Chương 238: Bà mối
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Đúng là trùng hợp vừa mới bước vào nhà hàng đã nhìn thấy ba bóng hình rất quen thuộc.
Nếu như không phải Lưu Phỉ nói, thì Chung Tân Dân căn bản sẽ không để ý đến tổng tài của tập đoàn Đông Phương. Mặc dù cũng đã gặp mặt một lần ở công ty của mẹ, nhưng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.
Lần gặp trước, hắn đã hiểu công ty nhà mình cùng Đông Phương tập đoàn khả năng hợp tác với nhau không lớn. Thậm chí đến cả danh thiếp Lục Tử Hồng lưu lại cũng không biết đã ném đâu rồi. Nhưng mà hôm nay lại chủ động mời cô ta ăn cơm, và lựa chọn tiệm ăn tốt nhất.
Đang định tiến vào căn phòng đã đặt sẵn lại phát hiện Diệp Phong tiến vào. Trong nháy mắt hắn nhận ra là cả nhà Diệp Phong đến ăn cơm, nhưng mà trong đó một người phụ nữ lạ.
Thấp giọng nói Lưu Phỉ chào hỏi Lục Tử Hồng, sau đó chính mình thì bước nhanh đến trước mặt Diệp Phong, cười nói:“Chú Hà, cô Hà, trùng hợp vậy, mọi người cũng ăn cơm ở đây. Ta đáng lẽ phải ra sân bay tiếp hai vị chỉ là bởi vì có chút chuyện nên không đi được. Thật sự là ngại quá.”
Tôn Thi Lam khá quen với người bạn thân từ nhỏ này của Diệp Phong, nhớ năm đó hắn vẫn còn là học sinh của mình, toàn gây rắc rối. Một tên côn đồ ngày đó giờ đã thành một người đàn ông lịch lãm nên bà cũng khẽ mỉm cười, gật đầu.
Diệp Tồn Chí lại khác, hắn không chút khách khí, bĩu môi nói:“Tiểu tử ngươi khi nào thì lại thay bạn gái , lần trước thấy không phải là hai người này.” Thật ra, đôi lúc hắn cũng mong Diệp Phong có thể giống thằng nhóc đó một phần. Nhưng mà hiện tại có Lãnh Nguyệt là con dâu, hắn cũng thấy thỏa mãn.
“Ha ha, chú Diệp cứ hay nói giỡn .Hai người này đều là bạn của tôi.” Chung Tân Dân sợ bị Lưu Phỉ nghe được. Những ngày này, hắn một mực cực lực thể hiện mình không giống công tử nhà giàu bình thường, nếu như bị người phụ nữ này biết những chuyện trong quá khứ của hắn, thì đúng là công dã tràng.
Diệp Tồn Chí cũng là người đúng mực, trước khi gặp Tôn Thi Lam hắn cũng chẳng khác gì tên tiểu tử này. Cho nên hắn cũng hiểu, bèn cười nói:“Tốt lắm, cậu đang bận gì thì làm đi. Khi nào có thời gian chúng ta uống vài chén.”
“Vâng, vâng” Chung Tân Dân liên tục gật đầu, đang định xoay người tìm hai người phụ nữ thì lại phát hiện Lưu Phỉ cùng Lục Tử Hồng đã đứng phía sau mình.
Lục Tử Hồng trước đó đã được Tích Phượng kể về mối quan hệ với Diệp gia bởi vậy nên cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Nhưng mà nhìn thấy cô ta vẫn vui vẻ khi đi cạnh Lãnh Nguyệt, cô thầm khâm phục, nếu như đổi lại là cô thì chắc cô không làm được.
Hà Tích Phượng rất biết nắm bắt cơ hội trên thương trường, nhưng tình cảm thì không.
“Diệp Phong, đây là cha mẹ của cậu sao?” Mặc dù nghe cuộc đối thoại cũng đoán ra đó là bố mẹ của Diệp Phong nhưng vì họ quá trẻ nên có chút nghi ngờ.Đợi Diệp Phong gật đầu, mới mỉm cười nói:“Chào cô chú, cháu là bạn của Diệp Phong ở thành phố t, Lục Tử Hồng.”
Khi nào thì báo danh báo thân phận, khi nào thì phải che dấu, Lục Tử Hồng am hiểu tường tận và cô biết lúc này không phải là lúc giới thiệu mình là tổng tài của Đông Phương.
Thật ra ban đầu, Hà Tích Phượng đã thấy Lục Tử Hồng cùng Lưu Phỉ, chỉ là không tiện nói, nhưng họ đã đến đây thì cũng nên giới thiệu.“Tử Hồng là tổng tài của Đông Phương tập đoàn. Chắc hẳn các vị đã nghe nói qua. Cô Lưu Phỉ là phó tổng của Thính Vũ Các chúng tôi.” Hà Tích Phượng vừa giới thiệu vừa nhìn Chung Tân Dân, đối với nhân vật này cô rất hiếu kỳ. Lục Tử Hồng cô biết rõ cô ta sẽ không ăn cơm với người lạ nhưng nhìn thấy vẻ ân cần của Chung Tân Dân đối với Lưu Phỉ cô hiểu ra tất cả..
Ở thành phố t cũng không lâu nhưng hai vợ chồng đều có nghe nói qua về Đông Phương. Người như Tích Phượng có bạn như vậy cũng không có gì là lạ.
“Mọi người đều biết nhau, vậy thì chi bằng cùng nhau ăn cơm đi!” Diệp Phong cười đề nghị. Chỉ số IQ của hắn cũng không phải là thấp nếu như chỉ có hai người phụ nữ thì e rằng chủ để nsoi chuyện sẽ chỉ xoay quanh hắn và Lãnh Nguyệt, chi bằng thêm vài người nữa không khí sẽ dễ chịu hơn.
Chung Tân Dân không sao cả, cũng không phải là hẹn riêng Lưu Phỉ.Nhưng hắn biết rõ, Lục Tử Hồng sở dĩ thông qua Lưu Phỉ liên lạc với chính mình, là vì chuyện hợp tác, mặt nào hắn cũng không hứng thú.
Lục Tử Hồng cũng biết mục đích chuyến đi lần này khó mà thành, nhưng mà cũng không có nản chí. Một bên quan sát, cô đã phát hiện Diệp gia cùng Chung Tân Dân có mối quan hệ thân thiết hơn cô tưởng, Diệp Phong chỉ nói một câu nhưng mà cũng có thê giải quyết được rất nhiều chuyện.
Bởi vì đều là khách quen ở đây, nên họ nhanh chóng đổi hai phòng thành một phòng lớn.
Gọi món ăn xong Chung Tân Dân mở miệng.
“Chú Diệp, lần này chú thỏa mãn rồi nhé.” Diệp Phong không ngờ Chung Tân Dân lại nói về chuyện đó:“Cháu nhớ mười năm trước chú vẫn lo lắng tìm vợ cho hắn, bây giờ thì toại nguyện rồi. Cháu tuy gặp chị dâu không lâu, nhưng mà cũng nhận ra Diệp gia lần này đúng là có con dâu tốt. Ngay cả ông nội Diệp Phong cũng cười không ngậm miệng được......”
“E hèm......” Diệp Phong nhìn lướt Lãnh Nguyệt, ngắt lời nói:“Cậu nên nỗ lực lo chuyện của mình đi.”
“Tôi đây không phải là đang cố gắng sao?” Chung Tân Dân nhẹ nhàng nhìn Lưu Phỉ.
Kiểu thổ lộ gián tiếp này làm cho cô gái có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống. Diệp Tồn Chí lần này giúp Diệp Phong nói:“Tân Dân, cậu đừng tưởng rằng chỉ có một mình ta mong cháu nội, ba của cậu ông của cậu cũng thế đấy. Chỉ là bọn họ không thể hiện ra thôi. Mỗi lần ta gặp ông cậu, ông đều nói cậu chỉ biết có sự nghiệp, không tìm bạn gái, khiến bọn họ đều sốt ruột, còn nói đợi khi 30 tuổi cậu mà không bạn gái, thì giới thiệu cho cậu......”
“Ách......” Chung Tân Dân thiếu chút nữa thì phun trà trong miện ra, ông này cũng lắm chiêu quá, ngay cả mình nghe mấy câu này cũng thấy ngượng.
Nghe được Diệp Tồn Chí cùng Chung Tân Dân nói chuyện, Hà Tích Phượng trong nội tâm không khỏi có chút buồn cười. Diệp Tồn Chí cùng Diệp Phong tuy là cha con nhưng mà tính cách lại không giống nhau. Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, cô mới nhận ra, những người đàn ông vốn lạnh lùng lại cố khiếu hài hước. Có lẽ, chỉ khi đối mặt với cái chết, Diệp Tồn Chí mới có thể nghiêm túc được. Lưu Phỉ nghe xong có chút nghi ngờ.
Diệp Tồn Chí cũng không có chút gì là đùa cợt dường như đó là một sự thật không thể tranh cãi.
Nhớ năm đó, hắn và Chung Tân Dân có thể coi là anh em. Đến ngay cả vợ hắn cũng là mẹ của Chung Tân Dân cũng do hắn giới thiệu, trực tiếp hoặc gián tiếp làm mai cho hai đời nhà họ Chung, hôm nào đúng là phải đến tìm Chung gia lão gia đòi ban thưởng.
Nếu như không phải Lưu Phỉ nói, thì Chung Tân Dân căn bản sẽ không để ý đến tổng tài của tập đoàn Đông Phương. Mặc dù cũng đã gặp mặt một lần ở công ty của mẹ, nhưng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.
Lần gặp trước, hắn đã hiểu công ty nhà mình cùng Đông Phương tập đoàn khả năng hợp tác với nhau không lớn. Thậm chí đến cả danh thiếp Lục Tử Hồng lưu lại cũng không biết đã ném đâu rồi. Nhưng mà hôm nay lại chủ động mời cô ta ăn cơm, và lựa chọn tiệm ăn tốt nhất.
Đang định tiến vào căn phòng đã đặt sẵn lại phát hiện Diệp Phong tiến vào. Trong nháy mắt hắn nhận ra là cả nhà Diệp Phong đến ăn cơm, nhưng mà trong đó một người phụ nữ lạ.
Thấp giọng nói Lưu Phỉ chào hỏi Lục Tử Hồng, sau đó chính mình thì bước nhanh đến trước mặt Diệp Phong, cười nói:“Chú Hà, cô Hà, trùng hợp vậy, mọi người cũng ăn cơm ở đây. Ta đáng lẽ phải ra sân bay tiếp hai vị chỉ là bởi vì có chút chuyện nên không đi được. Thật sự là ngại quá.”
Tôn Thi Lam khá quen với người bạn thân từ nhỏ này của Diệp Phong, nhớ năm đó hắn vẫn còn là học sinh của mình, toàn gây rắc rối. Một tên côn đồ ngày đó giờ đã thành một người đàn ông lịch lãm nên bà cũng khẽ mỉm cười, gật đầu.
Diệp Tồn Chí lại khác, hắn không chút khách khí, bĩu môi nói:“Tiểu tử ngươi khi nào thì lại thay bạn gái , lần trước thấy không phải là hai người này.” Thật ra, đôi lúc hắn cũng mong Diệp Phong có thể giống thằng nhóc đó một phần. Nhưng mà hiện tại có Lãnh Nguyệt là con dâu, hắn cũng thấy thỏa mãn.
“Ha ha, chú Diệp cứ hay nói giỡn .Hai người này đều là bạn của tôi.” Chung Tân Dân sợ bị Lưu Phỉ nghe được. Những ngày này, hắn một mực cực lực thể hiện mình không giống công tử nhà giàu bình thường, nếu như bị người phụ nữ này biết những chuyện trong quá khứ của hắn, thì đúng là công dã tràng.
Diệp Tồn Chí cũng là người đúng mực, trước khi gặp Tôn Thi Lam hắn cũng chẳng khác gì tên tiểu tử này. Cho nên hắn cũng hiểu, bèn cười nói:“Tốt lắm, cậu đang bận gì thì làm đi. Khi nào có thời gian chúng ta uống vài chén.”
“Vâng, vâng” Chung Tân Dân liên tục gật đầu, đang định xoay người tìm hai người phụ nữ thì lại phát hiện Lưu Phỉ cùng Lục Tử Hồng đã đứng phía sau mình.
Lục Tử Hồng trước đó đã được Tích Phượng kể về mối quan hệ với Diệp gia bởi vậy nên cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Nhưng mà nhìn thấy cô ta vẫn vui vẻ khi đi cạnh Lãnh Nguyệt, cô thầm khâm phục, nếu như đổi lại là cô thì chắc cô không làm được.
Hà Tích Phượng rất biết nắm bắt cơ hội trên thương trường, nhưng tình cảm thì không.
“Diệp Phong, đây là cha mẹ của cậu sao?” Mặc dù nghe cuộc đối thoại cũng đoán ra đó là bố mẹ của Diệp Phong nhưng vì họ quá trẻ nên có chút nghi ngờ.Đợi Diệp Phong gật đầu, mới mỉm cười nói:“Chào cô chú, cháu là bạn của Diệp Phong ở thành phố t, Lục Tử Hồng.”
Khi nào thì báo danh báo thân phận, khi nào thì phải che dấu, Lục Tử Hồng am hiểu tường tận và cô biết lúc này không phải là lúc giới thiệu mình là tổng tài của Đông Phương.
Thật ra ban đầu, Hà Tích Phượng đã thấy Lục Tử Hồng cùng Lưu Phỉ, chỉ là không tiện nói, nhưng họ đã đến đây thì cũng nên giới thiệu.“Tử Hồng là tổng tài của Đông Phương tập đoàn. Chắc hẳn các vị đã nghe nói qua. Cô Lưu Phỉ là phó tổng của Thính Vũ Các chúng tôi.” Hà Tích Phượng vừa giới thiệu vừa nhìn Chung Tân Dân, đối với nhân vật này cô rất hiếu kỳ. Lục Tử Hồng cô biết rõ cô ta sẽ không ăn cơm với người lạ nhưng nhìn thấy vẻ ân cần của Chung Tân Dân đối với Lưu Phỉ cô hiểu ra tất cả..
Ở thành phố t cũng không lâu nhưng hai vợ chồng đều có nghe nói qua về Đông Phương. Người như Tích Phượng có bạn như vậy cũng không có gì là lạ.
“Mọi người đều biết nhau, vậy thì chi bằng cùng nhau ăn cơm đi!” Diệp Phong cười đề nghị. Chỉ số IQ của hắn cũng không phải là thấp nếu như chỉ có hai người phụ nữ thì e rằng chủ để nsoi chuyện sẽ chỉ xoay quanh hắn và Lãnh Nguyệt, chi bằng thêm vài người nữa không khí sẽ dễ chịu hơn.
Chung Tân Dân không sao cả, cũng không phải là hẹn riêng Lưu Phỉ.Nhưng hắn biết rõ, Lục Tử Hồng sở dĩ thông qua Lưu Phỉ liên lạc với chính mình, là vì chuyện hợp tác, mặt nào hắn cũng không hứng thú.
Lục Tử Hồng cũng biết mục đích chuyến đi lần này khó mà thành, nhưng mà cũng không có nản chí. Một bên quan sát, cô đã phát hiện Diệp gia cùng Chung Tân Dân có mối quan hệ thân thiết hơn cô tưởng, Diệp Phong chỉ nói một câu nhưng mà cũng có thê giải quyết được rất nhiều chuyện.
Bởi vì đều là khách quen ở đây, nên họ nhanh chóng đổi hai phòng thành một phòng lớn.
Gọi món ăn xong Chung Tân Dân mở miệng.
“Chú Diệp, lần này chú thỏa mãn rồi nhé.” Diệp Phong không ngờ Chung Tân Dân lại nói về chuyện đó:“Cháu nhớ mười năm trước chú vẫn lo lắng tìm vợ cho hắn, bây giờ thì toại nguyện rồi. Cháu tuy gặp chị dâu không lâu, nhưng mà cũng nhận ra Diệp gia lần này đúng là có con dâu tốt. Ngay cả ông nội Diệp Phong cũng cười không ngậm miệng được......”
“E hèm......” Diệp Phong nhìn lướt Lãnh Nguyệt, ngắt lời nói:“Cậu nên nỗ lực lo chuyện của mình đi.”
“Tôi đây không phải là đang cố gắng sao?” Chung Tân Dân nhẹ nhàng nhìn Lưu Phỉ.
Kiểu thổ lộ gián tiếp này làm cho cô gái có chút xấu hổ, không khỏi cúi đầu xuống. Diệp Tồn Chí lần này giúp Diệp Phong nói:“Tân Dân, cậu đừng tưởng rằng chỉ có một mình ta mong cháu nội, ba của cậu ông của cậu cũng thế đấy. Chỉ là bọn họ không thể hiện ra thôi. Mỗi lần ta gặp ông cậu, ông đều nói cậu chỉ biết có sự nghiệp, không tìm bạn gái, khiến bọn họ đều sốt ruột, còn nói đợi khi 30 tuổi cậu mà không bạn gái, thì giới thiệu cho cậu......”
“Ách......” Chung Tân Dân thiếu chút nữa thì phun trà trong miện ra, ông này cũng lắm chiêu quá, ngay cả mình nghe mấy câu này cũng thấy ngượng.
Nghe được Diệp Tồn Chí cùng Chung Tân Dân nói chuyện, Hà Tích Phượng trong nội tâm không khỏi có chút buồn cười. Diệp Tồn Chí cùng Diệp Phong tuy là cha con nhưng mà tính cách lại không giống nhau. Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, cô mới nhận ra, những người đàn ông vốn lạnh lùng lại cố khiếu hài hước. Có lẽ, chỉ khi đối mặt với cái chết, Diệp Tồn Chí mới có thể nghiêm túc được. Lưu Phỉ nghe xong có chút nghi ngờ.
Diệp Tồn Chí cũng không có chút gì là đùa cợt dường như đó là một sự thật không thể tranh cãi.
Nhớ năm đó, hắn và Chung Tân Dân có thể coi là anh em. Đến ngay cả vợ hắn cũng là mẹ của Chung Tân Dân cũng do hắn giới thiệu, trực tiếp hoặc gián tiếp làm mai cho hai đời nhà họ Chung, hôm nào đúng là phải đến tìm Chung gia lão gia đòi ban thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.