Chương 322: Huynh đệ nói chuyện
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Vẻ mặt của Diệp Thành Trù nghiêm túc, trong tay hắn là ba tin tức tình báo. Những nhân viên trọng yếu các ngành của Hoa Hạ đã bị nước G dời đi với quy mô lớn, chỗ mà nước G dời đi lại chính là Tử Xuyên gia tộc ở nước R. Đây là một chuyện không phù hợp, bởi vì những người này được nước G xem là bảo bối, nên không thể nào đơn giản tặng đi, cách giải thích duy nhất chính là hai bên đã đạt thành giao dịch nào đó, hoặc đây là một âm mưu. Cẩn thận nhìn văn kiện của ba tin tình báo này, hắn chậm rãi cầm lấy một kiện, suy nghĩ sau nửa ngày, rốt cuộc cũng đè nén tâm tình lại, những tin tình báo này không thề nào sai lầm được, bởi vì đây là do tuyến tình báo Trương Văn Sách báo về, ám kỳ được Lý Chấn cài đặt mười mấy năm trước hôm nay rốt cuộc đã phát huy tác dụng.
“Liên lạc với Lãnh tổ.”
Lại phân tích thêm một lần nữa. Diệp Thành Trù mới bỏ kính mắt xuống, ra lệnh.
Người trực tổng đài ở bên cạnh rất nhanh nối máy, không ai nghĩ đến một đầu bếp nhập cư trái phép lại là người chỉ huy lực lượng tinh nhuệ của Lãnh tổ.
Diệp Thành Trù tiếp nhận microphone, vẻ mặt nghiêm túc, không còn vẻ mặt thoải mái hay nói giỡn như trước: “Nhiệm vụ mới: Tất cả người trong Lãnh tổ ẩn núp ở nước R cần phải tập trung ở Trân Ni đảo cách bờ đông nước R ba trăm hải lý, nếu điều kiện cho phép, liền giải cứu toàn bộ nhân viên Hoa Hạ bị Tử Xuyên gia tộc giam giữ, không cần cam đoan giải cứu tất cả, cho phép có hành động diệt khẩu một bộ phận, khi cần thiết có thể hủy luôn cả đảo, tư liệu tôi sẽ gởi cho anh sau, cẩn thận tiếp thu.”
“Vâng.” Lãnh Nhất Đao ở đầu dây bên kia trả lời rất dứt khoát.
Để điện thoại xuống xong, Diệp Thành Trú mới chậm rãi ngồi xuống ghế, trong vài thập niên, hắn đã từng có rất nhiều lựa chọn, trải qua rất nhiều quyết định sinh tử, nhưng mà lần này có cảm giác rất bất đồng. Có thể nói, lần đánh bạc này đã dùng toàn bộ chủ lực của Lãnh tổ để cá cược, nếu trúng phải bẫy rập, tổn thất sẽ không thể đo lường. Nhưng mà, những nhân viên kia cũng là nhân vật hết sức trọng yếu của Hoa Hạ, nếu như bọn họ bị Tử Xuyên gia tộc bắt giữ, cũng sẽ tạo thành tổn thất khó có thể đánh giá, nguy hiểm càng cao thì ích lợi sẽ càng lớn.
Trong túc xá vẫn cũ nát như trước, sắc mặt của Lãnh Nhất Đao ngưng trọng. Hắn vốn nghĩ trải qua điều tra một đoạn thời gian, sau đó khắp nơi sẽ hội tụ để đối phó với Tử Xuyên gia tộc, ai ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cấp trên đã có chỉ thị trực tiếp, nhìn tư liệu được truyền sang, lông mày của hắn chau lại, nhân viên Hoa Hạ bị giam giữ không ai không quan trọng, thậm chí còn có một thiếu tướng của Bộ Quốc Phòng trước kia, hắn nắm giữ tư liệu phân phối vũ khí ở quân khu thậm chí còn có chiến lược bố cục đạn đạo, mặc dù có thể hắn sẽ không phản bội, nhưng mà không ai có thể cam đoan hắn sẽ chịu đựng được thủ đoạn cứng mềm của đối phương. Hoặc là giải cứu hoàn hảo, hoặc là phải quyết tâm giết chết, loại nhiệm vụ này lãnh tổ đã chấp hành rất nhiều lần.
Trân Ni đảo, là một đảo nhỏ không tới hai km vuông, từ lúc Tử Xuyên Cảnh Đằng thượng vị hai mươi năm trước, liền bị Tử Xuyên gia tộc mua lấy, là sản nghiệp tư nhân của Tử Xuyên gia tộc. Đem người giam giữ ở chổ này quả thật rất ổn thỏa, bởi vì vài chục năm nay chưa từng có người nào biết được tin tức trong đảo, mặc dù vệ tinh có thể chụp ảnh bề ngoài đảo, nhưng mà các cơ quan dưới mặt đất thì không thể nào biết được, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như không biết tình huống của đối phương mà vẫn chiến đầu thì hệ số nguy hiểm sẽ cao nhất, nhưng mà nhìn vào tư liệu số nhân viên bị giam giữ, cũng có thể biết rõ được người phụ trách trông coi tuyệt đối không thiếu, muốn giải cứu người ở đây là chuyện tuyệt không có khả năng, xem ra lần này người trong Lãnh tổ phải huy động toàn bộ lực lương. Có lẽ, lần này sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Tử Xuyên gia tộc, bởi vì tin tình báo có nói qua, gia chủ đường thời Tử Xuyên Khang Giới của Tử Xuyên gia tộc đã xuất hiện ở Trân Ni đảo, đó là một cơ hội phi thường hiếm có, một kích giết hết chính là việc mà Lãnh tổ đang theo đuổi.
Phân tích kế hoạch sơ bộ xong, Lãnh Nhất Đao bấm số điện thoại của Bảo An Ca, Bảo An Ca chính là người giám sát, hắn không lên nước R, mà chỉ ở du thuyền xa hoa trên vùng biển quốc tế, phụ trách hành động liên lạc.
Bảo An Ca ở đầu điện thoại bên kia cũng không nghĩ ra nhanh như vậy đã có hành động lớn, sau khi nghe Lãnh Nhất Đao giới thiệu xong, hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thương lượng trôi qua, xác định hết những người tham gia hành động lần này, hắn mới quẳng điện thoại xuống, thông tri cho mọi người.
Lãnh Nhất Đao vẫn đứng trong phòng như trước. Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hành động lần này quả thực quá mức nguy hiểm. Cho dù cứu hoặc diệt khẩu thành công, chỉ sợ cũng không có khả năng toàn thân trở ra. Hắn vọt đứng người lên, xem ra muốn im lặng làm đầu bếp ở trong tiệm cơm nhỏ cũng không có khả năng. Hiện tại chỉ hy vọng vận mệnh may mắn. Mặc dù lần này sẽ phải hy sinh một số người, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cũng là đáng giá.
--------------
Điền Cương Tín Trường là một người rất cẩn thận.
Cho dù là Tử Xuyên Khang Giới rời đi. Hắn vẫn tận chức trách làm chuyện của mình. Trong đình viện, nhìn lên bầu trời đêm, hắn hít lấy một ngụm không khí rét lạnh.
Một đạo lưu tinh xẹt qua trên trời, khóe miệng Điền Cương Tín Trường hơi giật giật.
Hiện tai hắn muốn đến xem vị đệ đệ kia của mình.
Điền Cương Tuấn Trường cũng không có bị thương ở chỗ hiểm, chỉ trúng một đao ở bả vai, mà trên cổ cũng có băng gạc được quấn dày đặc. May mắn là Vọng Nguyệt Thiên Tâm đến kịp thời, nếu không động mạch trên cổ hắn đã sớm bị cắt đứt.
Điền Cương Tuấn Trường nằm ở trên giường dưỡng thương. Chuyện này đối với một người hiếu động như hắn quả thực là một sự dày dò. Cho nên Điền Cương Tuấn Trường không có nằm, mà chỉ ngồi trên ghế quay đầu về cửa sổ. Cảm thụ được cảm giác này thật thanh tĩnh, rất nhanh, một đạo nhân ảnh tiến đến bên bờ vai bị thương của hắn.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện sau mười mấy năm phải không?”
Điền Cương Tín Trường mở miệng, lẳng lặng đứng ở sau lưng Điền Cương Tuấn Trường. Từ khi Điền Cương Tuấn Trường rời khỏi Tử Xuyên gia tộc, bọn họ cũng không có gặp nhau. Thẳng cho đến khi Tử Xuyên Khang Giới đem Điền Cương Tuấn Trường về trang viên Tử Xuyên, mặc dù trong khoảng thời gian này, thường xuyên gặp mặt, nhưng bọn họ cũng không biết nói chuyện như thế nào.
“Đúng vậy.” Điền Cương Tuấn Trường cười khổ một tiếng, những năm gần đây hắn một mực nghĩ sao để chiến thắng Điền Cương Tín Trường, thoát khỏi cái bóng của anh mình, chỉ là khi trở lại trang viên Tử Xuyên, hắn thấy được mỗi tiếng nói mỗi cử động của Điền Cương Tín Trường, tựa hồ đã làm mất đi tự tin của mình, vô luận là vỗ công và tính cách, hắn cũng thừa nhận mình không hơn được anh ta.
“Em vẫn còn đem chuyện mấy chục năm trước canh cánh trong lòng sao?” Điền Cương Tín Trường cười khẽ, hỏi.
“Đương nhiên.” Điền Cương Tuấn Trường không có chút do dự, trả lời rất dứt khoát, có chút xúc động nói: “Tôi nhớ quan hệ của chúng ta lúc còn bé không như bây giờ, mỗi lần tôi bị người khác khi dễ, anh sẽ ra tay, nhiều khi chính mình bị đánh mặt mũi bầm dập, cái đó mới gọi là huynh đệ. Nhưng mà từ khi có sư phụ, luyện tập công phu, tách ra ba năm, chúng ta liền lạ lẫm, thậm chí cho dù tâm sự cũng không có.”
Lúc Điền Cương Tín Trường mười lăm tuổi, hắn mười bốn, sư phụ bọn họ bất đồng, hơn nữa địa phương học tập của họ cũng khác nhau. Ba năm sau, sư phụ của Điền Cương Tín Trường qua đời, hắn về tới trang viên Tử Xuyên, tham gia vào cuộc thi Nhẫn Sát tổ. Lúc này quan hệ của hai người trở nên lạnh lùng, không biết có phải vì nguyên nhân thời gian hay là do sự cạnh tranh mà như vậy. Cuối cùng quan hệ bị vỡ tan ở vòng thứ nhất, Điền Cương Tín Trường không lưu tình, thậm chí lực tay còn tăng thêm mấy phần đánh cho Điền Cương Tuấn Trường thảm bại. Cũng vì vậy Điền Cương Tuấn Trường tức giận rời nhà đi.
Hồi tưởng lại lúc xưa, chuyện này thực sự không phải tại ai. Chỉ là trong quá trình lớn lên ai cũng dần dần ích kỷ lại, bản tính mà thôi.
“Bây giờ em vẫn còn muốn tranh đấu với anh sao?” Điền Cương Tín Trường hỏi. Hắn nhìn ra Điền Cương Tuấn Trường đang nhớ lại việc quá khứ.
“Dùng thân thể hiện tại của tôi căn bản không đủ khiêu chiến với anh.”
Điền Cương Tín Trường lắc đầu: “Có lẽ, thương thế của em hoàn hảo xong, có thể sẽ thay thế anh. Chức tổ trưởng Nhẫn Sát tổ này anh đã giữ gần mười năm, cũng nên thay người làm, anh thật sự có chút mệt mỏi. Tốt lắm, em nghĩ ngơi đi.”
Không chờ Điền Cương Tuấn Trường đáp lại, Điền Cương Tín Trường đã ra khỏi gian phòng, bỗng nhiên phát hiện ra người ở trạm canh gác. Phất tay kêu tên thành viên Nhẫn Sát tổ đến, hỏi: “Tại sao chỉ có mình ngươi?”
“Gia chủ cơ hồ đã đem tất cả người trong Nhẫn Sát tổ đi, chỉ còn lại vài người chúng tôi.”
"Cái gì?” Điền Cương Tín Trường trầm giọng hỏi, có chút suy tư, phất tay cho tổ viên tiếp tục canh gác, sau đó chậm rãi xoay người tĩnh tâm lại, bước nhanh về hướng phòng mình.
“Liên lạc với Lãnh tổ.”
Lại phân tích thêm một lần nữa. Diệp Thành Trù mới bỏ kính mắt xuống, ra lệnh.
Người trực tổng đài ở bên cạnh rất nhanh nối máy, không ai nghĩ đến một đầu bếp nhập cư trái phép lại là người chỉ huy lực lượng tinh nhuệ của Lãnh tổ.
Diệp Thành Trù tiếp nhận microphone, vẻ mặt nghiêm túc, không còn vẻ mặt thoải mái hay nói giỡn như trước: “Nhiệm vụ mới: Tất cả người trong Lãnh tổ ẩn núp ở nước R cần phải tập trung ở Trân Ni đảo cách bờ đông nước R ba trăm hải lý, nếu điều kiện cho phép, liền giải cứu toàn bộ nhân viên Hoa Hạ bị Tử Xuyên gia tộc giam giữ, không cần cam đoan giải cứu tất cả, cho phép có hành động diệt khẩu một bộ phận, khi cần thiết có thể hủy luôn cả đảo, tư liệu tôi sẽ gởi cho anh sau, cẩn thận tiếp thu.”
“Vâng.” Lãnh Nhất Đao ở đầu dây bên kia trả lời rất dứt khoát.
Để điện thoại xuống xong, Diệp Thành Trú mới chậm rãi ngồi xuống ghế, trong vài thập niên, hắn đã từng có rất nhiều lựa chọn, trải qua rất nhiều quyết định sinh tử, nhưng mà lần này có cảm giác rất bất đồng. Có thể nói, lần đánh bạc này đã dùng toàn bộ chủ lực của Lãnh tổ để cá cược, nếu trúng phải bẫy rập, tổn thất sẽ không thể đo lường. Nhưng mà, những nhân viên kia cũng là nhân vật hết sức trọng yếu của Hoa Hạ, nếu như bọn họ bị Tử Xuyên gia tộc bắt giữ, cũng sẽ tạo thành tổn thất khó có thể đánh giá, nguy hiểm càng cao thì ích lợi sẽ càng lớn.
Trong túc xá vẫn cũ nát như trước, sắc mặt của Lãnh Nhất Đao ngưng trọng. Hắn vốn nghĩ trải qua điều tra một đoạn thời gian, sau đó khắp nơi sẽ hội tụ để đối phó với Tử Xuyên gia tộc, ai ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cấp trên đã có chỉ thị trực tiếp, nhìn tư liệu được truyền sang, lông mày của hắn chau lại, nhân viên Hoa Hạ bị giam giữ không ai không quan trọng, thậm chí còn có một thiếu tướng của Bộ Quốc Phòng trước kia, hắn nắm giữ tư liệu phân phối vũ khí ở quân khu thậm chí còn có chiến lược bố cục đạn đạo, mặc dù có thể hắn sẽ không phản bội, nhưng mà không ai có thể cam đoan hắn sẽ chịu đựng được thủ đoạn cứng mềm của đối phương. Hoặc là giải cứu hoàn hảo, hoặc là phải quyết tâm giết chết, loại nhiệm vụ này lãnh tổ đã chấp hành rất nhiều lần.
Trân Ni đảo, là một đảo nhỏ không tới hai km vuông, từ lúc Tử Xuyên Cảnh Đằng thượng vị hai mươi năm trước, liền bị Tử Xuyên gia tộc mua lấy, là sản nghiệp tư nhân của Tử Xuyên gia tộc. Đem người giam giữ ở chổ này quả thật rất ổn thỏa, bởi vì vài chục năm nay chưa từng có người nào biết được tin tức trong đảo, mặc dù vệ tinh có thể chụp ảnh bề ngoài đảo, nhưng mà các cơ quan dưới mặt đất thì không thể nào biết được, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như không biết tình huống của đối phương mà vẫn chiến đầu thì hệ số nguy hiểm sẽ cao nhất, nhưng mà nhìn vào tư liệu số nhân viên bị giam giữ, cũng có thể biết rõ được người phụ trách trông coi tuyệt đối không thiếu, muốn giải cứu người ở đây là chuyện tuyệt không có khả năng, xem ra lần này người trong Lãnh tổ phải huy động toàn bộ lực lương. Có lẽ, lần này sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Tử Xuyên gia tộc, bởi vì tin tình báo có nói qua, gia chủ đường thời Tử Xuyên Khang Giới của Tử Xuyên gia tộc đã xuất hiện ở Trân Ni đảo, đó là một cơ hội phi thường hiếm có, một kích giết hết chính là việc mà Lãnh tổ đang theo đuổi.
Phân tích kế hoạch sơ bộ xong, Lãnh Nhất Đao bấm số điện thoại của Bảo An Ca, Bảo An Ca chính là người giám sát, hắn không lên nước R, mà chỉ ở du thuyền xa hoa trên vùng biển quốc tế, phụ trách hành động liên lạc.
Bảo An Ca ở đầu điện thoại bên kia cũng không nghĩ ra nhanh như vậy đã có hành động lớn, sau khi nghe Lãnh Nhất Đao giới thiệu xong, hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thương lượng trôi qua, xác định hết những người tham gia hành động lần này, hắn mới quẳng điện thoại xuống, thông tri cho mọi người.
Lãnh Nhất Đao vẫn đứng trong phòng như trước. Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, hành động lần này quả thực quá mức nguy hiểm. Cho dù cứu hoặc diệt khẩu thành công, chỉ sợ cũng không có khả năng toàn thân trở ra. Hắn vọt đứng người lên, xem ra muốn im lặng làm đầu bếp ở trong tiệm cơm nhỏ cũng không có khả năng. Hiện tại chỉ hy vọng vận mệnh may mắn. Mặc dù lần này sẽ phải hy sinh một số người, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cũng là đáng giá.
--------------
Điền Cương Tín Trường là một người rất cẩn thận.
Cho dù là Tử Xuyên Khang Giới rời đi. Hắn vẫn tận chức trách làm chuyện của mình. Trong đình viện, nhìn lên bầu trời đêm, hắn hít lấy một ngụm không khí rét lạnh.
Một đạo lưu tinh xẹt qua trên trời, khóe miệng Điền Cương Tín Trường hơi giật giật.
Hiện tai hắn muốn đến xem vị đệ đệ kia của mình.
Điền Cương Tuấn Trường cũng không có bị thương ở chỗ hiểm, chỉ trúng một đao ở bả vai, mà trên cổ cũng có băng gạc được quấn dày đặc. May mắn là Vọng Nguyệt Thiên Tâm đến kịp thời, nếu không động mạch trên cổ hắn đã sớm bị cắt đứt.
Điền Cương Tuấn Trường nằm ở trên giường dưỡng thương. Chuyện này đối với một người hiếu động như hắn quả thực là một sự dày dò. Cho nên Điền Cương Tuấn Trường không có nằm, mà chỉ ngồi trên ghế quay đầu về cửa sổ. Cảm thụ được cảm giác này thật thanh tĩnh, rất nhanh, một đạo nhân ảnh tiến đến bên bờ vai bị thương của hắn.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện sau mười mấy năm phải không?”
Điền Cương Tín Trường mở miệng, lẳng lặng đứng ở sau lưng Điền Cương Tuấn Trường. Từ khi Điền Cương Tuấn Trường rời khỏi Tử Xuyên gia tộc, bọn họ cũng không có gặp nhau. Thẳng cho đến khi Tử Xuyên Khang Giới đem Điền Cương Tuấn Trường về trang viên Tử Xuyên, mặc dù trong khoảng thời gian này, thường xuyên gặp mặt, nhưng bọn họ cũng không biết nói chuyện như thế nào.
“Đúng vậy.” Điền Cương Tuấn Trường cười khổ một tiếng, những năm gần đây hắn một mực nghĩ sao để chiến thắng Điền Cương Tín Trường, thoát khỏi cái bóng của anh mình, chỉ là khi trở lại trang viên Tử Xuyên, hắn thấy được mỗi tiếng nói mỗi cử động của Điền Cương Tín Trường, tựa hồ đã làm mất đi tự tin của mình, vô luận là vỗ công và tính cách, hắn cũng thừa nhận mình không hơn được anh ta.
“Em vẫn còn đem chuyện mấy chục năm trước canh cánh trong lòng sao?” Điền Cương Tín Trường cười khẽ, hỏi.
“Đương nhiên.” Điền Cương Tuấn Trường không có chút do dự, trả lời rất dứt khoát, có chút xúc động nói: “Tôi nhớ quan hệ của chúng ta lúc còn bé không như bây giờ, mỗi lần tôi bị người khác khi dễ, anh sẽ ra tay, nhiều khi chính mình bị đánh mặt mũi bầm dập, cái đó mới gọi là huynh đệ. Nhưng mà từ khi có sư phụ, luyện tập công phu, tách ra ba năm, chúng ta liền lạ lẫm, thậm chí cho dù tâm sự cũng không có.”
Lúc Điền Cương Tín Trường mười lăm tuổi, hắn mười bốn, sư phụ bọn họ bất đồng, hơn nữa địa phương học tập của họ cũng khác nhau. Ba năm sau, sư phụ của Điền Cương Tín Trường qua đời, hắn về tới trang viên Tử Xuyên, tham gia vào cuộc thi Nhẫn Sát tổ. Lúc này quan hệ của hai người trở nên lạnh lùng, không biết có phải vì nguyên nhân thời gian hay là do sự cạnh tranh mà như vậy. Cuối cùng quan hệ bị vỡ tan ở vòng thứ nhất, Điền Cương Tín Trường không lưu tình, thậm chí lực tay còn tăng thêm mấy phần đánh cho Điền Cương Tuấn Trường thảm bại. Cũng vì vậy Điền Cương Tuấn Trường tức giận rời nhà đi.
Hồi tưởng lại lúc xưa, chuyện này thực sự không phải tại ai. Chỉ là trong quá trình lớn lên ai cũng dần dần ích kỷ lại, bản tính mà thôi.
“Bây giờ em vẫn còn muốn tranh đấu với anh sao?” Điền Cương Tín Trường hỏi. Hắn nhìn ra Điền Cương Tuấn Trường đang nhớ lại việc quá khứ.
“Dùng thân thể hiện tại của tôi căn bản không đủ khiêu chiến với anh.”
Điền Cương Tín Trường lắc đầu: “Có lẽ, thương thế của em hoàn hảo xong, có thể sẽ thay thế anh. Chức tổ trưởng Nhẫn Sát tổ này anh đã giữ gần mười năm, cũng nên thay người làm, anh thật sự có chút mệt mỏi. Tốt lắm, em nghĩ ngơi đi.”
Không chờ Điền Cương Tuấn Trường đáp lại, Điền Cương Tín Trường đã ra khỏi gian phòng, bỗng nhiên phát hiện ra người ở trạm canh gác. Phất tay kêu tên thành viên Nhẫn Sát tổ đến, hỏi: “Tại sao chỉ có mình ngươi?”
“Gia chủ cơ hồ đã đem tất cả người trong Nhẫn Sát tổ đi, chỉ còn lại vài người chúng tôi.”
"Cái gì?” Điền Cương Tín Trường trầm giọng hỏi, có chút suy tư, phất tay cho tổ viên tiếp tục canh gác, sau đó chậm rãi xoay người tĩnh tâm lại, bước nhanh về hướng phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.