Chương 24: Bình thản
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
‘Bay’ trên xe này mặc dù kém xa so với những bộ phim có những loại xe siêu tốc và sang trọng nhưng cũng đủ để thu hút ánh mắt người qua đường, có nhiều loại xe hơi trên đường thành phố T nhưng cũng chỉ có loại xe phân khối lớn này mới có thể khiến mọi người chú ý, cho dù là các loại siêu xe như: Ferrari, Porche… cũng khó có được sự coi trọng như vậy.
Sau khi Hà Tích Phượng ngồi một bên hông trên xe thấy bên cạnh hai người có luôn có những ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ được nếm thử qua cảm giác được mọi người để ý nhiều như vậy. Tuy là tổng giám đốc uy quyền của câu lạc bộ nhưng chưa bao giờ mà đi ‘bay’ một cách ngang ngược như thế này, xem ra cô rất kém trong khoản lấy lòng công chúng. Chỉ hôm nay có phóng túng một chút, trong lòng thầm suy nghĩ nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì liệu mình có như này không.
“Xịch”, xe máy được dựng lại vững vàng tại ngã ba đường Tân Giang, Diệp Phong nhìn một lượt xung quanh thì không thấy có ai có bộ dạng giống như làm quán ăn, phòng ốc cũng cũ nát không chịu nổi. Hai bên vỉa hè có vài cửa hàng, đối lập hoàn toàn so với thành phố T phồn hoa đô hội, nhìn vào cả khu phố này không còn nghi ngờ gì nữa đây là một khu dân cư nghèo.
“Chị Phượng, ở đây sao?” Diệp Phong tháo mũ bảo hiểm xuống, có chút khó tin nên hỏi, quay sau nhìn thẳng vào Hà Tích Phượng.
Hà Tích Phượng cố gắng gật đầu, “chính là đây, khi tôi còn nhỏ thường xuyên đến đây ăn cơm, thành phố T nổi danh với nhiều đồ ăn nhưng cũng tập trung nhiều những thứ khác nữa”.
Diệp Phong thật sự không thể nghĩ ra một người phụ nữ siêu quần có phong thái đoan trang tao nhã thường sẽ thích những nơi như thế chứ, mà cho dù có thích ăn ở đây đi nữa thì cũng không nên đưa một người đàn ông không quen thuộc đến đó chứ, còn rất nhiều sự lựa chọn sang trọng hơn, những người có tiền thường chọn những nơi sa hoa… những phòng ăn sa hoa để thể hiện đẳng cấp của họ.
Diệp Phong nhanh chóng tìm một chỗ trống để dừng xe, nơi này vốn không có bãi đỗ xe, thậm chí ngay cả xe đạp cũng đều tự do đi lại.
Nhảy xuống xe Hà Tích Phượng giống như là trở về nhà mình, thao thao bất tuyệt giới thiệu về kiến trúc xung quanh phòng ốc. Hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ của ngày trước, đổi lại là một người con gái đang đứng bên cạnh chẳng qua là cô gái ấy giờ có hơi quá tuổi.
Phụ nữ mà chưa kết hôn cho dù sự nghiệp có thành công đến mấy, tuổi tác có lớn chừng nào cũng thể hiện là một cô gái hồn nhiên. Diệp Phong cười cười, đi theo Hà Tích Phượng đến ngã tư đường, yên lặng nghe người phụ nữ này kể về những kỷ niệm của mình hồi còn nhỏ, kể về những trò nghịch ngợm của trẻ con đều ở đây. Nghe Hà Tích Phượng kể hắn cũng chợt nhớ tới chính mình hồi nhỏ cũng có nhữn trò đùa nghịch ngợm như vậy, chỉ là sau nhiều năm tay dính máu tanh nên cũng dần quên đi.
“Tốt lắm, chính là đây!” Hà Tích Phượng dừng chân, có chút hưng phấn vừa lại có chút chờ mong, nơi mà cô đã đến vô số lần mà cũng vào ăn vô số lần và cũng không thể cưỡng mình không trở lại đây.
“Quán ăn Vương gia”, Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu có chút loang lổ tàn tạ làm bằng gỗ liền xác định chắc chắn là đã để nhiều năm không tu sửa gì. Những cửa hàng truyền thống kiểu này dần dần sẽ được trang trí thêm nhiều đồ trang sức xa hoa, thay thế bằng những phòng ăn sạch sẽ mới có thể khuất mắt ở cái thành phố dơ bẩn này rồi dần dần bị người khác lãng quên.
Nhưng là gia truyền thì tất nhiên rất có giá trị, nếu như thật sự để đánh giá ẩm thực Trung Hoa thì lịch sử của những quán ăn như này tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Hả, con bé Phượng đây mà, sao giữa trưa mà cháu lại đến đây?” Vừa vào trong quán liền có một lão mặc tạp dề đi tới đón tiếp, khuôn mặt màu đồng có vẻ phúc hậu lúc đầu tỏ ra kinh ngạc kèm theo cả sự vui sướng từ đáy lòng.
“Đương nhiên là vì muốn ăn phở chú làm rồi! Không muốn làm nhưng vẫn muốn được ăn no món đó”. Hà Tích Phượng với lão già này hẳn là rất thân thiết nên chào hỏi không thể không trêu đùa, dường như ở đây không còn dáng vẻ của một phụ nữ mạnh mẽ nữa.
“Như vậy là không thương chú Vương này sao?” Lão gì giả bộ giận dữ nói, “uống nước nhớ nguồn, không có lão già này thì sẽ không có những người như cháu thích món phở này đến vậy!”
“Đương nhiên là cũng muốn chú Vương cùng ăn phở mà”. Hà Tích Phượng cười đáp, càng giống như là đang trêu ngươi lão già một cách vui vẻ mà không hề để ý đến việc hai người đang mặc những trang phục khác hẳn nhau thể hiện hai đẳng cấp khác hẳn nhau khiến cho những người ngồi ăn bên cạnh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tại sao một lão vương đầu làm phở ngon lại có thể quen biết một người cao quý như vậy, vừa nhìn đã có thể nhận biết được người con gái xinh đẹp này thuộc tầng lớp lãnh đạo.
“Vậy vị này chính là…?” lão già chợt ý thức được sau lưng Hà Tích Phượng còn có một người đàn ông với diện mạo tuấn tú, không khỏi hiếu kỳ hỏi. Vừa suy nghĩ rồi như chợt hiểu ra, lộ ra chút tươi cười bí ẩn nói, “ con bé Phượng này có bạn trai rồi mà không nói cho chú Vương này à? Cẩn thận sau này chú không bao giờ nấu phở cho nữa đâu đấy”.
“Đâu có chú”, Hà Tích Phượng tỏ ra chút ngượng ngùng, nhất thời hai má đỏ ửng lên, e thẹn nói, “chỉ là một người bạn bình thường thôi, cháu chưa có bạn trai đâu!”
Lão già cười cười, chính lão là người chứng kiến con bé Phượng lớn lên, sao lai không hiểu tính cách của nó thế nào chứ, từ khi cô trở thành một đại cô nương chưa từng thấy đưa một người đàn ông nào đến đây ăn cả chứ đừng nói gì đến bạn trai. Vậy mà bây giờ vô duyên vô cớ lại dẫn đến một người đàn ông, làm gì lại có chuyện đơn giản như vậy. Có thể thấy được khuôn mặt của cô đang rất ngượng ngùng… con bé này chưa từng thẹn thùng đến vậy.
“Được, coi như là đồng nghiệp”. Lão già cười ha ha, cẩn thận đánh giá người đàn ông đứng sau Hà Tích Phượng ‘được đấy, có vẻ rất xứng đôi với con bé’, cháu đã đưa bạn đến đây vậy chú Vương sẽ không thể không tự mình xuống bếp trổ tài, cam đoan sẽ cho hai cháu ăn đúng phở gia truyền của Vương gia”.
Nhưng trước khi bước đi hướng đến nói nhỏ qua bên tai Hà Tích Phượng, “tiểu tử này được đấy, cháu hãy chủ động một lần đi. Nhất định không được để cậu ta thoát đấy nhé”.
Nhất thời lúc đó Hà Tích Phượng càng thêm xấu hổ không chịu nổi khiến cho ánh mắt của Diệp Phong cũng có chút mất tự nhiên.
Hai người tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, mặc dù cái bàn có chút cũ nát nhưng lại được lau dọn rất sạch sẽ gọn gang, không hề mảy may có chút cảm giác bẩn thỉu của các quán ăn ven đường.
“Chị thường đến nơi này à?” Diệp Phong không khỏi hiếu kỳ nói, mới vừa rồi nghe cô cũng lão già nói chuyện cũng nhận thấy quan hệ của hai người cũng không phải là bình thường.
“Uh”, Hà Tích Phượng gật đầu, có chút buồn rầu, “Thật ra tôi là trẻ mồ côi, lúc tôi năm tuổi, cha mẹ tôi đẫ bị tai nạn mà qua đời, chỉ còn lại tôi cùng hai người anh sống ở đây, anh tôi hơn tôi mười sáu tuổi khi đó đã có việc làm nhưng tiền lương lại rất ít ỏi nên rất đáng thương, có lúc chúng tôi ngay cả cơm cũng không có mà ăn phải nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, đặc biệt là chú Vương đây, chú ấy thường xuyên nấu phở cho anh em chúng tôi ăn, khi đó tôi đã có cảm giác món phở nhà họ Vương là món phở ngon nhất thế giới, cho tới tận bây giờ vẫn cảm thấy như vậy”.
Diệp Phong thật sự không nghĩ rằng một tổng giám đốc xinh đẹp lại có số phận bi thảm đến vậy, nhưng trong lòng không ngờ rằng sau khi trở nên giàu có mà cô vẫn nhớ tới những ân nhân nơi này những người chỉ dựa vào việc bán được vài đồng một bát phở mà sống qua ngày, tuy nhiên hắn biết rất rõ người phụ nữ này không phải là người biết ơn mà không báo đáp.
Nhưng Hà Tích Phượng lại mơ màng nhìn Diệp Phong tâm sự, khẽ mở đôi môi đỏ thắm nói tiếp: “Kỳ thật cửa hàng của chú Vương này rất được yêu thích, con của chú ấy là giám đốc một xí nghiệp tư nhân, rất nhiều lần tôi khuyên chú Vương đóng cửa nhà hàng này nhưng chú Vương lại không nỡ bỏ đi”, Hà Tích Phượng nhẹ xoa xoa chén nước trong tay, trong ánh mắt lộ ra chút hâm mộ, “Không biết lúc nào tôi mới có thể yêu thích công việc của mình như chú Vương mà không hề vì danh lợi tiền tài”.
Diệp Phong nhìn vẻ ao ước của người phụ nữ xinh đẹp trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn, không hiểu sao lại có chút vui mừng? Nhiều năm qua hắn vẫn dùng sự giết chóc để chứng minh thực lực của mình, mặc dù trong đó chủ yếu là vì quốc gia, nhưng không thể phủ nhận cũng chỉ vì cái danh đệ nhất sát thủ kia mà hắn đã cố gắng trong suốt mười năm để tạo ra những kỷ lục nhưng đến một lúc hắn phát hiện ra đó thực sự không phải là điều hắn muốn.
Chỉ là cuộc sống hơn tháng gần đây khiến cho Diệp Phong có cảm giác trước đây hắn không được an nhàn. Bình yên có lẽ đã trở thành mục tiêu theo đuổi suốt đời của hắn. Diệp Phong nhìn làn hơi nước trong suốt bốc lên từ chén thủy tinh, ngầm ước ao cuộc sống của mình sẽ giống như chén nước này, cứ bình thản cho đến khi hoàn toàn hóa thành hơi nước thì thôi.
Sau khi Hà Tích Phượng ngồi một bên hông trên xe thấy bên cạnh hai người có luôn có những ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ được nếm thử qua cảm giác được mọi người để ý nhiều như vậy. Tuy là tổng giám đốc uy quyền của câu lạc bộ nhưng chưa bao giờ mà đi ‘bay’ một cách ngang ngược như thế này, xem ra cô rất kém trong khoản lấy lòng công chúng. Chỉ hôm nay có phóng túng một chút, trong lòng thầm suy nghĩ nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì liệu mình có như này không.
“Xịch”, xe máy được dựng lại vững vàng tại ngã ba đường Tân Giang, Diệp Phong nhìn một lượt xung quanh thì không thấy có ai có bộ dạng giống như làm quán ăn, phòng ốc cũng cũ nát không chịu nổi. Hai bên vỉa hè có vài cửa hàng, đối lập hoàn toàn so với thành phố T phồn hoa đô hội, nhìn vào cả khu phố này không còn nghi ngờ gì nữa đây là một khu dân cư nghèo.
“Chị Phượng, ở đây sao?” Diệp Phong tháo mũ bảo hiểm xuống, có chút khó tin nên hỏi, quay sau nhìn thẳng vào Hà Tích Phượng.
Hà Tích Phượng cố gắng gật đầu, “chính là đây, khi tôi còn nhỏ thường xuyên đến đây ăn cơm, thành phố T nổi danh với nhiều đồ ăn nhưng cũng tập trung nhiều những thứ khác nữa”.
Diệp Phong thật sự không thể nghĩ ra một người phụ nữ siêu quần có phong thái đoan trang tao nhã thường sẽ thích những nơi như thế chứ, mà cho dù có thích ăn ở đây đi nữa thì cũng không nên đưa một người đàn ông không quen thuộc đến đó chứ, còn rất nhiều sự lựa chọn sang trọng hơn, những người có tiền thường chọn những nơi sa hoa… những phòng ăn sa hoa để thể hiện đẳng cấp của họ.
Diệp Phong nhanh chóng tìm một chỗ trống để dừng xe, nơi này vốn không có bãi đỗ xe, thậm chí ngay cả xe đạp cũng đều tự do đi lại.
Nhảy xuống xe Hà Tích Phượng giống như là trở về nhà mình, thao thao bất tuyệt giới thiệu về kiến trúc xung quanh phòng ốc. Hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ của ngày trước, đổi lại là một người con gái đang đứng bên cạnh chẳng qua là cô gái ấy giờ có hơi quá tuổi.
Phụ nữ mà chưa kết hôn cho dù sự nghiệp có thành công đến mấy, tuổi tác có lớn chừng nào cũng thể hiện là một cô gái hồn nhiên. Diệp Phong cười cười, đi theo Hà Tích Phượng đến ngã tư đường, yên lặng nghe người phụ nữ này kể về những kỷ niệm của mình hồi còn nhỏ, kể về những trò nghịch ngợm của trẻ con đều ở đây. Nghe Hà Tích Phượng kể hắn cũng chợt nhớ tới chính mình hồi nhỏ cũng có nhữn trò đùa nghịch ngợm như vậy, chỉ là sau nhiều năm tay dính máu tanh nên cũng dần quên đi.
“Tốt lắm, chính là đây!” Hà Tích Phượng dừng chân, có chút hưng phấn vừa lại có chút chờ mong, nơi mà cô đã đến vô số lần mà cũng vào ăn vô số lần và cũng không thể cưỡng mình không trở lại đây.
“Quán ăn Vương gia”, Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu có chút loang lổ tàn tạ làm bằng gỗ liền xác định chắc chắn là đã để nhiều năm không tu sửa gì. Những cửa hàng truyền thống kiểu này dần dần sẽ được trang trí thêm nhiều đồ trang sức xa hoa, thay thế bằng những phòng ăn sạch sẽ mới có thể khuất mắt ở cái thành phố dơ bẩn này rồi dần dần bị người khác lãng quên.
Nhưng là gia truyền thì tất nhiên rất có giá trị, nếu như thật sự để đánh giá ẩm thực Trung Hoa thì lịch sử của những quán ăn như này tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Hả, con bé Phượng đây mà, sao giữa trưa mà cháu lại đến đây?” Vừa vào trong quán liền có một lão mặc tạp dề đi tới đón tiếp, khuôn mặt màu đồng có vẻ phúc hậu lúc đầu tỏ ra kinh ngạc kèm theo cả sự vui sướng từ đáy lòng.
“Đương nhiên là vì muốn ăn phở chú làm rồi! Không muốn làm nhưng vẫn muốn được ăn no món đó”. Hà Tích Phượng với lão già này hẳn là rất thân thiết nên chào hỏi không thể không trêu đùa, dường như ở đây không còn dáng vẻ của một phụ nữ mạnh mẽ nữa.
“Như vậy là không thương chú Vương này sao?” Lão gì giả bộ giận dữ nói, “uống nước nhớ nguồn, không có lão già này thì sẽ không có những người như cháu thích món phở này đến vậy!”
“Đương nhiên là cũng muốn chú Vương cùng ăn phở mà”. Hà Tích Phượng cười đáp, càng giống như là đang trêu ngươi lão già một cách vui vẻ mà không hề để ý đến việc hai người đang mặc những trang phục khác hẳn nhau thể hiện hai đẳng cấp khác hẳn nhau khiến cho những người ngồi ăn bên cạnh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tại sao một lão vương đầu làm phở ngon lại có thể quen biết một người cao quý như vậy, vừa nhìn đã có thể nhận biết được người con gái xinh đẹp này thuộc tầng lớp lãnh đạo.
“Vậy vị này chính là…?” lão già chợt ý thức được sau lưng Hà Tích Phượng còn có một người đàn ông với diện mạo tuấn tú, không khỏi hiếu kỳ hỏi. Vừa suy nghĩ rồi như chợt hiểu ra, lộ ra chút tươi cười bí ẩn nói, “ con bé Phượng này có bạn trai rồi mà không nói cho chú Vương này à? Cẩn thận sau này chú không bao giờ nấu phở cho nữa đâu đấy”.
“Đâu có chú”, Hà Tích Phượng tỏ ra chút ngượng ngùng, nhất thời hai má đỏ ửng lên, e thẹn nói, “chỉ là một người bạn bình thường thôi, cháu chưa có bạn trai đâu!”
Lão già cười cười, chính lão là người chứng kiến con bé Phượng lớn lên, sao lai không hiểu tính cách của nó thế nào chứ, từ khi cô trở thành một đại cô nương chưa từng thấy đưa một người đàn ông nào đến đây ăn cả chứ đừng nói gì đến bạn trai. Vậy mà bây giờ vô duyên vô cớ lại dẫn đến một người đàn ông, làm gì lại có chuyện đơn giản như vậy. Có thể thấy được khuôn mặt của cô đang rất ngượng ngùng… con bé này chưa từng thẹn thùng đến vậy.
“Được, coi như là đồng nghiệp”. Lão già cười ha ha, cẩn thận đánh giá người đàn ông đứng sau Hà Tích Phượng ‘được đấy, có vẻ rất xứng đôi với con bé’, cháu đã đưa bạn đến đây vậy chú Vương sẽ không thể không tự mình xuống bếp trổ tài, cam đoan sẽ cho hai cháu ăn đúng phở gia truyền của Vương gia”.
Nhưng trước khi bước đi hướng đến nói nhỏ qua bên tai Hà Tích Phượng, “tiểu tử này được đấy, cháu hãy chủ động một lần đi. Nhất định không được để cậu ta thoát đấy nhé”.
Nhất thời lúc đó Hà Tích Phượng càng thêm xấu hổ không chịu nổi khiến cho ánh mắt của Diệp Phong cũng có chút mất tự nhiên.
Hai người tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, mặc dù cái bàn có chút cũ nát nhưng lại được lau dọn rất sạch sẽ gọn gang, không hề mảy may có chút cảm giác bẩn thỉu của các quán ăn ven đường.
“Chị thường đến nơi này à?” Diệp Phong không khỏi hiếu kỳ nói, mới vừa rồi nghe cô cũng lão già nói chuyện cũng nhận thấy quan hệ của hai người cũng không phải là bình thường.
“Uh”, Hà Tích Phượng gật đầu, có chút buồn rầu, “Thật ra tôi là trẻ mồ côi, lúc tôi năm tuổi, cha mẹ tôi đẫ bị tai nạn mà qua đời, chỉ còn lại tôi cùng hai người anh sống ở đây, anh tôi hơn tôi mười sáu tuổi khi đó đã có việc làm nhưng tiền lương lại rất ít ỏi nên rất đáng thương, có lúc chúng tôi ngay cả cơm cũng không có mà ăn phải nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, đặc biệt là chú Vương đây, chú ấy thường xuyên nấu phở cho anh em chúng tôi ăn, khi đó tôi đã có cảm giác món phở nhà họ Vương là món phở ngon nhất thế giới, cho tới tận bây giờ vẫn cảm thấy như vậy”.
Diệp Phong thật sự không nghĩ rằng một tổng giám đốc xinh đẹp lại có số phận bi thảm đến vậy, nhưng trong lòng không ngờ rằng sau khi trở nên giàu có mà cô vẫn nhớ tới những ân nhân nơi này những người chỉ dựa vào việc bán được vài đồng một bát phở mà sống qua ngày, tuy nhiên hắn biết rất rõ người phụ nữ này không phải là người biết ơn mà không báo đáp.
Nhưng Hà Tích Phượng lại mơ màng nhìn Diệp Phong tâm sự, khẽ mở đôi môi đỏ thắm nói tiếp: “Kỳ thật cửa hàng của chú Vương này rất được yêu thích, con của chú ấy là giám đốc một xí nghiệp tư nhân, rất nhiều lần tôi khuyên chú Vương đóng cửa nhà hàng này nhưng chú Vương lại không nỡ bỏ đi”, Hà Tích Phượng nhẹ xoa xoa chén nước trong tay, trong ánh mắt lộ ra chút hâm mộ, “Không biết lúc nào tôi mới có thể yêu thích công việc của mình như chú Vương mà không hề vì danh lợi tiền tài”.
Diệp Phong nhìn vẻ ao ước của người phụ nữ xinh đẹp trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn, không hiểu sao lại có chút vui mừng? Nhiều năm qua hắn vẫn dùng sự giết chóc để chứng minh thực lực của mình, mặc dù trong đó chủ yếu là vì quốc gia, nhưng không thể phủ nhận cũng chỉ vì cái danh đệ nhất sát thủ kia mà hắn đã cố gắng trong suốt mười năm để tạo ra những kỷ lục nhưng đến một lúc hắn phát hiện ra đó thực sự không phải là điều hắn muốn.
Chỉ là cuộc sống hơn tháng gần đây khiến cho Diệp Phong có cảm giác trước đây hắn không được an nhàn. Bình yên có lẽ đã trở thành mục tiêu theo đuổi suốt đời của hắn. Diệp Phong nhìn làn hơi nước trong suốt bốc lên từ chén thủy tinh, ngầm ước ao cuộc sống của mình sẽ giống như chén nước này, cứ bình thản cho đến khi hoàn toàn hóa thành hơi nước thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.