Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 202: Chuyện hấp dẫn

Lân Gia Tiểu Lục

18/03/2013

Cho tới nay, Lục Tử Hồng luôn cho rằng Lưu Phỉ là một người rất có cá tính, một bên lời nói và việc làm không hề tương xứng với tuổi tác cũng đã đủ để nhiều người rung động. Có lẽ, dùng từ dã thú để hình dung về một cô gái hai mươi tuổi là không hợp lắm, nhưng biểu hiên ham muốn chiếm hữu của cô ấy lại như một con vật đói khát , chính xác mà nói là sự hấp dẫn của tiền bạc đối với cô ta từ trước tới nay không có khả năng kháng lại.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính mình có thể thuận lợi đoạt cô ấy về tập đoàn Đông Phương.

Hơi nhíu mày, nghiêng người hỏi: “Lưu Phỉ, lẽ nào cô không đồng ý đến Hương Tạ Hiên làm việc sao? Tôi vừa nói rồi, về thù lao của cô tôi sẽ không thay đổi bất kỳ cái gì, thậm chí còn có tiền thưởng thêm.Với cô mà nói , đổi nơi công tác cũng không có gì khác nhau, huống hồ Thính Vũ Các còn là nơi cô đã từng ở.

Cả buổi Lưu Phỉ đều nghe cuộc nói chuyện gay gắt giữa một nam một nữ kia, chẳng nói một câu, chỉ là cuối cùng không chịu được mới xen vào nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng ít nhiều cũng hơi hối hận, nhưng suy nghĩ chốc lát, nói tiếp: “Chính bởi vì đó là nơi tôi từng ở nên tôi mới không muốn quay về”.

Trong mắt người ngoài, cô ấy thực sự là một người tham của, thậm chí ở một số trường hợp còn bỏ cả những chuẩn mực đạo đức cơ bản nhất.. Cái này Lưu Phỉ chưa từng phủ nhận, những gì trải qua khi còn nhỏ nói cho cô biết trong xã hội này tiền mới là thứ quan trọng nhất, có thứ này sẽ không có cảnh cha vì mười mấy đồng mà nhảy lầu tự tử, cũng sẽ không có cảnh mẹ vì cho cô đi học mà mẹ phải gượng cười với lũ đàn ông thối tha.

Nhưng khi dần dần có được thứ mà trước đây mình luôn hướng tới, mà số lượng ngày càng nhiều, cô mới dần nhận thức được, mọi thứ mình làm chẳng qua chỉ vì báo thù, để chứng minh một số thứ, khi không quan tâm nữa, khát vọng đối với tiền bạc cũng càng ngày càng thấp, còn Thính Vũ Các với cô mà nói còn lưu lại những đau khổ của thất bại, đây cũng là lí do cô từ chối sự sắp xếp của bà chủ.

Lục Tử Hồng cũng không rõ suy nghĩ trong lòng của cô gái, tiếp tục truy hỏi: “Có phải là về vấn đề thù lao không? Nếu phải thì tôi có thể suy nghĩ tăng thêm hai mươi phần trăm”. Cũng không phải cô ấy hào phóng mà là việc đã vô cùng cấp bách, lượng hàng bị giữ đó là giao hàng có thời hạn, nếu quá hạn thì không thể giao hàng, đối mặt với chuyện phải bồi thường so với hai mươi phần trăm lương của Lưu Phỉ thật quá lớn, hơn nữa hiện nay người trong tay mình có thể đánh động Diệp Phong chỉ có mình Lưu Phỉ, bất luận thế nào cũng phải để thủ hạ bướng bỉnh này nghe theo sự sắp đặt của mình.

Diệp Phong nhìn Lục Tử Hồng nội bộ lục đục cũng có chút hả hê, Hắn cũng không phải là một người thích cầu người khác, nếu là anh hai Từ Tiến vào quan hệ này còn dễ nói nhưng quan hệ cũng không coi là quá thân thuộc như Đoạn Chính Thiên ,thì chuyện này cũng rất khó lám, Thứ nhất là mình cũng không nắm rõ tình hình, cái gọi là hàng cấm rốt cuộc là đến mức độ nào, đến giờ còn chưa biết gì cả, nhưng cũng không thể khẳng định không phải là người của tập đoàn Đông Phương giật dây. Thứ hai, trong tài liệu mà mình đã tìm hiểu, Đoạn Chính Thiên nổi tiếng mặt sắt, chớ nói quan hệ của mình, cho dù bố già đích thân đi cũng khó mà dàn xếp.

Lưu Nghị thấy hai người đang dồn ánh mắt vào mình, cười bất đắc dĩ nói: “Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Diệp, việc buôn bán giữa hai người tôi cũng không quan tâm lắm. Nếu là chuyện khác kết quả đàm phán của hai người có thế nào đi nữa, tôi đều có thể chấp hành, duy nhất chuyện đến Thính Vũ Các nhận chức thì tôi khó mà theo lệnh được”. Rất rõ ràng, nếu mình đồng ý giúp Diệp Phong để ý đến Thính Vũ Các, tình hình sẽ lại như nửa năm trước, mình chủ yếu giữ chức phó tổng bất kể chuyện gì cũng phải xin chỉ thị,.Mặc dù có rất nhiều kế hoạch phải trình lên cấp trên trước mới được thực hiện. đây cũng không phải việc mà cô muốn , chí ít cũng phải có lựa chọn khác, sẽ không làm.

Lục Tử Hồng vẻ mặt có chút thất vọng, cô biết Lưu Nghị là một cô gái rất quyết đoán, giống y như thái độ khi cô ấy làm việc, trong thời gian rất ngắn đưa ra quyết định, không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng liên quan đến bồi thường hàng, Lục Tử Hồng ôm hy vọng cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: “Không có bất kỳ thương lượng linh động nào sao?”.

Lưu Nghị lưỡng lự, lắc đầu, thở dài nói: “Chính xác mà nói là không có bất kỳ sự linh động nào. Đáng tiếc, điều kiện mà tôi đưa ra mọi người sẽ không đáp ứng”.

Lục Tử Hồng sáng mắt, cái này có nghĩa là vẫn còn một đường, vội vàng ngồi thẳng dậy nói: “Cô có điều kiện gì cứ nói thẳng ra, về có đáp ứng được hay không chúng tôi sẽ xem xét”.

Diệp Phong cũng rất tò mò về cô gái này, đúng, rất tò mò, tự cảm thấy cũng chú ý lắng nghe.

Lưu Phỉ nhìn hai người, ánh mắt ít nhiều có chút thương cảm, lấy dũng khí, nói to hơn một chút: “Nếu muốn tôi đến Thính Vũ Các, thì dành cho tôi quyền lực tuyệt đối về kinh doanh, nói cách khác, bất luận là giám đốc Diệp hay là bà chủ Hà Tích Phượng của Hương Tạ Hiên cũng không được can dự vào quyết định cho đến hành động của tôi”.

Lục Tử Hồng hơi sửng sốt, hồi lâu mới nói ra được một câu, chuyện này đã không phải chuyện mình có thể tự mình quyết định, qua điều tra trước kia, cho đến biểu hiện của Lưu Phỉ trong công việc nữa năm nay, cô chắc chắn không nghi ngờ năng lực của Lưu Phỉ



Thực sự là khó thêm khó, vì thế điều kiện này nói ra cũng như không nói, có lẽ một người đàn ông chỉ số IQ bình thường sẽ không chấp nhận yêu cầu như vậy

Theo như tiểu thuyết YY, kết quả nên xảy ra ngoài dự liệu, mới có thể thể hiện được khả năng quả quyết của nhân vật, rồi hấp dẫn người xem. Cụ thể mà nói là Diệp Phong sẽ ung dung bình tĩnh mà nói, được, tôi giao quyền tuyệt đối cho chô, sau này cả Thính Vũ Các đều do cô quyết định.

Đáng tiếc, Diệp Phong từ trước tới nay chưa bao giờ tưởng tượng mình là nhân vật trọng tiểu thuyết, nên hắn chỉ chọn cách làm đơn giản nhất, khẽ nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Điều kiện này thực sự vượt qua khả năng chấp nhận của tôi, chí ít là bây giờ, tôi không đủ dũng cảm và quyết đoán để giao một câu lạc bộ đáng giá nghìn tỷ cho một cô gái chưa biết thế nào”.

Nhất thời, chủ đề bế tắc ở đó, Lục Tử Hồng đã thấy vụ giao dịch này thất bại, , bất giác vì ngay từ đầu đặt ra quan hệ hai bên mà cảm thấy hối hận.

Xem ra, với Diệp Phong là bạn bè tương đối thân quen, thời gian quen biết không dài, cũng không được gọi là hiểu rõ nhưng lại có một cảm tình đặc biệt. Nhưng cảm tình này khiến Lục Tử Hồng muốn kéo hai người lại gần, càng không muốn lấy tư cách bạn bè để xin sự giúp đỡ của Diệp Phong, trao đổi ngang giá, không nợ nần nhau mới là lựa chọn tốt nhất. Bất đắc dũ, cuối cùng con đường này lại không thể thực hiện được

--

Cô cũng không muốn quở trách Lưu Phỉ, mỗi người đều có việc mình không thích làm, bình tĩnh lại , thì thấy rằng tình cảm của cô gái này với Thính Vũ Các rất phức tạp, lúc đầu mình lôi kéo cô ấy vào tập đoàn Đông Phương dựa vào tiền bạc không tồi, nhưng nguyên nhân lớn hơn là bản thân Lưu Phỉ , cách nghĩ của mình không được sự cho phép của người cầm quyền Thính Vũ Các mới là mấu chốt. Cái này sợ là nguyên nhân của điều kiện hà khắc cô ấy vừa mới nêu ra.

Cuối cùng, cuộc gặp này ra về chẳng vui vẻ, mãi đến lúc bóng dáng hai người con gái biến mất Diệp Phong cũng không hứa hẹn gì, Đây không có nghĩa hắn không có hứng thú với một người con gái vẻ ngoài bình thường như Lưu Phỉ , người vô cùng quen thuộc với Thính Vũ Các mà lại có kinh nghiệm quản lý như vậy thực sự là người mình cần, về chuyện hàng hóa tập đoàn Đông Phương bị giữ, xuất phát từ quan hệ bạn bè cũng phải giúp một tay, về có thành hay không thì còn phải xem vận may, đây là nguyên nhân hắn không hứa hẹn điều gì.

Rất tiện nhấn số điện của anh hai Từ Tiến, với người phụ trách tình báo ngông cuồng ấy, điều tra một người bình thường như Lưu Phỉ hẳn không phải là chuyện gì khó, đương nhiên trong đó không tránh khỏi có vẻ không biết người biết của. Từ Tiến rõ ràng không đáng với mấy chuyện như lông gà này, giọng nói có chút bực mình, nhưng với cái kiểu vừa đấm vừa xoa của đối phương thì cũng đồng ý sai tiểu đệ giúp Diệp Phong lấy chút tài liệu

Công việc tiếp theo. Đương nhiên là giải quyết vấn đề của Lục Tử Hồng

Sau khi chào hỏi thư ký xong, Diệp Phong lái xe ra khỏi Hương Tạ Hiên, lao thẳng đến tòa nhà làm việc của cục công an trung tâm thành phố T, để tìm trưởng phòng điều tra La Hoành để biết thêm thực tế một chút.

Những ngày này mặc dù bởi Hà Tích Phượng vứt xuống một đống việc, ít có thời gian nghỉ ngơi, nhưng trong thời gian đó cũng gặp La Hoành được mấy lần, còn ăn với nhau được mấy bữa, những thứ này đều là chuẩn bị công việc.Những nhân vật như thế này trong thủ đô cũng không kể xiết, lôi kéo vài người cũng không phải chuyện xấu.Mặc dù không có ý đồ lấy đó làm chỗ dựa thì thì tác dụng ẩn của nó cũng rất lớn, chí ít, nếu một tên côn đồ nào đó biết một nhân vật nào đó của bộ công an có quan hệ mật thiết với chủ của Thính Vũ Các, thì sẽ không đui mù mà đi gây sự, do đó cũng đỡ được nhiều phiền phức.

Bởi Diệp Phong trong nửa tháng này đến đây mấy lần cho nên nhân viên trực ban ngoài cổng cho đến người thường ra vào đây đều biết trưởng phòng La Hoành. Trong chuyện của Tiêu Chi Hạo, đã có ghi chép lại nên tài liệu của hắn một truyền mười, mười truyền trăm, người của cả thành phố đều biết vị nhân huynh này là phó tổng của Hương Tạ Hiên, Diệp Phong . Mà kiểu quan hệ bạn bè giữa quan chức với thương nhân đối với họ cũng đã quen rồi, Tiêu Chi Hạo và đội trưởng đội hình sự Tô Vĩnh Hạo là một ví dụ

Lúc này, cảnh sát nhân dân mới thực sự thể hiện cái vui vẻ phục vụ, dẫn Diệp Phong đến phòng bên cạnh phòng La Hoành đang họp, rồi rót trà, bảo hắn đợi, thỉnh thoảng có người đến hỏi thăm hai ba câu, nguyên nhân là một số tin tức nhỏ nào đó đã cho thấy Diệp Phong chính là đại thiếu gia của bang hội ngầm Lãnh Phong Đường. Xã hội ngày nay là như vậy, quan hệ giữa cảnh sát và xã hội đen cũng không phải nước lửa không cùng, bất kể chuyện gì cũng phải dựa vào tình hình cụ thể mà định.

Chừng mười mấy phút sau , La Hoành bước vào phòng

“Diệp Phong , sao anh lại tới đây? Lúc này lẽ ra đang làm ở Hương Tạ Hiên chứ? Theo như tôi biết, vị giám đốc đó đã vứt hết công việc cho trợ thủ đắc lực như anh, cả ngày chui vào bệnh viện chăm sóc người bệnh”. Qua mấy lần tiếp xúc, La Hoành đã bỏ qua sự câu nệ trước đây, theo những gì mình thấy ở lớp con em nhà quan, Diệp Phong này là không phách lối nhất, là người giống người bình thường nhất. Mặc dù kiểu người thế này không quá khả thi để trở thành bạn tri kỷ nhưng có thể chung sống bình thường.



“Bà chủ tôi làm như vậy không phải cũng giảm bớt gánh nặng cho anh sao”. Diệp Phong cười hỏi ngược lại.

Trong cuộc nói chuyện, La Hoành báo cho mình biết, Đoạn Chính Thiên khi rời đi phân phó, muốn trợ thủ đắc lực trưởng phòng La này chăm sóc người con gái vẫn nằm trong viện, giờ có Hà Tích Phượng làm nhân viên phục vụ miễn phí, La Hoành đương nhiên cũng bớt không ít phiền hà, hàng ngày không cần chạy vào viện nữa.

La Hoành gật đầu, biểu thị đồng ý, mặc dù không hiểu rõ Hà Tích Phượng nhưng cũng rõ quan hệ giữa cô ấy và đại tiểu thư Đoạn Băng, cũng yên tâm để cho Hà Tích Phượng tùy ý thể hiện khả năng làm cơm của mình, càng tránh được công việc hàng ngày trộn thức ăn bổ dưỡng cho tiểu thư

Hiện giờ hắn đã có thể về thủ đô rồi, bất đắc dĩ hai tháng trước lại tiếp nhận một vụ, vì thế vẫn ở tổ điều tra, đến giờ hắn vẫn chưa quyết định xử lý đống hàng hóa đó như thế nào.

“Cùng ăn cơm trưa?”truyền thống của Trung Quốc là ăn trước bàn chuyện sau. Đây là do người ta định ra như vậy, Diệp Phong đương nhiên cũng thế, vì vậy ngó nhìn La Hoành ngồi cạnh mình rồi mời.

La Hoành đã đoán ra anh bạn này không có chuyện thì không lên tam bảo điện, sau khi đưa cho điếu thuốc, than thở: “Người bận rộn như anh vô duyên vô cớ đến tìm tôi, nhất định sẽ không chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, tôi nghĩ buổi trưa có thể là tôi không có thời gian”.

“Được thôi” Diệp Phong tự lôi ra hộp quẹt châm điếu thuốc lá, nhả ra một hơi rồi nói: :”Tôi đến đây là để hỏi thăm một chuyện. Tập đoàn Đông Phương có một lô hàng có vấn đề, hiện giờ do tổ điều tra của bộ công an phụ trách. Tôi muốn biết cụ thể là thế nào. Đương nhiên nếu cậu khó xử thì có thể không nói”.qua quan sát, cũng có bước đầu hiểu về đặc điểm tính cách của La Hoành . Về một số chuyện nào đó, người này vẫn hơi khéo đưa đẩy nhưng lại nguyên tắc , không hề qua loa đại khái, lòng dạ ngay thẳng như vậy, kết quả có thể càng tốt.

“Ừ” La Hoành mặt đầy hồ nghi nhìn thằng cha trước mặt, xem ra chuyện mình là tổ trưởng tổ điều tra đã bị hắn biết, bất giác cười nói: “Chỉ sợ là anh biết rồi, tôi phụ trách làm tổ trưởng tổ điều tra, buổi họp vừa rồi chính là vì chuyện này, anh có quan hệ với tập đoàn Đông Phương à? Có thể để anh đến xin , xem ra quan hệ cũng không nhạt”.mấy ngày này không nghỉ ngơi, dựa vào khả năng điều tra của mình, đã đại khái điều tra ra thân phận thực của Diệp Phong, Diệp Phong là cháu đích tôn. Thân phận này trong đảng thái tử coi là rất cao, mà cha hắn có thể ngang vế với Đoạn Chính Thiên, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ

Diệp Phong không ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại khiến mình đụng phải nhân vật then chốt, sự việc ngược lại dễ giải quyết rồi, hắn khẽ lắc đầu nói: “Tôi không phủ nhận, tổng tài tập đoàn Đông Phương Lục Tử Hồng là bạn của tôi, nhưng tôi đến đây không phải là giúp ai cầu chuyện, cũng không phải muốn quấy nhiễu công việc của các anh, chỉ là tôi rất tò mò về chuyện này, có thể kinh động bộ công an chắc chắn không phải chuyện nhỏ, nhưng tôi thấy Lục Tử Hồng nhân vật chính của chuyện này lại thản nhiên chạy khắp nơi, dường như các anh cũng không tiến hành quản lý sự tự do của cô ấy, thậm chí không có bất cứ hoạt động giám sát nào, đây hình như rất không hợp lý”.

La Hoành không khỏi chấn động vì lối suy nghĩ kỹ càng của đối phương. Đương nhiên đây là bởi hắn không hiểu rõ tình hình, nên mới có nghi ngờ như vậy. Chuyện này nói ra cũng không phải chuyện gì cơ mật, cũng không sợ nói ra với người ngoài, hơn nữa, coi như mình không nói thì với khả năng của Diệp gia cũng không thể không điều tra ra, chỉ cần một cuộc điện thoại của Diệp Tồn Chí, bộ trưởng Đoạn có khi cũng sẽ nói”.

Đã như vậy, chẳng bang thuận nước giong thuyền, đem toàn bộ chuyện nói cho người thanh niên bên cạnh.

“Chúng tôi không thi hành với Lục Tử Hồng mà chỉ hỏi han đơn giản nguyên nhân là chuyện này không thể liên quan đến cô ấy” La Hoành nói rõ ràng,êm tai “Cái gọi là hàng cấm rốt cuộc là cái gì, cúng tôi cũng chưa thông báo cho người của tập đoàn Đông phương, chỉ có nhân viên nội bộ mới biết,điều duy nhất tôi có thể nói cho anh là chuyện này liên quan đến một thế lực khủng bố nào đó của nước ngoài, cũng không phải một thành phố hay tỉnh có thể giải quyết được, vì thế bộ công an mới đặc biệt điều lực lượng có khả năng đến điều tra”.

“Hả?” Diệp Phong lập tức hứng thú, liên quan đến thế lực bên ngoài giống như có quan hệ mật thiết với mình, nhưng đối phương đã nói đến bảo mật thì mình cũng không chất vấn thêm, nên kéo chủ đề về chỗ mình quan tâm “ Vậy lô hàng đó hiện giờ hoàn tất điều tra chưa, có thể đưa ra nước ngoài đúng thời gian không”.

“Cái này…” La Hoành do dự, chuyện này không phải một mình hắn có thể quyết định được, với tình hình hiện nay, lô hàng này đã điều tra rõ hai bên, có thể xác định trong đó không có hàng cấm, về việc có thể cho thông quan hay không còn phải bàn bạc xin chỉ thị

Xem biểu hiện của đối phương, Diệp Phong lập tức có hy vọng, dường như , chuyện này rất hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Xuất Ngũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook