Chương 274: Tương kế tựu kế
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
04/08/2017
Trời chiều ngả về tây, trước khi hoàng hôn buông xuống. Ráng mây xinh
đẹp đầy trời, đỏ như lửa nhưng không làm chiến trường máu chảy thành
sông tăng thêm chút ấm áp nào. Cơn gió thổi từng hồi mạnh tựa như không
đành lòng tận mắt chứng kiến chiến trường thây nằm khắp nơi, tản ra
tiếng rên rỉ buồn bã thê lương. HNTB-dđLQĐ
Chợt -- Phía nam dòng suối giữa ranh giới hai nước bỗng phát ra tiếng bánh xe thiết lăn "lộp cộp". Ba nhóm bộ binh của Thương Nguyệt đang đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay (xe cút kít), chậm chạp và nặng nề đi về phía chém giết hỗn loạn buổi sáng.
Cùng lúc đó, phía bắc dòng suối cũng có ba nhóm bộ binh Tây Thần đẩy vài trăm chiếc xe đẩy tay chậm chạp đi về phía chiến trường lúc sáng.
Khoảng cách dần rút ngắn, binh lính hai nước dừng xe lại, phẫn nộ nhìn nhau rồi đều khom lưng cúi đầu, lặng lẽ tìm thi thể đồng đội đã tử trận.
Xe đẩy tay của hai nước đều cắm một lá cờ màu đỏ. Lúc hai bên ngưng chiến, cờ màu đỏ sẽ xuất hiện. Cho dù hai quân hận nhau tận xương tủy, nhưng lúc chạm mặt nhau thấy cờ đỏ thì tuyệt đối sẽ không giết hại đối phương, bởi vì lá cờ đỏ này là cờ tế anh. Cái gọi là cờ tế anh -- lúc ngưng chiến, trước khi nhặt xác chiến hữu đã tử trận thì cắm lá cờ truy điệu những linh hồn anh dũng. Nếu mặc cho thây ngổn ngang khắp đồng thì không lâu sau sẽ phát sinh dịch bệnh kinh khủng. Vì vậy, thừa dịp ngưng chiến, đôi bên sẽ sai vài nhóm chở những chiến hữu đã tử trận đi đào hầm chôn bọn họ.
Quân quy của bốn nước có lẽ đều có sự khác nhau. Nhưng có một điều giống hệt nhau -- nhiệm vụ của đội ngũ nhặt xác chỉ có xử lí thi thể, cho dù đụng phải đội ngũ nhặt xác của quân địch cũng tuyệt đối không được động vũ lực. Người vi phạm quân lệnh, giết không tha! Quân quy cũng có quy định rằng vì ngăn cản dịch bệnh phát sinh, cũng vì nhặt xác binh lính nên phải xử lí thi thể thật tỉ mỉ, để cho những binh lính đã tử trận sớm an yên nơi đất cát.
Thời gian tích tắc trôi qua -- Binh lính nhặt xác nghiêm túc tìm khiến những thi thể chiến hữu đã tử trận, sau đó xếp họ lên xe đẩy tay, đẩy xe qua đẩy xe lại, chở tất cả thi thể vào trong hố sâu đã đào sẵn rồi lấp đất chôn...
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống ngọn núi phía tây, ráng hồng đầy trời cũng biến mất theo. Trời nhá nhem tối, vạn vật chìm trong hoàng hôn mờ ảo --
Bất luận quân doanh của Tây Thần hay Thương Nguyệt đều lượn lờ khói bếp màu trắng, phát ra bản giao hưởng của nồi chén thìa đũa. Sau khi dùng bữa tối, trừ mười mấy đội ngũ tuần tra đi tới đi lui ngoài lều, cảnh giác quan sát gió thổi cỏ lay bốn phía, các binh sĩ còn lại đều vào trong lều, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy hiện tại ngưng chiến, nhưng trận chiến tiếp theo có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên họ phải thừa dịp ngưng chiến để bổ sung thể lực, về sau mới có thể phát huy sức chiến đấu cao nhất...
Giờ tý, đại diện một ngày kết thúc, ngày mới lặng lẽ đến. Cùng lúc này, bóng đêm sâu thẳm, không khí lạnh lẽo, vạn lại câu tịch (không một âm thanh), đây là giờ mọi người đều chìm sâu trong giấc ngủ ngon.
Vậy mà -- Binh sĩ Tây Thần quốc chạy loạn ra khỏi lều. Bọn họ cầm vũ khí sắc bén, đứng nghiêm xếp thành một đội ngũ chỉnh tề.
Địch tướng quân hô to hai chữ như chuông lớn gõ vang: "Xuất phát!"
Binh sĩ Tây Thần lặng lẽ hành động trong đêm tối tựa như sói tàn báo dữ ra ngoài ăn đêm, đôi mắt bắn ra mũi nhọn ác độc, cả người tỏa ra sát khí nặng nề, đi về đằng trước.
Đi trước đại quân dĩ nhiên là Địch tướng quân. Khác với ban ngày, hắn cũng đi bộ mà không cưỡi chiến mã. Cho dù sáng nay đã có năm vạn chiến mã hy sinh, nhưng trong doanh địa vẫn còn chiến mã bổ sung. Sở dĩ hắn phải cùng đi bộ với đại quân vì tiếng chiến mã đạp đất quá vang dội, rất dễ bứt dây động rừng khiến kế hoạch đánh lén ban đêm thất bại.
Đại quân Tây Thần như ngàn vạn ngọn sóng lớn, liên tục đi về phía trước. Tuy nhân số nhiều, nhưng bước chân như âm thanh lá khô nhẹ nhàng bay xuống đất theo gió tàn, người có thính giác nhạy bén hơn nữa nếu đứng xa thì rất khó nghe được tiếng bước chân bọn hắn. Ba vị trí đầu tiên, chính giữa, sau cùng mỗi đội đều có một binh lính cầm một chiếc đèn lồng. HNTB-dđLQĐ Tối nay, trời xanh mênh mông lại đen kịt một khoảng, không tia ánh trăng nào lọt qua, cho nên đèn lồng dùng để rọi đường.
Tại sao tối nay không có ánh trăng? Chẳng lẽ muội muội trăng sáng không cẩn thận "ngủ" quên, lúc này mới không đẩy nhẹ ca ca mây đen để tỏa ánh trăng trong sáng như thường ngày sao? Không phải!
Chỉ vì, trăng tối nay rất đặc biệt, còn gọi là trăng non. Ngày đầu tiên mỗi tháng, cũng chính là mùng một hàng tháng, quỹ đạo mặt trăng đi đến giữa mặt trời và trái đất, bán cầu tối của trăng hướng về phía trái đất nên mới gọi là mồng một. Ban đêm ngày này, trăng vẫn xuất hiện, nhưng người trên trái đất không thấy trăng, vì vậy mới gọi là trăng non. Trăng non trên màn trời đêm giống như mực nhuộm đen một vùng. Giờ tý lặng lẽ đến, cả khu vực tối đen hoàn toàn, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Có câu nói -- đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa! Địch tướng quân dẫn đại quân xuất phát, hung hăng phản công lại Dạ Dật Phong, kiểm chứng tục ngữ "Đêm không trăng dễ giết người" không sai. Thời gian tích tắc trôi qua, đại quân Tây Thần trèo qua hai ngọn núi, xuyên qua ba cánh rừng, quẹo vào trong một con đường hẹp quanh co.
Sở dĩ không đi đường lớn mà chọn con đường hẹp, nguyên nhân có hai: Thứ nhất, đường lớn đi đến doanh trại Thương Nguyệt đang bị đá chặn; thứ hai: Vết xe đổ để lại tấm gương về sau, dù chuyển đá chất thành núi để xuyên qua con đường lớn rộng rãi kia thì phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, sao có thể không đề phòng?
Đường hẹp quanh co gập ghềnh uốn lượn, mặc dù đi lại rất khó khăn, hao phí quá nhiều thời gian nhưng không có cạm bẫy của Dạ Dật Phong, bởi vì đường hẹp dày đặc như mây bay. Trừ phi Dạ Dật Phong có bản lĩnh tiên tri, không chỉ biết đại quân Tây Thần sẽ đánh lén vào đêm khuya mà còn biết đối phương sẽ chọn con đường nào để đi. Nếu không, nhiều đường như vậy, cho dù nhân số đại quân Thương Nguyệt có gấp hai ba lần nữa cũng không đủ để sắp đặt hết.
Liên tiếp đi qua năm đường hẹp, đại quân Tây Thần lại tiến vào một cánh rừng rậm rạp. Khoảng cách giữa bọn hắn và doanh trại Thương Nguyệt ngày càng gần, đèn lồng soi đường phải dập tắt ngày càng nhiều. Đến khi đi qua rừng cây, trèo qua một ngọn núi thấp, cách quân doanh Thương Nguyệt mười sáu dặm thì đèn lồng chỉ còn sáng hai chiếc, bước chân đại quân cũng nhẹ hơn.
Đại quân Tây Thần không ai phát hiện phía sau lưng, trên bầu trời đen kịt có thêm một con "chim khổng lồ" vỗ cánh còn nhẹ hơn. Chú "chim khổng lồ" này, chẳng nghi ngờ gì chình là Huyết Thứu vương Ngốc Bảo. Trên lưng Ngốc Bảo, một đôi tình nhân ân ái đang ngồi sát bên nhau, tóc tai thân mật cọ cọ lẫn nhau, dĩ nhiên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Ban ngày, trước lúc đi bọn họ từng chỉ lên trời nói thời gian Địch tướng quân sẽ phản công, mặc dù rất hàm súc, chỉ có động tác chỉ lên trời cao nhưng có thể biểu đạt rõ thời gian đó -- Lúc trời chuyển đêm đen, giờ tý tối nay. Bọn họ đoán chính xác như thế, bởi vì... Địch tướng quân nhìn thấy năm vạn kỵ binh chết vì bị đá lớn đè, trước khi ra lệnh rút quân từng ngửa đầu nhìn trời. Chính động tác đơn giản này lại khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu rõ ý nghĩ của hắn.
Đánh lén đêm khuya, nếu có thể chỉ huy thích hợp, đánh úp, đánh bất ngờ, đại quân Thương Nguyệt nhất định sẽ thương vong thê thảm. Vấn đề là... chiến lược đánh lén đêm khuya khiến địch không biết người có ý đồ tấn công mình, trước đó không chút đề phòng. Tây Thần và Thương Nguyệt đã trở mặt, sáng sớm còn trải qua một cuộc đại chiến, sao Dạ Dật Phong không phái thám tử ẩn thân nơi bóng tối gián sát từng cử động của Tây Thần? Ngươi tự cho rằng mình nghĩ rất chu đáo, động tác xuất phát rất nhẹ, càng đến gần quân doanh thì đèn lồng cũng dần tắt thì có thể đánh lén bất ngờ sao? Có khi ý đồ phản công của ngươi đã sớm bị thám tử Thương Nguyệt cho bồ câu truyền tin lại rồi.
Đại quân Tây Thần đã thua một trận, nếu phản công này còn thất bại, rước thêm một lần thương vong nữa, nhất định tinh thần sẽ rớt xuống đáy vực, còn so sánh được với quân Thương Nguyệt sao? Nếu các ngươi không đấu hại lẫn nhau, Tiêu Hàn đã điều động đại quân Bắc Dực sao có thể cao giọng xuất hiện? Cho nên hãy để phu thê chúng ta hoạt động gân cốt một chút, thăng cấp cuộc phản kích của các ngươi thành trò đùa hai bên tổn hại đi! Thay vì tam quốc đấu đi đấu lại nhiều năm, tốn biết bao nhiêu tế bào não mà vẫn không thể thống nhất thiên hạ, chẳng bằng cho hoàng triều Long Diệu trước giờ không có dã tâm thống nhất tam quốc, vậy là công bằng rồi. Tối nay, phu thê chúng ta sẽ cố gắng cho vở kịch hai bên tổn hại này một dấu chấm viên mãn. Ước chừng sớm nhất là sáng sớm mai, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, Tiêu Hàn và đại quân Bắc Dực sẽ xuất hiện. Đợi đến khi tam quốc tập trung, đó là lúc đại quân Long Diệu ra ngoài thu lưới...
Trong lúc đại quân Tây Thần dập tắt chiếc đèn lồng cuối cùng, cách quân doanh Thương Nguyệt mười dặm, lặng yên đến gần thì trong chiếc lều lớn nhất ở quân doanh Thương Nguyệt -- Bàn gỗ thấp đặt một mảnh giấy nhỏ, có thể thấy rõ hàng chữ được viết một cách xiên xiên vẹo vẹo. HNTB-dđLQĐ Chữ này xấu như thế vì thám tử không mượn được ánh trăng, chỉ có thể dựa vào cảm tính để vung bút viết loạn trên giấy: Bẩm Thái tử, vừa tới giờ tý, đại quân Tây Thần đột nhiên thừa dịp tối ra ngoài, đoán chừng bọn họ muốn đánh lén quân doanh, cẩn thận!
Hàn tướng quân nhận được thư, lập tức đem mảnh giấy vào chiếc lều lớn nhất giao cho Dạ Dật Phong, muốn bàn bạc với Thái tử làm sao để ứng phó với hành động đánh lén của Tây Thần. Vậy mà, sau khi liếc nhìn hàng chữ như chó bò trên mảnh giấy, Dạ Dật Phong không những không vội vã bàn bạc đối sách với Hàn tướng quân mà ngược lại còn không nhanh không chậm pha một ấm trà.
Giờ phút này -- Dạ Dật Phong ngồi bên trái bàn gỗ thong thả uống trà. Bên phải bàn gỗ, Hàn tướng quân ngồi đối diện không còn tâm tư uống trà, sốt ruột vò đầu bứt tai. Trong hồ lô của Thái tử rốt cuộc chứa thứ gì? Theo ước lượng, không lâu nữa đại quân Tây Thần sẽ đến quân doanh Thương Nguyệt, Thái tử còn có nhã hứng uống trà, không đáp lại sách lược nghênh chiến của hắn.
"Thái tử, người đừng uống nữa! Tối đa nửa canh giờ nữa, đại quân Tây Thần sẽ đến. Lúc đó bọn chúng ẩn trong bóng tối đánh lén quân ta ở chỗ sáng, đó là bất lợi to lớn với quân ta." Hàn tướng quân nóng nảy đến cong gãy tai, không lễ phép đoạt ly trà trong tay Dạ Dật Phong, phẫn nộ nói: "Thuộc hạ cảm thấy, sách lược đối phó tốt nhất là nhanh chóng thông báo binh lính dập tắt tất cả nến trong lều, sau đó rút lui, ẩn thân trong bóng tối mới có thể tránh khỏi cục diện bất lợi địch trong tối ta ngoài sáng."
Hàn tướng quân trước giờ trung thành như một với Thương Nguyệt, bởi vậy hành động thô lỗ của hắn không làm Dạ Dật Phong tức giận. Dạ Dật Phong chậm rãi sờ hàng chữ xiêu vẹo trên mảnh giấy, hơi cúi đầu rồi cười nhạt: "Hàn tướng quân, kẻ địch muốn ẩn chỗ tối, đánh lén quân ta ngoài sáng, sao quân ta không tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập để gậy ông đập lưng ông?"
Chợt -- Phía nam dòng suối giữa ranh giới hai nước bỗng phát ra tiếng bánh xe thiết lăn "lộp cộp". Ba nhóm bộ binh của Thương Nguyệt đang đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay (xe cút kít), chậm chạp và nặng nề đi về phía chém giết hỗn loạn buổi sáng.
Cùng lúc đó, phía bắc dòng suối cũng có ba nhóm bộ binh Tây Thần đẩy vài trăm chiếc xe đẩy tay chậm chạp đi về phía chiến trường lúc sáng.
Khoảng cách dần rút ngắn, binh lính hai nước dừng xe lại, phẫn nộ nhìn nhau rồi đều khom lưng cúi đầu, lặng lẽ tìm thi thể đồng đội đã tử trận.
Xe đẩy tay của hai nước đều cắm một lá cờ màu đỏ. Lúc hai bên ngưng chiến, cờ màu đỏ sẽ xuất hiện. Cho dù hai quân hận nhau tận xương tủy, nhưng lúc chạm mặt nhau thấy cờ đỏ thì tuyệt đối sẽ không giết hại đối phương, bởi vì lá cờ đỏ này là cờ tế anh. Cái gọi là cờ tế anh -- lúc ngưng chiến, trước khi nhặt xác chiến hữu đã tử trận thì cắm lá cờ truy điệu những linh hồn anh dũng. Nếu mặc cho thây ngổn ngang khắp đồng thì không lâu sau sẽ phát sinh dịch bệnh kinh khủng. Vì vậy, thừa dịp ngưng chiến, đôi bên sẽ sai vài nhóm chở những chiến hữu đã tử trận đi đào hầm chôn bọn họ.
Quân quy của bốn nước có lẽ đều có sự khác nhau. Nhưng có một điều giống hệt nhau -- nhiệm vụ của đội ngũ nhặt xác chỉ có xử lí thi thể, cho dù đụng phải đội ngũ nhặt xác của quân địch cũng tuyệt đối không được động vũ lực. Người vi phạm quân lệnh, giết không tha! Quân quy cũng có quy định rằng vì ngăn cản dịch bệnh phát sinh, cũng vì nhặt xác binh lính nên phải xử lí thi thể thật tỉ mỉ, để cho những binh lính đã tử trận sớm an yên nơi đất cát.
Thời gian tích tắc trôi qua -- Binh lính nhặt xác nghiêm túc tìm khiến những thi thể chiến hữu đã tử trận, sau đó xếp họ lên xe đẩy tay, đẩy xe qua đẩy xe lại, chở tất cả thi thể vào trong hố sâu đã đào sẵn rồi lấp đất chôn...
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống ngọn núi phía tây, ráng hồng đầy trời cũng biến mất theo. Trời nhá nhem tối, vạn vật chìm trong hoàng hôn mờ ảo --
Bất luận quân doanh của Tây Thần hay Thương Nguyệt đều lượn lờ khói bếp màu trắng, phát ra bản giao hưởng của nồi chén thìa đũa. Sau khi dùng bữa tối, trừ mười mấy đội ngũ tuần tra đi tới đi lui ngoài lều, cảnh giác quan sát gió thổi cỏ lay bốn phía, các binh sĩ còn lại đều vào trong lều, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tuy hiện tại ngưng chiến, nhưng trận chiến tiếp theo có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cho nên họ phải thừa dịp ngưng chiến để bổ sung thể lực, về sau mới có thể phát huy sức chiến đấu cao nhất...
Giờ tý, đại diện một ngày kết thúc, ngày mới lặng lẽ đến. Cùng lúc này, bóng đêm sâu thẳm, không khí lạnh lẽo, vạn lại câu tịch (không một âm thanh), đây là giờ mọi người đều chìm sâu trong giấc ngủ ngon.
Vậy mà -- Binh sĩ Tây Thần quốc chạy loạn ra khỏi lều. Bọn họ cầm vũ khí sắc bén, đứng nghiêm xếp thành một đội ngũ chỉnh tề.
Địch tướng quân hô to hai chữ như chuông lớn gõ vang: "Xuất phát!"
Binh sĩ Tây Thần lặng lẽ hành động trong đêm tối tựa như sói tàn báo dữ ra ngoài ăn đêm, đôi mắt bắn ra mũi nhọn ác độc, cả người tỏa ra sát khí nặng nề, đi về đằng trước.
Đi trước đại quân dĩ nhiên là Địch tướng quân. Khác với ban ngày, hắn cũng đi bộ mà không cưỡi chiến mã. Cho dù sáng nay đã có năm vạn chiến mã hy sinh, nhưng trong doanh địa vẫn còn chiến mã bổ sung. Sở dĩ hắn phải cùng đi bộ với đại quân vì tiếng chiến mã đạp đất quá vang dội, rất dễ bứt dây động rừng khiến kế hoạch đánh lén ban đêm thất bại.
Đại quân Tây Thần như ngàn vạn ngọn sóng lớn, liên tục đi về phía trước. Tuy nhân số nhiều, nhưng bước chân như âm thanh lá khô nhẹ nhàng bay xuống đất theo gió tàn, người có thính giác nhạy bén hơn nữa nếu đứng xa thì rất khó nghe được tiếng bước chân bọn hắn. Ba vị trí đầu tiên, chính giữa, sau cùng mỗi đội đều có một binh lính cầm một chiếc đèn lồng. HNTB-dđLQĐ Tối nay, trời xanh mênh mông lại đen kịt một khoảng, không tia ánh trăng nào lọt qua, cho nên đèn lồng dùng để rọi đường.
Tại sao tối nay không có ánh trăng? Chẳng lẽ muội muội trăng sáng không cẩn thận "ngủ" quên, lúc này mới không đẩy nhẹ ca ca mây đen để tỏa ánh trăng trong sáng như thường ngày sao? Không phải!
Chỉ vì, trăng tối nay rất đặc biệt, còn gọi là trăng non. Ngày đầu tiên mỗi tháng, cũng chính là mùng một hàng tháng, quỹ đạo mặt trăng đi đến giữa mặt trời và trái đất, bán cầu tối của trăng hướng về phía trái đất nên mới gọi là mồng một. Ban đêm ngày này, trăng vẫn xuất hiện, nhưng người trên trái đất không thấy trăng, vì vậy mới gọi là trăng non. Trăng non trên màn trời đêm giống như mực nhuộm đen một vùng. Giờ tý lặng lẽ đến, cả khu vực tối đen hoàn toàn, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Có câu nói -- đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa! Địch tướng quân dẫn đại quân xuất phát, hung hăng phản công lại Dạ Dật Phong, kiểm chứng tục ngữ "Đêm không trăng dễ giết người" không sai. Thời gian tích tắc trôi qua, đại quân Tây Thần trèo qua hai ngọn núi, xuyên qua ba cánh rừng, quẹo vào trong một con đường hẹp quanh co.
Sở dĩ không đi đường lớn mà chọn con đường hẹp, nguyên nhân có hai: Thứ nhất, đường lớn đi đến doanh trại Thương Nguyệt đang bị đá chặn; thứ hai: Vết xe đổ để lại tấm gương về sau, dù chuyển đá chất thành núi để xuyên qua con đường lớn rộng rãi kia thì phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, sao có thể không đề phòng?
Đường hẹp quanh co gập ghềnh uốn lượn, mặc dù đi lại rất khó khăn, hao phí quá nhiều thời gian nhưng không có cạm bẫy của Dạ Dật Phong, bởi vì đường hẹp dày đặc như mây bay. Trừ phi Dạ Dật Phong có bản lĩnh tiên tri, không chỉ biết đại quân Tây Thần sẽ đánh lén vào đêm khuya mà còn biết đối phương sẽ chọn con đường nào để đi. Nếu không, nhiều đường như vậy, cho dù nhân số đại quân Thương Nguyệt có gấp hai ba lần nữa cũng không đủ để sắp đặt hết.
Liên tiếp đi qua năm đường hẹp, đại quân Tây Thần lại tiến vào một cánh rừng rậm rạp. Khoảng cách giữa bọn hắn và doanh trại Thương Nguyệt ngày càng gần, đèn lồng soi đường phải dập tắt ngày càng nhiều. Đến khi đi qua rừng cây, trèo qua một ngọn núi thấp, cách quân doanh Thương Nguyệt mười sáu dặm thì đèn lồng chỉ còn sáng hai chiếc, bước chân đại quân cũng nhẹ hơn.
Đại quân Tây Thần không ai phát hiện phía sau lưng, trên bầu trời đen kịt có thêm một con "chim khổng lồ" vỗ cánh còn nhẹ hơn. Chú "chim khổng lồ" này, chẳng nghi ngờ gì chình là Huyết Thứu vương Ngốc Bảo. Trên lưng Ngốc Bảo, một đôi tình nhân ân ái đang ngồi sát bên nhau, tóc tai thân mật cọ cọ lẫn nhau, dĩ nhiên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Ban ngày, trước lúc đi bọn họ từng chỉ lên trời nói thời gian Địch tướng quân sẽ phản công, mặc dù rất hàm súc, chỉ có động tác chỉ lên trời cao nhưng có thể biểu đạt rõ thời gian đó -- Lúc trời chuyển đêm đen, giờ tý tối nay. Bọn họ đoán chính xác như thế, bởi vì... Địch tướng quân nhìn thấy năm vạn kỵ binh chết vì bị đá lớn đè, trước khi ra lệnh rút quân từng ngửa đầu nhìn trời. Chính động tác đơn giản này lại khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu rõ ý nghĩ của hắn.
Đánh lén đêm khuya, nếu có thể chỉ huy thích hợp, đánh úp, đánh bất ngờ, đại quân Thương Nguyệt nhất định sẽ thương vong thê thảm. Vấn đề là... chiến lược đánh lén đêm khuya khiến địch không biết người có ý đồ tấn công mình, trước đó không chút đề phòng. Tây Thần và Thương Nguyệt đã trở mặt, sáng sớm còn trải qua một cuộc đại chiến, sao Dạ Dật Phong không phái thám tử ẩn thân nơi bóng tối gián sát từng cử động của Tây Thần? Ngươi tự cho rằng mình nghĩ rất chu đáo, động tác xuất phát rất nhẹ, càng đến gần quân doanh thì đèn lồng cũng dần tắt thì có thể đánh lén bất ngờ sao? Có khi ý đồ phản công của ngươi đã sớm bị thám tử Thương Nguyệt cho bồ câu truyền tin lại rồi.
Đại quân Tây Thần đã thua một trận, nếu phản công này còn thất bại, rước thêm một lần thương vong nữa, nhất định tinh thần sẽ rớt xuống đáy vực, còn so sánh được với quân Thương Nguyệt sao? Nếu các ngươi không đấu hại lẫn nhau, Tiêu Hàn đã điều động đại quân Bắc Dực sao có thể cao giọng xuất hiện? Cho nên hãy để phu thê chúng ta hoạt động gân cốt một chút, thăng cấp cuộc phản kích của các ngươi thành trò đùa hai bên tổn hại đi! Thay vì tam quốc đấu đi đấu lại nhiều năm, tốn biết bao nhiêu tế bào não mà vẫn không thể thống nhất thiên hạ, chẳng bằng cho hoàng triều Long Diệu trước giờ không có dã tâm thống nhất tam quốc, vậy là công bằng rồi. Tối nay, phu thê chúng ta sẽ cố gắng cho vở kịch hai bên tổn hại này một dấu chấm viên mãn. Ước chừng sớm nhất là sáng sớm mai, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, Tiêu Hàn và đại quân Bắc Dực sẽ xuất hiện. Đợi đến khi tam quốc tập trung, đó là lúc đại quân Long Diệu ra ngoài thu lưới...
Trong lúc đại quân Tây Thần dập tắt chiếc đèn lồng cuối cùng, cách quân doanh Thương Nguyệt mười dặm, lặng yên đến gần thì trong chiếc lều lớn nhất ở quân doanh Thương Nguyệt -- Bàn gỗ thấp đặt một mảnh giấy nhỏ, có thể thấy rõ hàng chữ được viết một cách xiên xiên vẹo vẹo. HNTB-dđLQĐ Chữ này xấu như thế vì thám tử không mượn được ánh trăng, chỉ có thể dựa vào cảm tính để vung bút viết loạn trên giấy: Bẩm Thái tử, vừa tới giờ tý, đại quân Tây Thần đột nhiên thừa dịp tối ra ngoài, đoán chừng bọn họ muốn đánh lén quân doanh, cẩn thận!
Hàn tướng quân nhận được thư, lập tức đem mảnh giấy vào chiếc lều lớn nhất giao cho Dạ Dật Phong, muốn bàn bạc với Thái tử làm sao để ứng phó với hành động đánh lén của Tây Thần. Vậy mà, sau khi liếc nhìn hàng chữ như chó bò trên mảnh giấy, Dạ Dật Phong không những không vội vã bàn bạc đối sách với Hàn tướng quân mà ngược lại còn không nhanh không chậm pha một ấm trà.
Giờ phút này -- Dạ Dật Phong ngồi bên trái bàn gỗ thong thả uống trà. Bên phải bàn gỗ, Hàn tướng quân ngồi đối diện không còn tâm tư uống trà, sốt ruột vò đầu bứt tai. Trong hồ lô của Thái tử rốt cuộc chứa thứ gì? Theo ước lượng, không lâu nữa đại quân Tây Thần sẽ đến quân doanh Thương Nguyệt, Thái tử còn có nhã hứng uống trà, không đáp lại sách lược nghênh chiến của hắn.
"Thái tử, người đừng uống nữa! Tối đa nửa canh giờ nữa, đại quân Tây Thần sẽ đến. Lúc đó bọn chúng ẩn trong bóng tối đánh lén quân ta ở chỗ sáng, đó là bất lợi to lớn với quân ta." Hàn tướng quân nóng nảy đến cong gãy tai, không lễ phép đoạt ly trà trong tay Dạ Dật Phong, phẫn nộ nói: "Thuộc hạ cảm thấy, sách lược đối phó tốt nhất là nhanh chóng thông báo binh lính dập tắt tất cả nến trong lều, sau đó rút lui, ẩn thân trong bóng tối mới có thể tránh khỏi cục diện bất lợi địch trong tối ta ngoài sáng."
Hàn tướng quân trước giờ trung thành như một với Thương Nguyệt, bởi vậy hành động thô lỗ của hắn không làm Dạ Dật Phong tức giận. Dạ Dật Phong chậm rãi sờ hàng chữ xiêu vẹo trên mảnh giấy, hơi cúi đầu rồi cười nhạt: "Hàn tướng quân, kẻ địch muốn ẩn chỗ tối, đánh lén quân ta ngoài sáng, sao quân ta không tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập để gậy ông đập lưng ông?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.