Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 103: Ba phó tổng giám đốc

Lân Gia Tiểu Lục

18/03/2013

“Cút!”.Đúng là Diệp Phong giỏi nhẫn nại nhưng cũng không chịu nổi sự gièm pha như vậy, đập một tập văn bản vào đầu thằng cha kia, nổi giận mắng: “Trước khi nói phải động não chút chứ, ngoại hình này của tôi, mặt mũi lão,có thể có quan hệ huyết thống sao?”

“Ha ha, tôi cũng là nói bừa thôi, đừng giận, dù sao cũng đừng giận”.Tiểu Triệu chắn được vật đánh bất ngờ đó, vẻ mặt tươi cười nói: “Anh Diệp, anh khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, làm sao phó tổng Lưu có thể so sánh được. Chỉ là tôi thấy ông ta vô duyên vô cớ mang tặng nhiều đồ như vậy mới tò mò hỏi, chứ cũng không có ý gì khác”.

Diệp Phong hừ một tiếng, vứt hộp trà vào trong hòm. Xem ra kế hoạch của Lưu béo này quả không tồi, nhanh vậy đã có người tới cửa dò la thông tin của mình.

“Vậy cậu đoán xem. Lưu Nghị vì sao lại tặng tôi nhiều đồ vậy?” Hắn ra hiệu cho tiểu Triệu tìm một chỗ ngồi xuống mới chầm chậm hỏi, dường như đang cho cấp dưới một cơ hội thể hiện.

Tiểu Triệu nghe giọng điệu đầy ẩn ý đó, do dự ngồi xuống ghế phía bên kia bàn làm việc, gãi gãi đầu rồi mới cợt nhả nói: “Hay là anh Diệp tóm được điểm yếu nào của lão? Theo như tôi biết, điểm yếu của Lưu Nghị đó không dưới mười cái, biết đâu anh chụp được một tấm ảnh quan trọng mới khiến lão già đó kiêng dè, mang những bảo bối tận đáy hòm ra đổi lấy chứng cớ?”.

Vừa rồi nhìn vẻ mặt, nghe giọng nói, cũng đã biết sơ sơ thái độ của Diệp Phong với phó chủ tịch Lưu này, hình như giữa hai người không có quan hệ thân thiết lắm. Vì vậy xưng hô cũng không khách sáo, phó giám đốc Lưu đổi thành lão già, như vậy nghe cũng lọt tai hơn nhiều.

Diệp Phong lại bị tức đến xì khói, óc tưởng tượng của thằng cha này cũng thật quá phong phú, muốn nói mình thật sự có bản lĩnh ấy nhưng dùng cho loại người như Lưu Nghị thì thật tầm thường.

Kiềm chế khỏi quá kích động, Diệp Phong chậm rãi đứng dậy, vỗ vai tiểu Triệu, hơi nghiêm túc nói: “Triệu Bằng, cậu rất khá, rất có trí tưởng tượng. Xét theo khả năng này của cậu, tôi quyết định lập tức cho cậu nghỉ việc, sau đó cấp tiền cho cậu đến học ở nơi có nền văn học cao nhất thế giới, chuyên sáng tác kịch bản”.-

“Đừng, anh Diệp, tôi nói đùa thôi, sao anh lại tưởng thật.Đuổi tôi thì tôi ăn gì đây?”. Triệu Bằng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vị lãnh đạo bình thường không nghiêm khắc cho lắm, liền biết tình hình không ổn, vội nói: “Hơn nữa cứ cho là anh cấp tiền cho tôi học thì cũng không thể là học viết kịch chứ, bây giờ tiểu thuyết trên mạng có vẻ rất thịnh hành, nếu không thì anh tìm hai vị thần đến hướng dẫn tôi, chắc chắn tôi cũng một năm thu nhập bạc triệu rồi. Giống như tiểu Tam, tiểu ngũ của mạng trung văn, thật sự không được thì tiểu Lục kia tôi cũng chịu được”.

“Cậu còn huyên thuyên, tôi đuổi cậu thật đấy”. Diệp Phong nhấn giọng, rồi lại ngồi xuống ghế, không nói lời nào.

“Anh Diệp, anh và lão Lưu Nghị đó thực sự không quen à? Có phải lão biết gia cảnh của anh nên mới cố tình lấy lòng anh?”. Nhìn vẻ mặt âm trầm của Diệp Phong , Triệu Bằng cũng không nói đùa nữa.

“Gia cảnh của tôi? Tôi thì có gia cảnh gì chứ” Diệp Phong cười nói: “Tôi nói bố tôi là mafia cậu tin không”.

“Cái này”.Triệu Bằng quan sát người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, mới khẳng định: “Sao có thể? Nếu anh là con của mafia thì tôi là tội phạm giết người rồi. Tôi chưa từng gặp mafia già nào có thể giáo dục ra nhân tài như anh, hơn nữa, nếu anh thật sự có gia cảnh như vậy thì lấy đâu ra mà ở với đám người bình thường chúng tôi một tháng”.



Mặc dù sống với nhau chưa lâu nhưng cũng rất rõ đối nhân xử thể của Diệp Phong . Trong ấn tượng của hắn, đám con cháu nhà giàu hay con trai của bang chủ mafia đến đâu cũng ngạo mạn kiêu căng, không đua xe thì cũng là chòng ghẹo con gái nhà lành. Sao có được sự tài năng, đúng mực của vị tân giám đốc này.

Bất kể là từ mặt nào, Diệp Phong cũng không thể có quan hệ với họ.

“Vậy câu nói phó giám đốc Lưu tại sao vô duyên vô cớ phái thằng cha đó đến tặng quà cho tôi?”. Diệp Phong đẩy chiếc hòm tới trước mặt tiểu Triệu, rồi lại mở ra vấn đề.

Triệu Bằng nhìn mấy bình Mao Đài và hộp trà ấy, bắt đầu suy nghĩ.

Không lâu sau bỗng tỉnh ngộ, vội vỗ trán cười nói: “Anh Diệp, tôi thật hồ đồ, ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra. Lưu béo gần đây tại Hương Tạ Hiên chả ra gì, hiện giờ câu lạc bộ đứng trước việc cải tổ lại, vị trí của lão càng lung lay, chắc chắn là muốn cố gắng lôi kéo nhưng người có khả năng. Bây giờ anh được công nhận là nhân tài mới xuất hiện, lời nói cũng rất có trọng lượng, lấy chút đồ tốt mua chuộc lòng người, quá bình thường”.

“Không sai, còn có chút đầu óc”. Trên mặt Diệp Phong cuối cùng cũng giãn ra, hơi cười, rồi hắn chợt hỏi : “Cậu nhìn nhận Lưu Nghị này thế nào, tôi nên giúp lão hay không?”.

“ Nói xấu sau lưng lãnh đạo là không tốt”. Triệu Bằng quay đầu liếc một cái, nói khẽ.

“Đừng giả bộ với tôi như thế, vừa rồi thì “lão già” là ai gọi. Chỉ cần cậu nói quan điểm của cậu, nếu có thể góp ý cho tôi, tôi có thể xem xét khen thưởng sớm cho cậu, ví dụ như những thứ trong hòm kia kìa”. Diệp Phong liếc mắt nhìn thàng cha kia tay cầm chắc một bình Mao Đài, chầm chậm nói.

Nghe những lời này, tiểu Triệu lập tức tỉnh táo, nói thật, những thứ trước mặt với hắn mà nói rất có sức hấp dẫn, hơn nữa Diệp Phong không phải người ngoài, nói xấu Lưu Nghị một chút cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng lắm.

Đứng dậy đóng cửa phòng làm việc mới lại ngồi về chỗ cũ, cười hì hì nói: “Thật ra, Diệp Phong anh hỏi thật đúng người, nếu nói đến mấy phó giám đốc của Hương Tạ Hiên này, thì không ai nắm rõ hơn tôi. Tài liệu mà tôi thu thập được hoàn toàn đáng tin”.

"Vậy cậu nói xem, nói cả mấy vị phó chủ tịch kia nữa”.Sớm đã biết thằng cha này là ma xó, tin tức gì cũng rõ hơn ai hết.

Nếu là mọi ngày, Diệp Phong mới không có lòng dạ điều tra mấy cha phó tổng vô tích sự ấy. Nếu hôm nay thay đổi tâm trạng, xem ra mình có thể làm lâu lâu dài ở Hương Tạ Hiên rồi, chứ sẽ không lại nghĩ những ngày không như ý dạo trước. Mặc dù trước vẫn nói chẳng quan tâm tình hình nội bộ câu lạc bộ thế nào nhưng cũng nhận thấy rất nhiều điều khuất tất, nói không chừng một ngày nào đó lại hiển hiện ra hết, thì với câu lạc bộ ,với Hà Tích Phượng đều là một cú đánh không lớn không nhỏ, vì thế phải sớm tính toán, cố gắng giải quyết hết vấn đề trước khi xảy ra chuyện.



Đấm đá nhau trên thương trường có lẽ sẽ không gây ra sự nguy hiểm về tính mạng, nhưng Diệp Phong cũng không muốn thấy chị Phượng chịu tổn thất về kinh tế. Trong khả năng cho phép hắn càng muốn thông qua những phương pháp chính quy khiến người phụ nữ ấy đi đến đỉnh cao sự nghiệp, để bớt áy náy trong lòng.

“Nói Lưu Nghị trước nhé”. Nhìn Diệp Phong chăm chú lắng nghe, Triệu Bằng liền sôi nổi hẳn, nước bọt bắn cả ra : “Đặc điểm lớn nhất của lão béo ấy chính là háo sắc, chủ tịch Hà mới có hai thư ký, lão có đến bốn người, trong đó có ba người đều là những cô nương xinh đẹp mới hai mươi, còn lại một người chính là người đàn ông đeo kính vừa đến lúc nãy. Đương nhiên mục đích giữ lại một người đàn ông chính là để bưng tai bịt mắt người khác, những người quen lão đều biết, lão sớm đã lên giường với ba cô thư ký kia, ngoài ra còn bao nhà cho ở thành phố T. Ngoài điểm này ra Lưu Nghị cũng chẳng có gì quá xuất sắc, năng lực làm việc bình thường , đều là lo những việc chẳng đi đến đâu, đương nhiên thủ đoạn lôi kéo người lại là hạng nhất. Cái này anh Diệp đã thấy rồi, bỏ qua không nói nữa, việc đối nhân xử thế của Lưu Nghị cũng không tồi, tối thiểu rất trung thành với Hương Tạ Hiên, không giống người phụ nữ kia”.

“Người phụ nữ kia”. Diệp Phong cắt ngang: “Người cậu nói là ai?”

Triệu Bằng tiếp tục giải thích: “Chính là một phó giám đốc khác của công ty, Điền Á Phỉ. Cô ta vốn là làm việc cho một câu lạc bộ thuộc tập đoàn Tây Xương. Là được giám đốc Hà gọi đến, nhưng hình như chưa chấm dứt quan hệ với ông chủ cũ. Tôi đã từng thấy cô ta sau khi hết giờ làm gặp một người đàn ông ở quán cà phê, mà hình như còn nói rất nhiều về tình hình nội bộ Hương Tạ Hiên, nhưng ngại là chức vụ tôi thấp kém, không dám báo cáo lên trên.

Điền Á Phỉ, Diệp Phong gõ nhẹ lên bàn. Trong đầu lại cố gắng lục lại trí nhớ về nhân vật này, bỗng nhớ ra buổi họp tối qua, người phụ nữ đặt câu hỏi ấy, dựa vào chỗ ngồi thì hẳn chính là cô ta rồi. Suy nghĩ kỹ càng lại cũng không có chỗ nào đặc biệt, xem ra sau này phải chú ý.

“Cậu nói tiếp người cuối cùng xem nào!”. Nhìn tiểu Triệu dừng lại, Diệp Phong mới hơi ngồi thẳng người nhắc.

“Vâng, người cuối cùng là Lăng Thông, có lẽ chưa đến bốn mươi đâu, tuổi tác nằm giữa Lưu Nghị và Điền Á Phỉ, làm việc cũng vậy, thuộc kiểu nhân tài nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Hẳn là một người rất khôn ngoan sắc sảo, mỗi lần ba vị phó tổng phát biểu ý kiến, hắn ta đều không nói gì, chỉ nhìn hai người kia tranh cãi gay gắt”.

Há, có chút hứng thú!

Xem tình hình thì câu lạc bộ này nhân tài ẩn dật đây? Mấy người phó tổng giám đốc hình như đều có chút năng lực, so sánh một chút, mình và Lưu béo kết hợp với nhau lại là một sự lựa chọn không tồi, mà Điền Á Phỉ kia lại là mục tiêu điều tra hàng đầu của hắn, với Lăng Thông thích lẳng lặng quan sát sự biến đổi của người khác, lẳng lặng quan sát sự biến đổi của hắn thì hơn.

Tiện tay lấy một bình Mao Đài ra định làm phần thưởng, đưa cho tiểu Triệu.

Đợi sau khi thằng cha đó vui mừng hớn hở ra ngoài khoe khoang,Diệp Phong mới từ từ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, suy nghĩ bước tiếp theo phải làm.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, Diệp Phong khẽ nhíu mày nhìn xuống số điện thoại, mới thấy là số của văn phòng tổng giám đốc.

Vội vàng nhấc máy ,đầu bên kia lại vang tới giọng nói nghiêm túc xem lẫn chút hoảng loạn: “Diệp Phong , cậu lập tức đến văn phòng tôi, ngay bây giờ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Xuất Ngũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook