Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 3: Cha mạc quân bảo
Dê Già Ăn Cỏ
14/09/2016
“Ai u! Tiểu Hàm, có bị phỏng không?” Vương Phượng Anh hoảng sợ, tiến lên giật lấy cốc nước trong tay Mạc Tử Hàm. Cô nhẹ nhàng tránh ra, sau đó động tác thong dong đem cốc nước đặt vững vàng trên mặt bàn.
Mở ra lòng bàn tay, bên trong đã đỏ bừng lên, nhưng trên mặt Mạc Tử Hàm không có gì khác thường, tựa hồ những tổn thương như thế này nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.
Vương Phượng Anh cũng cả kinh, tiến lên xem xét bàn tay cô, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng thu hồi lòng bàn tay, mỉm cười nói, “Tôi không sao.”
Bên kia, Mạc Quân Cường cũng vừa tỉnh táo lại, nhe răng xoa nắn lòng bàn tay bị phỏng, bởi vì nước nóng bắn tung tóe lên trên tay hắn, làm mấy chỗ nổi đỏ lên.
“Tôi đi tìm bác sĩ bôi ít thuốc, Tiểu Hàm không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dựa vào đầu giường, cầm bát cháo mẹ đưa lên uống. Tuy là một bát cháo loãng bình thường, nhưng đặt trong tay cô, tư thái tao nhã thong dong kia, giống như là đang uống một bát canh cực kì sang quý vậy.
Vừa ăn cháo Mạc Tử Hàm cũng nổi lên nghi hoặc trong lòng. Cô cố bắt giữ lấy một tia cảm giác quen thuộc, nhưng tia cảm giác lại càng bay càng xa.
Thời gian dần trôi, Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán đau đớn.
Vương Phượng Anh đứng ở một bên, lăng lăng nhìn con gái ăn cháo, lúc này trên người cô gái nhỏ gầy tựa hồ thoát ra hơi thở không thể thân cận. Nhất là những động tác nhỏ kia, là ăn cháo, thổi khí, hay là xoa nhẹ cái trán…
Dường như… Dường như cảm giác có loại hơi thở mạnh mẽ ung dung. Tuy rằng thân thể nhỏ gầy, nhưng có vẻ cân xứng khó tả.
Vương Phượng Anh đứng trước giường bệnh, nuốt yết hầu một cái, có chút co quắp nói: “Tiểu Hàm à, mẹ gọi bác sĩ đến xem cho con nhé?”
Ngay sau đó Vương Phượng Anh gạt bỏ tia cảm giác co quắp kia ra khỏi đầu, bà nghĩ mình làm sao vậy? Bị con gái dọa sao ?
Cũng không quản Mạc Tử Hàm có đồng ý hay không, Vương Phượng Anh liền bước khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ .
Bước đi của bà rất mạnh, Mạc Tử Hàm nghe rất rõ ràng, cô mở mắt ra nhìn bóng dáng Vương Phượng Anh rời đi, khóe miệng câu ra một cái lo lắng tươi cười.
Khi Vương Phượng Anh quay lại, Mạc Tử Hàm đã ăn xong bát cháo, dưa muối trên bàn còn nguyên không động.
Bác sĩ mang theo thuốc đi vào phòng bệnh, “Sao lại không cẩn thận như vậy, nước nóng vậy mà cũng dám đón?” Đem thuốc kem đặt ở đầu giường, bác sĩ lại lấy ra cuộn băng gạc, bảo Mạc Tử Hàm mở bàn tay.
Bàn tay được chậm rãi mở ra thì thấy bên trong hồng nhuận bình thường, làm gì có chút dấu vết của bị bỏng?
Vương Phượng Anh cũng sửng sốt. Vừa rồi bà rõ ràng nhìn thấy lòng bàn tay con gái đỏ bừng. Chén giấy kia còn có nước rớt ra ngoài, chứng tỏ khi Mạc Tử Hàm tiếp được nó, khẳng định là bị nước rớt ra kia làm phỏng. Bà sống đến từng tuổi này, có bị bỏng hay không còn phân biệt được, nhưng hiện tại bàn tay con gái mình hoàn toàn bình thường.
Mạc Tử Hàm cũng sửng sốt, vừa rồi cô tiếp được cái chén, quả thật bị nước rớt ở ngoài làm phỏng, cầm trong lòng bàn tay nóng rát, vì sao khôi phục bình thường nhanh như vậy ?
Bác sĩ ngẩn người, lập tức cầm lại thuốc kem, “Bị phỏng chỗ nào hả ?”
Vương Phượng Anh bắt lấy bàn tay Mạc Tử Hàm, kiểm tra trong ngoài một lượt, mới nói quanh co lắc lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng bị phỏng mà…”
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì bác cả cũng trở lại. Đi theo sau ông là một người đàn ông hơi thấp, dáng người gầy yếu, hơi đen, so với bộ dạng cao to của Mạc Quân Cường thì khác hẳn, nhưng khuôn mặt bọn họ giống nhau ba phần.
Ông là cha Mạc Tử Hàm, Mạc Quân Bảo, xếp thứ tư trong nhà, là cậu út.
Bởi vì là con út, được nuông chiều từ nhỏ thành hư. Lại không học hành gì, cả ngày la hét om sòm, nhưng lại rất sĩ diện, cho rằng làm công bên ngoài thật mất thể diện, cho nên vẫn ở nhà không đi kiếm tiền, lại cả ngày bên ngoài lắc lư, đi sớm về muộn, mỗi lần về nhà là say khướt, chỉ giỏi nói khoác, thuộc loại thấp nhất trong xã hội, tên gọi tắt là Vô lại.
Mạc Quân Bảo chỉ ham ăn mặc, mỗi lần ra ngoài là bóng lưỡng, thậm chí còn phun nước hoa nam, mặc áo sơ mi màu trắng tinh, quần xanh dương bó sát, một đôi giày da màu đen bóng loáng.
Lúc này ông lê cái chân ngắn tũn đi vào phòng bệnh, giày da đạp trên nền nhà vang tách tách, liếc mắt nhìn phòng bệnh một vòng, dường như hoàn cảnh nơi này làm ông khó chịu, càng là kinh thường người bệnh ở đây. Sau đó nhìn về Mạc Quân Cường: “Sao anh lại ở đây ?”
Mạc Quân Cường nhìn hắn từ trên cao xuống: “Tôi đến thăm Tử Hàm, chú nhìn lại chú xem đánh đứa nhỏ thành bộ dạng gì đây!”
Mạc Quân Bảo cười ha ha lên: “Con của tôi đánh chết thì sao chứ? Ra tay thế nào tôi tự biết.” Dứt lời liền quay về phía con gái đang trên giường bệnh: “Không có việc gì thì xuất viện sớm đi, mấy đồng tiền công của mẹ mày đều đắp hết lên người mày rồi.”
Vương Phượng Anh vội xoay người lại la lên: “Anh xem anh đi, sao lại đánh con chứ ! Trong lòng anh tự biết ư ? Anh là đem con đánh đến chết ! Bác sĩ đã nói con bị sốc đấy ! Chấn thương sọ não anh có biết không? Anh biết cái gọi là chấn thương sọ não không ? Anh biết cái gì là bị sốc không ?”
Mạc Quân Bảo chán ghét nhíu mày: “Ở đây nói nhao nhao cái gì! Có chuyện gì về nhà nói.” Mạc Quân Bảo ghét nhất người vợ này lớn giọng, vô duyên vô cớ để người ta chê cười.
Vương Phượng Anh rơi lệ mắng: “Sao tôi lại gả cho gã súc sinh như anh chứ! Lúc trước tôi có mắt không tròng! Bởi vì anh mà cắt đứt quan hệ với người nhà… Tôi…”
Mạc Quân Bảo nghe vậy thì khẩn trương: “Còn ở đây nói nhao nhao cái gì! Nhanh đi thanh toán viện phí đi, có việc gì về nhà nói!”
Mạc Tử Hàm đánh giá Mạc Quân Bảo một phen, cô không thích người đàn ông này, thậm chí thập phần khinh thường. Đàn ông mà để vợ bên ngoài làm công, còn mình thì ở nhà hưởng lạc, thì có thể là thứ tốt lành gì?
Nhưng cô cũng biết điều kiện trong nhà khó khăn, liền xốc lên chăn xuống giường bệnh, khóe môi không tự giác khơi lên một tia nghiền ngẫm tươi cười, “Mẹ, con không sao, đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ai nha, mau nằm xuống đi, bác sĩ nói con không thể lộn xộn.” Vương Phượng Anh thay đổi sắc mặt, quay đầu trấn an Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm cũng đã đi xuống giường, không hiểu sao, hai ngày nay thân thể khôi phục cực kì nhanh, bây giờ xuống giường đi lại đã không có vấn đề gì, chỉ là vì thiếu dinh dưỡng nên hơi choáng váng đầu.
Mạc Quân Bảo thấy thế nói: “Có phải như vậy được lui tiền viện phí không? Hóa đơn đâu, tôi đi lui tiền, tôi cùng Tử Hàm về nhà trước.” Dứt lời đi tới Vương Phượng Anh.
Vương Phượng Anh tức giận mắng: “Anh có còn lương tâm không! Con gái của chính mình đã bị thành như vậy mà chỉ biết đến tiền tiền tiền!”
Mạc Quân Bảo lập tức trợn trừng mắt lên: “Không có tiền cô lấy gì ăn cơm? Phải! Cô có tiền, chúng ta là người giàu có!”
Đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt Mạc Quân Cường liền mở miệng nói: “Tiền viện phí tôi trả, nhưng nếu Tử Hàm không có việc gì, thì tốt nhất là về nhà dưỡng, bệnh viện nơi này không thể ở lại lâu, người tốt mà nằm lâu cũng thành hỏng!”
Mạc Quân Bảo nhìn hắn một cái: “Sao có thể để cho anh trả.”
Mạc Quân Cường liền phất phất tay giống như đuổi ruồi bọ: “Chú không cần phải xen vào .”
Mạc Quân Bảo lập tức vui vẻ lên. Cùng lúc đó Mạc Tử Hàm đã nói nhỏ vài câu với Vương Phượng Anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Ra khỏi phòng bệnh Mạc Tử Hàm lấy tay che đôi mắt tránh khỏi ánh nắng gay gắt chiếu rọi. Còn chưa đi ra khỏi bệnh viện, dường như đã cảm nhận được không khí ở thị trấn nhỏ này yên bình êm ả.
Thử nhận cuộc sống như vậy, dường như cũng không tệ.
Hết
Mở ra lòng bàn tay, bên trong đã đỏ bừng lên, nhưng trên mặt Mạc Tử Hàm không có gì khác thường, tựa hồ những tổn thương như thế này nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.
Vương Phượng Anh cũng cả kinh, tiến lên xem xét bàn tay cô, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng thu hồi lòng bàn tay, mỉm cười nói, “Tôi không sao.”
Bên kia, Mạc Quân Cường cũng vừa tỉnh táo lại, nhe răng xoa nắn lòng bàn tay bị phỏng, bởi vì nước nóng bắn tung tóe lên trên tay hắn, làm mấy chỗ nổi đỏ lên.
“Tôi đi tìm bác sĩ bôi ít thuốc, Tiểu Hàm không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dựa vào đầu giường, cầm bát cháo mẹ đưa lên uống. Tuy là một bát cháo loãng bình thường, nhưng đặt trong tay cô, tư thái tao nhã thong dong kia, giống như là đang uống một bát canh cực kì sang quý vậy.
Vừa ăn cháo Mạc Tử Hàm cũng nổi lên nghi hoặc trong lòng. Cô cố bắt giữ lấy một tia cảm giác quen thuộc, nhưng tia cảm giác lại càng bay càng xa.
Thời gian dần trôi, Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán đau đớn.
Vương Phượng Anh đứng ở một bên, lăng lăng nhìn con gái ăn cháo, lúc này trên người cô gái nhỏ gầy tựa hồ thoát ra hơi thở không thể thân cận. Nhất là những động tác nhỏ kia, là ăn cháo, thổi khí, hay là xoa nhẹ cái trán…
Dường như… Dường như cảm giác có loại hơi thở mạnh mẽ ung dung. Tuy rằng thân thể nhỏ gầy, nhưng có vẻ cân xứng khó tả.
Vương Phượng Anh đứng trước giường bệnh, nuốt yết hầu một cái, có chút co quắp nói: “Tiểu Hàm à, mẹ gọi bác sĩ đến xem cho con nhé?”
Ngay sau đó Vương Phượng Anh gạt bỏ tia cảm giác co quắp kia ra khỏi đầu, bà nghĩ mình làm sao vậy? Bị con gái dọa sao ?
Cũng không quản Mạc Tử Hàm có đồng ý hay không, Vương Phượng Anh liền bước khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ .
Bước đi của bà rất mạnh, Mạc Tử Hàm nghe rất rõ ràng, cô mở mắt ra nhìn bóng dáng Vương Phượng Anh rời đi, khóe miệng câu ra một cái lo lắng tươi cười.
Khi Vương Phượng Anh quay lại, Mạc Tử Hàm đã ăn xong bát cháo, dưa muối trên bàn còn nguyên không động.
Bác sĩ mang theo thuốc đi vào phòng bệnh, “Sao lại không cẩn thận như vậy, nước nóng vậy mà cũng dám đón?” Đem thuốc kem đặt ở đầu giường, bác sĩ lại lấy ra cuộn băng gạc, bảo Mạc Tử Hàm mở bàn tay.
Bàn tay được chậm rãi mở ra thì thấy bên trong hồng nhuận bình thường, làm gì có chút dấu vết của bị bỏng?
Vương Phượng Anh cũng sửng sốt. Vừa rồi bà rõ ràng nhìn thấy lòng bàn tay con gái đỏ bừng. Chén giấy kia còn có nước rớt ra ngoài, chứng tỏ khi Mạc Tử Hàm tiếp được nó, khẳng định là bị nước rớt ra kia làm phỏng. Bà sống đến từng tuổi này, có bị bỏng hay không còn phân biệt được, nhưng hiện tại bàn tay con gái mình hoàn toàn bình thường.
Mạc Tử Hàm cũng sửng sốt, vừa rồi cô tiếp được cái chén, quả thật bị nước rớt ở ngoài làm phỏng, cầm trong lòng bàn tay nóng rát, vì sao khôi phục bình thường nhanh như vậy ?
Bác sĩ ngẩn người, lập tức cầm lại thuốc kem, “Bị phỏng chỗ nào hả ?”
Vương Phượng Anh bắt lấy bàn tay Mạc Tử Hàm, kiểm tra trong ngoài một lượt, mới nói quanh co lắc lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng bị phỏng mà…”
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì bác cả cũng trở lại. Đi theo sau ông là một người đàn ông hơi thấp, dáng người gầy yếu, hơi đen, so với bộ dạng cao to của Mạc Quân Cường thì khác hẳn, nhưng khuôn mặt bọn họ giống nhau ba phần.
Ông là cha Mạc Tử Hàm, Mạc Quân Bảo, xếp thứ tư trong nhà, là cậu út.
Bởi vì là con út, được nuông chiều từ nhỏ thành hư. Lại không học hành gì, cả ngày la hét om sòm, nhưng lại rất sĩ diện, cho rằng làm công bên ngoài thật mất thể diện, cho nên vẫn ở nhà không đi kiếm tiền, lại cả ngày bên ngoài lắc lư, đi sớm về muộn, mỗi lần về nhà là say khướt, chỉ giỏi nói khoác, thuộc loại thấp nhất trong xã hội, tên gọi tắt là Vô lại.
Mạc Quân Bảo chỉ ham ăn mặc, mỗi lần ra ngoài là bóng lưỡng, thậm chí còn phun nước hoa nam, mặc áo sơ mi màu trắng tinh, quần xanh dương bó sát, một đôi giày da màu đen bóng loáng.
Lúc này ông lê cái chân ngắn tũn đi vào phòng bệnh, giày da đạp trên nền nhà vang tách tách, liếc mắt nhìn phòng bệnh một vòng, dường như hoàn cảnh nơi này làm ông khó chịu, càng là kinh thường người bệnh ở đây. Sau đó nhìn về Mạc Quân Cường: “Sao anh lại ở đây ?”
Mạc Quân Cường nhìn hắn từ trên cao xuống: “Tôi đến thăm Tử Hàm, chú nhìn lại chú xem đánh đứa nhỏ thành bộ dạng gì đây!”
Mạc Quân Bảo cười ha ha lên: “Con của tôi đánh chết thì sao chứ? Ra tay thế nào tôi tự biết.” Dứt lời liền quay về phía con gái đang trên giường bệnh: “Không có việc gì thì xuất viện sớm đi, mấy đồng tiền công của mẹ mày đều đắp hết lên người mày rồi.”
Vương Phượng Anh vội xoay người lại la lên: “Anh xem anh đi, sao lại đánh con chứ ! Trong lòng anh tự biết ư ? Anh là đem con đánh đến chết ! Bác sĩ đã nói con bị sốc đấy ! Chấn thương sọ não anh có biết không? Anh biết cái gọi là chấn thương sọ não không ? Anh biết cái gì là bị sốc không ?”
Mạc Quân Bảo chán ghét nhíu mày: “Ở đây nói nhao nhao cái gì! Có chuyện gì về nhà nói.” Mạc Quân Bảo ghét nhất người vợ này lớn giọng, vô duyên vô cớ để người ta chê cười.
Vương Phượng Anh rơi lệ mắng: “Sao tôi lại gả cho gã súc sinh như anh chứ! Lúc trước tôi có mắt không tròng! Bởi vì anh mà cắt đứt quan hệ với người nhà… Tôi…”
Mạc Quân Bảo nghe vậy thì khẩn trương: “Còn ở đây nói nhao nhao cái gì! Nhanh đi thanh toán viện phí đi, có việc gì về nhà nói!”
Mạc Tử Hàm đánh giá Mạc Quân Bảo một phen, cô không thích người đàn ông này, thậm chí thập phần khinh thường. Đàn ông mà để vợ bên ngoài làm công, còn mình thì ở nhà hưởng lạc, thì có thể là thứ tốt lành gì?
Nhưng cô cũng biết điều kiện trong nhà khó khăn, liền xốc lên chăn xuống giường bệnh, khóe môi không tự giác khơi lên một tia nghiền ngẫm tươi cười, “Mẹ, con không sao, đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ai nha, mau nằm xuống đi, bác sĩ nói con không thể lộn xộn.” Vương Phượng Anh thay đổi sắc mặt, quay đầu trấn an Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm cũng đã đi xuống giường, không hiểu sao, hai ngày nay thân thể khôi phục cực kì nhanh, bây giờ xuống giường đi lại đã không có vấn đề gì, chỉ là vì thiếu dinh dưỡng nên hơi choáng váng đầu.
Mạc Quân Bảo thấy thế nói: “Có phải như vậy được lui tiền viện phí không? Hóa đơn đâu, tôi đi lui tiền, tôi cùng Tử Hàm về nhà trước.” Dứt lời đi tới Vương Phượng Anh.
Vương Phượng Anh tức giận mắng: “Anh có còn lương tâm không! Con gái của chính mình đã bị thành như vậy mà chỉ biết đến tiền tiền tiền!”
Mạc Quân Bảo lập tức trợn trừng mắt lên: “Không có tiền cô lấy gì ăn cơm? Phải! Cô có tiền, chúng ta là người giàu có!”
Đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt Mạc Quân Cường liền mở miệng nói: “Tiền viện phí tôi trả, nhưng nếu Tử Hàm không có việc gì, thì tốt nhất là về nhà dưỡng, bệnh viện nơi này không thể ở lại lâu, người tốt mà nằm lâu cũng thành hỏng!”
Mạc Quân Bảo nhìn hắn một cái: “Sao có thể để cho anh trả.”
Mạc Quân Cường liền phất phất tay giống như đuổi ruồi bọ: “Chú không cần phải xen vào .”
Mạc Quân Bảo lập tức vui vẻ lên. Cùng lúc đó Mạc Tử Hàm đã nói nhỏ vài câu với Vương Phượng Anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Ra khỏi phòng bệnh Mạc Tử Hàm lấy tay che đôi mắt tránh khỏi ánh nắng gay gắt chiếu rọi. Còn chưa đi ra khỏi bệnh viện, dường như đã cảm nhận được không khí ở thị trấn nhỏ này yên bình êm ả.
Thử nhận cuộc sống như vậy, dường như cũng không tệ.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.