Chương 11: Thiếu dạy dỗ
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
29/08/2014
Trên bầu trời, ánh vàng lộng lẫy còn vương vấn, Làm những đám mây nhiễm màu sắc rực rỡ.
Cả vùng đất, hai bên đường phố ở kinh đô, dân chúng đông đúc, đủ loại tiếng rao hàng của những người bán hàng rong dọc phố. Quán trà, khách điếm, tiền trang, hiệu cầm đồ xanh vàng rực rỡ như bức họa được người vẽ ra, miêu tả vô cùng tinh tế Long Diệu hoàng triều phồn vinh thịnh vượng.
Bỗng dưng, trên đường phố náo nhiệt trong nháy mắt bỗng yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó, trên đường phố xuất hiện một hiện tượng cực kỳ quỷ dị. Đó là một loại tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô cùng hưng phấn. Nhưng lại xen lẫn một tiếng khinh bỉ, một tiếng giễu cợt, phỉ nhổ. Rốt cuộc nguyên nhân là như thế nào, tạo nên không khí cổ quái như thế đây?
"Mau nhìn, là Thụy vương, là Thụy vương a!"
"Trời ạ, là ta hoa mắt sao? Thật sự là Thụy vương a!" Ở một góc ngã tư đường, các lão bá tính giọng nói kích động điên cuồng hét lên, thân thể càng thêm liều mạng tiến về đám đông phía trước, muốn nhân cơ hội nhìn thấy phong thái của chiến thần Thụy vương. Xét về dung mạo trong thiên hạ có một không hai, tồn tại giống như thần thánh Thụy vương thế nhưng phá lệ đi dạo chợ? A, ông trời a!
"Mọi người có thể nhường một chút không? Các ngươi. . . Cản đường của bổn vương hả?" Hiên Viên Diễm mặc dù vẫn treo nụ cười mê hoặc lòng người, nhưng giọng nói lại lạnh giống như băng tuyết mùa đông. Thoáng cái ào ào, vốn là dân chúng muốn tiến lên đã tự giác lui sang hai bên, nhường một đường rộng rãi cho Hiên Viên Diễm.
"Cung tiễn Thụy vương!" Mặc dù sợ hãi Hiên Viên Diễm lạnh lùng vô tình giống như Diêm Vương chốn địa ngục, nhưng bách tính muôn dân còn phát ra tiếng nói cung tiễn tận đáy lòng.
Hiên Viên Diễm chậm rãi cất bước đi về phía trước, đối với việc các lão bá tính sùng bái làm như không thấy, bởi vì hai mắt hắn đang ngưng tụ ở một chỗ khác.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi xấu nữ, tại sao lại chạy đến dọa người rồi hả ?"
"Long Diệu có nữ nhân Thượng Quan Tàn Nguyệt, vừa ngu ngốc vừa điên khùng. Người không giống người, làm ô nhiễm phong cảnh không bằng đi tìm chết đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ tên Truy Phong giờ phút này đang bị vô số dân chúng bao vây tầng tầng lớp lớp, thanh âm châm chọc vang lên như sấm không ngớt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau hai hàng lông mày, a, nàng mang tới động tĩnh lớn sao? Những người này cũng thật là đủ hãnh diện , viết cả thơ tới giễu cợt nàng coi như xong, còn đặc biệt giúp nàng sửa lại tên. Thượng Quan Tàn Nguyệt? Ân, cái tên này hình như còn rất khốc , nàng có nên cám ơn bọn họ không?
"Cút ngay, còn dám cười nhạo tiểu thư nhà ta, ta sẽ không khách khí với các ngươi đâu!" Thị vệ Truy Phong bỗng chốc rút ra kiếm đeo bên hông, âm thanh lãnh lệ quát lớn.
"Truy Phong, thu hồi kiếm của ngươi. Chó thích sủa loạn, chính là thiên tính, cần gì so đo quá nhiều đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt lười biếng quét mắt nhìn Truy Phong tức giận, sau thản nhiên nói. Một đám nhàn rỗi ăn no không có việc gì làm, không có việc gì lại lấy người khác làm tiêu khiển thật là một trò ngu xuẩn, nàng nếu muốn xé nát miệng của bọn họ, quả thật không cần tốn nhiều sức. Chỉ là, nếu thật xé rách miệng của bọn họ, nàng còn ngại làm bẩn tay mình!
"Dạ, tiểu thư!" Truy Phong cung kính hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo, yên lặng đem kiếm cắm trở về bên hông, chỉ là hai mắt hắn vẫn nhịn không được kinh ngạc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu là trước đây, tiểu thư đã sớm như phát điên nhào tới cắn những người này, nhưng hôm nay tiểu thư thật sự là thay đổi quá nhiều!
"Nữ nhân xấu xí, lại đem chúng ta ví như chó, ngươi đi chết đi!" Trong đám người, âm thanh tức giận lần nữa tuôn ra.
"Sủa đủ chưa?" Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lạnh lẽo, âm thanh lạnh nhạt hỏi. Bọn họ muốn sủa cả đời hả? Tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng lớn lên xấu xí nên phải chịu bọn họ nhục mạ ư?
"Ngươi mới là chó đó? Ngươi xấu xí đến cả con chó què cũng không bằng, cho dù chết rồi, ta còn chê thi thể của ngươi ô nhiễm lãnh thổ Long Diệu hoàng triều chúng ta!" Một tên trung niên nam tử trong miệng gào thét, đồng thời đem bàn tay hướng tới cái rổ đeo trên vai vác lên, trong rổ có trứng gà hắn vừa mới mua.
"Nhanh cút trở về tướng quân phủ của ngươi đi, nhìn ngươi thêm một lần, ta ngay cả ăn cơm đều muốn ói ra!" Nam tử trung niên nhanh tay từ trong rổ lấy ra hai quả trứng gà, hung hăng ném tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể nhanh nhẹn di động, thành công tránh được trứng gà tập kích. Ánh mắt sắc bén, lấy tốc độ sét đánh tiến tới trước mặt nam tử trung niên.
"Ta cho phép chó ở bên tai ta sủa loạn, nhưng không cho phép ngươi giống như chó điên cắn người bậy bạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt âm thanh lạnh như băng tuyết vạn năm, sau đó liền thấy ngón cái cùng ngón trỏ tay phải của nàng duỗi ra, nhanh như tia chớp kiềm chế cổ tay mới vừa ném trứng gà của nam tử trung niên. Đối với việc bị bọn họ giễu cợt, nàng đều không so đo, nhưng bọn họ thì sao? Không có chút thu liễm nào, ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, vậy cũng không thể trách nàng được!
"A!" Thanh âm thanh thúy truyền đến. Nam tử trung niên phát ra tiếng kêu thê lương, cổ tay của hắn bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bẻ gẫy.
"Về sau nếu nhìn thấy ta nữa, ngàn vạn lần đừng nổi điên giống như hôm nay. Nếu không bị bẻ gẫy là nơi này!" Ngón trỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý lướt qua cổ trung niên nam tử, động tác nhẹ nhàng như gió mát, lại làm cho thân hình gã nam tử trung niên cũng cứng ngắc rồi, trên cổ tay truyền tới đau đớn khiến hắn rất muốn thét lớn, nhưng đối mặt với ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn nhanh chóng đè nén xuống.
"Hí. . ." Chính mắt thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt bẻ gãy cổ tay nam tử trung niên, nguyên bản dân chúng bốn phía đang giễu cợt nhục mạ Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn to hai mắt một bộ dáng khó có thể tin, bọn họ há hốc miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cảm giác sợ hãi làm cho bọn họ trong nháy mắt đều đóng chặt miệng. Nàng. . . Thật sự là Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?
"Nha đầu, ngươi đả thương người nga!" Ánh mặt trời đang dần hạ xuống, Thụy vương Hiên Viên Diễm trong mắt đầy ý cười từ trong đám người chen vào.
"Ta có đả thương người sao? Ta chỉ ngăn trở chó điên cắn người mà thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng khẽ hừ, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.
"Thụy vương, ngài phải thay chúng thảo dân làm chủ a! Cái xấu nữ này không chỉ đem chúng ta ví như chó điên, còn bẻ gẫy cổ tay Lý lão tứ!" Trong nháy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diễm, dân chúng bị kinh hách rốt cuộc hồi hồn lại, bọn họ rối rít thỉnh cầu Hiên Viên Diễm chủ trì công đạo.
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hành vi mới vừa rồi của các ngươi khác chó điên sao? Các ngươi. . . Quả thật thiếu dạy dỗ!" Hiên Viên Diễm mâu quang chợt lạnh, lạnh lùng mở miệng nói. Lời nói của Hiên Viên Diễm vừa dứt, toàn trường kinh ngạc, yên tĩnh không một tiếng động!
"Về sau không cần lại học chó điên ra ngoài đường phố sủa loạn, nếu không vì duy trì sự thanh tịnh của Long Diệu hoàng triều, Bổn vương cũng không ngại bẻ gảy cổ tay của các ngươi chơi một chút." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, mỗi chữ tràn ra khỏi môi hắn đều làm mọi người sợ hãi không thôi.
"Thụy vương bớt giận, chúng thảo dân. . . Chúng thảo dân biết sai rồi, chúng ta về sau cũng không dám nữa!" Các lão bá tính bùm một cái quỳ trên mặt đất, cúi đầu thanh âm run rẩy nói. Trời ạ! Thần thánh mà bọn họ kính ngưỡng Thụy vương lại vì cái xấu nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này hung ác khiển trách bọn họ? Chuyện này. . . Thật đúng là thời thế thay đổi rồi!
"Nha đầu, chúng ta nên đi nga! Xuyên qua con đường này, là có thể tới chỗ thủ nghệ tốt nhất trong kinh nga!" Hiên Viên Diễm mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn mọi người xong, trong nháy mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười mị hoặc. Hai mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có mở miệng nói chuyện, mà là dẫn Truy Phong đi phía trước. Hiên Viên Diễm nhếch môi xinh đẹp cười một tiếng, tiếp tục yên lặng theo sau. . .
Cùng lúc đó, trong một nhã gian tại một quán trà --
Một bạch y nam tử đang đứng ở bên cửa sổ, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó hai mắt hắn không chút để ý càn quét hướng đường phố ngoài cửa sổ.
Đó là một đôi con ngươi không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như bao hàm tất cả vẻ đẹp trong trời đất, lại giống như trải qua hết chúng sinh luân hồi. Tóm lại, dù là lơ đãng nhìn một cái, sẽ làm người ta cả đời khó quên. Cái này. . . Giống như chỉ có thần phật mới có đôi con ngươi như vậy.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng lẽ. . . Người ta muốn tìm kiếm lại chính là ngươi!" Hai mắt hơi nheo lại, ngắm nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt dần dần đi xa, bạch y nam tử thì thầm nói. Ánh mặt trời hắt vào mặt hắn, dung nhan tuyệt mỹ đến mức giống như không thuộc về nhân gian. . .
Cả vùng đất, hai bên đường phố ở kinh đô, dân chúng đông đúc, đủ loại tiếng rao hàng của những người bán hàng rong dọc phố. Quán trà, khách điếm, tiền trang, hiệu cầm đồ xanh vàng rực rỡ như bức họa được người vẽ ra, miêu tả vô cùng tinh tế Long Diệu hoàng triều phồn vinh thịnh vượng.
Bỗng dưng, trên đường phố náo nhiệt trong nháy mắt bỗng yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó, trên đường phố xuất hiện một hiện tượng cực kỳ quỷ dị. Đó là một loại tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô cùng hưng phấn. Nhưng lại xen lẫn một tiếng khinh bỉ, một tiếng giễu cợt, phỉ nhổ. Rốt cuộc nguyên nhân là như thế nào, tạo nên không khí cổ quái như thế đây?
"Mau nhìn, là Thụy vương, là Thụy vương a!"
"Trời ạ, là ta hoa mắt sao? Thật sự là Thụy vương a!" Ở một góc ngã tư đường, các lão bá tính giọng nói kích động điên cuồng hét lên, thân thể càng thêm liều mạng tiến về đám đông phía trước, muốn nhân cơ hội nhìn thấy phong thái của chiến thần Thụy vương. Xét về dung mạo trong thiên hạ có một không hai, tồn tại giống như thần thánh Thụy vương thế nhưng phá lệ đi dạo chợ? A, ông trời a!
"Mọi người có thể nhường một chút không? Các ngươi. . . Cản đường của bổn vương hả?" Hiên Viên Diễm mặc dù vẫn treo nụ cười mê hoặc lòng người, nhưng giọng nói lại lạnh giống như băng tuyết mùa đông. Thoáng cái ào ào, vốn là dân chúng muốn tiến lên đã tự giác lui sang hai bên, nhường một đường rộng rãi cho Hiên Viên Diễm.
"Cung tiễn Thụy vương!" Mặc dù sợ hãi Hiên Viên Diễm lạnh lùng vô tình giống như Diêm Vương chốn địa ngục, nhưng bách tính muôn dân còn phát ra tiếng nói cung tiễn tận đáy lòng.
Hiên Viên Diễm chậm rãi cất bước đi về phía trước, đối với việc các lão bá tính sùng bái làm như không thấy, bởi vì hai mắt hắn đang ngưng tụ ở một chỗ khác.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi xấu nữ, tại sao lại chạy đến dọa người rồi hả ?"
"Long Diệu có nữ nhân Thượng Quan Tàn Nguyệt, vừa ngu ngốc vừa điên khùng. Người không giống người, làm ô nhiễm phong cảnh không bằng đi tìm chết đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ tên Truy Phong giờ phút này đang bị vô số dân chúng bao vây tầng tầng lớp lớp, thanh âm châm chọc vang lên như sấm không ngớt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau hai hàng lông mày, a, nàng mang tới động tĩnh lớn sao? Những người này cũng thật là đủ hãnh diện , viết cả thơ tới giễu cợt nàng coi như xong, còn đặc biệt giúp nàng sửa lại tên. Thượng Quan Tàn Nguyệt? Ân, cái tên này hình như còn rất khốc , nàng có nên cám ơn bọn họ không?
"Cút ngay, còn dám cười nhạo tiểu thư nhà ta, ta sẽ không khách khí với các ngươi đâu!" Thị vệ Truy Phong bỗng chốc rút ra kiếm đeo bên hông, âm thanh lãnh lệ quát lớn.
"Truy Phong, thu hồi kiếm của ngươi. Chó thích sủa loạn, chính là thiên tính, cần gì so đo quá nhiều đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt lười biếng quét mắt nhìn Truy Phong tức giận, sau thản nhiên nói. Một đám nhàn rỗi ăn no không có việc gì làm, không có việc gì lại lấy người khác làm tiêu khiển thật là một trò ngu xuẩn, nàng nếu muốn xé nát miệng của bọn họ, quả thật không cần tốn nhiều sức. Chỉ là, nếu thật xé rách miệng của bọn họ, nàng còn ngại làm bẩn tay mình!
"Dạ, tiểu thư!" Truy Phong cung kính hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo, yên lặng đem kiếm cắm trở về bên hông, chỉ là hai mắt hắn vẫn nhịn không được kinh ngạc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu là trước đây, tiểu thư đã sớm như phát điên nhào tới cắn những người này, nhưng hôm nay tiểu thư thật sự là thay đổi quá nhiều!
"Nữ nhân xấu xí, lại đem chúng ta ví như chó, ngươi đi chết đi!" Trong đám người, âm thanh tức giận lần nữa tuôn ra.
"Sủa đủ chưa?" Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lạnh lẽo, âm thanh lạnh nhạt hỏi. Bọn họ muốn sủa cả đời hả? Tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng lớn lên xấu xí nên phải chịu bọn họ nhục mạ ư?
"Ngươi mới là chó đó? Ngươi xấu xí đến cả con chó què cũng không bằng, cho dù chết rồi, ta còn chê thi thể của ngươi ô nhiễm lãnh thổ Long Diệu hoàng triều chúng ta!" Một tên trung niên nam tử trong miệng gào thét, đồng thời đem bàn tay hướng tới cái rổ đeo trên vai vác lên, trong rổ có trứng gà hắn vừa mới mua.
"Nhanh cút trở về tướng quân phủ của ngươi đi, nhìn ngươi thêm một lần, ta ngay cả ăn cơm đều muốn ói ra!" Nam tử trung niên nhanh tay từ trong rổ lấy ra hai quả trứng gà, hung hăng ném tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể nhanh nhẹn di động, thành công tránh được trứng gà tập kích. Ánh mắt sắc bén, lấy tốc độ sét đánh tiến tới trước mặt nam tử trung niên.
"Ta cho phép chó ở bên tai ta sủa loạn, nhưng không cho phép ngươi giống như chó điên cắn người bậy bạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt âm thanh lạnh như băng tuyết vạn năm, sau đó liền thấy ngón cái cùng ngón trỏ tay phải của nàng duỗi ra, nhanh như tia chớp kiềm chế cổ tay mới vừa ném trứng gà của nam tử trung niên. Đối với việc bị bọn họ giễu cợt, nàng đều không so đo, nhưng bọn họ thì sao? Không có chút thu liễm nào, ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, vậy cũng không thể trách nàng được!
"A!" Thanh âm thanh thúy truyền đến. Nam tử trung niên phát ra tiếng kêu thê lương, cổ tay của hắn bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bẻ gẫy.
"Về sau nếu nhìn thấy ta nữa, ngàn vạn lần đừng nổi điên giống như hôm nay. Nếu không bị bẻ gẫy là nơi này!" Ngón trỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý lướt qua cổ trung niên nam tử, động tác nhẹ nhàng như gió mát, lại làm cho thân hình gã nam tử trung niên cũng cứng ngắc rồi, trên cổ tay truyền tới đau đớn khiến hắn rất muốn thét lớn, nhưng đối mặt với ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn nhanh chóng đè nén xuống.
"Hí. . ." Chính mắt thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt bẻ gãy cổ tay nam tử trung niên, nguyên bản dân chúng bốn phía đang giễu cợt nhục mạ Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn to hai mắt một bộ dáng khó có thể tin, bọn họ há hốc miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cảm giác sợ hãi làm cho bọn họ trong nháy mắt đều đóng chặt miệng. Nàng. . . Thật sự là Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?
"Nha đầu, ngươi đả thương người nga!" Ánh mặt trời đang dần hạ xuống, Thụy vương Hiên Viên Diễm trong mắt đầy ý cười từ trong đám người chen vào.
"Ta có đả thương người sao? Ta chỉ ngăn trở chó điên cắn người mà thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng khẽ hừ, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.
"Thụy vương, ngài phải thay chúng thảo dân làm chủ a! Cái xấu nữ này không chỉ đem chúng ta ví như chó điên, còn bẻ gẫy cổ tay Lý lão tứ!" Trong nháy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diễm, dân chúng bị kinh hách rốt cuộc hồi hồn lại, bọn họ rối rít thỉnh cầu Hiên Viên Diễm chủ trì công đạo.
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hành vi mới vừa rồi của các ngươi khác chó điên sao? Các ngươi. . . Quả thật thiếu dạy dỗ!" Hiên Viên Diễm mâu quang chợt lạnh, lạnh lùng mở miệng nói. Lời nói của Hiên Viên Diễm vừa dứt, toàn trường kinh ngạc, yên tĩnh không một tiếng động!
"Về sau không cần lại học chó điên ra ngoài đường phố sủa loạn, nếu không vì duy trì sự thanh tịnh của Long Diệu hoàng triều, Bổn vương cũng không ngại bẻ gảy cổ tay của các ngươi chơi một chút." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, mỗi chữ tràn ra khỏi môi hắn đều làm mọi người sợ hãi không thôi.
"Thụy vương bớt giận, chúng thảo dân. . . Chúng thảo dân biết sai rồi, chúng ta về sau cũng không dám nữa!" Các lão bá tính bùm một cái quỳ trên mặt đất, cúi đầu thanh âm run rẩy nói. Trời ạ! Thần thánh mà bọn họ kính ngưỡng Thụy vương lại vì cái xấu nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này hung ác khiển trách bọn họ? Chuyện này. . . Thật đúng là thời thế thay đổi rồi!
"Nha đầu, chúng ta nên đi nga! Xuyên qua con đường này, là có thể tới chỗ thủ nghệ tốt nhất trong kinh nga!" Hiên Viên Diễm mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn mọi người xong, trong nháy mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười mị hoặc. Hai mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có mở miệng nói chuyện, mà là dẫn Truy Phong đi phía trước. Hiên Viên Diễm nhếch môi xinh đẹp cười một tiếng, tiếp tục yên lặng theo sau. . .
Cùng lúc đó, trong một nhã gian tại một quán trà --
Một bạch y nam tử đang đứng ở bên cửa sổ, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó hai mắt hắn không chút để ý càn quét hướng đường phố ngoài cửa sổ.
Đó là một đôi con ngươi không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như bao hàm tất cả vẻ đẹp trong trời đất, lại giống như trải qua hết chúng sinh luân hồi. Tóm lại, dù là lơ đãng nhìn một cái, sẽ làm người ta cả đời khó quên. Cái này. . . Giống như chỉ có thần phật mới có đôi con ngươi như vậy.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng lẽ. . . Người ta muốn tìm kiếm lại chính là ngươi!" Hai mắt hơi nheo lại, ngắm nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt dần dần đi xa, bạch y nam tử thì thầm nói. Ánh mặt trời hắt vào mặt hắn, dung nhan tuyệt mỹ đến mức giống như không thuộc về nhân gian. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.