Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 80: Năng lực.

Lân Gia Tiểu Lục

18/03/2013

Trần Kì nói ra lập trường của mình. Theo Trần Kì mà nói, điều động nhân sự lần này đã được quyết định , bây giờ tranh luân cũng không giải quyết được vấn đề gì, hơn nữa người thay thế vị trí của mình là Diệp Phong, cho Hà Tích Phượng thay đổi chủ ý, phục hồi lại chức cũ, bản thân cũng không còn dũng khí để đảm nhiệm chức vụ đó , không cẩn thận đắc tội với mọi người, không biết gặp phải những thù hận như thế nào, nhưng nói thật, làm giám đốc bộ phận hậu cần cũng tốt, bất luận như thế nào tiền lương cũng không thay đổi, quan trọng nhất là tránh xa bang xã hội đen to nhỏ đó, sống cuộc sống yên lành.

Sự chủ động của Trần Kỳ làm cho Hà Tích Phượng có chút king ngạc, cô cứ nghĩ Trần Kỳ giống như Lô Hâm, tìm ra mọi lí do để ngăn cản việc điều động nhân sự này, người đàn ông quan trọng nhất là chức vụ không muốn đứng sống những bình dị, kiên quyết đứng có lợi cho mình, phối hợp hành động thay huyết lần này.

Trước mắt là cảm ơn mọi người đã tin tưởng, bàng hoàng chuyển người đúng sang bên phó giám đốc Lô, cười chế nhạo. Ánh mắt có vẻ khiêu khích, kéo người đàn ông đó về với hiện thực.

" Phó giám đốc Lô, hình như giám đốc Trần không có ý kiến gì!" Khẩu nhữ Hà Tích Phượng có chút mỉa mai, đưa mắt nhìn mọi người trong cuộc họp, nhìn từng người một, mới nghiêm sắc mặt :" Tôi hi vọng mọi người sẽ cố gắng, việc điều động nhân sự lần này chính là vì sự phát triển của Hương Tạ Hiên, có thể có một số chỗ không hợp lí, nhưng lần này không phải là từ chối công lao thành tích của một số người, bao gồm cả phó giám đốc Lô, những nhân viên lâu năm đã thành lập bộ phận giải trí, tất cả tôi đều không quên, tuy chức vụ có phần thay đổi, nhưng tiền lương tuyệt đối không giảm mà chỉ có tăng, xin mọi người yên tâm !"

Lời chấn an mọi người lập tức có tác dụng, người muốn ủng hộ Lô Hâm cũng yên lặng, những nhân viên tuổi ngoài 40 , sớm đã không có gì để nói, nguyện vọng theo đuổi sự nghiệp không còn kịch liệt bằng lớp trẻ, điều bọn họ quan tâm nhất không phải là sự phát triển của công ty sau này, mà là thu nhập có được ổn định hay không. Nghe những lời cam kết của Hà Tích Phượng,cũng yên tâm rồi, không muốn tranh đấu nữa, ai mà chẳng muốn làm những công việc nhẹ nhàng, chuyển sang chức phó giám đốc giống như một loại giải thoát.

Mọi người mãn nguyện gật đầu, sắc mặt Hà Tích Phượng cuối cùng cũng nở một nụ cười. Cô rất thích khẩu ngữ không có gi nghi ngờ, từ đáy lòng hi vọng quyết định của bản thân có thể được sự chấp nhận của nhân viên cấp đưới, mà không phải thi hành máy móc. Nhìn thấy tình hình bây giờ rất tốt, mọi người đều hiểu được lỗi khổ tâm trong lòng, nhưng có người vẫn không tin tưởng,cũng không nêu ý kiến, kết thúc như vậy là rất mãn nguyện.

Đáng tiếc, người đàn ông họ Lô lại rất thích làm mọi chuyện hỗn loạn.

Sau khi bị Trần Kỳ góp ý như vậy, Lô Hâm cũng không bỏ cuộc dễ dàng. Sắp xếp lại mọi chuyện, lại nói ; "Tổng giám đốc Hà, tôi rất đồng ý với cách nói của cô, và cũng rất cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc nhân viên, nhưng sự thật thường hay mất lòng, hi vọng mọi người bỏ qua.

Khuôn mặt tươi cười của Hà Tích Phượng lại lạnh xuống, hôm nay đúng là trúng tà rồi, nếu không thì Lô Hâm uống nhầm thuốc, bình thường không tranh luận cũng là hắn, hôn nay lại một lần nữa, 3 lần phá hoại kế hoạch của mình cũng là ông ta, cuối cùng là liên quan đến lợi ích riêng của họ, bình thường người tốt cũng lợi dụng thời khắc này để tăng chức.

Chỉ là không biết lần này ông ta phát biểu cái gì, chát một tiếng tập tài liệu lúc này dược đóng gấp lại vào nhau rất mạnh, không còn kiên nhẫn đợi : " Phó giám đốc Lô, có gì hãy phát biểu ra, nếu nói có lí, tôi nhất định sẽ xem xét lại."

Lô Hâm không biết đã đi quá giới hạn cho phép của Hà tổng giám đốc, nhưng với thận phận bản thân, cho là quá đáng cũng không bị đuổi việc, bây giờ bị cách chức, đã là cũng chẳng cách được thấp hơn nữa rồi, chẳng lẽ trực tiếp làm nhân viêc nhỏ? Đây là một điều không thể.



Ôm một quyết tâm lành làm gáo vỡ làm môi, không phải lo lắng, Lô Hầm lấy lược ra chải mất sợi tóc mỏng trên đầu, khẩu ngữ rất bình tĩnh, : " Tổng giám đốc Hà, thay một luồng gió mới, để tầng lớp quản lí có động lực, cái này tôi không phản đối, mấy nhiệm vụ mới của bộ môn giám đốc cũng là xứng đáng, công sức cũng là của tất cả mọi người, có một điều duy nhất, tôi không thể giải thích được,theo kiến thức tôi có được, Diệp Phong đến công ty không đến nửa tháng, theo thói quen, thời gian thực tập là 3 tháng, không biết tổng giám đốc Hà nghĩ như thế nào lại giao cho một người mới đến tiếp quản bộ phận ngoại giao quan trọng đó, năng lực của Diệp Phong xuất sắc đến bao nhiêu, sợ mọi người có phục hay không? Hơn nữa, theo tôi, Diệp Phong không có năng lực gì nổi trội.

Diệp Phong ngồi một góc nhỏ giật mình khi nghe thấy những lời bình luận của lão đầu hộ Lô kia, hội nghị thực sự không có hứng thú, hắn lúc này đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên giật mình, tay dụi mắt, xem ai đang nói xấu mình ở sau lưng.

Hành động này của đều nằm gọn trong ánh mắt của mọi người, ngay cả Hà Tích Phượng cũng phải há miệng , khi cô cùng Diệp Phong ăn cơm, uống trà hắn có bao giờ biểu hiện như vậy đâu, khi đó tuy là hắn không có chí tiến thủ, nhưng cũng không đến nỗi ngủ gật như vậy chứ? Đây không phải là tự mình tát vào mặt mình sao?

Những người ngồi cạnh Lô Hâm lại càng được cớ cười thầm trên sự đau khổ của người khác, những biểu hiện của Diệp Phong càng làm tăng thêm sự đánh giá của mọi người về hắn, Lô Hâm nhất thời cũng cảm thấy sung sướng vô cùng, ông nhằm mục tiêu vào đúng Diệp Phong quả nhiên chính xác.

Hà Tích Phượng lúc này nuốt giận vào lòng, hai má đỏ ửng như máu. Lãng phí tâm huyết đề cử nhân vật quan trọng như vậy không thể thất bại trong hôm nay, Tuy thái độ của mọi người không phải là không tốt, nhưng năng lực của Diệp Phong nhất định phải ton tưởng, có thể là Diệp Phong rất chăm chỉ làm việc, nên trong cuộc họp mới không ngáp ngủ, đây không ảnh hưởng với bình luận của bản thân đối với Diệp Phong, chỉ hi vọng Diệp Phong có thể phát huy như hôm trong phòng nghỉ của công ty, hơn nữa có thể đả kích Lô Hâm một loại người bất tài vô dụng.

" Giám đốc Diệp, hình như có một số người hoài nghi năng lực của cậu, cậu có thể phát biểu ý kiến của ngài về tình hình phát triển của Hương Tạ Hiên, để mọi người bình luận một chút, không biết nhiệm vụ mới lần này của tôi là đúng hay là sai? " Hà Tích Phượng cười, ánh mắt cổ vũ đầy ngụ ý, chỉ cần anh nói lại ý nghĩ hôm nọ trong phòng nghỉ, để mọi người ở đây phải khâm phục.

Diệp Phong sớm đã nhìn thấy gã họ Lô kia, nghĩ lại trong đầu cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội với hắn khi nào, ở đây có nhiều người như vậy sao lại hoài nghi năng lực của mình.

Nghĩ kĩ một lúc, cũng hiểu rõ, ông ta bắt đầu hoài nghi bản chất của mình từ khi Hà Tích Phượng quyết định thay đổi nhân sự, phủ nhận bản thân, tiếp tục bác bỏ quyết định của tổng giám đốc.

Nhưng nói gì đi nữa tổng giám đốc Hà cũng mời mình ăn một bữa cơm, nên cũng phải giúp một tay.

Diệp Phong nở một nụ cười rất tự nhiên, người đàn ông hói nhìn đầy vẻ đắc ý, làm cho toàn thân hắn ngứa ngáy, giống như 100 con côn trùng đang bò vào cơ thể hắn, Diệp Phong từ từ cất giọng nói : " Lô Hâm! Ông hình như cũng rất có năng lực thì phải! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Xuất Ngũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook