Chương 267: Miếng ngọc màu xanh thẫm
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Tính cách khác nhau cũng có thể làm bạn với nhau, nhưng phong cách làm việc của họ thì chưa chắc đã giống nhau. Ít ra thì Đoạn Băng và Hà Tích Phượng thuộc vào trường hợp như vậy.
Đúng như dự đoán, Hà Tích Phượng tiếp tục chọn lựa lẩn tránh, hai người sau một hồi nói chuyện, cũng không thu được bất kỳ kết luận khả thi nào cả. Cuối cùng một trong hai đã lấy lý do công việc mà bỏ rơi đối phương.
Đối mặt với ngày cưới của Diệp Phong càng ngày càng đến gần, Đoạn Băng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, không phải là buồn, cũng chẳng phải là vui, nó khó chịu như người ta bị lên cơn hen xuyễn, hay là ăn cá bị mắc xương vậy. Những thứ này làm cho cô bị ngộp thở, cô biết rất rõ rằng, cô nói với Hà Tích Phương tin này chắc chắn không phải xuất phát từ nghĩa khí bạn bè, càng không phải thái độ của Hà Tích Phượng mà cô mới có hành động như vậy.
Nhớ lại những lần cô tiếp xúc với Diệp Phong, thì cô luôn luôn là người thất bại, vậy nhưng trong những lần phục thù của cô, cô dần dần phát hiện ra cô đối với Diệp Phong đã có những thay đổi vô cùng to lớn. Tuy ngoài miệng cô nói hắn không ra gì, nhưng trong lòng cô lại thấy cô với hắn dường như có sợi dây tình cảm nào đó cứ dùng dằng chẳng dứt. Một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi khi phát hiện ra người khác mạnh mẽ, tài giỏi hơn mình thì thường là họ sẽ đố kỵ người đó, nhưng cũng có lúc lòng đố kỵ đó trở thành sùng bái, trở thành ái mộ.
Đoạn Băng đưa mắt lên nhìn ngày tháng trên góc màn hình của máy tính, cô thậm chí còn quên cả mấy người bạn đang onlie trong game đang ngồi chờ cô. Một lúc lâu sau, cô mới như người tỉnh cơn mơ, mím môi cầm lấy chiếc di động đặt trên bàn.
Lúc này, cô cần một mình đối mặt với tất cả, tuy là không đến nỗi đi phá vỡ hạnh phúc của người khác, nhưng cô cho rằng cô đã cố gắng hết sức rồi.
Vậy nhưng, khi cô tìm thấy số điện thoại của Lãnh Nguyệt để gọi, thì cô mới biết Lãnh Nguyệt đã tắt máy tự bao giờ, trong máy của cô lúc này chỉ vọng lại tiếng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không nằm trong vùng phủ sóng….!”
Lúc này, trong một căn phòng khác tại thủ đô, Diệp Phong cũng nhận được câu nói y như Đoạn Băng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không nằm trong vùng phủ sóng….!”
Nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống, Diệp Phong cau mày lại, từ trước đến giờ Lãnh Nguyệt không bao giờ như vậy cả, không sai, trong các lần thực thi nhiệm vụ, cô thường hay đơn thương độc mã như vậy, nhưng sau khi trở về với cuộc sống hiện tại, thì bất luận cô làm gì hay đi đâu đều gọi điện thoại báo trước tình hình, thế mà hôm nay cô đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ.
Và điều quan trọng nhất chính là, mai là ngày hôn lễ rồi, nếu như cô dâu đột nhiên biến mất như thế này thì quả là không hay chút nào. Diệp Phong đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là tám giờ tối, thường thì trong thời gian này, Diệp Phong và cô vừa dùng bữa xong và cùng ngồi xem ti vi với nhau, vậy mà hôm nay chỉ còn mỗi mình Diệp Phong mà thôi.
Thông thường thì những người đã vào sinh ra tử rất nhiều lần như Lãnh Nguyệt, thì ở cái thủ đô an bình này chắc chắn cũng chẳng có gì có thể uy hiếp nổi cô cả. Vậy nhưng, Diệp Phong lúc này vẫn vô cùng lo lắng, vì trước đây Lãnh Nguyệt chưa bao giờ có bất kỳ hành động khác thường nào như thế này cả. Thậm chí sáng nay cô còn gọi đến Thính Vũ Các hỏi Diệp Phong xem tối nay hắn muốn ăn gì, hắn còn nghe ra được cả sự vui vẻ và phấn khích của cô qua câu nói nữa.
Vậy mà khi hắn vừa mới từ Thính Vũ Các về nhà, chuẩn bị thưởng thức những món ăn do chính tay cô làm, thì phát hiện ra trong phòng không có một ai cả, đồ ăn trong bếp thì đang làm dang dở, đến cả vòi nước vẫn đang chảy ầm ầm.
Những hàng quán nhỏ ở trong cái thủ đô rộng lớn này, bây giờ đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng hôm nay lại có một việc vô cùng đặc biệt, vì nơi đây có một người có tiền đến đây muốn bao cả quán.
Lựa chọn quán này thì có rất nhiều lý dó, nhưng quan trọng nhất là nơi đây có rất nhiều ý nghĩa với anh ta.
Lý Duệ đưa mắt lên nhìn khắp một lượt những món ăn trong thực đơn tại đây, Lý Duệ bất giác hồi tưởng lại năm xưa, anh ta và Tuyết Nhi đều rất thích đến đây để ăn. Mà hồi đó hai người còn rất nghèo, nghèo đến nỗi thi thoảng có ít tiền mới dám đến đây để hoang phí. Mặc dù giá cả quán này là rất bình dân.
Vậy nhưng, khi Lý Duệ có tiền, có thể mời Tuyết Nhi đi ăn ở những nơi đắt tiền hơn, thì cô lại giã từ gã mà đi, mãi mãi không bao giờ quay lại nữa. Vậy mà hôm nay Lý Duệ, một phú ông tại cái đất thủ đô này lại đến đây để dùng bữa, bởi vì theo như ý nghĩ của anh ta, không đâu có thể ngon hơn nơi này nữa, cho dù đó có là những khách sạn năm sao, đầu bếp siêu hạng đi chăng nữa.
Sáu bảy năm nay, tháng nào Lý Duệ cũng đến đây ngồi một lát, cho dù có bận đến mấy, hoặc có chuyện quan trọng đến mấy, anh ta cũng vẫn cứ đến đây rất đúng hẹn.
“Cô đến rồi hả? Mời ngồi!” Có lẽ do mải nghĩ ngợi lung tung, hoặc là do Lãnh Nguyệt đi đứng quá đỗi nhẹ nhàng, nên khi Lãnh Nguyệt đến trước mặt rồi, thì Lý Duệ mới như người bừng tỉnh sau cơn mơ. Hình dáng của Tuyết Nhi lúc này như đang hiện ra trước mặt hắn, vô cùng chân thật. Khi lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Nguyệt, Lý Duệ đã để ý đến cô, vì cô qúa ư là giống Tuyết Nhi, nhưng bây giờ gã lại có những ý nghĩ khác, bàn tay dưới bàn của Lý Duệ lúc này đang nắm chặt miếng ngọc bội, một miếng ngọc bội có ý nghĩa to lớn với cả cuộc đời của gã.
Khi trước, kể cả Lý Đan hay Lý Duệ, thì Lãnh Nguyệt chỉ coi họ là những người qua đường, thậm chí còn không để ý hai người này trông như thế nào, có thân phận ra sao, đây tất cả đều là do tính cô nó vậy. Vậy nhưng, buổi chiều nay khi nhận được điện thoại của Lý Duệ, cô không thể không để ý tới quan hệ của cô và Lý Duệ rốt cuộc là cái gì.
Lãnh Nguyệt không cho rằng Lý Duệ muốn lấy chuyện nói trong điện thoại ra để uy hiếp cô, đòi hỏi cô bất cứ cái gì. Thường nhật, ngồi nói chuyện với Diệp Phong, cô cũng hay nghe Diệp Phong đánh giá Lý Duệ, nhưng lúc này Lý Duệ lại muốn nói cho cô biết thân thế của mình, điều này làm cho cô vô cùng kinh ngạc. Từ bé đến giờ cô luôn coi mình là một đứa trẻ mồ côi, trong tuổi thơ của cô không tồn tại hai chữ người thân, nhưng sau khi trưởng thành, thì mỗi lần trông thấy người khác đều có cha mẹ quây quần, thì cô cũng vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Có lẽ ngày trước Diệp Phong ra tay cứu giúp cô, làm cho cô có cảm giác có một người thân ở bên cạnh, chính vì vậy mà cô mới yêu hắn điên cuồng đến vậy.
Khi cô gia nhập Lãnh Tổ, thì cô vẫn giống như một đứa trẻ, tràn đầy mộng tưởng, cô có những mong ước giống như các bộ phim truyền hình trên ti vi, cô đột nhiên có một người cha tỉ phú, hoặc là một người ông nội, hoặc là bỗng nhiên trở thành một công chúa. Nhưng sau khi cuộc sống của cô chỉ tràn ngập những chém với giết, thì những mộng tưởng đó đã tan thành mây khói, đặc biệt là sau sự xuất hiện của Diệp Phong. Bởi Diệp Phong là tất cả cuộc sống của cô, cho dù cô có là đứa trẻ mồ côi đi chăng nữa, cô cũng không cần quan tâm là ai đã đưa cô đến cõi đời này nữa, tất cả đã không còn quan trọng, duy chỉ có mỗi Diệp Phong là ngoại lệ.
Vậy nhưng suy nghĩ này của cô đã bị cú điện thoại kia phá vỡ, sau khi nhận được những bức ảnh khó tin, cô mới biết Lý Duệ chính là người biết rõ về thân thế của cô nhất. Bởi vì cô cho rằng, không thể có người nào lại có thể giống mình đến vậy, nếu cô ấy không phải là người thân của mình.
Chính vì vậy, mà sau một hồi suy nghĩ, cô đã quyết định đến tìm Lý Duệ, để hỏi cho rõ ngọn ngành.
Theo bệnh nghề nghiệp, khi vừa mới bước vào đây, Lãnh Nguyệt đã quan sát hết tình hình xung quanh đây, trừ ông chủ quán ra, thì nơi đây chỉ còn mỗi mình Lý Duệ đang ngồi ở cái bàn trong góc kia. Và điều làm cô cảm thấy khác thường nhất, chính là ánh mắt của mọi người nơi đây đều nhìn cô rất kỳ lạ.
“Anh biết những gì, nói ra hết đi!” Giống như điệu bắt được tội phạm, Lãnh Nguyệt cất tiếng lạnh lùng ra lệnh, cô không hề khách khí chút nào, vì nói cho cùng cô cũng rất muốn biết cha mẹ của cô là ai, đây cũng là bản năng của con người, dĩ nhiên cô cũng không thể nào giết chết tội phạm sau khi hỏi rõ tình hình được. Nhưng Lý Duệ cũng không phải là hạng người lằng nhằng, cho dù cô không giở trò gì ép cung, thì anh ta cũng sẽ đem hết sự thật ra nói cho cô biết.
Lý Duệ hít một hơi thật sâu, anh ta không hề tức giận sau câu nói của Lãnh Nguyệt, càng không hề có ý gì trách cứ cô cả, có lẽ sau vụ Diệp Phong bắt cóc Lý Đan, gã cũng đã biết sự khác biệt của Lãnh Nguyệt rồi, tính cách cũng như cách hành xử của cô không hề có chút gì hiền lành, nhu mỳ như ngoại hình của cô cả, nếu không thì cô cũng đã không trở thành đồng lõa của Diệp Phong trong vụ bắt cóc đó được.
“Tôi và chị gái của cô thường hay lui tới đây để cải thiện cuộc sống…” Nhìn vào Lãnh Nguyệt, Lý Duệ chậm rãi nói. Nếu như chỉ vì mấy câu nói của cô em gái Lý Đan, thì có khi gã còn nghi ngờ. Nhưng sau khi về căn biệt thự kia dò hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện từ Lý Chấn xong thì Lý Duệ không còn có gì để nghi ngờ nữa. Dĩ nhiên, những cái mà Lý Duệ biết được cũng chỉ là những vấn đề xung quanh Tuyết Nhi, còn về chuyện của Lãnh Nguyệt thì gã không hé miệng nói lấy một câu, sau đó hắn kết hợp những việc mà Lý Đan nghe trộm được với những gì gã biết được từ Lý Chấn, Lý Duệ lập tức đã hiểu ra ngay vấn đề.
Cho dù đến bây giờ, Lý Duệ vẫn chưa thể tha thứ cho thói làm việc ngang ngược của Lý Chấn, nhưng gã cũng thấu hiểu rằng, với thân phận của ông thì ông không thể để cho cháu trai mình làm bạn, thậm chí là kết hôn với Tuyết Nhi được. Lý Duệ cũng không cho rằng, Diệp Thành Trù hoàn toàn không biết gì về Lãnh Nguyệt, vậy nhưng Diệp Thành Trù lại trọn giải pháp ngược lại hoàn toàn với Lý Chấn, tuy cùng đẳng cấp như nhau, nhưng hai người lại có những xử lý khác nhau hoàn toàn trong cùng một vấn đề. Cũng chính vì vậy mà Lý Duệ cảm thấy hâm mộ Diệp Phong có một người ông tâm lý tuyệt vời như vậy.
“Chị của tôi ư…!” Trong tâm trí của Lãnh Nguyệt thì cô không hề có khái niệm gì về thế nào một người chị cả. Cô hồi tưởng lại những bức ảnh mà cô nhận được, cô thấy người con gái trong những bức ảnh đó giống cô kinh khủng, có lẽ đúng như lời của Lý Duệ vừa nói, cô gái ấy là chị gái của cô. Và cô cũng nhận thấy cô gái trong ảnh vô cùng thân thiết với Lý Duệ.
“Chị ấy bây giờ ở đâu?” Im lặng một hồi lâu, Lãnh Nguyệt mới nghiêm giọng hỏi, con người ai mà chả có tính hiếu kỳ, đặc biệt là những tin tức về thân thế của bản thân. Lãnh Nguyệt ngày trước không đi tìm thân thế của mình, là vì cô nhi viện nói với cô rằng cha mẹ của cô mất trong một cuộc tai nạn ô tô, cô là người may mắn sống sót duy nhất, không có một ai đề cập tới chị gái của cô là ai cả. Bây giờ, xem ra cô nhi viện đã nói dối cô, và người có thể giải thích cho cô biết chính là người đang ngồi đối diện với cô, Lý Duệ.
“Cô ấy lên thiên đường rồi!” Lý Duệ xúc động nói, anh ta cố gắng lắm mới thốt ra được những câu như vậy, anh ta đưa cánh tay nắm chặt bên dưới bàn khi nãy lên, rồi đưa ra trước mặt Lãnh Nguyệt. Lý Duệ xòe bàn ray ra, trong đó lúc này là một miếng ngọc bội lấp lánh dưới ánh đèn.
Miếng ngọc bội này màu xanh thẫm, nhưng rất sáng, Lãnh Nguyệt sau khi trông thấy nó thì bất giác lùi lại mấy bước mới đứng vững được, bởi vì cô cũng có một miếng ngọc bội y hệt như vậy…
Đúng như dự đoán, Hà Tích Phượng tiếp tục chọn lựa lẩn tránh, hai người sau một hồi nói chuyện, cũng không thu được bất kỳ kết luận khả thi nào cả. Cuối cùng một trong hai đã lấy lý do công việc mà bỏ rơi đối phương.
Đối mặt với ngày cưới của Diệp Phong càng ngày càng đến gần, Đoạn Băng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, không phải là buồn, cũng chẳng phải là vui, nó khó chịu như người ta bị lên cơn hen xuyễn, hay là ăn cá bị mắc xương vậy. Những thứ này làm cho cô bị ngộp thở, cô biết rất rõ rằng, cô nói với Hà Tích Phương tin này chắc chắn không phải xuất phát từ nghĩa khí bạn bè, càng không phải thái độ của Hà Tích Phượng mà cô mới có hành động như vậy.
Nhớ lại những lần cô tiếp xúc với Diệp Phong, thì cô luôn luôn là người thất bại, vậy nhưng trong những lần phục thù của cô, cô dần dần phát hiện ra cô đối với Diệp Phong đã có những thay đổi vô cùng to lớn. Tuy ngoài miệng cô nói hắn không ra gì, nhưng trong lòng cô lại thấy cô với hắn dường như có sợi dây tình cảm nào đó cứ dùng dằng chẳng dứt. Một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi khi phát hiện ra người khác mạnh mẽ, tài giỏi hơn mình thì thường là họ sẽ đố kỵ người đó, nhưng cũng có lúc lòng đố kỵ đó trở thành sùng bái, trở thành ái mộ.
Đoạn Băng đưa mắt lên nhìn ngày tháng trên góc màn hình của máy tính, cô thậm chí còn quên cả mấy người bạn đang onlie trong game đang ngồi chờ cô. Một lúc lâu sau, cô mới như người tỉnh cơn mơ, mím môi cầm lấy chiếc di động đặt trên bàn.
Lúc này, cô cần một mình đối mặt với tất cả, tuy là không đến nỗi đi phá vỡ hạnh phúc của người khác, nhưng cô cho rằng cô đã cố gắng hết sức rồi.
Vậy nhưng, khi cô tìm thấy số điện thoại của Lãnh Nguyệt để gọi, thì cô mới biết Lãnh Nguyệt đã tắt máy tự bao giờ, trong máy của cô lúc này chỉ vọng lại tiếng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không nằm trong vùng phủ sóng….!”
Lúc này, trong một căn phòng khác tại thủ đô, Diệp Phong cũng nhận được câu nói y như Đoạn Băng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không nằm trong vùng phủ sóng….!”
Nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống, Diệp Phong cau mày lại, từ trước đến giờ Lãnh Nguyệt không bao giờ như vậy cả, không sai, trong các lần thực thi nhiệm vụ, cô thường hay đơn thương độc mã như vậy, nhưng sau khi trở về với cuộc sống hiện tại, thì bất luận cô làm gì hay đi đâu đều gọi điện thoại báo trước tình hình, thế mà hôm nay cô đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ.
Và điều quan trọng nhất chính là, mai là ngày hôn lễ rồi, nếu như cô dâu đột nhiên biến mất như thế này thì quả là không hay chút nào. Diệp Phong đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là tám giờ tối, thường thì trong thời gian này, Diệp Phong và cô vừa dùng bữa xong và cùng ngồi xem ti vi với nhau, vậy mà hôm nay chỉ còn mỗi mình Diệp Phong mà thôi.
Thông thường thì những người đã vào sinh ra tử rất nhiều lần như Lãnh Nguyệt, thì ở cái thủ đô an bình này chắc chắn cũng chẳng có gì có thể uy hiếp nổi cô cả. Vậy nhưng, Diệp Phong lúc này vẫn vô cùng lo lắng, vì trước đây Lãnh Nguyệt chưa bao giờ có bất kỳ hành động khác thường nào như thế này cả. Thậm chí sáng nay cô còn gọi đến Thính Vũ Các hỏi Diệp Phong xem tối nay hắn muốn ăn gì, hắn còn nghe ra được cả sự vui vẻ và phấn khích của cô qua câu nói nữa.
Vậy mà khi hắn vừa mới từ Thính Vũ Các về nhà, chuẩn bị thưởng thức những món ăn do chính tay cô làm, thì phát hiện ra trong phòng không có một ai cả, đồ ăn trong bếp thì đang làm dang dở, đến cả vòi nước vẫn đang chảy ầm ầm.
Những hàng quán nhỏ ở trong cái thủ đô rộng lớn này, bây giờ đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng hôm nay lại có một việc vô cùng đặc biệt, vì nơi đây có một người có tiền đến đây muốn bao cả quán.
Lựa chọn quán này thì có rất nhiều lý dó, nhưng quan trọng nhất là nơi đây có rất nhiều ý nghĩa với anh ta.
Lý Duệ đưa mắt lên nhìn khắp một lượt những món ăn trong thực đơn tại đây, Lý Duệ bất giác hồi tưởng lại năm xưa, anh ta và Tuyết Nhi đều rất thích đến đây để ăn. Mà hồi đó hai người còn rất nghèo, nghèo đến nỗi thi thoảng có ít tiền mới dám đến đây để hoang phí. Mặc dù giá cả quán này là rất bình dân.
Vậy nhưng, khi Lý Duệ có tiền, có thể mời Tuyết Nhi đi ăn ở những nơi đắt tiền hơn, thì cô lại giã từ gã mà đi, mãi mãi không bao giờ quay lại nữa. Vậy mà hôm nay Lý Duệ, một phú ông tại cái đất thủ đô này lại đến đây để dùng bữa, bởi vì theo như ý nghĩ của anh ta, không đâu có thể ngon hơn nơi này nữa, cho dù đó có là những khách sạn năm sao, đầu bếp siêu hạng đi chăng nữa.
Sáu bảy năm nay, tháng nào Lý Duệ cũng đến đây ngồi một lát, cho dù có bận đến mấy, hoặc có chuyện quan trọng đến mấy, anh ta cũng vẫn cứ đến đây rất đúng hẹn.
“Cô đến rồi hả? Mời ngồi!” Có lẽ do mải nghĩ ngợi lung tung, hoặc là do Lãnh Nguyệt đi đứng quá đỗi nhẹ nhàng, nên khi Lãnh Nguyệt đến trước mặt rồi, thì Lý Duệ mới như người bừng tỉnh sau cơn mơ. Hình dáng của Tuyết Nhi lúc này như đang hiện ra trước mặt hắn, vô cùng chân thật. Khi lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Nguyệt, Lý Duệ đã để ý đến cô, vì cô qúa ư là giống Tuyết Nhi, nhưng bây giờ gã lại có những ý nghĩ khác, bàn tay dưới bàn của Lý Duệ lúc này đang nắm chặt miếng ngọc bội, một miếng ngọc bội có ý nghĩa to lớn với cả cuộc đời của gã.
Khi trước, kể cả Lý Đan hay Lý Duệ, thì Lãnh Nguyệt chỉ coi họ là những người qua đường, thậm chí còn không để ý hai người này trông như thế nào, có thân phận ra sao, đây tất cả đều là do tính cô nó vậy. Vậy nhưng, buổi chiều nay khi nhận được điện thoại của Lý Duệ, cô không thể không để ý tới quan hệ của cô và Lý Duệ rốt cuộc là cái gì.
Lãnh Nguyệt không cho rằng Lý Duệ muốn lấy chuyện nói trong điện thoại ra để uy hiếp cô, đòi hỏi cô bất cứ cái gì. Thường nhật, ngồi nói chuyện với Diệp Phong, cô cũng hay nghe Diệp Phong đánh giá Lý Duệ, nhưng lúc này Lý Duệ lại muốn nói cho cô biết thân thế của mình, điều này làm cho cô vô cùng kinh ngạc. Từ bé đến giờ cô luôn coi mình là một đứa trẻ mồ côi, trong tuổi thơ của cô không tồn tại hai chữ người thân, nhưng sau khi trưởng thành, thì mỗi lần trông thấy người khác đều có cha mẹ quây quần, thì cô cũng vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Có lẽ ngày trước Diệp Phong ra tay cứu giúp cô, làm cho cô có cảm giác có một người thân ở bên cạnh, chính vì vậy mà cô mới yêu hắn điên cuồng đến vậy.
Khi cô gia nhập Lãnh Tổ, thì cô vẫn giống như một đứa trẻ, tràn đầy mộng tưởng, cô có những mong ước giống như các bộ phim truyền hình trên ti vi, cô đột nhiên có một người cha tỉ phú, hoặc là một người ông nội, hoặc là bỗng nhiên trở thành một công chúa. Nhưng sau khi cuộc sống của cô chỉ tràn ngập những chém với giết, thì những mộng tưởng đó đã tan thành mây khói, đặc biệt là sau sự xuất hiện của Diệp Phong. Bởi Diệp Phong là tất cả cuộc sống của cô, cho dù cô có là đứa trẻ mồ côi đi chăng nữa, cô cũng không cần quan tâm là ai đã đưa cô đến cõi đời này nữa, tất cả đã không còn quan trọng, duy chỉ có mỗi Diệp Phong là ngoại lệ.
Vậy nhưng suy nghĩ này của cô đã bị cú điện thoại kia phá vỡ, sau khi nhận được những bức ảnh khó tin, cô mới biết Lý Duệ chính là người biết rõ về thân thế của cô nhất. Bởi vì cô cho rằng, không thể có người nào lại có thể giống mình đến vậy, nếu cô ấy không phải là người thân của mình.
Chính vì vậy, mà sau một hồi suy nghĩ, cô đã quyết định đến tìm Lý Duệ, để hỏi cho rõ ngọn ngành.
Theo bệnh nghề nghiệp, khi vừa mới bước vào đây, Lãnh Nguyệt đã quan sát hết tình hình xung quanh đây, trừ ông chủ quán ra, thì nơi đây chỉ còn mỗi mình Lý Duệ đang ngồi ở cái bàn trong góc kia. Và điều làm cô cảm thấy khác thường nhất, chính là ánh mắt của mọi người nơi đây đều nhìn cô rất kỳ lạ.
“Anh biết những gì, nói ra hết đi!” Giống như điệu bắt được tội phạm, Lãnh Nguyệt cất tiếng lạnh lùng ra lệnh, cô không hề khách khí chút nào, vì nói cho cùng cô cũng rất muốn biết cha mẹ của cô là ai, đây cũng là bản năng của con người, dĩ nhiên cô cũng không thể nào giết chết tội phạm sau khi hỏi rõ tình hình được. Nhưng Lý Duệ cũng không phải là hạng người lằng nhằng, cho dù cô không giở trò gì ép cung, thì anh ta cũng sẽ đem hết sự thật ra nói cho cô biết.
Lý Duệ hít một hơi thật sâu, anh ta không hề tức giận sau câu nói của Lãnh Nguyệt, càng không hề có ý gì trách cứ cô cả, có lẽ sau vụ Diệp Phong bắt cóc Lý Đan, gã cũng đã biết sự khác biệt của Lãnh Nguyệt rồi, tính cách cũng như cách hành xử của cô không hề có chút gì hiền lành, nhu mỳ như ngoại hình của cô cả, nếu không thì cô cũng đã không trở thành đồng lõa của Diệp Phong trong vụ bắt cóc đó được.
“Tôi và chị gái của cô thường hay lui tới đây để cải thiện cuộc sống…” Nhìn vào Lãnh Nguyệt, Lý Duệ chậm rãi nói. Nếu như chỉ vì mấy câu nói của cô em gái Lý Đan, thì có khi gã còn nghi ngờ. Nhưng sau khi về căn biệt thự kia dò hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện từ Lý Chấn xong thì Lý Duệ không còn có gì để nghi ngờ nữa. Dĩ nhiên, những cái mà Lý Duệ biết được cũng chỉ là những vấn đề xung quanh Tuyết Nhi, còn về chuyện của Lãnh Nguyệt thì gã không hé miệng nói lấy một câu, sau đó hắn kết hợp những việc mà Lý Đan nghe trộm được với những gì gã biết được từ Lý Chấn, Lý Duệ lập tức đã hiểu ra ngay vấn đề.
Cho dù đến bây giờ, Lý Duệ vẫn chưa thể tha thứ cho thói làm việc ngang ngược của Lý Chấn, nhưng gã cũng thấu hiểu rằng, với thân phận của ông thì ông không thể để cho cháu trai mình làm bạn, thậm chí là kết hôn với Tuyết Nhi được. Lý Duệ cũng không cho rằng, Diệp Thành Trù hoàn toàn không biết gì về Lãnh Nguyệt, vậy nhưng Diệp Thành Trù lại trọn giải pháp ngược lại hoàn toàn với Lý Chấn, tuy cùng đẳng cấp như nhau, nhưng hai người lại có những xử lý khác nhau hoàn toàn trong cùng một vấn đề. Cũng chính vì vậy mà Lý Duệ cảm thấy hâm mộ Diệp Phong có một người ông tâm lý tuyệt vời như vậy.
“Chị của tôi ư…!” Trong tâm trí của Lãnh Nguyệt thì cô không hề có khái niệm gì về thế nào một người chị cả. Cô hồi tưởng lại những bức ảnh mà cô nhận được, cô thấy người con gái trong những bức ảnh đó giống cô kinh khủng, có lẽ đúng như lời của Lý Duệ vừa nói, cô gái ấy là chị gái của cô. Và cô cũng nhận thấy cô gái trong ảnh vô cùng thân thiết với Lý Duệ.
“Chị ấy bây giờ ở đâu?” Im lặng một hồi lâu, Lãnh Nguyệt mới nghiêm giọng hỏi, con người ai mà chả có tính hiếu kỳ, đặc biệt là những tin tức về thân thế của bản thân. Lãnh Nguyệt ngày trước không đi tìm thân thế của mình, là vì cô nhi viện nói với cô rằng cha mẹ của cô mất trong một cuộc tai nạn ô tô, cô là người may mắn sống sót duy nhất, không có một ai đề cập tới chị gái của cô là ai cả. Bây giờ, xem ra cô nhi viện đã nói dối cô, và người có thể giải thích cho cô biết chính là người đang ngồi đối diện với cô, Lý Duệ.
“Cô ấy lên thiên đường rồi!” Lý Duệ xúc động nói, anh ta cố gắng lắm mới thốt ra được những câu như vậy, anh ta đưa cánh tay nắm chặt bên dưới bàn khi nãy lên, rồi đưa ra trước mặt Lãnh Nguyệt. Lý Duệ xòe bàn ray ra, trong đó lúc này là một miếng ngọc bội lấp lánh dưới ánh đèn.
Miếng ngọc bội này màu xanh thẫm, nhưng rất sáng, Lãnh Nguyệt sau khi trông thấy nó thì bất giác lùi lại mấy bước mới đứng vững được, bởi vì cô cũng có một miếng ngọc bội y hệt như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.