Chương 110: Trò chơi vừa mới bắt đầu
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
18/08/2017
Nam tử Linh Cung cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khanh khách. Không thể nào, hình như mình
không có lộ ra chút sơ hở nào a?
Vội vàng thu liễm cảm xúc kinh ngạc trong lòng, cố gắng thay vào hơi thở sợ hãi, lắp lắp nói: "Thụy. . . Thụy vương phi, lời ngài nói quá thâm. . . Thâm sâu, tiểu nhân, tiểu nhân. . . Không thể hiểu."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, cười trào phúng nói: "Nhìn đôi tay của ngươi, bảo dưỡng trắng nõn non mềm như thế, có thể giống bàn tay của một người cả ngày làm bạn với bột mì sao? Lần sau nếu không kiềm được tò mò, muốn dịch dung xem trò hay, nhất định phải rút kinh nghiệm, tân trang hai tay nga."
"Khụ. . ." Nam tử xấu hổ ho nhẹ, khóe miệng nhịn không được co rút mấy cái.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn đã xem nhẹ năng lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn không dự đoán được, ánh mắt của nha đầu kia lại lợi hại như thế.
"Nếu đã không mời mà đến, vậy cũng đừng đi vội." Mắt phượng xoay tròn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng tiến sát nam tử kia, mở miệng nói: "Vừa rồi quỳ hành lễ, xem như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi. Đợi chút, chờ ta chơi với Tả Tướng phủ xong, sẽ không keo kiệt đưa ngươi lễ cáo biệt nga."
"Đương nhiên muốn làm gì cũng được." Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử nhún nhún vai, thản nhiên đáp.
Nhưng mà, trong lòng hắn cũng âm thầm nói: thật chỉ có ngươi a. Quỳ xuống đất hành lễ, là quà gặp mặt ngươi tặng ta? Như vậy. . . Quà tặng sau đó, có thể là rút gân lột da ta hau không?
Buông thõng tay, nhẫn Huyền Băng Thiết mang theo hàn ý, khẽ chạm vào vị trí trái tim của nam tử, đồng thời cười quyến rũ nói: "Không cần tự mình phỏng đoán, so với lễ gặp mặt mà nói, lễ cáo biệt tuyệt sẽ không làm ngươi thất vọng."
Thế mà lại bị nàng nhìn thấu tâm tư? Nam tử hơi nhướng mày, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi đến chỗ tên bán kẹo hồ lô, tóc đen phiêu dật trong gió.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét mắt nhìn tên khiêng kẹo hồ lô đang run rẩy, cười cười nói: "Mọi người không cần quá câu lệ, ngoại trừ không được tự tiện rời đi, các ngươi hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ."
Nói xong, ngón tay nàng tháo xuống một sâu kẹo hồ lô, xoay người đi tới đại mộ phủ Tả Tướng.
Hai bên má chúng tiểu thương đầy mồ hôi lạnh chảy xuống, khóe mắt giật giật nhìn bóng dáng phiêu dật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng không hẹn mà cùng nói thầm: không cần quá mức câu lệ, hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ?
Thụy vương phi uy vũ a, dù chúng ta có mượn gan trời, cũng không dám cười nói quấy rầy ngài a? Tóm lại, cuối cùng ngài có thể cho chúng ta bình yên vô sự rời khỏi cửa Tả Tướng phủ, chúng ta cũng đã cảm động đến tạ ơn trời đất, trong miệng niệm a di đà phật rồi.
Trở về chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đặt mông ngồi trên nhuyễn tháp, lười biếng bắt chéo chân.
Ngoại trừ tiếng gió rất nhỏ, chỉ có tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn kẹo hồ lô, cố ý phát ra tiếng chậc chậc khen không dứt miệng.
Lăng Tiêm Tiêm vẫn quỳ trên mặt đất, móng tay thon dài khảm sau vào lòng bàn tay, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi chờ cho ta. Lúc trước ở chí tôn đổ phường, ngươi đã cho ta nếm mùi đau đớn vì bị tú hoa châm đâm vào bàm tay, hôm nay ngươi lại bắt ta khuất phục quỳ trên đất. Thù cũ hận mới, ngày sau Độc tiên ta nếu không trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần, thề không bỏ qua.
Ăn kẹo hồ lô xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay lau chút mảnh vụn còn sót lại bên môi. Ngay sau đó, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm.
Đột nhiên nửa ngồi xuống, tay phải chống một bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trêu chọc đám tóc trên đầu Lăng Tiêm Tiêm.
"Được rồi, ngươi cũng quỳ khá lâu rồi, cũng nên cho ngươi đứng dậy. Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là người nói lời giữ lời. Trước khi cho ngươi đứng dậy, ta sẽ nói ra ý đồ chân chính ngày hôm nay, nói từ đầu đến cuối." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng ôn nhu nói, đồng thời ngón tay trêu chọc tóc Lăng Tiêm Tiêm.
Lăng Tiêm Tiêm ẩn nhẫn quỳ, cái mũi lạnh lùng hừ một tiếng, híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Ngươi nói đi, Lăng Tiêm Tiêm ta chăm chú lắng nghe."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị liếc mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, rồi nhếch môi cười nói: "Như lúc trước ngươi đã nói, con chồn bảo bối của ta quả thật sáng nay không có vào Tả Tướng phủ. Nó hiện tại đang ăn chuối mà nó yêu thích nhất, ở trong phòng ngủ của Thụy vương lười biếng ngủ đấy. Mà ta nói dối là mất con chồn, chạy tới đây quấy rầy Tả Tướng phủ, mục đích chân chính là vì muốn chặt đứt đường tìm y của Tả Thừa Tướng."
Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm có chút trùng xuống. Đường tìm y?
Xem ra. . . Quả nhiên mình không đoán sai a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn thị vệ bao vây Tả Tướng phủ, thật sự là vì biết tối nay Độc Vương sẽ rời khỏi phủ, chuẩn bị đi trước Tuyết Ảnh Các bắt Thánh Thủ Y Vương.
Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, lãnh lệ đáp: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim Phỉ Thúy hiện đang trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù ngươi chặt đứt đường tìm y của gia phụ thì như thế nào? Gia phụ giấu Kim Phỉ Thúy ở một nơi cực kỳ bí mật, ngươi có huyết tẩy Tả Tướng phủ, lật tung Tả Tướng phủ, cũng tuyệt không tìm Kim Phỉ Thúy cho Long Diệu Hoàng và Thụy vương."
Ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêm Tiêm rõ ràng là: Nếu Hiên Viên Ly và Hiên Viên Diễm không chiếm được Kim Phỉ Thúy, sẽ không biết được Thánh thủ Y Vương ở đâu. Đến lúc đó, có mẫu phi của hai người họ chôn cùng Tả Tướng phủ, cũng xem như là một cuộc buôn bán có lời.
Thả mấy sợi tóc của Lăng Tiêm Tiêm ra, trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười như gió xuân nói: "Quên nói cho ngươi biết, sáng nay khi ta xuất phát từ Thụy vương phủ, đồng thời Diễm cũng đã xuất phát. Biết Diễm đi đâu sao? Chàng. . . Đã đi trước một bước, đạp tuyết tìm y."
"Không có khả năng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Lăng Tiêm Tiêm lập tức khó tin thất thanh kêu lên.
Nàng thập phần khẳng định, Kim Phỉ Thúy chứa nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, hiện tại vẫn nằm trong ám cách bí mật của Độc Vương. Đã như thế, Hiên Viên Diễm sao có thế biết được Thánh Thủ Y Vương ở đâu?
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói ra bốn chữ đạp tuyết tìm y. Bốn chữ này, ý tứ rất rõ ràng: đang trên đường đến Tuyết Ảnh Các, tìm Thánh Thủ Y Vương.
Vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nói: "Có khả năng, làm sao có thể không có khả năng chứ? Nhưng mà, ngươi cho rằng không có khả năng, toàn bộ đều là công lao của Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong nga. Nếu không phải bởi vì hắn tự cho mình thông minh, ta cùng Diễm sao có thể biết nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, mà không tốn chút công phu chứ?"
"Ngươi. . ." Trên mặt Lăng Tiêm Tiêm toàn là sợ hãi, nếu nàng phá giải được bí mật trên tờ giấy, như vậy nàng. . . Có thể cũng đồng thời khám phá được thân phận chân chính của mình cùng Độc Vương không?
"Được rồi, mục đích chân chính ta đến đây, đã nói rõ cho ngươi. Vì ngăn cản Tả Thừa Tướng dẫn người đi Tuyết Ảnh Các, phá hủy nhã hứng của Diễm nhà ta. Hiện tại, ngươi có thể đứng lên, sau đó tiến vào phủ diễn vai khốn thú a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thủ vỗ vai Lăng Tiêm Tiêm, đứng thẳng người lên.
Hít sâu mấy hơi, Lăng Tiêm Tiêm xoa bóp hai đầu gối vì quỳ lâu mà bị tê, thế này mới đứng lên. Một màu xám tro bao trùm trên mặt Lăng Tiêm Tiêm, hai mắt âm u nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khập khiễng đi vào phủ.
"Đúng rồi !" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ý cười giả tạo không dễ phát hiện, mở miệng gọi Lăng Tiêm Tiêm: "Có chút lời nói thiện ý quên nhắc nhở ngươi."
Kẽo kẹt -- Lăng Tiêm Tiêm dừng lại cước bộ, ngoảnh đầu lại, lạnh lùng hộc ra một chữ: "Nói."
Mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tung bay trong gió, nàng đi đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, hạ thấp giọng nói: "Nhớ rõ đem mục đích chân chính của ta, thuật lại cho Tả Thừa Tướng nghe nga. Nếu Tả Thừa Tướng nghe được, lại vẫn cố tình rời khỏi Tả Tướng phủ đạp tuyết tìm y, vậy. . . Ta cũng chỉ có thể chờ thu máu của Tả Thừa Tướng thôi."
Lăng Tiêm Tiêm yên lặng quay đầu lại, nặng nề đi vào trong phủ, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt mà trước nay chưa từng có.
Nàng lại dám nói ra mục đích chân chính đến đây. Làm địch nhân tinh thần sa sút, cười trên nỗi đau khổ của người khác. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, cũng không phải cường đại bình thường a.
Nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêm Tiêm biến mất, quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng khẽ hỏi: "Vương phi, Tả Thừa Tướng nghe xong, có khi nào thật sự án binh bất động hay không?"
"Sẽ không, lão hồ ly Tả Thừa Tướng sau khi nghe xong, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta làm theo kịch bản ta đã dựng sẵn, mở màn một màn kịch, phát triển đặc sắc, cùng với kết thúc hoa lệ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, tự tin đáp.
Tả Thừa Tướng, Lăng Tiêm Tiêm, trò vừa rồi chỉ làm nền thôi, trò chơi chân chính vừa mới bắt đầu nga. Giết người là loại hình nghệ thuật hoàn mỹ nhất, ta sẽ không để mình phải tiếc nuối, ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết oanh động . . .
Bên trong phủ Tả Tướng—
Cảnh sắc tươi đẹp như tranh, gió nhẹ nhàng đung đưa những phiến lá. Những đóa sen tranh nhau đua nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Một nơi phong cảnh hữu tình như thế, lại bị không khí ảm đạm bao trùm.
Thừa Tướng của Long Diệu Hoàng Triều, cũng chính là Độc Vương mai danh ẩn tích đã lâu trong giang hồ, chỉ cần nghe tên hắn không ai không sợ, đang đứng bên cửa sổ trong thư phòng.
Sau lưng hắn là bàn đọc sách, khuôn mặt tuy đã già, nhưng năm tháng vẫn không làm mất đi vẻ cương nghị. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc chiếu lên người hắn, lập tức tản ra hào quang sắc bén.
Bên trong thư phòng yên lặng đến quỷ dị, ngay cả làn gió đang nô đùa vui vẻ cũng cảm nhận được không khí vô vị tẻ nhạt nên từ từ rút lui.
Cầm bình trà lên, tao nhã rót đầy ly trà, khí nóng bốc lên lượn lờ. Rũ mắt uống vài hớp trà nóng, nhưng khí lạnh trong cơ thể vẫn cuồn cuộn sôi trào :“Lăng Tiêm Tiêm” vẻ mặt xanh xao yếu ớt gọi.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã giải được bí mật trong tờ giấy, Hiên Viên Diễm đã nhanh hơn chúng ta một bước, đi Tuyết Ảnh Các tìm Thánh Thủ Y Vương. Xem ra….nhiệm vụ của thái tử, đã thất bại rồi.”
Nam tử áo đen nhìn Độc Tiên và Độc Vương, không nhịn được thận trọng hỏi “Chủ tử, chúng ta có nên mở một đường thoát thân để quay về Thương Nguyệt quốc hay không?”
Trừ hắc y nhân vừa mới lên tiếng ra, bên trong thư phòng còn có ba mươi hắc y nhân khác. Ba mươi mấy hắc y nhân này võ nghệ cao cường, không chỉ là hộ vệ của phủ Tả Tướng, mà còn là những thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Độc Vương và Độc Tiên.
Độc Vương và Độc Tiên, từ trước đến giờ làm việc luôn thận trọng. Mặc dù bên trong Phủ Tả Tướng có rất nhiều hộ vệ, nhưng khó bảo đảm không có gian tế của Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly phái tới. Vì ngừa vạn nhất, tránh Long Diệu Hoàng gây bất lợi cho hắn, hắn đã mang ba mươi mấy thủ hạ đi theo với thân phận hộ vệ.
Giờ khắc này, những hắc y sát thủ đều nhìn Độc Vương, giống như chỉ cần nhận được một chỉ thị, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra ngoài dù cho thịt nát xương tan.
Độc Vương đang đứng gần cửa sổ, trầm tư thật lâu bỗng giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Mọi người đợi một chút, để ta nghĩ kỹ đã.”
Lăng Tiêm Tiêm vỗ bàn, hai mắt lạnh lùng nhìn Độc Vương nói: “Còn muốn nghĩ gì nữa, từ khi nào Độc Vương trở nên do dự như vậy?”
Trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt án binh bất động là vì phòng thái tử, hay còn âm mưu nào khác.
Nhưng nếu Hiên Viên Diễm đi Tuyết Ảnh Các trước bọn họ cũng chưa chắc tìm được Thánh Thủ Y Vương, nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải giữ lại tính mạng của nàng và Độc Vương, bởi vì chỉ có hai người mới biết tung tích của Thánh Thủ Y Vương.
Điều này, trong lòng nàng và Độc Vương hiểu rất rõ, về việc Dạ thái tử gửi giấy báo tung tích của Thánh Thủ Y Vương là thật, như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao lại có thể bỏ qua Tả Tướng phủ chứ? Thay vì chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt huyết tẩy Tả Tướng phủ, không bằng chủ động đánh cho nàng ta một kích?
Độc Vương chậm rãi quay lại, nhìn bộ mặt tức giận của Độc Tiên nhíu mày nói: “Độc Tiên ngươi có từng nghe qua câu, “Tái Ông Mất Ngựa, Họa Phúc Khôn Lường” chưa? Dù Hiên Viên Diễm đi trước chúng ta thì như thế nào, cuối cùng Thánh Thủ Y Vương rơi vào trong tay ai, cũng chưa biết được.”
“Ngươi…có ý gì?” Thân thể Độc Tiên có chút cứng ngắc, lạnh nhạt nhìn Độc Vương thấy hai mắt hắn lóe lên ánh sáng khó hiểu.
Độc Vương ngồi xuống bàn đọc sách, lòng bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve bao kiếm, cúi đầu chợt cười nói: “Muốn vào Tuyết Ảnh Các trước hết phải vượt qua được rừng đào, mà rừng đào này nguy hiểm chồng chất, không phải muốn vượt qua là vượt qua được. Nếu đám người Hiên Viên Diễm thành công phá được rừng đào đó, thay chúng ta trừ đi nguy hiểm, không phải rất tốt sao?”
Độc Tiên dĩ nhiên hiểu được ngụ ý của Độc Vương. Thì ra là, hắn đã chuẩn bị đêm nay rời khỏi Tả Tướng Phủ, âm thầm đến Tuyết Ảnh Các bắt sống thánh thủ Y Vương.
Ánh mắt tức giận nhìn Độc Vương, Độc Tiên hừ mũi, lạnh lùng nói: “Ngươi không thấy, bốn phía Tả Tướng phủ đều bị thị vệ bao vây sao? Dù chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra, nhưng chúng ta vẫn phải đánh một trận với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu động đến cấm vệ quân của Long Diệu Hoàng Triều. Đến lúc đó….sợ rằng chúng ta chỉ có thể lẩn trốn, nào có cơ hội đi Tuyết Ảnh Các cùng Hiên Viên Diễm đoạt Thánh Thủ Y Vương?”
Bàn tay của Độc Vương kéo dài trên mặt bàn rồi chầm chậm lướt qua bao kiếm, cầm bình trà rót thêm vào ly, mùi thơm của trà lập tức xông vào mũi thơm ngát. Ngửa đầu uống một hơi, trên mặt Độc Vương âm trầm nở nụ cười nói: “Nếu như, ta có thể thuận lợi, dẫn người ra khỏi Tả Tướng Phủ thì sao?”
Độc Tiên khoanh tay lại, ngồi xuống, khẽ dựa vào ghế, híp mắt nhìn Độc Vương nói: “Ý của ngươi là…”
Tay khẽ xoay ly trà rồi bỏ xuống bàn, Độc Vương dựa vào ghế khẽ nói: “Bản lĩnh dùng độc của ta, không phải là hư danh.”
“Đêm nay, gió yên biển lặng chỉ là tạm thời.” Lăng Tiêm Tiêm giễu cợt, châm biếm nói: “Trong lòng ngươi rất rõ, một khi phun khí độc ra ngoài, dược liệu sẽ không duy trì lâu được. Khi những thị vệ kia tỉnh lại, sẽ bẩm báo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta sẽ hoài nghi. Đến lúc đó…kế hoạch của chúng ta không phải là thất bại sao?”
“Cho nên, hai người chúng ta tuyệt đối không thể ra khỏi phủ, dẫn người đi Tuyết Ảnh Các được. Cho nên…” Độc Vương kéo dài chữ cuối, nhìn Độc Tiên tiếp tục nói: “Ngươi phải ở lại phủ Tả Tướng, để tiêu trừ hết nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”
Nghe lời nói của Độc Vương, Lăng Tiêm Tiêm vốn đang ngồi thong thả trên ghế, lập tức bật dậy. Hai mắt như có hàng ngàn mũi dao sắc nhọn bắn ra bốn phía, sắc mặt khó coi nói: “Ở lại phủ Tả tướng để đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hình như không phải chỉ có mình ta, không phải ngươi cũng giống ta đó sao?”
Nàng thừa nhận, đến Tuyết Ảnh Các bắt sống Thánh Thủ Y Vương, là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu đến đó, không chỉ đối phó với Hiên Viên Diễm, mà còn đối phó với cao thủ của Tuyết Ảnh Các. Cho dù là Hiên Viên Diễm, hay các cao thủ thần bí của Tuyết Ảnh Các, đều là những đối thủ rất mạnh.
Nhưng nàng tình nguyện đi Tuyết Ảnh Các đối phó với Hiên Viên Diễm và cao thủ của Tuyết Ảnh Các, cũng không muốn ở lại phủ Tả Tướng đối phó Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đối với nàng, Hiên Viên Diễm và cao thủ Tuyết Ảnh Các có liên thủ lại, cũng không thể so với Thượng Quan Ngưng Ngưng Nguyệt, làm nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nếu trêu chọc Hiên Viên Diễm và Các chủ thần bí của tuyết Ảnh Các, cho dù bại trong tay bọn hắn, cũng chỉ là một đao lấy mạng rồi thôi. Nhưng nếu là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trêu chọc nàng ta, sau đó lại bại trong tay nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không chỉ giết nàng.
Trước cửa phủ Tả Tướng, hành động và lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đã khắc sâu một chuyện. Thượng Quan ngưng Nguyệt rất thích chơi trò mèo vờn chuột, trước tiên nàng ta sẽ hung hăng chà đạp tôn nghiêm, sau đó sẽ giày xéo linh hồn của ngươi. Nàng ta sẽ cho ngươi biết chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được, dù trong lòng ngươi muốn chết, nhưng không có cách nào có thể chết được.
“Không có biện pháp, đây là ngươi muốn. Lúc bọn hộ vệ vào bẩm báo…” Độc Vương khẽ cong khóe môi, giọng điệu mười phần châm chọc nói: “Bọn hộ vệ rõ ràng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn gặp ta, ai bảo ngươi cứ muốn đi gặp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây?”
“Độc Vương, ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh vô cùng tức giận nhìn Độc Vương.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Tiêm Tiêm, Độc Vương phủi phủi tà áo đứng lên. Đem kiếm đeo bên hông, hắn nổi hứng tiếp tục giễu cợt Lăng Tiêm Tiêm.
“Ngươi đã cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt “thân thiện” trao đổi, như vậy ngươi sẽ ra mặt đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dĩ nhiên là nếu ta ra mặt đối phó với Thượng Quan ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta sẽ càng nghi ngờ hơn, không phải sao?”
Độc Vương vừa nói xong, Lăng Tiêm Tiêm giơ tay, đem tất cả đồ trên bàn đánh rớt xuống đất. Trong nháy mắt phát ra tiếng vỡ giòn tan, ánh mắt Lăng Tiêm Tiêm phát ra hàn lệ dữ dội, phun ra một chữ “Cút.”
Mặc dù biết rõ Độc Vương không có ý tốt, còn lấy cơ hội trả thù, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể làm theo kế hoạch của hắn, bình tĩnh ở lại phủ Tả Tướng tiêu trừ nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Vì nàng biết rất rõ, mặc dù Độc Vương nghĩ ra kế này là để trả thù nàng, nhưng hắn ta cũng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của thái tử.
Nhưng nếu nàng và Độc Vương không thể nào hoàn thành nhiệm vụ của thái tử, cho dù nàng và Độc Vương thành công trở về Thương Nguyệt quốc, thái tử nhất định sẽ nghiêm nghị.
Độc Vương ngửa đầu cười lớn phát tiết cho hả giận, rồi rời đi, khóe miệng ba mươi mấy hắc y nhân giật giật nhìn hai người nội chiến, sau đó cũng theo Độc Vương rời đi.
Vèo vèo vèo — gió lưu luyến xoay chuyển, Lăng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Độc Vương dẫn theo ba mươi mấy hắc y nhân biến mất.
Vội vàng thu liễm cảm xúc kinh ngạc trong lòng, cố gắng thay vào hơi thở sợ hãi, lắp lắp nói: "Thụy. . . Thụy vương phi, lời ngài nói quá thâm. . . Thâm sâu, tiểu nhân, tiểu nhân. . . Không thể hiểu."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, cười trào phúng nói: "Nhìn đôi tay của ngươi, bảo dưỡng trắng nõn non mềm như thế, có thể giống bàn tay của một người cả ngày làm bạn với bột mì sao? Lần sau nếu không kiềm được tò mò, muốn dịch dung xem trò hay, nhất định phải rút kinh nghiệm, tân trang hai tay nga."
"Khụ. . ." Nam tử xấu hổ ho nhẹ, khóe miệng nhịn không được co rút mấy cái.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn đã xem nhẹ năng lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn không dự đoán được, ánh mắt của nha đầu kia lại lợi hại như thế.
"Nếu đã không mời mà đến, vậy cũng đừng đi vội." Mắt phượng xoay tròn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng tiến sát nam tử kia, mở miệng nói: "Vừa rồi quỳ hành lễ, xem như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi. Đợi chút, chờ ta chơi với Tả Tướng phủ xong, sẽ không keo kiệt đưa ngươi lễ cáo biệt nga."
"Đương nhiên muốn làm gì cũng được." Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử nhún nhún vai, thản nhiên đáp.
Nhưng mà, trong lòng hắn cũng âm thầm nói: thật chỉ có ngươi a. Quỳ xuống đất hành lễ, là quà gặp mặt ngươi tặng ta? Như vậy. . . Quà tặng sau đó, có thể là rút gân lột da ta hau không?
Buông thõng tay, nhẫn Huyền Băng Thiết mang theo hàn ý, khẽ chạm vào vị trí trái tim của nam tử, đồng thời cười quyến rũ nói: "Không cần tự mình phỏng đoán, so với lễ gặp mặt mà nói, lễ cáo biệt tuyệt sẽ không làm ngươi thất vọng."
Thế mà lại bị nàng nhìn thấu tâm tư? Nam tử hơi nhướng mày, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đi đến chỗ tên bán kẹo hồ lô, tóc đen phiêu dật trong gió.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét mắt nhìn tên khiêng kẹo hồ lô đang run rẩy, cười cười nói: "Mọi người không cần quá câu lệ, ngoại trừ không được tự tiện rời đi, các ngươi hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ."
Nói xong, ngón tay nàng tháo xuống một sâu kẹo hồ lô, xoay người đi tới đại mộ phủ Tả Tướng.
Hai bên má chúng tiểu thương đầy mồ hôi lạnh chảy xuống, khóe mắt giật giật nhìn bóng dáng phiêu dật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng không hẹn mà cùng nói thầm: không cần quá mức câu lệ, hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ?
Thụy vương phi uy vũ a, dù chúng ta có mượn gan trời, cũng không dám cười nói quấy rầy ngài a? Tóm lại, cuối cùng ngài có thể cho chúng ta bình yên vô sự rời khỏi cửa Tả Tướng phủ, chúng ta cũng đã cảm động đến tạ ơn trời đất, trong miệng niệm a di đà phật rồi.
Trở về chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đặt mông ngồi trên nhuyễn tháp, lười biếng bắt chéo chân.
Ngoại trừ tiếng gió rất nhỏ, chỉ có tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn kẹo hồ lô, cố ý phát ra tiếng chậc chậc khen không dứt miệng.
Lăng Tiêm Tiêm vẫn quỳ trên mặt đất, móng tay thon dài khảm sau vào lòng bàn tay, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi chờ cho ta. Lúc trước ở chí tôn đổ phường, ngươi đã cho ta nếm mùi đau đớn vì bị tú hoa châm đâm vào bàm tay, hôm nay ngươi lại bắt ta khuất phục quỳ trên đất. Thù cũ hận mới, ngày sau Độc tiên ta nếu không trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần, thề không bỏ qua.
Ăn kẹo hồ lô xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay lau chút mảnh vụn còn sót lại bên môi. Ngay sau đó, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm.
Đột nhiên nửa ngồi xuống, tay phải chống một bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trêu chọc đám tóc trên đầu Lăng Tiêm Tiêm.
"Được rồi, ngươi cũng quỳ khá lâu rồi, cũng nên cho ngươi đứng dậy. Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là người nói lời giữ lời. Trước khi cho ngươi đứng dậy, ta sẽ nói ra ý đồ chân chính ngày hôm nay, nói từ đầu đến cuối." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng ôn nhu nói, đồng thời ngón tay trêu chọc tóc Lăng Tiêm Tiêm.
Lăng Tiêm Tiêm ẩn nhẫn quỳ, cái mũi lạnh lùng hừ một tiếng, híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Ngươi nói đi, Lăng Tiêm Tiêm ta chăm chú lắng nghe."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị liếc mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, rồi nhếch môi cười nói: "Như lúc trước ngươi đã nói, con chồn bảo bối của ta quả thật sáng nay không có vào Tả Tướng phủ. Nó hiện tại đang ăn chuối mà nó yêu thích nhất, ở trong phòng ngủ của Thụy vương lười biếng ngủ đấy. Mà ta nói dối là mất con chồn, chạy tới đây quấy rầy Tả Tướng phủ, mục đích chân chính là vì muốn chặt đứt đường tìm y của Tả Thừa Tướng."
Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm có chút trùng xuống. Đường tìm y?
Xem ra. . . Quả nhiên mình không đoán sai a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn thị vệ bao vây Tả Tướng phủ, thật sự là vì biết tối nay Độc Vương sẽ rời khỏi phủ, chuẩn bị đi trước Tuyết Ảnh Các bắt Thánh Thủ Y Vương.
Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, lãnh lệ đáp: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim Phỉ Thúy hiện đang trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù ngươi chặt đứt đường tìm y của gia phụ thì như thế nào? Gia phụ giấu Kim Phỉ Thúy ở một nơi cực kỳ bí mật, ngươi có huyết tẩy Tả Tướng phủ, lật tung Tả Tướng phủ, cũng tuyệt không tìm Kim Phỉ Thúy cho Long Diệu Hoàng và Thụy vương."
Ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêm Tiêm rõ ràng là: Nếu Hiên Viên Ly và Hiên Viên Diễm không chiếm được Kim Phỉ Thúy, sẽ không biết được Thánh thủ Y Vương ở đâu. Đến lúc đó, có mẫu phi của hai người họ chôn cùng Tả Tướng phủ, cũng xem như là một cuộc buôn bán có lời.
Thả mấy sợi tóc của Lăng Tiêm Tiêm ra, trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười như gió xuân nói: "Quên nói cho ngươi biết, sáng nay khi ta xuất phát từ Thụy vương phủ, đồng thời Diễm cũng đã xuất phát. Biết Diễm đi đâu sao? Chàng. . . Đã đi trước một bước, đạp tuyết tìm y."
"Không có khả năng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Lăng Tiêm Tiêm lập tức khó tin thất thanh kêu lên.
Nàng thập phần khẳng định, Kim Phỉ Thúy chứa nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, hiện tại vẫn nằm trong ám cách bí mật của Độc Vương. Đã như thế, Hiên Viên Diễm sao có thế biết được Thánh Thủ Y Vương ở đâu?
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói ra bốn chữ đạp tuyết tìm y. Bốn chữ này, ý tứ rất rõ ràng: đang trên đường đến Tuyết Ảnh Các, tìm Thánh Thủ Y Vương.
Vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nói: "Có khả năng, làm sao có thể không có khả năng chứ? Nhưng mà, ngươi cho rằng không có khả năng, toàn bộ đều là công lao của Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong nga. Nếu không phải bởi vì hắn tự cho mình thông minh, ta cùng Diễm sao có thể biết nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, mà không tốn chút công phu chứ?"
"Ngươi. . ." Trên mặt Lăng Tiêm Tiêm toàn là sợ hãi, nếu nàng phá giải được bí mật trên tờ giấy, như vậy nàng. . . Có thể cũng đồng thời khám phá được thân phận chân chính của mình cùng Độc Vương không?
"Được rồi, mục đích chân chính ta đến đây, đã nói rõ cho ngươi. Vì ngăn cản Tả Thừa Tướng dẫn người đi Tuyết Ảnh Các, phá hủy nhã hứng của Diễm nhà ta. Hiện tại, ngươi có thể đứng lên, sau đó tiến vào phủ diễn vai khốn thú a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thủ vỗ vai Lăng Tiêm Tiêm, đứng thẳng người lên.
Hít sâu mấy hơi, Lăng Tiêm Tiêm xoa bóp hai đầu gối vì quỳ lâu mà bị tê, thế này mới đứng lên. Một màu xám tro bao trùm trên mặt Lăng Tiêm Tiêm, hai mắt âm u nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khập khiễng đi vào phủ.
"Đúng rồi !" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ý cười giả tạo không dễ phát hiện, mở miệng gọi Lăng Tiêm Tiêm: "Có chút lời nói thiện ý quên nhắc nhở ngươi."
Kẽo kẹt -- Lăng Tiêm Tiêm dừng lại cước bộ, ngoảnh đầu lại, lạnh lùng hộc ra một chữ: "Nói."
Mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tung bay trong gió, nàng đi đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, hạ thấp giọng nói: "Nhớ rõ đem mục đích chân chính của ta, thuật lại cho Tả Thừa Tướng nghe nga. Nếu Tả Thừa Tướng nghe được, lại vẫn cố tình rời khỏi Tả Tướng phủ đạp tuyết tìm y, vậy. . . Ta cũng chỉ có thể chờ thu máu của Tả Thừa Tướng thôi."
Lăng Tiêm Tiêm yên lặng quay đầu lại, nặng nề đi vào trong phủ, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt mà trước nay chưa từng có.
Nàng lại dám nói ra mục đích chân chính đến đây. Làm địch nhân tinh thần sa sút, cười trên nỗi đau khổ của người khác. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, cũng không phải cường đại bình thường a.
Nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêm Tiêm biến mất, quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng khẽ hỏi: "Vương phi, Tả Thừa Tướng nghe xong, có khi nào thật sự án binh bất động hay không?"
"Sẽ không, lão hồ ly Tả Thừa Tướng sau khi nghe xong, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta làm theo kịch bản ta đã dựng sẵn, mở màn một màn kịch, phát triển đặc sắc, cùng với kết thúc hoa lệ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, tự tin đáp.
Tả Thừa Tướng, Lăng Tiêm Tiêm, trò vừa rồi chỉ làm nền thôi, trò chơi chân chính vừa mới bắt đầu nga. Giết người là loại hình nghệ thuật hoàn mỹ nhất, ta sẽ không để mình phải tiếc nuối, ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết oanh động . . .
Bên trong phủ Tả Tướng—
Cảnh sắc tươi đẹp như tranh, gió nhẹ nhàng đung đưa những phiến lá. Những đóa sen tranh nhau đua nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Một nơi phong cảnh hữu tình như thế, lại bị không khí ảm đạm bao trùm.
Thừa Tướng của Long Diệu Hoàng Triều, cũng chính là Độc Vương mai danh ẩn tích đã lâu trong giang hồ, chỉ cần nghe tên hắn không ai không sợ, đang đứng bên cửa sổ trong thư phòng.
Sau lưng hắn là bàn đọc sách, khuôn mặt tuy đã già, nhưng năm tháng vẫn không làm mất đi vẻ cương nghị. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc chiếu lên người hắn, lập tức tản ra hào quang sắc bén.
Bên trong thư phòng yên lặng đến quỷ dị, ngay cả làn gió đang nô đùa vui vẻ cũng cảm nhận được không khí vô vị tẻ nhạt nên từ từ rút lui.
Cầm bình trà lên, tao nhã rót đầy ly trà, khí nóng bốc lên lượn lờ. Rũ mắt uống vài hớp trà nóng, nhưng khí lạnh trong cơ thể vẫn cuồn cuộn sôi trào :“Lăng Tiêm Tiêm” vẻ mặt xanh xao yếu ớt gọi.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã giải được bí mật trong tờ giấy, Hiên Viên Diễm đã nhanh hơn chúng ta một bước, đi Tuyết Ảnh Các tìm Thánh Thủ Y Vương. Xem ra….nhiệm vụ của thái tử, đã thất bại rồi.”
Nam tử áo đen nhìn Độc Tiên và Độc Vương, không nhịn được thận trọng hỏi “Chủ tử, chúng ta có nên mở một đường thoát thân để quay về Thương Nguyệt quốc hay không?”
Trừ hắc y nhân vừa mới lên tiếng ra, bên trong thư phòng còn có ba mươi hắc y nhân khác. Ba mươi mấy hắc y nhân này võ nghệ cao cường, không chỉ là hộ vệ của phủ Tả Tướng, mà còn là những thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Độc Vương và Độc Tiên.
Độc Vương và Độc Tiên, từ trước đến giờ làm việc luôn thận trọng. Mặc dù bên trong Phủ Tả Tướng có rất nhiều hộ vệ, nhưng khó bảo đảm không có gian tế của Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly phái tới. Vì ngừa vạn nhất, tránh Long Diệu Hoàng gây bất lợi cho hắn, hắn đã mang ba mươi mấy thủ hạ đi theo với thân phận hộ vệ.
Giờ khắc này, những hắc y sát thủ đều nhìn Độc Vương, giống như chỉ cần nhận được một chỉ thị, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra ngoài dù cho thịt nát xương tan.
Độc Vương đang đứng gần cửa sổ, trầm tư thật lâu bỗng giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Mọi người đợi một chút, để ta nghĩ kỹ đã.”
Lăng Tiêm Tiêm vỗ bàn, hai mắt lạnh lùng nhìn Độc Vương nói: “Còn muốn nghĩ gì nữa, từ khi nào Độc Vương trở nên do dự như vậy?”
Trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt án binh bất động là vì phòng thái tử, hay còn âm mưu nào khác.
Nhưng nếu Hiên Viên Diễm đi Tuyết Ảnh Các trước bọn họ cũng chưa chắc tìm được Thánh Thủ Y Vương, nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải giữ lại tính mạng của nàng và Độc Vương, bởi vì chỉ có hai người mới biết tung tích của Thánh Thủ Y Vương.
Điều này, trong lòng nàng và Độc Vương hiểu rất rõ, về việc Dạ thái tử gửi giấy báo tung tích của Thánh Thủ Y Vương là thật, như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao lại có thể bỏ qua Tả Tướng phủ chứ? Thay vì chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt huyết tẩy Tả Tướng phủ, không bằng chủ động đánh cho nàng ta một kích?
Độc Vương chậm rãi quay lại, nhìn bộ mặt tức giận của Độc Tiên nhíu mày nói: “Độc Tiên ngươi có từng nghe qua câu, “Tái Ông Mất Ngựa, Họa Phúc Khôn Lường” chưa? Dù Hiên Viên Diễm đi trước chúng ta thì như thế nào, cuối cùng Thánh Thủ Y Vương rơi vào trong tay ai, cũng chưa biết được.”
“Ngươi…có ý gì?” Thân thể Độc Tiên có chút cứng ngắc, lạnh nhạt nhìn Độc Vương thấy hai mắt hắn lóe lên ánh sáng khó hiểu.
Độc Vương ngồi xuống bàn đọc sách, lòng bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve bao kiếm, cúi đầu chợt cười nói: “Muốn vào Tuyết Ảnh Các trước hết phải vượt qua được rừng đào, mà rừng đào này nguy hiểm chồng chất, không phải muốn vượt qua là vượt qua được. Nếu đám người Hiên Viên Diễm thành công phá được rừng đào đó, thay chúng ta trừ đi nguy hiểm, không phải rất tốt sao?”
Độc Tiên dĩ nhiên hiểu được ngụ ý của Độc Vương. Thì ra là, hắn đã chuẩn bị đêm nay rời khỏi Tả Tướng Phủ, âm thầm đến Tuyết Ảnh Các bắt sống thánh thủ Y Vương.
Ánh mắt tức giận nhìn Độc Vương, Độc Tiên hừ mũi, lạnh lùng nói: “Ngươi không thấy, bốn phía Tả Tướng phủ đều bị thị vệ bao vây sao? Dù chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra, nhưng chúng ta vẫn phải đánh một trận với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu động đến cấm vệ quân của Long Diệu Hoàng Triều. Đến lúc đó….sợ rằng chúng ta chỉ có thể lẩn trốn, nào có cơ hội đi Tuyết Ảnh Các cùng Hiên Viên Diễm đoạt Thánh Thủ Y Vương?”
Bàn tay của Độc Vương kéo dài trên mặt bàn rồi chầm chậm lướt qua bao kiếm, cầm bình trà rót thêm vào ly, mùi thơm của trà lập tức xông vào mũi thơm ngát. Ngửa đầu uống một hơi, trên mặt Độc Vương âm trầm nở nụ cười nói: “Nếu như, ta có thể thuận lợi, dẫn người ra khỏi Tả Tướng Phủ thì sao?”
Độc Tiên khoanh tay lại, ngồi xuống, khẽ dựa vào ghế, híp mắt nhìn Độc Vương nói: “Ý của ngươi là…”
Tay khẽ xoay ly trà rồi bỏ xuống bàn, Độc Vương dựa vào ghế khẽ nói: “Bản lĩnh dùng độc của ta, không phải là hư danh.”
“Đêm nay, gió yên biển lặng chỉ là tạm thời.” Lăng Tiêm Tiêm giễu cợt, châm biếm nói: “Trong lòng ngươi rất rõ, một khi phun khí độc ra ngoài, dược liệu sẽ không duy trì lâu được. Khi những thị vệ kia tỉnh lại, sẽ bẩm báo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta sẽ hoài nghi. Đến lúc đó…kế hoạch của chúng ta không phải là thất bại sao?”
“Cho nên, hai người chúng ta tuyệt đối không thể ra khỏi phủ, dẫn người đi Tuyết Ảnh Các được. Cho nên…” Độc Vương kéo dài chữ cuối, nhìn Độc Tiên tiếp tục nói: “Ngươi phải ở lại phủ Tả Tướng, để tiêu trừ hết nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”
Nghe lời nói của Độc Vương, Lăng Tiêm Tiêm vốn đang ngồi thong thả trên ghế, lập tức bật dậy. Hai mắt như có hàng ngàn mũi dao sắc nhọn bắn ra bốn phía, sắc mặt khó coi nói: “Ở lại phủ Tả tướng để đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hình như không phải chỉ có mình ta, không phải ngươi cũng giống ta đó sao?”
Nàng thừa nhận, đến Tuyết Ảnh Các bắt sống Thánh Thủ Y Vương, là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu đến đó, không chỉ đối phó với Hiên Viên Diễm, mà còn đối phó với cao thủ của Tuyết Ảnh Các. Cho dù là Hiên Viên Diễm, hay các cao thủ thần bí của Tuyết Ảnh Các, đều là những đối thủ rất mạnh.
Nhưng nàng tình nguyện đi Tuyết Ảnh Các đối phó với Hiên Viên Diễm và cao thủ của Tuyết Ảnh Các, cũng không muốn ở lại phủ Tả Tướng đối phó Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đối với nàng, Hiên Viên Diễm và cao thủ Tuyết Ảnh Các có liên thủ lại, cũng không thể so với Thượng Quan Ngưng Ngưng Nguyệt, làm nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nếu trêu chọc Hiên Viên Diễm và Các chủ thần bí của tuyết Ảnh Các, cho dù bại trong tay bọn hắn, cũng chỉ là một đao lấy mạng rồi thôi. Nhưng nếu là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trêu chọc nàng ta, sau đó lại bại trong tay nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không chỉ giết nàng.
Trước cửa phủ Tả Tướng, hành động và lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đã khắc sâu một chuyện. Thượng Quan ngưng Nguyệt rất thích chơi trò mèo vờn chuột, trước tiên nàng ta sẽ hung hăng chà đạp tôn nghiêm, sau đó sẽ giày xéo linh hồn của ngươi. Nàng ta sẽ cho ngươi biết chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được, dù trong lòng ngươi muốn chết, nhưng không có cách nào có thể chết được.
“Không có biện pháp, đây là ngươi muốn. Lúc bọn hộ vệ vào bẩm báo…” Độc Vương khẽ cong khóe môi, giọng điệu mười phần châm chọc nói: “Bọn hộ vệ rõ ràng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn gặp ta, ai bảo ngươi cứ muốn đi gặp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây?”
“Độc Vương, ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh vô cùng tức giận nhìn Độc Vương.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Tiêm Tiêm, Độc Vương phủi phủi tà áo đứng lên. Đem kiếm đeo bên hông, hắn nổi hứng tiếp tục giễu cợt Lăng Tiêm Tiêm.
“Ngươi đã cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt “thân thiện” trao đổi, như vậy ngươi sẽ ra mặt đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dĩ nhiên là nếu ta ra mặt đối phó với Thượng Quan ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta sẽ càng nghi ngờ hơn, không phải sao?”
Độc Vương vừa nói xong, Lăng Tiêm Tiêm giơ tay, đem tất cả đồ trên bàn đánh rớt xuống đất. Trong nháy mắt phát ra tiếng vỡ giòn tan, ánh mắt Lăng Tiêm Tiêm phát ra hàn lệ dữ dội, phun ra một chữ “Cút.”
Mặc dù biết rõ Độc Vương không có ý tốt, còn lấy cơ hội trả thù, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể làm theo kế hoạch của hắn, bình tĩnh ở lại phủ Tả Tướng tiêu trừ nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Vì nàng biết rất rõ, mặc dù Độc Vương nghĩ ra kế này là để trả thù nàng, nhưng hắn ta cũng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của thái tử.
Nhưng nếu nàng và Độc Vương không thể nào hoàn thành nhiệm vụ của thái tử, cho dù nàng và Độc Vương thành công trở về Thương Nguyệt quốc, thái tử nhất định sẽ nghiêm nghị.
Độc Vương ngửa đầu cười lớn phát tiết cho hả giận, rồi rời đi, khóe miệng ba mươi mấy hắc y nhân giật giật nhìn hai người nội chiến, sau đó cũng theo Độc Vương rời đi.
Vèo vèo vèo — gió lưu luyến xoay chuyển, Lăng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Độc Vương dẫn theo ba mươi mấy hắc y nhân biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.