Chương 184: Đây là cha vợ con
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Mọi việc đã sáng tỏ, bữa cơm cũng vui vẻ hẳn lên, tài nghệ của Tôn Thi Lam khiến Hà Tích Phượng khen không dứt miệng. Vấn đề ngôi thứ cũng trở nên phức tạp, cuối cùng vẫn quyết định Diệp Phong vẫn sẽ gọi là chị Phượng, dù sao tuổi hai người cũng không chênh nhau là mấy, gọi là cô mọi người đều cảm giác không được tự nhiên.
Phụ nữ với nhau nếu như không có ghen ghét, thì quen biết nhau quả thật là nhanh. Làm giám đốc của Hương Tạ Hiên, cả ngày đi lại với chị em phụ nữ, Hà Tích Phượng tất nhiên cũng không gặp khó khăn gì với Tôn Thi Lam. Cuối cùng cô còn đưa thẻ bạch kim của câu lạc bộ cho Tôn Thi Lam.
Đã tối rồi, bên ngoài trời đen kịt, tất nhiên không thể để cho một cô gái một mình về nhà, sau khi cùng cha mẹ chào hỏi xong, Diệp Phong cùng Hà Tích Phượng rời khỏi nhà. Ánh đèn BMW lóe sáng, nhưng mà trong xe lại tối vô cùng. Đợi xe chạy ổn định rồi, Hà Tích Phượng mới thở dài nói:“Diệp Phong, cậu có phải đã sớm biết thân phận của tôi rồi không, bởi vì tôi là em của Kiến Quốc nên cậu mới đến Hương Tạ Hiên?”
Tuy trên mặt đang mỉm cười, lúc ăn cơm cũng không hỏi nhiều, có lẽ trí thông minh của cô vẫn liên tưởng đến quá nhiều thứ rồi, đến ngay cả chuyện kiếm một cuộc sống bình thản của một cậu thanh niên, cũng sinh hoài nghi.
“Thật ra trước khi đến tôi không biết chị chính là em gái của chú Hà.” Diệp Phong liếc mắt sang ngườ phụ nữ bên cạnh nói,“Mãi đến mấy ngày hôm trước đến nhà chị lấy tư liệu, ngẫu nhiên nhìn thấy bức ảnh, mới biết quan hệ giữa chị và chú Hà, tôi vẫn nhớ rõ khi còn bé, chú Hà thường xuyên ôm tôi, đối xử với tôi rất tốt, thậm chí cảm giác còn tốt hơn cả cha tôi.”
Nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ có Diệp Phong là hiểu rõ, trên thực tế, Hà Kiến Quốc không và cũng không thể cả ngày chơi cùng con nít, chỉ là từ khi Diệp Phong nhớ chuyện đến giờ, Diệp Tồn Chí luôn sắm vai ông bố xấu xa. Về mặt thái độ mà nói, hắn vẫn có phần nghiêng về Hà Kiến Quốc.
Hà Tích Phượng khẽ thở dài. Chính mình từ khi học trung học đã rời xa anh trai, bắt đầu cuộc sống tự lập ở trường, số lần gặp Hà Kiến Quốc cũng không nhiều nên tất nhiên không biết anh trai còn có một người bạn tốt là Diệp Tồn Chí và một người cháu là Diệp Phong.
“Nếu như không phải máy bay gặp chuyện, tôi hoàn toàn có thể bảo anh tôi bỏ việc, hưởng thụ cuộc sống an nhàn lúc về hưu.” Tài sản của cô bây giờ, không chỉ nuôi được cả nhà anh trai, mà cho dù nuôi tất cả những bạn bè thân cận cũng không thành vấn đề. Nhưng mà, ý nghĩ này đã tan vỡ bao nhiêu năm nay rồi.
Diệp Phong nắm tay lái, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt nhưng trong bóng tối không bị người phụ nữ đó phát hiện ra.
“Người chết không thể sống lại, tôi nghĩ điều mà chú Hà muốn nhìn thấy nhất chính là sự thành công của chị.” Hà Kiến Quốc là người như thế nào hắn biết rõ,trước khi chết đã dặn hắn chăm sóc cho người thân của mình, có thể thấy được Hà Tích Phượng trong lòng hắn rất quan trọng, đó cũng là lí do tại sao hắn kiên quyết ở lại Hương Tạ Hiên.
“Được rồi, không nói chuyện buồn nữa.” Hà Tích Phượng vỗ tay nói: “ Chuyện với Hidding đã giải quyết xong rồi, tôi cũng đã yên tâm, còn về đề nghị của cậu ngày mai tôi muốn cho mình một ngày nghỉ, chuyện của câu lạc bộ do cậu chịu trách nhiệm, coi như rèn luyện trước khi thăng chức. Cậu thấy thế nào?”
“Không vấn đề gì.” Diệp Phong trả lời rất dứt khoát. Thật ra phần lớn đều là mấy chuyện thường ngày, ký tên mà thôi, hơn nữa còn có Lưu Nghị trợ giúp nên hắn tin là mình vẫn có thể ứng phó được.
Bỗng nhiên nhớ tới ngày mai cha còn phải dẫn mình đi gặp một nhân vật quan trọng, không khỏi có chút do dự, chỉ là Hà Tích Phượng khó lắm mới được nghỉ ngơi một lần, làm sao có thể phá hỏng được, cùng lắm thì ngày mai cho Lưu Nghị phụ trách, dù sao Hương Tạ Hiên cũng sẽ không có chuyện lớn gì cả.
Chiếc xe nhanh chóng đưa Hà Tích Phượng trở về biệt thự của cô, sau khi từ chối đề nghị lái xe về nhà, hắn tự bắt xe taxi về. Khó khăn lắm cô mới có được một ngày nghỉ ngơi vậy mà lại lái xe của cô ta về thì ngày mai cô ta muốn đi hóng gió thì lấy gì mà đi, hắn sao có thể lấy xe của người ta chứ.
Nhìn bóng tối bên ngoài xe, Diệp Phong khẽ cười, tựa hồ ngày mai sẽ được gặp mặt ông chủ Tiêu Vạn Sơn Đại lừng danh, không biết hắn mạnh hơn hai con trai của hắn bao nhiêu......
.................................
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong đúng giờ rời khỏi giường, rửa mặt xong, ăn chút gì đó rồi lái xe rời nhà, điểm đến đầu tiên chính là Hương Tạ Hiên.
Vừa mới đến văn phòng, Triệu Bằng liền chạy tới, Diệp Phong biết hôm nay mình tới khá sớm nhưng không ngờ cái tên này còn đến sớm hơn cả mình.
“Anh Diệp, nghe nói hôm qua ở phi trường có án mạng?” Chưa nói được câu nào, Triệu Bằng đã chuyển ngay chủ đề sang những tin tức lá cải mà hắn biết được. Đương nhiên tin tức cũng không phải là tin lá cải mà là từ truyền hình, báo và những ông lái xe.
“Cậu biết rồi sao còn hỏi tôi?” Diệp Phong cười rồi liếc nhìn đối phương, giận dữ nói.
“Không phải là em không tận mắt nhìn thấy sao?” Triệu Bằng ha ha cười, hấp tấp theo sát ông chủ, tiếp tục nói:“Báo chí đưa tin, ngày hôm qua mấy tên tại hiện trường sợ gần chết, đến khi trở về cũng nói không thành câu, muốn biết sự thật thì phải hỏi phó tổng giám đốc Diệp cái gì cũng biết, cái gì cũng không sợ.”
“Sao cậu biết tôi không sợ hả? Cậu đã nhìn thấy cảnh dao đâm máu chảy lênh láng chưa?” Diệp Phong từ bàn làm việc lấy ra hai tập văn kiện, trợn mắt nói:“Còn nữa, cái kiểu xưng hô giám đốc Diệp ở đâu ra thế?”
“Chuyện này...... Em đoán thế .” Triệu Bằng cười hì hì, rồi lại chợt nghiêm mặt nói:“Theo tin tức đáng tin cậy, Điền Á Phỉ xác định muốn cuốn gói rời đi để trống vị trí phó tổng, không phải là anh thì ai?em gọi sớm vài ngày mà thôi.”
Vốn tưởng rằng đối phương nghe xong sẽ ngạc nhiên, ít nhất cũng hỏi han vài câu, không ngờ Diệp Phong chẳng có phản ứng gì, vừa phê duyệt gì đó vừa thuận miệng nói:“Tôi thấy cậu không tồi đâu, khứu giác nhạy bén thế nhất định sẽ được các lãnh đạo để ý đến, một bước lên mây.”
Triệu Bằng lẽ nào lại không nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của hắn, nhưng mà ở cùng Diệp Phong lâu cũng hiểu, hắn có đôi khi cũng nói đùa vài câu, hắn gãi đầu xấu hổ, gượng cười hai tiếng cho qua.
“Buổi sáng tôi ra ngoài có chút việc. Chuyện ở văn phòng do cậu toàn quyền phụ trách.!” Những cái gì cần kí tôi đã kí xong rồi, Diệp Phong đứng lên, dặn dò,“Còn nữa Hà tổng hôm nay nghỉ, nếu như có chuyện gì thì đến tìm hai phó giám đốc Lưu Nghị và Lăng Thông.
“Vâng, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Triệu Bằng giơ tay chào kiểu quân đội, vẻ mặt nghiêm nghị đến chết cũng sẽ tuân lệnh. Lát sau theo Diệp Phong ra cửa định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Diệp Phong dừng bước lại, dò hỏi. Mình nói rất rõ ràng rồi, tên tiểu tử này lại không hiểu sao?
“A!. Em có chuyện muốn hỏi anh.” Triệu Bằng nghiêm túc nói:“ Những người hôm qua đến sân bay tiễn Hidding đã trở lại, duy chỉ có Hà tổng và anh là không thấy đâu. Hôm nay sáng sớm anh lại nói Hà tổng không đi làm , chuyện gì đã xảy ra, đúng là đáng để nghiên cứu....”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quả nhiên hắn vẫn nên làm việc cho bộ tuyên truyền thì hơn.
Diệp Phong nghiêm mặt khiến cho Tiểu Triệu im bặt, vội vàng nói:“Thói quen này của em, là chuyện riêng, không nên hỏi nhiều, không nên hỏi nhiều. Em đi làm việc đây, anh Diệp, anh cũng đi đi.”
Nhìn hắn nhanh như chớp chuồn mất, Diệp Phong bất đắc dĩ cười cười, có một cấp dưới như vậy cũng hay. Cả văn phòng này có lẽ chỉ có hắn là có thể thay vị trí của Diệp Phong, nếu như bớt tò mò đi một chút thì đúng là một người có năng lực.
Ra khỏi cửa, vốn định đến văn phòng Lưu Nghị báo một tiếng, không ngờ thoáng nhìn đã thấy cái xe của hắn đang đậu ở dưới, bốn cái bánh xe sáng loáng.
Lưu mập khá kiêu ngạo với phụ nữ, nhưng lái xe thì hắn lại cẩn thận hơn nhiều, có thể nói là tứ bình bát ổn, đúng là có dáng bộ cùng xe chạy trốn. Hắn chọn xe cũng rất biết cách đưa đẩy, với thói quen phô trương, ít nhất cũng phải là Bmw seri bảy, nhưng mà xe của bà chủ Hương Tạ Hiên cũng chưa đến mấy chục vạn, hắn tất nhiên không thể cao hơn, nên chiếc xe seri a không được đẹp mắt lắm đã là sự lựa chọn của hắn.
Trong xe Lưu Nghị đã nhìn thấy người thanh niên đứng ở cách đó không xa, từ chuyện bị phá đám lúc tán gái, thái độ của hắn thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, cũng không dám giữ khoảng cách huynh đệ như trước đó nữa. Nhanh chóng lái xe tới bãi đỗ xe, Lưu mập nhanh chóng tiến đến trước mặt Diệp Phong.
“Chạy chậm thôi, muốn giảm béo sao?” Diệp Phong có chút buồn cười khi nhìn thấy thân hình mập mạp của hắn đang tiến đến chỗ mình, và không quên cao giọng nhắc nhở .
“Đâu có, đâu có.” Đối với Lưu Nghị một kẻ quen sống an nhàn sung sướng, những động tác vận động mạnh rất khó khăn, nên sau khi dừng lại hắn thở hổn hển, mãi sau mới nói:“Giám đốc Diệp đến sớm vậy? Đúng là chăm chỉ, cẩn trọng.”
Diệp Phong không có hứng thú để ý tới những lời nịnh hót này, nhưng mà cũng tươi cười,“Phó tổng Lưu, anh không cần khách khí như thế, gọi tôi là Diệp Phong là được rồi, gọi giám đốc Diệp nghe khách khí quá , lá trà của anh và rượu tôi đều nhớ rõ.!” Suy nghĩ một hồi lâu sau, cảm thấy Lưu Nghị chắc vẫn còn ở vị trí này thêm ba năm nữa, bất luận năng lực thế nào, hắn vẫn có một chút uy tín, hơn nữa quan hệ của hắn cũng khá rộng, cho hắn về hưu sớm cũng không phải là việc làm sáng suốt, bởi vậy, vừa đấm vừa xoa là hay nhất.
“Đúng, đúng vậy.” Lưu Nghị lau mồ hôi trên trán, kinh sợ nói:“Cũng chỉ là chút đồ thôi mà, không phải nhắc lại, lần sau có cơ hội tôi sẽ cho giám đốc Diệp lá trà và rượu ngon hơn, không là cho người anh em. ”
Nghe thấy hai chữ “anh em” Diệp Phong vỗ vỗ vai Lưu mập nói:“Trà rượu thì thôi đi, mọi người kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chỉ cần dốc sức vì Hương Tạ Hiên là được rồi , tôi tin có lời nói của tôi, phó tổng Lưu ít nhất còn có thể ở vị trí hiện tại thêm vài năm, lấy lương hưu không thành vấn đề.”
Lưu Nghị hơi sững sờ, ánh mắt cổ quái chằm chằm nhìn người thanh niên trước mặt, từ ngày ở nhà ăn bị giáo huấn hắn đã chuẩn bị về nghỉ hưu, không ngờ Diệp Phong lại nói sẽ giữ vị trí của mình, nguyên nhân lúc đầu hắn theo Diệp Phong không phải như vậy sao? vô luận như thế nào, kết quả đều như vậy .
“Đúng rồi, phó tổng Lưu, buổi sáng tôi cần đi ra ngoài có việc.” Diệp Phong nói tới chuyện chính, khẽ cười nói:“Hơn nữa Hà tổng hôm nay nghỉ cả ngày, cho nên mọi chuyện lớn nhỏ anh toàn quyền xử lý, cũng không cần phải cùng Lăng phó tổng thương lượng, dù sao hắn cũng không có chủ kiến.”
Ngữ khí này tựa hồ như là của ông chủ của Hương Tạ Hiên, chỉ có thấp hơn một người là Hà Tích Phượng, cứ như cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới. Nhưng mà Lưu Nghị buộc phải thực hiện mệnh lệnh này, bèn vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó Diệp Phong lái xe đến địa điểm thứ hai đó là, bệnh viện.
Đây là địa điểm mà tối hôm cha hắn hẹn gặp. Mục đích chính là gặp mặt một nhân vật quan trọng, để người đó cảnh cáo người nhà Tiêu gia, không được gây rối cho Hương Tạ Hiên, đây là phương thức hòa bình nhất mà Diệp Phong có thể nghĩ ra, nếu như không phải mối quan hệ giữa Hà Tích Phượng và Tiêu Vạn Sơn, Thiên Nguyên thì dao chứ? Tiêu Chi Hạo thì sao chứ? Cùng lắm là đánh nhau một trận, xử lí kẻ gây chuyện.
Nhưng mà bệnh viện thật sự khiến hắn liên tưởng đến rất nhiều, chẳng lẻ nhân vật này lại là một người gần đất xa trời nằm trong bệnh viện? Trừ chuyện đó ra, quả thật nghĩ không ra tại sao lại có nhân vật quan trọng trong bệnh viện, chắc là viện trưởng bệnh viện hoặc là bác sĩ nổi tiếng thì làm sao mà giải quyết nổi chuyện này.
Đi đến đại sảnh tầng một của bệnh viện, xa xa liền trông thấy cha mình đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen, hắn không khỏi bước nhanh hơn rồi tiến lên.
Diệp Tồn Chí cũng nhìn thấy con đến nên vội vàng tránh sang một bên, một tay kéo Diệp Phong, tới trước mặt người đàn ông kia, giới thiệu nói:“Đây chính là con trai của tôi Diệp Phong, không lừa anh chứ hả? Đẹp trai như tôi.”
Người đàn ông đối mặt Diệp Phong nghiêm mặt nói:“Diệp Phong, đây là cha vợ của con.”
Phụ nữ với nhau nếu như không có ghen ghét, thì quen biết nhau quả thật là nhanh. Làm giám đốc của Hương Tạ Hiên, cả ngày đi lại với chị em phụ nữ, Hà Tích Phượng tất nhiên cũng không gặp khó khăn gì với Tôn Thi Lam. Cuối cùng cô còn đưa thẻ bạch kim của câu lạc bộ cho Tôn Thi Lam.
Đã tối rồi, bên ngoài trời đen kịt, tất nhiên không thể để cho một cô gái một mình về nhà, sau khi cùng cha mẹ chào hỏi xong, Diệp Phong cùng Hà Tích Phượng rời khỏi nhà. Ánh đèn BMW lóe sáng, nhưng mà trong xe lại tối vô cùng. Đợi xe chạy ổn định rồi, Hà Tích Phượng mới thở dài nói:“Diệp Phong, cậu có phải đã sớm biết thân phận của tôi rồi không, bởi vì tôi là em của Kiến Quốc nên cậu mới đến Hương Tạ Hiên?”
Tuy trên mặt đang mỉm cười, lúc ăn cơm cũng không hỏi nhiều, có lẽ trí thông minh của cô vẫn liên tưởng đến quá nhiều thứ rồi, đến ngay cả chuyện kiếm một cuộc sống bình thản của một cậu thanh niên, cũng sinh hoài nghi.
“Thật ra trước khi đến tôi không biết chị chính là em gái của chú Hà.” Diệp Phong liếc mắt sang ngườ phụ nữ bên cạnh nói,“Mãi đến mấy ngày hôm trước đến nhà chị lấy tư liệu, ngẫu nhiên nhìn thấy bức ảnh, mới biết quan hệ giữa chị và chú Hà, tôi vẫn nhớ rõ khi còn bé, chú Hà thường xuyên ôm tôi, đối xử với tôi rất tốt, thậm chí cảm giác còn tốt hơn cả cha tôi.”
Nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ có Diệp Phong là hiểu rõ, trên thực tế, Hà Kiến Quốc không và cũng không thể cả ngày chơi cùng con nít, chỉ là từ khi Diệp Phong nhớ chuyện đến giờ, Diệp Tồn Chí luôn sắm vai ông bố xấu xa. Về mặt thái độ mà nói, hắn vẫn có phần nghiêng về Hà Kiến Quốc.
Hà Tích Phượng khẽ thở dài. Chính mình từ khi học trung học đã rời xa anh trai, bắt đầu cuộc sống tự lập ở trường, số lần gặp Hà Kiến Quốc cũng không nhiều nên tất nhiên không biết anh trai còn có một người bạn tốt là Diệp Tồn Chí và một người cháu là Diệp Phong.
“Nếu như không phải máy bay gặp chuyện, tôi hoàn toàn có thể bảo anh tôi bỏ việc, hưởng thụ cuộc sống an nhàn lúc về hưu.” Tài sản của cô bây giờ, không chỉ nuôi được cả nhà anh trai, mà cho dù nuôi tất cả những bạn bè thân cận cũng không thành vấn đề. Nhưng mà, ý nghĩ này đã tan vỡ bao nhiêu năm nay rồi.
Diệp Phong nắm tay lái, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt nhưng trong bóng tối không bị người phụ nữ đó phát hiện ra.
“Người chết không thể sống lại, tôi nghĩ điều mà chú Hà muốn nhìn thấy nhất chính là sự thành công của chị.” Hà Kiến Quốc là người như thế nào hắn biết rõ,trước khi chết đã dặn hắn chăm sóc cho người thân của mình, có thể thấy được Hà Tích Phượng trong lòng hắn rất quan trọng, đó cũng là lí do tại sao hắn kiên quyết ở lại Hương Tạ Hiên.
“Được rồi, không nói chuyện buồn nữa.” Hà Tích Phượng vỗ tay nói: “ Chuyện với Hidding đã giải quyết xong rồi, tôi cũng đã yên tâm, còn về đề nghị của cậu ngày mai tôi muốn cho mình một ngày nghỉ, chuyện của câu lạc bộ do cậu chịu trách nhiệm, coi như rèn luyện trước khi thăng chức. Cậu thấy thế nào?”
“Không vấn đề gì.” Diệp Phong trả lời rất dứt khoát. Thật ra phần lớn đều là mấy chuyện thường ngày, ký tên mà thôi, hơn nữa còn có Lưu Nghị trợ giúp nên hắn tin là mình vẫn có thể ứng phó được.
Bỗng nhiên nhớ tới ngày mai cha còn phải dẫn mình đi gặp một nhân vật quan trọng, không khỏi có chút do dự, chỉ là Hà Tích Phượng khó lắm mới được nghỉ ngơi một lần, làm sao có thể phá hỏng được, cùng lắm thì ngày mai cho Lưu Nghị phụ trách, dù sao Hương Tạ Hiên cũng sẽ không có chuyện lớn gì cả.
Chiếc xe nhanh chóng đưa Hà Tích Phượng trở về biệt thự của cô, sau khi từ chối đề nghị lái xe về nhà, hắn tự bắt xe taxi về. Khó khăn lắm cô mới có được một ngày nghỉ ngơi vậy mà lại lái xe của cô ta về thì ngày mai cô ta muốn đi hóng gió thì lấy gì mà đi, hắn sao có thể lấy xe của người ta chứ.
Nhìn bóng tối bên ngoài xe, Diệp Phong khẽ cười, tựa hồ ngày mai sẽ được gặp mặt ông chủ Tiêu Vạn Sơn Đại lừng danh, không biết hắn mạnh hơn hai con trai của hắn bao nhiêu......
.................................
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong đúng giờ rời khỏi giường, rửa mặt xong, ăn chút gì đó rồi lái xe rời nhà, điểm đến đầu tiên chính là Hương Tạ Hiên.
Vừa mới đến văn phòng, Triệu Bằng liền chạy tới, Diệp Phong biết hôm nay mình tới khá sớm nhưng không ngờ cái tên này còn đến sớm hơn cả mình.
“Anh Diệp, nghe nói hôm qua ở phi trường có án mạng?” Chưa nói được câu nào, Triệu Bằng đã chuyển ngay chủ đề sang những tin tức lá cải mà hắn biết được. Đương nhiên tin tức cũng không phải là tin lá cải mà là từ truyền hình, báo và những ông lái xe.
“Cậu biết rồi sao còn hỏi tôi?” Diệp Phong cười rồi liếc nhìn đối phương, giận dữ nói.
“Không phải là em không tận mắt nhìn thấy sao?” Triệu Bằng ha ha cười, hấp tấp theo sát ông chủ, tiếp tục nói:“Báo chí đưa tin, ngày hôm qua mấy tên tại hiện trường sợ gần chết, đến khi trở về cũng nói không thành câu, muốn biết sự thật thì phải hỏi phó tổng giám đốc Diệp cái gì cũng biết, cái gì cũng không sợ.”
“Sao cậu biết tôi không sợ hả? Cậu đã nhìn thấy cảnh dao đâm máu chảy lênh láng chưa?” Diệp Phong từ bàn làm việc lấy ra hai tập văn kiện, trợn mắt nói:“Còn nữa, cái kiểu xưng hô giám đốc Diệp ở đâu ra thế?”
“Chuyện này...... Em đoán thế .” Triệu Bằng cười hì hì, rồi lại chợt nghiêm mặt nói:“Theo tin tức đáng tin cậy, Điền Á Phỉ xác định muốn cuốn gói rời đi để trống vị trí phó tổng, không phải là anh thì ai?em gọi sớm vài ngày mà thôi.”
Vốn tưởng rằng đối phương nghe xong sẽ ngạc nhiên, ít nhất cũng hỏi han vài câu, không ngờ Diệp Phong chẳng có phản ứng gì, vừa phê duyệt gì đó vừa thuận miệng nói:“Tôi thấy cậu không tồi đâu, khứu giác nhạy bén thế nhất định sẽ được các lãnh đạo để ý đến, một bước lên mây.”
Triệu Bằng lẽ nào lại không nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của hắn, nhưng mà ở cùng Diệp Phong lâu cũng hiểu, hắn có đôi khi cũng nói đùa vài câu, hắn gãi đầu xấu hổ, gượng cười hai tiếng cho qua.
“Buổi sáng tôi ra ngoài có chút việc. Chuyện ở văn phòng do cậu toàn quyền phụ trách.!” Những cái gì cần kí tôi đã kí xong rồi, Diệp Phong đứng lên, dặn dò,“Còn nữa Hà tổng hôm nay nghỉ, nếu như có chuyện gì thì đến tìm hai phó giám đốc Lưu Nghị và Lăng Thông.
“Vâng, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Triệu Bằng giơ tay chào kiểu quân đội, vẻ mặt nghiêm nghị đến chết cũng sẽ tuân lệnh. Lát sau theo Diệp Phong ra cửa định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Diệp Phong dừng bước lại, dò hỏi. Mình nói rất rõ ràng rồi, tên tiểu tử này lại không hiểu sao?
“A!. Em có chuyện muốn hỏi anh.” Triệu Bằng nghiêm túc nói:“ Những người hôm qua đến sân bay tiễn Hidding đã trở lại, duy chỉ có Hà tổng và anh là không thấy đâu. Hôm nay sáng sớm anh lại nói Hà tổng không đi làm , chuyện gì đã xảy ra, đúng là đáng để nghiên cứu....”
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quả nhiên hắn vẫn nên làm việc cho bộ tuyên truyền thì hơn.
Diệp Phong nghiêm mặt khiến cho Tiểu Triệu im bặt, vội vàng nói:“Thói quen này của em, là chuyện riêng, không nên hỏi nhiều, không nên hỏi nhiều. Em đi làm việc đây, anh Diệp, anh cũng đi đi.”
Nhìn hắn nhanh như chớp chuồn mất, Diệp Phong bất đắc dĩ cười cười, có một cấp dưới như vậy cũng hay. Cả văn phòng này có lẽ chỉ có hắn là có thể thay vị trí của Diệp Phong, nếu như bớt tò mò đi một chút thì đúng là một người có năng lực.
Ra khỏi cửa, vốn định đến văn phòng Lưu Nghị báo một tiếng, không ngờ thoáng nhìn đã thấy cái xe của hắn đang đậu ở dưới, bốn cái bánh xe sáng loáng.
Lưu mập khá kiêu ngạo với phụ nữ, nhưng lái xe thì hắn lại cẩn thận hơn nhiều, có thể nói là tứ bình bát ổn, đúng là có dáng bộ cùng xe chạy trốn. Hắn chọn xe cũng rất biết cách đưa đẩy, với thói quen phô trương, ít nhất cũng phải là Bmw seri bảy, nhưng mà xe của bà chủ Hương Tạ Hiên cũng chưa đến mấy chục vạn, hắn tất nhiên không thể cao hơn, nên chiếc xe seri a không được đẹp mắt lắm đã là sự lựa chọn của hắn.
Trong xe Lưu Nghị đã nhìn thấy người thanh niên đứng ở cách đó không xa, từ chuyện bị phá đám lúc tán gái, thái độ của hắn thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, cũng không dám giữ khoảng cách huynh đệ như trước đó nữa. Nhanh chóng lái xe tới bãi đỗ xe, Lưu mập nhanh chóng tiến đến trước mặt Diệp Phong.
“Chạy chậm thôi, muốn giảm béo sao?” Diệp Phong có chút buồn cười khi nhìn thấy thân hình mập mạp của hắn đang tiến đến chỗ mình, và không quên cao giọng nhắc nhở .
“Đâu có, đâu có.” Đối với Lưu Nghị một kẻ quen sống an nhàn sung sướng, những động tác vận động mạnh rất khó khăn, nên sau khi dừng lại hắn thở hổn hển, mãi sau mới nói:“Giám đốc Diệp đến sớm vậy? Đúng là chăm chỉ, cẩn trọng.”
Diệp Phong không có hứng thú để ý tới những lời nịnh hót này, nhưng mà cũng tươi cười,“Phó tổng Lưu, anh không cần khách khí như thế, gọi tôi là Diệp Phong là được rồi, gọi giám đốc Diệp nghe khách khí quá , lá trà của anh và rượu tôi đều nhớ rõ.!” Suy nghĩ một hồi lâu sau, cảm thấy Lưu Nghị chắc vẫn còn ở vị trí này thêm ba năm nữa, bất luận năng lực thế nào, hắn vẫn có một chút uy tín, hơn nữa quan hệ của hắn cũng khá rộng, cho hắn về hưu sớm cũng không phải là việc làm sáng suốt, bởi vậy, vừa đấm vừa xoa là hay nhất.
“Đúng, đúng vậy.” Lưu Nghị lau mồ hôi trên trán, kinh sợ nói:“Cũng chỉ là chút đồ thôi mà, không phải nhắc lại, lần sau có cơ hội tôi sẽ cho giám đốc Diệp lá trà và rượu ngon hơn, không là cho người anh em. ”
Nghe thấy hai chữ “anh em” Diệp Phong vỗ vỗ vai Lưu mập nói:“Trà rượu thì thôi đi, mọi người kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chỉ cần dốc sức vì Hương Tạ Hiên là được rồi , tôi tin có lời nói của tôi, phó tổng Lưu ít nhất còn có thể ở vị trí hiện tại thêm vài năm, lấy lương hưu không thành vấn đề.”
Lưu Nghị hơi sững sờ, ánh mắt cổ quái chằm chằm nhìn người thanh niên trước mặt, từ ngày ở nhà ăn bị giáo huấn hắn đã chuẩn bị về nghỉ hưu, không ngờ Diệp Phong lại nói sẽ giữ vị trí của mình, nguyên nhân lúc đầu hắn theo Diệp Phong không phải như vậy sao? vô luận như thế nào, kết quả đều như vậy .
“Đúng rồi, phó tổng Lưu, buổi sáng tôi cần đi ra ngoài có việc.” Diệp Phong nói tới chuyện chính, khẽ cười nói:“Hơn nữa Hà tổng hôm nay nghỉ cả ngày, cho nên mọi chuyện lớn nhỏ anh toàn quyền xử lý, cũng không cần phải cùng Lăng phó tổng thương lượng, dù sao hắn cũng không có chủ kiến.”
Ngữ khí này tựa hồ như là của ông chủ của Hương Tạ Hiên, chỉ có thấp hơn một người là Hà Tích Phượng, cứ như cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới. Nhưng mà Lưu Nghị buộc phải thực hiện mệnh lệnh này, bèn vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó Diệp Phong lái xe đến địa điểm thứ hai đó là, bệnh viện.
Đây là địa điểm mà tối hôm cha hắn hẹn gặp. Mục đích chính là gặp mặt một nhân vật quan trọng, để người đó cảnh cáo người nhà Tiêu gia, không được gây rối cho Hương Tạ Hiên, đây là phương thức hòa bình nhất mà Diệp Phong có thể nghĩ ra, nếu như không phải mối quan hệ giữa Hà Tích Phượng và Tiêu Vạn Sơn, Thiên Nguyên thì dao chứ? Tiêu Chi Hạo thì sao chứ? Cùng lắm là đánh nhau một trận, xử lí kẻ gây chuyện.
Nhưng mà bệnh viện thật sự khiến hắn liên tưởng đến rất nhiều, chẳng lẻ nhân vật này lại là một người gần đất xa trời nằm trong bệnh viện? Trừ chuyện đó ra, quả thật nghĩ không ra tại sao lại có nhân vật quan trọng trong bệnh viện, chắc là viện trưởng bệnh viện hoặc là bác sĩ nổi tiếng thì làm sao mà giải quyết nổi chuyện này.
Đi đến đại sảnh tầng một của bệnh viện, xa xa liền trông thấy cha mình đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen, hắn không khỏi bước nhanh hơn rồi tiến lên.
Diệp Tồn Chí cũng nhìn thấy con đến nên vội vàng tránh sang một bên, một tay kéo Diệp Phong, tới trước mặt người đàn ông kia, giới thiệu nói:“Đây chính là con trai của tôi Diệp Phong, không lừa anh chứ hả? Đẹp trai như tôi.”
Người đàn ông đối mặt Diệp Phong nghiêm mặt nói:“Diệp Phong, đây là cha vợ của con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.