, trà hoa nhài đã nấu xong, xin mời thưởng thức."
Dạ Dật Phong liếc nhìn Hiên Viên Diễm, bưng ly trà trước mặt lên. Hắn thổi thổi hơi nóng bốc lên rồi nhấp một ngụm trà. Trong nháy mắt nước trà trôi vào cổ họng, tầm mắt hắn lại dừng lại trên khăn lụa trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hiên Viên Diễm cũng cầm ly trà trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên rồi thổi thổi, đôi mắt cũng nhìn về phía khăn lụa trong tay nàng. Trước khi đến Tụ Tiên trà lâu, Nguyệt nhi từng nói với hắn: "Diễm, thời gian chàng nấu trà, Nguyệt nhi cũng không thể ở không. Lãng phí thời gian là điều đáng xấu hổ, Nguyệt nhi phải tìm việc để làm. Không bằng Nguyệt nhi mang kim chỉ theo, nhân lúc chàng đang nấu trà, luyện tập tay nghề thêu thùa cơ bản."
Nghe Nguyệt nhi nói, hắn nghịch nghịch lọn tóc bên má nàng, kinh ngạc nói: "Trời ạ! Nguyệt nhi của ta, sao nàng cũng biết món nghề thêu thùa đó vậy?"
Nguyệt nhi cười xinh đẹp: "Biết sơ."
-- Biết sơ?
Hiện tại thấy hình thêu tử long mặt trời giống y như thật trên khăn lụa, Hiên Viên Diễm đã hiểu sâu sắc hai chữ 'biết sơ' này rồi. Nếu nói biết sơ -- chính là luyện bất kì bản lĩnh gì trên thế gian đến xuất thần nhập hóa mới gọi là biết sơ.
Nguyệt nhi của hắn biết sơ độc thuật, biết sơ ám khí, biết sơ nấu nướng, biết sơ thêu thùa. Tóm lại, các bản lĩnh trên đời, Nguyệt nhi của hắn... hình như đều biết sơ. Trên thế giới có bản lĩnh nào Nguyệt nhi không biết sơ không? Đây là một vấn đề sâu xa tương đối đáng để suy nghĩ. Hôm nào đó, hắn phải hỏi nàng câu này.
Hiên Viên Diễm đưa ly trà đã thổi nguội đến bên miệng nàng, để nàng uống một ngụm rồi bỏ ly xuống mặt bàn. Lúc này, hắn mới bưng ly trà của mình lên uống một ngụm. Hiên Viên Diễm nhìn Dạ Dật Phong: "Trà hoa nhài này là Nguyệt nhi nhà ta biết sơ trà đạo trước khi lên đường đã đặc biệt dạy ta nấu vì nhiệt tình chào đón Thái tử Thương Nguyệt. Không biết sau khi uống xong, Thái tử cảm thấy hương vị như thế nào?"
Dạ Dật Phong thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Trà ngon, hương vị làm người ta trọn đời khó quên!"
"Độc ẩm không bằng cùng uống. Ta và Nguyệt nhi cũng không keo kiệt chia sẻ với người khác. Nếu..." Hiên Viên Diễm khẽ xoay ly ngọc trong tay, môi mỏng cong lên: "Thái tử Thương Nguyệt đưa ra lời khen ngợi tốt với trà hoa nhài này như vậy, không bằng bảo thuộc hạ của ngươi khổ cực canh giữ trên cây ngoài cửa sổ vào uống một ly?"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, thân thể Dạ Dật Phong đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa đánh rơi ly trà đang cầm trên tay ...
-- Rốt cuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn làm gì?
Trong lúc Dạ Dật Phong nghi ngờ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, phát ra giọng nói còn mềm mại hơn suối trong: "Trà hoa nhài Diễm nấu một lúc nữa mới có thể uống. Nếu Thái tử đợi đến buồn bực, không ngại đứng dậy duỗi tay, đá chân, vận động cho cơ thể khỏe mạnh. Dĩ nhiên nếu Thái tử cảm thấy duỗi tay đá chân trước mặt chúng ta sẽ phá hỏng phong độ thanh thoát của ngươi, có thể mượn một kim thêu của ta để thêu chim hoa lá cành trên vạt áo của mình." Dứt lời, nàng cầm khăn lụa, kim thêu xâu chỉ vàng lên, hơi cúi đầu thêu lên khăn lụa.
Âm thanh Hiên Viên Diễm nấu trà tạo thành một khúc thiên âm, lọt vào lỗ tai Dạ Dật Phong lại như ma thanh truyền từ tận sâu địa ngục. Thượng Quan Ngưng Nguyệt tao nhã thêu như một giấc mộng đẹp, rơi vào tầm mắt Dạ Dật Phong lại như một cơn ác mộng nhuốm máu.
-- Trời ạ! Hai người kia... chẳng lẽ đơn giản mời hắn uống trà như vậy hả? Có khả năng sao? Không thể nào! Trời có thể sập, hai người kia cũng tuyệt đối không đơn giản mời hắn uống trà thơm. Nếu đã không phải, như vậy rốt cuộc bọn họ muốn đối phó hắn thế nào?
Dạ Dật Phong thật sự có một loại kích động lớn tiếng gào lên với hai người kia: Đừng đóng kịch giày vò nhau nữa, tranh thủ thời gian xuất chiêu với ta đi! Nhưng hắn cũng biết rõ, khi cùng cường địch giao chiến, khí thế rất quan trọng. Cho nên, hắn tuyệt đối không thể rống to lên. Một khi hô lên liền thua khí thế triệt để. Hắn phải bình tĩnh đối mặt, lấy bất biến ứng vạn biến. Vì vậy, Dạ Dật Phong cứng ngắc ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ngón tay uyển chuyển thêu trên khăn lụa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rất nhanh đã thêu ra một ông mặt trời vàng rực.
Cùng lúc đó, ngoài Tụ Tiên trà lâu -- Mấy trăm hắc y nhân bịt mặt, lặng yên không tiếng động xuất hiện dưới gốc nhãn. Bọn hắn nhẹ nhàng nhún mũi chân, nhảy lên tán lá, lợi dụng lá nhãn xanh ngắt để che giấu thân thể cường tráng của mình. Ngay sau đó, ánh mắt bọn hắn lạnh lẽo xuyên thấu cửa sổ đang mở ở tầng ba. Hóa ra, lúc trước Dạ Dật Phong mở cửa sổ là để mấy trăm tên hắc y nhân này có thể thấy rõ từng cử động trong phòng, bởi vì bọn hắn chính là những tử sĩ xuất sắc nhất trong các thủ hạ của hắn.
Trong số các tử sĩ, năm mươi người nắm thanh đao sắc bén trên tay phải. Nhìn kĩ hơn, màu sắc trên đao không bình thường mà lóe ra ánh sáng u ám màu xanh đậm. Rất rõ ràng, thanh đao trong tay năm mươi tử sĩ bôi kịch độc trí mạng. Trong tay năm mươi tử sĩ còn lại nắm một mũi tên. Màu trên đầu tên cũng không bình thường mà lóe lên ánh sáng đỏ. Những mũi tên này đã trải qua xử lí đặc biệt. Khi mũi tên thoát khỏi dây cung, cơ quan bên trong đầu tên bị khởi động, trong nháy mắt đầu tên sẽ bị tách ra, một đám lửa đỏ sẽ phụt ra từ bên trong.
Lúc này -- thanh đao và mũi tên đang hướng về phía thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Chỉ cần hai người có dấu hiệu động thủ với Dạ Dật Phong, vũ khí trong tay các tử sĩ sẽ nhất tề bay đi.
Một mùi hương hoa thoang thoảng không nhanh không chậm bay đến cây nhãn. Giữa cây nhãn và Tụ Tiên trà lâu có một biển hoa muôn hồng nghìn tía, tỏa hương thơm ngan ngát. Tuy nhiên, tất cả các tử sĩ đều không cảm thấy mùi hoa mà ánh mắt vẫn u ám khóa chặt thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Đột nhiên -- Đôi tay các tử sĩ bỗng xuất hiện cảm giác tê tê vô lực. Bọn hắn đều không thể tự điều khiển, thân thể và vũ khí trong tay tự động rơi từ trên cây xuống. Khi vũ khí rơi xuống không phát ra tiếng vang, bởi vì -- năm đệ tử Cái Bang cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện dưới gốc cây nhãn, đưa tay đón lấy những thanh đao và mũi tên rơi xuống. Bên cạnh đó, dưới gốc cây còn có năm Trưởng lão Cái Bang cũng im lặng xuất hiện. Những trưởng lão này dang tay ra, giữ chặt những tử sĩ rối rít rơi xuống từ trên cây. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trong nháy mắt bọn hắn đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, thân thể mềm yếu vô lực. Ngay sau đó, toàn bộ đệ tử và Trưởng lão Cái Bang tay nâng mũi tên, lưỡi đao, chưởng xách tử sĩ, lại lặng yên không tiếng động biến mất dưới gốc cây nhãn như chưa từng xuất hiện.
Vì không để cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nghi ngờ, Dạ Dật Phong sẽ không ngu xuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hơn nữa, tình hình bên ngoài Tụ Tiên trà lâu tĩnh mà nhanh, cho nên... đối với việc trăm tử sĩ của mình đột ngột biến mất, Dạ Dật Phong hoàn toàn không hay biết, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay thêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêu xong mặt trời, đổi sang kim xâu chỉ màu tím thêu lên khăn lụa. Đợi đến khi Hiên Viên Diễm múc trà hoa nhài thơm ngát vào ba chiếc ly, khăn lụa cũng xuất hiện một con tử long. Tử long ngẩng cao đỉnh đầu nhìn mặt trời, phát huy tối đa khí phách uy nghiêm kiêu ngạo của loài rồng.
Tay nghề thêu xuất thần nhập hóa như vậy, tử long và mặt trời giống y như thật làm Dạ Dật Phong lọt vào trạng thái ngây người như phỗng. Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân Thượng Quan Ngưng Nguyệt này có tay nghề thêu thùa quả thật có thể thành nhất tuyệt thế gian.
Chỉ là... tại sao nữ nhân này thêu hình tử long và mặt trời? Tuyệt đối không phải vì nàng buồn bực nên khoe khoang tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa trước mặt mình, đó không phải tác phong đối phó với địch độc ác của nàng. Phía sau nhất định có âm mưu quỷ kế, nhưng rốt cuộc nó là gì?
Hắn thật sự không đoán ra, hắn suy nghĩ đến đau nhức đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân!
Lúc này -- Hiên Viên Diễm duỗi tay chỉ vào chén trà, môi mỏng cong lên: "Thái tử Thương Nguyệt, trà hoa nhài đã nấu xong, xin mời thưởng thức."
Dạ Dật Phong liếc nhìn Hiên Viên Diễm, bưng ly trà trước mặt lên. Hắn thổi thổi hơi nóng bốc lên rồi nhấp một ngụm trà. Trong nháy mắt nước trà trôi vào cổ họng, tầm mắt hắn lại dừng lại trên khăn lụa trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hiên Viên Diễm cũng cầm ly trà trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên rồi thổi thổi, đôi mắt cũng nhìn về phía khăn lụa trong tay nàng. Trước khi đến Tụ Tiên trà lâu, Nguyệt nhi từng nói với hắn: "Diễm, thời gian chàng nấu trà, Nguyệt nhi cũng không thể ở không. Lãng phí thời gian là điều đáng xấu hổ, Nguyệt nhi phải tìm việc để làm. Không bằng Nguyệt nhi mang kim chỉ theo, nhân lúc chàng đang nấu trà, luyện tập tay nghề thêu thùa cơ bản."
Nghe Nguyệt nhi nói, hắn nghịch nghịch lọn tóc bên má nàng, kinh ngạc nói: "Trời ạ! Nguyệt nhi của ta, sao nàng cũng biết món nghề thêu thùa đó vậy?"
Nguyệt nhi cười xinh đẹp: "Biết sơ."
-- Biết sơ?
Hiện tại thấy hình thêu tử long mặt trời giống y như thật trên khăn lụa, Hiên Viên Diễm đã hiểu sâu sắc hai chữ 'biết sơ' này rồi. Nếu nói biết sơ -- chính là luyện bất kì bản lĩnh gì trên thế gian đến xuất thần nhập hóa mới gọi là biết sơ.
Nguyệt nhi của hắn biết sơ độc thuật, biết sơ ám khí, biết sơ nấu nướng, biết sơ thêu thùa. Tóm lại, các bản lĩnh trên đời, Nguyệt nhi của hắn... hình như đều biết sơ. Trên thế giới có bản lĩnh nào Nguyệt nhi không biết sơ không? Đây là một vấn đề sâu xa tương đối đáng để suy nghĩ. Hôm nào đó, hắn phải hỏi nàng câu này.
Hiên Viên Diễm đưa ly trà đã thổi nguội đến bên miệng nàng, để nàng uống một ngụm rồi bỏ ly xuống mặt bàn. Lúc này, hắn mới bưng ly trà của mình lên uống một ngụm. Hiên Viên Diễm nhìn Dạ Dật Phong: "Trà hoa nhài này là Nguyệt nhi nhà ta biết sơ trà đạo trước khi lên đường đã đặc biệt dạy ta nấu vì nhiệt tình chào đón Thái tử Thương Nguyệt. Không biết sau khi uống xong, Thái tử cảm thấy hương vị như thế nào?"
Dạ Dật Phong thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Trà ngon, hương vị làm người ta trọn đời khó quên!"
"Độc ẩm không bằng cùng uống. Ta và Nguyệt nhi cũng không keo kiệt chia sẻ với người khác. Nếu..." Hiên Viên Diễm khẽ xoay ly ngọc trong tay, môi mỏng cong lên: "Thái tử Thương Nguyệt đưa ra lời khen ngợi tốt với trà hoa nhài này như vậy, không bằng bảo thuộc hạ của ngươi khổ cực canh giữ trên cây ngoài cửa sổ vào uống một ly?"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, thân thể Dạ Dật Phong đột nhiên cứng đờ, thiếu chút nữa đánh rơi ly trà đang cầm trên tay ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.