Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 220: Con át chủ bài

Lân Gia Tiểu Lục

18/03/2013

Nếu như không có cô em gái này, thì Lý Duệ chắc đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình của gã từ rất lâu rồi, là một đứa trẻ mồ côi, gã không có lý do nào vứt bỏ đứa em gái mất cả cha lẫn mẹ như nó cả. Nếu như có thể, thì gã cũng mong Lý Đan dọn ra ngoài ở với gã, chứ không ở cùng với ông nữa. Dĩ nhiên, đây chỉ là một điều hoang tưởng, một ông lão đã bị mất đi đứa cháu trai rồi, thì làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đứa cháu gái cơ chứ, bây giờ ông để cho Lý Đan gặp mặt gã đã là một kỳ tích vô cùng lớn rồi.

Tuy rằng rất hay xuất hiện trong những cuộc tiệc rượu, nhưng Lý Duệ lại không có xu hướng hướng ngoại chút nào, bình thường thì cũng chỉ là do tiếp khách gã mới miễn cưỡng đi như vậy thôi. Còn ngày hôm nay, gã chọn quán ăn theo phong cách phương tây sang trọng nổi tiếng nhất thủ đô này, tất cả đều là vì cô em của gã thích vậy.

“Anh! Sao anh tự nhiên lại muốn mua căn phòng ở đó vậy?” Cô gái lần này không còn để ý đến những món ăn trên bàn nữa, mà đột nhiên lại vô cùng quan tâm đến căn hộ mà hiện tại Lý Duệ đang ở.

“Em không đoán ra được hay sao?” Lý Duệ lắc lắc đầu nói: “Dĩ nhiên! Sự viếng thăm của em cuối cùng cũng đã phá hoại toàn bộ kế hoạch của anh rồi, có lẽ trong vòng một thời gian không lâu nữa, căn phòng nhỏ bé kia của anh sẽ lại trần trụi trước mắt của bao nhiêu người, như căn biệt thự cũ của anh vậy! Toàn là những người mà anh không muốn gặp chút nào cả!” Tính ra thì đã gần mười năm nay ông nội của gã cũng không đến làm phiền gã nữa, đây cũng là bản tính cao ngạo vốn có của gia đình gã, chính vì thế mà không ai chịu nhường ai cả.

Nhưng, trong mấy ngày gần đây bên cạnh gã lại xuất hiện quá nhiều người lắm chuyện, ai cũng khuyên gã nên quay lại với gia đình, trong đó cũng có không ít người là bạn thân của gã. Lý Duệ không cho rằng những ngươi này tự nhiên vô duyên vô cớ lại đến khuyên nhủ mình như vậy, chắc chắn là đằng sau lưng bọn họ có người giật dây, sai bảo, mà gã cũng đoán ra được người đứng đằng sau đó chính là một ông lão cứng đầu.

“Anh không muốn gặp em sao?” Lý Đan tập tức cong môi lên, nũng nịu nói: “Em biết ngay là anh không thèm để ý đến cô em gái của anh một chút nào cả mà! Đến những giờ phút quan trọng, anh toàn dùng tiền để bịt mắt em thôi!” Từ nhỏ tới lớn, đặc biệt là những năm gần đây, cuộc sống của Lý Đan chẳng khác gì một cô công chúa cả, không biết có phải là ông sau khi mất đi đứa cháu trai, nên mới dồn hết tình cảm của mình lên đứa cháu gái này hay không, nhưng nói cho cùng thì mặc dù đối với người khác ông rất nghiêm túc, nhưng đối với cháu của mình thì ông hết mực cưng chiều.

“Nhưng không phải là em cũng thích cái kiểu bịt mắt này của anh sao?” Lý Duệ chỉ vào người phục vụ đang bưng lên một đĩa bít tết, cười nói: “Thôi ăn đi nhóc! Chuyện của anh và ông thì không phải là một đứa nhóc như em muốn giải quyết mà giải quyết được đâu!” Lý Duệ chưa bao giờ nghi ngờ về chỉ số thông minh của Lý Đan, vì thế mà gã biết đây không phải là một bữa ăn thông thường như bao bữa ăn khác, ít ra thì cho đến lúc này gã cũng đã cảm nhận được tất cả sự việc đều có thể do cô em gái gã bày ra. Dĩ nhiên, gã rất thương em gái của mình, nhưng đó không đồng nghĩa với việc gã từ bỏ sự thù hận với một người nào đó, bởi đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lãnh tĩnh

“Tại sao anh lúc nào cũng không ngồi yên để nghe em nói được nhỉ?” Lý Đan nói với giọng phẫn nộ pha lẫn sự sốt ruột, cô lại nghiêm giọng nói: “Anh Duệ! Em có một chuyện vô cùng nghiêm túc muốn nói với anh đây! Xin anh cũng có thái độ nghiêm túc khi nghe em nói!” Lý Đan dĩ nhiên biết vì sao mà anh trai của cô lại chọn căn hộ bé như vậy ở trong khu dân cư đó, đây chính là phương pháp trốn chạy của gã, khi nãy cứ vòng vo tam quốc mãi không có kết quả gì, nên lần này Lý Đan quyết định đi thẳng vào vấn đề, như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.

“Em nên biết là anh không muốn nhắc đến…” Lý Duệ thở dài buồn bã nói, có lẽ trong mắt của người nào đó, thì chắc đã quên đi sự tồn tại của thái tử nhà họ Lý này từ lâu rồi, bởi bất kỳ ai cũng không thể ngờ rằng, cái gã ma cô lông bông lêu lổng, chơi bời thác loạn suốt ngày như gã, giờ đây lại trở thành một nhà thương gia khét tiếng như vậy.

“Nhưng nói thế nào thì nói đó cũng vẫn là ông nội của chúng ta mà!” Vì quá nóng ruột, nên Lý Đan đã kéo luôn cả chiếc ghế đến cạnh bên Lý Duệ, tiếng ghế bị kéo lê trên sàn kêu lên ken két làm cho mọi người xung quanh ai cũng phải quay đầu lại nhìn, nhưng không phải vì vậy mà Lý Đan cảm thấy ngượng ngùng, mà ngược lại giọng của cô càng lúc càng to: “Anh biết không? Ông dạo gần đây sức khỏe yếu lắm, tuy ông không nói gì, nhưng em biết ông đang rất muốn được gặp anh, lẽ nào anh không thể bỏ chút thời gian của mình ra để đi thăm ông được hay sao hả?”

“Em nên biết rằng, anh đã thề là anh không bao giờ đặt chân lại nơi đó thêm một lần nào nữa, và anh cũng không muốn gặp lại ông!” Nét mặt của Lý Duệ tuy có chút do dự, nhưng giọng nói của gã vẫn bình thản như không, gã đáp lại từng từ từng chữ một cách chắc nịch, và cuối cùng gã liền buông thõng lấy một câu: “Anh nói thật với em nhé! Anh và Lý gia bây giờ không có một chút quan hệ nào nữa rồi, và ông ấy cũng chẳng phải là ông nội của anh nữa!”

Quan hệ huyết thống đối với gã là một điều mà gã không thể phủ nhận được, nhưng Lý Duệ vẫn lựa chọn phương án ngăn cách, từ mặt ông nội gã. Những năm gần đây, gã lăn lộn nơi thương trường, mật ngọt cay đắng, cho dù là lúc gã gặp khó khăn nhất, gã cũng không hạ mình đi cầu xin ông nội của gã bao giờ cả. Điều này cũng có thể lý giải là, sau bao nhiêu cay đắng, chông gai cuối cùng gã cũng đã có được vị trí đáng nể như ngày hôm nay, đây hoàn toàn là dựa vào công sức của gã, chứ không phải của bất kỳ một ai cả.

Chính vì vậy mà bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào Lý Duệ cũng có thể vỗ ngực tự hào nói rằng tập đoàn Kỳ Lợi là do gã một tay gây dựng lên, không hề có liên quan gì đến cái gia tộc hiển hách, cũng như địa vị hiển hách của ông già kia chút nào cả.

“Nhưng mà….” Lý Đan nhất thời câm lặng không biết nói thế nào cho phải, cho đến bây giờ cô vẫn không biết tại sao giữa anh trai và ông nội của cô lại có một mối thù sâu đậm như thế, đến độ hai người giờ đây không muốn gặp mặt nói với nhau lấy một câu. Cô không phải là không tin vào lời nói của anh trai mình, mà là có lẽ đối với bất kể chuyện gì thì anh trai của cô luôn luôn nhường nhịn cô, ngoại trừ duy nhất chuyện này. Đây là vấn đề đã đeo bám Lý Duệ cả mười năm nay, e rằng đã ăn sâu vào tận xương tủy của gã rồi, trừ phi ông nội của gã hạ mình với gã, nhưng điều này thì quả thực là khó mà xảy ra được, nó khó chẳng kém gì việc Lý Duệ đồng ý quay về nhà họ Lý cả.



“Hai người mà hôm nay gặp ở cửa phòng anh là hàng xóm của anh đấy à?” Sau một hồi thuyết phục, cũng như đe dọa không được thành công, Lý Đan đành phải chuyển đề tài câu chuyện. Cô biết mình cổ động bao nhiêu người đến khuyên bảo anh trai của mình về nhà một chuyến không có kết quả gì, nên định đích thân ra mặt thuyết phục ông anh cứng đầu của mình, nhưng kết quả cũng vậy. Có lẽ, thời gian mới là liều thuốc hữu hiệu nhất để xóa mờ vết thương, nhưng không biết là phải đợi thêm bao lâu nữa, lẽ nào lại phải đợi thêm mười năm nữa hay sao. Lãnh tĩnh Lãnh tĩnh

Sau khi chuyển đề tài nói chuyện, thì không khí bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong tiềm thức của mình, thì ngoại trừ việc phải quay về đối mặt với cái ông già của gã ra, thì bất kể chuyện gì Lý Duệ đều có thể vui vẻ đón nhận.

“Đại khái là có thể dùng hai từ đối thủ để miêu tả quan hệ giữa anh và bọn họ, như vậy là hợp lý nhất!” Lý Duệ sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, liền mở miệng đáp.

“Tình địch hả anh?” Lý Đan nhất thời mắt chữ o mồm chữ a, đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong óc của cô, nhưng khi nhớ đến người con gái xinh đẹp kia, bất giác buột miệng nói ra ngoài.

Lý Duệ lúc này vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của phụ nữ, đặc biệt là với cô em gái lúc nào cũng suy nghĩ mông lung của mình.

“Em nghĩ rằng bây giờ anh lại phải đi tranh giành phụ nữ với người đàn ông khác hay sao hả?” Gã không hề trả lời một cách trực tiếp câu hỏi của Lý Đan, mà hỏi ngược trở lại cô. Có mấy tờ báo giải trí cũng từng tung tin rằng bên cạnh tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lợi không có lấy một cô gái nào, thậm chí bọn họ cũng đã từng đoán già đoán non rằng Lý Duệ là người không thích phụ nữ. Về chuyện này thì Lý Duệ cũng không lên tiếng giải thích gì cả, gã không phải là người thích trốn tránh, theo gã thì trong một thời điểm thích hợp nào đó, gã cũng hy vọng lại một lần nữa có được tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng sau khi người con gái mà gã yêu qua đời, thì gã đúng là chưa gặp được người con gái nào thực sự làm cho gã phải rung động cả.

Lý Duệ nghĩ hồi đó thì Lý Đan cũng chỉ vừa mới mười tuổi, không có ấn tượng gì về chuyện tình cảm của gã khi đó. Nhưng, Lý Đan cũng hiểu rằng sau khi tình yêu đầu đời của anh trai mình chết, thì gã cũng không còn mặn mà gì với chuyện tình yêu nữa, có lẽ Lý Duệ đã yêu cô ấy một cách quá say đắm rồi.

“Vậy nhưng, lẽ nào anh không thấy là cái cô gái đó có tướng mạo giống với người nào đó mười năm về trước hay sao?” Ký ức về người đó trong trí nhớ của Lý Đan đã mai một đi rất nhiều, nhưng những bức ảnh còn sót lại của cô ấy thì còn rất nhiều. Có lẽ chính vì vậy mà Lý Đan hiểu rằng chuyện anh trai mình đòi ra ở riêng như vậy, chắc chắn ít nhiều là có liên quan tới cô gái đó, đây cũng là lý do tại sao cô lại dùng ánh mắt dò xét kỳ lạ như vậy khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt.

“Giống sao?” Lý Duệ không phải là không phát hiện ra điều này, nhưng trong suy nghĩ của gã thì tướng mạo giống nhau không có nghĩa lý gì hết, bởi vì gã cảm nhận được sự lạ lẫm khó gần toát ra từ Lãnh Nguyệt, chính vì vậy mà gã không cảm thấy Lãnh Nguyệt có điểm gì chung với người con gái mà gã yêu cả,: “Anh chẳng thấy có điểm nào giống cả, cô ấy là bạn gái của Diệp Phong, chẳng liên quan gì đến anh cả!”

“Diệp Phong…” Lý Đan ngay lập tức lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, sau đó cô liền nhai ngấu nghiễn miếng thịt bò, cứ như cô đang gặm nhấm từng thớ thịt trên người của Diệp Phong vậy. Anh trai của cô có thể nhịn được, chứ cô thì nhất quyết không, bởi trong mắt của cô thì cái gã Diệp Phong đó căn bản không xứng đáng với Lãnh Nguyệt chút nào. Có lẽ Lý Đan khác với nhiều người con gái khác ở điểm này, bởi khi gặp được một người con gái đẹp thì cô cảm thấy cần phải chiêm ngưỡng, hơn là ganh tị, cô luôn cho rằng cô có đặc tính của con trai, chính vì vậy mà cô cảm thấy mình nên có trách nhiệm bảo vệ họ hơn là ghanh ghét họ.

“Anh và bọn họ có một chút liên quan đến việc làm ăn!” Lý Duệ không phát hiện được sự thay đổi trên nét mặt của Lý Đan, gã nhấp một ngụm rượu vang xong liền nhẹ nhàng nói: “Anh muốn mua lại Thính Vũ Các, mà Diệp Phong lại là tổng giám đốc của nó, và hắn ta không muốn bán lại cho anh, chỉ có vậy thôi!”

Ánh mắt của Lý Đan đột nhiên sáng rực lên, từ trong câu nói của anh trai cô thì cô đã phát hiện được một điều, đó là không phải chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được cả, nếu như mình bây giờ giúp anh ấy trong việc này, thì có lẽ anh ấy sẽ đồng ý làm theo những yêu cầu của mình.

Nghĩ đến đây Lý Đan bất giác mỉm cười đắc ý, làm việc tốt thì có lẽ không không biết, chứ còn làm mấy việc phá phách nọ kia thì đối với cô quá ư là đơn giản. Sự việc có lẽ cũng không quá phức tạp như anh trai của cô nghĩ, nếu như cái gã Diệp Phong kia không đồng ý bán Thính Vũ Các, thì mình sẽ làm cho cái danh tiếng của nó trở nên thối nát đến độ hắn ta phải bán nó đi một cách vội vội vàng vàng.

Dù sao thì trong tay mình cũng có con át chủ bài, nên biết rằng khả năng phá hoại của người đó là vô cùng ghê gớm, và điều quan trọng nhất là người đó lại rất nghe lời của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Xuất Ngũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook