Chương 247: "Tiền trảm hậu tấu"
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
14/06/2017
Có lẽ vì khối băng trong chén làm Tiêu Hàn cảm thấy rất nhức mắt; có lẽ vì khối băng tràn ngập hơi thở ra oai, làm Tiêu Hàn cảm thấy tâm không khoái thở không thông. Hắn ngưng tụ nội lực vào hai tay, muốn dùng nội lực hùng hậu để làm nóng chảy băng trong ly. Thế nhưng -- bất luận Tiêu Hàn có dùng bao nhiêu nội lực, khối băng trong ly vẫn nguyên trạng, không có chút dấu hiệu nóng chảy nào.
Cho đến khi ly ngọc không chịu nổi nội lực của Tiêu Hàn nữa, nổ 'bùm' một tiếng thành mảnh vụn rơi trên mặt đất, khối băng vẫn ở trên bàn, tựa như hơi thở phách lối đang giằng co với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hàn, chế nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Hàn thu hai tay về, ngổn ngang trong gió. Cái này... thật sự chỉ là băng đá sao? Nếu thật sự là khối băng, tại sao khi nội lực của hắn tập kích chỉ làm ly ngọc bể tan nhưng nó (khối băng) không có chút phản ứng nóng chảy nào?
Tiêu Hàn cảm thấy không thể tin nổi, nhìn khối băng quỷ dị phía trước như nhìn mãnh thú rắn độc.
Rất lâu sau đó, cho đến khi -- Đông trưởng lão vào phòng, bưng tám món ăn, một món canh phong phú để trước mặt Tiêu Hàn, hắn vẫn trừng khối băng như cũ. Đông trưởng lão lặng yên nhìn Tiêu Hàn, không nói hai lời lui ra khỏi phòng. Đối với đồ ăn Đông trưởng lão đưa đến, Tiêu Hàn không có khẩu vị nên không động đũa, hai mắt vẫn 'cố chấp' nhìn chằm chằm khối băng, dường như không nghĩ ra nguyên cớ.
Không có lý nào! Hắn dùng nội lực hùng hậu không thể làm tan băng, nhiệt độ của ánh nắng mùa hè lại có thể hòa tan băng giá?
Thời gian tích tắc trôi qua -- Cuối cùng khối băng quỷ dị cũng chậm chạp hóa thành nước trà, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Đợi đến khi toàn bộ băng đã tan chảy, Tiêu Hàn đưa tay xoa xoa cái gáy đã nhức mỏi, ngẩng đầu ngước nhìn cửa sổ. Nhìn thấy giữa cửa sổ, mặt trời ban trưa đã sớm chếch về phía Tây, cây cối hoa cỏ theo gió chập chờn cũng phủ thêm một lớp lụa vàng mỹ lệ, khóe môi và khóe mắt hắn đồng loạt co giật.
-- Không thể nào! Khối băng này giữ nguyên trạng lâu như thế mới hóa lại thành nước trà? Này này này...
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Đông trưởng lão lại tiến vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Hàn chưa đụng đến tám món ăn, một món canh trên bàn, nhưng ông không nói gì. Ông chỉ dựa theo lệnh của chủ tử, đến đưa đồ ăn cho khách, về phần khách có ăn hay không là chuyện của khách, không liên quan gì tới ông.
Đông trưởng lão bước nhanh đến cạnh bàn, đặt tám món ăn, một món canh khác cho bữa tối lên bàn rồi mang đồ ăn trưa rời khỏi như bay.
Thấy Đông trưởng lão rời khỏi phòng, Tiêu Hàn không ăn trưa, không ăn tối cũng không đói bụng, đứng lên từ trên ghế. Hắn xoa xoa hai chân đã tê dại, sửa lại vạt áo hơi nhăn rồi nặng nề rời khỏi phòng. Hắn... đi Bắc viện, cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đáp án chắc chắn.
Ráng chiều nhuộm hoa cỏ ở Bắc viện, tạo nên một khung cảnh tươi đẹp và ấm áp.
Trong một căn phòng nào đó ở Bắc viện, tình ý ấm áp tràn ngập, còn hòa tan lòng người hơn cả nắng chiều ngoài cửa sổ.
Cầu Cầu và Ngốc Bảo đã nhét vào trong bụng cả sọt lớn cá, thức thời sớm rời khỏi phòng, tự tìm một nơi thoải mái lười biếng vùi đầu, ngủ!
Vì vậy --Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cho hai quỷ tham ăn ăn no, đến lúc này dạ dày bắt đầu réo lên 'ục ục' rồi. Chỉ có điều, bọn họ không dùng bữa tối Đông trưởng lão đưa đến mà bảo ông đưa về ăn cùng các Trưởng lão khác. Hai người chui vào thiện phòng, lục lọi một đống thịt sống. Tân phu thê rửa sạch thịt sống rồi mang chúng vê phòng.
Khói bếp lượn lờ --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bận bịu như con thoi, rửa sạch giò heo, ức gà, tôm bóc vỏ, nấm mèo, nấm kim châm, mướp và các nguyên liệu khác rồi lục tục đổ vào nồi lớn. Những giọt mồ hôi chảy dọc theo gương mặt Hiên Viên Diễm làm ướt vài sợi tóc, chúng dính vào mặt, tăng thêm vài phần mê hoặc. Hắn đứng trước lò than, cầm một muôi bạc khuấy đồ ăn trong nồi làm tản ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hắn nhẹ nhàng hô lên: "Nguyệt nhi, có thể cho mướp, rau cải rau xà lách và đậu khuôn vào rồi!"
"Tới đây tới đây!"
Tay trái nàng cầm một đĩa mướp đã cắt thành miếng, tay phải bưng một đĩa rau cải xanh, tới bên người Hiên Viên Diễm. Nàng đổ mướp và rau cải vào trong nồi, sau đó đưa tay áo lên dịu dàng lau mồ hôi rịn trên trán hắn.
Hiên Viên Diễm hạnh phúc giương mày, chợt nghiêng đầu, hôn 'chụt' một cái vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi cúi đầu, tiếp tục khuấy mỹ thực trong nồi. Thượng Quan Ngưng Nguyệt véo má Hiên Viên Diễm, cười sáng lạn, trở lại cạnh bàn bưng đĩa đầu khuôn và rau xà lách.
Thời gian rất nhanh --
Lò lửa tắt, muôi bạc ngừng khuấy.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn. Nàng gắp giò heo và nấm mèo vào chén hắn, nói: "Diễm, giò heo và nấm mèo chàng thích ăn nè."
Hiên Viên Diễm cũng gắp nấm kim châm và tôm cho nàng, trong giọng nói tràn ngập tình yêu: "Nguyệt nhi, tôm bóc vỏ và nấm kim châm nàng thích ăn đây."
Hai mắt hạnh phúc nhìn nhau, tân phu thê động đũa, không quên đưa tiếng nói cười vui vẻ lan tỏa đến từng góc nhà.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng --
Gió thổi qua làm vô số cánh hoa hải đường diễm lệ nhẹ nhàng bay xuống hành lang.
Vạt áo màu lam bay lên theo gió, Tiêu Hàn đạp lên cánh hoa hải đường, ánh mắt coi thường nhìn các Trưởng lão đang ghé mắt nhìn trộm trong phòng. Hắn dừng trước căn phòng đó bốn thước. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm thấu ruột gan, nghe thấy trong phòng liên tục truyền tới tiếng nói cười, thân thể Tiêu Hàn cứng đờ như tượng đá trong nháy mắt.
Một cánh hoa hải đường nhẹ nhàng bay đến đậu trên mặt Tiêu Hàn, làm hắn ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn không phủi đi. Hắn cố gắng mang theo ngạo khí chuẩn bị tiến vào trong phòng cho hai người kia câu trả lời chắc chắn: Ta đã nghĩ kĩ, có thể miễn cưỡng liên thủ đối địch cùng các ngươi. Thế nhưng nghe được tiếng cười nói của bọn họ, ngạo khí hắn vất vả tập trung lại không thể điều khiển mà tự động phân tán. Biểu cảm lạnh lẽo, không cam tâm tình nguyện, chỉ là miễn cưỡng tới để đồng ý liên thủ cũng tan biến. Tiếng cười trong phòng cho hắn biết, hai người họ biết chắc hắn nhất định sẽ đồng ý.
Trong phòng -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng chén lên, hớp một ngụm canh, tầm mắt không chút để ý đảo qua cửa phòng. Nàng chậm rãi đặt chén xuống: "Tiêu thái tử, đã đến rồi, tại sao lại đứng ngoài cửa ngẩn người mà không dời bước vào bên trong đi?"
Tiêu Hàn phủi cánh hoa đậu trên mặt, đáy mắt khôi phục không chút gợn sóng, vẻ mặt vô cảm bước vào phòng.
"Bữa tối các Trưởng lão đưa tới, Tiêu thái tử đã ăn chưa? Nếu chưa ăn..." Hiên Viên Diễm đặt chén xuống bàn, chỉ vào cái chén không trên bàn rồi mở miệng nói: "Chén ở trên bàn, thức ăn ở trong nồi, ta và Nguyệt nhi không ngại mời Tiêu thái tử nếm thử bữa tối chúng ta tự nấu."
Tiêu Hàn dời bước đến cạnh bàn, hai tay nắm lại sau lưng, giọng nói lạnh lẽo: "Ta đã suy nghĩ kĩ, học ngươi mời Tây Thần đế phẩm trà."
Tiêu Hàn vừa dứt lời, định tiếp tục mở miệng hỏi bọn họ định khi nào đưa thư mời cho Tây Đồ Kiệt. Kết quả -- Còn chưa đợi Tiêu Hàn hỏi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thanh, làm khóe miệng Tiêu Hàn co rút mãnh liệt: "Chúng ta biết, cho nên vừa ra khỏi phòng, chúng ta đã ra lệnh cho Nam trưởng lão thay ngươi đưa thư mời cho Tây Thần đế rồi."
Cho đến khi ly ngọc không chịu nổi nội lực của Tiêu Hàn nữa, nổ 'bùm' một tiếng thành mảnh vụn rơi trên mặt đất, khối băng vẫn ở trên bàn, tựa như hơi thở phách lối đang giằng co với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hàn, chế nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Hàn thu hai tay về, ngổn ngang trong gió. Cái này... thật sự chỉ là băng đá sao? Nếu thật sự là khối băng, tại sao khi nội lực của hắn tập kích chỉ làm ly ngọc bể tan nhưng nó (khối băng) không có chút phản ứng nóng chảy nào?
Tiêu Hàn cảm thấy không thể tin nổi, nhìn khối băng quỷ dị phía trước như nhìn mãnh thú rắn độc.
Rất lâu sau đó, cho đến khi -- Đông trưởng lão vào phòng, bưng tám món ăn, một món canh phong phú để trước mặt Tiêu Hàn, hắn vẫn trừng khối băng như cũ. Đông trưởng lão lặng yên nhìn Tiêu Hàn, không nói hai lời lui ra khỏi phòng. Đối với đồ ăn Đông trưởng lão đưa đến, Tiêu Hàn không có khẩu vị nên không động đũa, hai mắt vẫn 'cố chấp' nhìn chằm chằm khối băng, dường như không nghĩ ra nguyên cớ.
Không có lý nào! Hắn dùng nội lực hùng hậu không thể làm tan băng, nhiệt độ của ánh nắng mùa hè lại có thể hòa tan băng giá?
Thời gian tích tắc trôi qua -- Cuối cùng khối băng quỷ dị cũng chậm chạp hóa thành nước trà, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Đợi đến khi toàn bộ băng đã tan chảy, Tiêu Hàn đưa tay xoa xoa cái gáy đã nhức mỏi, ngẩng đầu ngước nhìn cửa sổ. Nhìn thấy giữa cửa sổ, mặt trời ban trưa đã sớm chếch về phía Tây, cây cối hoa cỏ theo gió chập chờn cũng phủ thêm một lớp lụa vàng mỹ lệ, khóe môi và khóe mắt hắn đồng loạt co giật.
-- Không thể nào! Khối băng này giữ nguyên trạng lâu như thế mới hóa lại thành nước trà? Này này này...
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Đông trưởng lão lại tiến vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Hàn chưa đụng đến tám món ăn, một món canh trên bàn, nhưng ông không nói gì. Ông chỉ dựa theo lệnh của chủ tử, đến đưa đồ ăn cho khách, về phần khách có ăn hay không là chuyện của khách, không liên quan gì tới ông.
Đông trưởng lão bước nhanh đến cạnh bàn, đặt tám món ăn, một món canh khác cho bữa tối lên bàn rồi mang đồ ăn trưa rời khỏi như bay.
Thấy Đông trưởng lão rời khỏi phòng, Tiêu Hàn không ăn trưa, không ăn tối cũng không đói bụng, đứng lên từ trên ghế. Hắn xoa xoa hai chân đã tê dại, sửa lại vạt áo hơi nhăn rồi nặng nề rời khỏi phòng. Hắn... đi Bắc viện, cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đáp án chắc chắn.
Ráng chiều nhuộm hoa cỏ ở Bắc viện, tạo nên một khung cảnh tươi đẹp và ấm áp.
Trong một căn phòng nào đó ở Bắc viện, tình ý ấm áp tràn ngập, còn hòa tan lòng người hơn cả nắng chiều ngoài cửa sổ.
Cầu Cầu và Ngốc Bảo đã nhét vào trong bụng cả sọt lớn cá, thức thời sớm rời khỏi phòng, tự tìm một nơi thoải mái lười biếng vùi đầu, ngủ!
Vì vậy --Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cho hai quỷ tham ăn ăn no, đến lúc này dạ dày bắt đầu réo lên 'ục ục' rồi. Chỉ có điều, bọn họ không dùng bữa tối Đông trưởng lão đưa đến mà bảo ông đưa về ăn cùng các Trưởng lão khác. Hai người chui vào thiện phòng, lục lọi một đống thịt sống. Tân phu thê rửa sạch thịt sống rồi mang chúng vê phòng.
Khói bếp lượn lờ --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bận bịu như con thoi, rửa sạch giò heo, ức gà, tôm bóc vỏ, nấm mèo, nấm kim châm, mướp và các nguyên liệu khác rồi lục tục đổ vào nồi lớn. Những giọt mồ hôi chảy dọc theo gương mặt Hiên Viên Diễm làm ướt vài sợi tóc, chúng dính vào mặt, tăng thêm vài phần mê hoặc. Hắn đứng trước lò than, cầm một muôi bạc khuấy đồ ăn trong nồi làm tản ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hắn nhẹ nhàng hô lên: "Nguyệt nhi, có thể cho mướp, rau cải rau xà lách và đậu khuôn vào rồi!"
"Tới đây tới đây!"
Tay trái nàng cầm một đĩa mướp đã cắt thành miếng, tay phải bưng một đĩa rau cải xanh, tới bên người Hiên Viên Diễm. Nàng đổ mướp và rau cải vào trong nồi, sau đó đưa tay áo lên dịu dàng lau mồ hôi rịn trên trán hắn.
Hiên Viên Diễm hạnh phúc giương mày, chợt nghiêng đầu, hôn 'chụt' một cái vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi cúi đầu, tiếp tục khuấy mỹ thực trong nồi. Thượng Quan Ngưng Nguyệt véo má Hiên Viên Diễm, cười sáng lạn, trở lại cạnh bàn bưng đĩa đầu khuôn và rau xà lách.
Thời gian rất nhanh --
Lò lửa tắt, muôi bạc ngừng khuấy.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn. Nàng gắp giò heo và nấm mèo vào chén hắn, nói: "Diễm, giò heo và nấm mèo chàng thích ăn nè."
Hiên Viên Diễm cũng gắp nấm kim châm và tôm cho nàng, trong giọng nói tràn ngập tình yêu: "Nguyệt nhi, tôm bóc vỏ và nấm kim châm nàng thích ăn đây."
Hai mắt hạnh phúc nhìn nhau, tân phu thê động đũa, không quên đưa tiếng nói cười vui vẻ lan tỏa đến từng góc nhà.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng --
Gió thổi qua làm vô số cánh hoa hải đường diễm lệ nhẹ nhàng bay xuống hành lang.
Vạt áo màu lam bay lên theo gió, Tiêu Hàn đạp lên cánh hoa hải đường, ánh mắt coi thường nhìn các Trưởng lão đang ghé mắt nhìn trộm trong phòng. Hắn dừng trước căn phòng đó bốn thước. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm thấu ruột gan, nghe thấy trong phòng liên tục truyền tới tiếng nói cười, thân thể Tiêu Hàn cứng đờ như tượng đá trong nháy mắt.
Một cánh hoa hải đường nhẹ nhàng bay đến đậu trên mặt Tiêu Hàn, làm hắn ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn không phủi đi. Hắn cố gắng mang theo ngạo khí chuẩn bị tiến vào trong phòng cho hai người kia câu trả lời chắc chắn: Ta đã nghĩ kĩ, có thể miễn cưỡng liên thủ đối địch cùng các ngươi. Thế nhưng nghe được tiếng cười nói của bọn họ, ngạo khí hắn vất vả tập trung lại không thể điều khiển mà tự động phân tán. Biểu cảm lạnh lẽo, không cam tâm tình nguyện, chỉ là miễn cưỡng tới để đồng ý liên thủ cũng tan biến. Tiếng cười trong phòng cho hắn biết, hai người họ biết chắc hắn nhất định sẽ đồng ý.
Trong phòng -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng chén lên, hớp một ngụm canh, tầm mắt không chút để ý đảo qua cửa phòng. Nàng chậm rãi đặt chén xuống: "Tiêu thái tử, đã đến rồi, tại sao lại đứng ngoài cửa ngẩn người mà không dời bước vào bên trong đi?"
Tiêu Hàn phủi cánh hoa đậu trên mặt, đáy mắt khôi phục không chút gợn sóng, vẻ mặt vô cảm bước vào phòng.
"Bữa tối các Trưởng lão đưa tới, Tiêu thái tử đã ăn chưa? Nếu chưa ăn..." Hiên Viên Diễm đặt chén xuống bàn, chỉ vào cái chén không trên bàn rồi mở miệng nói: "Chén ở trên bàn, thức ăn ở trong nồi, ta và Nguyệt nhi không ngại mời Tiêu thái tử nếm thử bữa tối chúng ta tự nấu."
Tiêu Hàn dời bước đến cạnh bàn, hai tay nắm lại sau lưng, giọng nói lạnh lẽo: "Ta đã suy nghĩ kĩ, học ngươi mời Tây Thần đế phẩm trà."
Tiêu Hàn vừa dứt lời, định tiếp tục mở miệng hỏi bọn họ định khi nào đưa thư mời cho Tây Đồ Kiệt. Kết quả -- Còn chưa đợi Tiêu Hàn hỏi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thanh, làm khóe miệng Tiêu Hàn co rút mãnh liệt: "Chúng ta biết, cho nên vừa ra khỏi phòng, chúng ta đã ra lệnh cho Nam trưởng lão thay ngươi đưa thư mời cho Tây Thần đế rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.