Chương 186: Như thế mới là con trai ta
Lân Gia Tiểu Lục
18/03/2013
Rất nhẹ nhàng đi đến chỗ hai người đàn ông, Diệp Phong chào hỏi xong, liền đứng sang một bên và chuyện vừa rồ hắn đương nghiên không đề cập tới.
Đoạn Chính Thiên cũng cố gắng tạo cơ hội cho đôi bạn trẻ, dù sao với tính cách của con gái mình thì lấy chồng cũng khá khó khăn, nhìn thấy Diệp Phong chưa được bao lâu đã đi ra ngoài trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi:“Diệp Phong, sao cháu lại ra đây?” Diệp Tồn Chí cũng không tin vào mắt mình, vừa rồi hai người còn ở chung với nhau rất vui vẻ, một người bón một người ăn, vốn tưởng rằng hai bên đều có căm tình với nhau, tên tiểu tử nhà mình không dễ gì mà đi ra, không ngờ nhanh như vậy lại đã ra ngoài.
Diệp Phong nhìn về phía phòng bệnh của Bạo Long, mỉm cười nói:“Hà tổng đến thăm Đoạn Băng , có chị ấy chăm sóc rồi nên con ra đây.” Trong lòng hắn thì đang kêu thầm mình may mắn, nếu như không phải thính lực hơn người, chú ý tới âm thanh từ xa tới vọng tới, thì có lẽ đúng lúc Tích Phượng bước vào, sẽ bắt gặp hắn đang đùa giỡn trên giường bệnh, chuyện như vậy bị người khác bắt gặp thì đúng là không còn mặt mũi nào.
Đoạn Chính Thiên nghe nói vậy, gật gật đầu, cứ tưởng rằng con gái mình trêu chọc gì hắn, không ngờ là có người đến thăm. Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, nhưng cũng thể hiện phong thái của mmootj tiền bối,“Cha cháu đã nói chuyện của cháu cho bác biết rồi, hai đứa con của Tiêu Vạn Sơn đúng là không ra gì phải cảnh cáo, hơn nữa Tích Phượng cũng là bạn tốt của Băng Băng, về công về tư ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn,chiều nay ta sẽ bay về thủ đô, bởi vậy thừa dịp này, chúng ta mau đến gặp tên đó đi.”
Diệp Phong đến bây giờ cũng không biết rõ thân phận của cha Đoạn Băng, nhưng mà nghe ngữ khí chắc không phải nhân vật đơn giản, đường đường là một trong những người giàu nhất Trung Quốc ấy vậy mà ông ta lại gọi là tên đó, có lẽ bọn họ có quan hệ rất sâu sắc.
Diệp Tồn Chí đắc ý cười, vỗ vai Đoạn Chính Thiên nhìn Diệp Phong nói:“Diệp Phong thấy chưa hả? Kết bạn, chuyện này con phải học cha, có chuyện gì cũng tận tình giúp đỡ, thế mới là huynh đệ tốt.!”
Đoạn Chính Thiên lập tức nhíu mày, lùi lại, phủi bả vai nói:“Tôi nể mặt con ông chứ không hề có bất kì quan hệ gì với ông cả. Chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải huynh đệ, sau này có việc đừng tới tìm tôi. Nếu như là chuyện của Diệp Phong thì hắn có thể đến , không cần ông chuyển lời.”
Diệp Tồn Chí không có chút xấu hổ, ngược lại rất là thoả mãn cười ha ha, tựa hồ đã sớm biết đối phương sẽ nói như vậy.Ông ta quay đầu nói với đứa con đang đầy nghi hoặc:“Chú Đoàn thích nói giỡn, đã nhiều năm như vậy rồi, mặc dù hiện tại đã là quan nhưng tính tình vẫn không thay đổi. Tôi rất phục những người như thế. Đối với một người bạn cũ, một chút câu nệ cũng không có, cứ như là người thân.!!”
Cho dù Đoạn Chính Thiên không muốn nổi cáu trước mặt hậu bối nhưng cơn tức giận trong lòng cũng đã dâng lên, ai coi hắn như người thân? Dùng từ chẳng biết xấu hổ để hình dung Diệp Tồn Chí là phù hợp nhất , thật không hiểu tại sao năm đó mình lại thua hắn, Tôn Thi Lam một người phụ nữ thùy mị, nết na như vậy lại thích một tên to mồm như hắn.
Diệp Phong chẳng lẽ lại không nhận ra cha hắn đang nói đùa, nhưng mà có thể áp chế cáu giận lâu như vậy, chú Đoàn cũng thật là đáng phục, bất đắc dĩ lắc đầu đuổi theo hai vị trưởng bối.
Đoạn Chính Thiên không phải không muốn phản kháng, mà là khí lực căn bản đánh không lại Diệp Tồn Chí, lúc tuổi còn trẻ còn có niềm tin, làm quan càng to, càng nhiều chuyện , không có rèn luyện, hơn nữa tuổi cũng đã cao, cánh tay bị nắm chặt căn bản không có bất kì hy vọng thoát khỏi, đành phải để hắn kéo ra khỏi viện.
Diệp Tồn Chí sớm đã điều tra ra số xe của Đoạn Chính Thiên, không cần chỉ dẫn hắn cũng thuận lợi tìm đến cái xe trước cửa bệnh viện, hướng về phía người lái xe trong xe cười hì hì, rồi lôi Đoạn Chính Thiên vào trong xe, đồng thời bảo con ngồi vào bên cạnh tay lái, bộ dạng này cứ như cảnh bắt cóc.
Lái xe không hiểu gì, quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi ý bộ trưởng.
Đoạn Chính Thiên tức giận sửa sang lại quần áo, hòa hoãn nghiêm mặt ra lệnh:“Đi Di Hòa Trang Viên.”
Tiêu Vạn Sơn gần như đã nghỉ hưu, ông ta đã giao mọi chuyện cho cháu gái quản lí, điểm ấy hắn biết, bởi đến Thiên Nguyên chắc chắn là không gặp, đối với một người thích yên tĩnh chứ không thích ồn ào tòa nhà có bể bơi, và sân Golf nhỏ là đủ để hắn tiêu khiển, cho dù không nói trước là sẽ đến, cũng biết ông ta nhất định đang ở nhà.
Xe khởi động, chạy băng băng trên đường.
Diệp Tồn Chí vẫn liên mồm, ghé vào bên tai ông bạn nói:“Thế nào? Con tôi không tồi chứ hả?”
Nếu như là vấn đề khác, Đoạn Chính Thiên đương nhiên không có hứng thú, nhưng mà nói đến cậu thanh niên đã để lại ấn tượng không tồi cho mình thì cũng thấy có hứng, nhìn cậu thanh niên trước mặt thấp giọng nói:“Rất giống ông, rất khó nhận ra năng lực thực sự, là đặc điểm chung của người nhà Diệp gia.” Nhớ lại ngày đó ông nói.
Liều mạng tranh giành một người phụ nữ đúng là một sai lầm, theo như sự hiểu biết của ông về cha của Diệp Tồn Chí, ông ta nhất định sẽ không để cho cháu nội của mình làm một binh lính bình thường, khi nãy ở phòng bệnh Diệp Tồn Chí nói con trai làm ở ban y tế chỉ là nói xạo mà thôi.
Diệp Tồn Chí cười nói:“Con tôi là phó tổng ở Hương Tạ Hiên đấy, tầng lớp cao sang đó, xứng với con gái ông chứ hả?”
Đoạn Chính Thiên khịt mũi hừ lạnh một tiếng, nếu như thân phận của Diệp Phong chỉ đơn giản như vậy, thì hắn không phải là đàn ông nhà Diệp, cha hắn, ông hắn đều là những quân nhân mình đồng da sắt, hơn nữa đều có thành tựu, đương nhiên thành tựu của Diệp Phong trong bộ đội chắc cũng không phải loại thường, chỉ là liên quan đến cơ mật nên không tiện nói ra mà thôi.
“NHư ông nói đấy, chuyện của bọn trẻ, ông nói cũng không được, tôi nói cũng đâu có được.” Đoạn Chính Thiên như có điều suy nghĩ,lát sau mới nói tiếp,“Chỉ cần Băng Băng đồng ý, con trai của ông bất luận là ăn xin hay là sát thủ tôi cũng không quan tâm.”
Ông nhấn mạnh hai chữ “Sát thủ” khiến cho Diệp Tồn Chí đơ ra, sau đó lập tức cười ha ha.“Con trai tôi làm gì không quan trọng. Người luôn phải hướng về phía trước không phải vậy sao, hắn bây giờ là phó tổng của Hương Tạ Hiên, chắc là cũng có thành tựu gì đó, nói không chừng chính là Tiêu Vạn Sơn kế tiếp, đến lúc đó tôi là cha của tie phú rồi, còn ông là cha vợ của tỉ phú, ngẫm cũng thấy rất sướng!” Làm nhân viên cấp cao, Đoạn Chính Thiên đương nhiên hiểu rõ tình hình của Lãnh nhóm. Rất rõ ràng, hắn đã hoài nghi Diệp Phong cũng là một thành viên của Lãnh nhóm, lời nói của ông ta ám chỉ điều đó.
Đối với việc làm cha vợ của tỉ phú Đoạn Chính Thiên không có hứng thú, nhưng mà Diệp Tồn Chí cố tình che giấu càng khiến cho ông tò mò. Lãnh nhóm là lực lượng thần bí nhất Trung Quốc, các thành viên trong nhóm có lẽ cả đời cũng sẽ không để lộ thân phận cuộc sống của người bình thường, cũng có thể bị giao cho nhiệm vụ một sống chín chết, vì nước hy sinh.Ông đương nhiên hy vọng con gái có thể yên bình sống hết cuộc đời này, bởi vậy con rể tốt nhất là người thường, nếu như Diệp Phong đúng như ông suy đoán, là một thành viên của lực lượng thần bí đó vậy thì có để cho con gái qua lại với hắn hay không vẫn còn phải suy nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có đầu mối, không khỏi cười chính mình đã nghĩ quá nhiều. Thanh quan khó đoạn việc nhà. Một khi nhắc đến vấn đề liên quan đến thân nhân ông đều thấy mình có phần hồ đồ. Hiện tại cũng chưa có gì, lo lắng nhiều như vậy cũng vô ích. Hơn nữa theo chính mình quan sát, Diệp Phong cũng không hề có khí chất của sát thủ, mà giống như một thư sinh hơn, quả thật khác hẳn với tên điên, kiêu ngạo họ Diệp kia.
Đương nhiên đó cũng có thể là ngụy trang mà thôi, Diệp Tồn Chí vốn là người dữ dằn, công tử nhà giàu, hòa hoa phong nhã, hắn cũng coi như phế vật, đây cũng là nguyên nhân năm đó ông chủ quan, còn Diệp Phong lại là người ôn hòa, quân nhân phải thể hiện khí phách, một người ở trong quân đội suốt mười năm, làm sao có thể trí thức như vậy? Chỉ có thể giải thích theo hai cách, một là hắn vốn dĩ không phải là một quân nhân đúng nghĩa, hai là hắn là đặc chủng quân nhân cao cấp, năng lực ngụy trang đỉnh cao, có thể thay đổi tính cách thành một người hoàn toàn khác. Rất rõ ràng, khả năng thứ hai cao hơn.
Diệp Phong ngồi phía trước chán ngán, tất nhiên là nghe hai người đằng sau nói chuyện, sau khi biết là thảo luận về mình xong, cũng không có hứng thú nữa rồi, đức hạnh của cha hắn đương nhiên hiểu rõ, tự biên tự diễn, khoe khoang gien nhà mình ưu tú nhất định là chuyện không thể thiếu , mà mình bây giờ muốn biết nhất chính là Đoạn Chính Thiên rốt cuộc là cấp bậc gì, cái xe Audi này chỉ giành cho phủ bộ của thành phố T mà thôi:_ người đàn ông này chắc cấp vị phải cao hơn.
Di Hòa trang viên nằm ở ngoại thành, mang đến cho người ta một cảm giác thanh tịnh. Phong cách quả thật khác hẳn với phương Tây, từ mảnh ngói kiểu cổ toát ra một cảm giác cổ xưa, giống như phong cách của hoàng gia cổ thời xưa.
Nhìn kiến trúc đẹp mắt, hào hoa trước mắt, Diệp Phong không khỏi suýt xoa sự xa hoa của Tiêu gia, chắc chắn mảnh đất này trị giá không nhỏ, tính tất cả các kiểu kiến trúc, số tiền đúng là không thể tưởng tượng được, hôm qua, Tiêu Chi Hạo sở dĩ dám càn rỡ kêu gào chính là dựa vào tài lực hùng hậu của gia đình hắn.
Cửa ra vào tất nhiên có bảo vệ, Đoạn Chính Thiên lấy từ trong túi áo ra danh thiếp gì đó đưa cho lái xe, rất nhanh xe được đi vào, tất nhiên cũng có người đi thông báo chủ nhân có khách quý đến.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, ô tô lại chạy một hồi, vào sâu trong trang viên, bên cạnh một hồ nước nhỏ.
Qua cửa xe đã nhìn thấy một ông già đang cầm cần câu cá, dưới bóng râm. Tuy cách khá xa, nhìn không rõ vóc dáng, nhưng mà cũng cảm thấy có khí thế. Diệp Phong sờ lên cái mũi, nhanh chóng mở cửa xe, khi chưa về nước, đã nghe nói đến người giàu nhất Trung Quốc, hôm nay cũng phải tìm hiểu xem sao, nhưng mà lúc trước con của hắn đã để lại ấn tượng không tốt chút nào, không biết là bởi vì di truyền, hay là do ảnh hưởng của môi trường.
“Chú Đoàn, sao chú lại nhàn rỗi mà đến thăm tôi thế này?” Ông già buông cần câu ra đón khách, cực kỳ thân thiết hỏi Đoạn Chính Thiên, về phần Diệp Tồn Chí cùng Diệp Phong, thì cũng chỉ liếc qua chứ không có bất kì phản ứng nào.
Ở trong xã hội này nhiều năm, Diệp Phong tất nhiên hiểu rõ nhân vật như Tiêu Vạn Sơn phản ứng như vậy với người lạ là chuyện thường, không miệt thị đã là tốt lắm rồi . Diệp Tồn Chí lẳng lặng đứng cạnh xem hai người chào hỏi, vẻ mặt bình tĩnh, giống như cười mà không phải cười.
“Anh nhàn rỗi thì đúng hơn?” Đoạn Chính Thiên tuy địa vị cao, nhưng mà đối với một tỉ phú hào hoa cũng có phần khách khí cười nói:“Cũng chỉ có Thiên Nguyên tập đoàn tổng giám đốc mới có khả năng và hứng thú ngồi nhà câu cá thế này. Người như tôi thì đâu dám nghĩ đến.”
Tiêu Vạn Sơn ha ha cười, gọi người đưa đến vài cái ghế, chứ không đi vào phòng.
Đợi mấy người ngồi xuống rồi Đoạn Chính Thiên mới giới thiệu nói:“Vị này là bạn tốt của tôi Diệp Tồn Chí, đây là con trai của hắn Diệp Phong.” Đồng thời trong ánh mắt thì là rất có ngụ ý. Hôm nay thật đúng là không phải lúc giới thiệu Diệp Tồn Chí, tính ra, tên kia đúng là không có việc làm, cũng không thể đem đại ca của Lãnh Phong Đường ra giới thiệu được.
Tiêu Vạn Sơn có được thành công như ngày hôm nay, khứu giác tất nhiên rất minh mẫn. Từ trong ánh mắt của đối phương thấy được vài thứ, nhưng mà đối với một người có sự nghiệp như ông ta thì quả thật không coi trọng người bình thường, đây không phải ngạo mạn tự đại mà là thân phận vốn dĩ như vậy, thử nghĩ xem một doanh nghiệp nổi tiếng được nguyên thủ quốc gia tới thăm thì đâu cần phải bận tâm tới mấy quan chức cấp thành phố, cũng chỉ có Đoạn Chính Thiên quan chức cao cấp của chính phủ mới được ông ta tiếp đãi như vậy.
Đối với những doanh nhân thành đạt hay một số những nhân vật quan trọng, nổi tiếng ông cũng có biết nhưng mà không thấy có cái tên nào là “Diệp Tồn Chí” và “Diệp Phong”, hai người này cũng chỉ cần gật gật đầu chào hỏi là xong cũng. không cần mở miệng.
Sở dĩ như vậy là bởi vì sau khi kết hôn Diệp Tồn Chí không tham gia vào chuyện chính sự, chỉ có một số nhân vật quen thuộc mới biết hắn có người cha như thế nào, người ngoài căn bản không biết tướng quân nổi tiếng nhất Trung Quốc còn có một đứa con trai “Không học vấn không nghề nghiệp” là Diệp Tồn Chí.
Nhưng người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nghe không chút tức giận cũng gật đầu chào Tiêu Vạn Sơn. Nhưng mà người vốn ích kỉ, cho nên thấy người khác cũng chào mình như thế, thường thường trong lòng cũng thấy khó chịu, Tiêu Vạn Sơn chính là một trong số đó.
Một bên cùng Đoạn Chính Thiên tán gẫu, một bên quan sát hai cha con bọn họ, đã quen được người, Đoạn Chính Thiên một người có chức tước như vậy, nói chuyện ngang hàng với hắn thì coi như bỏ qua, nhưng hai người đàn ông không rõ thân phận kia lại không chút biểu hiện gì, tư thái còn có vẻ cao hơn cả bộ trưởng bộ công an, quả thật khiến ông ta thấy khó chịu.
Không khỏi hỏi đến hai người kia,“Chú Đoàn công việc bận rộ, hôm nay lại mang theo hai người này, chắc là có chuyện gì rồi?” Với thân phận của Đoạn Chính Thiên, rất hiếm khi tìm đến hắn, cho nên tất nhiên là có quan hệ tới hai người đàn ông kia.
Đoạn Chính Thiên đang định nói đến vấn đề này, thì đối phương đã nói trước, chợt gật đầu nói:“Không sai. Quả thật có chuyện. Tôi muốn giới thiệu một lần nữa cậu thanh niên trẻ tuổi này là phó giám đốc của Hương Tạ Hiên, chắc hẳn ông không lạ gì câu lạc bộ này.” Vừa rồi trong bệnh viện, Diệp Tồn Chí đã đại khái thông báo tình hình, cho nên Đoạn Chính Thiên cũng rõ mối quan hệ giữa Hà Tích Phượng và Tiêu Gia cũng như Hương Tạ Hiên và Thiên Nguyên.
“Phó tổng của Hương Tạ Hiên?” Tiêu Vạn Sơn hồ nghi, nhìn Diệp Phong nói:“Cậu là cấp dưới của Hà Tích Phượng?” Tình cảm của ông đối với cô cháu gái ruột kia khá là phức tạp, nhiều năm trước đã muốn cho cháu gái có một cuộc sống sung túc, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề, hai thằng con của ông vô dụng chính là điều khiến ông đau lòng, nhìn thấy Hà Tích Phượng quản lý khá tốt cũng thấy vui trong lòng, thậm ông còn có kế hoạch giao cả tập đoàn cho cô quản lý, nhưng về sau quá nhiều biến cố nên đành phải từ bỏ, nói thật, ông cũng biết là hai đứa con trai giở trò, nhưng mà chính hai thằng con không ra gì kia lại khiến cho chính mình có suy nghĩ khác, cảnh giác với Hà Tích Phượng, cho nên mới có việc Hà Tích Phượng rời khỏi Thiên Nguyên tự lập nghiệp.
Diệp Phong mỉm cười, gật đầu nói:“Tôi là cấp dưới của Hà Tích Phượng, hôm nay tới đây có một việc muốn nói vớ ông, hai con trai của ông đánh bạc, chơi gái tôi không quan tâm , chém giết, cướp bóc, ta cũng không quản, nhưng mà tốt nhất đừng đến Hương Tạ Hiên quấy rối, ngày hôm qua tôi đã giúp ông thực thi gia pháp, hy vọng không có lần thứ hai!”
Không chỉ Tiêu Vạn Sơn, mà ngay cả Đoạn Chính Thiên cũng kinh hãi vì cậu thanh niên đi thẳng vào vấn đề, thật không ngờ một Diệp Phong từ trước tới nay luôn nhã nhặn lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, tuy ngữ khí bình thản, nhưng nội dung lại khiến cho mấy người ở đây đều kinh ngạc, vô luận là người bên cạnh phụ trách châm trà của Tiêu gia, hay là cận vệ của Tiêu Vạn Sơn cũng không dám tin, có người dám nói chuyện như vậy với tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên.
Diệp Tồn Chí hoàn toàn không kinh ngạc, vẫn bình thản thưởng trà, như là không nghe thấy con trai mình vừa nói gì, nhưng trong lòng thì đang rất sung sướng, như thế mới là con trai ta.
Đoạn Chính Thiên cũng cố gắng tạo cơ hội cho đôi bạn trẻ, dù sao với tính cách của con gái mình thì lấy chồng cũng khá khó khăn, nhìn thấy Diệp Phong chưa được bao lâu đã đi ra ngoài trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi:“Diệp Phong, sao cháu lại ra đây?” Diệp Tồn Chí cũng không tin vào mắt mình, vừa rồi hai người còn ở chung với nhau rất vui vẻ, một người bón một người ăn, vốn tưởng rằng hai bên đều có căm tình với nhau, tên tiểu tử nhà mình không dễ gì mà đi ra, không ngờ nhanh như vậy lại đã ra ngoài.
Diệp Phong nhìn về phía phòng bệnh của Bạo Long, mỉm cười nói:“Hà tổng đến thăm Đoạn Băng , có chị ấy chăm sóc rồi nên con ra đây.” Trong lòng hắn thì đang kêu thầm mình may mắn, nếu như không phải thính lực hơn người, chú ý tới âm thanh từ xa tới vọng tới, thì có lẽ đúng lúc Tích Phượng bước vào, sẽ bắt gặp hắn đang đùa giỡn trên giường bệnh, chuyện như vậy bị người khác bắt gặp thì đúng là không còn mặt mũi nào.
Đoạn Chính Thiên nghe nói vậy, gật gật đầu, cứ tưởng rằng con gái mình trêu chọc gì hắn, không ngờ là có người đến thăm. Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, nhưng cũng thể hiện phong thái của mmootj tiền bối,“Cha cháu đã nói chuyện của cháu cho bác biết rồi, hai đứa con của Tiêu Vạn Sơn đúng là không ra gì phải cảnh cáo, hơn nữa Tích Phượng cũng là bạn tốt của Băng Băng, về công về tư ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn,chiều nay ta sẽ bay về thủ đô, bởi vậy thừa dịp này, chúng ta mau đến gặp tên đó đi.”
Diệp Phong đến bây giờ cũng không biết rõ thân phận của cha Đoạn Băng, nhưng mà nghe ngữ khí chắc không phải nhân vật đơn giản, đường đường là một trong những người giàu nhất Trung Quốc ấy vậy mà ông ta lại gọi là tên đó, có lẽ bọn họ có quan hệ rất sâu sắc.
Diệp Tồn Chí đắc ý cười, vỗ vai Đoạn Chính Thiên nhìn Diệp Phong nói:“Diệp Phong thấy chưa hả? Kết bạn, chuyện này con phải học cha, có chuyện gì cũng tận tình giúp đỡ, thế mới là huynh đệ tốt.!”
Đoạn Chính Thiên lập tức nhíu mày, lùi lại, phủi bả vai nói:“Tôi nể mặt con ông chứ không hề có bất kì quan hệ gì với ông cả. Chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải huynh đệ, sau này có việc đừng tới tìm tôi. Nếu như là chuyện của Diệp Phong thì hắn có thể đến , không cần ông chuyển lời.”
Diệp Tồn Chí không có chút xấu hổ, ngược lại rất là thoả mãn cười ha ha, tựa hồ đã sớm biết đối phương sẽ nói như vậy.Ông ta quay đầu nói với đứa con đang đầy nghi hoặc:“Chú Đoàn thích nói giỡn, đã nhiều năm như vậy rồi, mặc dù hiện tại đã là quan nhưng tính tình vẫn không thay đổi. Tôi rất phục những người như thế. Đối với một người bạn cũ, một chút câu nệ cũng không có, cứ như là người thân.!!”
Cho dù Đoạn Chính Thiên không muốn nổi cáu trước mặt hậu bối nhưng cơn tức giận trong lòng cũng đã dâng lên, ai coi hắn như người thân? Dùng từ chẳng biết xấu hổ để hình dung Diệp Tồn Chí là phù hợp nhất , thật không hiểu tại sao năm đó mình lại thua hắn, Tôn Thi Lam một người phụ nữ thùy mị, nết na như vậy lại thích một tên to mồm như hắn.
Diệp Phong chẳng lẽ lại không nhận ra cha hắn đang nói đùa, nhưng mà có thể áp chế cáu giận lâu như vậy, chú Đoàn cũng thật là đáng phục, bất đắc dĩ lắc đầu đuổi theo hai vị trưởng bối.
Đoạn Chính Thiên không phải không muốn phản kháng, mà là khí lực căn bản đánh không lại Diệp Tồn Chí, lúc tuổi còn trẻ còn có niềm tin, làm quan càng to, càng nhiều chuyện , không có rèn luyện, hơn nữa tuổi cũng đã cao, cánh tay bị nắm chặt căn bản không có bất kì hy vọng thoát khỏi, đành phải để hắn kéo ra khỏi viện.
Diệp Tồn Chí sớm đã điều tra ra số xe của Đoạn Chính Thiên, không cần chỉ dẫn hắn cũng thuận lợi tìm đến cái xe trước cửa bệnh viện, hướng về phía người lái xe trong xe cười hì hì, rồi lôi Đoạn Chính Thiên vào trong xe, đồng thời bảo con ngồi vào bên cạnh tay lái, bộ dạng này cứ như cảnh bắt cóc.
Lái xe không hiểu gì, quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi ý bộ trưởng.
Đoạn Chính Thiên tức giận sửa sang lại quần áo, hòa hoãn nghiêm mặt ra lệnh:“Đi Di Hòa Trang Viên.”
Tiêu Vạn Sơn gần như đã nghỉ hưu, ông ta đã giao mọi chuyện cho cháu gái quản lí, điểm ấy hắn biết, bởi đến Thiên Nguyên chắc chắn là không gặp, đối với một người thích yên tĩnh chứ không thích ồn ào tòa nhà có bể bơi, và sân Golf nhỏ là đủ để hắn tiêu khiển, cho dù không nói trước là sẽ đến, cũng biết ông ta nhất định đang ở nhà.
Xe khởi động, chạy băng băng trên đường.
Diệp Tồn Chí vẫn liên mồm, ghé vào bên tai ông bạn nói:“Thế nào? Con tôi không tồi chứ hả?”
Nếu như là vấn đề khác, Đoạn Chính Thiên đương nhiên không có hứng thú, nhưng mà nói đến cậu thanh niên đã để lại ấn tượng không tồi cho mình thì cũng thấy có hứng, nhìn cậu thanh niên trước mặt thấp giọng nói:“Rất giống ông, rất khó nhận ra năng lực thực sự, là đặc điểm chung của người nhà Diệp gia.” Nhớ lại ngày đó ông nói.
Liều mạng tranh giành một người phụ nữ đúng là một sai lầm, theo như sự hiểu biết của ông về cha của Diệp Tồn Chí, ông ta nhất định sẽ không để cho cháu nội của mình làm một binh lính bình thường, khi nãy ở phòng bệnh Diệp Tồn Chí nói con trai làm ở ban y tế chỉ là nói xạo mà thôi.
Diệp Tồn Chí cười nói:“Con tôi là phó tổng ở Hương Tạ Hiên đấy, tầng lớp cao sang đó, xứng với con gái ông chứ hả?”
Đoạn Chính Thiên khịt mũi hừ lạnh một tiếng, nếu như thân phận của Diệp Phong chỉ đơn giản như vậy, thì hắn không phải là đàn ông nhà Diệp, cha hắn, ông hắn đều là những quân nhân mình đồng da sắt, hơn nữa đều có thành tựu, đương nhiên thành tựu của Diệp Phong trong bộ đội chắc cũng không phải loại thường, chỉ là liên quan đến cơ mật nên không tiện nói ra mà thôi.
“NHư ông nói đấy, chuyện của bọn trẻ, ông nói cũng không được, tôi nói cũng đâu có được.” Đoạn Chính Thiên như có điều suy nghĩ,lát sau mới nói tiếp,“Chỉ cần Băng Băng đồng ý, con trai của ông bất luận là ăn xin hay là sát thủ tôi cũng không quan tâm.”
Ông nhấn mạnh hai chữ “Sát thủ” khiến cho Diệp Tồn Chí đơ ra, sau đó lập tức cười ha ha.“Con trai tôi làm gì không quan trọng. Người luôn phải hướng về phía trước không phải vậy sao, hắn bây giờ là phó tổng của Hương Tạ Hiên, chắc là cũng có thành tựu gì đó, nói không chừng chính là Tiêu Vạn Sơn kế tiếp, đến lúc đó tôi là cha của tie phú rồi, còn ông là cha vợ của tỉ phú, ngẫm cũng thấy rất sướng!” Làm nhân viên cấp cao, Đoạn Chính Thiên đương nhiên hiểu rõ tình hình của Lãnh nhóm. Rất rõ ràng, hắn đã hoài nghi Diệp Phong cũng là một thành viên của Lãnh nhóm, lời nói của ông ta ám chỉ điều đó.
Đối với việc làm cha vợ của tỉ phú Đoạn Chính Thiên không có hứng thú, nhưng mà Diệp Tồn Chí cố tình che giấu càng khiến cho ông tò mò. Lãnh nhóm là lực lượng thần bí nhất Trung Quốc, các thành viên trong nhóm có lẽ cả đời cũng sẽ không để lộ thân phận cuộc sống của người bình thường, cũng có thể bị giao cho nhiệm vụ một sống chín chết, vì nước hy sinh.Ông đương nhiên hy vọng con gái có thể yên bình sống hết cuộc đời này, bởi vậy con rể tốt nhất là người thường, nếu như Diệp Phong đúng như ông suy đoán, là một thành viên của lực lượng thần bí đó vậy thì có để cho con gái qua lại với hắn hay không vẫn còn phải suy nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có đầu mối, không khỏi cười chính mình đã nghĩ quá nhiều. Thanh quan khó đoạn việc nhà. Một khi nhắc đến vấn đề liên quan đến thân nhân ông đều thấy mình có phần hồ đồ. Hiện tại cũng chưa có gì, lo lắng nhiều như vậy cũng vô ích. Hơn nữa theo chính mình quan sát, Diệp Phong cũng không hề có khí chất của sát thủ, mà giống như một thư sinh hơn, quả thật khác hẳn với tên điên, kiêu ngạo họ Diệp kia.
Đương nhiên đó cũng có thể là ngụy trang mà thôi, Diệp Tồn Chí vốn là người dữ dằn, công tử nhà giàu, hòa hoa phong nhã, hắn cũng coi như phế vật, đây cũng là nguyên nhân năm đó ông chủ quan, còn Diệp Phong lại là người ôn hòa, quân nhân phải thể hiện khí phách, một người ở trong quân đội suốt mười năm, làm sao có thể trí thức như vậy? Chỉ có thể giải thích theo hai cách, một là hắn vốn dĩ không phải là một quân nhân đúng nghĩa, hai là hắn là đặc chủng quân nhân cao cấp, năng lực ngụy trang đỉnh cao, có thể thay đổi tính cách thành một người hoàn toàn khác. Rất rõ ràng, khả năng thứ hai cao hơn.
Diệp Phong ngồi phía trước chán ngán, tất nhiên là nghe hai người đằng sau nói chuyện, sau khi biết là thảo luận về mình xong, cũng không có hứng thú nữa rồi, đức hạnh của cha hắn đương nhiên hiểu rõ, tự biên tự diễn, khoe khoang gien nhà mình ưu tú nhất định là chuyện không thể thiếu , mà mình bây giờ muốn biết nhất chính là Đoạn Chính Thiên rốt cuộc là cấp bậc gì, cái xe Audi này chỉ giành cho phủ bộ của thành phố T mà thôi:_ người đàn ông này chắc cấp vị phải cao hơn.
Di Hòa trang viên nằm ở ngoại thành, mang đến cho người ta một cảm giác thanh tịnh. Phong cách quả thật khác hẳn với phương Tây, từ mảnh ngói kiểu cổ toát ra một cảm giác cổ xưa, giống như phong cách của hoàng gia cổ thời xưa.
Nhìn kiến trúc đẹp mắt, hào hoa trước mắt, Diệp Phong không khỏi suýt xoa sự xa hoa của Tiêu gia, chắc chắn mảnh đất này trị giá không nhỏ, tính tất cả các kiểu kiến trúc, số tiền đúng là không thể tưởng tượng được, hôm qua, Tiêu Chi Hạo sở dĩ dám càn rỡ kêu gào chính là dựa vào tài lực hùng hậu của gia đình hắn.
Cửa ra vào tất nhiên có bảo vệ, Đoạn Chính Thiên lấy từ trong túi áo ra danh thiếp gì đó đưa cho lái xe, rất nhanh xe được đi vào, tất nhiên cũng có người đi thông báo chủ nhân có khách quý đến.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, ô tô lại chạy một hồi, vào sâu trong trang viên, bên cạnh một hồ nước nhỏ.
Qua cửa xe đã nhìn thấy một ông già đang cầm cần câu cá, dưới bóng râm. Tuy cách khá xa, nhìn không rõ vóc dáng, nhưng mà cũng cảm thấy có khí thế. Diệp Phong sờ lên cái mũi, nhanh chóng mở cửa xe, khi chưa về nước, đã nghe nói đến người giàu nhất Trung Quốc, hôm nay cũng phải tìm hiểu xem sao, nhưng mà lúc trước con của hắn đã để lại ấn tượng không tốt chút nào, không biết là bởi vì di truyền, hay là do ảnh hưởng của môi trường.
“Chú Đoàn, sao chú lại nhàn rỗi mà đến thăm tôi thế này?” Ông già buông cần câu ra đón khách, cực kỳ thân thiết hỏi Đoạn Chính Thiên, về phần Diệp Tồn Chí cùng Diệp Phong, thì cũng chỉ liếc qua chứ không có bất kì phản ứng nào.
Ở trong xã hội này nhiều năm, Diệp Phong tất nhiên hiểu rõ nhân vật như Tiêu Vạn Sơn phản ứng như vậy với người lạ là chuyện thường, không miệt thị đã là tốt lắm rồi . Diệp Tồn Chí lẳng lặng đứng cạnh xem hai người chào hỏi, vẻ mặt bình tĩnh, giống như cười mà không phải cười.
“Anh nhàn rỗi thì đúng hơn?” Đoạn Chính Thiên tuy địa vị cao, nhưng mà đối với một tỉ phú hào hoa cũng có phần khách khí cười nói:“Cũng chỉ có Thiên Nguyên tập đoàn tổng giám đốc mới có khả năng và hứng thú ngồi nhà câu cá thế này. Người như tôi thì đâu dám nghĩ đến.”
Tiêu Vạn Sơn ha ha cười, gọi người đưa đến vài cái ghế, chứ không đi vào phòng.
Đợi mấy người ngồi xuống rồi Đoạn Chính Thiên mới giới thiệu nói:“Vị này là bạn tốt của tôi Diệp Tồn Chí, đây là con trai của hắn Diệp Phong.” Đồng thời trong ánh mắt thì là rất có ngụ ý. Hôm nay thật đúng là không phải lúc giới thiệu Diệp Tồn Chí, tính ra, tên kia đúng là không có việc làm, cũng không thể đem đại ca của Lãnh Phong Đường ra giới thiệu được.
Tiêu Vạn Sơn có được thành công như ngày hôm nay, khứu giác tất nhiên rất minh mẫn. Từ trong ánh mắt của đối phương thấy được vài thứ, nhưng mà đối với một người có sự nghiệp như ông ta thì quả thật không coi trọng người bình thường, đây không phải ngạo mạn tự đại mà là thân phận vốn dĩ như vậy, thử nghĩ xem một doanh nghiệp nổi tiếng được nguyên thủ quốc gia tới thăm thì đâu cần phải bận tâm tới mấy quan chức cấp thành phố, cũng chỉ có Đoạn Chính Thiên quan chức cao cấp của chính phủ mới được ông ta tiếp đãi như vậy.
Đối với những doanh nhân thành đạt hay một số những nhân vật quan trọng, nổi tiếng ông cũng có biết nhưng mà không thấy có cái tên nào là “Diệp Tồn Chí” và “Diệp Phong”, hai người này cũng chỉ cần gật gật đầu chào hỏi là xong cũng. không cần mở miệng.
Sở dĩ như vậy là bởi vì sau khi kết hôn Diệp Tồn Chí không tham gia vào chuyện chính sự, chỉ có một số nhân vật quen thuộc mới biết hắn có người cha như thế nào, người ngoài căn bản không biết tướng quân nổi tiếng nhất Trung Quốc còn có một đứa con trai “Không học vấn không nghề nghiệp” là Diệp Tồn Chí.
Nhưng người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nghe không chút tức giận cũng gật đầu chào Tiêu Vạn Sơn. Nhưng mà người vốn ích kỉ, cho nên thấy người khác cũng chào mình như thế, thường thường trong lòng cũng thấy khó chịu, Tiêu Vạn Sơn chính là một trong số đó.
Một bên cùng Đoạn Chính Thiên tán gẫu, một bên quan sát hai cha con bọn họ, đã quen được người, Đoạn Chính Thiên một người có chức tước như vậy, nói chuyện ngang hàng với hắn thì coi như bỏ qua, nhưng hai người đàn ông không rõ thân phận kia lại không chút biểu hiện gì, tư thái còn có vẻ cao hơn cả bộ trưởng bộ công an, quả thật khiến ông ta thấy khó chịu.
Không khỏi hỏi đến hai người kia,“Chú Đoàn công việc bận rộ, hôm nay lại mang theo hai người này, chắc là có chuyện gì rồi?” Với thân phận của Đoạn Chính Thiên, rất hiếm khi tìm đến hắn, cho nên tất nhiên là có quan hệ tới hai người đàn ông kia.
Đoạn Chính Thiên đang định nói đến vấn đề này, thì đối phương đã nói trước, chợt gật đầu nói:“Không sai. Quả thật có chuyện. Tôi muốn giới thiệu một lần nữa cậu thanh niên trẻ tuổi này là phó giám đốc của Hương Tạ Hiên, chắc hẳn ông không lạ gì câu lạc bộ này.” Vừa rồi trong bệnh viện, Diệp Tồn Chí đã đại khái thông báo tình hình, cho nên Đoạn Chính Thiên cũng rõ mối quan hệ giữa Hà Tích Phượng và Tiêu Gia cũng như Hương Tạ Hiên và Thiên Nguyên.
“Phó tổng của Hương Tạ Hiên?” Tiêu Vạn Sơn hồ nghi, nhìn Diệp Phong nói:“Cậu là cấp dưới của Hà Tích Phượng?” Tình cảm của ông đối với cô cháu gái ruột kia khá là phức tạp, nhiều năm trước đã muốn cho cháu gái có một cuộc sống sung túc, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề, hai thằng con của ông vô dụng chính là điều khiến ông đau lòng, nhìn thấy Hà Tích Phượng quản lý khá tốt cũng thấy vui trong lòng, thậm ông còn có kế hoạch giao cả tập đoàn cho cô quản lý, nhưng về sau quá nhiều biến cố nên đành phải từ bỏ, nói thật, ông cũng biết là hai đứa con trai giở trò, nhưng mà chính hai thằng con không ra gì kia lại khiến cho chính mình có suy nghĩ khác, cảnh giác với Hà Tích Phượng, cho nên mới có việc Hà Tích Phượng rời khỏi Thiên Nguyên tự lập nghiệp.
Diệp Phong mỉm cười, gật đầu nói:“Tôi là cấp dưới của Hà Tích Phượng, hôm nay tới đây có một việc muốn nói vớ ông, hai con trai của ông đánh bạc, chơi gái tôi không quan tâm , chém giết, cướp bóc, ta cũng không quản, nhưng mà tốt nhất đừng đến Hương Tạ Hiên quấy rối, ngày hôm qua tôi đã giúp ông thực thi gia pháp, hy vọng không có lần thứ hai!”
Không chỉ Tiêu Vạn Sơn, mà ngay cả Đoạn Chính Thiên cũng kinh hãi vì cậu thanh niên đi thẳng vào vấn đề, thật không ngờ một Diệp Phong từ trước tới nay luôn nhã nhặn lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, tuy ngữ khí bình thản, nhưng nội dung lại khiến cho mấy người ở đây đều kinh ngạc, vô luận là người bên cạnh phụ trách châm trà của Tiêu gia, hay là cận vệ của Tiêu Vạn Sơn cũng không dám tin, có người dám nói chuyện như vậy với tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên.
Diệp Tồn Chí hoàn toàn không kinh ngạc, vẫn bình thản thưởng trà, như là không nghe thấy con trai mình vừa nói gì, nhưng trong lòng thì đang rất sung sướng, như thế mới là con trai ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.